Chương 75: Xin Lỗi Tớ Không Vội

Dương Liên ngây người ra, đôi môi mỏng nói: “Vậy thì cũng có liên quan gì đến anh?”
“Em có thể ở bên cạnh tôi.

” Nhã Ly Bắc không thể nghiêm túc hơn, ánh sáng trên khuôn mặt khôi ngô cứ thay đổi thất thường.

“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh em của bạn trai cũ.

” Dương Liên nói ngắn gọn, sau đó không thèm quay đầu lại đi ra khỏi nhà hàng.

Cô đúng là đần độn, lại có thể đần độn đến mức tin rằng tên Lữ Kiêu ngốc nghếch đó sẽ nhận sai với cô, lúc đó anh ta đi dứt khoát như vậy, không thèm nói với cô một lời nào, sao lại có thể quay lại? Lần này, bọn họ thật sự chấm dứt rồi, không phải chiến tranh lạnh, mà là chia tay, Lữ Kiêu chia tay với cô rồi, sẽ không bao giờ về nữa.

Rõ ràng từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị tinh thần, vì sao lúc kết quả trong dự đoán đã đến, thì cô lại đau như vậy?
Nhã Ly Bắc đuổi theo từ sau rồi kéo chặt Dương Liên đang thở hổn hển, giọng nói trầm thấp: “Tôi đưa em về.


“Không cần đâu.

” Dương Liên từ chối.

“Không làm phiền anh nữa.


“Ở đây không có xe đâu!” Nhã Ly Bắc cứ túm chặt lấy cô, không chịu buông tay, anh ta lật người cô lại, mới phát hiện ra khuôn mặt dưới ánh trăng đó đầy nước mắt.

Nhã Ly Bắc luống cuống: “Xin lỗi, tôi không nên lừa em, em đừng giận, đừng khóc…”
“Lữ Kiêu là một tên khốn nạn…” Cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra những tiếng nức nở, mỗi từ đều như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Nhã Ly Bắc, thì ra cảm giác đau lòng là như vậy sao…
Nhã Ly Bắc kéo Dương Liên đang thút thít vào lòng, tim anh ta không ngừng co thắt, người anh ta yêu, lại đang rơi nước mắt vì người anh em của anh ta.

Lúc Nhã Ly Bắc đưa Dương Liên về, Kỷ Thấm đã dẫn theo Lý Mạnh Nam vừa chạy đến nhà của Dương Liên, thấy hai người họ về, Kỷ Thấm lập tức kéo Dương Liên sang rồi chặn trước mặt Nhã Ly Bắc.

“Nhã Ly Bắc, gan anh cũng to nhỉ, anh lại có thể kết hợp với Nhã Ly Tây để hãm hại Lữ Kiêu sao?” Đôi mắt màu cà phê xinh đẹp của Kỷ Thấm lạnh lùng nhìn Nhã Ly Bắc.

Dương Liên vốn dĩ mệt đến nỗi muốn tức khắc về phòng và nằm xuống giường, nghe thấy câu nói này của Kỷ Thấm thì lập tức lại có tinh thần: “Hãm hại Lữ Kiêu? Ý gì vậy?”
Nhã Ly Bắc thấy Kỷ Thấm chạy sang đây thì biết ở chỗ Nhã Ly Tây đã không xong rồi, anh dứt khoát nói thật với Dương Liên: “Thật ra Lữ Kiêu bị Ly Tây cản lại rồi, cậu ấy không phải đang ở quán bar mua vui, mà là đang uống rượu…bởi vì em.


Đôi mắt đẹp của Dương Liên bỗng nhiên mở to, cô không tin được mà hỏi: “Anh nói gì? Uống rượu?”
Trong quán bar, đôi mắt cám dỗ của Nhã Ly Tây cứ nhìn chằm chằm vào Lữ Kiêu đang nằm phía đối diện, sau đó lại nhìn Đan Kình Hạo đang ngồi bên cạnh như thần bảo hộ, anh ta không nhịn được nữa: “Đan Kình Hạo, cậu đi vệ sinh một lần thì sẽ chết sao?”
Biểu cảm của Đan Kình Hạo rất thản nhiên: “Xin lỗi, tớ không vội.

