Chương 74: Ly khai

“Ngũ hoàng tử rời giường chưa?”

Vội vàng chạy về Diệu Hoa điện, Ly Nhật Diệu hỏi Tử Y hầu ở ngoài điện.

“Hồi bẩm hoàng thượng, ngũ hoàng tử đã dậy, còn thỉnh thần y đi vào.”

Tử Y trả lời.

“Ân!”

Ly Nhật Diệu gật gật đầu, đẩy cửa đi vào Diệu Hoa điện.

“Tiểu tử kia!”

Ly Nhật Diệu có chút kích động, hưng phấn kêu, nhưng giây tiếp theo đã bị hàn ý khôn cùng thay thế, lúc này Diệu Hoa điện không có một bóng người.

“Tử Y!”

Ly Nhật Diệu gầm lên, tức giận khôn cùng tràn ngập trong ngực.

“Hoàng thượng!”

Lập tức đi đến trước mặt Ly Nhật Diệu, khí thế của Ly Nhật Diệu làm cho Tử Y hoảng sợ không thôi.

“Tiểu tử kia đâu?”

Ly Nhật Diệu lớn tiếng chất vấn.

“Ngũ hoàng tử không phải ở…………”

Tử Y ngây ngẩn cả người, nguyên bản nghĩ, nàng muốn trả lời rằng Tiếu Mạch đang ở trong phòng, nhưng nhìn Diệu Hoa điện không có một bóng người.

“Tiểu tử kia đâu? Không phải nói ở trong phòng sao? Người đâu?”

Ly Nhật Diệu phi thường phẫn nộ, không nghĩ tới Tử Y can đảm dám lừa gạt hắn.

“Ảnh La không biết, thuộc hạ vẫn canh giữ ở ngoài điện, không thấy ngũ hoàng tử rời đi.”

Tử Y quỳ gối bên chân Ly Nhật Diệu, thân thể hơi hơi run rẩy.

“Hoàng thượng!”

Tử Y đột nhiên kêu, mắt nhìn phía trước, trên mặt bàn đặt một phong thư.

Ly Nhật Diệu đi hai ba bước đến trước bàn, cầm lấy lá thư, trên đầu phong thư viết ‘Phụ hoàng thân khải’. Ly Nhật Diệu vội vàng mở phong thư ra, tinh tế đọc.

“Ba!”

Tay phải đập một cái thật mạnh trên bàn, thư rời tay rơi xuống mặt đất, Ly Nhật Diệu mắt tràn đầy sát khí.

“Hảo! Tốt lắm!”

Nhìn Ly Nhật Diệu như vậy Tử Y càng thêm hoảng sợ, tùy tay nhặt lá thư rơi xuống bên chân đọc.

‘Phụ hoàng, khi ngươi xem phong thư này, ta đã cùng sư phó ly khai hoàng cung, trải qua tự hỏi cẩn thận, ta quyết định bái thần y làm sư phụ, theo hắn quay về Trì Nhạc Phong chuyên tâm học y.

Ta biết quyết định này sẽ làm phụ hoàng ngươi thương tâm, nhưng là ta đã trưởng thành, không nghĩ sẽ tiếp tục để phụ hoàng che chở, ta nghĩ bằng chính năng lực của mình ta vẫn có thể sinh tồn, mà bái thần y làm sư phụ là tốt nhất.

Còn có, tha thứ cho ta đi mà không cáo biệt, bởi vì ta sợ nhìn thấy phụ hoàng sẽ làm dao động quyết định của chính mình. Thỉnh không cần trách cứ đám người Tử Y, bọn họ cũng không biết ta rời khỏi. Ta sẽ hồi cung nhìn ngươi, bảo trọng!

Tiểu tử kia của phụ hoàng lưu.’

“Tiểu tử kia! Tiểu tử kia!”

Ly Nhật Diệu thanh thanh kêu, gằn từng tiếng thâm lãnh mà tâm đau, phẫn nộ mà thống khổ.

