Chương 75: Chưa chết chưa ngừng

Edit: Phi Phi

Beta: Dực

Tô Mộc Vũ dường như cảm thấy trên người Phong Kính phát ra khí lạnh… cùng với hận ý dày đặc.

Tô Mộc Vũ theo bản năng vươn tay, bị hắn mạnh tay đóng cửa nhà: “Không cho phép bước ra!”

“Nhưng…” Tô Mộc Vũ không biết như thế nào, chỉ lo lắng. Một lần bước ra khỏi Phong gia, hắn đã tự biến bản thân thành cái dạng không ai nhận ra, làm sao cô không thể không lo lắng?

“Cô dám bước ra, tôi cắt đứt chân cô!” Phong Kính lạnh lùng bỏ lại một câu, mang theo một thân đầy khí lạnh đi xuống lầu.

Tô Mộc Vũ vội úp sấp trên cửa sổ, nhìn Phong Kính từng bước đi xuống, vệ sĩ dường như muốn mời hắn lên xe, nhưng bị hắn cự tuyệt.

Phong Kính tựa trên vách tường, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Ông muốn làm cái gì?”

Phong Khải xoay người, ông ta tuy tuổi đã cao nhưng không hề có vẻ yếu đi vì tuổi già. Ánh mắt khắc đầy dấu vết năm tháng của ông ta nhìn chằm chằm đứa cháu nội mình nuôi mười sáu năm, bình tĩnh mở miệng: “Cô gái vừa rồi, con chơi đùa thì được, động vào thật, con nên biết, Phong gia chúng ta, sẽ không bao giờ tiếp nhận loại người như vậy”

Phong Kính nghiêng đầu, cười nói: “Cho nên người phụ nữ trong lòng ông, trừ bỏ mang đến ích lợi cho ông, cũng chỉ là công cụ nối dõi tông đường thôi, có phải hay không? Cũng giống như người mẹ vô dụng của tôi, bởi vì gia thế bà ấy ông không dùng được, cho nên ông mới khoanh tay đứng nhìn bà ấy đi tìm cái chết, cuối cùng còn ban cho bà ấy vài phát súng, có phải hay không?”

Vẻ mặt bình tĩnh của Phong Khải cuối cùng trở nên lạnh lẽo, trong mắt già nua của ông ta xẹt qua vị máu tanh, ông ta quát khẽ: “Mày, mày không nên vì một người phụ nữ không có quan hệ gì mà tranh chấp cùng ông. Đàn ông Phong gia, không nên có nhược điểm! Trước kia là Vệ Nhu Y, ông nhân nhượng mở một con mắt nhắm một con mắt là vì cô ta đã cứu mày một mạng, bây giờ… Tô Mộc Vũ này, ngay cả Vệ Nhu Y cũng không bằng! Mày vì cô ta, cắt mất một cái lỗ tai của Phong Nghi. Phong Kính, rốt cuộc mày muốn chứng tỏ cho ông thấy cái gì?”

“Nhược điểm? Ông nói là bản chất máu lạnh sao? Đúng vậy, cả Phong gia, cho dù máu lạnh đến đâu cũng không ai sánh bằng ông. Ông nội, tôi là do ông nuôi lớn, giọt máu chảy trong người tôi cũng giống với ông, cho nên người nào đụng đến tôi một chút, tôi sẽ đáp trả mười phần. Đừng nói là thằng Phong Nghi đó, cho dù là La Vân, tôi cũng giết” Nhắc tới hai cái tên kia, đôi mắt Phong Kính đầy mùi máu tanh.

“Mày!” Phong Khải nheo mắt nhìn hắn, không biết qua bao lâu mới thở ra một hơi như mệt mỏi, không muốn tiếp tục nói những chuyện không có điểm dừng, năm mươi năm qua chưa từng có một nấc thang cho cả hai đi xuống.

“Con chơi đùa bên ngoài cũng đủ rồi, đến lúc nên trở về. Thằng con trai Tiền gia tháng sau cũng chính thức thăng lên kiểm sát trưởng thành phố S, Tiền gia xem như đã có người nối nghiệp. Con là đứa cháu ông vừa ý nhất, con chơi đùa ở bên ngoài mười năm, ông cũng mặc con mười năm, cái gì mà nghệ thuật gốm sứ, chơi cũng đủ rồi. Bây giờ cũng đến lúc Phong gia chúng ta nên có người tiếp nhận”

Phong Khải gằn từng tiếng, giống như từng viên đá to nện xuống nền đất.

Phong Kính cười cười, đốt một điếu thuốc trong tay, tàn thuốc lấp lánh dưới bầu trời dần tối. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu tôi nói không thì sao? Như thế nào? Ông là muốn bắt tôi trở về sao? Vẫn muốn tái diễn chuyện con trai ông đối xử với mẹ tôi như thế nào một lần nữa sao?”

