Chương 8: chợp mắt

Chương 8: Chợp mắt
Giang Hoài Sương đêm qua ngủ không tốt, ngay cả nằm mơ cũng là mơ mình bị bóp cổ, bị đè nén gần như hít thở không thông, sợ rằng là đêm qua bị đứa nhỏ này dây dưa, ngay cả ngủ thì trong lòng vẫn còn bóng ma. Có chút đau đầu mở mắt ra, mơ hồ lúc mới dậy chợt biến mất.
Chúa ơi, ai tới nói cho mình biết đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra... Giang Hoài Sương hít một hơi. Hứa Đan Lạc nằm ở trong lòng liền tùy theo đó dụi đầu. Có chút choáng vãng vỗ vỗ cái trán, đêm qua đứa nhỏ này ngồi xổm lâu quá nên chân đã tê rần, chính mình đỡ cô bé ra ghế sa lon ngồi xuống, sau đó đâu... Giang Hoài Sương cố gắng nhớ lại, ừm, sau đó lại bị đòi ôm thêm một chút... Tiếp theo chính mình sẽ không phải là bởi rất buồn ngủ mà ngủ quên đi.
"Hứa Đan Lạc!" Giang Hoài Sương cau mày vỗ vỗ Hứa Đan Lạc vẫn đang ngủ trong lòng còn đang ôm thắt lưng mình. Nghĩ đến chính mình dựa ở sa lon ngủ ngồi một đêm, trong lòng Giang Hoài Sương rất là không vui. Nhìn Hứa Đan Lạc đang cuộn mình trên ghế sa lon đem mình làm gối đầu, ngay cả rất kiềm chế như Giang Hoài Sương cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
Lọt vào tập kích, Hứa Đan Lạc lại giống như không hề có cảm giác, tùy ý ở trên người Giang Hoài Sương cọ cọ, tay ôm eo buộc chặt hơn một ít. Nói thật Hứa Đan Lạc lúc ngủ có điều so ra chọc người trìu mến, im lặng phảng phất như con mèo nhỏ rúc vào người, làm cho người ta không sinh ra được nhiều ý trách cứ.
Chỉ tiếc Giang Hoài Sương cho tới bây giờ cũng không phải là người bình thường. Ngón tay mảnh khảnh tiến tới hai má trắng nõn của tiểu la lỵ, ở đấy nhẹ nhàng gãi gãi, tiểu la lỵ phối hợp chui hướng vào trong lòng Giang Hoài Sương. Bộ dáng hơi cau mày chu miệng, thực dễ dàng khiến cho người quấy rầy giấc ngủ của nàng sinh áy náy. Đương nhiên người hiểu ý sinh áy náy sẽ không bao gồm cả Giang Hoài Sương.
"Hứa Đan Lạc, giả bộ ngủ rất thú vị sao?" Trong lòng Giang Hoài Sương bình tĩnh như nước, không chút nào vì tư thái nhu thuận này mà giảm bớt ngôn ngữ nghiêm khắc, không nặng không nhẹ véo má Hứa Đan Lạc một cái. Làm da trắng nõn lập tức hiện ra một vết hồng nhạt.
Hứa Đan Lạc bị đau không giả vờ nổi nữa, chỉ phải mở hai mắt, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Giang Hoài Sương.
"Buông ra!" Giang Hoài sương thu tay phải véo má Hứa Đan Lạc, chỉ chỉ cánh tay còn ôm bên hông.
Hứa Đan Lạc đỏ mặt lên, nhanh chóng ngồi dậy. Giang Hoài sương chỉ cảm thấy tay vẫn để ở sau thắt lưng biến mất, nhất thời cảm thấy thư thái rất nhiều. Xoa bóp vòng eo có chút nhức mỏi, Giang Hoài Sương mở miệng nói: "Ngươi một đêm không ngủ?" Chính mình giấc ngủ xưa nay nông, đừng nói có người ngủ ở trên người mình, chính là ngủ cùng giường nếu có động tĩnh cũng làm cho mình bừng tỉnh. Một đêm qua tuy rằng ngủ không thoải mái, cũng là ngủ tới hửng sáng, hơn nữa Hứa Đan Lạc đã muốn tỉnh lại, lại muốn giả bộ ngủ để xem xét tình hình. Đứa nhỏ này chắc là một đêm không ngủ... Chính là, vì cái gì chứ?