“Hoàng……….thượng.”

Xem xong thư Tiếu Mạch lưu lại, Tử Y liền có dự cảm bất hảo, lại nhìn Ly Nhật Diệu, bộ dáng sau khi xem thư là phẫn nộ mà thống khổ, Tử Y càng thêm khủng hoảng.

Ngũ hoàng tử ngài đến tột cùng là đang làm cái gì? Ngài có biết ngài đã làm tỉnh lại một con cự long đáng sợ không? Ngũ hoàng tử……….. Đối mặt với hơi thở lạnh lẽo phát ra từ Ly Nhật Diệu, Tử Y chỉ muốn tự sát để trốn tránh sợ hãi.

“Ảnh La, truy tìm tung tích của ngũ hoàng tử được không?”

Thu liễm hàn khí tùy ý phát ra, Ly Nhật Diệu nhìn như khôi phục bình thường hỏi.

“Dạ! Không thành vấn đề, thuộc hạ đã hạ ‘luyến ảnh hương’ trên người ngũ hoàng tử, thuộc hạ dùng ‘luyến ảnh điệp’ liền tìm được tung tích của ngũ hoàng tử, vô luận là ở đâu.”

Tử Y cố trấn tĩnh đáp, trước mắt Ly Nhật Diệu không giống như ngày thường, làm cho nàng cảm thấy như bị sợ hãi ăn mòn đến cốt tủy.

“Tốt lắm! Ngươi lập tức chỉ huy ‘ảnh sĩ’ đuổi theo ngũ hoàng tử, nhất định phải đem ngũ hoàng tử về bên cạnh trẫm, cho dù có làm y bị thương cũng được, về phần thần y………….”

Ly Nhật Diệu nheo mắt lại, đáy mắt là hắc ám cùng sát ý.

“Nếu hắn phản kháng, giết chết!”

Ly Nhật Diệu lãnh đạm hạ lệnh giết chết, vọng tưởng đem tiểu tử kia bên người trẫm đi, đáng chết!

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Nhận được mệnh lệnh, Tử Y vội vàng rời Diệu Hoa điện, triệu tập ảnh sĩ đuổi bắt Tiếu Mạch.

Ảnh sĩ là các tử sĩ ảnh môn trải qua huấn luyện đặc thù, nhân số chỉ có một trăm nhưng lại có thể địch với thiên quân vạn mã, một khi có người tử vong lập tức có người thay thế. Quá trình để trở thành ảnh sĩ thập phần khắc nghiệt mà tàn khốc, người bị huấn luyện bỏ mình vô số kể, người không có nghị lực cùng khí lực không thể sống sót qua cuộc huấn luyện.

Ảnh sĩ mặc dù xuất thân từ ảnh môn nhưng không lệ thuộc ảnh môn. Ảnh môn có quyền lựa chọn hoàng đế để đạt lợi ích, nhưng kể từ ngày trở thành ảnh sĩ, vì hoàng đế sinh, vì hoàng đế tử, chết không hối tiếc.

Thời khắc bọn họ quyết định trở thành ảnh sĩ  liền bị hạ ‘cấm chế’, một lòng phục tùng đế vương, không thể phản bội, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn, linh hồn bị trói buộc trọn đời, không thể tiến vào luân hồi.

“Tiểu tử kia, tiểu tử kia! Ngươi thế nhưng, thế nhưng lựa chọn rời đi trẫm!”

Ngồi ở trên ghế, Ly Nhật Diệu cúi người, một tay che mặt, thân thể không biết là bởi vì phẫn nộ hay bi thống mà run rẩy, quanh thân tản ra khí âm u bạo ngược.

“Ngươi không thể nhận tình cảm của trẫm sao? Tiểu tử kia, là trẫm quá sủng ái ngươi, dung túng ngươi sao? Thế nhưng ngươi lại vọng tưởng thoát đi từ bên người trẫm!