Mắt Phong Khải sáng như đuốc, cây gậy gỗ trong tay ông ta hung hăng nện trên đất “Mày là cháu nội đích tôn của Phong Khải tao!” Mười chữ kia, như sấm sét giáng xuống trời quang.

Vài người vệ sĩ sợ tới mức lui về sau từng bước.

Chỉ có Phong Kính, vẫn duy trì tư thế như cũ, khóe miệng hơi hơi gợi lên một đường cong lãnh đạm “Rồi sao? Tôi tình nguyện không phải” Tàn thuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất, hắn nâng mủi chân lên nghiền nát từng chút một.

Phong Khải chống cả người lên gậy gỗ, không có một chút gì là mệt mỏi, cây gậy này tượng trưng cho quyền lực của ông ta vài thập niên qua. Ông ta vung gậy, hung hăng nện lên đầu Phong Kính: “Nghịch tử!”

Phong Kính quay đầu đi, đưa tay sờ sờ, nhìn thấy máu tươi dính đầy trên tay mình, nhẹ nhàng cười rộ lên.

“Tướng quân!” Lão quản gia đi theo bên cạnh thấy tình thế không xong, bước lên phía trước ngăn cản.

“Cút!! Tất cả đều cút qua một bên cho tôi! Phong gia vài thập niên nay không phải để ày lãng phí. Tao nói ày biết, mày không tiếp nhận thì không xong đâu!” Phong Khải hung hăng tát lên mặt hắn.

Phong Kính bị lời của ông ta chọc giận, ánh mắt như máu, nhìn thẳng Phong Khải: “Biết không? Từ năm tôi mười sáu tuổi đã bắt đầu nghĩ làm sao để hủy diệt Phong gia, hủy diệt đi cái gia đình dơ bẩn kia, hủy diệt bảo bối tham vọng của các người. Nơi đó đối với tôi mà nói, ngay cả rác rưởi cũng không bằng!”

Con ngươi hắn đầy máu tươi, giống như đem toàn bộ hận ý mười mấy năm qua nén vào đó.

“Mày… mày câm miệng cho tao!” Phong Khải không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời như vậy, cây gậy trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, tiếp tục giơ lên lại bị Phong Kính giữ chặt.

Từng giọt máu tươi trợt xuống từ trên đầu của hắn, chảy xuống cằm hắn, nhìn Phong Kính như vậy lại giống như quỷ Satan “Ông nội, đừng đụng chạm vào đồ của tôi, tính cách của tôi ông là người rõ nhất. Ông làm hư đồ vật vốn thuộc về tôi, tôi cũng sẽ trả lại đồ vật hư hỏng của ông giống như vậy”

Ánh mắt già nua của Phong Khải nháy mắt đỏ lên, vứt bỏ cây gậy trong tay, rút ra súng lục gác lên đầu Phong Kính, lại bị lão quản gia sống chết ngăn cản.

“Tướng quân, tướng quân, ngài đừng tức giận. Đại thiếu gia chỉ là nói trong lúc nóng nảy thôi, ngài ngàn vạn lần đừng cãi nhau với đại thiếu gia. Đại thiếu gia, ngài mau xin lỗi tướng quân đi…”

Phong Khải đột nhiên che ngực, rồi ngã xuống.

“Tướng quân! Tướng quân!” Vài người vệ sĩ nhanh chóng đỡ lấy Phong Khải, đưa lên xe.

Lão quản gia lo lắng thở dài: “Đại thiếu gia, ngài cần gì phải như vậy chứ?… Tướng quân cũng chỉ là muốn gọi ngài về nhà ăn bữa cơm đoàn viên thôi”

Phong Kính nhìn bóng lưng Phong Khải, đầu ngón chân vừa chuyển: “Ông nội, thật ra tôi rất hi vọng, mười một năm trước, ba viên đạn kia ông cũng chia cho tôi một viên, như vậy, tất cả không phải đều sẽ tốt hơn sao?” Hắn xoay người, rời đi.

Lão quản gia thở dài, vội lên xe, đưa Phong Khải về nhà.

Phong Khải uống thuốc, dịu đi một chút, trong xe im lặng đến dọa người.

Ông ta nhắm mắt lại, con người làm trời đất rung chuyển hơn năm mươi năm qua cuối cùng cũng để lộ ra phiền não. Ông ta lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, năm đó tôi thật sự đã sai lầm rồi sao?”

Lão quản gia không dám đáp, ông theo Phong Khải ba mươi năm, mưa gió cỡ nào cũng từng trải qua, sự kiện kia mười một năm trước tựa như một cây đao cắm trong tim đại thiếu gia, nhổ ra là chết, không nhổ ra cũng là một chữ chết.

Phong Khải sau một hồi quả nhiên nói bốn chữ kia: Chưa chết chưa ngừng.

____________________

Tô Mộc Vũ tận mắt nhìn thấy Phong Kính rời khỏi với đầu đầy máu, cô cuống quít chạy xuống lầu, lại không tìm thấy bóng dáng hắn.

