Chương 70: ‘Vân Ngạn’

Vân Ngạn xin nghỉ ba ngày, sau khi trở lại đoàn phim nghiêm túc quay cả ngày, không tìm được thời gian rảnh, vì vậy cậu tranh thủ lúc Diệp Lạc quay cùng vai phụ đi tìm Mạc Lâm, hai người ngồi một góc trong đoàn phim, vừa xem Diệp Lạc đóng phim, vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

"Cho nên, anh với tiền bối của anh, đều là người ngoài hành tinh?"

"Đúng vậy." Mạc Lâm nhướng mày cười nói: "Giờ cậu mới hỏi?"

Vân Ngạn: "Trước đó chưa kịp hỏi."

Gần đây tiếp nhận quá nhiều thông tin, quá khứ của cậu và Thẩm Sơ Hành đã đủ nhiều rồi, nào rảnh nhớ tới chuyện này nữa?

"Hai người đến từ đâu?" Vân Ngạn hỏi.

"Không nói cho cậu, người trái đất mấy người thích nhất là bắt người ngoài hành tinh làm nghiên cứu gì đó, tôi phải giữ mạng thôi." Mạc Lâm quyết định giữ bí mật: "Hơn nữa có nói cậu cũng chả biết, bọn tôi không ở cùng thời không với mấy người."

Có vẻ như đó là nền văn minh cấp cao.

"Anh nói người kia là tiền bối của anh, ý của anh là, hai người vẫn là học sinh?"

"Đúng vậy, niên hạn giáo dục của chúng tôi rất dài."

"Vậy hai người đang học ở giai đoạn nào? Đại học? Nghiên cứu sinh? Tiến sĩ? Đến đây nghiên cứu? Tiền bối của anh giờ đang ở đâu? Tại sao anh phải đến thực hiện "dịch vụ hậu mãi"?"

Mạc Lâm hừ một tiếng, liếc cậu: ".... Cậu có nhiều vấn đề thế?"

Vân Ngạn cười: "Còn nhiều nữa."

Mạc Lâm bĩu môi, anh ta nghi tiền bối thảo luận chuyện này với anh ta, chính là để một ngày nào đó anh ta trở thành máy trả lời tự động chuẩn chỉnh.

"Dựa theo hệ thống giáo dục của con người, trình độ của bọn tôi gần giống với nghiên cứu sinh... Chúng tôi đến từ viện nghiên cứu của người ngoài hành tinh, thiên về nghiên cứu phương hướng tâm lý học của người hành tinh khác, chẳng qua nó còn mang một vài yếu tố xã hội học, khác với phương thức phân chia chuyên ngành của con người."

"Đề tài nghiên cứu của tiền bối, cậu đã xem trong tài liệu ấy, anh ấy đến sớm, thu thập đầy đủ thông tin rồi về, tôi vừa mới làm xong thực nghiệm bên này, phân tích xong còn phải theo dõi, cho nên anh ấy nhờ tôi giúp anh ấy hoàn thành công việc."

Vân Ngạn gật đầu, thì ra là thế.

"Vậy đề tài nghiên cứu của anh là gì?"

"... Cậu hỏi cái này là gì?" Mạc Lâm từ chối trả lời, chỉ Diệp Lạc: "Thời gian có hạn, cậu không tranh thủ hỏi mấy cậu quan trọng à?"

Vân Ngạn nhướng mày nhìn hắn, cảm thấy hắn đang giấu diếm chút gì đó.

Nhưng hắn nói cũng đúng.

"Được rồi, cho nên." Vân Ngạn chỉ vào bản thân: "Thân thể này, là các anh chuẩn bị cho tôi?"

Mạc Lâm cười gật đầu: "Đúng vậy, cậu coi, để tạo cảm giác thân quen cho cậu, tôi còn cố ý tìm nhà họ Vân, trước kia của cậu ta không phải tên Vân Ngạn, sau này mới đổi."

"Trước kia không phải tên Vân Ngạn" là ý gì?

"Thân thể này trước kia là người sống?" Vân Ngạn không khỏi cao giọng nói.

