Chương 76: 76: Sao Còn Gánh Tai Họa Cho Quỷ

Nghe như đã xảy ra chuyện gì, bằng không vì sao ông ngoại không muốn thấy pháp sư làm phép trong phủ.
Dung Ly quan sát sắc mặt Đan Kim Hành một chút, hỏi nhỏ: "Cữu cữu có thể nói tỉ mỉ việc lúc ấy sao, rốt cuộc có liên quan gì đến mẹ của ta?"
Đan Kim Hành trầm mặc một lúc, xoay người ngồi xuống bàn đá trong sân, bên cạnh chính là ao nhỏ được đào ra, cá trong ao khẽ chạm vào mặt nước rồi đột nhiên lặn xuống.
Mấy nha đầu còn đứng ở bên cạnh, cả đám đưa mắt nhìn nhau, cân nhắc xem chuyện này các nàng có thể nghe được hay không.
Đan Kim Hành quay đầu nói: "Nếu các ngươi có việc vội, đi làm là được, ta có lời muốn nói với cô nương."
Tiểu Phù xoay lưng rời đi, âm thầm trừng mắt nhìn Bạch Liễu một cái, đi qua còn cố tình đụng nhẹ vào vai nàng ấy.
Bạch Liễu nhíu mày, cũng đụng trở lại, hai người cứ bả vai đụng bả vai như vậy mà đi ra cửa viện, Không Thanh không cảm xúc đi theo phía sau.
Đan Kim Hành rũ mắt, bỗng dưng lấy ra một sợi tơ hồng đã phai màu từ trong cổ tay áo, vài sợi chỉ bạc đan vào tơ hồng, đỏ trắng xen nhau.

Hắn đưa tơ hồng tới trước mặt Dung Ly, nói: "Đây là thứ pháp sư kia để lại, lúc đi Đan Tuyền chưa mang theo, cữu cữu ta......!Tự tiện lấy, coi như lưu giữ kỷ niệm."img
Dung Ly tiếp nhận, hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê, không thể nhìn ra được gì từ sợi tơ hồng này, sợi tơ trông hết sức bình thường, chỉ có một mảnh bạc nhỏ khắc phù văn treo trên đó.
Mảnh bạc dày khoảng bằng hạt gạo, rộng chừng nửa móng tay ngón út, phù văn khắc qua loa, không rõ viết cái gì.
Hoa Túc tới gần nhìn một lát, bủn xỉn vươn hai ngón tay nắm lấy nó, "Lui tà."
Dung Ly nheo mắt lại, lúc này mới thấy rõ nét chữ.
Hoa Túc buông hai ngón tay ra, "Xác thật có hơi thở của Đan Tuyền, chỉ là mùi vị nhạt nhẽo, lộ ra một luồng tử khí, vừa thấy liền biết là vật của người chết."
Dung Ly cúi mặt, lăn qua lộn lại nhìn một hồi, thật sự không thấy tử khí gì cả.
Hoa Túc cười nhẹ, làm như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đưa tay đến trước ngực nàng, ngón trỏ cách khoảng không chỉ vào, "Không phải dùng mắt nhìn, mà phải dùng tâm."
Dung Ly không hiểu nguyên do, nhìn dáng vẻ đau lòng của Đan Kim Hành, có lẽ đang nghĩ tới Đan Tuyền, không khỏi thương cảm lên.

Nàng khép năm ngón tay lại, nắm chặt tơ hồng, "Tơ hồng này là sao vậy?"

Đan Kim Hành cau mày, thả bàn tay che trên mặt xuống, thở dài một tiếng nói: "Nếu lời nói của pháp sư đều là sự thật, vậy Đan Tuyền ắt hẳn phải luôn mang theo tơ hồng này, nhưng trong phủ......!Tựa hồ chỉ có một mình cữu cữu ta tin lời của pháp sư."
"Pháp sư nói cái gì?" Dung Ly vội vàng hỏi.
Đan Kim Hành trầm tư thật lâu, từ từ kể lại chuyện xưa: "Khi đó Đan Tuyền ước chừng chỉ mới bảy tuổi, ta lớn hơn nàng sáu tuổi, có một số việc nhớ rõ hơn nàng.