Hắn đi đâu? Chảy nhiều máu như vậy!

Tô Mộc Vũ sắc mặt tái nhợt đuổi theo, tìm khắp nơi, bên ngoài bầu trời dần tối đen, cô tìm hơn hai tiếng đồng hồ cũng không hề thấy hắn.

Cuối cùng chỉ đành phải thất vọng trở về, thế nhưng lại nhìn thấy Phong Kính ngồi trước cửa, dưới ánh đèn, từng lon bia nốc thẳng vào cuống họng, những lon không khác lại nằm rải rác trên đất.

Tô Mộc Vũ vội ngăn hắn lại, không thể để hắn tiếp tục uống như thế.

Phong Kính nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười: “Cô về rồi? Tôi không mang theo chìa khóa”

Chỉ một câu nói như vậy, lại làm ũi Tô Mộc Vũ đau xót. Cô quỳ xuống ôm lấy người đàn ông này.

Phong Kính nhắm mắt lại, vứt bỏ lon bia, vòng tay ôm chặt lấy người cô.

Tô Mộc Vũ muốn đứng dậy mở cửa.

Phong Kính lại giữ chặt, không cho cô động đậy “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát thôi”

Hai người… ôm chặt lấy nhau trong đêm đông lạnh giá, giống như hai con chó nhỏ ôm lấy nhau, sưởi ấm lẫn nhau.

______________

Tần Nghị Hằng bước vào cửa, nhìn thấy Tô Mộc Tình giống như một con ong mật bận rộn, quét dọn quanh nhà, mua thức ăn nấu cơm, giống như những gì Tô Mộc Vũ làm trước kia.

Tất cả chuyện này không những không khiến hắn cảm thấy vui vẻ, ngược lại những sợi tóc còn dựng đứng cả lên.

Hắn nhớ rõ bộ dáng sợ hãi của cô ta đêm đó. Chẳng thà cô ta nổi điên, phá rối, thậm chí liều mạng với hắn cũng được, chứ hắn thật không muốn nhìn thấy bộ dáng này, một Tô Mộc Tình như vậy khiến cho hắn cảm thấy đáng sợ.

Trong lòng bà Tần mấy ngày nay cũng run sợ không kém. Bà làm cái gì Tô Mộc Tình cũng đều ngăn không cho bà làm, nếu như bà từ chối, Tô Mộc Tình chỉ yên lặng nhìn bà, cho đến khi bà thỏa hiệp mới thôi.

Bà cũng muốn phát cáu, nhưng khi vừa nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Tô Mộc Tình do chính con trai mình bóp chết, bà một chút sức lực phát cáu cũng không có, thậm chí lại càng sợ Tô Mộc Tình cảm thấy không vui, đi kiện Tần Nghị Hằng. Nếu thế, con trai bà thật không xong rồi.

Mấy ngày này bà thật hối hận, tại sao trước kia lại cứ một mực cho hồ ly tinh này vào cửa, khiến bây giờ gà chó không yên, vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh. Hiện tại ngẫm lại, Tô Mộc Vũ xem ra thật tốt, quả thật không có chút vết sẹo nào.

Tần Nghị Hằng nhìn Tô Mộc Tình chăm chú bưng canh cá ra “Anh rể, anh nếm thử canh xem có vừa miệng không? Mẹ, mẹ cũng nếm thử xem con nấu canh cá có ngon hơn chị con không?”

Tần Nghị Hằng cùng bà Tần đồng thời ngẩn người, cái này sao gọi là canh cá? Canh này căn bản… chưa chín, trên lưng cá còn mang theo tơ máu.

“Mẹ, mau ăn đi nha” Tô Mộc Tình khẽ cười nói.

Bà Tần run rẩy vươn thìa, múc một ít nước canh cá sống, run run đưa vào miệng, may mắn bị Tần Nghị Hằng đánh đổ “Đủ rồi!”

Hắn đứng lên, gạt đổ hết một bàn đồ ăn, nắm áo khoác, rời khỏi ngôi nhà ngạt thở này.

Bà Tần sợ tới mức vội bỏ lên lầu, đóng chặt cửa quyết không ra ngoài.

Trong phòng khách, chỉ còn lại có một mình Tô Mộc Tình, cười cười, cúi người nhặt lại từng mảnh vỡ của chén bát.

Cô ta sống không tốt, cô ta càng phải khiến bọn họ không ai sống tốt cả.

Tần Nghị Hằng rốt cục đặt chân ra khỏi cánh cổng nhà, hắn đứng im bên đường lớn, đột nhiên muốn bật khóc. Mỗi năm, Tô Mộc Vũ đều chuẩn bị những vật dụng và thức ăn dành cho ngày tết, cả nhà đều tràn đầy hương vị tết, mà bây giờ…

Báo ứng, quả thật là báo ứng.

