Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca

Rõ ràng hắn rất cao lớn, nhưng vì cái gì ở trước mặt mẹ vợ nhỏ bé mà lại cảm giác thấp hơn một đoạn chứ? Một lỗ
tai bị nhéo, Phượng hiên nghiêng đầu nhìn xem nương tử còn thấp hơn một
chút so với nhạc mẫu đại nhân, ai, mẹ của nương tử thân ái của hắn
Phượng hiên, không có biện pháp, trừng phạt không được, chửi không được, càng không thể có cừu oán tất báo mà chỉnh lại

Yêu ai yêu
cả đường đi, có lẽ là đang nhớ lại mẫu thân Cung Như Mộng của mình,
Phượng hiên nhìn mẹ vợ mình càng nhìn càng thấy thuận mắt, tuy rằng bà
không có thiện ý mà véo lấy lỗ tai mình, hai mắt vẫn còn giận nhìn mình
lom lom.

Ngẫm lại xem, mẫu thân của Phượng hiên
hắn đã mất bao nhiêu năm? Khoảng hai mươi mốt năm đi! Cho dù mẫu thân
còn tại thế ( còn sống) đến bây giờ, với thân thể suy yếu thì bà cũng
không thể giống được như nhạc mẫu đại nhân, có sức sống như vậy! Nếu như có thể đổi lại để mẫu thân sống trên đời này thêm một ít thời gian nữa, thì hắn Phượng hiên thà rằng mỗi ngày đều bị nhéo lỗ tai! Đáng tiếc,
chưa bao giờ lớn tiếng đối với hắn, cũng không có động đậy tay chân đối
với hắn, mẫu thân vĩnh viễn là tao nhã ôn nhu như vậy, chỉ biết dạy hắn cao cao tại thượng nắm trong tay tất thảy như thế nào, như thế nào mới
có thể không cho bất luận kẻ nào biết được tâm tư của hắn. Mẫu thân luôn luôn ốm đau ở giường, đều bỏ lại hắn cùng muội tử hai người còn nhỏ như vậy, sớm rời đi nhân thế, chuyện này vẫn là tiếc nuối lớn nhất trong
lòng của Phượng hiên hắn!

“Đều ngồi xuống nói chuyện.” Cốc Lương
Thừa thần sắc nghiêm túc, đem tiểu ngoại tôn đặt ở ghế ngồi bên cạnh,
cau mày nhìn Phượng hiên.

“Mẹ, người. . . . . .” Buông lỗ tai của
huynh ấy ra đi! Cốc Nhược Vũ chưa nói xong, trực tiếp lấy tay kéo ống
tay áo của Mai bình.

“Nhược Vũ, con lại đây.” Cốc Lương Thừa
trầm giọng nói, rất nhiều chuyện không được hiểu rõ, ông là cực kỳ lo
lắng cho cuộc sống sau này của nữ nhi, cho nên ông cần lên tiếng hỏi cho rõ ràng.

Nhìn Phượng hiên, lại nhìn cha, Cốc
Nhược Vũ không dám không thuận theo cha, đành phải buông ra tay áo của
mẫu thân ra, đi đến vị trí mà Cốc lương thừa chỉ vào ngồi xuống.

Lúc này, Mai bình cũng buông lỏng tay
ra, đi đến một cái ghế ngồi xuống. Bỏ qua tiểu oa nhi, thì ba người ngồi ba cái ghế riêng biệt vây quanh cái bàn vuông trong phòng, còn lại cái
ghế kia nhìn qua chính là vị trí bị thẩm vấn, chắc chắn là lưu lại cho
Phượng hiên .

Lỗ tai rốt cục cũng được cứu rồi, tam
đại này đều mở mắt thật to nhìn hắn, Phượng hiên là không chút sợ hãi đi đến băng ghế trước, vén vạt áo, ngồi xuống, cây quạt ở trong tay theo
thói quen mở ra, chậm rãi lắc lắc.

Tao nhã, một loại nhàn nhã, cao quý thái độ lơ đãng như nắm trong tay tất cả biểu lộ đi ra, Cốc Nhược Vũ bị hắn phát ra mị lực làm cho trái tim nhảy lên, vội vàng cúi đầu, không dám
nhìn phu quân kia của nàng nhiều tùy thời tùy chỗ không tự chủ mà trộm
tâm, mà vợ chồng Cốc thị còn lại là sửng sốt một chút, trong lòng vừa
hiện lên ý tưởng nào đó, đã thấy trên mặt Phượng hiên nổi lên một nụ
cười ngây ngô, đang nhìn Cốc Nhược Vũ.

Ha ha, nương tử của hắn có phải đang thẹn thùng hay không a? Thật đáng yêu! A! Lỗ tai!

“Nhìn cái gì vậy!” Mai bình đem ý tưởng
hắn khả năng có lai lịch vừa rồi trong nháy mắt đè xuống, nhéo lỗ tai
của hắn, bất mãn sự chú ý của hắn không ở chỗ Cốc Lương Thừa, mà là chằm chằm vào nữ nhi nhìn mình nhìn không ngừng.

“Ôi, Mẹ!” Khóc thét, Phượng hiên co cổ lại, đáng thương nhìn nhạc mẫu đại nhân.

Nhìn thấy hình dạng đùa giỡn kia của
hắn, vậy mà mới vừa rồi còn hiện lên hơi thở tôn quý, Cốc Lương Thừa
lắc lắc đầu, đánh mất ý niệm thân phận của con rể có phải là có lai lịch ở trong đầu, tiến vào vấn đề chính.