Hứa Đan Lạc nghe Giang Hoài Sương hỏi , có chút mơ hồ, chưa tự hỏi đã lắc đầu đáp lại.
Giang Hoài Sương không hờn giận: "Ta ghét nhất người khác lừa dối mình." Ở chung càng lâu, càng cảm thấy rằng đứa nhỏ này không đơn giản, tâm sự quá nặng. Nếu cô bé không đối với mình thành thật, như vậy liền đừng trách mình quá mức vô tình.
"Ta không có lừa ngươi..." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương tức giận, trong lòng thấy ủy khuất, như thế nào lại nhất định chính mình một đêm không ngủ đâu.
Giang Hoài sương hừ lạnh, thân thể của chính mình tự nhiên chính mình rõ ràng nhất. Hứa Đan Lạc nếu không phải vẫn duy trì tỉnh táo, dựa ở trên người mình một đêm, cô bé cho dù là tùy tiện nhúc nhích chính mình sẽ lập tức bị tỉnh.
Thấy Giang Hoài Sương tuy rằng không có mở miệng, biểu tình trên mặt lại rõ ràng tỏ vẻ không tin chính mình nói, Hứa Đan Lạc không khỏi có chút sốt ruột lên. Nói tiếp lúc này đã là sáng sớm, nói không chừng thì cái người ngày hôm qua sẽ đến đón chính mình đi. Như vậy nguyện vọng muốn ở lại thật sự là không thể thực hiện. "Ta chỉ là dậy sớm hơn so với ngươi một chút mà thôi..." Tuy rằng vẫn là không rõ Giang Hoài Sương vì cái gì có thể chắc chắn điểm này như vậy, Hứa Đan Lạc vẫn không hi vọng sẽ sinh thêm hiểu lầm gì nữa.
"..." Giang Hoài Sương nhìn vào vẻ mặt chân thành của Hứa Đan Lạc, "Chẳng lẽ thật sự có sinh vật khi ngủ không động đậy sao..." Vốn chính là nghi hoặc tự quay quanh đầu, lại không biết làm sao nói ra miệng, giọng nói không to nhưng vẫn rõ ràng.
"Ta ngủ rất ngoan, sẽ không lộn xộn." Hứa Đan Lạc nghe vậy mới biết Giang Hoài Sương đang suy nghĩ cái gì. Giang mẹ đã cùng với mình nói qua một số chuyện, trong đó có việc Giang Hoài Sương thính ngủ. "Bởi vì trước kia ở cô nhi viện, rất nhiều người, nơi ở lại nhỏ, cho nên giường của mỗi người đều làm rất hẹp, còn có thành bảo vệ. Nếu mà ngủ nghiêng thì gần như không có không gian để động đậy. Ngủ vài năm như vậy, tư thế ngủ đã bị cố định rồi." Hứa Đan Lạc sợ Giang Hoài Sương không tin vội vàng nói bổ sung.
Trên khuôn mặt trẻ con mang theo chút khẩn trương, Giang Hoài Sương nhất thời cũng không nhìn ra dấu hiệu nói dối. Nếu muốn lúc này thừa nhận chính mình oan uổng Hứa Đan Lạc, cũng là không nói nên lời. Giang Hoài sương tránh đi vẻ mặt viết "Tin tưởng ta đi" khẩn thiết của Hứa Đan Lạc, nghĩ muốn đổi đề tài, lại đúng lúc thấy tay trái Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng xoa tay phải, bàn tay mềm mại đã bị xoa bóp thành vệt đỏ.
Hứa Đan Lạc muốn rụt tay về, cuối cùng không địch lại sức của Giang Hoài Sương.