Trẫm đã nói sẽ không tái buông tay, vô luận chân trời góc bể, trẫm đều phải đem ngươi bắt trở về, giam cầm bên người trẫm.

Từ nay về sao, trừ bỏ bên người trẫm ngươi đâu cũng đi không được, chỉ có bên người trẫm, địa phương ngươi có thể dung thân chỉ có thể là ở bên người trẫm, tiểu tử kia!”

Ngữ điệu run rẩy mà phẫn nộ làm cho kẻ khác sợ hãi, cõi lòng tan nát cùng bi thương, lại điên cuồng.

Sau một lúc lâu bạo ngược, hơi thở dần bình ổn, giống như đã sóng êm biển lặng, Ly Nhật Diệu thả lỏng thân thể dựa vào ghế. Lúc này, biểu tình hắn bình tĩnh mà an bình, giống như biểu tình cơ hồ không thể khống chế lúc trước không phải hắn.

Nhưng nhìn Ly Nhật Diệu như vậy, lại làm cho người ta cảm thấy hắn tuyệt đối là hàn băng, lạnh đến tận xương. Mà đôi mắt đen sẫm tựa như nhật thực của Ly Nhật Diệu, giờ phút này nhiễm thượng một mạt quỷ dị.

Chapter
1 Chương 1: Tiếu Mạch
2 Chương 2: Ly Thanh
3 Chương 3: Biến hóa
4 Chương 4: Minh hoàng
5 Chương 5: Mới gặp
6 Chương 6: Thánh chỉ
7 Chương 7: Tái ngộ
8 Chương 8: Nhật Diệu
9 Chương 9: Đôi mắt
10 Chương 10: Tình cảm
11 Chương 11: Thư viện
12 Chương 12: Đố kị
13 Chương 13: Sáng tỏ
14 Chương 14: Tâm bệnh
15 Chương 15: Tín nhiệm
16 Chương 16: Sợ hãi
17 Chương 17: Dùng bữa
18 Chương 18: Tươi cười
19 Chương 19: Nguy hiểm
20 Chương 20: Thất vọng
21 Chương 21: Cơ hội
22 Chương 22: Nam cung
23 Chương 23: Hoàng hậu
24 Chương 24: Ấn văn
25 Chương 25: Con thừa tự
26 Chương 26: Tân gia
27 Chương 27: Lễ rửa tội
28 Chương 28: Dị động
29 Chương 29: Âm vũ
30 Chương 30: Không thay đổi
31 Chương 31: Thành thỉ
32 Chương 32: Khắc ấn
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54: Phân vân
55 Chương 55: Lựa chọn
56 Chương 56: Xuất cung
57 Chương 57: Thanh Nhi
58 Chương 58: Con rối
59 Chương 59: Ác bá
60 Chương 60: Lam phi
61 Chương 61: Bất mãn
62 Chương 62: Thất sủng
63 Chương 63: Chỗ cũ
64 Chương 64: Ly Khải
65 Chương 65: Ước nguyện
66 Chương 66: Sự thật
67 Chương 67: Sợ hãi
68 Chương 68: Đáng giận
69 Chương 69: Trốn tránh
70 Chương 70: Thần y
71 Chương 71: Náo loạn
72 Chương 72: Tiệc tối
73 Chương 73: Quyết định
74 Chương 74: Ly khai
75 Chương 75: Ngôn linh
76 Chương 76: Trốn chạy
77 Chương 77: Tử vong
78 Chương 78: Trở về
79 Chương 79: Chú văn
80 Chương 80: Nguy hiểm
81 Chương 81: “Trừng phạt”
82 Chương 82: Thức tỉnh
83 Chương 83: Hồi cung
84 Chương 84: Hạnh phúc
85 Chương 85: Thông suốt
86 Chương 86: Mặc đế
87 Chương 87: Nam tử
88 Chương 88: Trúng độc
89 Chương 89: Nhập ma
90 Chương 90: Dục vọng
91 Chương 91: Sụp đổ
92 Chương 92: Hối hận
93 Chương 93: Hôn mê
94 Chương 94: Thừa nhận
95 Chương 95: Vĩnh viễn
96 Chương 96: Tỉnh lại
97 Chương 97: Giống nhau
98 Chương 98: Xuất hiện
99 Chương 99: Người cũ
100 Chương 100: Tỉnh mộng
101 Chương 101: Nhận thức
102 Chương 102: Mạch nhi
103 Chương 103: Tin tưởng
104 Chương 104: Sinh lí
105 Chương 105: Cảm giác
106 Chương 106: Kết
Chapter

