Chương 74: Sự đau khổ của Lâm Vĩnh Túc

"Trịnh Liệt thiếu gia.... cậu ấy... đã chết rồi." Vú Trần quay mặt sang một bên, tránh ánh mắt của Lâm Vĩnh Túc đang nhìn mình.

Thật ra...

Cậu ấy đã chết hay còn sống, chính bà cũng không biết.

Chỉ là nếu cứ để cô mang hi vọng không thể nắm bắt như vậy thì thà nói ra để cô có thể tiếp nhận nó còn hơn.

Không những thế mà cả ba thiếu gia còn lại của tứ đại gia tộc đều không hề đề cập đến chuyện này. Thế lực của Trịnh gia va ba gia tộc còn lại lớn nhỏ thế nào đều là điều không thể dùng từ ngữ để diễn tả. Chỉ cần biết, một khi nhắc đến họ thì bất cứ ai cũng phải câm nín và tự động cúi đầu.

Vậy nên tin tức về Trịnh thiếu chắc chắn bọn họ không thể không biết. Vậy mà ngoài việc Trịnh thiếu gặp tai nạn, bị thương cực kỳ nặng ra thì bọn họ không hề đề cập đến bất cứ việc gì khác. Hơn nữa... bọn họ còn... bọn họ còn...

"Tôi không tin." Lâm Vĩnh Túc hét lên, cô quơ tay loạn xạ: "Các người đang lừa tôi. Đều đang lừa tôi. Trừ khi đưa tôi đi chứng kiến tận mắt."

**************

Chiếc xe màu đen bóng loáng của Trịnh gia dừng lại bên nghĩa trang

Bước xuống xe là Lâm Vĩnh Túc cùng vú Trần và một vài vệ sĩ.

Đặt chân đầu tiên vào nghĩa địa, trong lòng Lâm Vĩnh Túc đã nổi lên một càm giác lạnh lẽo nhức buốt. Cô đưa tay ôm lấy cánh tay, tự an ủi thân thể đang run rẩy vì lạnh.

Nơi nghĩa địa của Trịnh gia chỉ chôn cất những người trong gia tộc. Vậy nên với khu đất rộng lớn này, dù có không ít ngôi mộ nhưng lại vẫn là quá nhỏ bé, vẫn là gây cho người ta cảm giác hoang dã âm u.

Cũng có lẽ...

Bởi vì lòng người âm u nên cảnh vật xung quanh có xinh đẹp thế nào cũng sẽ không thể khiến tâm trạng con người trở nên vui vẻ được.

Chân Lâm Vĩnh Túc vẫn đang bước theo vú Trần phía trước, bỗng dừng lại trước một ngôi mộ rất mới. Có thể nói là mới nhất trong khu nghĩa trang to lớn này.

Trên bia mộ không ai khác chính là Trịnh Liệt.

Hắn đang nhìn cô cười rất hiền từ. Hắn đang nhìn vào cô, đang cười với cô. Dường như cô còn có thể thấy hắn đang nói với cô:

"Em hận tôi đến vậy sao?"

"Nếu em hận tôi như vậy, thì hãy giết tôi ngay bây giờ đi. Bởi nếu tôi đổi ý, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu."

"Ở đây, nếu em thấy giết tôi có thể khiến em hết hận thì đâm đi."

Phập!!!

"AAAAAA....." Lâm Vĩnh Túc bật dậy, mồ hôi trên lưng cô đã ướt đẫm cả tấm áo ngủ mỏng manh. Một giọt nước mắt lăn xuống.

Tất cả... tất cả dường như chỉ mới ngày hôm qua. Vậy mà hắn đã bỏ cô rồi. Làm sao... làm sao có thể như vậy được chứ?

Cô ôm vai, run run nổi lên một cỗ lạnh lẽo ở trong lòng.

Lâm Vĩnh Túc ngồi dậy, vơ vội chiếc áo khoác gió khoác lên người. Cô chạy ra cửa. Cô muốn gặp hắn, muốn ở bên hắn.

