Chương 76: Trốn chạy

“Đồ đệ a, chúng ta hiện ăn cũng ăn no, uống cũng uống chừng, có thể xuất phát đi.”

Quý Nhàn Hoài đứng lên nói.

“Ách! Hảo.”

Tiếu Mạch cũng đứng dậy ngồi trên xe ngựa.

“Chúng ta đi thôi sư phó.”

Buông màn xe, Tiếu Mạch hướng hoàng cung nhìn thoáng qua, tái kiến phụ thân!

“Giá!”

Ngồi trên xe ngựa, Tiếu Mạch hai người đánh ngựa chạy đi, thái dương cũng dần dần về tây.

“Hu!”

Tiếu Mạch ngồi trong xe ngựa phát giác xe ngựa dừng lại, có chút kì quái liền vén màn xe lên hỏi. Xe ngựa là Quý Nhàn Hoài đánh, nguyên nhân tất nhiên là do trái tim Tiếu Mạch quá yếu, không thích hợp đánh xe ngựa.

“Sư phó, như thế nào đột nhiên dừng lại………”

Tiếu Mạch nói đến một nữa liền dừng lại, nhìn thấy Tử Y đầu lĩnh một đám người, cái gì cũng đều hiểu được.

“Không nghĩ tới nhanh như vậy đã đuổi kịp a, Tử Y!”

Tiếu Mạch cười có chút chua xót, tuy rằng sớm đoán được Tử Y là được Ly Nhật Diệu phái đến bên cạnh mình, nhưng thực tế Tiếu Mạch không khỏi có chút bị đả kích.

“Thực xin lỗi ngũ hoàng tử! Mời theo Tử Y hồi cung!”

Tử Y không dám nhìn thẳng Tiếu Mạch, biết rõ nàng hết thảy là phụng mệnh làm việc, không biết vì sao lại sợ hãi khi nhìn đôi mắt trạch lam thất vọng kia.

“Nếu………. Ta nói không?”

Tiếu Mạch cường ngạnh đặt câu hỏi. Như thế nào có thể cùng nàngtrở về, như thế nào có thể! Nếu đi trở về, kia hết thảy cũng đều xong rồi, ta đây quyết tâm lựa chọn rời đi phụ thân thì tính là cái gì?

“Hoàng thượng có lệnh, vô luận như thế nào đều phải đem ngũ hoàng tử mang về, cho dù ngài bị thương cũng không tiếc, mà người khác………….”

Ánh mắt Tử Y chuyển hướng Quý Nhàn Hoài.

“Nếu có phản kháng, giết!”

Đây là trả lời cũng là uy hiếp.

Tiếu Mạch ánh mắt biến đổi lớn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. A! Tính sai, không nghĩ tới truy binh nhanh như vậy liền đuổi đến.

Tính toán lúc đầu là dùng ngôn linh đem y cùng sư phó xuất cung, sau mau chóng thoát đi, không trở về Trì Nhạc Phong mà đi địa phương khác, như vậy sẽ không bị truy binh dễ dàng phát hiện, sẽ có dư thời gian để an bài việc sau này, thật sự tính sai a!

“Nột! Đồ đệ, đây là xảy ra chuyện gì a? Tối hôm qua nghe khẩu khí của lão cha ngươi, hẳn là cũng không phản đối ngươi ra cung a! Hiện tại như thế nào lại phái người tới bắt ngươi?”

Quý Nhàn Hoài nghĩ không ra, nghi hoặc nhìn Tiếu Mạch.

“Sư phó, lấy khinh công của ngươi để đào tẩu khỏi bọn họ, hẳn là không thành vấn đề đi?”

Không có vì Quý Nhàn Hoài giải thích nghi hoặc, Tiếu Mạch hỏi vấn đề không liên quan.

“Đương nhiên! Bằng khinh công của bọn họ muốn trụ lão nhân ta, bọn họ cần phải hảo hảo động não chút.”

Quý Nhàn Hoài khoe ra, nhưng lập tức liền phát giác dụng ý Tiếu Mạch.

