Chương 77: Nàng không chịu nổi

Tô Khiêm Dương theo hoàng thượng đến nơi giam giữ Định vương. Ngoài cửa phòng có binh sĩ đứng gác, thấy hoàng thượng đến thì mở cửa cho họ đi vào. Trong phòng ánh sáng lờ mờ. Tô Khiêm Trạch ngồi ở trên giường, trên tay và chân đều có xiềng xích sắt.

Hắn tựa hồ không hề để ý gì tới người tiến vào, chỉ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt đảo qua người Tô Khiêm Dương, tiếp theo quay về nhìn giường, vẻ mặt lãnh đạm.

Hoàng thượng nhìn nhi tử này, trong mắt chỉ còn lại đau lòng và thất vọng “Ngươi không biết ngươi đã làm những gì!” Lúc nhỏ đã bất hảo không quản được, nhưng cũng thôi, hoàng tử không phải đều có sự kiêu ngạo sao. Càng lớn lại càng không trầm ổn, chuyện với Lục thế tử phi rồi lại dây dưa với thanh quan phường để bị đồn khắp Lâm An thành, nay còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

Tô Khiêm Trạch nghe, cúi đầu nhìn xiềng xích trên tay, bất cần nói “Được làm vua, thua làm giặc. Mặc cho xử trí”

Hoàng thượng giận quá hóa cười “Tốt, tốt. Mẫu phi vì cầu xin trẫm tha cho cái mạng của ngươi mà tự nguyện đi Nam Sơn tự thường bạn thanh đèn, vĩnh viễn không quay về cung. Định vương phi vì cầu tình cho ngươi vẫn còn quỳ ngoài cửa cung. Người thì hay rồi! Trẫm thật sự là nuôi được một hảo nhi tử, hảo nhi tử.”

Lúc nhắc đến Định vương phi, ánh mắt Tô Khiêm Trạch khẽ giật mình, cuối cùng cũng chỉ giơ tay lên “Xem như ta có lỗi với các nàng. Không nên sanh ra nhi tử như ta, không nên gả cho trượng phu như ta.”

Hoàng thượng tức giận công tâm, ngực một trận đau buốt. Tô Khiêm Dương vội đỡ lấy. Đối với tình huống như vậy, Tô Khiêm Trạch cũng không buồn liếc mắt nhìn qua.

Tô Khiêm Dương đỡ hoàng thượng ra ngoài giao cho thái giám hầu hạ “Phụ hoàng, người ở đây nghỉ ngơi một chút, nhi thần vào nói chuyện với tam đệ”

Bất luận là đối với hoàng thượng hay Tô Khiêm Dương, Tô Khiêm Trạch đều là dáng vẻ xa cách. Tô Khiêm Dương đi đến cạnh bàn ngồi xuống đối diện hắn, giọng bình thản “Ngươi cũng biết phụ hoàng không muốn giết chết ngươi. Chọc giật phụ hoàng đối với vương phủ không có gì tốt. Ngươi nên nghĩ đến những người còn sống trong Định vương phủ”

“Bản vương được cái gì tốt” Tay khẽ động, xiềng xích phát ra tiếng động, Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nhếch cười “Những thứ tốt nhất trên đời này đều là cho ngươi!”

“Tam đệ, ngươi không phải người như thế.” Nửa ngày, Tô Khiêm Dưowng chậm rãi nhìn hắn nói.

“Ta đây là hạng người gì? Cùng là người của hoàng tộc, cho rằng toàn bộ thiên hạ này là của một mình đại ca ngươi?”

