Chương 71: Ân uý ly

Cũng không biết ngủ bao lâu, cả người bọc kín trong chăn ra một thân mồ hôi, nhiệt độ rốt cục hạ xuống, chính là thân thể vẫn có chút bềnh bồng.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Ân công tử kia ngồi xổm trước mặt ta, một đôi phượng mâu màu nâu tựa tiếu phi tiếu.

Đôi mắt này rất quen thuộc, làm cho ta không tự chủ được nhớ tới một người khác.

Thấy ta tỉnh lại, hắn nhếch miệng cười, nói: “Ngươi rốt cục tỉnh, ta ở chỗ này chờ ngươi đã nửa ngày.” Vẻ mặt tự nhiên, cùng kích động thác loạn hôm qua hoàn toàn bất đồng.

“Ngươi chờ ta?” Ta đứng dậy hỏi. Ân công tử này, đi lại tự do như thế, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Đương nhiên. Thuyền đã sắp đến Hoàng Khâu, ta thấy ngươi ngủ ngon như vậy, không nỡ gọi ngươi.” Nói xong, hắn bỏ vào trong tay ta một kiện quần áo, “Quần áo ngươi đều bị mồ hôi làm ướt, thay đồ đi!”

Ta nhìn quần áo trong tay, nhìn lại hắn, nhưng không có động tác gì.

“Làm sao vậy?” Thấy ta không động đậy, hắn hỏi.

“Ngươi … Ngươi ở trong này, ta như thế nào thay đồ?” Nếu nói trước đây, tất cả đều là nam tử, ta tất nhiên là sẽ không để ý, chính là hiện giờ gặp phải rất nhiều chuyện như vậy, tâm tính đã là bất đồng (cuối cùng thì đại thúc cũng học khôn rồi, không tự đưa mình vào miệng sói nữa hắc hắc).

“Ngươi và ta đều là nam nhân, có cái gì không thể nhìn.” Bất mãn càu nhàu một câu, hắn liếc ta một cái, xoay người về phía sau, “Hơn nữa, ta cũng không phải chưa thấy qua …”

“Ngươi nói cái gì?” Rất nhanh đem quần áo thay đổi, ta cũng không có nghe rõ lời hắn nói.

“Không có việc gì, đi thôi, chúng ta rời thuyền.” Nói xong, hắn lôi kéo ta muốn đi.

Ta rút tay lại, chính là đứng, lạnh lùng nhìn hắn, văn ti chưa động.

“Đi Lôi Chấn sơn trang? Các hạ có thể cho biết, ngươi rốt cuộc là ai?” Người này có vẻ rất quen thuộc đối với ta, nhưng ta đối với hắn nửa điểm ấn tượng cũng không có, phải đề phòng.

Nhận được nhiều giáo huấn, quả nhiên không hề dễ dàng tin tưởng người khác nữa sao? Nghĩ đến đây, ta không khỏi có chút tự giễu.

“Ngươi yên tâm đi theo ta là được, ta tất nhiên là sẽ không hại ngươi.” Thấy ta cẩn thận như thế, hắn vèo một tiếng cười ra, giữa mày hiển lộ một tia khí xinh đẹp, thoạt nhìn thật không giống một thư sinh.

“Ngươi không phải người của Lôi Chấn sơn trang?”

Hắn cong cong khóe miệng, “Ngươi nói xem?”

Nói xong, hắn cực tự nhiên kéo tay của ta hướng ngoài cửa đi đến, ta giãy không được, chỉ có thể bị động đi theo sát hắn.

Đi đến ngoài khoang thuyền, chỉ thấy một ít hạ nhân lui tới bận rộn, nhìn thấy chúng ta cũng chỉ hành lễ liền vội vàng rời đi, mà đối với ta vẫn đi theo phía sau hắn không biểu hiện ra một chút khác thường.

Không ai đến ngăn trở, ta cũng vẫn không có nhìn thấy thân ảnh của Phù Lôi hoặc là Tuyền Kỷ. Hồ nghi nhìn về phía hắn, hắn đối với ta đỉnh đạc cười, trong mắt lóe tia sáng bỡn cợt.

Sau khi lên bờ, xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo trên phố xá sầm uất, hắn dẫn ta đi vào một ngõ tắt nhỏ.