” “Nhưng mà tớ vội!!!” Nhã Ly Tây không quan tâm gì đến nhìn tượng nữa mà hét lên, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội này có thể ở một mình với Lữ Kiêu đã say khướt, nhưng mà cái tên Đan Kình Hạo không hiểu phong tình này lại cứ không chịu đi!
Lữ Kiêu đang ngủ trên sô pha khẽ nhúc nhích rồi từ từ mở mắt ra, anh xoa cái đầu đang đau nhức của mình rồi chống người dậy: “Ê, xảy ra chuyện gì vậy? Sao mà ồn ào thế?”
Ánh mắt lạnh lùng của Đan Kình Hạo khẽ lướt sang: “Cậu suýt nữa bị cưỡng hiếp đấy.


Đôi mắt của Lữ Kiêu đúng lúc nhìn thấy Nhã Ly Tây đang ở phía đối diện, sau đó bỗng từ sô pha nhảy dựng lên, anh nhìn cái áo sơ mi của mình rồi quát: “Nhã Ly Tây, cậu đã làm gì với tớ??”
Nhã Ly Tây nhìn Đan Kình Hạo đầy oán hận: “Người ta muốn làm gì đó với cậu, nhưng mà có người nào đó sống chết không chịu đi!”
Lữ Kiêu nhìn Đan Kình Hạo ở bên cạnh, ngay lập tức cảm kích đến rớt nước mắt: “Đan Kình Hạo, tớ không ngờ rằng cậu mới là thần hộ vệ của tớ…”
“Im mồm, cậu tỉnh rồi thì tớ về đây.

” Đan Kình Hạo đứng dậy, ánh mắt cứ như muốn giết người.

“Bởi vì cậu mà tớ không thể ngủ chung với Đào Yêu.

” Cái đồ ngốc đó nhất định là chiếm cả cái giường lớn ngủ rất thoải mái rồi chứ gì.

Cửa phòng hát đột nhiên bị mở ra, những âm thanh ầm ĩ bên ngoài lọt vào tai, trong đó có ba người đang nhìn vào từ cửa, người đầu tiên bước vào là Kỷ Thấm với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp, đưa người đến rồi.


Cô vừa né người sang thì Dương Liên lộ ra từ phía sau, dáng vẻ lạnh lùng rất giống với bông hoa sen độc nhất đứng đó.

“Liên Liên…” Lữ Kiêu nỉ non.

Nhã Ly Tây quay mặt sang, trình độ đối phó với phụ nữ của anh trai anh ta đúng là của học sinh tiểu học, một người phụ nữ như vậy cũng giữ không chặt.

Nhã Ly Bắc đi vào từ phía sau, vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn ra được chút cảm xúc nào, người sau cùng đi vào là Lý Mạnh Nam.

Cả mấy người cùng vào phòng hát, không gian liền chật chội đi.

“Liên Liên!” Lữ Kiêu nhào sang rồi ôm chặt lấy Dương Liên.

“Chúng ta không cãi nhau nữa được không?”
Khuôn mặt dưới những ánh đèn màu của Nhã Ly Bắc u ám lạ thường, anh ta lạnh lùng nói: “Ly Tây, đi về.


Tình hình này, nếu như bọn họ ở lại, e là sẽ bị giết mất.

Kỷ Thấm vịn lên cánh tay Lý Mạnh Nam đang đứng ở sau rồi nở một nụ cười: “Mạnh Nam, chúng ta cũng về thôi.


Đan Kình Hạo tất nhiên cũng ước là rời khỏi chỗ này quay về trêu ghẹo Nguyễn Đào Yêu của anh, vừa chớp mắt thì trong phòng hát chỉ còn lại hai người đang ôm nhau.

Dương Liên bị Lữ Kiêu ghìm chặt đến mức thở không nổi, cô chỉ có thể đẩy anh ra: “Anh chơi vui lắm mà.