“Đồ đệ ngươi là có ý tứ gì, ngươi cho rằng lão nhân ta là cái loại sẽ bỏ lại đồ đệ chính mình làm tiểu nhân chạy trốn sao? Nói cho ngươi biết, loại sự tình này lão nhân ta không làm được.”

“A!”

Tiếu Mạch cười khẽ, tất cả phản ứng của Quý Nhàn, Tiếu Mạch đã đoán trước, hỏi hắn chẳng qua là ôm may mắn thôi.

“Ta biết a, cho nên ……… Ngất!”

Tiếu Mạch thấp giọng nói, Quý Nhàn Hoài lên tiếng trả lời rồi ngã xuống.

“Đưa sư phó quay về Trì Nhạc Phong.”

Phát động ngôn linh, Quý Nhàn Hoài ngay tại trước mắt bao nhiêu người biến mất vô tung.

“Ngũ hoàng tử!”

Tử Y kinh ngạc nhìn Tiếu Mạch, nàng cũng không biết Tiếu Mạch có loại năng lực này.

“Là ta tính sai, nhưng phụ hoàng cũng giống ta a!”

Tiếu Mạch mang mỉm cười tự tin nhìn Tử Y, mà Tiếu Mạch tươi cười làm Tử Y có cảm giác không ổn.

“Trói buộc!”

Thấp giọng phát động ngôn linh, Tiếu Mạch đạm cười xem tình huống kế tiếp.

“Bá! Cách cách!”

“A!”

“Nha!”

“Đây là cái gì?”

Chỉ thấy từ mặt đất thoát ra vô số dây, quấn quanh trên đám người Tử Y, khống chế hành động của bọn họ. Nhưng Tiếu Mạch biết những người này có thực lực, không bao lâu sẽ thoát ra được trói buộc này.

“Giá!”

Tiếu Mạch nắm dây cương, điều khiển xe ngựa, rất nhanh thoát đi, chạy thật xa đám người đang giãy phía sau.

Không biết Tử Y bọn họ như thế nào tìm được y, rời đi là ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu, bọn họ không có khả năng biết lộ tuyến y thoát đi, chính là bọn họ lại nhanh như vậy liền đuổi theo, vấn đề có thể là ở trên người y.

“Đáng giận! Bọn họ đến tột cùng ở trên người ta lộng cái gì?”

——————————–

Từ khi Tiếu Mạch lưu lại thư, Ly Nhật Diệu liền ở trong Diệu Hoa điện một khắc không rời đi. Ngồi vào ghế, Ly Nhật Diệu ngửa đầu, nửa híp mắt, không nhúc nhích. Lúc này, tại Diệu Hoa điện chỉ có Ly Nhật Diệu cùng Chấp Ảnh, cùng quỳ trên mặt đất hướng Ly Nhật Diệu báo cáo là Tuyệt Ảnh.

“Ảnh La truyền tin tức đến nói, bọn họ vốn đã đuổi kịp ngũ hoàng tử, lại không ngờ ngũ hoàng tử có năng lực, nhất thời sơ xuất để ngũ hoàng tử đào tẩu. Bất quá bọn họ sẽ toàn lực đuổi bắt, nhất định có thể đem ngũ hoàng tử mang về.”

Báo cáo xong, Tuyệt Ảnh đầu cũng không dám nâng, đợi mệnh lệnh Ly Nhật Diệu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ly Nhật Diệu như trước vẫn duy trì tư thế kia, Ly Nhật Diệu không nói, Tuyệt Ảnh không dám đứng dậy, càng thêm không dám rời đi.

Tức khắc, tiếng hít thở rất nhỏ của ba người vọng ở Diệu Hoa điện.

Nghe Tuyệt Ảnh báo cáo xong, Ly Nhật Diệu ngoài dự đoán mọi người không có tức giận, trên đường đến Diệu Hoa điện, Tuyệt Ảnh đã chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Ly Nhật Diệu.

Tuy Ly Nhật Diệu bình tĩnh ngoài ý muốn, cũng không thể làm cho Tuyệt Ảnh buông tâm, ngược lại càng thêm trầm trọng, áp lực vô hình cơ hồ làm hắn không thể hô hấp, nặng nề phi thường.