Huyên náo mới vừa rồi giống như ở một thế giới xa xăm nào đó, trong ngõ tắt nhỏ một mảnh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ vọng lại, lại giống tiếng chuông cổ vọng lại trong lòng.

Mắt thấy lối ra càng chạy càng gần, hắn cũng càng chạy càng nhanh, cuối cùng lôi kéo ta chạy chậm lại. Trong lòng bàn tay là xúc cảm da thịt trắng mịn của hắn, lúc này nhưng lại hơi hơi có mồ hôi.

“Ngươi … Thực khẩn trương?” Lấy góc độ của ta chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn, gió thổi làm mái tóc màu nâu của hắn phất qua trên mặt ta, cảm giác rất quen thuộc.

Hắn không quay đầu lại, chính là nắm tay ta chặt hơn một chút.

“Kiên trì một chút, lập tức thoát ra, nếu không dùng một chút khinh công sẽ bị bắn thành con nhím, ta cũng không muốn chạy … A, tới rồi!”

Hắn bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, nhảy người lên.

Còn chưa thấy rõ ràng tình huống trước mắt, ta đã bị hắn thuận thế ôm lấy. Trước mắt nhoáng lên một cái, phục hồi tinh thần lại liền phát hiện chính mình đã ngồi trên một chiếc xe ngựa không thu hút lắm. Bốn phía xe ngựa đều che màn đen, trong thùng xe một mảnh hắc ám, thấy không rõ cảnh sắc bên ngoài.

“Ngồi yên.” Hắn khẽ quát một tiếng, quất roi ngựa, xe ngựa lao nhanh đi.

Thở nhẹ ra một hơi, đang muốn trầm tĩnh lại, ai ngờ còn chưa đi được mấy thước, chúng ta đã bị người chặn đường.

“Ân Úy Ly, trang chủ sớm biết ngươi có dị tâm, không nghĩ tới ngươi đúng thật lớn gan như vậy, lại dám cùng Phượng Huyền Cung cấu kết! Trang chủ có lệnh, nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, có thể tha cho ngươi một mạng!”

Người tới tay cầm một cây ngân thương hồng anh, đón gió đứng ở lộ khẩu, tì phát râu quai nón, trường bào phần phật, không giận tự uy.

“Ha hả, Điền Mạnh, ngươi cho là bằng sức của ngươi có thể ngăn cản ta sao?” Ân Úy Ly ghìm ngựa nói, nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng, “Thủ hạ bại tướng, dựa vào cái gì uy hiếp?”

“Hừ, ngươi xem đó là gì?” Điền Mạnh vung tay lên, bốn phía liền xuất hiện rất nhiều cung thủ, cài tên nhắm ngay xe ngựa.

“Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, các ngươi chắc chắn sẽ chết.”

“Nga, thật không? Chúng ta đây thử xem như thế nào?” Ân Úy Ly cười to nói, không có một chút sợ hãi, chính là trở mình đem ta hoàn toàn chắn ở phía sau.

Hắn bỗng nhiên đưa các đốt ngón út tay phải vào miệng thét dài một tiếng, tiếp đó hung hăng vung roi ngựa. Ngựa hét lên một tiếng, xe ngựa liền chạy như điên.

Một cỗ áp lực cường đại phá không mà đến, vô số mũi tên bay tới, đinh đinh ghim trên thùng xe, xe ngựa có chút lay động rất nhỏ, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

Nghiêng người phủ phục trên mặt đất, ta vẫn chưa bị thương mảy may nào, trong đầu lại hiện lên hành động vừa rồi của Ân Úy Ly.

Cái động tác kia …

Chỉ vì người nọ thích làm động tác này nhất, chỉ vì ta cuối cùng cũng học không được, cho nên in sâu trong trí nhớ.

Đoạn Khâm …

Tên đột nhiên ngừng bắn, kế đó xa xa truyền đến tiếng kim khí va chạm lẫn nhau, càng ngày càng nghiêm trọng.

“Hô, rốt cục đến đây.” Ân Úy Ly thở dài một tiếng, cơ thể buộc chặt trầm tĩnh lại.

“Ngươi …” Nghi vấn cuồn cuộn đầy ngập, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, lại chỉ có thể phun ra một chữ này.

“Muốn hỏi cái gì đợi rời khỏi đây đã!” Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, lại nhanh chóng chuyển dời tầm mắt. Trong ánh mắt kia có cái gì đó chợt lóe rồi biến mất, nhưng ta không có đúng lúc bắt lấy.