Chapter
1 Chương 1: Khách sạn
2 Chương 2: Bị chồng ruồng bỏ,được nhiều hay ít?
3 Chương 3: Ân đoạn nghĩa tuyệt
4 Chương 4: Ranh giới cuối cùng
5 Chương 5: Bức hình không sạch sẽ
6 Chương 6: Hắn lại xuất hiện
7 Chương 7: Tôi sẽ làm chuyện đó, cô có tin không!
8 Chương 8: Cha Mẹ lòng dạ ác độc
9 Chương 9: Đêm mưa nguy hiểm
10 Chương 10: Trốn chạy và bắt giữ
11 Chương 11: Giao dịch
12 Chương 12: Dạy cô làm nữ nhân
13 Chương 13: Cùng ngủ
14 Chương 14: Khoá học đầu tiên
15 Chương 15: Bờ mi sáng như sao
16 Chương 16: Dạy cô khoá thứ 2
17 Chương 17: Thân phận của hắn
18 Chương 18: Chất vấn hắn
19 Chương 19: Nụ hôn của sói
20 Chương 20: Cấm lệnh của tà thiếu
21 Chương 21: Chồng cũ dây dưa
22 Chương 22: Ôn nhu của hắn
23 Chương 23: Kiều Na khiêu khích
24 Chương 24: Chủ nhân và thú cưng
25 Chương 25: Gặp lại tiện nhân
26 Chương 26: Lại so chiêu
27 Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra
28 Chương 28: Cậu bạn xương sườn
29 Chương 29: Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng
30 Chương 30: Vệ Nhu Y
31 Chương 31: Bức hình bị lộ
32 Chương 32: Mẹ như vậy
33 Chương 33: Hắn động tâm
34 Chương 34: Ngài là ông chủ (1)
35 Chương 35: Ngài là ông chủ (2)
36 Chương 36: Tặng cô ta cho cậu!
37 Chương 37: Tô Mộc Tình mang thai
38 Chương 38: Cúi đầu trước tôi!
39 Chương 39: Thiệp cưới
40 Chương 40: Cầu xin tôi đi!
41 Chương 41: Nhận thiệp cưới
42 Chương 42: Cô muốn đi đâu
43 Chương 43: Mẹ chồng đấu nàng dâu
44 Chương 44: Giáo huấn bà Tô
45 Chương 45: Phương Thiệu Hoa
46 Chương 46: Cởi ra!
47 Chương 47: Vì yếu ớt
48 Chương 48: Thay cô ra mặt
49 Chương 49: Bí mật của Kiều Na
50 Chương 50: Vũ hội của cô bé lọ lem
51 Chương 51: Trái tim của ai bị tổn thương?
52 Chương 52: Đỡ đạn thay hắn
53 Chương 53: Không được yêu tôi
54 Chương 54: Tự làm tự chịu
55 Chương 55: Có người muốn gặp cô
56 Chương 56: Thỉnh cầu của Vệ Nhu Y
57 Chương 57: Nỗi đau của hắn
58 Chương 58: Tôi làm được
59 Chương 59: Tần Nghị Hằng do dự
60 Chương 60: Hôn lễ của Tô Mộc Tình
61 Chương 61: Hoàn toàn kết thúc
62 Chương 62: Bay đến Italy
63 Chương 63: Thở dài dưới chân cầu Nhãn Lệ
64 Chương 64: Thiên Đường Địa Ngục
65 Chương 65: Sự thật tàn khốc
66 Chương 66: Cô cãi lời
67 Chương 67: Cô muốn như thế nào?
68 Chương 68: Suối nước nóng
69 Chương 69: Chọn một
70 Chương 70: Đều là kẻ có tội
71 Chương 71: Lời nguyền rủa của Tô Mộc Tình
72 Chương 72: Không cho phép bước ra
73 Chương 73: Yêu? Nực cười!
74 Chương 74: Phong Khải
75 Chương 75: Chưa chết chưa ngừng
76 Chương 76: Năm mới
77 Chương 77: Cùng nhau về nhà
78 Chương 78: Thiên đường sụp đổ
79 Chương 79: Hủy diệt
80 Chương 80: Tôi còn kịp… yêu em không?
81 Chương 81: Cảnh xuân
82 Chương 82: Mang thai?!
83 Chương 83: Hạnh phúc ngắn ngủi
84 Chương 84: Kiệt tác của Tô Mộc Tình
85 Chương 85: Trừng phạt Tô Mộc Tình
86 Chương 86: Tự sát
87 Chương 87: Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay không?
88 Chương 88: Thử một lần
89 Chương 89: Ánh mặt trời
90 Chương 90: Đứa bé họ Phong
91 Chương 91: Thay đổi bất ngờ
92 Chương 92: Hiềm nghi
93 Chương 93: Họa trong họa ngoài
94 Chương 94: Tiền Phong quỳ gối
95 Chương 95: Trăng treo trong nước
96 Chương 96: Đã từng được yêu thương
97 Chương 97: Thắng lợi của Vệ Nhu Y