“Bình nhi, buông hắn ra!” Cốc Lương Thừa giải cứu lỗ tai Phượng hiên trước, thẩm tra hỏi hắn, “Ngươi đem chuyện
quen biết Nhược Vũ như thế nào, tường tận nói rõ!”

Xoa xoa lỗ tai, Phượng hiên mở mắt thật to hỏi lại: “Tường tận ? Toàn bộ?”

“Đúng!” tiếng nói của Cốc Lương Thừa vừa dứt, Phượng hiên cũng thật tường tận nói

Trước tiên từ lúc Cốc Nhược Vũ còn trong tã lót nói lên, nghĩ đến lần đó bị mất nữ nhi, tay Mai bình lại nhịn
không được kéo lên tai Phượng hiên, nhắm trúng hắn kêu đau ra tiếng.

“Mẹ, lần đó con thật sự có nhắn lại nói
Nhược Vũ ở chỗ con, sau đó, con đối với Nhược Vũ tốt lắm a, tự mình cho
ăn tắm rửa, còn đổ phân nước tiểu cho nàng!”

A! Để cho nàng tìm một cái lỗ chui vào
đi! Phu quân của nàng từng đem đổ phân nước tiểu cho nàng! ? Đây là cảm
giác quái dị gì ! Cốc Nhược Vũ rất muốn bất tỉnh.

“Con còn có đưa cho nàng một cái khoá vàng, phía trên kia còn khắc tên con!” Nhìn một cái xem, hắn thật tốt a!

“Nguyên lai cái khóa vàng kia là ngươi
đưa ?” Hai vợ chồng giờ phút này mới hiểu được lai lịch của khóa vàng,
nhưng lại nghĩ đến lúc ấy hắn đang mặc trang phục người hầu lấy đâu ra
tiền mua khoá vàng, trộm đi! ? Hai người nghiêm trọng hoài nghi.

“Cho nên lúc ba tuổi con mới có thể nhận ra nàng từ ngay lúc còn bé.”

“Ngươi đã tự tiện mang nó đi về!” Nghĩ vậy, Mai bình tức giận, bắt đầu nhéo lỗ tai hắn.

Vì thế, ngoài cửa bọn thị vệ lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tông chủ bọn họ.

“Tiểu tế tuyệt đối không có tự tiện! Là
nương tử nàng ở cửa thanh lâu thiếu chút nữa đã bị kéo vào thanh lâu,
nếu không thì trở thành đồ chơi của người khác, con cứu nàng, sau đó
cùng nàng đợi cho đêm khuya, không gặp có ai mang nàng trở về, con mới
đem nàng về nhà.” Đã biết rồi chứ, hắn không có sai!

Mai bình buông tay, cùng Cốc Lương Thừa hai người nhíu mày, mà Cốc Nhược Vũ nghĩ không ra chuyện khi đó.

“Nương tử ở nhà của con, nhưng con không có ngược đãi nàng, mà cùng chơi với nàng, cho nàng ăn ngon, mặc quần áo mới, . . . . . .” Nhìn thấy Cốc Lương Thừa khoát tay, ý bảo có thể
dừng, Phượng hiên mới không hề nói tiếp .

Chuyện này bọn họ lúc ấy đều đã biết từ trong miệng nữ nhi, xem ra là oan uổng hắn.

“Vậy tiếp theo thì sao?”

“Khi đó, nương tử là tài nữ nổi danh Nam lăng, ha ha, tiểu tế là đặc biệt đến nam lăng cầu hôn nương tử.”

“Cái gì ——! ?” Ba người trăm miệng một lời kinh ngạc nói.

Nói hắn Âm Hồn Bất Tán đi! Hắn làm sao
mà biết nữ nhi ở Nam lăng, sau khi xa cách nhiều năm thế nhưng lại muốn
cầu hôn! ? Đây là tiếng lòng của Cốc Lương Thừa cùng Mai bình.

Phu quân khi đó đã muốn cầu hôn với
mình, vậy có phải nói phu quân từ đầu đã thích nàng hay không? trong
lòng Cốc Nhược Vũ nổi lên một tia vui sướng cùng ngọt ngào.

“Không nghĩ tới ở Ti Đô liền gặp nương tử. . . . . .”

“Sau đó ngươi liền chiếm lấy trong sạch của nữ nhi nhà ta! ?” lỗ tai của Phượng hiên lúc này lại gặp nạn.

“Không có, tiểu tế bị người kê đơn, chịu đựng trở về phòng, kết quả phát hiện nương tử đã ở trên giường trong
phòng của con” Phượng hiên vô tội nháy mắt mấy cái, câu nói sau cùng còn nhỏ giọng nói lại nhiều lần, lại làm cho những người đang ngồi đều nghe thấy được, “Nếu là nương tử, vậy làm sao có thể chịu được a!”

Tiểu oa nhi không rõ, nhưng ba đại nhân
kia cũng là dở khóc dở cười, Phượng hiên giờ phút này trên mặt là vụng
trộm vui mừng, hiển nhiên đối với đêm ngoài ý muốn đó là vô cùng hài
lòng.

Phượng hiên giải thích ngày hôm sau hắn
rời đi là có nguyên nhân, tuy rằng sau đó đã đi tìm Cốc Nhược Vũ, nhưng
nghe được tin là nàng đã chết, cửa nát nhà tan. Hắn cuối cùng kể lại quá trình đi qua Lệ đô gặp lại nương tử.