Nhưng vừa bước ra cửa đã bị vệ sĩ chặn lại: "Xin lỗi Lâm tiểu thư, cô muốn đi đâu vào giờ này?"

"Các người tránh ra. Tôi phải đi gặp Trịnh Liệt. Hắn đang ở một mình. Chắc chắn hắn đang rất lạnh, rất cô đơn. Tôi không thể để hắn cô đơn một mình như vậy."

Lâm Vĩnh Túc hất tay hai người vệ sĩ trước mặt, muốn đi qua bọn họ. Lại lập tức bị chặn lại.

"Tránh ra." Lâm Vĩnh Túc hét lớn.

"Để Lâm tiểu thư qua đi." Vú Trần bỗng từ đâu bước tới, nói với hai người vệ sĩ.

Vú Trần là người làm lâu năm nhất ở đây, mọi việc trong ngoài Trịnh gia đều do một tay bà lo liệu khi không có Trịnh thiếu ở nhà. Nên lời nói của bà có phần hiệu lực. Hai người vệ sĩ nhìn nhau thăm dò.

Dù gì bọn họ cũng là người của Trần gia do Trần Bạch Nghiên cử tới để bảo vệ Lâm Vĩnh Túc.

Bây giờ để cô ấy đi như vậy, e là không ổn.

Nhưng nghĩ vậy, hai người bọn họ cũng nghiêng người để một lối cho Lâm Vĩnh Túc bước qua.

Lâm Vĩnh Túc đi ra, bước lên xe. Vú Trần cũng theo sau, ngồi hàng ghế sau bên cạnh Lâm Vĩnh Túc.

Chiếc xe dừng lại nghĩa địa, nơi mà sáng nay cô vừa tới.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, chưa kịp vui hay buồn thì cô đã ngất đi vì shock.

Bước tới ngôi mộ có tấm ảnh của chàng trai đang nở nụ cười hiếm hoi trên tấm bia.

Lâm Vĩnh Túc ngồi xuống. Bây giờ là buổi tối, sương mù vây quanh những ngôi mộ như vỗ về cho sự cô đơn mà người nằm trong đang phải nhận.

Lâm Vĩnh Túc ghé đầu, nằm lên mộ của Trịnh Liệt. Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, như thể làm vậy thì hắn sẽ ấm hơn.

"Trịnh Liệt. Anh lạnh lắm đúng không? Em biết là anh đang rất lạnh. Rất cô đơn. Vậy nên em đến với anh đây. Anh nói em hận anh, nhưng không phải đâu. Là em yêu anh, vì yêu anh nên em mới hận anh." Một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, lăn lên đôi môi lạnh buốt của cô.

"..."

Lần đầu tiên cô biết được, hoá ra nước mắt nó không phải mặn hay đắng. Mà là rất đắng, đắng đến tan tâm nát thận. Đắng như thể tam can đề bị chặt nát, là cảm giác không thể nói nên lời.

"Anh còn nhớ lúc em đứng trên lan can bệnh viện X không? Anh đã nói em hận anh thế nào cũng được. Chỉ cần em nhảy xuống thì em muốn gì anh cũng sẽ làm theo. Anh có nhớ lúc tưởng em đã chết ở bệnh viện, anh đã nói: Vĩnh Túc à. Đừng như vậy. Hãy tỉnh dậy để trừng phạt anh. Anh hứa sẽ đối xử dịu dàng với em hơn. Anh sẽ không bao giờ buông bỏ em." Nói đến đây, giọng nói của Lâm Vĩnh Túc đã nghẹn ngào, nước mắt đã giàn dụa cả khuôn mặt.

"Vậy sao bây giờ anh lại nằm ở đây? Tại sao chứ...huhu... anh biết không? Em đã mang thai đứa con của anh. Anh phải tỉnh dậy để chăm sóc nó, để cho nó tình thương của người cha nữa chứ."

Vú Trần nãy giờ đứng phía sau vẫn lặng, nghe cô nói những lời này mà lòng bà nổi lên cỗ cảm xúc không tên.