Lữ Kiêu lắc đầu như cái trống bỏi, giọng nói đầy ấm ức: “Anh chỉ uống rượu, phụ nữ anh không thèm nhìn cái nào.


Dương Liên thở dài, đôi mắt ngập nước nhìn vào Lữ Kiêu vẫn còn đang ngà ngà say: “Không giận nữa à?”
“Là anh không nên giận em, Liên Liên, em tha thứ cho anh được không?” Lữ Kiêu nhìn thấy Dương Liên thì lập tức giống như một chú cún nhỏ nghe lời.

“Anh giận em là đúng.

” Dương Liên lắc đầu rồi đổi chủ đề.

“Nhưng mà Lữ Kiêu, điều em nói là sự thật, em quả thực không định đi cùng anh cả đời.


Trái tim Lữ Kiêu tức khắc nguội lạnh đi, bàn tay anh đặt trên vai Dương Liên cũng buông thõng xuống: “Chúng ta không thể không nói đến chuyện này sao?”
“Em chỉ muốn anh hiểu suy nghĩ của em.

” Dương Liên vẫn không bỏ qua, cô biết, nếu không giải quyết vấn đề này, sau này bọn họ vẫn sẽ cãi nhau, hơn nữa càng cãi càng dữ dội hơn.

“Giống như em nói với Đan Kình Hạo, chúng ta không phải là người của một thế giới.


Lữ Kiêu cáu kỉnh ngồi xuống sô pha, ánh sáng trên chiếc khuyên tai kim cương cứ rực rỡ, anh ngẩng đầu lên nhìn Dương Liên: “Rốt cuộc em muốn như thế nào? Nhất định phải chia tay em mới vui đúng không?”
“Em thích anh, Lữ Kiêu.

” Dương Liên chậm rãi nói, đây là điều mà cô chưa từng nói với anh.

Đôi mắt của Lữ Kiêu mở to, khóe môi anh bất giác cong lên, mọi nơi trong trái tim anh cũng truyền đến âm thanh thình thịch, rất rõ ràng.

“Liên Liên, em nói gì?” Anh kích động đứng dậy lần nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh mang theo biểu cảm không thể tin được.

Khuôn mặt của Dương Liên dưới ánh đèn rất xinh đẹp: “Em nói, em thích anh, chỉ là em biết rõ, chúng ta không thể đi đến sau cùng được.


Câu nói sau cùng làm nụ cười trên khóe môi Lữ Kiêu tắt dần đi, anh không hiểu vì sao Dương Liên nói thích anh, đồng thời cũng có thể bình tĩnh như vậy mà nói chuyện chia tay.

“Em dựa vào đâu mà nói vậy? Không có tự tin với anh sao?” Lữ Kiêu cao giọng, bởi vì anh hơi say nên mặt càng đỏ hơn.

Từ đầu tới cuối, Dương Liên vẫn rất bình tĩnh: “Lữ Kiêu, anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, anh có chỗ nào đáng để em tin tưởng không? Gia đình tốt như vậy, vẻ ngoài xuất sắc như vậy, rốt cuộc em phải yên tâm như thế nào đây?”
Lần đầu tiên cô cảm giác được cảm giác không an toàn mạnh mẽ như vậy, bởi vì Lữ Kiêu.

Lúc trước Lê Hiếu không mang đến cho cô cảm giác này, cô sẽ không sợ mất đi, càng không sợ bị vứt bỏ, nhưng cô biết được cuối cùng cô cũng đã thật sự bị vứt bỏ đi, vì vậy cô biết được nỗi đau thấu xương này, cô không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.

Đến người như Lê Hiếu cũng không hề băn khoăn mà đá cô, dựa vào cái gì mà Lữ Kiêu không làm vậy?
Nét mặt của Lữ Kiêu trở nên lạnh lùng, giọng nói càng trầm thấp hơn: “Dương Liên, em đến đây không phải để làm hòa?”
Cuối cùng anh cũng tỉnh táo và bắt đầu hiểu ra những hàm ý trong lời nói của Dương Liên.