Những lời này coi như là giải thích cho động cơ mưu phản của hắn. Tô Khiêm Dương ngẩn ra. Hai mươi mấy năm qua đều là như thế không để ý, nay bỗng nhiên lại nói có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, đối kị với hắn thân là thái tử tương lai kế thừa ngai vị, có được nhiều thứ. Thái tử không thể nào tin được, ngoài vị trí này, có lẽ hắn còn có động cơ khác để mưu phản. Tô Khiêm Dương nhìn theo mặt hắn, cười “ Thì ra là ngươi muốn những thứ này!”Tô Khiêm Trạch quay đầu đi, chỉ chừa lại cho hắn một cái gò má, nửa ngày, chậm rãi mở miệng “ Cũng không phải là muốn toàn bộ“. Mong muốn của hắn, chỉ là thứ thuộc về ngôi vị hoàng đế mà thôi, mong muốn của hắn, chỉ là những thứ tốt đẹp trong đó.”

Ngôi vị hoàng đế đối với hoàng tử có biết bao sức dụ dỗ. Nhìn lại tình cảnh huynh đệ hoàng thượng năm đó sẽ rõ. Hay coi như huynh đệ trong thế gia cũng có thể tranh đoạt gia sản trở mặt thành thù, giết người cướp của. Cho dù là ở nông thôn, vài thân huynh đệ cũng có thể vì hai ba mẫu đất mà nổi lên tranh chấp động tay động chân. Huống chi là vị trí đứng đầu thiên hạ này, quyền lực chí cao vô thượng.

Có thể lấy làm lý do mưu phản cũng chỉ có cái này mà thôi!

Không biết trôi qua bao lâu, trong phòng lần thứ hai trôi vào an tĩnh. Truyền đến thanh âm khóa cửa, Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn lại, trên mặt có một tia chấn động. Một tòa cung điện này, hắn sẽ làm bạn cùng nó suốt phần đời còn lại.

Hắn biết mình ăn năn nhận sai thì có thể ra ngoài, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn rời khỏi đây...

Bên này Tương Như Nhân đang ngồi xe ngựa trên đường đi Tương phủ, bị một người cản giữa đường.

Nhấc mành lên xem, mấy tên hộ vệ rút kiếm chỉ vào hai người té trên mặt đất. Trong đó một người che chở cho người còn lại, y phục đều mộc mạc.

Tương Như Nhân liếc mắt liền nhận ra người được bảo vệ kia, nàng lúc này đang tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn Tương Như Nhân.

Xe ngựa vừa lúc là ở đầu ngõ, xung quanh không có ai. Trước hết Tương Như Nhân cho người đem người đỡ dậy, đưa đến trà quán. Nàng khẽ thở dài một hơi, xuống xe ngựa đi theo vào.

Đến cửa phòng bao, mấy thị vệ bảo hộ nàng canh giữ ngoài cửa, Tương Như Nhân mang theo Tử Hạ đi vào, nhìn nữ tử đang ngồi đó “ Định vương phi!”

Hứa Nguyệt Oánh đẩy nha hoàn đỡ nàng ở bên cạnh ra, đứng lên, sau đó quỳ xuống trước mặt Tương Như Nhân, nước mắt giàn giụa “Tương trắc phi, van cầu ngươi cứu vương gia, cứu A Trạch, ta cầu ngươi“.

Tương Như Nhân đưa tay đỡ nàng, Hứa Nguyệt Oánh không chịu đứng lên. Tương Như Nhân không có cách, cũng không chịu nỗi lễ này của nàng, chỉ có thể ngồi xuống khuyên nhủ “ Ngươi đứng lên trước đã, chuyện Định vương gia, ta không thể giúp được gì đâu” Cầu thái hậu, cầu hoàng hậu. Cầu ai đều được. Cầu nàng có lợi ích gì? Đây là mưu phản chứ không phải tiểu đánh tiểu nháo!

Hứa Nguyệt Oánh nắm chặt cánh tay nàng, vội vàng nhìn nàng “ Ngươi có thể giúp! Chỉ cần ngươi đi khuyên nhủ vương gia nhận sai với hoàng thượng. Hắn không thể để cả đời bị nhốt trong cung. Tương trắc phi, lời ngươi nói hán nhất định nghe theo. Cầu ngươi, cầu ngươi đi khuyên nhủ hắn.”