Kể ra thì, trước khi Đan Tuyền thay răng, dường như thường xuyên có thể thấy một vài thứ mà người khác không nhìn thấy."
"Không biết ngươi đã nghe nói đến việc này chưa, khi đó bà ngoại ngươi mới vừa ôm nàng trở về, nàng vào phủ hiếm khi quấy khóc, có lúc ta ở bên cạnh nàng, nghe nàng hướng về phía khác kêu nha nha, sẽ cười, nhưng không khóc.

Ta nghe nói trẻ nhỏ phải phơi nắng nhiều mới tốt, thấy vú nuôi thờ ơ, nên ôm nàng ra khỏi phòng, vừa mới bước ra ngưỡng cửa, nàng liền khóc lớn la to, sợ tới mức ta phải ôm nàng về phòng."
"Vú nuôi nói, Đan Tuyền mỗi lần đều như thế cho nên mới dứt khoát không ôm ra ngoài, từ đó về sau ta chưa từng có ý định này nữa.

Khi ấy Đan Tuyền còn rất nhỏ, có lần vú nuôi xin nghỉ, bà ngoại ngươi ôm nàng đến phòng mình, sau đó hình như có việc bận, sai tỳ nữ tạm thời chăm sóc.
Ta ở trong phòng cách vách đọc sách, nghe thấy Đan Tuyền đột ngột khóc lớn, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng không chú ý, vấp vào ngưỡng cửa ngã đập đầu.

Đan Tuyền khóc rất nhiều, ta đâu bận tâm đến vết thương của mình, không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy qua, chỉ cảm thấy đầu óc mê man, hai chân mềm nhũn, trước mắt còn choáng váng, giống như bị đụng bay hồn."
Hoa Túc đứng bên cạnh, cười nhạt nói: "Sợ là thật sự bị đụng bay hồn."
Dung Ly chưa lên tiếng, chỉ lo nghe Đan Kim Hành kể chuyện xưa.
Đan Kim Hành cau mày, lại nói: "Ta đi đến trước mặt Đan Tuyền, mới biết nàng bỗng nhiên khóc lớn là bởi vì tỳ nữ hầu hạ muốn ôm nàng ra khỏi phòng, tỳ nữ vỗ lưng nàng nôn nóng dỗ dành, có vẻ vẫn chưa thấy ta, ta đi đến gần, cũng nhỏ giọng dỗ nàng nói tiểu muội đừng khóc .

Tỳ nữ không thấy ta, nhưng Đan Tuyền hình như có thể, đôi mắt hồng hồng của nàng cong lên, thế mà hướng về phía ta cười."
"Nàng chưa từng cười với ta như thế, trong lòng ta cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu nhìn xuống mới biết mình đang lơ lửng, chẳng trách thân thể nhẹ đến vậy, giống trở thành cái gì bay phất phơ, chỉ thoáng chút là có thể bay xa vài thước."