Tất cả đều nói rõ ràng, phát hiện ra hai người không phải hữu duyên bình thường, từ lúc biết chuyện của con rể
cho đến bây giờ, Cốc Lương Thừa cùng Mai bình luôn luôn quan sát Phượng
hiên.

Mai bình cố ý đánh hắn, dùng lôi lỗ tai
hắn, thậm chí có khi còn có thể đá hắn một cước, hắn đều không nổi giận
mà nhận, không có hiện ra biểu tình không nhịn hay tức giận. Hơn nữa,
ánh mắt của hắn trên cơ bản đều đảo quanh ở trên người nữ nhi của mình,
mộ bộ muốn tiến đến bên người nữ nhi, tình yêu trong mắt ngay cả ngốc tử cũng có thể nhìn ra.

Hai vợ chồng yên tâm, chỉ cần con rể có
thể yêu nữ nhi của bọn họ, thì nhân duyên của nữ nhi cũng sẽ không có
vấn đề gì lớn. Nhưng, có một số việc trước tiên phải nói rõ ràng.

“Nữ nhi của ta không làm thiếp!”

“Nương tử là chính thất!” Vĩnh viễn đều là thế!

“Ngươi cũng không được phép lấy tiểu thiếp cùng thiếp!”

“Tiểu tế có nương tử là đủ rồi!” Nữ nhân khác, hắn mới khinh thường muốn!

“Không cho phép dạo thanh lâu kỹ viện!”

“Tiểu tế chưa từng bước vào nơi đó!” Hắn thực sự giữ mình trong sạch !

“Không thể có nguyên nhân vì cha mẹ
chồng hoặc người nhà của ngươi bất mãn, mà phát sinh chuyện hưu nữ nhi
của ta!” Không biết chuyện người nhà con rể, Mai bình tận khả năng mà
nghĩ đến.

“Mẹ con đã sớm qua đời, cha con. . . . . .” Không đáng kể! “Cũng không còn rồi, muội muội của con tuyệt đối
không có ý kiến!” Khẳng định thích hắn tìm nữ tử mang về, “Về phần người nhà khác, bọn họ khẳng định không ý kiến!” Ai dám có ý kiến? Dám can
đảm đứng ra nhìn xem! Hừ!

“Cho dù nữ nhi của ta không sinh ra được nhi tử, cũng không cho phép ngươi hưu nó, hoặc lấy tiểu thiếp!”

“. . . . . .” Nhìn con của mình, không nói gì.

“A, nếu không sinh ra nữ nhi!” Cốc Lương Thừa túm Mai bình, chỉ vào tiểu ngoại tôn, làm cho bà lúc này phát hiện ra khi mình lo lo quá sẽ phát sinh tình huống, mà quên con gái bà đã
sớm sinh nhi tử cho nhà người ta!

“Mặc kệ nữ nhi hay là nhi tử, chỉ cần là nương tử sinh, tiểu tế đều thích.”

“Về sau nghĩ được cái gì, nói sau.”

“Dạ, mẹ!”

Đối với con rể này không thể nói không
hài lòng, nguyên nhân chủ yếu vẫn là không biết hắn, nhưng hiện tại cảm
giác hắn cũng không tệ lắm, là người thành thật hai vợ chồng đã từ trong tâm tiếp nhận Phượng hiên rồi .

Vì thế, nhiều năm không gặp một nhà ba
người bắt đầu nói đến chuyện tình năm đó phát sinh ở trên người, trong
quá trình nói, cảm giác trong phòng có nguồn sát khí, ba người nhìn về
phía nơi có khả năng phát ra Phượng hiên, đã thấy hắn một bộ dạng thật
sự ngồi nghe dự tính, cho là mình quá lo lắng, Cốc gia ba người tiếp tục ôn chuyện, ngồi ở một bên bé mở to đôi mắt tròn tròn nghe không sót một chữ.

Thấy lực chú ý của ba người từ trên
người mình dời đi, thì khí thế kinh sợ của Phượng hiên mới tràn ra,
trong mắt tràn đầy hung ác cùng tức giận, hiển nhiên Tiểu Cốc Lượng nói
so với Cốc Nhược Vũ chính mồm miêu tả khác xa nhau, hắn phải cho những
người đó từng đao từng đao mà lăng trì đến chết! Xem ra trước tiên phải
quay về Kiền Đô!

Nguyên bản chuẩn bị ở bên ngoài dạo chơi khoảng nửa năm Phượng hiên thấy nhạc phụ nhạc mẫu hai người đang khóc
vì vết thương trên mặt Cốc Nhược Vũ thì nháy mắt thay đổi chủ ý, liền
quyết định đợi sau khi dung nhan của nương tử hoàn toàn khôi phục thì
đi! Đại khái một tháng là đủ rồi. Vừa vặn, hắn còn phải trở về thu thập
một đôi phụ tử nữa! Hừ! Đến lúc đó sẽ được chơi!

Trong đầu Phượng hiên đang xoay quanh
các loại chiêu thức mèo vờn chuột để báo thì thấy vợ chồng Cốc thị lau
khô nước mắt, cảm kích nhìn thoáng qua hắn sau khi nghe nói lấy thuốc
trị mặt cho nữ nhi, sau đó nói nổi lên việc bọn họ bị lưu đày. Lúc này,
sự chú ý của hắn bị dời đi, nghĩ rằng không biết nhạc phụ nhạc mẫu đại
nhân sẽ đối đãi với hắn ân nhân âm thầm này như thế nào.