Tương Như Nhân sắc mặt biersn đổi, muốn giũ ra khỏi tay nàng. Hứa Nguyệt Oánh nắm gắt gao hơn. Tử Hạ ở sau bước lên giúp gỡ tay nâng nàng dậy. Tương Như Nhân nhìn Hứa Nguyệt Oáng ngã trên mặt đất, đột nhiên lạnh giọng “Định vương phi, việc này ngươi không nên tới cầu ta”Nàng và Định vương quan hệ thế nào, có quyền gì mà tiến cung khuyên nhủ, lại có năng lực gì để Định vương gia nghe lời nàng? Định vương phi thật là xem trọng nàng.

Hứa Nguyệt Oánh tựa hồ nghĩ tới điều gì, nước mắt càng rơi dữ hơn, lẩm bẩm nói “Ta không muốn nói, ta không muốn nói. Ta đã đáp ứng không được nói”

Tiếp theo tầm mắt dừng trên người Tương Như Nhân, như có chút cân nhắc. Vẻ mặt kia vốn tràn đầy bi thương lại chợt nảy ý cười “Ai nói ta cầu sai người? Trong lòng hắn luôn luôn có ngươi. Chính vì thế lời ngươi nói hắn nhất định sẽ nghe”

Hứa Nguyệt Oánh nói không to, nhưng gằn từng tiếng Tương Như Nhân có thể nghe rõ. Từ lòng bàn chân bỗng dâng lên cảm giác lạnh buốt, ngực thì như bị nện một búa đến nổi khó thở. Trước đây từng biết có một hồi chuyện như vậy. Nhưng hiện tại nghe từ chính miệng Định vương phi nói ra, lại là một cảm giác khác. Trên mặt Tương Như Nhân có một tia vỡ ra!

Hứa Nguyệt Oánh vẫn còn thì thào ở kia. Tương Như Nhân trực tiếp dùng lực lôi nàng qua. Nha hoàn ở bên cạnh kinh hô một tiếng. Tương Như Nhân quát lớn “Câm miệng!“. Sau đó nhìn Hứa Nguyệt Oánh, ánh mắt quyết tuyệt “Định vương phi! Ngươi co biết bản thân đang nói cái gì hay không? Ngươi không lo vào cung cầu tháu hậu, cầu hoàng thượng hay hoàng hậu, lại đến đây tìm ta nói hưu nói vượn cái gì!”

“Ta không có nói hưu nói vượn! “ Hứa Nguyệt Oánh gào to, rơi lệ nhìn nàng “Ngươi cho là ta muốn đến đây, cho là ta nguyện ý đến cầu ngươi sao? Nếu không tại ngươi A Trạch làm sao lại muốn nuôi quân đoạt quyền? Hắn say rượu trong miệng đều gọi tên người. Cầu thái hậu có ích gì? Chính hắn không nhận sai ai cũng không giúp được”

Tương Như Nhân mạnh mẽ kéo nàng sát lại mình, ở bên cạnh tai nàng nói “Những lời này, ngươi cảm thấy ai sẽ tin?”

Hứa Nguyệt Oánh thân mình run run. Tương Như Nhân mặc kệ nàng, mặt nghiêm nghị “Hoàng tử mưu phản chỉ vì một nữ nhân. Ngươi có biết nói như vậy càng là hại chết hắn. Quyền thế đương đầu, ai lại đi tin lý do như vậy. Ngươi đên cầu ta đã là sai. Ngươi là Định vương phi. Ngươi hẳn là nên tiến cung đi khuyên hắn chứ không phải ở trong này khóc kể với ta”