Mạc Lâm vội vàng thủ thể, yêu cầu cậu nói nhỏ lại: "Cái gì mà người sống... Không phải người sống thì cậu sống thế nào được?"

Vân Ngạn nuốt nước bọt, trước kia cậu còn tưởng thân thể với thân phận này là được tạo ra, còn thấy an lòng.

"Vậy... Không phải tôi chiếm thân thể người khác rồi à? Vậy ' Vân Ngạn' lúc trước đâu? Cậu ta đang ở đâu?"

"Đừng lo." Mạc Lâm cười nói: "Cậu ta chết rồi."

"... Nhưng khi tôi vào thế giới này tôi đang chạy trên đường... " Vân Ngạn cảnh giác nhìn Mạc Lâm, thận trọng hỏi: "Không phải mấy người bắt giết cậu ta rồi chứ?"

"..." Mạc Lâm giật khóe miệng: "Nghĩ cái gì vậy?"

Vân Ngạn thở phào nhẹ nhõm: "Cũng đúng, dù anh muốn làm vậy, tiền bối của anh cũng không đồng ý."

Mạc Lâm: "..." Tôi không đáng tin vậy à????

"Tái tạo thân thể mới cần năng lượng rất lớn, còn đưa linh hồn vào tốn ít năng lượng hơn nhiều." Mạc Lâm giải thích: "Cậu trở về, tức là trọng sinh trong thân thể đã chết, chẳng qua cậu ta chết hơi sớm, linh hồn của thân thể này đã mất từ năm 14 tuổi rồi."

Vân Ngạn giật mình, cảm giác gần đây tam quan của cậu được làm mới mỗi ngày.

"Vậy..." Cậu cảm thấy không đúng: "Vậy sau 14 tuổi thì sao? Tồn tại thế nào? Thân thể này... là ai?"

Mạc Lâm nhìn cậu, há miệng, do dự không nói nên lời.

"Là anh đúng không?" Vân Ngạn chợt ý thức được, lúc trước Thẩm Sơ Hành điều tra Mạc Lâm, thông tin cho thấy 'Mạc Lâm' trở về đúng một ngày sau khi cậu đến đây.

Sắc mặt Mạc Lâm có hơi mất tự nhiên: "... Cậu đoán rất chính xác."

Vân Ngạn: "..." Đúng thật.

Trong đầu cậu lượn qua rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như, mẹ nó, chả phải thân thể này bị anh ta thấy hết rồi sao?

Ví dụ như... Mấy đối tượng mập mờ trước kia là chuyện gì?!

Cậu nhìn về phía Diệp Lạc đang đóng phim, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.

"... Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn!" Mạc Lâm sớm đã đoán được cậu sẽ nghĩ cái gì, trầm mặt nói: "Tôi vì nghiên cứu cả thôi!"

Vân Ngạn phì cười: "Cho nên rốt cuộc đề tài nghiên cứu của anh là gì?"

Mạc Lâm nghẹn lời, nhìn Diệp Lạc, không đáp.

Vân Ngạn nhịn cười: "Nói cho tôi biết đi, không tôi sẽ nghĩ anh là đồ lả lơi ong bướm..."

"Cậu mới lả lơi ong bướm!" Trán Mạc Lâm nổi đầy gân xanh, nhìn ánh mắt quyết không từ bỏ của Vân Ngạn, thật lâu sau, đành phải thỏa hiệp.

"Được rồi tôi nói cho cậu." Mạc Lâm mệt tâm thở dài, cảnh cáo cậu: "Không được nói Lạc Lạc biết, không thì tôi có rất nhiều biện pháp để cậu với Thẩm Sơ Hành..."

Vân Ngạn giơ tay thề: "Chỉ cần anh không nói, tôi tuyệt đối không nói!"

Mạc Lâm nhìn cậu, cuối cùng thỏa hiệp, hít một hơi thật sâu, dùng tốc độ nhanh nhất nói: "Nghiên cứu về sự hình thành các mối quan hệ mập mờ của con người và hình thức biểu hiện, nhận thức, phản ứng dựa trên các nhân cách khác nhau đối với các tín hiệu mập mờ."

Hả?

Vân Ngạn mất ba giây mới phản ứng kịp.