98 Chương 98: Ai là diễn viên chính?
99 Chương 99: Hôn lễ của bọn họ
100 Chương 100: Hôn lễ đẫm máu
101 Chương 101: Chỉ cần đứa nhỏ
102 Chương 102: Hai năm sau
103 Chương 103: Lại bỏ qua
104 Chương 104: Trái tim nơi xa xăm
105 Chương 105: Họp báo
106 Chương 106: Gặp lại
107 Chương 107: Hận cũng không có
108 Chương 108: Gặp lại Tần Nghị Hằng
109 Chương 109: Nhạc Nhạc vô địch
110 Chương 110: Giao dịch một lần nữa
111 Chương 111: Trái tim đã chết
112 Chương 112: Nhạc Nhạc sợ hãi
113 Chương 113: Truy đuổi
114 Chương 114: Mười chín tầng địa ngục
115 Chương 115: Tôi hận em!
116 Chương 116: Phương Thiệu Hoa tức giận
117 Chương 117: Bức thư của Vệ Nhu Y
118 Chương 118: Hai người?
119 Chương 119: Thật giả
120 Chương 120: Lấy giả làm thật
121 Chương 121: Trò chơi của Phong Nghi
122 Chương 122: Đùa giỡn
123 Chương 123: Vạch trần
124 Chương 124: Chạy trốn
125 Chương 125: Phong gia
126 Chương 126: Bảo vệ cả đời
127 Chương 127: Hắn tức giận
128 Chương 128: Chờ anh mềm lòng
129 Chương 129: Đổi lại, em theo đuổi tôi đi!
130 Chương 130: Thiên lý truy phu lộ – Ngàn dặm theo đuổi chồng
131 Chương 131: Cầu hôn tôi đi
132 Chương 132: Điên vậy điên luôn đi
133 Chương 133: Chúc em hạnh phúc
134 Chương 134: Nhất niệm chi soa – Nghĩ sai là sai hết
135 Chương 135: Xin anh cưới em
136 Chương 136: Hôn lễ
137 Chương 137: Hôn lễ
138 Chương 138: Nhạc Nhạc bị trói
139 Chương 139: Giành giật từng phút từng giây
140 Chương 140: Kết thúc (1)
141 Chương 141: Kết thúc (2)
142 Chương 142: Kết thúc (3)
143 Chương 143: Kết thúc (4)
144 Chương 144: Có loại duyên phận gọi là nghiệt duyên
145 Chương 145: Một đống sổ sách xộn xộn
146 Chương 146: Bắt buộc xem mắt
147 Chương 147: Yêu cầu rất cao
148 Chương 148: Cãi nhau
149 Chương 149: Chiến tranh lạnh
150 Chương 150: Cẩu huyết chết tiệt
151 Chương 151: Ngã bệnh
152 Chương 152: Sữa chua lên men
153 Chương 153: Nữ tướng cướp của anh
154 Chương 154: Em làm một phần thì đừng trách tôi làm ra mười lăm
155 Chương 155: Lần thứ chín
156 Chương 156: Bạn gái mới của tôi
157 Chương 157: Nguy cơ
158 Chương 158: Tiền phong hắn!
159 Chương 159: Ai chỉnh ai?
160 Chương 160: Sói dữ
161 Chương 161: Đàn ông là mây bay
162 Chương 162: Không phải là chỉ uống rượu thôi sao?
163 Chương 163: Em là phụ nữ sao?
164 Chương 164: Chúng ta kết hôn đi!
165 Chương 165: Con đường đầy chông gai của sói hoang
166 Chương 166: Cha mẹ chồng không dễ chọc
167 Chương 167: Lông nhím của sói hoang
168 Chương 168: Sói hoang cũng có thể hiền lành
169 Chương 169: Hai chọn một
170 Chương 170: Tiền phong, tạm biệt!
171 Chương 171: Sau khi chia tay
172 Chương 172: Ai là báu vật của ai?
173 Chương 173: Bữa tiệc ngượng ngùng
174 Chương 174: Ngày tàn của sói hoang
175 Chương 175: Bầu trời tối đen
176 Chương 176: Yêu hay không yêu? yêu bao nhiêu?
177 Chương 177: Mèo đào hoa
178 Chương 178: Mục tiêu kết hôn của sói hoang
179 Chương 179: Sói hoang cũng có hoa đào
180 Chương 180: Tiền mừng
181 Chương 181: Khuyên bảo
182 Chương 182: Sói hoang trèo tường
183 Chương 183: Anh phục tùng mệnh lệnh chứng minh cho em
184 Chương 184: Cảnh tỉnh
185 Chương 185: Tiền thần kinh
186 Chương 186: Cầu hôn sói hoang
187 Chương 187: Cô dâu mới
188 Chương 188: Bọn nhỏ lớn dần
