Chương 74: Leo núi

Lúc tình nguyện viên ở Đức Khâm đến bến xe đón bốn người thì đã trời tối.

Không khí trong trẻo ở thị trấn nhỏ mang theo hơi lạnh của núi tuyết cùng với hương vị thần bí. Thị trấn nhỏ bị bao quanh bởi các dãy núi cao có một sự chất phác cùng yên bình mà thành phố lớn không thể có. Người đàn ông Tây Tạng hào phóng cùng với cô gái dân tộc xinh đẹp trong trang phục và trang sức dân tộc sặc sỡ đưa các vị khách bước vào một thế giới mới.

Có tình nguyện viên đến tiếp đón, tất cả đều được sắp xếp rất thỏa đáng, khách sạn sớm đã được đặt, cơm tối cũng không cần bốn người bận tâm, chỉ cần theo chủ nhân nơi đây đi nếm thức ăn là được.

Tình nguyện viên địa phương rất nhiệt tình, không chỉ chuẩn bị bữa tối phong phú, còn có người dân tộc ca múa góp vui. Đương nhiên, trong lúc này, nhóm tình nguyện viên cũng chia sẻ rất nhiều chuyện về bọn trẻ, hình ảnh về một số ngôi làng nhỏ cũng được tình nguyện viên lấy ra cho khách xem.

Đã sớm ở trên mạng xem qua ảnh của bọn trẻ cần giúp đỡ, nhưng hiện tại ở trong thị trấn địa phương, nhìn mấy tấm ảnh mà nhóm tình nguyện viên đã chụp, mới chân chính cảm nhận được, mảnh đất xinh đẹp này có được không chỉ là phong cảnh mê người, còn có sự nghèo khó cùng lạc hậu làm cho người ta đau lòng.

"Nếu như tiện, chúng ta sáng mai xuất phát đi." Dương Hi nhìn ảnh chụp này, trong lòng có chút xót xa.

Nhóm tình nguyện viên đương nhiên không có vấn đề gì. Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, trong không khí lạnh như băng, bốn người liền theo tình nguyện viên lái xe hướng vào trong trấn.

Sáng sớm xuất phát, buổi chiều mới đến nơi. Đường đi là đường vòng trong núi, nhiều phong cảnh cũng nhiều nguy hiểm. Nhưng bốn người càng nhớ đến bọn trẻ trên ảnh chụp nhiều hơn. Cho nên vừa đến nơi, bốn người vội vàng ăn chén mì, rồi lập tức mang bao lớn bao nhỏ bắt đầu leo núi.

"Tôi định thông báo cho bọn trẻ đến đón, chính là các bạn không muốn, nói là tự mình đi, nhưng mà các bạn cần phải chuẩn bị sẵn sàng nha." Tình nguyện viên đi đầu là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, mọi người đều gọi anh ta là Lão Khai. Ở Đức Khâm mở công ty gia đình, quy mô không lớn, nhưng kiếm được tiền đủ để đi du lịch và tham gia các hoạt động tình nguyện. Vì vậy trong nhóm tình nguyện viên giúp đỡ người nghèo ở Đức Khâm, anh ta là phần tử tích cực.

"Nếu là tới xem bọn trẻ, sao có thể để cho mấy đứa ấy đến đón. Vậy cũng quá hình thức rồi." Trên lưng Giang Bình đeo một túi du lịch lớn. Rất nặng. Nhưng nhìn hai tình nguyện viên phía trước, vừa đeo vừa xách, càng nặng hơn rất nhiều.

"Xa không?" Trương Tử Thanh hầu như mang hết mấy thứ này nọ của Phương Bồi——đây là lúc để biểu hiện, không thể bỏ lỡ, cho dù vất vả chút cũng đáng.