“Em chưa từng thử, sao lại biết không đi được đến sau cùng? Chỉ vì điều kiện sẵn có của anh mà em muốn rời bỏ anh, như vậy không công bằng với anh! Gia đình và vẻ bề ngoài đều không phải là thứ mà anh có thể chọn!”

“Đúng, anh đều không thể chọn, nhưng em có thể chọn.

” Dương Liên nói rất nhẹ nhàng.

“Lữ Kiêu, anh có thế giới của anh, em cũng có của em, bây giờ nghĩ lại, lúc đó đồng ý qua lại với anh là một sai lầm.


“Dương Liên!” Lữ Kiêu giận dữ hét lên.

“Em cố ý đúng không! Em biết rõ anh thích em, còn dùng những lời này đến kích động anh! Nếu như em muốn trả thù chuyện anh dọn đi thì em thành công rồi, cho nên em nên biết dừng lại đúng lúc đi!”
Những sự ồn ào bên ngoài vẫn tiếp tục, còn bầu không khí trong phòng hát lại lắng xuống lạ thường.

Dương Liên im lặng một lúc lâu, sau đó cô khẽ bật cười: “Đúng rồi, dừng lại đúng lúc…Lữ Kiêu, chúng ta quả thật nên biết dừng lại đúng lúc thôi.


Lữ Kiêu cực kỳ giận dữ, khuôn mặt khôi ngô vì sự tàn nhẫn mà trở nên u ám không gì sánh được: “Dương Liên, em cứ phải làm như thế này đúng không?”
Anh chưa từng quan tâm đến một người phụ nữ nào như vậy, càng chưa vì một người phụ nữ nào mà uống rượu giải sầu, còn người này lại cứ vì những điều kiện sẵn có của anh mà lựa chọn từ bỏ.

Đẹp trai, gia thế tốt, không phải là mơ ước của tất cả phụ nữ sao?
Dương Liên nắm chặt tay, những đầu ngón tay trắng bệch dần biết mất trong bóng tối, giọng nói của cô nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Đúng.


Lữ Kiêu lùi về sau mấy bước rồi nhìn Dương Liên bằng ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên anh nở một nụ cười kỳ quái: “Nếu như đã như thế này, vậy thì Dương Liên, em xem cho kĩ đây.


Dương Liên thấy anh từ từ lùi về bên mép bàn rồi quơ lấy một chai rượu rỗng, anh đập mạnh nó vào góc bàn, mảnh vỡ rơi tứ tung, Lữ Kiêu cầm cái cổ chai sắc bén vẫn còn sót lại, vừa đưa tay lên đã cắt một vết vào khuôn mặt đẹp trai mà con người hay thần tiên cũng phải phẫn nộ đó.

Ngay sao đó, máu tươi tranh nhau chảy xuống, nửa khuôn mặt đều bị nhuộm đỏ, vừa kỳ dị vừa đẹp đẽ, bàn tay cầm những mảnh vỡ cũng đã bị cắt đứt, những dòng máu dính dính trên những ngón tay chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, những ánh đèn ngũ sắc rọi vào mặt Lữ Kiêu, màu sắc biến đổi rất kỳ diệu, nụ cười của anh vẫn lóa mắt như vậy, cũng như chiếc khuyên tai kim cương đó, mái tóc màu vàng kim càng phô trương hơn.

Dương Liên bị cảnh trước mắt mình làm cô sợ đến nỗi không nói nên lời, cô chỉ biết há mồm, không phát ra được tiếng nào.

“Em lo khuôn mặt này bị hủy hoại sao, bây giờ không phải em không xứng với anh, mà là anh không xứng với em.

” Giọng nói của Lữ Kiêu bình tĩnh đến mức khó tin.

.