Hứa Nguyệt Oánh trên mặt có chút sợ hãi, liên tục lắc đầu “Không phải, không phải. Ta không có ý định nói, ta đã đáp ứng hắn sẽ không nói với hắn. Ta chỉ muốn ngươi đi khuyên nhủ hắn. Hắn nghe lời ngươi, hắn thật sự nghe lời ngươi”

“Định vương phi!” Tương Như Nhân quát lớn nàng. Hứa Nguyệt Oánh thân mình chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng. Tương Như Nhân nhẹ nhàng than “Chuyện này ta thật sự không giúp được ngươi. Đây là tội liên cửu tộc. Thánh thượng chỉ giam giữ Định vương, xem như là đã nhẹ. Ngươi lại không nhìn ra. Ta và Định vương gia có được mấy lần gặp mặt. Ta là một người ngoài càng không thể khuyên gì. Nói như vậy mong rằng về sau ngươi không nhắc lại nữa”

Hứa Nguyệt Oánh khóc thương tâm. Tương Như Nhân phất tay, Tử Hạ mở cửa gọi thị vệ vào “Phái hai người đưa Định vương phi về. Ta ở đây đợi các ngươi”

Nha hoàn nhanh chóng đỡ Hứa Nguyệt Oánh dậy. Tương Như Nhân nhìn sâu vào nàng một cái. Hai thị vệ đi theo phía sau nàng, lên xe ngựa trở về Định vương phủ.

Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, cả người Tương Như Nhân mềm nhũn, nghiêng ngã lùi về sau hai bước. Tử Hạ phía sau tức khắc đỡ nàng “Tiểu thư!”

“Ta không sao!” Tử Hạ đỡ nàng tới ghế tựa bên cạnh ngồi xuống. Kỳ lực sau lưng áo Tương Như Nhân đã ướt đẫm một mảng, hai tay đặt trên đùi khẽ phát run. Vừa rồi nàng mạnh bạo chống đỡ không lộ ra khác thường gì. Hiện tại trong phòng không còn ai khác, không khống chế được nữa.

Lời nói của Định vương phi khiến suy đoán ban đầu trong lòng nàng đối với chuyện này hoàn toàn đảo điên. Nàng nhớ tới đêm trước ngày xuất giá, Định vương tới tìm, chính nàng đã từng nói.

“Bởi vì hắn là thái tử. Bởi vì ta là Tương gia đích trưởng nữ. Bởi vì thánh chỉ. Bởi vì Tương gia trung thành với hoàng thượng. Tam hoàng tử, lý do quan trọng như vậy sao?“...

Tương Như Nhân không thể khẳng định rốt cuộc nguyên nhân hắn mưu phản là gì, nhưng giờ phút này khiing thể không tin lời nói trước kia của nàng đối với hắn có chút ảnh hưởng.

Lời Định vương phi nói còn vang ở bên tai. Là vì nàng, đều là vì nàng.

“Tiểu thư?” Tử Hạ lo lắng nhìn Tương Như Nhân, tiểu thư khóc.

Nước mắt lặng lẽ trào ra, trong lòng nàng dâng lên vô hạn bi thương không thể khắc chế.'Bởi vì nàng' trầm trọng đến vậy, nàng làm sao nhận nổi. Tất cả mọi sự này sao nàng có thể thừa nhân là do nàng gây ra, gánh nặng như vậy, nàng thực sự không chịu nổi.

Vì sao muốn để cho nàng biết?

Tương Như Nhân đưa một tay ôm ngực, khóc thành tiếng...