“Đó chính là cha và mẹ bây giờ là quản gia ở nơi này rồi! ?”

Ha? Quản gia? Phượng hiên ngây người.

“Đúng vậy!” Chuyện này hai vợ chồng ban
đầu đã nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bọn họ là được thuê đến nơi đây làm
quản gia, như vậy mới có thể hợp lý.”Mẹ con cùng ta đều hỏi qua người
mỗi lần tới, đều nói là chủ nhân sẽ không đến nơi đây, tiền cùng vải
dệt, tất cả đều do chúng ta tự xử lý, hai ngày trước khi các con đến,
còn tặng một đống gì đó lại đây. Ta và mẹ con dùng những số tiền cùng
vật phẩm kia ở trong này mở mấy gian hàng, tiền lời cũng không tệ, ngoại trừ tiền vốn chủ nhân cho, chúng ta đem đa phần tiền kiếm được lưu lại
cho chủ nhân, sau đó những thứ khác thường dùng để giúp khó khăn.”

Chủ nhân? Ô! Hắn không muốn làm chủ nhân a! Người phía dưới làm việc thế nào, hắn không phải đã giao cho vô cùng rõ ràng sao? Những thứ này đều là tặng cho không!

“Nhà này dù sao cũng lớn như vậy, chúng
ta liền đem sân trước cho mọi người làm chút ít mua bán, để sống tạm,
hậu viện hay dùng để thu lưu những người đáng thương không có quê hương
để về. Mẹ cùng cha con là muốn giúp chủ nhân tích thêm nhiều đức, cũng
muốn làm như vậy, có thể khẩn cầu ông trời sớm ngày cho một nhà chúng ta đoàn viên. Không nghĩ tới, ông trời phù hộ, nhanh như vậy đã cho chúng
ta gặp mặt!”

Ba người nước mắt lưng tròng, cảm động,
cảm thấy giúp đỡ người khác là chuyện chính xác đến cỡ nào, Phượng hiên ở một bên trong lòng gào thét nhạc phụ nhạc mẫu căn bản chính là người
tốt, như thế nào lại không từ chuyện bị người thân giết hại mà nhận được bài học, trở nên ích kỷ một chút, đối với người có cảnh giác a! Ý
nguyện của mình là làm cho bọn họ được sống giống như cuộc sống giàu có ở Nam lăng, nào biết được bọn họ tự tiện sửa ý nguyện, biến thành bộ dạng nghèo rớt mồng tơi ! A! Hắn không được, hắn muốn hộc máu!

“Con rể, a, hiền tế, con tên là Phượng
gì?” Cốc Lương Thừa vốn định nói gì đó với Phượng Hiên, nhưng chợt nhớ
tới nửa ngày còn không biết tên con rể này.

“A, cha làm sao mà biết Hiên họ Phượng?”

“Lúc trước ở chủ trạch của Phượng thị gặp hắn, hắn lại mặc quần áo người hầu ở Phượng thị, hẳn là họ Phượng đúng không?”

“A, Vậy Hiên tên họ chàng thật sự là Phượng, không phải Phùng?”

“Đúng vậy, nương tử, là chính nàng vẫn hiểu lầm không tin “

Hiên, Phượng, Phượng Hiên, Phượng ——
Hiên ——! ? Cốc Nhược Vũ biểu tình cứng đờ, quái dị nhìn phu quân, yếu
ớt hỏi một câu: “Vậy hẳn là thiếp nói sai tên của chàng rồi, phu quân
chàng là Tuyên trong Tuyên dương đúng không!”

Lai khéo, họ được khôi phục, tên của hắn lại bị sửa!”Nương tử, tên của vi phu là Phượng hiên, phượng trong
Phượng Hoàng, Hiên trong Hiên nàng, đừng loạn cải danh cho vi phu nữa!”

“. . . . . .” Lời này vừa nói ra, ba
người trầm mặc một hồi, chỉ thấy Cốc Nhược Vũ chậm chạp đánh giá hắn,
biểu tình sợ hãi hỏi: “Phu quân, chàng không phải là Phượng hiên thích
nam sắc kia chứ!?” Nhưng mà không giống a, đừng nói huynh ấy ở trong đêm động phòng sinh khí dồi dào, mà trong ngày thường luôn đối với mình
động tay đông chân, nếu không bận tâm nhi tử, chỉ sợ sớm cũng đã không
biết nhào lên bao nhiêu lần!

Thích nam sắc! ? Đầu Phượng hiên lắc giống như trống bỏi, làm sáng tỏ nói : “Ta không thích nam sắc!”

“Con rể, con thật không phải là tông chủ phượng thị thích nuôi nam sủng kia?” Ngẫm lại xem, dung mạo của Phượng
hiên cùng với Phượng thị tông chủ trong truyền thuyết trong miêu tả cảm
giác rất giống! Mai bình tiếp theo lời của nữ nhi hỏi lại một lần, ngắm
ngắm Phượng hiên, có thể tưởng tượng đến bộ dạng hắn vừa bị nhéo, cảm
thấy không phải.

“Ta không có nuôi nam sủng!” Gì chứ ba
câu không rời cái chữ “Nam” này a, hắn Phượng hiên nhìn qua giống người
thích nam nhân sao?

