Chương 79: Lễ cưới

Tần Dập khoác lên người bộ tây trang màu xám bạc do Kiều Tri Niệm chọn, đứng ở bức tường cách lễ đường cách đó không xa, nhìn đồng hồ xem thời gian.

Cho đến bây giờ, bọn họ đã xa nhau được hai mươi sáu tiếng hai mươi tám phút. Kể từ khi dẫn Kiều Tri Niệm rời khỏi nhà họ Hoắc, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy.

Nhiệt độ cuối tháng mười rất lạnh, dù mặt trời đã lên cao, gió vẫn lạnh thấu xương. Dưới thời tiết thế này, người đàn ông chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng bên trong áo vest, bên dưới là quần tây, thế nhưng lòng bàn tay và cổ áo được cài nút chỉnh tề đã đổ đầy mồ hôi.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại căng thẳng. Thái độ bình đạm trước mọi chuyện của anh dần cạn kiệt theo thời gian chờ đợi.

Trước mặt xuất hiện một điếu thuốc. Người đưa thuốc có khuôn mặt giống hệt Kiều Tri Niệm, hai ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc.

Cảnh tượng trước mắt làm anh nhớ đến những chuyện đã xảy ra trước đây.

Lần đó cũng ở trước cửa nhà họ Hoắc. Khi ấy thái độ của Hoắc Chính Kỳ vẫn còn ương ngạnh, cô gái nhỏ chưa phải là vợ anh, chuyện nhà họ Tần vẫn chưa được giải quyết.

Có rất nhiều chuyện không ở trạng thái tốt nhất.

Còn bây giờ…

Khóe miệng của người đàn ông cong lên: “Cảm ơn.” Anh nhận lấy điếu thuốc.

Tống Hoài Cẩn cũng bước ra từ lễ đường, Hoắc Tri Hành lại đưa cho cậu ấy một điếu rồi ba người dựa vào tường hít mây nhả khói, gió lạnh thổi bay tóc mái trên trán và khói thuốc.

“Thật ra tôi nên nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.” Hoắc Tri Hành híp mắt, ngón tay trắng trẻo bị lạnh đến mức đỏ ửng.

“Những gì anh nói, tôi đã làm được hết rồi, đúng không?”

Người đàn ông cười khẽ: “Yên tâm. Còn nữa…” Tay phải cuộn lại, đấm nhẹ lên vai anh rể: “Cảm ơn anh.”

Hoắc Tri Hành bật cười, cũng đấm lại một cú rồi ném tàn thuốc vào thùng rác.

“Vào trong thôi, mẹ sắp đưa người đến rồi.”

Cơ thể cao lớn rời đi, Tần Dập nhíu mày thở dài một tiếng gần như không nghe thấy.

“Anh có hơi căng thẳng.”

Tống Hoài Cẩn rít hai hơi:“Anh nói gì?”

Tần Dập lặp lại lần nữa: “Anh căng thẳng.”

Căng thẳng cũng không có gì đáng mất mặt.

Từ lúc quen biết cô gái nhỏ đến nay, anh đã thay đổi rất nhiều, trở nên giống với một con người hơn. Có người sẽ đau lòng vì mình, thế nên Tần Dập không bao giờ muốn trở lại như ngày xưa.

Anh càng làm ra vẻ ngay thẳng bao nhiêu thì sự chế giễu trong đôi mắt đào hoa ở đối diện lại càng lộ ra bấy nhiêu.

“Chị dâu nhỏ thật lợi hại, ngày ngày ở bên hương thơm ngọt ngào như vậy, chả trách xương cốt đều tan ra.”

Người đàn ông cười nhạo: “Ha, thế xương của cậu không tan à?”

“Đinh…”

Tiếng chuông vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai anh em, Tống Hoài Cẩn ném mẩu thuốc đi, vỗ vỗ bả vai người đàn ông rồi trở về xem nghi lễ.

Tiếng chuông vang lên làm Tần Dập ngơ ngẩn, điếu thuốc chưa tắt cháy đến đầu ngón tay của anh.

Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo không một nếp nhăn, nhìn vào gương xem nơ có bị lệch không, sau khi kiểm tra xong các chi tiết thì mới cất bước tiến vào lễ đường.