Dung Ly nhíu mày, "Việc này......!Là thật?"
Đan Kim Hành bình tĩnh nói: "Nếu ngươi tin, đó là sự thật, nếu không tin, tạm thời coi như phố phường thoại bản."
Dung Ly mím môi im lặng.
Hoa Túc rất hứng thú, "Người bình thường bị bay hồn không dễ trở về lại, hay là có người trợ giúp hắn?"
Đan Kim Hành nói tiếp: "Khi đó ta sợ tới mức không biết làm sao, giơ tay sờ lên trán mới phát giác trên đỉnh đầu toàn là máu, té ngã một cái liền ngã bể đầu."
Nói xong, hắn giơ tay sờ trên trán mình, vén tóc mái lên, trên thái dương quả thực có một vết sẹo dữ tợn.
Dung Ly thấy được rõ ràng, vết sẹo hơi nhô lên, to bằng cỡ nắm tay.
Đan Kim Hành ồm ồm nói: "Máu vẫn chảy liên tục, ta lại không cảm thấy nửa phần đau đớn, có lẽ bởi vì lúc ấy linh hồn rời khỏi thể xác, thời điểm đang nghĩ ngợi trở về, ta trông thấy......"
"Thế nào?" Dung Ly lập tức hỏi.
Đan Kim Hành kể: "Trong chỗ tối có một cái bóng thấp thoáng, hiện giờ tưởng tượng lại, cũng không biết đến tột cùng có phải cái bóng hay không, dù ta trừng mắt lớn thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể thấy được hình dáng."
"Đó chẳng lẽ là......!Quỷ?" Dung Ly giả vờ kinh ngạc.
Đan Kim Hành lắc đầu: "Ta cũng không biết đó là cái gì, chỉ thấy thứ đó giơ tay lên, một cơn gió mạnh liền bay thẳng về phía ta, ta thật sự bay phất phơ, chốc lát liền bị thổi ra ngoài, mắt tối sầm lại rồi không còn biết gì nữa, khi mở mắt ra lần thứ hai, ta đã nằm ở trên giường, trên trán quấn băng gạc, ông ngoại cùng bà ngoại ngươi đang ở bên cạnh lo lắng nhìn."
"Quả thật bị đụng bay hồn, nếu không thì sẽ không thể thấy được thứ đi theo mẹ ngươi ở trong phòng." Hoa Túc cười nhẹ, "Xem ra người cứu hắn, chính là thứ kia."
Đan Kim Hành thở dài: "Chuyện này ta chưa dám kể với người khác, cho đến khi tới tuổi thay răng sữa, Đan Tuyền không còn nhìn vào chỗ trống mà cười, bị ôm ra khỏi phòng cũng không khóc la, có lẽ không còn nhìn thấy những thứ đó nữa."
"Sau khi cữu cữu bị đụng đầu, thật sự chỉ thấy mỗi hình dáng của quỷ ở trong phòng mẹ ta thôi sao, còn thấy cái gì khác, hoặc là nghe được gì không?" Dung Ly giả bộ sợ hãi, nơm nớp nói.
Đan Kim Hành nhíu mày, trầm tư một lúc, "Kỳ thật ta không biết rốt cuộc nó là quỷ hay tiên, nếu là quỷ quái, có lẽ......!Sẽ không đại phát từ bi giúp ta hồi hồn."
Sắc mặt Hoa Túc nặng nề, "Đáng tiếc ta cũng chưa từng gặp Động Hành Quân, cho dù hắn thấy được diện mạo của quỷ kia, ta cũng chưa chắc có thể bằng đôi câu vài lời mà phán đoán ra."
"Vậy việc đó với sợi tơ này có liên quan thế nào?" Dung Ly xòe năm ngón tay, nhìn sợi tơ hồng mảnh dài trong tay.
Đan Kim Hành im lặng một lúc lâu, cau mày, xoay chiếc nhẫn trên ngón cái bên tay phải.

Hoa Túc không mặn không nhạt nói: "Nếu trong phòng Đan Tuyền chính là yêu quỷ tầm thường, ăn hồn của hắn còn không kịp, đâu thể lãng phí tâm tư giúp hắn hồi hồn, trên đời......!Không có nhiều yêu quỷ tốt bụng như vậy."
Đan Kim Hành trầm giọng nói: "Từ khi bị bay hồn một lần, ta luôn nghĩ đến thứ ở bên cạnh nàng, đáng tiếc không thể nhìn thấy, nhưng Đan Tuyền hướng chỗ nào cười, ta liền đoán được thứ kia đang đứng ở đâu.

Chỉ là sau khi thay răng, có lẽ Đan Tuyền không còn nhìn thấy thứ đó nữa."
"Vì Đan Tuyền được ôm về từ trong miếu trên núi Khuyển Nhi, còn nhỏ lại thường xuyên vô duyên vô cớ mà cười, trong phủ lan truyền rất nhiều lời đồn.