189 Chương 189: Phòng làm việc huyền bí của ba ba
190 Chương 190: Ba ba của nữu nữu
191 Chương 191: Kỷ niệm ngày cưới (1)
192 Chương 192: Kỷ niệm ngày cưới (2)
193 Chương 193: Kỷ niệm ngày cưới (3)
194 Chương 194: Kỷ niệm ngày cưới (4)
195 Chương 195: Kỷ niệm ngày cưới (5)
196 Chương 196: Kỷ niệm ngày cưới (6)
197 Chương 197: Gặp lại nữu nữu
198 Chương 198: Đền anh cho tôi đi!
199 Chương 199: Nữ vương kiều na
200 Chương 200: Nữ vương không dễ chọc
201 Chương 201: Là ai đùa giỡn ai
202 Chương 202: Người từng trải
203 Chương 203: Xét nghiệm
204 Chương 204: Phục vụ đến nơi đến chốn
205 Chương 205: Mang thai ngoài ý muốn
206 Chương 206: Sự tàn nhẫn của phương thiếu
207 Chương 207: Đứa nhỏ của ai?
208 Chương 208: Hai kẻ đấu đá
209 Chương 209: Mạn đà la màu đen (1)
210 Chương 210: Cống hiến
211 Chương 211: Hợp tác hay là giao dịch?
212 Chương 212: Cô, không xứng
213 Chương 213: Có quá nhiều đàn ông
214 Chương 214: Khí thế nữ vương
215 Chương 215: Kiều na nhếch nhác
216 Chương 216: Đùa với lửa
217 Chương 217: Thói quen nhẫn nại
218 Chương 218: Anh thật độc
219 Chương 219: Trạm khắc thâm tình
220 Chương 220: Cái chết của vệ nhu y
221 Chương 221: Vết sẹo hình chữ thập
222 Chương 222: Không tới lượt hắn ra giá!
223 Chương 223: Nơi đất khách gặp lại người cũ
224 Chương 224: Một đao cắt đứt
225 Chương 225: Tôi bây giờ, anh mua không nổi
226 Chương 226: Anh cũng nên kết hôn đi
227 Chương 227: Scandal tai tiếng nổ tung
228 Chương 228: Hôn lễ tiến hành
229 Chương 229: Khoảng cách giữa viên đạn và nước mắt
230 Chương 230: Thuần phục em, nữ vương của anh
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1: Khách sạn
2
Chương 2: Bị chồng ruồng bỏ,được nhiều hay ít?
3
Chương 3: Ân đoạn nghĩa tuyệt
4
Chương 4: Ranh giới cuối cùng
5
Chương 5: Bức hình không sạch sẽ
6
Chương 6: Hắn lại xuất hiện
7
Chương 7: Tôi sẽ làm chuyện đó, cô có tin không!
8
Chương 8: Cha Mẹ lòng dạ ác độc
9
Chương 9: Đêm mưa nguy hiểm
10
Chương 10: Trốn chạy và bắt giữ
11
Chương 11: Giao dịch
12
Chương 12: Dạy cô làm nữ nhân
13
Chương 13: Cùng ngủ
14
Chương 14: Khoá học đầu tiên
15
Chương 15: Bờ mi sáng như sao
16
Chương 16: Dạy cô khoá thứ 2
17
Chương 17: Thân phận của hắn
18
Chương 18: Chất vấn hắn
19
Chương 19: Nụ hôn của sói
20
Chương 20: Cấm lệnh của tà thiếu
21
Chương 21: Chồng cũ dây dưa
22
Chương 22: Ôn nhu của hắn
23
Chương 23: Kiều Na khiêu khích
24
Chương 24: Chủ nhân và thú cưng
25
Chương 25: Gặp lại tiện nhân
26
Chương 26: Lại so chiêu
27
Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra
28
Chương 28: Cậu bạn xương sườn
29
Chương 29: Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng
30
Chương 30: Vệ Nhu Y
31
Chương 31: Bức hình bị lộ
32
Chương 32: Mẹ như vậy
33
Chương 33: Hắn động tâm
34
Chương 34: Ngài là ông chủ (1)
35
Chương 35: Ngài là ông chủ (2)
36
Chương 36: Tặng cô ta cho cậu!
37
Chương 37: Tô Mộc Tình mang thai
38
Chương 38: Cúi đầu trước tôi!
39
Chương 39: Thiệp cưới
40
Chương 40: Cầu xin tôi đi!
41
Chương 41: Nhận thiệp cưới
42
Chương 42: Cô muốn đi đâu
43
Chương 43: Mẹ chồng đấu nàng dâu
44
Chương 44: Giáo huấn bà Tô
45
Chương 45: Phương Thiệu Hoa
46
Chương 46: Cởi ra!
47
Chương 47: Vì yếu ớt
48
Chương 48: Thay cô ra mặt