"Qua một ngọn núi là đến rồi." Một tình nguyện viên khác là một cô gái tên A Sam, không phải người địa phương, đến Đức Khâm hỗ trợ giáo dục, cho nên nghề nghiệp là giáo viên. A Sam đã gặp qua rất nhiều trẻ em nghèo khổ, giúp đỡ dạy học cho người nghèo cũng không ít, hơn nữa bởi vì rất nhiệt tình, cho nên cũng là người đi đầu trong nhóm tình nguyện viên ở Đức Khâm.

Nghĩ đến, qua một ngọn núi cũng không phải việc gì khó. Cho nên bốn người nâng cao dũng khí, nghĩ đến trong chốc lát hẳn là có thể đến trong thôn.

"Phong cảnh thật đẹp! Sau này chúng ta đến đây mua một căn nhà ở đi!" Trương Tử Thanh là người không thích tẻ nhạt, vì vậy chủ động chọn đề tài.

Phương Bồi không hé răng. Dương Hi cùng Giang Bình kéo tay nhau nhưng cười không nói. ngôn tình sủng

Trương Tử Thanh điều chỉnh lại túi trên lưng, ưỡn mặt tới gần Phương Bồi:"Bồi Bồi thấy thế nào?"

"Cái gì thế nào? Muốn mua nhà nhưng chị là đại bác sĩ Trương mà, cùng tôi có liên quan gì." Phương Bồi vẫn còn không được tự nhiên——tối hôm qua Trương Tử Thanh lại dùng chiêu sợ lạnh không thể ngủ ở phòng nàng cả đêm. Hai người ở cùng nhau không thể thiếu chuyện tán gẫu, cho nên ngủ trễ, buổi sáng cũng không dậy sớm, lại bị Giang Bình và Dương Hi đánh thức. Nhìn thấy ánh mắt tỏ vẻ hiểu rõ kia của Giang Bình, xấu hổ đến không biết trốn vào đâu.

Trương Tử Thanh ngửa đầu nhìn đường lên trên núi, cảm khái một tiếng:"Nơi có phong cảnh tuyệt đẹp như thế, đương nhiên phải muốn cùng người mình yêu nhất bên nhau hưởng thụ."

"Đúng vậy! Phong cảnh Đức Khâm kỳ lạ, núi tuyết thần bí, thảo nguyên xanh tươi, non xanh nước biếc, những nơi để ngắm thật sự không ít. Các bạn đều sống ở thành phố lớn, phong cảnh tự nhiên ở thị trấn nhỏ đúng là không thường thấy. Tôi nói a, mua căn nhà ở thị trấn, lúc rảnh rỗi lại đến đây du lịch nghỉ ngơi, thật đúng là lựa chọn không sai." Cô giáo tình nguyện viên không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Tử Thanh, còn thật tình đề cử Đức Khâm.

"Ở gần núi tuyết, nghe nhạc thư giãn, nắm tay người yêu cùng ngắm nhìn cảnh đẹp, còn hạnh phúc nào bằng. Hi nhi, em thấy nơi này thế nào?" Giang Bình mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Dương Hi.

"Nơi này được Bình nói tốt như vậy, nếu cả đời chỉ đến một lần, chẳng phải rất đáng tiếc sao, cần phải đến thường xuyên, ở khách sạn sao có cảm giác là nhà, huống chi em đang nghĩ, ở trong thị trấn nhỏ này mua một căn nhà, ngắm núi ngắm tuyết, quan trọng nhất là muốn ăn món ăn do Bình làm, đó mới có cảm giác gia đình."

"Hai bạn thật muốn mua một căn nhà ở đây sao? Vậy thật tốt, hai bạn thiện lương như vậy, nhiệt tình giúp đỡ người nghèo, sau này đội ngũ giúp đỡ người nghèo ở Đức Khâm của chúng tôi lại được thêm hai bạn nhiệt tình nữa. Về phần nhà ở, đợi sau khi chúng ta quay về Đức Khâm, tôi dẫn các bạn đi xem, chọn một nơi thích hợp." Lão Khai là một người rất lanh lẹ, vừa nghe lời nói của Dương Hi liền bắt đầu thật tình giới thiệu nhà ở Đức Khâm và bất động sản hiện giờ, "Chủ của công ty bất động sản vừa khai trương và tôi có chút giao tình, các bạn nếu chọn nhà, tôi sẽ gọi anh ấy một tiếng, về mặt giá cả cũng có thể thương lượng."