Thời điểm Đan Tuyền lên 7 tuổi, ông ngoại ngươi đi mời pháp sư tới làm phép, nhưng lần đó không phải thật sự muốn làm phép, chỉ muốn làm bộ để ngăn chặn những tin đồn vô căn cứ kia."
"Sau đó thì sao?" Dung Ly hỏi.
Đan Kim Hành liếc nhìn sợi tơ hồng nằm trong lòng bàn tay Dung Ly một cái, chậm rãi nói: "Mời vị pháp sư ở trên núi Bàn Dượng, đã từng vào cung làm mấy tràng đại pháp sự, hắn nhất định có thể làm người tin tưởng cảm phục."
Dung Ly lặng lẽ ghi nhớ "Núi Bàn Dượng" này.
Đan Kim Hành kể: "Ta đã quên tên của pháp sư kia, chỉ nhớ khi hắn tới đây, hắn bình tĩnh nhìn kỹ Đan Tuyền một lúc lâu, nói ngọn lửa sinh mạng của nàng chỉ có một nửa, trời sinh là số bạc mệnh, sống không được lâu đâu."
Dung Ly ngẩn ra, không ngờ pháp sư kia cũng có chút lợi hại, vì thế âm thầm liếc nhìn Hoa Túc một cái.
Hoa Túc không nói chuyện, môi đỏ hơi mím lại.
Đan Kim Hành cẩn thận hồi tưởng một hồi mới nói: "Khi đó ông ngoại ngươi khá là không vui, nhưng vẫn cho hắn tiếp tục làm phép.

Pháp sư chụp vào vai Đan Tuyền, vẻ mặt của hắn kỳ quái, dường như gặp phải vấn đề gì đó, lúc sau lại nói linh hồn của Đan Tuyền mỏng manh, không giống người sống."
"Nửa hồn." Hoa Túc cười nhạt, "Làm sao không mỏng manh."
Dung Ly ghi tạc núi Bàn Dượng vào đáy lòng, đôi môi khẽ mấp máy, im lặng đọc thầm, cho khỏi lát nữa lại quên mất tên ngọn núi này.
Đan Kim Hành nói: "Đan Tuyền đang sống rành rành, pháp sư lại nói nàng không giống người sống, ông ngoại ngươi làm sao chấp nhận để hắn nói bậy, ngay lúc ấy liền hỏi hắn có phải đang bịa chuyện hay không, pháp sư chỉ cười không nói, dáng vẻ cao thâm khó đoán."
"Chẳng lẽ sau đó đã xảy ra một ít tranh chấp?" Dung Ly mau chóng hỏi.
Đan Kim Hành gật đầu, "Pháp sư muốn xóa bỏ đen đủi trên người Đan Tuyền, không hiểu sao, hương cùng nến mà hắn vừa mới châm lửa đều dập tắt, ngay cả giấy vàng cũng bị gió từ đâu tới thổi bay khắp nơi, chuông đồng vang lên điên cuồng như bị ma nhập.

Đạo sĩ kia hoảng sợ nhưng vẫn liều lĩnh, muốn trừ quỷ ngay tại chỗ."

Dung Ly nghe sửng sốt, pháp sư ngang bướng như vậy là ai, cũng không sợ làm phép xong sẽ bị mất mạng.
Hoa Túc thản nhiên lắng nghe, "Gan còn lớn hơn trời."
Đan Kim Hành nói tiếp: "Ông ngoại ngươi cũng không ngờ thình lình nổi gió lên, gió đến khá lạ lùng, rõ ràng không giống bình thường.

Pháp sư vẫn làm phép, đột nhiên đi vào trong phòng Đan Tuyền, trên tay cầm những đồng tiền được xâu bằng tơ hồng, hắn đong đưa đồng tiền như đang gọi hồn."
Hoa Túc vừa nghe liền cười, nụ cười lạnh lùng lại khinh thường, "Đạo sĩ này coi nhẹ thứ ở trong phòng."
Đan Kim Hành thở dài một tiếng, "Hắn bước vào phòng, đồng tiền xâu tơ hồng trên tay đột ngột đứt đoạn, từng mảnh đồng tiền lăn lóc khắp nơi.