Chấp Ảnh đứng bên cạnh Ly Nhật Diệu đồng dạng kinh ngạc, nhưng chính là bất an cùng lo lắng càng sâu. Là cái bóng của Ly Nhật Diệu, Chấp Ảnh biết biểu tình bình tĩnh của Ly Nhật Diệu là cái dạng gì, là càng thêm cuồng loạn gió lốc, lửa giận nội liễm như vậy, làm Chấp Ảnh cảm thấy được, chủ nhân hắn, đế vương quốc gia này, sắp không khống chế được mà điên cuồng.

“Truyền lệnh xuống!”

Ly Nhật Diệu đứng thẳng dậy, hai mắt trống rỗng, phi thường lạnh băng nhìn Tuyệt Ảnh trên mặt đất.

“Cho tất cả ảnh sĩ đi đuổi bắt ngũ hoàng tử, nếu không thể mang về…………. Làm cho bọn họ biết thế nào là nỗi khổ địa ngục!”

“Dạ!”

Tuyệt Ảnh nhận mệnh ly khai, không cần quay đầu lại hắn cũng biết, ánh mắt Ly Nhật Diệu bắn trên người hắn cỡ nào là lạnh băng.

“Chủ nhân!”

Chấp Ảnh gọi, nhìn Ly Nhật Diệu, ánh mắt không giấu được lo lắng.

“Chủ…….”

Đồng tử đột nhiên phóng đại.

“A a…..”

“Oanh!”

Diệu Hoa điện phát ra tiếng nổ mạnh, nhưng ngay cả như vậy cũng không có người dám đi vào, bởi vì Ly Nhật Diệu đã hạ lệnh, không có mệnh lệnh ai vào Diệu Hoa điện, giết không tha.

Chapter
1 Chương 1: Tiếu Mạch
2 Chương 2: Ly Thanh
3 Chương 3: Biến hóa
4 Chương 4: Minh hoàng
5 Chương 5: Mới gặp
6 Chương 6: Thánh chỉ
7 Chương 7: Tái ngộ
8 Chương 8: Nhật Diệu
9 Chương 9: Đôi mắt
10 Chương 10: Tình cảm
11 Chương 11: Thư viện
12 Chương 12: Đố kị
13 Chương 13: Sáng tỏ
14 Chương 14: Tâm bệnh
15 Chương 15: Tín nhiệm
16 Chương 16: Sợ hãi
17 Chương 17: Dùng bữa
18 Chương 18: Tươi cười
19 Chương 19: Nguy hiểm
20 Chương 20: Thất vọng
21 Chương 21: Cơ hội
22 Chương 22: Nam cung
23 Chương 23: Hoàng hậu
24 Chương 24: Ấn văn
25 Chương 25: Con thừa tự
26 Chương 26: Tân gia
27 Chương 27: Lễ rửa tội
28 Chương 28: Dị động
29 Chương 29: Âm vũ
30 Chương 30: Không thay đổi
31 Chương 31: Thành thỉ
32 Chương 32: Khắc ấn
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54: Phân vân
55 Chương 55: Lựa chọn
56 Chương 56: Xuất cung
57 Chương 57: Thanh Nhi
58 Chương 58: Con rối
59 Chương 59: Ác bá
60 Chương 60: Lam phi
61 Chương 61: Bất mãn
62 Chương 62: Thất sủng
63 Chương 63: Chỗ cũ
64 Chương 64: Ly Khải
65 Chương 65: Ước nguyện
66 Chương 66: Sự thật
67 Chương 67: Sợ hãi
68 Chương 68: Đáng giận
69 Chương 69: Trốn tránh
70 Chương 70: Thần y
71 Chương 71: Náo loạn
72 Chương 72: Tiệc tối
73 Chương 73: Quyết định
74 Chương 74: Ly khai
75 Chương 75: Ngôn linh
76 Chương 76: Trốn chạy
77 Chương 77: Tử vong
78 Chương 78: Trở về
79 Chương 79: Chú văn
80 Chương 80: Nguy hiểm
81 Chương 81: “Trừng phạt”
82 Chương 82: Thức tỉnh
83 Chương 83: Hồi cung
84 Chương 84: Hạnh phúc
85 Chương 85: Thông suốt
86 Chương 86: Mặc đế
87 Chương 87: Nam tử
88 Chương 88: Trúng độc
89 Chương 89: Nhập ma
90 Chương 90: Dục vọng
91 Chương 91: Sụp đổ
92 Chương 92: Hối hận
93 Chương 93: Hôn mê
94 Chương 94: Thừa nhận
95 Chương 95: Vĩnh viễn
96 Chương 96: Tỉnh lại
97 Chương 97: Giống nhau
98 Chương 98: Xuất hiện
99 Chương 99: Người cũ
100 Chương 100: Tỉnh mộng
101 Chương 101: Nhận thức
102 Chương 102: Mạch nhi
103 Chương 103: Tin tưởng
104 Chương 104: Sinh lí
105 Chương 105: Cảm giác
106 Chương 106: Kết
Chapter

