Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”

Bọn họ đã đến nước Z được mấy ngày, ngoài việc bận rộn chọn đồ cưới và trang trí cho buổi lễ, thì Hoắc Tri Hành cũng công khai tin tức Kiều Tri Niệm sắp tổ chức lễ đính hôn.

Tin tức con gái rượu nhà họ Hoắc sắp đính hôn vừa truyền ra đã làm chấn động hơn một nửa giới kinh doanh. Nói là đính hôn nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rằng bọn họ không muốn làm lớn chuyện đã kết hôn, còn Kiều Tri Niệm xem như đã được gả đi yeutruyen.net rồi.

Nhiều người cảm thấy vô cùng tiếc nuối, trước đến giờ bên cạnh con trai nhà họ Hoắc không có lấy một bóng hồng, muốn nhét cũng nhét không được, cho nên tất cả đều đang nhắm tới Kiều Tri Niệm vừa thành niên. Mọi người đều muốn con của mình có thể ôm được người đẹp về, sau đó mượn lực nhà họ Hoắc duy trì cơ ngơi.

Lúc nghe tin Kiều Tri Niệm là hoa đã có chủ thì mọi người đều tiếc đứt ruột, cảm khái mình ra tay quá muộn. Kết quả thành ra thế này đành phải từ bỏ, chỉ nói bóng nói gió hỏi thăm xem chú rể là thần thánh phương nào mà có thể khiến người nổi tiếng cưng chiều con gái lại có thể sớm dựng chồng yeutruyen.net cho con như thế, chắc chắn không phải người tầm thường. Ai cũng tranh cơ hội tham dự lễ cưới để xem mặt Tần Dập.

Lễ cưới càng gần, người đến nhà họ Hoắc ngày càng nhiều.

Thân phận của Tần Dập được công bố với bên ngoài là “thương nhân người nước ngoài”. Đôi lúc có người bàn chuyện làm ăn, anh đều đối đáp trôi chảy, vô cùng xứng đáng với danh hiệu con rể nhà họ Hoắc. Thế nên không một ai nghi ngờ thân phận của anh.

Sau bữa trưa hôm nay, vợ chồng nhà họ Chu dẫn theo con trai đến nhà họ Hoắc.

Kiều Tri Niệm nhìn bọn họ thì cau mày. Vì cô là người được giáo dục tốt, bằng không đã không cho người bác này chút mặt mũi rồi.

“Bà Hoắc, đã lâu không gặp. Hôm nay tôi đến chúc mừng ngày vui.” Đỗ Viện lau đôi môi đỏ thẫm, kéo chồng và con mình qua.

Tấm ảnh mà người đàn ông nhìn thấy vào hôm đó, tuy đã chụp cách đây vài năm, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái anh đã nhận ra cậu thanh niên ngồi cạnh bố mẹ là người trong ảnh. Anh đưa tay ôm chặt eo Kiều Tri Niệm, tay dài vai rộng, dù chỉ nửa người vẫn có thể ôm trọn cô vào lòng.

Từ nhỏ Chu Đình đã thích Kiều Tri Niệm, biết tin cô sắp kết hôn thì vô cùng đau khổ. Lúc này lại nhìn thấy cô ngồi ngoan ngoãn trong lòng của người đàn ông, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Cậu ta thử trừng mắt với Tần Dập, nhưng khí chất ấy quá mạnh mẽ, chỉ mới đối diện vài giây, cậu thanh niên đã bị ánh mắt lạnh nhạt của anh kích thích buộc phải cụp mắt.

Hai tay Chu Đình đặt lên đùi, nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao hai con người khác nhau lại có thể ở bên nhau.

Người đàn ông đi đằng sau người phụ nữ, quay lưng về phía cửa, duỗi tay từ từ đóng cửa.

“Cạch” một tiếng, cửa đã được đóng.

