Chương 72-2: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (2)

Bọn họ như thế nào cũng được, cùng cô không liên quan.

Triệu Húc Nghiêu nhìn Trì Tiểu Úc rời đi, trong ánh mắt chứa đựng tia ác độc, phẫn nộ, còn có chút mê mang.

Cho đến tận khi Trì Tiểu Úc đi vào trong thang máy, anh ta mới thu hồi tầm mắt của mình, xoay người nhìn về phía Lam Tiểu Băng.

Vung tay ra chính là một cái bạt tai.

Lam Tiểu Băng bị đánh ngã trên mặt đất, mở to hai mắt Triệu Húc Nghiêu, dùng vẻ mặt không dám tin nhìn anh ta, trong mắt là nước mắt đảo quanh.

"Làm sao? Con gái nhà có tiền thì tôi không thể đánh sao?"

Trong mắt Triệu Húc Nghiêu hiện hung quang, khuôn mặt vốn anh tuấn của anh ta giờ này đã trở nên vặn vẹo, thật khiến cho người ta sợ hãi.

Lam Tiểu Băng hơi nao núng một chút, lui về phía sau hai bước, nước mắt rưng rưng nhìn Triệu Húc Nghiêu, bộ dáng kia thật là yếu đuối đáng yêu.

Chỉ cần là nam nhân thì sẽ không cự tuyệt được sức hấp dẫn này của cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác, bộ dáng này không có tác dụng với Triệu Húc Nghiêu.

"Tôi cho cô biết, tôi nguyện ý cưới cái đồ đê tiện như cô là vì cô còn có giá trị lợi dụng."

Triệu Húc Nghiêu lạnh lùng nói tiếp: "Đại minh tinh, cái chuyện vừa rồi cô cũng không muốn tôi nói ra phải không?"

"Không nên." Lam Tiểu Băng hoảng sợ lắc đầu, ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin để nhìn Triệu Húc Nghiêu: "Đừng nói ra ngoài, tôi thật sự là không có cố ý."

"Tôi không quản là cô có cố ý hay không, nhưng mà..."

Triệu Húc Nghiêu quơ quơ cái điện thoại di động trong tay: "Nếu đoạn clip này được tung lên mang, cô nói xem sau khi công chúng biết đại minh tinh được nổi danh là dịu dàng thiện lương hóa ra có bộ dáng hung ác như thế này, bọn họ sẽ làm gì?"

Triệu Húc Nghiêu nói xong thì rời đi, để một mình am Tiểu Băng ở trên sân thượng.

Lam Tiểu Băng ngồi xổm người xuống, hai tay ôm lấy chính mình, nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe thấy mấy lời lẩm bẩm của cô ta: "Trì Tiểu Úc, Triệu Húc Nghiêu..."

Lam Tiểu Băng lộ ra một đôi mắt ác độc, làm cho người ta không rét mà run.

An an ổn ổn tan làm, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Trì Tiểu Úc thậm chí cam chịu, đang suy nghĩ có muốn quản gia mang Computer đến đây hay không, trong đó có những tài liệu được cô tỉ mỉ cất dấu, nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn thấy kinh điển.

Ục ục!

Một lúc lâu sau, đột nhiên nghe được tiếng ấn còi, Trì Tiểu Úc quay đầu nhìn lại, hóa ra là Giản Diệc Tu.

Trì Tiểu Úc vui vẻ vẫy tay, chạy tới chỗ anh.

"Làm sao anh lại đến đây vậy?"

Trì Tiểu Úc một bên thắt dây an toàn, đôi mắt sáng trong suốt nhìn Giản Diệc Tu.

Từ lúc nhìn thấy anh, nụ cười trên môi vẫn nở rộ.

"Thuận đường." Giản Diệc Tu đánh tay lái, hòa vào dòng xe cộ, anh đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, khi nhi thấy nơi đó có một chiếc xe màu đen thì mày khẽ nheo lại.

"Ồ." Cho dù Giản Diệc Tu nói như vậy, Trì Tiểu Úc vẫn tiếp tục vui vẻ.

"Này! Anh nói xem chúng ta có kiểu tâm ý tương thông mà mấy đôi vợ chồng hay có hay không? Tựa như đôi vợ chồng Smith kia, bằng bằng bằng!"

Trì Tiểu Úc gương tay, hướng về phía Giản Diệc Tu bầy ra bộ dáng bắn súng.

"Vợ chồng Smith?" Giản Diệc Tu quay đầu tự tiếu phi tiếu nhìn cô.

Hỏng bét, họa từ miệng mà ra.

"Em là nói, thường thì người đàn ông của nhân vật nữ chính rất khốc, không đúng, không đúng, vai nam chính giống như anh, vừa đẹp trai lại vừa khốc, còn nhân vật nữ chính thì thường giống như em, xinh đẹp ưu nhã, ý em là thế, anh không nên nghĩ nhiều."

Trì Tiểu Úc nói xong, cười khan hai tiếng.

"Anh có nói gì đâu?" Giản Diệc Tu ra vẻ nghi ngờ: "Sao em phải chột dạ?"

"Em không có."

Trì Tiểu Úc bá đạo kết thúc đề tài: "Em muốn ngủ một lát, về đến nhà thì anh gọi em một tiếng nha."

Nói xong, đầu chuyển sang hướng ngược lại, nhắm chặt hai mắt.

Trì Tiểu Úc vốn định giả vờ ngủ, cuối cùng lại ngủ thật.

Đợi đến khi cô vẫn còn có chút buồn ngủ mà tỉnh lại, thì vẫn còn ở trong xe, trên người còn đang đắp áo khoác của Giản Diệc Tu, mở điện thoại di động ra thì nhìn thấy tin nhắn Giản Diệc Tu để lại.

"Anh đi xem Tần Lương một chút, em tỉnh ngủ thì không nên đi loạn, anh sẽ lập tức trở lại."

Tần Lương? Trì Tiểu Úc ngẩng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, quả nhiên cô đang ở bệnh viện.

Nếu đã tới, cô cũng nên đi xem anh ta một chút, mặc dù có chút không tiện.

Trì Tiểu Úc xuống xe, lấy điện thoại di động ra gọi cho Giản Diệc Tu.

"Tỉnh rồi hả?"

Giản Diệc Tu cố ý đè thấp giọng nói thuần mỹ, giống như rượu nho được ủ nhiều năm, có thể làm cho người nghe say mê.

Mặc dù đã ở cùng nhau một năm rồi, thỉnh thoảng cô vẫn bị giọng nói của anh quyến rũ.

"Ừ, phòng bệnh Tần Lương ở lầu mấy vậy?"

Trì Tiểu Úc vừa đi vừa gọi điện thoại, trong lúc vô tình đụng phải người ta.

"Thật xin lỗi!"

Trì Tiểu Úc tranh thủ thời gian nói xin lỗi, nhưng mà người nọ cũng không hề quay đầu lại, vội vã rời đi.

Hình như người kia có chút quen mắt.. 
"Hả, sao thế?"

Giản Diệc Tu lên tiếng cắt đứt sự trầm tư của cô, vốn bộ dáng của người kia có chút mơ hồ.

"Không có gì đâu, ở lầu mấy vậy?"

Trì Tiểu Úc lắc lắc đầu, đoán chừng là bởi vì cô vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng, nhìn lầm mà thôi.

Trì Tiểu Úc đi tới cửa phòng bệnh, không có tính toán đi vào, chỉ ở bên ngoài nhìn Tần Lương một chút.

Giản Diệc Tu đứng ở một bên, ngồi ở bên giường Tần Lương là một người phụ nữ trung niên, quần áo ưu nhã, có chút ít tiều tụy.

Hẳn là mẹ của Tần Lương, Trì Tiểu Úc nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, rồi nhìn về phía Tần Lương đang nằm ở trên giường.

Lần trước gặp mặt còn làm cho cô chán ghét, hiện tại lại làm cho cô cảm thấy anh cũng có chút đáng thương.

Không có ý thức nằm ở nơi đó, toàn thân bị quấn đầy băng vải, một chân bị bó bột, được treo lên cao, còn phải dùng mặt nạ dưỡng khí.

Hi vọng anh ta có thể tranh thủ thời gian mà tỉnh lại.

Trì Tiểu Úc ở trong lòng nghĩ thầm.

Giản Diệc Tu từ bên trong thấy Trì Tiểu Úc tới, vẫy tay gọi cô đi vào, Trì Tiểu Úc lắc đầu.

Hai người bọn họ vốn rất chán ghét nhau, đoán chừng nếu Tần Lương có thể cảm giác được cô tới thăm anh ta, có thể trực tiếp bị tức chết.

Chẳng bao lâu sau thì Giản Diệc Tu cũng đi ra.

"Về nhà thôi."

Nhìn tâm tình của cô có chút suy sụp, Giản Diệc Tu nhẹ nhàng xoa đầu Trì Tiểu Úc, tỏ vẻ an ủi.

". . . Không cho sờ."

Hai người vừa đi vừa cãi nhau.

Cũng không lâu lắm, trong bệnh viện lại là một hồi hỗn loạn, có nhiều bệnh nhân gặp tai nạn được chuyển tới.

"Buổi tối ăn cái gì?"

Vừa ra ngoài bệnh viện, Trì Tiểu Úc đã tìm ra một niềm vui mới.

"Xương sườn đi."

"Duyệt."

Trì Tiểu Úc rất hài lòng, thưởng cho Giản Diệc Tu ba nụ hôn lên má.

Chiếc xe rất nhanh rời khỏi bệnh viện, ở khúc quanh có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang nói chuyện với một tên bảo vệ, anh ta hơi ngửa đầu nhìn chăm chú những bóng người hỗn loạn trên lầu 7.

Cuối cùng hai người bọn họ vẫn là ăn cơm ở bên ngoài, phòng bếp chính nhà bọn họ chỉ có tính chất bài biện.

Hoàn hảo chung quanh chỗ bọn họ có khá nhiều nhà hàng nổi tiếng, nếu không cuộc hôn nhân của bọn họ có thể vì chuyện nấu cơm mà đi đến hồi kết từ lâu rồi.

Trì Tiểu Úc dùng tay chống lưng, mệt mỏi đi vào nhà, phía sau cô là Giản Diệc Tu.

"Lão công, em đi trước tắm, trên người toàn là mùi sát khuẩn."

Trì Tiểu Úc đánh hơi hít hà, cô đã có chút ít mơ mơ màng màng, hiển nhiên là rất mệt nhọc.

Giản Diệc Tu đưa mắt nhìn bóng lưng Trì Tiểu Úc đi lên lầu, đem chìa khóa xe và áo khoác ném tới trên ghế sofa.

Giản Diệc Tu mới vừa hơi phân tán sự chú ý của mình mấy giây, đã thấy một chân Trì Tiểu Úc giẫm vào khoảng không, dọa anh giật nảy mình, hoàn hảo là cô kịp thời bắt được tay vịn.

Nhìn Trì Tiểu Úc tự cho là thần không biết quỷ không hay mà tiếp tục leo cầu thang, đầu Giản Diệc Tu đầy hắc tuyến.

Trì Tiểu Úc đóng cửa phòng ngủ lại, còn Giản Diệc Tu thì ngồi ở trên ghế sofa, lâm vào trầm tư.

Hôm nay anh cảm thấy có người theo dõi Trì Tiểu Úc. 

Chờ đến khi anh xử lý xong công việc đi vào phòng ngủ, Trì Tiểu Úc còn đang ở trong phòng tắm mè nheo, không nghe ra cô đang ngâm nga cái gì trong miệng.

Điện thoại Trì Tiểu Úc đột nhiên vang lên một đoạn piano du dương.

"Lão công, giúp em nhìn xem là ai?" Giọng nói Trì Tiểu Úc từ phòng tắm truyền tới.

Giản Diệc Tu hơi nhướng mày, từ trong một đống y phục ngổn ngang mà cô vừa cởi xuống tìm thấy một chiếc điện thoại.

Một dãy số điện thoại, không hề có tên người gọi.

"À, vậy anh cúp máy đi, đoán chừng lại là mấy cuộc gọi rác ấy mà, không phải là mua nhà, thì là lừa đảo. . ."

Trì Tiểu Úc không hề để ý chút nào, ngược lại còn nói một thôi một hồi.

Giản Diệc Tu theo bản năng cảm giác được cuộc gọi này không hề đơn giản như vậy, cầm điện thoại lên, đi ra ngoài phòng ngủ, nhận cuộc điện thoại kia.

"Này. . ."

"Tôi muốn tìm Trì Tiểu Úc. . ."

Trì Tiểu Úc tắm rửa xong đi ra ngoài, đang lau đầu tóc, đưa mắt nhìn một vòng, không thấy Giản Diệc Tu đâu.

Người đi đâu rồi?

Trì Tiểu Úc nhàm chán lắc đầu, để cho mấy giọt nước trên đầu bay tán loạn.

Điện thoại di động của cô đâu?

Trì Tiểu Úc tìm không được điện thoại di động của mình, có chút luống cuống, không có điện thoại di động làm sao cô ngủ được.

"Giản Diệc Tu. . . Anh còn ở ngoài đó làm gì thế?"

Trì Tiểu Úc mới mở cửa phòng ngủ ra đã nhìn thấy Giản Diệc Tu đang đứng ở một bên, dựa lưng vào tường, trong tay xoay xoay cái điện thoại, nhưng đó không phải là điện thoại cô.

"Muốn chơi trò chơi."

Trì Tiểu Úc một phen đoạt lấy điện thoại di động, trước sau nhìn một chút, không có cái gì không đúng.

Đối với loại người như Trì Tiểu Úc và Tần Linh Huyên mà nói, điện thoại di động chính là vợ cả.

"Mạc Cánh Bắc. . ."

Giản Diệc Tu rõ ràng từng chữ nói ra một cái tên này.

Trong nháy mắt Trì Tiểu Úc cứng ngắc, điện thoại di động trong tay cứ như vậy vô lực rơi xuống.

Trầm mặc . . .

Trì Tiểu Úc sửng sốt thật lâu, lúc sau mới có phản ứng, bối rối cúi thấp người xuống, hai tay lần mò tìm kiếm dưới sàn nhà.

"Em có gì muốn nói với anh không?"

Giọng nói trầm thấp của Giản Diệc Tu từ đỉnh đầu truyền đến, bàn tay Trì Tiểu Úc nắm thật chặt cái điện thoại di động, cô nên nói cho anh sao?

Trì Tiểu Úc ngẩng đầu nhìn Giản Diệc Tu, ánh mắt yếu ớt làm người ta cảm thấy đau lòng, những vẫn tiếp tục quật cường mím môi, không có ý muốn nói rõ với anh.

"Nếu như em nói giữa em và anh ta không có gì cả, anh sẽ tin sao?"

Giản Diệc Tu cúi đầu nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng đưa tay sờ đầu cô, đi vào phòng ngủ.

Anh cũng không có tin tưởng lời cô nói, nhưng anh sẽ không ép cô làm việc cô không muốn.

Mắt Trì Tiểu Úc khẽ ướt át, đưa tay lau khóe mắt, nhìn cái điện thoại di động trên tay với một ánh mắt tàn bạo.

Cô đã tìm nhiều năm như vậy mới tìm được một người đàn ông đáng để nương tựa, ai cũng đừng nghĩ phá hư cuộc sống tốt đẹp này của cô.

Ai cũng đừng nghĩ!

Ngày hôm sau, lúc đi làm Trì Tiểu Úc cảm thấy cả người rất uể oải. Đầu của cô sắp nổ tung rồi. Cô phải làm sao để hoàn toàn thoát khỏi Mạc Cánh Bắc đây, còn phải để cho anh ta ra đi một cách vui vẻ nữa, không nên chọc tức anh ta.

Nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Mạc Cánh Bắc, lúc đó cô chỉ là một sinh viên đại học năm nhất, ở một ngôi trường mới không biết đường nên muốn tìm một người giúp, người đó là Mạc Cánh Bắc, anh ta anh tuấn tiêu sái, trên mặt luôn mang một nụ cười ôn hòa làm cho người ta không có phòng bị mà trầm mê.

Sau này, những tình tiết lãng mạn giống như trong phim thần tượng được triển khai, cô luôn vô tình gặp được anh ta.

Đoạn thời gian đó cô sống rất khổ sở, những ngày tháng ở Thẩm gia trôi qua càng ngày càng mệt mỏi. Sự xuất hiện của Mạc Cánh Bắc là tia hi vọng ít ỏi mà cô có được lúc đó, anh ta giống như chàng bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cứu rỗi cuộc đời cô.

Cô nhiệt tình hiến dâng tình yêu của mình cho anh ta, bởi vì chỉ có như thế mới có thể đem bản thân mình ly khai khỏi cái vũng bùn thực tế.

Quả thực đoạn thời gian đó cô giống như gia nhập vào ma chướng, có cảm giác mặc kệ sinh tử.

Nhớ lại mới cảm thấy bản thân mình lúc trước khờ dại như thế nào. Trì Tiểu Úc không muốn hồi tưởng thêm nữa, nếu như không có những chuyện xảy ra sau này, chắc cô sẽ cứ tiếp tục sống mê mang như vậy qua ngày.

Điều mà ai cũng ngạc nhiên là Mạc Cánh Bắc thế nhưng đáp lại tình cảm của cô. Sau đó chính là ba năm ác mộng, nó làm cho cô khắc sâu hiểu được thế nào mới thật sự là tuyệt vọng.

Mọi chuyện đều đã qua rồi.

Trì Tiểu Úc tự an ủi chính mình, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Mạc Cánh Bắc.

Không cần phải đợi quá lâu thì có người nhận điện thoại.

Chapter
1 Chương 1: Người người đàn ông này cô quen biết sao?
2 Chương 2: Em không có muốn cùng với anh chơi đùa
3 Chương 3: Anh sẽ cho em biết có nghiêm trọng hay không
4 Chương 4: Tối hôm qua anh thực sự làm em đau răng sao?
5 Chương 5: Người nhà này đều không biết xấu hổ sao?
6 Chương 6: Ta họ Trì không phải họ Thẩm
7 Chương 7: Không nên nói nữa, tôi sợ tôi sẽ ói
8 Chương 8: Không muốn thắt lưng bị đau không ngừng, cô vẫn nên biết điều một chút vậy
9 Chương 9: Trì Tiểu Úc, em có biết xấu hổ hay không?
10 Chương 10: Không có tiền? Vậy thì em muốn bồi thường anh thế nào đây?
11 Chương 11: Người này bị mất trí sao?
12 Chương 12: Trì Tiểu Úc, em rốt cuộc che giấu anh nhiều bao nhiêu?
13 Chương 13: Tự mình đi ra ngoài, hay muốn bị ném ra?
14 Chương 14: Chồng của cô bảo tôi tới đây
15 Chương 15: Cô chỉ muốn giấu Giản Diệc Tu mọi việc
16 Chương 16: Ông ta đã cho người điều tra Giản Diệc Tu
17 Chương 17: Em cảm thấy nên báo cho anh biết nếu anh không tới, sẽ mất đi em
18 Chương 18: Loại vấn đề này, chỉ có Giản Diệc Tu mới có tư cách hỏi cô
19 Chương 19: Người nam nhân này là đang cố ý hành hạ cô
20 Chương 20: Cho anh biết cái gì gọi là uy nghiêm của người vợ
21 Chương 21: Dùng cách xử phạt về thể xác
22 Chương 22: Cô muốn giấu diếm chuyện trong quá khứ, hết lần này tới lần khác đều là chuyện chỉ có mình tôi biết
23 Chương 23: Cô ấy là người trọng yếu nhất sau Giản Diệc Tu
24 Chương 24: Trì Tiểu Úc tưởng tượng một chút, hình ảnh quá mạnh mẽ
25 Chương 25: Tối nay trăng sáng thật xinh đẹp
26 Chương 26: Hoàn toàn ép điên Giản Diệc Tu rồi
27 Chương 27: Đã lâu không gặp, hoài niệm sao?
28 Chương 28: Mùi vị cặn bã trên người người này càng ngày càng đậm
29 Chương 29: Cái tên này là cấm kỵ của cô
30 Chương 30: Dám hãm hại tôi, đúng là anh ta chán sống rồi
31 Chương 31: Giản Diệc Tu, anh là đang cố tình gây sự với em có đúng không?
32 Chương 32: Không cho anh sờ loạn
33 Chương 33: Kiên nhẫn của Giản Diệc Tu từ từ biến mất
34 Chương 34: Anh là người đàn ông cô nhận định đi cùng cả cuộc đời
35 Chương 35: Chỉ là người ngoài ở nhờ mà thôi
36 Chương 36: Những nhân vật quan trọng cuối cùng cũng đến đông đủ rồi
37 Chương 37: Mau tránh ra, chặn đường rồi
38 Chương 38: Anh ấy áp đảo tất cả các sự lựa chọn, anh ấy là độc nhất vô nhị
39 Chương 39: Vợ của anh không thể nào ngớ ngẩn như vậy
40 Chương 40: Không một lời hợp nhân tiện tuyệt giao
41 Chương 41: Cách xa em gái của ta một chút, đồ Bỏ đi kia
42 Chương 42: Anh là đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ sao?
43 Chương 43: Anh phải làm cho cô ta tức chết
44 Chương 44: Giản Diệc Tu có người trong lòng
45 Chương 45: Nữ nhân như thế này hắn đúng là chưa từng gặp qua bao giờ
46 Chương 46: Cô đúng là có mắt như mù
47 Chương 47: Đầu óc là đồ Tốt
48 Chương 48: Cô phải đem người bạn tri kỉ này giắt lên dây lưng quần mới được
49 Chương 49: Ai có sở thích đặc biệt trực tiếp hoạt động ở nhà cầu
50 Chương 50: Cô chỉ mới mười tám tuổi, có thể kiện anh ta hay không?
51 Chương 51: Sự ôn nhu này bất đồng với ngày thường
52 Chương 52: Chỉ cần một phút đồng hồ Là có thể đem người chung quanh đắc tội
53 Chương 53: Lãng mạn cùng lấy lòng
54 Chương 54: Hẹn một cái thời gian khác anh sẽ hảo hảo lấy lòng em
55 Chương 55: Đơn giản mà cũng không kém phần thô bạo
56 Chương 56: Anh đã quyết định buông tay em
57 Chương 57: Ngu ngốc nhổ lông trêu trọc một công ty cường đại
58 Chương 58: Muốn tận tay xé rách bộ mặt bình tĩnh của cô ta
59 Chương 59: Anh mới dựa vào đàn ông ấy
60 Chương 60: Vị thiếu gia này có xu hướng thích bị ngược đãi
61 Chương 61: Trên đầu có đeo một chiếc tai thỏ
62 Chương 62: Có cảm giác cô đang khi dễ một đứa bé
63 Chương 63: Tần Lương, anh thật không ngoan
64 Chương 64: Hình như phía sau có người đuổi theo cô
65 Chương 65: Bộ mặt thật của Giản Diệc Tu
66 Chương 66: Ý của anh là cô đã không còn sức hấp dẫn rồi sao?
67 Chương 67: Không vận động một chút mà đợi đến mùa đông sao?
68 Chương 68: Tần Lương chính là một tên . . .
69 Chương 69: Tôi sẽ chuẩn bị cho cô một sự ngạc nhiên
70 Chương 70: Còn có một người nữa...
71 Chương 71: Anh đã kết hôn với em, không phải sao?
72 Chương 71-2: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (2)
73 Chương 71-3: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (3)
74 Chương 71-4: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (4)
75 Chương 71-5: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (5)
76 Chương 72-1: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ?
77 Chương 72-2: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (2)
78 Chương 72-3: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (3)
79 Chương 72-4: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (4)
80 Chương 72-5: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (5)
81 Chương 73: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú
82 Chương 73-2: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (2)
83 Chương 73-3: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (3)
84 Chương 74: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp
85 Chương 74-2: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp (2)
86 Chương 74-3: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp (3)
87 Chương 75: Quên không mang theo áo tắm rồi
88 Chương 75-2: Quên không mang theo áo tắm rồi (2)
89 Chương 75-3: Quên không mang theo áo tắm rồi (3)
90 Chương 76: Đừng sợ, là anh
91 Chương 76-2: Đừng sợ, là anh (2)
92 Chương 76-3: Đừng sợ, là anh (3)
93 Chương 77: Không rảnh cùng anh diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt
94 Chương 77-2: Không rảnh cùng anh diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt (2)
95 Chương 78: Đi chết đi
96 Chương 79: Người vừa nãy là anh ta
97 Chương 80: Càng ngày càng trở nên nóng nảy
98 Chương 81: Chỉ vì một chuyện nhỏ mà nghĩ nhiều như vậy, quá không giống ngươi rồi, lão cha
Chapter

Updated 98 Episodes

1
Chương 1: Người người đàn ông này cô quen biết sao?
2
Chương 2: Em không có muốn cùng với anh chơi đùa
3
Chương 3: Anh sẽ cho em biết có nghiêm trọng hay không
4
Chương 4: Tối hôm qua anh thực sự làm em đau răng sao?
5
Chương 5: Người nhà này đều không biết xấu hổ sao?
6
Chương 6: Ta họ Trì không phải họ Thẩm
7
Chương 7: Không nên nói nữa, tôi sợ tôi sẽ ói
8
Chương 8: Không muốn thắt lưng bị đau không ngừng, cô vẫn nên biết điều một chút vậy
9
Chương 9: Trì Tiểu Úc, em có biết xấu hổ hay không?
10
Chương 10: Không có tiền? Vậy thì em muốn bồi thường anh thế nào đây?
11
Chương 11: Người này bị mất trí sao?
12
Chương 12: Trì Tiểu Úc, em rốt cuộc che giấu anh nhiều bao nhiêu?
13
Chương 13: Tự mình đi ra ngoài, hay muốn bị ném ra?
14
Chương 14: Chồng của cô bảo tôi tới đây
15
Chương 15: Cô chỉ muốn giấu Giản Diệc Tu mọi việc
16
Chương 16: Ông ta đã cho người điều tra Giản Diệc Tu
17
Chương 17: Em cảm thấy nên báo cho anh biết nếu anh không tới, sẽ mất đi em
18
Chương 18: Loại vấn đề này, chỉ có Giản Diệc Tu mới có tư cách hỏi cô
19
Chương 19: Người nam nhân này là đang cố ý hành hạ cô
20
Chương 20: Cho anh biết cái gì gọi là uy nghiêm của người vợ
21
Chương 21: Dùng cách xử phạt về thể xác
22
Chương 22: Cô muốn giấu diếm chuyện trong quá khứ, hết lần này tới lần khác đều là chuyện chỉ có mình tôi biết
23
Chương 23: Cô ấy là người trọng yếu nhất sau Giản Diệc Tu
24
Chương 24: Trì Tiểu Úc tưởng tượng một chút, hình ảnh quá mạnh mẽ
25
Chương 25: Tối nay trăng sáng thật xinh đẹp
26
Chương 26: Hoàn toàn ép điên Giản Diệc Tu rồi
27
Chương 27: Đã lâu không gặp, hoài niệm sao?
28
Chương 28: Mùi vị cặn bã trên người người này càng ngày càng đậm
29
Chương 29: Cái tên này là cấm kỵ của cô
30
Chương 30: Dám hãm hại tôi, đúng là anh ta chán sống rồi
31
Chương 31: Giản Diệc Tu, anh là đang cố tình gây sự với em có đúng không?
32
Chương 32: Không cho anh sờ loạn
33
Chương 33: Kiên nhẫn của Giản Diệc Tu từ từ biến mất
34
Chương 34: Anh là người đàn ông cô nhận định đi cùng cả cuộc đời
35
Chương 35: Chỉ là người ngoài ở nhờ mà thôi
36
Chương 36: Những nhân vật quan trọng cuối cùng cũng đến đông đủ rồi
37
Chương 37: Mau tránh ra, chặn đường rồi
38
Chương 38: Anh ấy áp đảo tất cả các sự lựa chọn, anh ấy là độc nhất vô nhị
39
Chương 39: Vợ của anh không thể nào ngớ ngẩn như vậy
40
Chương 40: Không một lời hợp nhân tiện tuyệt giao
41
Chương 41: Cách xa em gái của ta một chút, đồ Bỏ đi kia
42
Chương 42: Anh là đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ sao?
43
Chương 43: Anh phải làm cho cô ta tức chết
44
Chương 44: Giản Diệc Tu có người trong lòng
45
Chương 45: Nữ nhân như thế này hắn đúng là chưa từng gặp qua bao giờ
46
Chương 46: Cô đúng là có mắt như mù
47
Chương 47: Đầu óc là đồ Tốt
48
Chương 48: Cô phải đem người bạn tri kỉ này giắt lên dây lưng quần mới được
49
Chương 49: Ai có sở thích đặc biệt trực tiếp hoạt động ở nhà cầu
50
Chương 50: Cô chỉ mới mười tám tuổi, có thể kiện anh ta hay không?
51
Chương 51: Sự ôn nhu này bất đồng với ngày thường
52
Chương 52: Chỉ cần một phút đồng hồ Là có thể đem người chung quanh đắc tội
53
Chương 53: Lãng mạn cùng lấy lòng
54
Chương 54: Hẹn một cái thời gian khác anh sẽ hảo hảo lấy lòng em
55
Chương 55: Đơn giản mà cũng không kém phần thô bạo
56
Chương 56: Anh đã quyết định buông tay em
57
Chương 57: Ngu ngốc nhổ lông trêu trọc một công ty cường đại
58
Chương 58: Muốn tận tay xé rách bộ mặt bình tĩnh của cô ta
59
Chương 59: Anh mới dựa vào đàn ông ấy
60
Chương 60: Vị thiếu gia này có xu hướng thích bị ngược đãi
61
Chương 61: Trên đầu có đeo một chiếc tai thỏ
62
Chương 62: Có cảm giác cô đang khi dễ một đứa bé
63
Chương 63: Tần Lương, anh thật không ngoan
64
Chương 64: Hình như phía sau có người đuổi theo cô
65
Chương 65: Bộ mặt thật của Giản Diệc Tu
66
Chương 66: Ý của anh là cô đã không còn sức hấp dẫn rồi sao?
67
Chương 67: Không vận động một chút mà đợi đến mùa đông sao?
68
Chương 68: Tần Lương chính là một tên . . .
69
Chương 69: Tôi sẽ chuẩn bị cho cô một sự ngạc nhiên
70
Chương 70: Còn có một người nữa...
71
Chương 71: Anh đã kết hôn với em, không phải sao?
72
Chương 71-2: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (2)
73
Chương 71-3: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (3)
74
Chương 71-4: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (4)
75
Chương 71-5: Anh đã kết hôn với em, không phải sao? (5)
76
Chương 72-1: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ?
77
Chương 72-2: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (2)
78
Chương 72-3: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (3)
79
Chương 72-4: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (4)
80
Chương 72-5: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (5)
81
Chương 73: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú
82
Chương 73-2: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (2)
83
Chương 73-3: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (3)
84
Chương 74: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp
85
Chương 74-2: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp (2)
86
Chương 74-3: Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt, nhất quyết không chịu phối hợp (3)
87
Chương 75: Quên không mang theo áo tắm rồi
88
Chương 75-2: Quên không mang theo áo tắm rồi (2)
89
Chương 75-3: Quên không mang theo áo tắm rồi (3)
90
Chương 76: Đừng sợ, là anh
91
Chương 76-2: Đừng sợ, là anh (2)
92
Chương 76-3: Đừng sợ, là anh (3)
93
Chương 77: Không rảnh cùng anh diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt
94
Chương 77-2: Không rảnh cùng anh diễn cảnh ân ái cuồng nhiệt (2)
95
Chương 78: Đi chết đi
96
Chương 79: Người vừa nãy là anh ta
97
Chương 80: Càng ngày càng trở nên nóng nảy
98
Chương 81: Chỉ vì một chuyện nhỏ mà nghĩ nhiều như vậy, quá không giống ngươi rồi, lão cha