49
Chương 49: Bí mật của Kiều Na
50
Chương 50: Vũ hội của cô bé lọ lem
51
Chương 51: Trái tim của ai bị tổn thương?
52
Chương 52: Đỡ đạn thay hắn
53
Chương 53: Không được yêu tôi
54
Chương 54: Tự làm tự chịu
55
Chương 55: Có người muốn gặp cô
56
Chương 56: Thỉnh cầu của Vệ Nhu Y
57
Chương 57: Nỗi đau của hắn
58
Chương 58: Tôi làm được
59
Chương 59: Tần Nghị Hằng do dự
60
Chương 60: Hôn lễ của Tô Mộc Tình
61
Chương 61: Hoàn toàn kết thúc
62
Chương 62: Bay đến Italy
63
Chương 63: Thở dài dưới chân cầu Nhãn Lệ
64
Chương 64: Thiên Đường Địa Ngục
65
Chương 65: Sự thật tàn khốc
66
Chương 66: Cô cãi lời
67
Chương 67: Cô muốn như thế nào?
68
Chương 68: Suối nước nóng
69
Chương 69: Chọn một
70
Chương 70: Đều là kẻ có tội
71
Chương 71: Lời nguyền rủa của Tô Mộc Tình
72
Chương 72: Không cho phép bước ra
73
Chương 73: Yêu? Nực cười!
74
Chương 74: Phong Khải
75
Chương 75: Chưa chết chưa ngừng
76
Chương 76: Năm mới
77
Chương 77: Cùng nhau về nhà
78
Chương 78: Thiên đường sụp đổ
79
Chương 79: Hủy diệt
80
Chương 80: Tôi còn kịp… yêu em không?
81
Chương 81: Cảnh xuân
82
Chương 82: Mang thai?!
83
Chương 83: Hạnh phúc ngắn ngủi
84
Chương 84: Kiệt tác của Tô Mộc Tình
85
Chương 85: Trừng phạt Tô Mộc Tình
86
Chương 86: Tự sát
87
Chương 87: Tôi đem chính mình giao cho em, em có muốn hay không?
88
Chương 88: Thử một lần
89
Chương 89: Ánh mặt trời
90
Chương 90: Đứa bé họ Phong
91
Chương 91: Thay đổi bất ngờ
92
Chương 92: Hiềm nghi
93
Chương 93: Họa trong họa ngoài
94
Chương 94: Tiền Phong quỳ gối
95
Chương 95: Trăng treo trong nước
96
Chương 96: Đã từng được yêu thương
97
Chương 97: Thắng lợi của Vệ Nhu Y
98
Chương 98: Ai là diễn viên chính?
99
Chương 99: Hôn lễ của bọn họ
100
Chương 100: Hôn lễ đẫm máu
101
Chương 101: Chỉ cần đứa nhỏ
102
Chương 102: Hai năm sau
103
Chương 103: Lại bỏ qua
104
Chương 104: Trái tim nơi xa xăm
105
Chương 105: Họp báo
106
Chương 106: Gặp lại
107
Chương 107: Hận cũng không có
108
Chương 108: Gặp lại Tần Nghị Hằng
109
Chương 109: Nhạc Nhạc vô địch
110
Chương 110: Giao dịch một lần nữa
111
Chương 111: Trái tim đã chết
112
Chương 112: Nhạc Nhạc sợ hãi
113
Chương 113: Truy đuổi
114
Chương 114: Mười chín tầng địa ngục
115
Chương 115: Tôi hận em!
116
Chương 116: Phương Thiệu Hoa tức giận
117
Chương 117: Bức thư của Vệ Nhu Y
118
Chương 118: Hai người?
119
Chương 119: Thật giả
120
Chương 120: Lấy giả làm thật
121
Chương 121: Trò chơi của Phong Nghi
122
Chương 122: Đùa giỡn
123
Chương 123: Vạch trần
124
Chương 124: Chạy trốn
125
Chương 125: Phong gia
126
Chương 126: Bảo vệ cả đời
127
Chương 127: Hắn tức giận
128
Chương 128: Chờ anh mềm lòng
129
Chương 129: Đổi lại, em theo đuổi tôi đi!
130
Chương 130: Thiên lý truy phu lộ – Ngàn dặm theo đuổi chồng
131
Chương 131: Cầu hôn tôi đi
132
Chương 132: Điên vậy điên luôn đi
133
Chương 133: Chúc em hạnh phúc
134
Chương 134: Nhất niệm chi soa – Nghĩ sai là sai hết
135
Chương 135: Xin anh cưới em
136
Chương 136: Hôn lễ
137
Chương 137: Hôn lễ
138
Chương 138: Nhạc Nhạc bị trói
139
Chương 139: Giành giật từng phút từng giây
140
Chương 140: Kết thúc (1)
141
Chương 141: Kết thúc (2)
142
Chương 142: Kết thúc (3)
143
Chương 143: Kết thúc (4)
144
Chương 144: Có loại duyên phận gọi là nghiệt duyên