Chapter
1 Chương 1-1: Tiết tử
2 Chương 1-2: Tương gia tiểu thư
3 Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
4 Chương 3: Lần đầu tiên vào cung
5 Chương 4: Gặp người ở sơn động
6 Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
7 Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
8 Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
9 Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
10 Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
11 Chương 10: Thái tử giúp đỡ
12 Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
13 Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
14 Chương 13: Lý thị chờ mong
15 Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
16 Chương 15: Động phòng có sợ không?
17 Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
18 Chương 17: Tâm tư khác
19 Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
20 Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
21 Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
22 Chương 21: Đều tự cảnh giác
23 Chương 22: Tình yêu như vậy
24 Chương 23: Cầu tình đại giới
25 Chương 24: Trắc phi khác nhau
26 Chương 25: Kim lương nhân có thai
27 Chương 26: Không làm sẽ không chết
28 Chương 27: Ai là vô tội
29 Chương 28: Vẫn không cam lòng
30 Chương 29: Thái tử tán tỉnh
31 Chương 30: Đại tẩu kiên trì
32 Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
33 Chương 32: Sinh mệnh rời đi
34 Chương 33: Tình yêu hèn mọn
35 Chương 34: Kim lương nhân sinh con
36 Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
37 Chương 36: Làm bẩn thân thể
38 Chương 37: Muốn hài tử sao ?
39 Chương 38: Tam hoàng tử đồn đãi
40 Chương 39: Cố tiểu thư mất tích
41 Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
42 Chương 41: Đua ngựa ra manh mối
43 Chương 42: Có điểm không đúng
44 Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
45 Chương 44: Sinh thần thái tử
46 Chương 45: Quyền lợi huân tâm
47 Chương 46: Lục vương phủ có thai
48 Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
49 Chương 48: Nón xanh thật to
50 Chương 49: Kỳ Tố Như gặp chuyện
51 Chương 50: Hắn đã sớm thua
52 Chương 51: Kế sách phòng bị
53 Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
54 Chương 53: Thái tử trở về
55 Chương 54: Chân tướng
56 Chương 55: Thai song sinh
57 Chương 56: Phu thê kết tóc
58 Chương 57: Long Phượng trình tường
59 Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
60 Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
61 Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
62 Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
63 Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
64 Chương 63: Dung nhi mở miệng
65 Chương 64: Tháng tư thêm người mới
66 Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
67 Chương 66: Tình yêu cùng tự do
68 Chương 67: Đây là hoàng gia
69 Chương 68: Lại một năm nữa
70 Chương 69: Manh mối khả nghi
71 Chương 70: Nhân họa đắc phúc
72 Chương 71: Ngày bình thường
73 Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
74 Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
75 Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
76 Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
77 Chương 76: Vì sao mưu phản?
78 Chương 77: Nàng không chịu nổi
79 Chương 78: Hoàng đế băng hà
80 Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
81 Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
82 Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
83 Chương 82: Định vương trúng độc (3)
84 Chương 83: Chuyện trên giường
85 Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
86 Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
87 Chương 86: Đông Thi bắt chước
88 Chương 87: Tình cảm có tiến triển
89 Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
90 Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
91 Chương 90: Ai tốt hơn
92 Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
93 Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
94 Chương 93: Nhận thức tiến triển
95 Chương 94: Hiền phi uống say
96 Chương 95: Đi tuần trở về
97 Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
98 Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
99 Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
100 Chương 99: Hoàng thượng tức giận
101 Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
102 Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
103 Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
104 Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
105 Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
106 Chương 105: Thật là heo đội mũ
107 Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
108 Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
109 Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
110 Chương 109: Cái gì là chân tướng
111 Chương 110: Hạo ca thật cao tay
112 Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
113 Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
114 Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
115 Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
116 Chương 115: Nương nương có thai
117 Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
118 Chương 117: Hắn chính là thê nô
119 Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
120 Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
121 Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
122 Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
123 Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
124 Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
125 Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
126 Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
127 Chương 126: Sống vì ai?
128 Chương 127: Chân tướng là như vậy
129 Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
130 Chương 129: Ngày ra đêm phục