“Hiền tế, con thật không phải là cái tên Tông chủ Phượng Thị Phượng Hiên có đồng tính chi thích kia?” Được rồi,
câu hỏi này không có chữ nam, Cốc gia ba người một người tiếp một người, không cho Phượng hiên có cơ hội thở. Cốc Lương Thừa nhìn thấy nụ cười
ngây ngô khờ dại kia, cảm thấy không có khả năng.

“Con tuyệt đối không phải là thích nam
sắc, nuôi nam sủng, có đồng tính chi thích tông chủ phượng thị Phượng
hiên!” A ——! Nói vừa xong, trong lòng Phượng hiên lúc này hối hận kêu
thảm thiết, nhìn một cái xem, hắn đã nói những thứ gì, như thế nào ở
trước mặt một nhà nương tử, hắn đều trở nên ngây ngốc a! Rõ ràng là cơ
hội tốt chứng mình thân phận của hắn, thế nhưng hắn nhất thời sốt ruột,
phủ nhận mình là Phượng hiên! Chưa từng có phạm qua sai lầm thấp như
thế Phượng hiên rất muốn bất tỉnh, không có mặt mũi gặp người!

Vù ——! Thờ ra hơi, Cốc gia ba người đồng thời nói câu: “May mắn không phải!”

“Vì sao?” Kinh ngạc thân phận thật của mình sẽ bị một nhà ba người ghét bỏ, Phượng hiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

“Nghĩ đến thân phận của người ta, nhiều
quy củ, nhiều chuyện, cái loại hoàn cảnh phức tạp này không thích hợp
với Nhược Vũ.” Cốc Lương Thừa chỉ hy vọng nữ nhi của mình sống cuộc sống hạnh phúc, cảm thấy có quan hệ cùng với một trong sáu tộc Phượng thị,
được gọi là bất hạnh!

Chủ nhà là hắn, không muốn có quy tắc sẽ không có quy tắc, mọi chuyện cần thiết đều có hắn đỡ được, loại lo lắng này là dư thừa.

“Phượng hiên kia từ năm mười mấy tuổi đã vào triều làm quan, ở trong hoàn cảnh đấy nhậm chức nhiều năm như vậy,
không biết là hạng người gì, nếu thật sự là hắn, Nhược Vũ nhà ta nếu
không phải là bị ăn gắt gao, thì có ủy khuất gì mà nói…, làm cha mẹ như
chúng ta đều không giúp được gì.” Cũng là con rể như nó có thể tùy tiện
bị đánh bị nhéo lỗ tai như vậy tốt hơn một chút! Mai bình cao thấp đánh
giá Phượng hiên, cảm thấy con rể này vẫn là có ưu điểm hơ!

A? Nhưng hắn là người tốt! Nói sau, rõ
ràng là hắn bị nương tử ăn gắt gao được không, nương tử chỉ cần nhíu
lông mày lại, lộ ra một chút không vui, hắn cũng không chịu thua kém mà
trong lòng run run rẩy rẩy, tuyệt đối không phải sợ nương tử, mà là đau
lòng nương tử sẽ tức giận phá hư thân thể mà thôi!

“Hắn thích là nam nhân! Là Bích Nhân Hoành!” Cốc Nhược Vũ cho rằng đây là mấu chốt.

Hắn không thích nam nhân! Bích Nhân
Hoành là bạn tốt, không phải người yêu! Chuyện này. . . . . . Rốt cuộc
là ai truyền lời đồn đi, trước đây không thèm để ý đến lời đồn đãi này
Phượng hiên giờ phút này hận không thể đem tên đầu sỏ truyền ra lời này
cho hắn tử hình ngay tại chỗ!

Nếu Phượng hiên chính mồm phủ nhận hắn
là tông chủ Phượng thị, thì từ trước đến nay tín nhiệm người khác ba
người không nghi ngờ gì nữa, đều cho là hắn chỉ trùng tên với Phượng
hiên kia mà thôi. Nhất là Cốc Nhược Vũ, cho rằng phu quân đại nhân phỏng chừng cũng bởi vì cái tên này, cho nên bị người của Cung gia đuổi giết.

“Hiên nhi, trước đây con làm gì để sống? Có tài nghệ gì không?” Cốc Lương Thừa trở lại câu chuyện lúc trước ông muốn hỏi.

“Hiên nhi?” Trừ bỏ mẫu thân cùng ngoại
công, không có ai còn gọi hắn như vậy, mà hai người kia đã mất, Phượng
hiên không khỏi có chút hoài niệm, cảm thấy thân thiết gấp bội.

“Ưm, con đã là con rể của chúng ta, ta nghĩ như gọi như vậy hẳn là có thể chứ?”

“Dĩ nhiên, cha!”

“Uh, vậy là tốt rồi, nếu chúng ta có thể trở thành người một nhà, cũng là có duyên phận, mà cha mẹ con cũng đã
không còn, con cứ coi như ta cùng mẹ Nhược Vũ thành chính cha mẹ thật sự của mình, từ nay về sau, con không chỉ là vị hôn phu của Nhược Vũ, mà
còn là con rể của chúng ta, đồng thời cũng là con của chúng ta.” Cốc
Lương Thừa thiệt tình thừa nhận Phượng hiên, Mai bình ở một bên cũng gật đầu.