"Bị ta đè?" Giang Hoài Sương cầm tay của Hứa Đan Lạc, nhẹn nhàng nắm đầu ngón tay tê dại đến vô lực, có chút chần chừ hỏi han.
Hứa Đan Lạc trầm mặc.
"Ai bảo ngươi đòi ta ôm một cái. Tốt lắm đi, bị đè cho hỏng tay, xứng đáng." Giang Hoài Sương nghiêm mặt như một con cọp, xoa móng vuốt nhỏ của tiểu la lỵ, không hiểu sao có chút tức giận, lực bóp trên tay cũng lớn hơn trước rất nhiều.
Hứa Đan Lạc vẫn trầm mặc như trước.
"Ta ngủ quên trước?" Thấy Hứa Đan Lạc vẫn không nói, Giang Hoài sương thay đổi chủ đề, được đến câu trả lời khẳng định, trong tay lại dùng lực nhiều hơn, đau đến mức tiểu la lỵ méo miệng, thiếu chút nữa khóc lên. "Vì cái gì không gọi ta dậy?"
"Giang mẹ nói ngươi thính ngủ, ngày hôm qua đã làm ngươi tỉnh một lần..." Hứa Đan Lạc không dám lấy trầm mặc khiêu chiến kiên nhẫn của nữ vương nữa, thành thành thật thật ngoan ngoãn mở miệng.
"Cho nên để cho ta đè một đêm?"
"..."
Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc không trả lời, tất nhiên biết, chỉ sợ là chính mình ngủ quên liền đè nặng tay phải của cô bé. Nguyên lai không phải cô bé ôm mình ngủ cả đêm, mà là chính mình đè cô bé ngủ cả đêm. Kể ra như vậy, người sai lại là mình. Chính Giang Hoài Sương chắc là cũng không chấp nhận cái sai này, vốn là cô bé ồn ào đòi ôm một cái, được giáo huấn cũng hẳn là. Nói với mình như thế xong, lương tâm của Giang Hoài Sương đem mọi chuyển đẩy đi không còn một mảnh, lại xem nhẹ sự tức giận trong lòng từ đầu đến. Nhiều năm về sau, khi Giang Hoài Sương nhớ lại lần đêm đầu tiên hai người ngủ chung, mới rõ ràng hiểu được, sự tức giận kia là do cáu giận đứa nhỏ này như thế nào lại không thương tiếc cơ thể của mình như vậy. Có chút khoảng cách đã bị kéo lại gần, lúc này Giang Hoài Sương cũng không từng biết được.
"Đau..." Bàn tay vốn bị đè đã tê rần, hiện giờ bị xoa bóp sưng lên, tiểu la lỵ rốt cuộc không thể thừa nhận lực đạo càng ngày càng mạnh của Giang Hoài Sương, run một cái, nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng tan ở trên mu bàn tay đang liên tục dùng sức của Giang Hoài Sương, hóa thành hai vệt nước.
Giang Hoài Sương sửng sốt, thấy tiểu móng vuốt suýt nữa tàn phế giờ phút này không sai biệt lắm đã có thể động đậy, liền thả lỏng tay, cũng không quên đưa một câu: "Còn dám kêu đau, còn không phải chính ngươi đòi được ôm, xứng đáng." Lời vừa ra khỏi miệng, liền có chút hối hận, có phải hay không nói nặng quá, dù sao không chịu được buồn ngủ mà ngủ quên mất, chính mình hình như cũng có trách nhiệm.
Giang Hoài Sương nhìn thoáng qua Hứa Đan Lạc đang ủy khuất ngồi co ro trên ghế sa lon, nghĩ có phải hay không nên nói những lời ôn hòa để giảm xóc một chút. Ngay lúc hai người tiếp tục trầm mặc, chuông cửa vang lên như cứu mạng. Hứa Đan Lạc giống như con thỏ nhỏ bị sợ hãi nhảy dựng lên, chạy tới mở cửa. Giang Hoài Sương nghiêng người chú ý thấy, mở cửa là dùng tay trái.