Chapter
1 Chương 1: Một Đêm Hỗn Loạn Xui Xẻo
2 Chương 2: Chỉ Đáng Giá 3 Triệu Đồng
3 Chương 3: Tình Một Đêm Không Có Kết Quả
4 Chương 4: Chiếc Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
5 Chương 5: Gặp Mặt Sau Tình Một Đêm
6 Chương 6: Che Sai Chỗ Rồi
7 Chương 7: Đã Nể Mặt Rồi Mà Còn Không Biết Điều
8 Chương 8: Khảo Sát Nhà Vệ Sinh Nữ
9 Chương 9: Kỷ Thấm Còn Đáng Sợ Hơn Cả Quỷ Dữ
10 Chương 10: Người Chết Vì Tiền Chim Chết Vì Miếng Mồi Ngon
11 Chương 11: Cực Phẩm Trong Trai Đẹp
12 Chương 12: Ngụy Quân Tử Thật Tiểu Nhân
13 Chương 13: Thiên Nhiên Và Tự Nhiên
14 Chương 14: Một Công Đôi Việc
15 Chương 15: Nghịch Lửa Cháy Tay
16 Chương 16: Không Phải Oan Gia Không Đối Đầu
17 Chương 17: Tinh Anh Giới Pháp Luật
18 Chương 18: Tôi Muốn Kiện Cô
19 Chương 19: Chết Một Con Chó
20 Chương 20: Tò Mò Hại Chết Một Con Mèo
21 Chương 21: Ăn Thỏ Sẽ Giảm Bớt Tiêu Chuẩn
22 Chương 22: Nghe Nói Cô Đã Mang Thai Con Của Tôi
23 Chương 23: Nguyễn Đào Yêu Đã Chết Rồi Có Chuyện Gì Thì Cứ Đốt Vàng Mã
24 Chương 24: Cúi Đầu Với Cầm Thú
25 Chương 25: Tin Tức Lớn Mang Tính Bùng Nổ
26 Chương 26: Thế Giới Bao La Vợ Là Lớn Nhất
27 Chương 27: Con Bắt Buộc Phải Kết Hôn
28 Chương 28: Cô Gái Nhỏ Cô Có Tự Nguyện Kết Hôn Không
29 Chương 29: Thỏ Trắng Nhỏ Tức Giận
30 Chương 30: Ưu Thế Áp Đảo
31 Chương 31: Về Sau Đừng Để Tôi Gặp Lại Cô Trong Giới Giải Trí
32 Chương 32: Tôi Thích Anh
33 Chương 33: Lòng Dạ Đen Tối
34 Chương 34: Người Đàn Ông Tồi
35 Chương 35: Anh Thẩm Tống
36 Chương 36: Số Lạ
37 Chương 37: Bởi Vì Em Là Người Của Tôi
38 Chương 38: Anh Ta Là Bạn Chung Phòng Mới Của Tôi
39 Chương 39: Người Đàn Ông Thất Thường
40 Chương 40: Người Đàn Ông Biết Ma Thuật
41 Chương 41: Tình Địch Mạnh Mẽ
42 Chương 42: Liều Mình Cứu Tình Địch
43 Chương 43: Nguyễn Đào Yêu Là Ác Bá Nhà Quê
44 Chương 44: Làm Sĩ Quan Cao Cấp
45 Chương 45: Muốn Mạng Của Đan Kình Hạo
46 Chương 46: Người Phụ Nữ Của Con Trai Tôi Mà Ông Cũng Giành
47 Chương 47: Đừng Lấy Tình Cảm Của Cô Ra So Sánh Với Tôi
48 Chương 48: Bộ Đội Tiên Phong
49 Chương 49: Giai Điệu Tuyệt Vời Nhất
50 Chương 50: Bày Ra Chuyện Lớn
51 Chương 51: Cả Gan Vượt Tường Là Phải Bị Bỏ Lồng Heo
52 Chương 52: Nguyễn Đào Yêu Gả Cho Anh Đi
53 Chương 53: Tại Sao Lại Là Đan Kình Hạo
54 Chương 54: Sống Không Được Chết Không Xong
55 Chương 55: Con Không Muốn Gặp Anh Ấy
