Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi

Edit: Han.

"A Diên, đừng đi."

Thấy Quý Thịnh rốt cuộc đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt vẫn còn tan rã mất đi tiêu cự, đại thể hẳn là gọi tên nàng theo bản năng, Nhiễm Diên vội nắm chặt tay hắn liên tục trả lời.

"Ta ở đây, vẫn luôn ở chỗ này, không đi."

Thanh âm cấp bách kia lọt vào tai Quý Thịnh, mờ ảo không giống như chân thật, tận đến khi trong mắt hắn dần dần có một tia ánh sáng, ác mộng chìm nổi bất an mới tiêu tán đi, nhìn Nhiễm Diên vui sướng đến bật khóc, vừa mới dạo một vòng trước quỷ môn quan, hắn lúc này mới chậm rãi lộ ra nụ cười.

"Đừng khóc, Bổn Vương nào có dễ chết như vậy."

Nụ cười suy yếu hoàn toàn là nhu tình cùng ý muốn trấn an nàng, một dòng cảm xúc chua xót kỳ diệu trong khoảnh khắc lấp đầy tim Nhiễm Diên, nhịn không được mà đem mặt chôn ở cần cổ Quý Thịnh, thân thể hắn rốt cuộc không còn lạnh lẽo.

"Chàng, đồ ngốc này, chắn kiếm cái gì, có biết đã làm ta sợ đến mức nào không"

Nhiễm Diên thậm chí từng hy vọng một kiếm kia nên đâm vào người nàng, có chết thì cũng tốt hơn là Quý Thịnh vì nàng mà chết, chỉ là mọi thứ đều đã xảy ra, cho dù không muốn, thì nàng cũng đã thấy rõ được đáy lòng của chính mình, cùng tình yêu của hắn.

"Chàng nhất định là cố ý có đúng không, đừng nghĩ là ta sẽ cảm động, khốn khiếp." Nhiễm Diên nhăn mũi hừ nhẹ, mắt đỏ hồng ngồi thẳng dậy nhìn về phía Quý Thịnh, mới phát hiện ra bản mặt cười tươi thoả mãn kia của hắn, trong lòng liền mềm nhũn: "Cười cái gì mà cười."

Quý Thịnh lẳng lặng nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập nhu tình, ở khoảnh khắc thay Nhiễm Diên chắn một kiếm kia, ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc ấy là không thể để nàng bị thương, lúc đó hắn thậm chí đã quên mất bản thân mình là Yến quốc Vương, cũng đã quên rằng chính mình khả năng sẽ chết.

Thành thật mà nói, ngay khi nhìn thấy Nhiễm Diên rơi lệ, lòng hắn đã sớm tan rã.

"A Diên luôn thích nói dối, rõ ràng Bổn Vương nghe thấy nàng nói chờ ta tỉnh lại, nàng sẽ sinh con cho Bổn Vương."

Nhiễm Diên ngạc nhiên, có chút không tin được: "Chàng, chàng đều nghe thấy sao?"

Quý Thịnh đạm nhiên gật đầu, đáy mắt thâm thuý đen nhánh tràn ra niềm vui sướng, mùi máu tanh trong không khí vẫn còn chưa tản hết, ở đó còn lẫn với hương thơm nhàn nhạt thuộc về Nhiễm Diên, lúc này đây, trái tim hắn trở nên ấm áp.

"Tất nhiên là nghe thấy, đáng tiếc hiện tại Bổn Vương đang bị trọng thương, có điều đợi ta khoẻ lại, liền lập tức cùng Vương hậu sinh."

Cái này.... Nhiễm Diên muốn giết chết chính mình.

Quý Thịnh xem như bình an vượt qua một ải này, ngay cả lão Thái y cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nước mắt nước mũi tèm lem nói: "Quả là hồng phúc tề thiên, Đại Vương đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần đều đặn dùng thuốc, không quá mấy ngày miệng vết thương sẽ khép lại."

Vết đâm kia quả thực rất nghiêm trọng, may mà Nhiễm Diên lấy được dược từ tay Vệ Hằng, nhờ thế mà miệng vết thương khép lại cực nhanh.

Lúc này, Quý Thịnh nằm ở trên gối đang được Nhiễm Diên đút thuốc, dây cột tóc bó lại mái tóc dài đen nhánh hơn nữ tử, tuấn nhan điệt lệ khôi phục vài phần huyết sắc vẫn luôn treo ý cười nhàn nhạt, đặc biệt là khi nhìn Nhiễm Diên, nụ cười càng thêm nhộn nhạo.