Anh bước từng bước vững vàng, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, mồ hôi tuôn ra lúc nãy bỗng hoá lạnh lẽo, hơi lạnh dính trên da.

Sau lưng anh là bục tuyên thệ được làm bằng đá cẩm thạch, hai bên trái phải là hai bức tượng thiên thần áo trắng đưa tay ôm ngực, không biết chúng đã chứng kiến bao nhiêu cặp tình nhân. Người đàn ông đứng thẳng tắp, vóc dáng hiên ngang, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.

Người con gái của anh đang đứng bên ngoài, chỉ cần cửa mở ra là anh sẽ nhìn thấy cô.

Kiều Tri Niệm đang khoác tay Hoắc Chính Kỳ đứng ngoài cửa, tay phải cầm bó hoa loa kèn màu trắng, dưới chân là hành lang làm bằng thủy tinh, dẫn đến nơi người đàn ông mà cô yêu đang đứng.

Trái tim Kiều Tri Niệm đập điên cuồng, bàn tay đàn cầm hoa cũng run lên.

“Niệm Niệm, con vĩnh viễn là cô con gái bé nhỏ của bố. Bố mẹ luôn là nhà của con.”

Bố vỗ lên mu bàn tay của cô, bàn tay đầy vết chai cùng độ ấm đã quen thuộc khi còn bé, lập tức trấn an sự xao động trong lòng cô.

Kiều Tri Niệm ngẩng đầu, nhìn bố nở một nụ cười.

Ngay sau đó tiếng chuông thứ hai vang lên.

“Đinh…”

Cùng với tiếng chuông đang vang vọng, cánh cửa màu trắng được mở ra, tiếng nhạc vang lên, chờ đợi trong căng thẳng của người đàn ông đã kết thúc.

Cô gái nhỏ bước dẫm lên từng nốt nhạc xuất hiện trong tầm mắt anh. Làn da của cô trắng như tuyết, làn váy đung đưa theo từng bước chân, vương miện trên đầu phát sáng, bướm bay uốn lượn trên không, hai bên là những khóm hoa tươi, giống như tiên nữ vừa rơi xuống trần.

Mọi tiếng động đều trở nên tĩnh lặng, đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Hai bên hành lang được khách khứa lấp đầy, Kiều Tri Niệm xuất hiện dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Cô hướng tầm mắt nhìn người đàn ông đang đứng cuối con đường, hai mắt chạm nhau, tuy yeutruyen.net không thấy rõ biểu cảm nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh.

Theo mỗi bước chân của cô, ngọn đèn bên dưới sáng lên, ký ức dâng trào mãnh liệt. Từ lúc mới quen đến nay, tất cả dịu dàng, đau khổ, bình tĩnh, điên cuồng của anh đều hiện lên.

Cả đường vừa đi vừa nghĩ, ngay khi nghĩ đến hiện tại thì cũng cùng lúc bước đến trước mặt anh.

Ánh mắt trong veo, người đàn ông cong người rồi đưa tay ra, kèm theo đó là một chút run rẩy.

Hoắc Chính Kỳ đặt bàn tay Kiều Tri Niệm vào lòng bàn tay to lớn. Hai bàn tay dày rộng của hai người đàn ông chồng lên nhau, cùng nhau bao lấy bàn tay trắng nõn mềm mại. Người cha hơi dùng sức nắm chặt bàn tay của con gái, rồi sau đó mới thu tay về, ông xoay người, hốc mắt đỏ ửng.

Năm ngón tay của người đàn ông nắm chặt, tay kia ôm lấy vai cô, hai người đứng đối mặt trước bục tuyên thệ.

Ánh mắt Tần Dập như ẩn chứa biển rộng, lúc này như có cơn bão nổi lên, sóng đánh cuồn cuộn. Ánh mắt Kiều Tri Niệm như chứa cả bầu trời sao, lúc này như có dải ngân hà xuất hiện, phát ra ánh sáng như ngọc.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, không cần đến người chủ trì dư thừa, chỉ có duy nhất tiếng nói của anh.