Pháp sư trợn tròn mắt, lập tức móc ra một lá bùa màu vàng, bùa chú trong tay hắn còn bốc cháy lên, hắn nắm chặt tro tàn đốt thừa, rải mạnh vào một chỗ, sau đó lại cầm bình hồ lô treo trên eo, ngậm một ngụm rồi rào rào phun ra."
"Sau đó thì sao." Dung Ly thầm nghĩ, thứ kia......!Chắc sẽ không bị gϊếŧ như vậy.
Cả người Đan Kim Hành run lên, hít ngược một hơi khí lạnh, "Đan Tuyền chợt khóc lớn, nàng phun ra một ngụm máu, sau đó bỗng ngất đi.

Không biết Pháp sư bị thứ gì chưởng một cái, ngã rầm xuống đất, Đan Tuyền hôn mê rất lâu, hắn thì chỉ một lát liền tỉnh dậy."
"Còn tơ hồng?" Dung Ly siết chặt sợi tơ hai màu trắng hồng, cúi mặt xuống.
Đan Kim Hành nói: "Pháp sư bò dậy, vội vàng nhét một túi thơm vào tay Đan Tuyền, nói là vật trong túi thơm có thể trừ tà tránh tai họa, để nàng tuyệt đối luôn mang theo, đừng rời khỏi người, nói xong, pháp sư cầm lấy đồ vật của mình xoay lưng chạy đi, bước chân vội vàng, hết sức chật vật.

Ông ngoại ngươi đoạt lấy túi thơm, không cho Đan Tuyền cầm."
Dung Ly lúng ta lúng túng hỏi: "Vì sao, ông ngoại không tin pháp sư kia nói ư?"
Đan Kim Hành gật đầu, "Thân thể của Đan Tuyền không tốt, bị bệnh nan y, ông ngoại ngươi cảm thấy Đan Tuyền phun ra ngụm máu chỉ là vừa lúc."
"Thì ra là thế." Dung Ly cau mày, không hiểu được vì sao mẫu thân của nàng lại phun máu, rõ ràng thứ đang ẩn nấp trong bóng tối kia mới là người gặp họa.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Đan Tuyền chịu thương thay thứ khác? Là kết ước sao."
Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: "Nàng ấy từ nhỏ yếu ớt như vậy, có thể chính là vì gánh chịu tai họa cho thứ bên cạnh.".