"Nghiêm túc uống thuốc, cười tươi như vậy làm gì."

Nhiễm Diên liếc hắn một cái, hai má đào hơi ửng hồng, người này chẳng lẽ bị đâm một kiếm xong đến đầu óc cũng hỏng luôn rồi?

Nhiễm Diên nào ngờ được rằng, Quý Thịnh vui vẻ là bởi thái độ của nàng đối với hắn, khi hôn mê, những lời mà Nhiễm Diên nói ở bên tai hắn, từng câu từng chữ hắn đều nghe được rõ ràng, thế nên đến thời điểm nguy hiểm nhất, hắn cũng vẫn cắn răng liều chết trụ lại.

"A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc là được."

Được rồi, quả nhiên đúng là bị đâm hỏng đầu.

Tin tức Quý Thịnh bị thương sớm đã truyền khắp trong triều, sau hôm Quý Thịnh tỉnh lại, tam khanh thượng đại phu đều kéo nhau vào cung yết kiến, trong suốt lúc đó, Nhiễm Diên hoàn toàn không rời Lập Chính Điện, nhìn người tự xưng là phát ngốc kia khôi phục lại thần sắc uy nghiêm của quân vương, ánh mắt sắc bén doạ mấy tên chư thần có tâm ngo ngoe rục rịch ứa mồ hôi lạnh.

"Người Vệ quốc dám ngang nhiên hành thích, ý đồ đáng tội chết, lập tức truyền lệnh của Bổn Vương, diệt tộc nhân Vệ Múc."

"Rõ"

Vệ Múc đã sớm chết, mà ngày đó hành thích Quý Thịnh là nhi tử của Vệ Múc - Vệ Ấu trong lúc bị trong thương cũng đã bị Quý Thịnh một đao chém chết, một tộc thân nhân của bọn họ kia còn lại cũng không nhiều lắm. Nhiễm Diên chưa từng lên tiếng, nếu luận tội hành thích, có lẽ ngay cả Vệ Hằng cũng không thể thoát tội chết, Quý thịnh chỉ hạ mệnh lệnh này, xem như còn nhẹ.

Không khí trong đại điện nặng nề lắng đọng, tầm mắt lạnh lùng của Quý Thịnh đảo qua đám quần thần quỳ đầy đất, cuối cùng dừng trên người Trủng Tể tiền nhiệm, mày kiếm hơi nhếch.

"Quắc Kỳ."

"Có lão thần, Đại Vương có gì dặn dò."

Thanh âm run rẩy tiết lộ y đang sợ hãi, tận đến khi nghe Cơ Thịnh một lần nữa hạ lệnh bãi chức y, Nhiễm Diên ngồi cạnh giường mới liếc mắt nhìn về thân ảnh phía xa, yên lặng khẽ cong khoé môi, người này sợ là hận nàng đến thấu xương.

Đợi cho quần thần cung kính lui ra hết, không khí đông lạnh trong đại điện cũng theo đó mà tan đi, Nhiễm Diên đỡ Quý Thịnh thay đổi tư thế từ ngồi sang nằm, bị hắn thuận thế bắt được tay, ngón tay thon dài hơi lạnh vuốt ve mu bàn tay mềm mại của nàng, từng chút từng chút dịu dàng.

"Mẫu thị hẳn là bị Quắc Kỳ kích động, qua mấy ngày nữa Bổn Vương sẽ cho người đưa bà về Kiến Dương."

Sau khi Quý Thịnh tỉnh lại, Trịnh Thái hậu cũng từng tới thăm, thấy hắn sủng Nhiễm Diên đến tận xương, lập tức liền thay đổi thái độ, đối đãi Nhiễm Diên tốt như con dâu, còn xin lỗi không ngừng, diễn xuất khiến người ta phải liếc mắt trông coi.

Nhiễm Diên không tin Trịnh Thái hậu có thể đối xử tốt với nàng, Quý Thịnh đương nhiên cũng sẽ không tin, cho nên vì Nhiễm Diên mới đưa bà ta quay về hành cung Kiến Dương.

"Ân, đừng sờ linh tinh, nằm yên, đợi chút nữa còn phải đổi dược."

Không có người khác ở đây, Quý Thịnh lại khôi phục bộ dạng ngốc nghếch kia, nhìn Nhiễm Diên cười si ngốc, ánh mắt nhu hoà, tuấn nhan đẹp đẽ mê người, rất nhiều lần Nhiễm Diên đều bị hắn mê hoặc đến tim đập bang bang bang.