Đứng ở cửa tất nhiên là được liệt kê trong danh sách khách tới thăm ngày hôm nay, Tề Tử Vũ. Hứa Đan Lạc kinh ngạc nhìn người ngoài cửa, chính mình có thể thấy được được Giang Hoài Sương tức giận nên định tránh đi, lại quên mất sáng sớm hôm nay Tề Tử Vũ sẽ tới đón chính mình rời đi.
"Thất thần làm gì, ngươi quên ngày hôm qua đã đáp ứng ta cái gì?" Giang Hoài Sương nhìn tiểu la lỵ đỏ mắt bộ dáng ngơ ngác đứng ở cạnh cửa suy nghĩ, trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút, nhìn Giang Hoài Sương mấy lần. Quả nhiên, ôm ấp ấm áp đêm qua chính là Giang Hoài Sương vô thức cho lúc ngủ, đợi cho đến khi tỉnh dậy, vẫn là người mặt mày băng sương, làm cho người ta không tìm ra nổi nửa phần ôn nhu.
t~~fk

Chapter
1 Chương 1: nhận nuôi
2 Chương 2: Loli
3 Chương 3: tiết kiệm
4 Chương 4: người nhà
5 Chương 5: lưu lại
6 Chương 6: mẹ kế
7 Chương 7: ôm một cái
8 Chương 8: chợp mắt
9 Chương 9: tiễn bước
10 Chương 10: nắm tay
11 Chương 11: về nhà
12 Chương 12: chụp ảnh
13 Chương 13: thẹn thùng
14 Chương 14: đáp ứng
15 Chương 15: bánh mì
16 Chương 16: vai trò
17 Chương 17: xưng hô
18 Chương 18: tâm ý
19 Chương 19: tồn tại
20 Chương 20: ở ngoài qua đêm
21 Chương 21: không yêu
22 Chương 22: kêu gọi
23 Chương 23: khen thưởng
24 Chương 24: Lão sư cũ
25 Chương 25: khai thông
26 Chương 26: đồng lõa
27 Chương 27: thời gian
28 Chương 28: ghép đôi
29 Chương 29: thư tình
30 Chương 30: tình hình
31 Chương 31: ngu ngốc
32 Chương 32: sinh nhật
33 Chương 33: yêu
34 Chương 34: giả bộ bệnh
35 Chương 35: thầm mến
36 Chương 36: làm nũng
37 Chương 37: phai nhạt
38 Chương 38: say rượu
39 Chương 39: trộm hương
40 Chương 40: Du Du
41 Chương 41: ghen
42 Chương 42: khó chịu
43 Chương 43: phản nghịch
44 Chương 44: người Mỹ
45 Chương 45: Bính tiền
46 Chương 46: bao che
47 Chương 47: bi kịch
48 Chương 48: bí mật
49 Chương 49: trốn người
50 Chương 50: đà điểu
51 Chương 51: mua muối
52 Chương 52: trốn đi
53 Chương 53: sơ sót
54 Chương 54: ngủ
55 Chương 55: đặt bẫy
56 Chương 56: mắc câu
57 Chương 57: ngã bài
58 Chương 58: trúng độc
59 Chương 59: khó chịu
60 Chương 60: hôn nhẹ
61 Chương 61: điểm mấu chốt
62 Chương 62: ràng buộc
63 Chương 63: chưa chợp mắt
64 Chương 64: cô quạnh
65 Chương 65: vượt tường
66 Chương 66: đáp lại
67 Chương 67: công thụ
68 Chương 68: mê hoặc
69 Chương 69: mộng cảnh
70 Chương 70: nghịch vị trí
71 Chương 71: ước định
72 Chương 72: chấp niệm
73 Chương 73: chú ý
74 Chương 74: tiến bộ
75 Chương 75: lộ tẩy
76 Chương 76: ở lâu
77 Chương 77: kiện định