Updated 106 Episodes

1
Chương 1: Tiếu Mạch
2
Chương 2: Ly Thanh
3
Chương 3: Biến hóa
4
Chương 4: Minh hoàng
5
Chương 5: Mới gặp
6
Chương 6: Thánh chỉ
7
Chương 7: Tái ngộ
8
Chương 8: Nhật Diệu
9
Chương 9: Đôi mắt
10
Chương 10: Tình cảm
11
Chương 11: Thư viện
12
Chương 12: Đố kị
13
Chương 13: Sáng tỏ
14
Chương 14: Tâm bệnh
15
Chương 15: Tín nhiệm
16
Chương 16: Sợ hãi
17
Chương 17: Dùng bữa
18
Chương 18: Tươi cười
19
Chương 19: Nguy hiểm
20
Chương 20: Thất vọng
21
Chương 21: Cơ hội
22
Chương 22: Nam cung
23
Chương 23: Hoàng hậu
24
Chương 24: Ấn văn
25
Chương 25: Con thừa tự
26
Chương 26: Tân gia
27
Chương 27: Lễ rửa tội
28
Chương 28: Dị động
29
Chương 29: Âm vũ
30
Chương 30: Không thay đổi
31
Chương 31: Thành thỉ
32
Chương 32: Khắc ấn
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54: Phân vân
55
Chương 55: Lựa chọn
56
Chương 56: Xuất cung
57
Chương 57: Thanh Nhi
58
Chương 58: Con rối
59
Chương 59: Ác bá
60
Chương 60: Lam phi
61
Chương 61: Bất mãn
62
Chương 62: Thất sủng
63
Chương 63: Chỗ cũ
64
Chương 64: Ly Khải
65
Chương 65: Ước nguyện
66
Chương 66: Sự thật
67
Chương 67: Sợ hãi
68
Chương 68: Đáng giận
69
Chương 69: Trốn tránh
70
Chương 70: Thần y
71
Chương 71: Náo loạn
72
Chương 72: Tiệc tối
73
Chương 73: Quyết định
74
Chương 74: Ly khai
75
Chương 75: Ngôn linh
76
Chương 76: Trốn chạy
77
Chương 77: Tử vong
78
Chương 78: Trở về
79
Chương 79: Chú văn
80
Chương 80: Nguy hiểm
81
Chương 81: “Trừng phạt”
82
Chương 82: Thức tỉnh
83
Chương 83: Hồi cung
84
Chương 84: Hạnh phúc
85
Chương 85: Thông suốt
86
Chương 86: Mặc đế
87
Chương 87: Nam tử
88
Chương 88: Trúng độc
89
Chương 89: Nhập ma
90
Chương 90: Dục vọng
91
Chương 91: Sụp đổ
92
Chương 92: Hối hận
93
Chương 93: Hôn mê
94
Chương 94: Thừa nhận
95
Chương 95: Vĩnh viễn
96
Chương 96: Tỉnh lại
97
Chương 97: Giống nhau
98
Chương 98: Xuất hiện
99
Chương 99: Người cũ
100
Chương 100: Tỉnh mộng
101
Chương 101: Nhận thức
102
Chương 102: Mạch nhi
103
Chương 103: Tin tưởng
104
Chương 104: Sinh lí
105
Chương 105: Cảm giác
106
Chương 106: Kết