“Dạ, được!” Cha? Mẹ? Ưm, này cảm giác
không tồi, ha ha, bị nhéo hai lỗ tai cũng không có vấn đề gì, sau này
hắn có cả mẹ cùng cha rồi! Xem ra sau này nhạc phụ nhạc mẫu bởi vì yêu
ai yêu cả đường đi sẽ đối với hắn tốt lắm, Phượng hiên hai tròng mắt
lấp lánh, chờ đợi nhìn vợ chồng Cốc thị, làm cho hai người cực kỳ khó
xử, trong lòng thẳng buồn bực: hắn, hắn, hắn tại sao lại dùng ánh mắt
khát vọng đấy để nhìn mình! ?

“Ta, ta vừa hỏi con trước kia làm gì để
sống? Sẽ làm gì, có tài nghệ gì không?” Cốc Lương Thừa cố gắng xem nhẹ
ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Phượng hiên, hỏi lại một lần.

“Con. . . . . .” trong đầu Phượng hiên
đang sắp xếp sắp xếp tên các chức quan, nhưng bề ngoài người nào cũng
chưa sắp xong, nửa ngày cũng không nói ra cái gì, Cốc Lương Thừa coi như hắn không muốn nói, có lẽ cũng không làm gì.

“Vậy bắt đầu từ ngày mai, con đi theo ta đến cửa hàng, học vài thứ, lớn như vậy rồi, không thể không làm việc,
nhàn rỗi, biết không?” Một bộ dạng giáo dục nhi tử.

“Được, cha!” trong lòng Phượng hiên nổi
lên một loại cảm giác kỳ dị, sống đến ba mươi hai tuổi, không thể từ Cha ruột Phượng Trọng Nam có một chút tình cảm với hắn, lần đầu, nếm được
loại tư vị làm cha ra sao, loại tư vị này còn không tồi, hắn thích!

Một bên Mai bình đồng ý với quyết định
của Cốc Lương Thừa, bắt đầu lải nhải không ngừng, nói hắn nên như thế
nào như thế nào. Nhìn cha mẹ mới xuất hiện, Phượng hiên lại bắt đầu cười đến ngây ngốc. Từ đầu đến cuối vẫn nhìn Phượng hiên, nhận thấy được tâm tình của hắn từ một nháy mắt xuống tiếc nuối, lại chuyển thành khát
vọng, cuối cùng là vui vẻ, liên tưởng đến cha mẹ của hắn mất sớm, phỏng
chừng là hắn đang nhớ lại cha mẹ ruột của mình, Cốc Nhược Vũ cảm thấy có chút lòng chua xót thay cho hắn, đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn, muốn
im lặng mà an ủi hắn.

Lúc này thấy nương tử thân ái chủ động
ngồi tới, người nào đó nghiêng đầu vừa thấy, lúc này tươi cười sáng lạn, mở hai tay ra, vui mừng đến váng đầu kêu lên: “Nương tử ——!” Nương tử
của hắn thật đáng yêu, là phúc tinh của hắn, mang đến cho hắn một đôi
cha mẹ, “ba ba” hai cái, Phượng hiên liền hôn xuống trên mặt của nương
tử thân ái hai cái, cuối cùng là thấy nương tử, quên mất cha mẹ, rất
không cẩn thận mà xem nhẹ vợ chồng Cốc thị ở một bên, làm chuyện mà hắn
muốn làm, hôn xuống môi của Cốc Nhược Vũ.

Két, vợ chồng Cốc thị đang nói thì dừng
lại, tiếp theo Mai bình quay đầu đối với Cốc Lương Thừa nói: “Này, này,
thật là! Đưa Lửa Đèn cho ta ôm.” bà đứng dậy, tiếp nhận tiểu ngoại tôn,
che ánh mắt tròn tròn không chuyển của bé, không cho bé nhìn, dẫn đầu đi tới

Cốc Nhược Vũ bị hôn đến váng đầu óc, mà
Phượng hiên đang hôn đến cao hứng thì Cốc Lương Thừa đứng dậy đi đến
phía sau người nào đó đang làm càn, đưa tay kéo cổ áo của hắn, lôi hắn
ra.

Phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra
mình đang làm cái gì Cốc Nhược Vũ xấu hổ đến mức không dám nhìn cha, mà
tiếc nuối còn chưa hôn đủ Phượng hiên chỉ nghe thấy thanh âm của Cốc
Lương Thừa vang lên ở phía sau mình: “Xú tiểu tử, đi ra cho ta, giúp cha con làm việc đi!” Tiểu tử này làm sao có thể là Phượng hiên kia, quả
nhiên chỉ là trùng tên mà thôi! Rõ ràng thiếu gân!

“Tiểu tử ngươi thật sự là chiếm được
tiện nghi, nếu không phải bởi vì xảy ra nhiều chuyện như vậy, hại việc
hôn nhân của Nhược Vũ bị hủy, thì cũng không tới phiên ngươi lấy Nhược
Vũ!” Tiểu tử này, cha mẹ người khác còn đang ở đấy, cho dù là nương tử
của mình, vậy cũng không thể trắng trợn như vậy, ưm, hôn như vậy a! Quả
nhiên không phải tông chủ Phượng thị, nếu là người xuất thân như thế,
làm sao có thể trước mặt mọi người làm loại sự tình này! Mở cửa, đứng ở
cửa Mai bình ôm tiểu ngoại tôn bảo bối, chịu không nổi mà nghĩ.

“Ai nói, nương tử khi ba tuổi đã cùng
tiểu tế đính hôn rồi, còn có ngọc bội làm tín vật đâu!” Dù thế nào, cũng không tới phiên tên khốn Mai Hiển Diệu kia lấy nương tử của hắn! Hừ!
Từng không có bị hắn thật sao đính hôn, hiện tại nói cái gì cũng muốn
bài thành đó là chính thức chuyện. Hắn là vị hôn phu hàng thật giá thật
của nương tử thân ái, cũng là vị hôn phu chính thức của nương tử, ai
cũng không đoạt được của hắn!