131 Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
132 Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
133 Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
134 Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
135 Chương 134: Người mới kiêu ngạo
136 Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
137 Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
138 Chương 137: Hắn cố tình gây sự
139 Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
140 Chương 139: Phong nàng làm quý phi
141 Chương 140: Tương quốc công qua đời
142 Chương 141: Tương quý phi sinh con
143 Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
144 Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
145 Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
146 Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
147 Chương 146: Thái hậu uy hiếp
148 Chương 147: Đây là báo ứng
149 Chương 148: Là ai có vấn đề?
150 Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
151 Chương 150: Hai lần gặp gỡ
152 Chương 151: Hôn sự của công chúa
153 Chương 152: Lại một hồi trò hay
154 Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
155 Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
156 Chương 155: Liên gia thẩm phán
157 Chương 156: Phủ thái tử có thai
158 Chương 157: Ngươi có từng hối hận
159 Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
160 Chương 159: Hắn muốn biết
161 Chương 160: Nghĩ lừa dối
162 Chương 161: Thái tử phi sảy thai
163 Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
164 Chương 163: Thành thục hiền lành
165 Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
166 Chương 165: Ân trạch to lớn
167 Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
168 Chương 167: Đại công chúa xuất giá
169 Chương 168: Dung nhi phong vương
170 Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
171 Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
172 Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
173 Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
174 Chương 173: Ai ngáng chân?
175 Chương 174: Hãy gọi trẫm lão gia
176 Chương 175: Làm thường dân
177 Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
178 Chương 177: Thái tử ngã bệnh
179 Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
180 Chương 179: Bình Ninh định thân
181 Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
182 Chương 181: Thái tử cách thế
183 Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
184 Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
185 Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
186 Chương 185: Không làm sẽ không chết
187 Chương 186: Bình ninh xuất giá
188 Chương 187: Đại kết cục (1)
189 Chương 188: Đại kết cục (2)
190 Chương 189: Đại kết cục (3) - End
191 Chương 190: Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
192 Chương 191: Ngoại truyện 2: Bình Ninh (thượng)
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1-1: Tiết tử
2
Chương 1-2: Tương gia tiểu thư
3
Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
4
Chương 3: Lần đầu tiên vào cung
5
Chương 4: Gặp người ở sơn động
6
Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
7
Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
8
Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
9
Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
10
Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
11
Chương 10: Thái tử giúp đỡ
12
Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
13
Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
14
Chương 13: Lý thị chờ mong
15
Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
16
Chương 15: Động phòng có sợ không?
17
Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
18
Chương 17: Tâm tư khác
19
Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
20
Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
21
Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
22
Chương 21: Đều tự cảnh giác
23
Chương 22: Tình yêu như vậy
24
Chương 23: Cầu tình đại giới
25
Chương 24: Trắc phi khác nhau
26
Chương 25: Kim lương nhân có thai
27
Chương 26: Không làm sẽ không chết
28
Chương 27: Ai là vô tội
29
Chương 28: Vẫn không cam lòng
30
Chương 29: Thái tử tán tỉnh
31
Chương 30: Đại tẩu kiên trì
32
Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
33
Chương 32: Sinh mệnh rời đi
34
Chương 33: Tình yêu hèn mọn
35
Chương 34: Kim lương nhân sinh con
36
Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
37
Chương 36: Làm bẩn thân thể
38
Chương 37: Muốn hài tử sao ?
39
Chương 38: Tam hoàng tử đồn đãi
40
Chương 39: Cố tiểu thư mất tích
41
Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
42
Chương 41: Đua ngựa ra manh mối
43
Chương 42: Có điểm không đúng
44
Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
45
Chương 44: Sinh thần thái tử
46
Chương 45: Quyền lợi huân tâm
47
Chương 46: Lục vương phủ có thai
48
Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
49
Chương 48: Nón xanh thật to
50
Chương 49: Kỳ Tố Như gặp chuyện
51
Chương 50: Hắn đã sớm thua
52
Chương 51: Kế sách phòng bị
53
Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
54
Chương 53: Thái tử trở về
55
Chương 54: Chân tướng
56
Chương 55: Thai song sinh
57
Chương 56: Phu thê kết tóc
58
Chương 57: Long Phượng trình tường
59
Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
60
Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
61
Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
62
Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
63
Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
64
Chương 63: Dung nhi mở miệng
65
Chương 64: Tháng tư thêm người mới
66
Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
67
Chương 66: Tình yêu cùng tự do
68
Chương 67: Đây là hoàng gia
69
Chương 68: Lại một năm nữa
70
Chương 69: Manh mối khả nghi