56 Chương 56: Hối Hận Có Thể Ăn Sao
57 Chương 57: Đừng Gặp Nguyễn Đào Yêu Nữa
58 Chương 58: Dương Liên Em Không Có Lương Tâm
59 Chương 59: Cho Tôi Mỗi Loại Một Phần
60 Chương 60: Các Người Dự Định Kết Hôn
61 Chương 61: Bây Giờ Tôi Làm Chủ
62 Chương 62: Sinh Vật Không Phải Người
63 Chương 63: Thà Chết Chứ Không Chịu Nhục
64 Chương 64: Kích Thước
65 Chương 65: Ai Động Vào Quần Áo Tôi Tôi Sẽ Chặt Tay Chân Hắn
66 Chương 66: Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
67 Chương 67: Cậu Hưởng Phúc Mình Chịu Họa
68 Chương 68: Thân Bại Danh Liệt
69 Chương 69: Khách Sáo Với Người Phụ Nữ Của Tôi Một Chút
70 Chương 70: Đàn Ông Đánh Nhau Như Muỗi Chích
71 Chương 71: Chuyện Của Tôi Từ Lúc Nào Đến Lượt Anh Xen Vào
72 Chương 72: Thích Đan Kình Hạo
73 Chương 73: Tâm Sự Của Anh Em Nhà Họ Nhã
74 Chương 74: Cậu Một Vừa Hai Phải Thôi
75 Chương 75: Xin Lỗi Tớ Không Vội
76 Chương 76: Người Phụ Nữ Này Là Một Mối Họa
77 Chương 77: Cô Ấy Không Phải Là Người Mà Cô Có Thể Mắng Chửi
78 Chương 78: Có Giá Bao Nhiêu
79 Chương 79: Đừng Có Mơ Bước Được Vào Cửa Lớn Nhà Họ Lữ
80 Chương 80: Lại Có Thai Rồi
81 Chương 81: Tả Thanh Long Hữu Bạch Hổ Chính Giữa Là Một Tên Ngốc
82 Chương 82: Đây Là Một Cái Bẫy
83 Chương 83: Anh Sẽ Hại Chết Cô Ấy
84 Chương 84: Thẩm Tống Anh Đang Tìm Chết
85 Chương 85: La Mật Âu Và Chu Lệ Diệp
86 Chương 86: Dương Liên Cầu Xin Tôi!
87 Chương 87: Dương Liên Đang Ở Đâu
88 Chương 88: Em Hãy Cho Anh Cơ Hội Giải Thích!
89 Chương 89: Giúp Em Đạp Đổ Nhà Họ Lữ
90 Chương 90: Tôi Sẽ Không Khách Khí Đâu
91 Chương 91: Nguyễn Đào Yêu Chúng Ta Ly Hôn
92 Chương 92: Người Phụ Nữ Lăng Loàn
93 Chương 93: Bọn Họ Đã Xảy Ra Chuyện Rồi
94 Chương 94: Lữ Kiêu Chia Tay Đi
95 Chương 95: Vương Giả Trở Về
96 Chương 96: Cháu Không Có Lợi Dụng Anh Ấy
97 Chương 97: Ký Nó Đi
98 Chương 98: Thế Giới U Tối
99 Chương 99: Bởi Vì Em Là Trái Tim Của Anh
100 Chương 100: Tôi Phải Giết Hắn
101 Chương 101: Bạn Bè Phản Bội Người Thân Xa Rời
102 Chương 102: Chúng Ta Đã Về Rồi
103 Chương 103: Cá Mắc Câu
104 Chương 104: Đây Là Con Của Em À
105 Chương 105: Chú Ơi Chú Rất Đẹp Trai
106 Chương 106: Tôi Không Muốn Gặp Lại Cô Nữa
107 Chương 107: Sự Lột Xác Sau Sáu Năm
108 Chương 108: Cô Muốn Quyến Rũ Chồng Trước
109 Chương 109: Anh Trai Đã Chết Rồi
110 Chương 110: Đan Thị Nguy Cơ
111 Chương 111: Kết Cục Sau Cùng