"Phì hahaha!" Vân Ngạn chỉ vào hắn cười nghiêng ngả: "Cho nên đề tài nghiên cứu của anh là 'mập mờ'?!"

"...Đúng."

Chả trách!

"Cho nên." Vân Ngạn coi như bị thuyết phục, nhưng kết quả cũng giống với suy đoán mơ hồ của cậu: "Điện thoại của tôi có rất nhiều số của đối tượng mập mờ... và cả những người kỳ quái tôi gặp, tất cả đều là anh tạo nghiệt?"

"Gì mà tạo nghiệt?" Mạc Lâm không khỏi nói: "Đó là đối tượng nghiên cứu của tôi, tôi chả có quan hệ gì với họ cả!"

"Ha ha." Vân Ngạn cười: "Anh còn muốn có quan hệ với họ? Không sợ hư thận hả?!"

Mạc Lâm nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Muốn hư cũng là thận cậu hư."

Vân Ngạn giật giật khóe miệng: "Còn muốn tôi cảm ơn anh giữ trinh tiết giùm tôi hả?"

"... Tôi nghiên cứu quan hệ mập mờ chứ không phải quan hệ tình dục, giúp cậu duy trì thân phận nhiều năm vậy, dùng mấy mối quan hệ của cậu có gì sai à?"

...Có vẻ đúng?

"Không phải, mấu chốt là..." Vân Ngạn nghĩ đến chuyện mình trải qua ở trường học, nổi cả da gà da vịt, "Gặp ai cũng mập mờ hết! Không lựa đối tượng thực nghiệm ư?"

"Ai nói không lựa? Tôi lựa kỹ lắm đó." Mạc Lâm ra vẻ vô tội: "Tôi cần rất nhiều số liệu, mấy năm phải thu thập cả trăm cái, cậu gặp được mấy người đâu?"

Vân Ngạn coi như phục rồi, may mà sau khi cậu xuyên đến đây vòng xã giao không tính là rộng, trừ ở trường, cậu cũng chưa từng đến nơi 'Vân Ngạn' thường đi.

Nghĩ đến hàng trăm đối tượng mập mờ, Vân Ngạn cảm thấy mình mắc chứng sợ xã hội, không chừng còn thêm chứng sợ xã giao.

Vân Ngạn một lời khó nói hết nhìn Mạc Lâm: "Vậy anh không dọn được à?"

"Tôi đã dọn gần hết rồi!" Mạc Lâm vô tội nói tiếp: "Về chuyện mập mờ, kết thúc rất dễ dàng, chỉ cần gửi tín hiệu là cắt được rồi, hơn nữa không phải dọn rất ổn à? Cậu coi giờ có ảnh hưởng gì đến cuộc sống cậu đâu?"

"Không ảnh hưởng?" Vân Ngạn cả giận: "Vậy Du Lãng thì sao?"

"..."

Mạc Lâm chậm rãi biến thành chú chim cút.

"Chuyện của Du Lãng nằm ngoài dự liệu của tôi." Mạc Lâm bất lực nói: "Lúc tôi tiếp xúc với anh ta, đúng ra là tôi không định mập mờ với anh ta đâu, anh ta là con của tài xế nhà họ Vân, chuyện này cậu biết mà? Tôi muốn đi hỏi thăm chuyện giới giải trí thôi."

Vân Ngạn gật đầu, nguyên tác cũng nói vậy.

"... Từ từ." Lúc này Vân Ngạn mới phản ứng lại: "Quyển truyện kiếp trước tôi đọc... Quyển 'Điên cuồng bá đạo yêu: Tiểu minh tinh, đừng chạy' ấy..."

Mạc Lâm run người, vội vàng làm động tác 'dừng lại': "Đệt xin cậu đừng nói, mỗi lần nghe thấy là tôi lại nổi da gà!"

Vân Ngạn cười rộ lên: "Ban đầu tôi còn cho rằng mình xuyên thư, cho nên quyển sách này là sao? Ai viết?"

Mạc Lâm sờ cánh tay: "AI viết."

"... AI?!" Vân Ngạn sửng sốt.

Mạc Lâm gật đầu: "Tôi thiết lập tình tiết với nhân vật, nó tự viết ra."