“Sao thế?” Kiều Tri Niệm cảm thấy ánh mắt của người đàn ông tối lại, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình, đang từng bước tiến đến gần…

Tần Dập nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, các đốt ngón tay lướt qua gò má.

Cô gái nhỏ của anh có gương mặt thanh tú, dáng người xinh đẹp, khó trách lại được nhiều người thích đến vậy.

“Có phải anh Tần lại ghen rồi không?” Ánh mắt Kiều Tri Niệm vô cùng gian xảo, đôi mắt sáng ngời.

Hôm nay người nào đến vẫn tốt hơn là Chu Đình. Mấy ngày trước người đàn ông này chỉ ghen một xíu thôi, còn bây giờ thì anh đã xem cậu ta như kẻ thù.

Tần Dập nhướng mày, cụp mắt ngồi lên giường, đôi chân dài thẳng tắp duỗi về trước.

“Cậu ta thích em.”

“Làm gì có?” Kiều Tri Niệm nâng mặt Tần Dập lên, cố ý học theo giọng điệu nói chuyện thường ngày của anh.

“Khụ, anh Tần, cậu ta có nghĩ thế nào cũng không quan trọng, vì em chỉ thích mỗi anh.” Sau đó cô xoay mặt anh đối diện với tấm gương, bản thân cũng quay qua.

Hai người ở bên nhau sẽ có nét tương đồng, cô bắt chước rất giống với dáng vẻ phụng phịu của anh. Tần Dập nhìn thấy phải bật cười.

Không lâu sau, Kiều Tri Niệm buông anh ra, mỉm cười hạnh phúc: “Em là của anh, không ai có thể cướp đi, hơn nữa làm gì có ai dám cướp của anh?”

Tần Dập nhướng mày, nhớ đến chuyện của mấy ngày trước.

“Không sợ chết thì cứ thử xem.”

“Đây mới là anh Tần, một người đàn ông độc đoán và kiêu ngạo.”

Ánh mắt cô cong thành hình trăng khuyết: “Hơn nữa còn rất tốt với em.”

Hai thợ trang điểm đứng hai bên Kiều Tri Niệm, trên bàn phủ đầy dụng cụ trang điểm, phản chiếu ngay dưới ánh đèn. Cô ngồi ngay ngắn, gương mặt trắng nõn dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt.

Làn da của cô gái nhỏ mềm mại, bình thường rất ít khi trang điểm, bây giờ cũng làm đơn giản hơn những cô dâu khác, thợ trang điểm chỉ cần vẽ chân mày là xong.

Đôi lông mày thanh tú dần hiện ra dưới ngòi bút tinh tế, môi đỏ căng mọng, đẹp như hoa nở, dịu dàng như ngọc. Đôi mắt trong veo như sóng biếc, mi dài khẽ chớp tạo nên những gợn sóng nhỏ trên đôi mắt.

Mái tóc dài được búi lên sau đầu để lộ chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh trắng nõn, bên trên được điểm xuyết bằng một chuỗi kim cương rũ xuống xương quai xanh. Trước giờ Kiều Tri Niệm không thích những loại trang sức khoa trương, cho nên trên đầu chỉ đeo một chiếc vương miện nhỏ.

Ánh đèn màu vàng ấm áp được chiếu xuống từ trần nhà, cô đứng dậy bước lên bục thử đồ, mặc chiếc áo cưới chít eo màu trắng. Chiếc váy vẫn nhẹ nhàng và tinh tế như trước, che đi cái bụng có hơi nhô lên của cô. Cơ thể người phụ nữ vốn đã mảnh mai, nay còn cố ý chọn kiểu áo lệch vai để lộ xương quai xanh hoàn mỹ. Phía trước đính những hạt kim cương lấp lánh và những bông hoa nhỏ, không rườm rà mà lại vô cùng tinh tế tao nhã. Vạt váy đổ xuống từ phần hông như thác nước, trong trẻo xinh đẹp, sáng ngời như những hạt sương đọng trên trần nhà vào sáng sớm, loại ánh sáng này nhẹ như ánh trăng, nhìn rất thoải mái.