Nhưng bà biết, hiện tại... bà không nên xen vào. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Bỗng một cơn gió thoảng qua, khiến Lâm Vĩnh Túc rùng mình.

"Anh đã phải ở đây hai tháng. Cô đơn trong hai tháng. Em thật vô tâm đúng không? Hai tháng này em cứ trách anh bỏ mặc em, không quan tâm đến em. Hoá ra, chính em mới là người bỏ mặc anh. Chắc anh trách em nhiều lắm." Lâm Vĩnh Túc nói đến đây, ngước mắt nhìn tấm ảnh trên tấm bia mộ, cô khẽ mỉm cười: "Anh lạnh không?"

Lâm Vĩnh Túc cởi chiếc áo mỏng của mình ra, choàng lên mộ.

Lại ngước nhìn tấm ảnh. Trịnh Liệt đang cười với cô, hắn cười rất tươi, rất đẹp trai.

Cô thấy Trịnh Liệt đang vẫy tay với mình. Hắn muốn cô tới đó, muốn cô nhanh đến chỗ của hắn.

Lâm Vĩnh Túc nở nụ cười trong làn nước mắt.

Cô biết mà, hắn không bỏ cô. Hắn đã nói là không bỏ cô.

Lâm Vĩnh Túc đứng dậy, đi về phía mà Trịnh Liệt đang vẫy tay với mình. Cô phải nhanh lên, Trịnh Liệt đang đợi cô.

Lâm Vĩnh Túc chạy nhanh, nhưng bước chân lảo đảo, vài lần suýt ngã. Cô quẹt nước mắt, đợi cô một chút, một chút nữa thôi. Cô nhìn thấy Trịnh Liệt đang đưa tay, muốn cầm lấy tay cô. Cô sắp tới rồi. Trịnh Liệt, em sắp tới nơi rồi.

"Lâm tiểu thư! Dừng lại! Phía trước là dòng sông lớn, cô không thể đi tiếp." Vú Trần chạy theo phía sau, bà hốt hoảng hét: "Nhanh, ngăn cô ấy lại!" Vú Trần nói với mấy người vệ sĩ.

Lâm Vĩnh Túc chạy tới, chỉ cách mép sông với dòng nước cuồn cuộn chảy vài bước chân. Hai mắt cô vẫn nhìn lên phía xa trên bầu trời đêm, cô vẫn thấy Trịnh Liệt đang mỉm cười đưa tay với cô.

Nhưng cô đã bị mấy người vệ sĩ ngăn lại, không cho bước tiếp.

"Các người tránh ra. Tránh ra. Anh ấy đang đợi tôi. Trịnh Liệt đang chờ tôi. Tránh ra để tôi đến đó. Nếu không anh ấy sẽ đi mất. Nhanh! Buông tôi..."

Bộp!

Sau một chút nhói ở phía sau cổ, Lâm Vĩnh Túc chìm vào vô thức.