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: Một Đêm Hỗn Loạn Xui Xẻo
2
Chương 2: Chỉ Đáng Giá 3 Triệu Đồng
3
Chương 3: Tình Một Đêm Không Có Kết Quả
4
Chương 4: Chiếc Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
5
Chương 5: Gặp Mặt Sau Tình Một Đêm
6
Chương 6: Che Sai Chỗ Rồi
7
Chương 7: Đã Nể Mặt Rồi Mà Còn Không Biết Điều
8
Chương 8: Khảo Sát Nhà Vệ Sinh Nữ
9
Chương 9: Kỷ Thấm Còn Đáng Sợ Hơn Cả Quỷ Dữ
10
Chương 10: Người Chết Vì Tiền Chim Chết Vì Miếng Mồi Ngon
11
Chương 11: Cực Phẩm Trong Trai Đẹp
12
Chương 12: Ngụy Quân Tử Thật Tiểu Nhân
13
Chương 13: Thiên Nhiên Và Tự Nhiên
14
Chương 14: Một Công Đôi Việc
15
Chương 15: Nghịch Lửa Cháy Tay
16
Chương 16: Không Phải Oan Gia Không Đối Đầu
17
Chương 17: Tinh Anh Giới Pháp Luật
18
Chương 18: Tôi Muốn Kiện Cô
19
Chương 19: Chết Một Con Chó
20
Chương 20: Tò Mò Hại Chết Một Con Mèo
21
Chương 21: Ăn Thỏ Sẽ Giảm Bớt Tiêu Chuẩn
22
Chương 22: Nghe Nói Cô Đã Mang Thai Con Của Tôi
23
Chương 23: Nguyễn Đào Yêu Đã Chết Rồi Có Chuyện Gì Thì Cứ Đốt Vàng Mã
24
Chương 24: Cúi Đầu Với Cầm Thú
25
Chương 25: Tin Tức Lớn Mang Tính Bùng Nổ
26
Chương 26: Thế Giới Bao La Vợ Là Lớn Nhất
27
Chương 27: Con Bắt Buộc Phải Kết Hôn
28
Chương 28: Cô Gái Nhỏ Cô Có Tự Nguyện Kết Hôn Không
29
Chương 29: Thỏ Trắng Nhỏ Tức Giận
30
Chương 30: Ưu Thế Áp Đảo
31
Chương 31: Về Sau Đừng Để Tôi Gặp Lại Cô Trong Giới Giải Trí
32
Chương 32: Tôi Thích Anh
33
Chương 33: Lòng Dạ Đen Tối
34
Chương 34: Người Đàn Ông Tồi
35
Chương 35: Anh Thẩm Tống
36
Chương 36: Số Lạ
37
Chương 37: Bởi Vì Em Là Người Của Tôi
38
Chương 38: Anh Ta Là Bạn Chung Phòng Mới Của Tôi
39
Chương 39: Người Đàn Ông Thất Thường
40
Chương 40: Người Đàn Ông Biết Ma Thuật
41
Chương 41: Tình Địch Mạnh Mẽ
42
Chương 42: Liều Mình Cứu Tình Địch
43
Chương 43: Nguyễn Đào Yêu Là Ác Bá Nhà Quê
44
Chương 44: Làm Sĩ Quan Cao Cấp
45
Chương 45: Muốn Mạng Của Đan Kình Hạo
46
Chương 46: Người Phụ Nữ Của Con Trai Tôi Mà Ông Cũng Giành
47
Chương 47: Đừng Lấy Tình Cảm Của Cô Ra So Sánh Với Tôi
48
Chương 48: Bộ Đội Tiên Phong
49
Chương 49: Giai Điệu Tuyệt Vời Nhất
50
Chương 50: Bày Ra Chuyện Lớn
51
Chương 51: Cả Gan Vượt Tường Là Phải Bị Bỏ Lồng Heo
52
Chương 52: Nguyễn Đào Yêu Gả Cho Anh Đi
53
Chương 53: Tại Sao Lại Là Đan Kình Hạo
54
Chương 54: Sống Không Được Chết Không Xong
55
Chương 55: Con Không Muốn Gặp Anh Ấy