78 Chương 78: thi đại học
79 Chương 79: nhiều chuyện
80 Chương 80: mối tình đầu
81 Chương 81: nghe trộm
82 Chương 82: nguyên nhân
83 Chương 83: văn kiện
84 Chương 84: thẳng thắn
85 Chương 85: uy hiếp
86 Chương 86: giằng co
87 Chương 87: ký tên (chính văn hoàn)
88 Chương 88: phiên ngoại 1: Tề Tử Vũ ôn nhu
89 Chương 89: phiên ngoại 2: lần thứ hai nhận nuôi
Chapter

Updated 89 Episodes

1
Chương 1: nhận nuôi
2
Chương 2: Loli
3
Chương 3: tiết kiệm
4
Chương 4: người nhà
5
Chương 5: lưu lại
6
Chương 6: mẹ kế
7
Chương 7: ôm một cái
8
Chương 8: chợp mắt
9
Chương 9: tiễn bước
10
Chương 10: nắm tay
11
Chương 11: về nhà
12
Chương 12: chụp ảnh
13
Chương 13: thẹn thùng
14
Chương 14: đáp ứng
15
Chương 15: bánh mì
16
Chương 16: vai trò
17
Chương 17: xưng hô
18
Chương 18: tâm ý
19
Chương 19: tồn tại
20
Chương 20: ở ngoài qua đêm
21
Chương 21: không yêu
22
Chương 22: kêu gọi
23
Chương 23: khen thưởng
24
Chương 24: Lão sư cũ
25
Chương 25: khai thông
26
Chương 26: đồng lõa
27
Chương 27: thời gian
28
Chương 28: ghép đôi
29
Chương 29: thư tình
30
Chương 30: tình hình
31
Chương 31: ngu ngốc
32
Chương 32: sinh nhật
33
Chương 33: yêu
34
Chương 34: giả bộ bệnh
35
Chương 35: thầm mến
36
Chương 36: làm nũng
37
Chương 37: phai nhạt
38
Chương 38: say rượu
39
Chương 39: trộm hương
40
Chương 40: Du Du
41
Chương 41: ghen
42
Chương 42: khó chịu
43
Chương 43: phản nghịch
44
Chương 44: người Mỹ
45
Chương 45: Bính tiền
46
Chương 46: bao che
47
Chương 47: bi kịch
48
Chương 48: bí mật
49
Chương 49: trốn người
50
Chương 50: đà điểu
51
Chương 51: mua muối
52
Chương 52: trốn đi
53
Chương 53: sơ sót
54
Chương 54: ngủ
55
Chương 55: đặt bẫy
56
Chương 56: mắc câu
57
Chương 57: ngã bài
58
Chương 58: trúng độc
59
Chương 59: khó chịu
60
Chương 60: hôn nhẹ
61
Chương 61: điểm mấu chốt
62
Chương 62: ràng buộc
63
Chương 63: chưa chợp mắt
64
Chương 64: cô quạnh
65
Chương 65: vượt tường
66
Chương 66: đáp lại
67
Chương 67: công thụ
68
Chương 68: mê hoặc
69
Chương 69: mộng cảnh
70
Chương 70: nghịch vị trí
71
Chương 71: ước định
72
Chương 72: chấp niệm
73
Chương 73: chú ý
74
Chương 74: tiến bộ
75
Chương 75: lộ tẩy
76
Chương 76: ở lâu
77
Chương 77: kiện định
78
Chương 78: thi đại học
79
Chương 79: nhiều chuyện
80
Chương 80: mối tình đầu
81
Chương 81: nghe trộm
82
Chương 82: nguyên nhân
83
Chương 83: văn kiện
84
Chương 84: thẳng thắn
85
Chương 85: uy hiếp
86
Chương 86: giằng co
87
Chương 87: ký tên (chính văn hoàn)
88
Chương 88: phiên ngoại 1: Tề Tử Vũ ôn nhu
89
Chương 89: phiên ngoại 2: lần thứ hai nhận nuôi