Han: Cảm ơn lượt vote và cmt của mí cô (:3<   )  ~^3^~  <3 <3

Chapter
1 Chương 1: Trinh Hoa phu nhân
2 Chương 2: Công tử Quý Thịnh
3 Chương 3: Trở thành tù binh
4 Chương 4: Lễ vật của Công tử Thịnh
5 Chương 5: Độc dược
6 Chương 6: Chiếm hữu nàng! Lộng khóc nàng!
7 Chương 7: Cưỡng bách sủng hạnh
8 Chương 8: Ngực nhũ A Diên
9 Chương 9: Huyệt nhi róc rách mật dịch
10 Chương 10: Côn thịt lớn thao lộng ở huyệt nhi
11 Chương 11: Cầu ta rút ra, đợi chút lại cắm nàng
12 Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái!
13 Chương 13: Hàng đêm sênh ca u nam linh
14 Chương 14: Ngay cả Bổn vương cũng không muốn?
15 Chương 15: Đem chân nhỏ mở ra
16 Chương 16: Cắm đến tận cùng
17 Chương 17: A Diên, trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy của nàng
18 Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!
19 Chương 19: Hắn cố chấp bá đạo
20 Chương 20: Có người quân tử, chẳng thể nào quên
21 Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
22 Chương 22: Thật trướng, vào chậm một chút ~
23 Chương 23: Cự bổng nguyên cây cắm vào
24 Chương 24: Còn có thể chảy ra bao nhiêu nước ~
25 Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này
26 Chương 26: Bên trong A Diên (H)
27 Chương 27: Đại Vương nói muốn lập hậu!
28 Chương 28: Ngươi muốn làm gì?
29 Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
30 Chương 30: Bị hút thực thoải mái đi?
31 Chương 31: Bị cắm đến nước hoa loạn bắn
32 Chương 32: Tử cung tràn đầy tinh dịch cùng mật nước
33 Chương 33: Ngoan, hôm nay buông tha nàng
34 Chương 34: Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?
35 Chương 35: Đại Vương ghen
36 Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi
37 Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy
38 Chương 38: Cắm nàng! Thao nàng! (đạo cụ)
39 Chương 39: Cự long lấp đầy hoa lộ
40 Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên
41 Chương 41: Chim gãy cánh
42 Chương 42: Thành công thoát đi
43 Chương 43: Liền để nàng làm vương hậu Yến quốc đi
44 Chương 44: (Phiên ngoại thịt) A Diên quả nhiên bị Bổn vương cắm tiểu
45 Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin
46 Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương
47 Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc
48 Chương 48: Vị hôn thê
49 Chương 49: Lại hồi Yến cung
50 Chương 50: A Diên không nhớ Bổn Vương sao?
51 Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
52 Chương 52: Làm nàng, cắm nàng
53 Chương 53: Khoá vàng cầm tù
54 Chương 54: Thao mở, tiểu dâm phụ
55 Chương 55: Tinh dịch bắn vào bụng nhỏ của A Diên
56 Chương 56: Bạch ngọc anh đào
57 Chương 57: Anh đào nhét đầy nhục huyệt
58 Chương 58: Cưỡng chế mất khống chế
59 Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng
60 Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
61 Chương 61: Bổn Vương còn chưa cắm vào đâu
62 Chương 62: Bị nó cắm vừa khóc lại kêu
63 Chương 63: Bọc côn thịt lớn của phu quân cho tốt
64 Chương 64: A Diên đến từ nơi nào?
65 Chương 65: Bổn Vương muốn lột da hắn
66 Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên
67 Chương 67: A Diên kêu thật dễ nghe
68 Chương 68: Lỗ nhỏ tao lãng bị cắm mở
69 Chương 69: Công cụ làm A Diên sung sướng (đạo cụ trói buộc)
70 Chương 70: Dâm nhạc chi vật (đạo cụ trói buộc)
71 Chương 71: Tiếp tục đút tiểu dâm nhi ăn nó (đạo cụ)
72 Chương 72: Ám sát
73 Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương
74 Chương 74: Nếu ta chết
75 Chương 75: Cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân
76 Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi
77 Chương 77: Vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi
78 Chương 78: Lại ngậm sâu thêm chút nữa
79 Chương 79: Nhục dục phóng đãng
80 Chương 80: Làm nàng lãng kêu, làm nàng sướng đến phát khóc
81 Chương 81: Tinh dịch nóng bỏng phun vào