“Cái gì ——! Ngọc bội kia là của con?” Hai mẹ con đồng thời hô lên.

“Đúng vậy, nương tử, một cái khác không
phải cũng được nàng phát hiện, đeo trên người Lượng Nhi sao?” Chuyện này thật kỳ quái sao?

“Vậy, vậy chàng là Tiên ca ca?” Cốc
Nhược Vũ không biết là nên vui mừng hay là nên cho rằng mình bị ngốc,
nhiều năm cho là tiên nhân không phải tiên, thích Tiên ca ca thế nhưng
lại thành vị hôn phu của mình.

“Tiên ca ca? Ô, nương tử, nàng chỉ có
Hiên ca ca ta đây, vậy cái Tiên ca ca kia là từ nơi nào xuất hiện?” Bị
nhéo cổ áo Phượng hiên ai oán nhìn nương tử thân ái .

“Đó là gọi sai âm, ” Cốc Nhược Vũ ngượng ngùng, bỗng nhiên lại nhớ tới một việc hỏi, “Thế chuyện bay không phải
ta nằm mơ nói lung tung, mà là chuyện thực sự!” Hẳn là phu quân đã thi
triển khinh công! Cốc Nhược Vũ nghĩ thông suốt.

“Nương tử, nàng muốn bay bay?” Đề cập
đến chuyện năm đó bé con thích làm nhất, Phượng hiên nhãn tình sáng lên, thân mình vừa chuyển, ba cái, Cốc Lương Thừa liền phát hiện người trong tay ông đã không thấy đâu, lại vừa thấy chẳng biết lúc nào đã đến bên
cạnh nữ nhi nhà mình.

“A ——!” Bỗng nhiên bị phượng hiên ôm lấy thắt lưng, Cốc Nhược Vũ sợ tới mức vội vàng đưa hai tay vòng qua cổ hắn, ôm hắn.

“Nương tử, vi phu dẫn nàng đi bay bay,
thuận tiện nhìn một chút cảnh sắc Tây Lỗ trấn.” Tiếng nói vừa dứt, ôm
kiều thê Phượng hiên liền không thấy, vợ chồng Cốc thị ngây ngốc chỉ kịp nghe thấy nữ nhi hô lên một tiếng, đã thấy Phượng hiên ôm nàng dừng lại ở trong viện một chút, tiếp theo là một tiếng thét dài giơ lên, chỉ
thấy Phượng hiên đột nhiên cất cao vài chục trượng, rồi không thấy.

Vì thế, lưu lại nhạc phụ nhạc mẫu không
nhìn được, tiểu ác ma nào đó mang theo bé con của hắn ôn lại thời gian
bay bay trước đây! Mà trong viện, lúc này bị xem nhẹ thật lâu bọn thị
vệ, trán hạ đầy hắc tuyến, thương thế của tông chủ nhà hắn đã hoàn toàn
khôi phục sao?

Chapter
1 Chương 1: Cung gia và Phượng gia
2 Chương 2: Huynh trưởng dong dài
3 Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
4 Chương 4: Tam hỉ lâm môn
5 Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
6 Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
7 Chương 7: Trẻ con bị sủng
8 Chương 8: Việc không tình nguyện
9 Chương 9: Điên cuồng
10 Chương 10: Huynh Muội hài hước
11 Chương 11: Hình bộ thị lang
12 Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
13 Chương 13: Tính toán chính xác
14 Chương 14: Chủ nhân chân chính
15 Chương 15: Em rể vừa ý
16 Chương 16: Biện pháp hủy hôn
17 Chương 17: Lòng dạ độc ác
18 Chương 18: Cô gái ngạo mạn
19 Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
20 Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
21 Chương 21: Trẻ hư bị đau
22 Chương 22: Mang oa nhi về nhà
23 Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
24 Chương 24: Thị vệ không may
25 Chương 25: Trừng phạt khác loại
26 Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
27 Chương 27: Khách không mời mà đến
28 Chương 28: Bị người trêu đùa
29 Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
30 Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
31 Chương 31: Nghi thức đính hôn
32 Chương 32: Hối hôn
33 Chương 33: Đính hôn vui đùa
34 Chương 34: Bé con về nhà
35 Chương 35: Tiếc biệt ly
36 Chương 36: Thời cuộc thay đổi
37 Chương 37: Nam lăng Cốc gia
38 Chương 38: Cầu hôn
39 Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
40 Chương 40: Quyết định sai lầm
41 Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
42 Chương 42: Việc trong tộc
43 Chương 43: Xuân dược
44 Chương 44: Âm mưu quỷ kế
45 Chương 45: Tâm mang ý xấu
46 Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51: Thất bại trong gang tấc
52 Chương 52: Tin dữ đến
53 Chương 53: Ba kiếp ập xuống
54 Chương 54: Họa vô đơn chí
55 Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
56 Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
57 Chương 57: Sở thích đoạn tụ
58 Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
59 Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
60 Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
61 Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
62 Chương 62: Cha con họa thủy
63 Chương 63: Khó lòng giãi bày
64 Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
65 Chương 65: Động phòng hoa chúc
66 Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
67 Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
68 Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
69 Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
70 Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
71 Chương 71: Dọc đường vui vẻ
72 Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
73 Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
74 Chương 74: Trong họa lại có phúc
75 Chương 75: Tình cảm ấm áp
76 Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
77 Chương 77: Con rể kém chất lượng
78 Chương 78: Bé con lắm miệng
79 Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
80 Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
81 Chương 81: Quan phục nguyên chức
82 Chương 82: Thân phận thật sự
83 Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
84 Chương 84: Tin mừng mang thai
85 Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
86 Chương 86: Con báo mẫu thù
87 Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
88 Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
89 Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
90 Chương 90: Đại náo tửu lâu
91 Chương 91: Đại lao Hình bộ
92 Chương 92: Kết cục của cha vợ
93 Chương 93: Tin dữ giáng xuống
94 Chương 94: Thảm sự không ngừng
95 Chương 95: Kế hoạch ám sát
96 Chương 96: Thả hổ về rừng
97 Chương 97: Địa lao Phượng phủ
98 Chương 98: Ác giả ác báo
99 Chương 99: Ý định của lễ cưới
100 Chương 100: Sóng lại lên
101 Chương 101: Nói gà thành vịt
102 Chương 102: Lời nói dối
103 Chương 103: Mưa gió sắp đến
104 Chương 104: Trong thọ yến
105 Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
106 Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
107 Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
108 Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
109 Chương 109: Pháp trường kinh biến
110 Chương 110: Một mình cướp pháp trường
111 Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
112 Chương 112: Bảy nước chiến loạn
113 Chương 113: Xuống núi đi xa
114 Chương 114: Phượng trọng nam chết
115 Chương 115: Mạng phú quý vương phi
116 Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma
Chapter