Updated 106 Episodes

1
Chương 1: Tiếu Mạch
2
Chương 2: Ly Thanh
3
Chương 3: Biến hóa
4
Chương 4: Minh hoàng
5
Chương 5: Mới gặp
6
Chương 6: Thánh chỉ
7
Chương 7: Tái ngộ
8
Chương 8: Nhật Diệu
9
Chương 9: Đôi mắt
10
Chương 10: Tình cảm
11
Chương 11: Thư viện
12
Chương 12: Đố kị
13
Chương 13: Sáng tỏ
14
Chương 14: Tâm bệnh
15
Chương 15: Tín nhiệm
16
Chương 16: Sợ hãi
17
Chương 17: Dùng bữa
18
Chương 18: Tươi cười
19
Chương 19: Nguy hiểm
20
Chương 20: Thất vọng
21
Chương 21: Cơ hội
22
Chương 22: Nam cung
23
Chương 23: Hoàng hậu
24
Chương 24: Ấn văn
25
Chương 25: Con thừa tự
26
Chương 26: Tân gia
27
Chương 27: Lễ rửa tội
28
Chương 28: Dị động
29
Chương 29: Âm vũ
30
Chương 30: Không thay đổi
31
Chương 31: Thành thỉ
32
Chương 32: Khắc ấn
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54: Phân vân
55
Chương 55: Lựa chọn
56
Chương 56: Xuất cung
57
Chương 57: Thanh Nhi
58
Chương 58: Con rối
59
Chương 59: Ác bá
60
Chương 60: Lam phi
61
Chương 61: Bất mãn
62
Chương 62: Thất sủng
63
Chương 63: Chỗ cũ
64
Chương 64: Ly Khải
65
Chương 65: Ước nguyện
66
Chương 66: Sự thật
67
Chương 67: Sợ hãi
68
Chương 68: Đáng giận
69
Chương 69: Trốn tránh
70
Chương 70: Thần y
71
Chương 71: Náo loạn
72
Chương 72: Tiệc tối
73
Chương 73: Quyết định
74
Chương 74: Ly khai
75
Chương 75: Ngôn linh
76
Chương 76: Trốn chạy
77
Chương 77: Tử vong
78
Chương 78: Trở về
79
Chương 79: Chú văn
80
Chương 80: Nguy hiểm
81
Chương 81: “Trừng phạt”
82
Chương 82: Thức tỉnh
83
Chương 83: Hồi cung
84
Chương 84: Hạnh phúc
85
Chương 85: Thông suốt
86
Chương 86: Mặc đế
87
Chương 87: Nam tử
88
Chương 88: Trúng độc
89
Chương 89: Nhập ma
90
Chương 90: Dục vọng
91
Chương 91: Sụp đổ
92
Chương 92: Hối hận
93
Chương 93: Hôn mê
94
Chương 94: Thừa nhận
95
Chương 95: Vĩnh viễn
96
Chương 96: Tỉnh lại
97
Chương 97: Giống nhau
98
Chương 98: Xuất hiện
99
Chương 99: Người cũ
100
Chương 100: Tỉnh mộng
101
Chương 101: Nhận thức
102
Chương 102: Mạch nhi
103
Chương 103: Tin tưởng
104
Chương 104: Sinh lí
105
Chương 105: Cảm giác
106
Chương 106: Kết