56
Chương 56: Hối Hận Có Thể Ăn Sao
57
Chương 57: Đừng Gặp Nguyễn Đào Yêu Nữa
58
Chương 58: Dương Liên Em Không Có Lương Tâm
59
Chương 59: Cho Tôi Mỗi Loại Một Phần
60
Chương 60: Các Người Dự Định Kết Hôn
61
Chương 61: Bây Giờ Tôi Làm Chủ
62
Chương 62: Sinh Vật Không Phải Người
63
Chương 63: Thà Chết Chứ Không Chịu Nhục
64
Chương 64: Kích Thước
65
Chương 65: Ai Động Vào Quần Áo Tôi Tôi Sẽ Chặt Tay Chân Hắn
66
Chương 66: Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
67
Chương 67: Cậu Hưởng Phúc Mình Chịu Họa
68
Chương 68: Thân Bại Danh Liệt
69
Chương 69: Khách Sáo Với Người Phụ Nữ Của Tôi Một Chút
70
Chương 70: Đàn Ông Đánh Nhau Như Muỗi Chích
71
Chương 71: Chuyện Của Tôi Từ Lúc Nào Đến Lượt Anh Xen Vào
72
Chương 72: Thích Đan Kình Hạo
73
Chương 73: Tâm Sự Của Anh Em Nhà Họ Nhã
74
Chương 74: Cậu Một Vừa Hai Phải Thôi
75
Chương 75: Xin Lỗi Tớ Không Vội
76
Chương 76: Người Phụ Nữ Này Là Một Mối Họa
77
Chương 77: Cô Ấy Không Phải Là Người Mà Cô Có Thể Mắng Chửi
78
Chương 78: Có Giá Bao Nhiêu
79
Chương 79: Đừng Có Mơ Bước Được Vào Cửa Lớn Nhà Họ Lữ
80
Chương 80: Lại Có Thai Rồi
81
Chương 81: Tả Thanh Long Hữu Bạch Hổ Chính Giữa Là Một Tên Ngốc
82
Chương 82: Đây Là Một Cái Bẫy
83
Chương 83: Anh Sẽ Hại Chết Cô Ấy
84
Chương 84: Thẩm Tống Anh Đang Tìm Chết
85
Chương 85: La Mật Âu Và Chu Lệ Diệp
86
Chương 86: Dương Liên Cầu Xin Tôi!
87
Chương 87: Dương Liên Đang Ở Đâu
88
Chương 88: Em Hãy Cho Anh Cơ Hội Giải Thích!
89
Chương 89: Giúp Em Đạp Đổ Nhà Họ Lữ
90
Chương 90: Tôi Sẽ Không Khách Khí Đâu
91
Chương 91: Nguyễn Đào Yêu Chúng Ta Ly Hôn
92
Chương 92: Người Phụ Nữ Lăng Loàn
93
Chương 93: Bọn Họ Đã Xảy Ra Chuyện Rồi
94
Chương 94: Lữ Kiêu Chia Tay Đi
95
Chương 95: Vương Giả Trở Về
96
Chương 96: Cháu Không Có Lợi Dụng Anh Ấy
97
Chương 97: Ký Nó Đi
98
Chương 98: Thế Giới U Tối
99
Chương 99: Bởi Vì Em Là Trái Tim Của Anh
100
Chương 100: Tôi Phải Giết Hắn
101
Chương 101: Bạn Bè Phản Bội Người Thân Xa Rời
102
Chương 102: Chúng Ta Đã Về Rồi
103
Chương 103: Cá Mắc Câu
104
Chương 104: Đây Là Con Của Em À
105
Chương 105: Chú Ơi Chú Rất Đẹp Trai
106
Chương 106: Tôi Không Muốn Gặp Lại Cô Nữa
107
Chương 107: Sự Lột Xác Sau Sáu Năm
108
Chương 108: Cô Muốn Quyến Rũ Chồng Trước
109
Chương 109: Anh Trai Đã Chết Rồi
110
Chương 110: Đan Thị Nguy Cơ
111
Chương 111: Kết Cục Sau Cùng