71
Chương 70: Nhân họa đắc phúc
72
Chương 71: Ngày bình thường
73
Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
74
Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
75
Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
76
Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
77
Chương 76: Vì sao mưu phản?
78
Chương 77: Nàng không chịu nổi
79
Chương 78: Hoàng đế băng hà
80
Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
81
Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
82
Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
83
Chương 82: Định vương trúng độc (3)
84
Chương 83: Chuyện trên giường
85
Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
86
Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
87
Chương 86: Đông Thi bắt chước
88
Chương 87: Tình cảm có tiến triển
89
Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
90
Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
91
Chương 90: Ai tốt hơn
92
Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
93
Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
94
Chương 93: Nhận thức tiến triển
95
Chương 94: Hiền phi uống say
96
Chương 95: Đi tuần trở về
97
Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
98
Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
99
Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
100
Chương 99: Hoàng thượng tức giận
101
Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
102
Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
103
Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
104
Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
105
Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
106
Chương 105: Thật là heo đội mũ
107
Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
108
Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
109
Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
110
Chương 109: Cái gì là chân tướng
111
Chương 110: Hạo ca thật cao tay
112
Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
113
Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
114
Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
115
Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
116
Chương 115: Nương nương có thai
117
Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
118
Chương 117: Hắn chính là thê nô
119
Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
120
Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
121
Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
122
Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
123
Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
124
Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
125
Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
126
Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
127
Chương 126: Sống vì ai?
128
Chương 127: Chân tướng là như vậy
129
Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
130
Chương 129: Ngày ra đêm phục
131
Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
132
Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
133
Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
134
Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
135
Chương 134: Người mới kiêu ngạo
136
Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
137
Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
138
Chương 137: Hắn cố tình gây sự
139
Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
140
Chương 139: Phong nàng làm quý phi
141
Chương 140: Tương quốc công qua đời
142
Chương 141: Tương quý phi sinh con
143
Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
144
Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
145
Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
146
Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
147
Chương 146: Thái hậu uy hiếp
148
Chương 147: Đây là báo ứng
149
Chương 148: Là ai có vấn đề?
150
Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
151
Chương 150: Hai lần gặp gỡ
152
Chương 151: Hôn sự của công chúa
153
Chương 152: Lại một hồi trò hay
154
Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
155
Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
156
Chương 155: Liên gia thẩm phán
157
Chương 156: Phủ thái tử có thai
158
Chương 157: Ngươi có từng hối hận
159
Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
160
Chương 159: Hắn muốn biết
161
Chương 160: Nghĩ lừa dối
162
Chương 161: Thái tử phi sảy thai
163
Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
164
Chương 163: Thành thục hiền lành
165
Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
166
Chương 165: Ân trạch to lớn
167
Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
168
Chương 167: Đại công chúa xuất giá
169
Chương 168: Dung nhi phong vương
170
Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
171
Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
172
Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
173
Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
174
Chương 173: Ai ngáng chân?
175
Chương 174: Hãy gọi trẫm lão gia
176
Chương 175: Làm thường dân
177
Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
178
Chương 177: Thái tử ngã bệnh
179
Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
180
Chương 179: Bình Ninh định thân
181
Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
182
Chương 181: Thái tử cách thế
183
Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
184
Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
185
Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
186
Chương 185: Không làm sẽ không chết
187
Chương 186: Bình ninh xuất giá
188
Chương 187: Đại kết cục (1)
189
Chương 188: Đại kết cục (2)
190
Chương 189: Đại kết cục (3) - End
191
Chương 190: Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
192
Chương 191: Ngoại truyện 2: Bình Ninh (thượng)