“Niệm Niệm, anh sẽ biến tương lai của em trở nên muôn màu muôn vẻ, có đôi khi sẽ xảy ra những chuyện ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta mà anh không thể nào đoán trước được. Nhưng anh thề, anh vĩnh viễn sẽ đứng phía trước che chắn tất cả mọi thứ cho em, sẽ không để em phải khóc trong đau khổ, để em mỗi ngày đều cảm thấy mình là công chúa…” Giọng của Tần Dập hơi khàn, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Em có bằng lòng đi cùng anh đến hết cuộc đời này không?”

Hàng mi dài của người con gái run run, ngực không ngừng phập phồng, mắt nhìn anh không chớp.

“Em nhát gan, lại có hơi yếu đuối, cuộc sống sau này em sẽ vô cùng ỷ lại vào anh. Em muốn lúc nào cũng có thể ăn cháo mà anh nấu, mỗi ngày đều có thể ăn bữa sáng do anh làm, hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của anh. Nhưng đồng thời em cũng là một bến đỗ, là nơi ngày đêm chờ anh trở về sau cuộc hành trình xa xôi, anh có bằng lòng đi cùng em đến hết cuộc đời này không?

“Anh bằng lòng, đương nhiên bằng lòng.” Yết hầu của người đàn ông chuyển động, màu đỏ từ trong hốc mắt lan rộng ra.

Hai má lúm đồng tiền nở rộ trên khóe môi: “Em cũng bằng lòng.”

Hoắc Chính Kỳ và Kiều Uyển Ninh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, im lặng lau nước mắt. Hoắc Tri Hành đưa khăn giấy qua, tay còn lại ôm lấy bả vai mẹ rồi vỗ nhẹ vài cái để an ủi.

Hai chiếc nhẫn sáng bóng được đeo vào ngón áp út của đối phương. Người đàn ông cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng như quả anh đào của Kiều Tri Niệm, hôn nhau thắm thiết.

Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sấm nhưng cô lại nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của anh.

Một lúc lâu sau, Tần Dập nghiêng đầu ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, thì thầm bên tai.

“Anh yêu em.”

Đôi mắt của Kiều Tri Niệm bỗng mở to, ngẩng đầu, đôi môi ngạc nhiên hé mở. Một dòng chất lỏng chảy dọc xuống, thấm ướt phần cổ của cô.

Chapter
1 Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2 Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3 Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4 Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5 Chương 5: Bà chủ của các người
6 Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7 Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8 Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9 Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10 Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11 Chương 11: Cô không dám chạm vào
12 Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13 Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14 Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15 Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16 Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17 Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18 Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19 Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20 Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21 Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22 Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23 Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24 Chương 24: Anh nói đúng
25 Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26 Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27 Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28 Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29 Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30 Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31 Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32 Chương 32: Dù đó là sự thật
33 Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34 Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35 Chương 35: “Sợ à?”
36 Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37 Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38 Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39 Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40 Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41 Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42 Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43 Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44 Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45 Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46 Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47 Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48 Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49 Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50 Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51 Chương 51: Ở trước mặt cô
52 Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53 Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54 Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55 Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56 Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57 Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58 Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59 Chương 59: Con bé? Thích không?
60 Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61 Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62 Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63 Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64 Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65 Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66 Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67 Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68 Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69 Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70 Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71 Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72 Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73 Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74 Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75 Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76 Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77 Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78 Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79 Chương 79: Lễ cưới
80 Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81 Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82 Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83 Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84 Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85 Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86 Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87 Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88 Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89 Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90 Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91 Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92 Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2
Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3
Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4
Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5
Chương 5: Bà chủ của các người
6
Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7
Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8
Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9
Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10
Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11
Chương 11: Cô không dám chạm vào
12
Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13
Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14
Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15
Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16
Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17
Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18
Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19
Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20
Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21
Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22
Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23
Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24
Chương 24: Anh nói đúng
25
Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26
Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27
Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28
Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29
Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30
Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31
Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32
Chương 32: Dù đó là sự thật
33
Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34
Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35
Chương 35: “Sợ à?”
36
Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37
Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38
Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39
Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40
Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41
Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42
Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43
Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44
Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45
Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46
Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47
Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48
Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49
Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50
Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51
Chương 51: Ở trước mặt cô
52
Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53
Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54
Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55
Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56
Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57
Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58
Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59
Chương 59: Con bé? Thích không?
60
Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61
Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62
Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63
Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64
Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65
Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66
Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67
Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68
Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69
Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70
Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71
Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72
Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73
Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74
Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75
Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76
Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77
Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78
Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79
Chương 79: Lễ cưới
80
Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81
Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82
Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83
Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84
Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85
Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86
Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87
Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88
Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89
Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90
Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91
Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92
Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.