Chapter
1 Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
2 Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
3 Chương 3: Sao không thể buông bỏ hận thù.
4 Chương 4: Sao thành quỷ cũng ăn quỷ.
5 Chương 5: Sao có thể tương kế tựu kế.
6 Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
7 Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
8 Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
9 Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
10 Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.
11 Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
12 Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
13 Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
14 Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
15 Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy.
16 Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
17 Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
18 Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
19 Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
20 Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
21 Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
22 Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
23 Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
24 Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
25 Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
26 Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
27 Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
28 Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
29 Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
30 Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
31 Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
32 Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
33 Chương 33: Làm sao mới có thể dụ nói ra
34 Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
35 Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
36 Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
37 Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
38 Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
39 Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
40 Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
41 Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
42 Chương 42: 42: Sao Lòng Tham Không Đáy Như Vậy
43 Chương 43: 43: Sao Khiến Hắn Nói Ra Sự Thật
44 Chương 44: 44: Sao Tính Kế Rõ Ràng Như Vậy
45 Chương 45: 45: Sao Giải Hương Rối
46 Chương 46: 46: Sao Trong Lòng Có Quỷ
47 Chương 47: 47: Sao Bị Xem Là Nàng
48 Chương 48: 48: Sao Mới Có Thể Mượn Tay Người Khác
49 Chương 49: 49: Sao Cởi Bỏ Giam Cầm Cho Nhị Nương
50 Chương 50: 50: Sao Muốn Đi Khai Quan Nghiệm Thi
51 Chương 51: 51: Sao Thật Sự Thiếu Một Thứ
52 Chương 52: 52: Sao Thật Sự Giấu Xác Trẻ Sơ Sinh
53 Chương 53: 53: Sao Chân Tướng Là Như Thế
54 Chương 54: 54: Sao Sợ Tới Mức Bỏ Chạy Hết
55 Chương 55: 55: Sao Bởi Vì Lòng Tham Không Đáy
56 Chương 56: 56: Sao Trong Phủ Đều Bị Chết Hoặc Điên
57 Chương 57: 57: Sao Phải Qua Đêm Ở Ngoại Ô
58 Chương 58: 58: Sao Lại Đuổi Theo Nàng
59 Chương 59: 59: Sao Đường Xá Xa Xôi Như Vậy
60 Chương 60: 60: Sao Khách Điếm Thật Sự Có Quỷ
61 Chương 61: 61: Sao Có Thể Gặp Được Chưởng Quầy
62 Chương 62: 62: Sao Chỉ Có Thể Vào Không Thể Ra
63 Chương 63: 63: Sao Có Con Chim Giả Tới
64 Chương 64: 64: Sao Chỉ Muốn Nói Lời Giải Thích
65 Chương 65: 65: Sao Tiểu Quỷ Không Vào Hoàng Thành
66 Chương 66: 66: Sao Có Một Căn Phòng Trống
67 Chương 67: 67: Sao Không Phải Là Con Đẻ Của Bà Ngoại
68 Chương 68: 68: Sao Lại Là Đứa Trẻ Bị Bỏ Trong Núi
69 Chương 69: 69: Sao Lặng Lẽ Lên Núi Tra Xét
70 Chương 70: 70: Sao Có Cá Yêu Giữ Miếu
71 Chương 71: 71: Sao Cá Yêu Không Nói Sự Thật
72 Chương 72: 72: Sao Chưa Từng Gặp Kẻ Thù Này
73 Chương 73: 73: Sao Nàng Cũng Có Đôi Mắt Âm Dương
74 Chương 74: 74: Sao Còn Liên Quan Với Nhau
75 Chương 75: 75: Sao Không Thể Mời Pháp Sư Đến
76 Chương 76: 76: Sao Còn Gánh Tai Họa Cho Quỷ
77 Chương 77: 77: Sao Có Thù Hận Lớn Như Vậy
78 Chương 78: 78: Sao Phía Sau Còn Có Bí Ẩn
79 Chương 79: 79: Sao Có Thể Là Động Hành Quân
80 Chương 80: 80: Sao Tu Luyện Vô Tình Pháp
81 Chương 81: 81: Sao Còn Thờ Cúng Tượng Đá
82 Chương 82: 82: Sao Còn Ẩn Giấu Một Thứ Tà Ám
83 Chương 83: 83: Sao Quỷ Đói Không Thể Nói Chuyện
84 Chương 84: 84: Sao Quan Binh Điều Tra Khắp Nơi
85 Chương 85: 85: Sao Trốn Trốn Tránh Tránh Như Thế
86 Chương 86: 86: Sao Hoàng Thành Không Chấp Nhận Nàng
87 Chương 87: 87: Sao Đến Bồng Châu Tìm Người
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
Chapter