“Đẹp quá.”

Lục Duy mặc váy phù dâu, cô ấy đang chỉnh lại váy cho cô, ánh mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

“Vậy gả cho anh ấy đi, anh ấy cũng rất muốn đấy.”

Lục Duy bĩu môi: “Cháu sẽ không bao giờ cưới tên ngốc đó.”

“Niệm Niệm, sắp đến giờ rồi.” Bố mẹ cô đứng ngoài cửa thúc giục.

“Con biết rồi.”

Kiều Tri Niệm nhìn chính mình trong gương, cô ôm má, hai mắt mở to, thở một hơi. Cô cảm thấy chiếc váy cưới vừa người bây giờ lại ôm sát khiến cô không thể thở nổi.

Tần Dập đã về nhà vào sáng hôm qua nên anh vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ cô mặc váy cưới, không biết lát nữa anh sẽ có phản ứng thế nào?

Lục Duy kề sát vào người cô, thì thầm một câu bên tai cô.

“Đáng ghét!” Kiều Tri Niệm từ hồi hộp chuyển sang xấu hổ, cô giơ tay đánh cô ấy.

Lục Duy né tránh, ngay lúc đó cánh cửa đằng sau được mở ra.

Hoắc Chính Kỳ không tiện vào phòng trang điểm, Kiều Uyển Ninh bước vào nhìn thấy hai cô gái nhỏ được trang điểm tỉ mỉ, cảm thấy mũi hơi chua xót.

Bà nghẹn ngào nói: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”

Chapter
1 Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2 Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3 Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4 Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5 Chương 5: Bà chủ của các người
6 Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7 Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8 Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9 Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10 Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11 Chương 11: Cô không dám chạm vào
12 Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13 Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14 Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15 Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16 Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17 Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18 Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19 Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20 Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21 Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22 Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23 Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24 Chương 24: Anh nói đúng
25 Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26 Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27 Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28 Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29 Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30 Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31 Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32 Chương 32: Dù đó là sự thật
33 Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34 Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35 Chương 35: “Sợ à?”
36 Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37 Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38 Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39 Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40 Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41 Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42 Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43 Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44 Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45 Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46 Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47 Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48 Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49 Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50 Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51 Chương 51: Ở trước mặt cô
52 Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53 Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54 Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55 Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56 Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57 Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58 Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59 Chương 59: Con bé? Thích không?
60 Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61 Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62 Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63 Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64 Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65 Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66 Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67 Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68 Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69 Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70 Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71 Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72 Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73 Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74 Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75 Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76 Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77 Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78 Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79 Chương 79: Lễ cưới
80 Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81 Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82 Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83 Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84 Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85 Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86 Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87 Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88 Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89 Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90 Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91 Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92 Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2
Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3
Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4
Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5
Chương 5: Bà chủ của các người
6
Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7
Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8
Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9
Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10
Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11
Chương 11: Cô không dám chạm vào
12
Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13
Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14
Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15
Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16
Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17
Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18
Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19
Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20
Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21
Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22
Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23
Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24
Chương 24: Anh nói đúng
25
Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26
Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27
Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28
Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29
Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30
Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31
Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32
Chương 32: Dù đó là sự thật
33
Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34
Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35
Chương 35: “Sợ à?”
36
Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37
Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38
Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39
Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40
Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41
Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42
Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43
Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44
Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45
Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46
Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47
Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48
Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49
Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50
Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51
Chương 51: Ở trước mặt cô
52
Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53
Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54
Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55
Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56
Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57
Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58
Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59
Chương 59: Con bé? Thích không?
60
Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61
Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62
Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63
Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64
Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65
Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66
Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67
Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68
Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69
Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70
Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71
Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72
Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73
Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74
Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75
Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76
Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77
Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78
Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79
Chương 79: Lễ cưới
80
Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81
Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82
Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83
Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84
Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85
Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86
Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87
Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88
Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89
Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90
Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91
Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92
Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.