“Nếu đến lúc đó, ngươi còn muốn hỏi.”

Chapter
1 Chương 1: Biến cố
2 Chương 2: Trúng độc
3 Chương 3: Phụ tử
4 Chương 4: Đoạn tụ
5 Chương 5: Đoạn khâm
6 Chương 6: Tranh chấp
7 Chương 7: Chữa thương
8 Chương 8: Rời đi
9 Chương 9: Phi mộng
10 Chương 10: Hái hoa tặc
11 Chương 11: Cứu người
12 Chương 12: Qua lại
13 Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14 Chương 14: Vong xuyên
15 Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16 Chương 16: Tùy ngôn
17 Chương 17: Kỹ viện
18 Chương 18: Ngưng sầu
19 Chương 19: Chiết tâm
20 Chương 20: Ma yểm
21 Chương 21: Đau
22 Chương 22: Tình cổ
23 Chương 23: Tản mộng
24 Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25 Chương 25: Không làm sao hơn
26 Chương 26: Hôn mê
27 Chương 27: Biệt ly tâm
28 Chương 28: Nói vội vàng
29 Chương 29: Gặp lại
30 Chương 30: Tình kí
31 Chương 31: Xa hoa chi đêm
32 Chương 32: Hoàng khâu
33 Chương 33: Cùng củ
34 Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35 Chương 35: Hoài không
36 Chương 36: Tình sâu
37 Chương 37: Hối hoặc
38 Chương 38: Thù hận
39 Chương 39: Mưa gió tùy ý
40 Chương 40: Tình mê ly
41 Chương 41: Biết khổ vì ai
42 Chương 42: Mạc thu
43 Chương 43: Vọng thư nhan
44 Chương 44: Biết vị đường
45 Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46 Chương 46: Tranh mạc đình
47 Chương 47: Không thể không ưu
48 Chương 48: Quay về mộng lãnh
49 Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50 Chương 50: Độc giải
51 Chương 51: Hướng nhân (một)
52 Chương 52: Hướng nhân (hai)
53 Chương 53: Thanh dương
54 Chương 54: Tái thiệp trần thế
55 Chương 55: Diễn chi nhan
56 Chương 56: Thiều quang
57 Chương 57: Di đoan
58 Chương 58: Miên cổ
59 Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60 Chương 60: Hư giống
61 Chương 61: Ai mạc hưu
62 Chương 62: Quạnh quẽ
63 Chương 63: Cố nhân hiện
64 Chương 64: Đêm rét lạnh
65 Chương 65: Chịu nhục
66 Chương 66: Buông tay
67 Chương 67: Biết chi bằng không biết
68 Chương 68: Không thể ngủ
69 Chương 69: Mưa gió
70 Chương 70: Thanh y
71 Chương 71: Ân uý ly
72 Chương 72: Gặp lại
73 Chương 73: Tố tâm sự
74 Chương 74: Ấm lòng
75 Chương 75: Đêm xuân
76 Chương 76: Không hỏi gặp lại
77 Chương 77: Du thành về
78 Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79 Chương 79: Tả niệm chi thương
80 Chương 80: Mê tình hoặc
81 Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82 Chương 82: Hồn định ba (1)
83 Chương 83: Hồn định ba (2)
84 Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85 Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86 Chương 86: Nùng tình
87 Chương 87: Tình địch chi ngộ
88 Chương 88: Lang tâm khó dò
89 Chương 89: Tranh giành tình nhân
90 Chương 90: Thận thận thận nhập!
91 Chương 91: Tác tình khiên (1)
92 Chương 92: Tác tình khiên (2)
93 Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94 Chương 94: Đi nơi nào
95 Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96 Chương 96: U minh giản
97 Chương 97: Tình thâm không thọ
98 Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99 Chương 99: Một mình đoạn trường
100 Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101 Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102 Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103 Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104 Chương 104: Giao phong chi chiến
105 Chương 105: Thân chịu trọng thương
106 Chương 106: Không nói gì chi chương
107 Chương 107: Chuyện trước kia
108 Chương 108: Già mà không nghiêm
109 Chương 109: Mê man bất tỉnh
110 Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111 Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112 Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113 Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114 Chương 114: Một mình ứng đối
115 Chương 115: Định thắng bại
116 Chương 116: Chữa thương
117 Chương 117: Vãn quân tâm
118 Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119 Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120 Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121 Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122 Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123 Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124 Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125 Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126 Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Biến cố