Updated 116 Episodes

1
Chương 1: Cung gia và Phượng gia
2
Chương 2: Huynh trưởng dong dài
3
Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
4
Chương 4: Tam hỉ lâm môn
5
Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
6
Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
7
Chương 7: Trẻ con bị sủng
8
Chương 8: Việc không tình nguyện
9
Chương 9: Điên cuồng
10
Chương 10: Huynh Muội hài hước
11
Chương 11: Hình bộ thị lang
12
Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
13
Chương 13: Tính toán chính xác
14
Chương 14: Chủ nhân chân chính
15
Chương 15: Em rể vừa ý
16
Chương 16: Biện pháp hủy hôn
17
Chương 17: Lòng dạ độc ác
18
Chương 18: Cô gái ngạo mạn
19
Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
20
Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
21
Chương 21: Trẻ hư bị đau
22
Chương 22: Mang oa nhi về nhà
23
Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
24
Chương 24: Thị vệ không may
25
Chương 25: Trừng phạt khác loại
26
Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
27
Chương 27: Khách không mời mà đến
28
Chương 28: Bị người trêu đùa
29
Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
30
Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
31
Chương 31: Nghi thức đính hôn
32
Chương 32: Hối hôn
33
Chương 33: Đính hôn vui đùa
34
Chương 34: Bé con về nhà
35
Chương 35: Tiếc biệt ly
36
Chương 36: Thời cuộc thay đổi
37
Chương 37: Nam lăng Cốc gia
38
Chương 38: Cầu hôn
39
Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
40
Chương 40: Quyết định sai lầm
41
Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
42
Chương 42: Việc trong tộc
43
Chương 43: Xuân dược
44
Chương 44: Âm mưu quỷ kế
45
Chương 45: Tâm mang ý xấu
46
Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51: Thất bại trong gang tấc
52
Chương 52: Tin dữ đến
53
Chương 53: Ba kiếp ập xuống
54
Chương 54: Họa vô đơn chí
55
Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
56
Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
57
Chương 57: Sở thích đoạn tụ
58
Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
59
Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
60
Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
61
Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
62
Chương 62: Cha con họa thủy
63
Chương 63: Khó lòng giãi bày
64
Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
65
Chương 65: Động phòng hoa chúc
66
Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
67
Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
68
Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
69
Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
70
Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
71
Chương 71: Dọc đường vui vẻ
72
Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
73
Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
74
Chương 74: Trong họa lại có phúc
75
Chương 75: Tình cảm ấm áp
76
Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
77
Chương 77: Con rể kém chất lượng
78
Chương 78: Bé con lắm miệng
79
Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
80
Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
81
Chương 81: Quan phục nguyên chức
82
Chương 82: Thân phận thật sự
83
Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
84
Chương 84: Tin mừng mang thai
85
Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
86
Chương 86: Con báo mẫu thù
87
Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
88
Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
89
Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
90
Chương 90: Đại náo tửu lâu
91
Chương 91: Đại lao Hình bộ
92
Chương 92: Kết cục của cha vợ
93
Chương 93: Tin dữ giáng xuống
94
Chương 94: Thảm sự không ngừng
95
Chương 95: Kế hoạch ám sát
96
Chương 96: Thả hổ về rừng
97
Chương 97: Địa lao Phượng phủ
98
Chương 98: Ác giả ác báo
99
Chương 99: Ý định của lễ cưới
100
Chương 100: Sóng lại lên
101
Chương 101: Nói gà thành vịt
102
Chương 102: Lời nói dối
103
Chương 103: Mưa gió sắp đến
104
Chương 104: Trong thọ yến
105
Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
106
Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
107
Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
108
Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
109
Chương 109: Pháp trường kinh biến
110
Chương 110: Một mình cướp pháp trường
111
Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
112
Chương 112: Bảy nước chiến loạn
113
Chương 113: Xuống núi đi xa
114
Chương 114: Phượng trọng nam chết
115
Chương 115: Mạng phú quý vương phi
116
Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma