Chương 71: Náo loạn

“Cái gì kêu bừa bãi! Tiểu tử ngươi biết cái gì?”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Những ngày gần đây, trong hoàng cung lòng người hoảng sợ, trông gà hóa cuốc, một chút động tĩnh nho nhỏ cũng đủ làm cho người ta lâm vào kinh hãi động khiêu, sợ hãi không thôi. Mà nguyên nhân  tạo thành mấy vấn đề này không ai khác, hiện tại ở Hân Tuyết viên một tay cầm bình sứ nhỏ, một tay cầm bút ghi ghi chép chép, chính là thần y Quý Nhàn Hoài.

Nhìn tiểu thái giám té trên mặt đất một hồi khóc, một  hồi cười, một hồi kêu to, Tiếu Mạch từ trong lòng đối hắn một vạn phần xin lỗi cùng đồng tình. Một bên là Tử Y và Diệp Minh Hoa may mắn tránh được một kiếp, cùng với thần tình cảm động thật sâu và đồng tình.

Ai! Tiếu Mạch thở dài, không nghĩ tới thật sự bị Tử Y nói trúng, từ khi lão nhân này đến đã làm cho hoàng cung gà bay chó sủa.

Nếu không phải vì lão nhân trị liệu tốt thân thể cho y, cùng ngự y trong cung dùng y đức cam đoan lão nhân là thần y, hơn nữa, lão nhân thực sáng suốt còn chưa đối các vương công đại thần xuống tay, sợ là phụ thân cũng sẽ không dễ dàng tha thứ như thế cho hắn.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy dài lâu, lão nhân tất sẽ phải làm chuyện mà phụ thân không dễ tha thứ, xem ra tất yếu phải cùng lão nhân đồng này hảo hảo nói chuyện.

Ý bảo Tử Y và Diệp Minh Hoa đi xuống, thuận tiện đem tiểu thái giám té trên mặt đất mang đi, tức khắc trong phòng chỉ còn lại Tiếu Mạch cùng Quý Nhàn Hoài hai người.

“Uy uy! Chuẩn đồ đệ ngươi muốn làm gì?”

Mắt thấy vật thí nghiệm bị người mang đi, Quý Nhàn Hoài bất mãn hướng Tiếu Mạch kêu to.

“Lão nhân không cần đùa, nơi này không phải Trì Nhạc Phong mà ngươi có thể dùng người bừa bãi như vậy!”

Tiếu Mạch khuyên can Quý Nhàn Hoài.

“Cái gì kêu bừa bãi! Tiểu tử ngươi biết cái gì?”

Quý Nhàn Hoài rất là không hờn giận.

“Ngươi cũng nói nơi này không phải Trì Nhạc Phong, không có dã thú, lão nhân ta không tìm bọn họ thì tìm ai để thí nghiệm thuốc?!”

“Lão nhân, dược của ngươi thật sự cần thí nghiệm như vậy sao? Ngươi hẳn là không phải cố ý đi?”

Tiếu Mạch hỏi lại.

“Tiểu tử ngươi có ý tứ gì?”

Quý Nhàn Hoài chọn mi đến hứng thú.

“Lão nhân ngươi không cần giả ngu, ngươi lấy dược này đó đến sợ là đã sớm không thành vấn đề, trước kia ở Trì Nhạc Phong, ngươi đưa dược cho Tử Y bọn họ sợ cũng như thế, ngươi bất quá là không quen nhìn hoàng tộc chúng ta, cố ý đùa bọn họ.

Trước kia ngươi không kê đơn ta bởi vì ta là ngươi bệnh, bất quá dược cho ta cũng bỏ thêm không ít hoàng liên, hiện tại ngươi không đối vương công đại thần kê đơn, sợ là sẽ mang phiền toái đến cho ta đi!”

Tiếu Mạch nói xong nhìn Quý Nhàn Hoài, thần sắc trong lúc đó không có chút bình thường của tính trẻ con thời thiếu niên.

“Chuẩn đồ đệ a! Lão nhân ta biết ngươi không đơn giản, lại không nghĩ rằng ngươi như thế có thể nhìn thấu, một khi đã như vậy, ngươi vì sao không sớm ngăn cản lão nhân ta?”

Quý Nhàn Hoài hỏi, vẻ mặt hứng thú.

“Có tác dụng sao? Trước không nói lão nhân ngươi có hay không nghe lời ta, nếu không cho lão nhân ngươi phát tiết, còn không biết lão nhân ngươi có thể hay không càng làm chuyện khác người.

Nói lão nhân ngươi chính là giả bộ hồ đồ nhưng không phải hồ đồ thật, sự tình chừng mực ngươi sẽ đắn đo hảo đúng mực, những cung nữ, thái giám bị ngươi lấy thuốc thí nghiệm, trên người vốn có bệnh, bị thử dược của ngươi một lần không phải đều tốt hết sao?”

Tiếu Mạch cười ôn hòa.

“Hắc! Chuẩn đồ đệ ngươi thật đúng là hiểu lão nhân ta.”

Quý Nhàn Hoài rất là vừa lòng Tiếu Mạch, càng thêm kiên định quyết tâm thu Tiếu Mạch làm đồ đệ.

“Nếu như vậy, chuẩn đồ đệ ngươi hôm nay như thế nào lại khuyên lão nhân ta?!”

“Nếu hiện tại là ở bên ngoài, lão nhân ngươi muốn như thế nào liền như thế ấy, ta sẽ không đối với ngươi nói một chữ. Nhưng nơi này không giống, hoàng cung là địa phương ‘thiên tối địa loạn’, tuy rằng ở mặt ngoài phụ hoàng sẽ không tỏ rõ thái độ đối với ngươi, nhưng cũng có vài người lão nhân ngươi không nên dính vào.

Có lẽ bất tri bất giác lão nhân ngươi đắc tội người ta, ta biết lão nhân ngươi không sợ, nhưng chớ quên nơi này không phải giang hồ có thể cho ngươi chơi đùa, nếu xảy ra chuyện gì lão nhân ngươi có thể mất mạng!”

Tiếu Mạch nói lời thấm thía, ở trong lòng y thực kính trọng y thuật cao siêu của lão giả này.

“”Ân! Chuẩn đồ đệ ngươi nói thật đúng, lão nhân ta là người trong giang hồ, chuyện lão nhân ta làm ta còn không rõ, không chừng lão nhân ta thực sự gây ra đại họa gì đó mà cũng không biết, tuy nói lão nhân ta không sợ, nhưng vì chuẩn đồ đệ ngươi ta sẽ ngẫm lại. Lão nhân đáp ứng ngươi, sẽ không làm chuyện gì khác người.”

Quý Nhàn Hoài vỗ vỗ Tiếu Mạch, kiên định hứa hẹn.

“Như thế rất tốt!”

Hô… Tiếu Mạch nhả khí yên lòng, người trước mắt này tuy là tâm tính tiểu hài tử, nhưng nói là làm.

“Nga! Chuẩn đồ đệ, lão nhân ta đã tới hoàng cung cũng được một thời gian, ngươi như thế nào không mang lão nhân ta đi gặp cha ngươi, lão nhân ta thật muốn nhìn một cái, đương kim thiên tử lớn lên là dạng gì.”

“Phụ hoàng đêm nay sẽ đến Hân Tuyết viên, phụ hoàng hắn cũng muốn sớm tới gặp ngươi, bất đắc dĩ là mấy ngày nay chính sự bận rộn nên không có thời gian.”

Tiếu Mạch nói.

“Nói như vậy, chuẩn đồ đệ ngươi cũng đã lâu chưa gặp mặt cha?”

Quý Nhàn Hoài tò mò hỏi.

“A!”

Tiếu Mạch cười mà không nói. Không gặp mặt! Như thế nào có thể. Mỗi đêm đều ở Diệu Hoa điện qua đêm, muốn không thấy mặt mới khó.

Chapter
1 Chương 1: Tiếu Mạch
2 Chương 2: Ly Thanh
3 Chương 3: Biến hóa
4 Chương 4: Minh hoàng
5 Chương 5: Mới gặp
6 Chương 6: Thánh chỉ
7 Chương 7: Tái ngộ
8 Chương 8: Nhật Diệu
9 Chương 9: Đôi mắt
10 Chương 10: Tình cảm
11 Chương 11: Thư viện
12 Chương 12: Đố kị
13 Chương 13: Sáng tỏ
14 Chương 14: Tâm bệnh
15 Chương 15: Tín nhiệm
16 Chương 16: Sợ hãi
17 Chương 17: Dùng bữa
18 Chương 18: Tươi cười
19 Chương 19: Nguy hiểm
20 Chương 20: Thất vọng
21 Chương 21: Cơ hội
22 Chương 22: Nam cung
23 Chương 23: Hoàng hậu
24 Chương 24: Ấn văn
25 Chương 25: Con thừa tự
26 Chương 26: Tân gia
27 Chương 27: Lễ rửa tội
28 Chương 28: Dị động
29 Chương 29: Âm vũ
30 Chương 30: Không thay đổi
31 Chương 31: Thành thỉ
32 Chương 32: Khắc ấn
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54: Phân vân
55 Chương 55: Lựa chọn
56 Chương 56: Xuất cung
57 Chương 57: Thanh Nhi
58 Chương 58: Con rối
59 Chương 59: Ác bá
60 Chương 60: Lam phi
61 Chương 61: Bất mãn
62 Chương 62: Thất sủng
63 Chương 63: Chỗ cũ
64 Chương 64: Ly Khải
65 Chương 65: Ước nguyện
66 Chương 66: Sự thật
67 Chương 67: Sợ hãi
68 Chương 68: Đáng giận
69 Chương 69: Trốn tránh
70 Chương 70: Thần y
71 Chương 71: Náo loạn
72 Chương 72: Tiệc tối
73 Chương 73: Quyết định
74 Chương 74: Ly khai
75 Chương 75: Ngôn linh
76 Chương 76: Trốn chạy
77 Chương 77: Tử vong
78 Chương 78: Trở về
79 Chương 79: Chú văn
80 Chương 80: Nguy hiểm
81 Chương 81: “Trừng phạt”
82 Chương 82: Thức tỉnh
83 Chương 83: Hồi cung
84 Chương 84: Hạnh phúc
85 Chương 85: Thông suốt
86 Chương 86: Mặc đế
87 Chương 87: Nam tử
88 Chương 88: Trúng độc
89 Chương 89: Nhập ma
90 Chương 90: Dục vọng
91 Chương 91: Sụp đổ
92 Chương 92: Hối hận
93 Chương 93: Hôn mê
94 Chương 94: Thừa nhận
95 Chương 95: Vĩnh viễn
96 Chương 96: Tỉnh lại
97 Chương 97: Giống nhau
98 Chương 98: Xuất hiện
99 Chương 99: Người cũ
100 Chương 100: Tỉnh mộng
101 Chương 101: Nhận thức
102 Chương 102: Mạch nhi
103 Chương 103: Tin tưởng
104 Chương 104: Sinh lí
105 Chương 105: Cảm giác
106 Chương 106: Kết
Chapter

Updated 106 Episodes

1
Chương 1: Tiếu Mạch
2
Chương 2: Ly Thanh
3
Chương 3: Biến hóa
4
Chương 4: Minh hoàng
5
Chương 5: Mới gặp
6
Chương 6: Thánh chỉ
7
Chương 7: Tái ngộ
8
Chương 8: Nhật Diệu
9
Chương 9: Đôi mắt
10
Chương 10: Tình cảm
11
Chương 11: Thư viện
12
Chương 12: Đố kị
13
Chương 13: Sáng tỏ
14
Chương 14: Tâm bệnh
15
Chương 15: Tín nhiệm
16
Chương 16: Sợ hãi
17
Chương 17: Dùng bữa
18
Chương 18: Tươi cười
19
Chương 19: Nguy hiểm
20
Chương 20: Thất vọng
21
Chương 21: Cơ hội
22
Chương 22: Nam cung
23
Chương 23: Hoàng hậu
24
Chương 24: Ấn văn
25
Chương 25: Con thừa tự
26
Chương 26: Tân gia
27
Chương 27: Lễ rửa tội
28
Chương 28: Dị động
29
Chương 29: Âm vũ
30
Chương 30: Không thay đổi
31
Chương 31: Thành thỉ
32
Chương 32: Khắc ấn
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54: Phân vân
55
Chương 55: Lựa chọn
56
Chương 56: Xuất cung
57
Chương 57: Thanh Nhi
58
Chương 58: Con rối
59
Chương 59: Ác bá
60
Chương 60: Lam phi
61
Chương 61: Bất mãn
62
Chương 62: Thất sủng
63
Chương 63: Chỗ cũ
64
Chương 64: Ly Khải
65
Chương 65: Ước nguyện
66
Chương 66: Sự thật
67
Chương 67: Sợ hãi
68
Chương 68: Đáng giận
69
Chương 69: Trốn tránh
70
Chương 70: Thần y
71
Chương 71: Náo loạn
72
Chương 72: Tiệc tối
73
Chương 73: Quyết định
74
Chương 74: Ly khai
75
Chương 75: Ngôn linh
76
Chương 76: Trốn chạy
77
Chương 77: Tử vong
78
Chương 78: Trở về
79
Chương 79: Chú văn
80
Chương 80: Nguy hiểm
81
Chương 81: “Trừng phạt”
82
Chương 82: Thức tỉnh
83
Chương 83: Hồi cung
84
Chương 84: Hạnh phúc
85
Chương 85: Thông suốt
86
Chương 86: Mặc đế
87
Chương 87: Nam tử
88
Chương 88: Trúng độc
89
Chương 89: Nhập ma
90
Chương 90: Dục vọng
91
Chương 91: Sụp đổ
92
Chương 92: Hối hận
93
Chương 93: Hôn mê
94
Chương 94: Thừa nhận
95
Chương 95: Vĩnh viễn
96
Chương 96: Tỉnh lại
97
Chương 97: Giống nhau
98
Chương 98: Xuất hiện
99
Chương 99: Người cũ
100
Chương 100: Tỉnh mộng
101
Chương 101: Nhận thức
102
Chương 102: Mạch nhi
103
Chương 103: Tin tưởng
104
Chương 104: Sinh lí
105
Chương 105: Cảm giác
106
Chương 106: Kết