Chapter
1 Chương 1: Tôi muốn hắn phục vụ đêm nay
2 Chương 2: Đêm thác loạn (1)
3 Chương 3: Đêm thác loạn (2)
4 Chương 4: Ngày cấm (1)
5 Chương 5: Ngày cấm (2)
6 Chương 6: Ngày cấm (3)
7 Chương 7: Ngày cấm (4)
8 Chương 8: Ngày cấm (5)
9 Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
10 Chương 10: Người em trai từ trên trời rơi xuống (2)
11 Chương 11: Người em trai từ trên trời rơi xuống (3)
12 Chương 12: Người em trai từ trên trời rơi xuống (4)
13 Chương 13: Gọi cho tôi khi cô cần (1)
14 Chương 14: Gọi cho tôi khi cô cần (2)
15 Chương 15: Kích tình trong xe (1)
16 Chương 16: Kích tình trong xe (2)
17 Chương 17: Kích tình trong xe (3)
18 Chương 18: Tôi muốn anh xâm phạm
19 Chương 19: Bức người
20 Chương 20: Hoan ái lần nữa (1)
21 Chương 21: Lần nữa hoan ái (2)
22 Chương 22: Đạt cao trào
23 Chương 23: Có ân báo ân, có thù tất trả
24 Chương 24: Gặp lại người quen
25 Chương 25: Trịnh Liệt gặp Lâm Trạch
26 Chương 26: Câu chuyện năm mười lăm tuổi
27 Chương 27: Tôi hận anh
28 Chương 28: Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi
29 Chương 29: Tôi sẽ là của anh
30 Chương 30: Trao đổi và điều kiện (1)
31 Chương 31: Trao đổi và điều kiện (2)
32 Chương 32: Trao đổi và điều kiện (3)
33 Chương 33: Trao đổi và điều kiện (4)
34 Chương 34: Trao đổi và điều kiện (5)
35 Chương 35: Con gái sẽ bảo vệ hai người
36 Chương 36: Kế hoạch của Khiên Thục Linh
37 Chương 37: Nhận ra
38 Chương 38: Cảnh xuân nhà người ta (1)
39 Chương 39: Cảnh xuân nhà người ta (2)
40 Chương 40: Cảnh xuân nhà người ta (3)
41 Chương 41: Nguy hiểm cận kề (1)
42 Chương 42: Nguy hiểm cận kề (2)
43 Chương 43: Nguy hiểm cận kề (3)
44 Chương 44: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
45 Chương 45: Mới như vậy mà đã muốn sao?
46 Chương 46: Hãy tránh xa Trịnh Liệt
47 Chương 47: Tổn thương
48 Chương 48: Tôi hận anh bằng cả tính mạng
49 Chương 49: Hắc y - Đệ nhất thần y
50 Chương 50: Tình cảm là phải tin tưởng lẫn nhau và không có sự lừa dối
51 Chương 51: Xong rồi
52 Chương 52: Lời thừa nhận tình yêu
53 Chương 53: Muốn trốn khỏi Trịnh Liệt
54 Chương 54: Dụ hoặc trong phòng tắm (1)
55 Chương 55: Dụ hoặc trong phòng tắm (2)
56 Chương 56: Triền miên dục ái (1)
57 Chương 57: Triền miên dục ái (2)
58 Chương 58: Lần đầu gặp trong quá khứ
59 Chương 59: Bắt đầu cho kế hoạch bỏ trốn
60 Chương 60: Không gặp lại
61 Chương 61: Chạy trốn sang Anh quốc (1)
62 Chương 62: Chạy trốn sang Anh quốc (2)
63 Chương 63: Gặp mặt Paul Khải Ân
64 Chương 64: Rơi vào miệng cọp
65 Chương 65: Trịnh Liệt sang Anh quốc
66 Chương 66: Chạm mặt
67 Chương 67: Mối quan hệ giữa Trịnh Liệt và Paul Khải Ân
68 Chương 68: Cuồng dã (1)
69 Chương 69: Cuồng dã (2)
70 Chương 70: Cô yêu hắn
71 Chương 71: Biết tin có thai
72 Chương 72: Gặp tai nạn
73 Chương 73: Tin không thể biết
74 Chương 74: Sự đau khổ của Lâm Vĩnh Túc
75 Chương 75: Trở về
76 Chương 76: Đúng là anh
77 Chương 77: Cầu hôn
78 Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
79 Chương 79: Ngoại truyện 2: Tiểu bảo bối nhà họ Trịnh
80 Chương 80: Ngoại truyện 3: Khi phụ nữ có thai ghen
81 Chương 81: Ngoại truyện 4: Paul Khải Ân và quá khứ
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1: Tôi muốn hắn phục vụ đêm nay
2
Chương 2: Đêm thác loạn (1)
3
Chương 3: Đêm thác loạn (2)
4
Chương 4: Ngày cấm (1)
5
Chương 5: Ngày cấm (2)
6
Chương 6: Ngày cấm (3)
7
Chương 7: Ngày cấm (4)
8
Chương 8: Ngày cấm (5)
9
Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
10
Chương 10: Người em trai từ trên trời rơi xuống (2)
11
Chương 11: Người em trai từ trên trời rơi xuống (3)
12
Chương 12: Người em trai từ trên trời rơi xuống (4)
13
Chương 13: Gọi cho tôi khi cô cần (1)
14
Chương 14: Gọi cho tôi khi cô cần (2)
15
Chương 15: Kích tình trong xe (1)
16
Chương 16: Kích tình trong xe (2)
17
Chương 17: Kích tình trong xe (3)
18
Chương 18: Tôi muốn anh xâm phạm
19
Chương 19: Bức người
20
Chương 20: Hoan ái lần nữa (1)
21
Chương 21: Lần nữa hoan ái (2)
22
Chương 22: Đạt cao trào
23
Chương 23: Có ân báo ân, có thù tất trả
24
Chương 24: Gặp lại người quen
25
Chương 25: Trịnh Liệt gặp Lâm Trạch
26
Chương 26: Câu chuyện năm mười lăm tuổi
27
Chương 27: Tôi hận anh
28
Chương 28: Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi
29
Chương 29: Tôi sẽ là của anh
30
Chương 30: Trao đổi và điều kiện (1)
31
Chương 31: Trao đổi và điều kiện (2)
32
Chương 32: Trao đổi và điều kiện (3)
33
Chương 33: Trao đổi và điều kiện (4)
34
Chương 34: Trao đổi và điều kiện (5)
35
Chương 35: Con gái sẽ bảo vệ hai người
36
Chương 36: Kế hoạch của Khiên Thục Linh
37
Chương 37: Nhận ra
38
Chương 38: Cảnh xuân nhà người ta (1)
39
Chương 39: Cảnh xuân nhà người ta (2)
40
Chương 40: Cảnh xuân nhà người ta (3)
41
Chương 41: Nguy hiểm cận kề (1)
42
Chương 42: Nguy hiểm cận kề (2)
43
Chương 43: Nguy hiểm cận kề (3)
44
Chương 44: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
45
Chương 45: Mới như vậy mà đã muốn sao?
46
Chương 46: Hãy tránh xa Trịnh Liệt
47
Chương 47: Tổn thương
48
Chương 48: Tôi hận anh bằng cả tính mạng
49
Chương 49: Hắc y - Đệ nhất thần y
50
Chương 50: Tình cảm là phải tin tưởng lẫn nhau và không có sự lừa dối
51
Chương 51: Xong rồi
52
Chương 52: Lời thừa nhận tình yêu
53
Chương 53: Muốn trốn khỏi Trịnh Liệt
54
Chương 54: Dụ hoặc trong phòng tắm (1)
55
Chương 55: Dụ hoặc trong phòng tắm (2)
56
Chương 56: Triền miên dục ái (1)
57
Chương 57: Triền miên dục ái (2)
58
Chương 58: Lần đầu gặp trong quá khứ
59
Chương 59: Bắt đầu cho kế hoạch bỏ trốn
60
Chương 60: Không gặp lại
61
Chương 61: Chạy trốn sang Anh quốc (1)
62
Chương 62: Chạy trốn sang Anh quốc (2)
63
Chương 63: Gặp mặt Paul Khải Ân
64
Chương 64: Rơi vào miệng cọp
65
Chương 65: Trịnh Liệt sang Anh quốc
66
Chương 66: Chạm mặt
67
Chương 67: Mối quan hệ giữa Trịnh Liệt và Paul Khải Ân
68
Chương 68: Cuồng dã (1)
69
Chương 69: Cuồng dã (2)
70
Chương 70: Cô yêu hắn
71
Chương 71: Biết tin có thai
72
Chương 72: Gặp tai nạn
73
Chương 73: Tin không thể biết
74
Chương 74: Sự đau khổ của Lâm Vĩnh Túc
75
Chương 75: Trở về
76
Chương 76: Đúng là anh
77
Chương 77: Cầu hôn
78
Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
79
Chương 79: Ngoại truyện 2: Tiểu bảo bối nhà họ Trịnh
80
Chương 80: Ngoại truyện 3: Khi phụ nữ có thai ghen
81
Chương 81: Ngoại truyện 4: Paul Khải Ân và quá khứ