Updated 142 Episodes

1
Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
2
Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
3
Chương 3: Sao không thể buông bỏ hận thù.
4
Chương 4: Sao thành quỷ cũng ăn quỷ.
5
Chương 5: Sao có thể tương kế tựu kế.
6
Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
7
Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
8
Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
9
Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
10
Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.
11
Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
12
Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
13
Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
14
Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
15
Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy.
16
Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
17
Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
18
Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
19
Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
20
Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
21
Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
22
Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
23
Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
24
Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
25
Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
26
Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
27
Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
28
Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
29
Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
30
Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
31
Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
32
Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
33
Chương 33: Làm sao mới có thể dụ nói ra
34
Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
35
Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
36
Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
37
Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
38
Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
39
Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
40
Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
41
Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
42
Chương 42: 42: Sao Lòng Tham Không Đáy Như Vậy
43
Chương 43: 43: Sao Khiến Hắn Nói Ra Sự Thật
44
Chương 44: 44: Sao Tính Kế Rõ Ràng Như Vậy
45
Chương 45: 45: Sao Giải Hương Rối
46
Chương 46: 46: Sao Trong Lòng Có Quỷ
47
Chương 47: 47: Sao Bị Xem Là Nàng
48
Chương 48: 48: Sao Mới Có Thể Mượn Tay Người Khác
49
Chương 49: 49: Sao Cởi Bỏ Giam Cầm Cho Nhị Nương
50
Chương 50: 50: Sao Muốn Đi Khai Quan Nghiệm Thi
51
Chương 51: 51: Sao Thật Sự Thiếu Một Thứ
52
Chương 52: 52: Sao Thật Sự Giấu Xác Trẻ Sơ Sinh
53
Chương 53: 53: Sao Chân Tướng Là Như Thế
54
Chương 54: 54: Sao Sợ Tới Mức Bỏ Chạy Hết
55
Chương 55: 55: Sao Bởi Vì Lòng Tham Không Đáy
56
Chương 56: 56: Sao Trong Phủ Đều Bị Chết Hoặc Điên
57
Chương 57: 57: Sao Phải Qua Đêm Ở Ngoại Ô
58
Chương 58: 58: Sao Lại Đuổi Theo Nàng
59
Chương 59: 59: Sao Đường Xá Xa Xôi Như Vậy
60
Chương 60: 60: Sao Khách Điếm Thật Sự Có Quỷ
61
Chương 61: 61: Sao Có Thể Gặp Được Chưởng Quầy
62
Chương 62: 62: Sao Chỉ Có Thể Vào Không Thể Ra
63
Chương 63: 63: Sao Có Con Chim Giả Tới
64
Chương 64: 64: Sao Chỉ Muốn Nói Lời Giải Thích
65
Chương 65: 65: Sao Tiểu Quỷ Không Vào Hoàng Thành
66
Chương 66: 66: Sao Có Một Căn Phòng Trống
67
Chương 67: 67: Sao Không Phải Là Con Đẻ Của Bà Ngoại
68
Chương 68: 68: Sao Lại Là Đứa Trẻ Bị Bỏ Trong Núi
69
Chương 69: 69: Sao Lặng Lẽ Lên Núi Tra Xét
70
Chương 70: 70: Sao Có Cá Yêu Giữ Miếu
71
Chương 71: 71: Sao Cá Yêu Không Nói Sự Thật
72
Chương 72: 72: Sao Chưa Từng Gặp Kẻ Thù Này
73
Chương 73: 73: Sao Nàng Cũng Có Đôi Mắt Âm Dương
74
Chương 74: 74: Sao Còn Liên Quan Với Nhau
75
Chương 75: 75: Sao Không Thể Mời Pháp Sư Đến
76
Chương 76: 76: Sao Còn Gánh Tai Họa Cho Quỷ
77
Chương 77: 77: Sao Có Thù Hận Lớn Như Vậy
78
Chương 78: 78: Sao Phía Sau Còn Có Bí Ẩn
79
Chương 79: 79: Sao Có Thể Là Động Hành Quân
80
Chương 80: 80: Sao Tu Luyện Vô Tình Pháp
81
Chương 81: 81: Sao Còn Thờ Cúng Tượng Đá
82
Chương 82: 82: Sao Còn Ẩn Giấu Một Thứ Tà Ám
83
Chương 83: 83: Sao Quỷ Đói Không Thể Nói Chuyện
84
Chương 84: 84: Sao Quan Binh Điều Tra Khắp Nơi
85
Chương 85: 85: Sao Trốn Trốn Tránh Tránh Như Thế
86
Chương 86: 86: Sao Hoàng Thành Không Chấp Nhận Nàng
87
Chương 87: 87: Sao Đến Bồng Châu Tìm Người
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142