145
Chương 145: Một đống sổ sách xộn xộn
146
Chương 146: Bắt buộc xem mắt
147
Chương 147: Yêu cầu rất cao
148
Chương 148: Cãi nhau
149
Chương 149: Chiến tranh lạnh
150
Chương 150: Cẩu huyết chết tiệt
151
Chương 151: Ngã bệnh
152
Chương 152: Sữa chua lên men
153
Chương 153: Nữ tướng cướp của anh
154
Chương 154: Em làm một phần thì đừng trách tôi làm ra mười lăm
155
Chương 155: Lần thứ chín
156
Chương 156: Bạn gái mới của tôi
157
Chương 157: Nguy cơ
158
Chương 158: Tiền phong hắn!
159
Chương 159: Ai chỉnh ai?
160
Chương 160: Sói dữ
161
Chương 161: Đàn ông là mây bay
162
Chương 162: Không phải là chỉ uống rượu thôi sao?
163
Chương 163: Em là phụ nữ sao?
164
Chương 164: Chúng ta kết hôn đi!
165
Chương 165: Con đường đầy chông gai của sói hoang
166
Chương 166: Cha mẹ chồng không dễ chọc
167
Chương 167: Lông nhím của sói hoang
168
Chương 168: Sói hoang cũng có thể hiền lành
169
Chương 169: Hai chọn một
170
Chương 170: Tiền phong, tạm biệt!
171
Chương 171: Sau khi chia tay
172
Chương 172: Ai là báu vật của ai?
173
Chương 173: Bữa tiệc ngượng ngùng
174
Chương 174: Ngày tàn của sói hoang
175
Chương 175: Bầu trời tối đen
176
Chương 176: Yêu hay không yêu? yêu bao nhiêu?
177
Chương 177: Mèo đào hoa
178
Chương 178: Mục tiêu kết hôn của sói hoang
179
Chương 179: Sói hoang cũng có hoa đào
180
Chương 180: Tiền mừng
181
Chương 181: Khuyên bảo
182
Chương 182: Sói hoang trèo tường
183
Chương 183: Anh phục tùng mệnh lệnh chứng minh cho em
184
Chương 184: Cảnh tỉnh
185
Chương 185: Tiền thần kinh
186
Chương 186: Cầu hôn sói hoang
187
Chương 187: Cô dâu mới
188
Chương 188: Bọn nhỏ lớn dần
189
Chương 189: Phòng làm việc huyền bí của ba ba
190
Chương 190: Ba ba của nữu nữu
191
Chương 191: Kỷ niệm ngày cưới (1)
192
Chương 192: Kỷ niệm ngày cưới (2)
193
Chương 193: Kỷ niệm ngày cưới (3)
194
Chương 194: Kỷ niệm ngày cưới (4)
195
Chương 195: Kỷ niệm ngày cưới (5)
196
Chương 196: Kỷ niệm ngày cưới (6)
197
Chương 197: Gặp lại nữu nữu
198
Chương 198: Đền anh cho tôi đi!
199
Chương 199: Nữ vương kiều na
200
Chương 200: Nữ vương không dễ chọc
201
Chương 201: Là ai đùa giỡn ai
202
Chương 202: Người từng trải
203
Chương 203: Xét nghiệm
204
Chương 204: Phục vụ đến nơi đến chốn
205
Chương 205: Mang thai ngoài ý muốn
206
Chương 206: Sự tàn nhẫn của phương thiếu
207
Chương 207: Đứa nhỏ của ai?
208
Chương 208: Hai kẻ đấu đá
209
Chương 209: Mạn đà la màu đen (1)
210
Chương 210: Cống hiến
211
Chương 211: Hợp tác hay là giao dịch?
212
Chương 212: Cô, không xứng
213
Chương 213: Có quá nhiều đàn ông
214
Chương 214: Khí thế nữ vương
215
Chương 215: Kiều na nhếch nhác
216
Chương 216: Đùa với lửa
217
Chương 217: Thói quen nhẫn nại
218
Chương 218: Anh thật độc
219
Chương 219: Trạm khắc thâm tình
220
Chương 220: Cái chết của vệ nhu y
221
Chương 221: Vết sẹo hình chữ thập
222
Chương 222: Không tới lượt hắn ra giá!
223
Chương 223: Nơi đất khách gặp lại người cũ
224
Chương 224: Một đao cắt đứt
225
Chương 225: Tôi bây giờ, anh mua không nổi
226
Chương 226: Anh cũng nên kết hôn đi
227
Chương 227: Scandal tai tiếng nổ tung
228
Chương 228: Hôn lễ tiến hành
229
Chương 229: Khoảng cách giữa viên đạn và nước mắt
230
Chương 230: Thuần phục em, nữ vương của anh