"Vậy rất tốt, nếu thấy trúng căn hợp ý, tiền tiết kiệm được, chúng ta sẽ mua cho bọn trẻ thêm chút gì đó." Giang Bình vui vẻ nói.

Leo núi cũng không phải là chuyện dễ, đường hẹp quanh co cuốn khúc, có một số nơi còn rất hiểm trở, cũng không biết khi nào thì là điểm cuối, hơn nữa dường như mấy hôm trước mới có mưa, đường núi có chút ẩm thấp, đi phải rất cẩn thận, cả bốn đều là những cô gái chưa từng đi qua đường núi kiểu này nên bắt đầu dần dần không còn hơi sức nhàn nhã.

Nói qua một ngọn núi là tới rồi, nhưng mà ngọn núi này tựa hồ vĩnh viễn không thể đi hết.

Bốn cô gái so với tình nguyện viên trong thị trấn thường xuyên leo núi thật sự là kém rất xa. Cắn răng đi hơn hai tiếng, thật sự là không còn sức, A Sam và Lão Khai giúp đỡ bốn người đem túi trên người xuống nghỉ tạm ngay tại chỗ.

"Đường núi này a, không nghỉ ngơi được, càng nghỉ càng không muốn đi nữa." Lão Khai cười hút thuốc, thản nhiên tựa vào một thân cây to lớn mà nói.

"Anh cho là ai cũng giống như anh cao lớn thô kệch như vậy à, các bạn ấy chưa từng đi qua đường núi thế này, lại còn mang vác này nọ, đã đi đến đây là không dễ rồi." A Sam lấy nước đưa cho mọi người:"Uống chút đi, chúng ta đi chậm, trước khi trời tối hẳn là đến thôn."

"Còn rất xa sao?" Trương Tử Thanh thở hồng hộc, không muốn thể hiện ra cũng không phải là chuyện dễ, cần phải giúp Phương Bồi xách này nọ, vừa lại phải chú ý dưới chân, còn phải thường xuyên để ý giúp đỡ Phương Bồi——tuy rằng Phương Bồi có vẻ không cần cô giúp đỡ, nhưng là tâm ý nên hành động rất tích cực.

"Đi được một nửa rồi." Lão Khai điều chỉnh lại túi của mình một chút, lại cầm lấy một cái túi của Dương Hi:"Nhìn sức khoẻ cô không tốt lắm, tôi giúp cô mang nhiều chút."

"Cám ơn. Đi đường núi này thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Vừa nhìn đường vừa nhìn chân, lại lo lắng trời tối có kịp đến nơi hay không......" Dương Hi cười nói cảm ơn. Nàng suốt ngày ở nhà, vừa không vận động vừa không ra khỏi cửa, gương mặt xanh xao hiện tại đã có chút tái nhợt, trong bốn người này, thân thể của nàng thoạt nhìn cũng yếu nhất. Tuy rằng Giang Bình giúp nàng cầm không ít, nhưng là leo núi đến giờ, nàng vẫn cảm thấy rất mệt.

"Chúng ta mau đi thôi. Trước khi trời tối phải đến nơi! Nếu không đường đi sẽ càng khó." Lão Khai dập điếu thuốc, kêu mọi người khởi hành.

Mặt trời đang dần lặn. Bốn thanh niên thời đại đã quen sống ở thành phố không ngủ này giờ đây có thể xuyên qua rừng cây nhìn mặt trời lặn, trên núi này nếu không có ánh mặt trời, không thể đi được. Vì vậy tuy rằng đã mệt chết rồi, nhưng cũng không có người nào lại nói muốn nghỉ ngơi. Từng người lê bước chân mệt mỏi đi theo Lão Khai vào trong núi.

"Tôi mang một ít cho." Phương Bồi kéo kéo trước người Trương Tử Thanh. Trên lưng cô đeo một túi du lịch rất to, trên tay còn xách vài cái.

"Không......không sao......một lát nữa là đến rồi......" Trương Tử Thanh lau mồ hôi, vẻ mặt đỏ bừng cậy mạnh.

"Đưa túi xách cho tôi." Phương Bồi không muốn níu kéo trên đường, một phen đoạt lấy túi xách từ tay Trương Tử Thanh.

"Được rồi, biết đau lòng cho tôi rồi nhỉ!" Trương Tử Thanh cũng không từ chối nữa. Nói thực ra, cô rất lo lắng mình chưa đến nơi thì đã té xỉu. Đường núi này cũng không phải người bình thường có thể chịu được.

Phương Bồi không nói lời nào, đẩy Trương Tử Thanh, ý bảo cô hãy đi mau, sau đó đoàn người lại rơi vào im lặng. Phía sau, bốn cô gái ai cũng không có sức nói chuyện, nhưng thật ra tinh thần của Lão Khai vẫn còn rất tốt, đi đầu kể chuyện cười trong núi này, coi như giải buồn cho mọi người, trên đường đi cũng tốt hơn chút.

Lúc đến thôn núi nhỏ, đã tối mịt. Trong khe núi có vài ngọn đèn mờ mờ, trong không khí bay ra mùi hương của củi lửa. Đây là mùi hương của nông dân nhóm lửa nấu cơm tối.

Nếu lúc bình thường, nhìn thấy khói bếp nông trại lượn lờ giữa núi, tất nhiên cảm thấy một loại yên tĩnh tốt đẹp như trong thơ ca, nhưng mà đã mệt mỏi nửa ngày, chân đều sắp bước đi không nổi thì bốn người làm sao còn tâm tình như vậy, chỉ hy vọng mau đến nơi, mau chóng bỏ xuống mọi thứ, mau chóng tìm một cái giường nằm xuống, mau chóng nhắm mắt lại ngủ trước rồi tính.

Vào thôn, mọi người vẫn chưa hay biết, ngược lại chó giữ nhà đã vọt ra phía trước, trừng mắt sủa đối với mấy người xa lạ này.

Nông phụ vội vàng mang củi lửa đem vào trong nhà bếp, sau đó chạy ra ngoài nhốt con chó để nó không cắn người:"Đã trễ thế này, mọi người đây là muốn đi đâu?"

Sáu người trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề lưng đeo balo, dưới bóng tối ảm đạm lộ ra gương mặt nhợt nhạt, vừa nhìn là biết người trong thành phố.

"Đi đến nhà Lý Nhị Cẩu ở cuối thôn." Lão Khai từng đến đây, đối với nơi này rất quen thuộc.

Trong thôn nhỏ này bởi vì tiếng sủa của con chó mà náo nhiệt hẳn lên. Chủ nhà lại nhìn nhìn sáu người trẻ tuổi:"Đến cuối thôn vẫn còn một đoạn, các người chờ chút, tôi dẫn các người xuống đó."

Không đợi sáu người trả lời, nông phụ cất cao giọng hướng vào trong nhà kêu lên:"Tiểu Nha Tử, coi chừng lửa nha, mẹ dẫn vài người khách đến nhà Lý Nhị Cẩu."

Trong phòng vang ra tiếng dạ của bé gái. Nông phụ hai ba bước đi tới góc tường cầm lấy một cái giỏ lớn, sau đó đi đến bên cạnh Trương Tử Thanh lấy cái túi lớn trên lưng cô bỏ vào trong cái giỏ kia, lại đem túi du lịch trong tay Phương Bồi bỏ vào trong giỏ, cuối cùng còn chất thêm cái bao lớn của A Sam lên, sau đó đeo cái giỏ lên lưng, dễ dàng dẫn theo mọi người đi về cuối thôn.

Vóc dáng nông phụ này không cao, người cũng không cường tráng, nhưng khí lực không nhỏ. Dương Hi nhìn bất ngờ, nhịn không được kéo kéo tay Giang Bình:"Quá lợi hại rồi! Vác nhiều như vậy mà giống như không có gì."

Nông phụ kia thế nhưng lỗ tai rất thính, đi ở phía trước sang sảng cười:"Mọi người là dân thành phố nên không biết, nông dân mỗi ngày khiêng vác, đã sớm luyện được khí lực, một trăm tám mươi cân gì đó cũng không thành vấn đề."

Giang Bình che miệng cười với Dương Hi, sau đó tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói:"Kiếp sau tôi muốn làm nông dân, em gả cho tôi làm nông phụ, rèn luyện sức khoẻ tốt, có thể sinh ba đứa trắng trẻo mập mạp, cũng không cần phải sinh mổ!"

Dương Hi liếc Giang Bình, tay lại không ngừng nhéo mấy cái trên tay Giang Bình:"Hay quá hen!"

Trương Tử Thanh thính tai đi phía trước lại xì một tiếng nở nụ cười. Dán sát lỗ tai Phương Bồi nói:"Kiếp sau tôi muốn làm nông dân, em gả cho tôi làm nông phụ, rèn luyện sức khoẻ tốt, có thể sinh ba đứa trắng trẻo mập mạp!"

Chapter
1 Chương 1: Bác sĩ tâm lý và bệnh nhân lần đầu gặp nhau
2 Chương 2: Cô ấy là bệnh nhân đặc biệt
3 Chương 3
4 Chương 4: Bác sĩ nói : Thỏa mãn yêu cầu bệnh hoạn của cô
5 Chương 5: Bác sĩ nói : Không chết trong im lặng thì cũng bị điên trong im lặng
6 Chương 6: Việc gì cũng có nguyên nhân
7 Chương 7: Bác sĩ nói : Thế giới có nhiều mặt
8 Chương 8: Bác sĩ nói : Bác sĩ tâm lý có rủi ro là bị xâm hại tình dục
9 Chương 9: Bác sĩ nói : Tình yêu không liên quan giới tính
10 Chương 10: Bác sĩ nói : Cô là người con gái làm người ta đau lòng
11 Chương 11: Bác sĩ nói : Nếu như không thể đối diện với vết thương...
12 Chương 12: Bác sĩ nói : Vì tình yêu, tôi phải tranh thủ
13 Chương 13: Bác sĩ nói : Cũng có lúc tôi sẽ quên mất thân phận của mình
14 Chương 14: Bác sĩ nói : Tôi muốn xem cô thay quần áo
15 Chương 15: Bác sĩ nói : Trong nhà này, bắt đầu từ hôm nay phải nghe theo tôi
16 Chương 16: Tiểu Đông nói : Không giật chết cô thì dùng ánh mắt dìm chết cô
17 Chương 17: Bác sĩ nói : Có muốn tiếp tục hay không?
18 Chương 18: Bác sĩ nói : Cô là đóa hoa tự nhiên nhất
19 Chương 19: Bác sĩ nói : Hận không triệt để, yêu không thản nhiên
20 Chương 20: Bác sĩ nói : Hận một người, cần phải làm như thế nào?
21 Chương 21: Bác sĩ nói : Sau khi say rượu dễ xảy ra chuyện
22 Chương 22: Bác sĩ nói : Dám làm không dám nhận
23 Chương 23: Bác sĩ nói : Cô ấy là của tôi, cô đừng nghĩ đến nữa
24 Chương 24: Bác sĩ nói : Bảo bối, ngoan đi, tôi sẽ không đánh cô
25 Chương 25: Bác sĩ cũng không chịu được sự tổn thương
26 Chương 26: Lời ước định cuối cùng
27 Chương 27: Bệnh nhân cũng có khiếu Ngự tỷ
28 Chương 28: Vì yêu quên hận
29 Chương 29: Một trận đánh cược
30 Chương 30: Lần đầu chủ động
31 Chương 31: Bởi vì yêu
32 Chương 32: Có chút đau lòng
33 Chương 33: Không thể phóng túng
34 Chương 34: Giang Bình mất kiểm soát
35 Chương 35: Thỏ trắng và Sói xám
36 Chương 36: Quyết định
37 Chương 37: Có thể chia xa?
38 Chương 38: Định tình
39 Chương 39: Vụng trộm
40 Chương 40: Quyến rũ
41 Chương 41: Vô lại
42 Chương 42: Khó có thể chống cự
43 Chương 43: Yêu (H)
44 Chương 44: Sức mạnh của tình yêu
45 Chương 45: Những chuyện kia
46 Chương 46: Ngoài ý muốn
47 Chương 47: Thân phận
48 Chương 48: Vì yêu nên hiểu
49 Chương 49: Có nhớ em không?
50 Chương 50: Chờ đợi
51 Chương 51: Tình cờ tiết lộ
52 Chương 52: Nhạc mẫu đại nhân
53 Chương 53: Dương mẹ hoang mang
54 Chương 54: Lo lắng
55 Chương 55: Cản trở
56 Chương 56: Sự thật
57 Chương 57: Em mạnh mẽ, tôi mới không cần lo sợ
58 Chương 58: Trương Tử Thanh ra tay
59 Chương 59: Tâm tư của Giang Bình
60 Chương 60: Nhà Giang Bình
61 Chương 61: Thế giới hai người
62 Chương 62: Lời bộc bạch trong bữa tối
63 Chương 63: Chân tướng
64 Chương 64: Ký ức bị lãng quên
65 Chương 65: Mọi việc kết thúc
66 Chương 66: Trước khi xuất phát
67 Chương 67: Ngày đầu đến Côn Minh
68 Chương 68: Bốn người hai phòng
69 Chương 69: Trò chơi giữa đêm
70 Chương 70: Tử Thanh giải gút thắt lòng của Phương Bồi
71 Chương 71: Tham quan làng dân tộc
72 Chương 72: Giang Bình là một kỳ tích
73 Chương 73: Mãi mãi bên nhau
74 Chương 74: Leo núi
75 Chương 75: Vào thôn
76 Chương 76: Chị của tôi, Sở An
77 Chương 77: Chuyện ngoài ý cuối cùng
78 Chương 78: Nếu Bình có chết, cũng phải chết ở trong lòng em
79 Chương 79: Sau cơn mưa trời lại sáng
80 Chương 80: Trở về
81 Chương 81: Công khai
82 Chương 82: Kết hôn thật tốt!
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Bác sĩ tâm lý và bệnh nhân lần đầu gặp nhau
2
Chương 2: Cô ấy là bệnh nhân đặc biệt
3
Chương 3
4
Chương 4: Bác sĩ nói : Thỏa mãn yêu cầu bệnh hoạn của cô
5
Chương 5: Bác sĩ nói : Không chết trong im lặng thì cũng bị điên trong im lặng
6
Chương 6: Việc gì cũng có nguyên nhân
7
Chương 7: Bác sĩ nói : Thế giới có nhiều mặt
8
Chương 8: Bác sĩ nói : Bác sĩ tâm lý có rủi ro là bị xâm hại tình dục
9
Chương 9: Bác sĩ nói : Tình yêu không liên quan giới tính
10
Chương 10: Bác sĩ nói : Cô là người con gái làm người ta đau lòng
11
Chương 11: Bác sĩ nói : Nếu như không thể đối diện với vết thương...
12
Chương 12: Bác sĩ nói : Vì tình yêu, tôi phải tranh thủ
13
Chương 13: Bác sĩ nói : Cũng có lúc tôi sẽ quên mất thân phận của mình
14
Chương 14: Bác sĩ nói : Tôi muốn xem cô thay quần áo
15
Chương 15: Bác sĩ nói : Trong nhà này, bắt đầu từ hôm nay phải nghe theo tôi
16
Chương 16: Tiểu Đông nói : Không giật chết cô thì dùng ánh mắt dìm chết cô
17
Chương 17: Bác sĩ nói : Có muốn tiếp tục hay không?
18
Chương 18: Bác sĩ nói : Cô là đóa hoa tự nhiên nhất
19
Chương 19: Bác sĩ nói : Hận không triệt để, yêu không thản nhiên
20
Chương 20: Bác sĩ nói : Hận một người, cần phải làm như thế nào?
21
Chương 21: Bác sĩ nói : Sau khi say rượu dễ xảy ra chuyện
22
Chương 22: Bác sĩ nói : Dám làm không dám nhận
23
Chương 23: Bác sĩ nói : Cô ấy là của tôi, cô đừng nghĩ đến nữa
24
Chương 24: Bác sĩ nói : Bảo bối, ngoan đi, tôi sẽ không đánh cô
25
Chương 25: Bác sĩ cũng không chịu được sự tổn thương
26
Chương 26: Lời ước định cuối cùng
27
Chương 27: Bệnh nhân cũng có khiếu Ngự tỷ
28
Chương 28: Vì yêu quên hận
29
Chương 29: Một trận đánh cược
30
Chương 30: Lần đầu chủ động
31
Chương 31: Bởi vì yêu
32
Chương 32: Có chút đau lòng
33
Chương 33: Không thể phóng túng
34
Chương 34: Giang Bình mất kiểm soát
35
Chương 35: Thỏ trắng và Sói xám
36
Chương 36: Quyết định
37
Chương 37: Có thể chia xa?
38
Chương 38: Định tình
39
Chương 39: Vụng trộm
40
Chương 40: Quyến rũ
41
Chương 41: Vô lại
42
Chương 42: Khó có thể chống cự
43
Chương 43: Yêu (H)
44
Chương 44: Sức mạnh của tình yêu
45
Chương 45: Những chuyện kia
46
Chương 46: Ngoài ý muốn
47
Chương 47: Thân phận
48
Chương 48: Vì yêu nên hiểu
49
Chương 49: Có nhớ em không?
50
Chương 50: Chờ đợi
51
Chương 51: Tình cờ tiết lộ
52
Chương 52: Nhạc mẫu đại nhân
53
Chương 53: Dương mẹ hoang mang
54
Chương 54: Lo lắng
55
Chương 55: Cản trở
56
Chương 56: Sự thật
57
Chương 57: Em mạnh mẽ, tôi mới không cần lo sợ
58
Chương 58: Trương Tử Thanh ra tay
59
Chương 59: Tâm tư của Giang Bình
60
Chương 60: Nhà Giang Bình
61
Chương 61: Thế giới hai người
62
Chương 62: Lời bộc bạch trong bữa tối
63
Chương 63: Chân tướng
64
Chương 64: Ký ức bị lãng quên
65
Chương 65: Mọi việc kết thúc
66
Chương 66: Trước khi xuất phát
67
Chương 67: Ngày đầu đến Côn Minh
68
Chương 68: Bốn người hai phòng
69
Chương 69: Trò chơi giữa đêm
70
Chương 70: Tử Thanh giải gút thắt lòng của Phương Bồi
71
Chương 71: Tham quan làng dân tộc
72
Chương 72: Giang Bình là một kỳ tích
73
Chương 73: Mãi mãi bên nhau
74
Chương 74: Leo núi
75
Chương 75: Vào thôn
76
Chương 76: Chị của tôi, Sở An
77
Chương 77: Chuyện ngoài ý cuối cùng
78
Chương 78: Nếu Bình có chết, cũng phải chết ở trong lòng em
79
Chương 79: Sau cơn mưa trời lại sáng
80
Chương 80: Trở về
81
Chương 81: Công khai
82
Chương 82: Kết hôn thật tốt!