82 Chương 82: Ăn ngon không?
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Trinh Hoa phu nhân
2
Chương 2: Công tử Quý Thịnh
3
Chương 3: Trở thành tù binh
4
Chương 4: Lễ vật của Công tử Thịnh
5
Chương 5: Độc dược
6
Chương 6: Chiếm hữu nàng! Lộng khóc nàng!
7
Chương 7: Cưỡng bách sủng hạnh
8
Chương 8: Ngực nhũ A Diên
9
Chương 9: Huyệt nhi róc rách mật dịch
10
Chương 10: Côn thịt lớn thao lộng ở huyệt nhi
11
Chương 11: Cầu ta rút ra, đợi chút lại cắm nàng
12
Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái!
13
Chương 13: Hàng đêm sênh ca u nam linh
14
Chương 14: Ngay cả Bổn vương cũng không muốn?
15
Chương 15: Đem chân nhỏ mở ra
16
Chương 16: Cắm đến tận cùng
17
Chương 17: A Diên, trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy của nàng
18
Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!
19
Chương 19: Hắn cố chấp bá đạo
20
Chương 20: Có người quân tử, chẳng thể nào quên
21
Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
22
Chương 22: Thật trướng, vào chậm một chút ~
23
Chương 23: Cự bổng nguyên cây cắm vào
24
Chương 24: Còn có thể chảy ra bao nhiêu nước ~
25
Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này
26
Chương 26: Bên trong A Diên (H)
27
Chương 27: Đại Vương nói muốn lập hậu!
28
Chương 28: Ngươi muốn làm gì?
29
Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
30
Chương 30: Bị hút thực thoải mái đi?
31
Chương 31: Bị cắm đến nước hoa loạn bắn
32
Chương 32: Tử cung tràn đầy tinh dịch cùng mật nước
33
Chương 33: Ngoan, hôm nay buông tha nàng
34
Chương 34: Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?
35
Chương 35: Đại Vương ghen
36
Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi
37
Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy
38
Chương 38: Cắm nàng! Thao nàng! (đạo cụ)
39
Chương 39: Cự long lấp đầy hoa lộ
40
Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên
41
Chương 41: Chim gãy cánh
42
Chương 42: Thành công thoát đi
43
Chương 43: Liền để nàng làm vương hậu Yến quốc đi
44
Chương 44: (Phiên ngoại thịt) A Diên quả nhiên bị Bổn vương cắm tiểu
45
Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin
46
Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương
47
Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc
48
Chương 48: Vị hôn thê
49
Chương 49: Lại hồi Yến cung
50
Chương 50: A Diên không nhớ Bổn Vương sao?
51
Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
52
Chương 52: Làm nàng, cắm nàng
53
Chương 53: Khoá vàng cầm tù
54
Chương 54: Thao mở, tiểu dâm phụ
55
Chương 55: Tinh dịch bắn vào bụng nhỏ của A Diên
56
Chương 56: Bạch ngọc anh đào
57
Chương 57: Anh đào nhét đầy nhục huyệt
58
Chương 58: Cưỡng chế mất khống chế
59
Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng
60
Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
61
Chương 61: Bổn Vương còn chưa cắm vào đâu
62
Chương 62: Bị nó cắm vừa khóc lại kêu
63
Chương 63: Bọc côn thịt lớn của phu quân cho tốt
64
Chương 64: A Diên đến từ nơi nào?
65
Chương 65: Bổn Vương muốn lột da hắn
66
Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên
67
Chương 67: A Diên kêu thật dễ nghe
68
Chương 68: Lỗ nhỏ tao lãng bị cắm mở
69
Chương 69: Công cụ làm A Diên sung sướng (đạo cụ trói buộc)
70
Chương 70: Dâm nhạc chi vật (đạo cụ trói buộc)
71
Chương 71: Tiếp tục đút tiểu dâm nhi ăn nó (đạo cụ)
72
Chương 72: Ám sát
73
Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương
74
Chương 74: Nếu ta chết
75
Chương 75: Cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân
76
Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi
77
Chương 77: Vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi
78
Chương 78: Lại ngậm sâu thêm chút nữa
79
Chương 79: Nhục dục phóng đãng
80
Chương 80: Làm nàng lãng kêu, làm nàng sướng đến phát khóc
81
Chương 81: Tinh dịch nóng bỏng phun vào
82
Chương 82: Ăn ngon không?