2
Chương 2: Trúng độc
3
Chương 3: Phụ tử
4
Chương 4: Đoạn tụ
5
Chương 5: Đoạn khâm
6
Chương 6: Tranh chấp
7
Chương 7: Chữa thương
8
Chương 8: Rời đi
9
Chương 9: Phi mộng
10
Chương 10: Hái hoa tặc
11
Chương 11: Cứu người
12
Chương 12: Qua lại
13
Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14
Chương 14: Vong xuyên
15
Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16
Chương 16: Tùy ngôn
17
Chương 17: Kỹ viện
18
Chương 18: Ngưng sầu
19
Chương 19: Chiết tâm
20
Chương 20: Ma yểm
21
Chương 21: Đau
22
Chương 22: Tình cổ
23
Chương 23: Tản mộng
24
Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25
Chương 25: Không làm sao hơn
26
Chương 26: Hôn mê
27
Chương 27: Biệt ly tâm
28
Chương 28: Nói vội vàng
29
Chương 29: Gặp lại
30
Chương 30: Tình kí
31
Chương 31: Xa hoa chi đêm
32
Chương 32: Hoàng khâu
33
Chương 33: Cùng củ
34
Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35
Chương 35: Hoài không
36
Chương 36: Tình sâu
37
Chương 37: Hối hoặc
38
Chương 38: Thù hận
39
Chương 39: Mưa gió tùy ý
40
Chương 40: Tình mê ly
41
Chương 41: Biết khổ vì ai
42
Chương 42: Mạc thu
43
Chương 43: Vọng thư nhan
44
Chương 44: Biết vị đường
45
Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46
Chương 46: Tranh mạc đình
47
Chương 47: Không thể không ưu
48
Chương 48: Quay về mộng lãnh
49
Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50
Chương 50: Độc giải
51
Chương 51: Hướng nhân (một)
52
Chương 52: Hướng nhân (hai)
53
Chương 53: Thanh dương
54
Chương 54: Tái thiệp trần thế
55
Chương 55: Diễn chi nhan
56
Chương 56: Thiều quang
57
Chương 57: Di đoan
58
Chương 58: Miên cổ
59
Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60
Chương 60: Hư giống
61
Chương 61: Ai mạc hưu
62
Chương 62: Quạnh quẽ
63
Chương 63: Cố nhân hiện
64
Chương 64: Đêm rét lạnh
65
Chương 65: Chịu nhục
66
Chương 66: Buông tay
67
Chương 67: Biết chi bằng không biết
68
Chương 68: Không thể ngủ
69
Chương 69: Mưa gió
70
Chương 70: Thanh y
71
Chương 71: Ân uý ly
72
Chương 72: Gặp lại
73
Chương 73: Tố tâm sự
74
Chương 74: Ấm lòng
75
Chương 75: Đêm xuân
76
Chương 76: Không hỏi gặp lại
77
Chương 77: Du thành về
78
Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79
Chương 79: Tả niệm chi thương
80
Chương 80: Mê tình hoặc
81
Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82
Chương 82: Hồn định ba (1)
83
Chương 83: Hồn định ba (2)
84
Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85
Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86
Chương 86: Nùng tình
87
Chương 87: Tình địch chi ngộ
88
Chương 88: Lang tâm khó dò
89
Chương 89: Tranh giành tình nhân
90
Chương 90: Thận thận thận nhập!
91
Chương 91: Tác tình khiên (1)
92
Chương 92: Tác tình khiên (2)
93
Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94
Chương 94: Đi nơi nào
95
Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96
Chương 96: U minh giản
97
Chương 97: Tình thâm không thọ
98
Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99
Chương 99: Một mình đoạn trường
100
Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101
Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102
Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103
Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104
Chương 104: Giao phong chi chiến
105
Chương 105: Thân chịu trọng thương
106
Chương 106: Không nói gì chi chương
107
Chương 107: Chuyện trước kia
108
Chương 108: Già mà không nghiêm
109
Chương 109: Mê man bất tỉnh
110
Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111
Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112
Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113
Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114
Chương 114: Một mình ứng đối
115
Chương 115: Định thắng bại
116
Chương 116: Chữa thương
117
Chương 117: Vãn quân tâm
118
Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119
Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120
Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121
Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122
Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123
Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124
Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125
Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126
Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công