Vân Ngạn: "... Nói cách khác là anh viết?"

"Sao nói tôi viết được?" Mạc Lâm trừng mắt, phủi sạch quan hệ: "Đều là AI viết, tôi chỉ góp tình tiết!"

Chẳng phải tình tiết là thứ quan trọng nhất à?

"Thế mà anh cho Diệp Lạc với Du Lãng làm vai chính?!" Vân Ngạn không thể tin được nhìn anh ta, sau đó ý thức được: "Ôi... Chả trách sau này Du Lãng thảm vậy, cốt truyện chạy theo hướng kỳ lạ thế."

"Đã nói không phải tôi... Quên đi." Ngẫm lại thì đúng là hắn chọn hai người họ làm vai chính, Mạc Lâm mệt tâm, lười cãi lại, hỏi cậu: "Không để bọn họ làm vai chính, chẳng lẽ để 'Vân Ngạn' làm à? Bộ truyện này đến tay cậu, là để cậu chuẩn bị tâm lý trước khi đến thế giới này, không, chủ yếu là giải thích mâu thuẫn với mối quan hệ của các nhân vật cho cậu."

Thì ra là vậy.

Vân Ngạn cười: "Nếu là thật, tôi muốn cảm ơn anh."

Mạc Lâm thở dài, chống cằm: "Không cần cảm ơn, đáng tiếc, nếu đây thật sự là truyện thì tốt rồi."

"Ý gì?"

"Chuyện của Du Lãng và Diệp Lạc đều là thật, Lạc Lạc đau lòng... Nhưng lúc đó tôi đang ở trong cơ thể của 'Vân Ngạn', chẳng làm gì được."

Chương 69Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26: Sốt
27 Chương 27: Không thể từ bỏ
28 Chương 28: Đóa hoa trên núi cao
29 Chương 29: Anh không biết đau hả?
30 Chương 30: Theo đuổi
31 Chương 31: Thẩm Sơ Hành! Anh OOC rồi!
32 Chương 32: Tôi nhớ chồng tôi rồi
33 Chương 33: Ảo giác
34 Chương 34: Gà cay
35 Chương 35: Chỉ có em
36 Chương 36: Thiếu niên trong tranh
37 Chương 37: Rắn
38 Chương 38: Có anh bên cạnh, em cảm thấy đặc biệt an tâm
39 Chương 39: Nhịp tim hỗn loạn
40 Chương 40: Đến đón em
41 Chương 41: Du Lãng
42 Chương 42: Chỗ dựa vững chắc
43 Chương 43:   Cảm ơn anh
44 Chương 44: Giận
45 Chương 45: Thẩm Sơ Hành bước từng bước về phía cậu
46 Chương 46: Thẩm Sơ Hành bước từng bước về phía cậu
47 Chương 47: Anh là của em
48 Chương 48: Hành Hành
49 Chương 49: Ai có thể chắc chắn những chuyện liên quan đến linh hồn?
50 Chương 50: Cảm kích
51 Chương 51: Vân phu nhân hẹn hò với người đàn ông bí ẩn!
52 Chương 52: không thể che giấu tình yêu trong ánh mắt
53 Chương 53: Hành Hành ơi
54 Chương 54: đóa hoa trên núi cao hái được tôi
55 Chương 55: rất thơm
56 Chương 56: Hạnh phúc của những người bình thường
57 Chương 57: Ái phi ơi~
58 Chương 58: Người ngoài hành tinh
59 Chương 59: Cứng quá nhỉ
60 Chương 60: Ngạn Ngạn
61 Chương 61: Sức mạnh của tình yêu
62 Chương 62: Trở về
63 Chương 63: Ký ức
64 Chương 64: Không phải người
65 Chương 65: Kiều Tư Dụ
66 Chương 66: Lựa chọn
67 Chương 67: Yêu
68 Chương 68: Lời thật lòng
69 Chương 69: Em chỉ hy vọng anh bình an
70 Chương 70: 'Vân Ngạn'
71 Chương 71: Diệp Lạc
72 Chương 72: Không cho chụp chồng tôi!
73 Chương 73: Sinh con
74 Chương 74: Xứng đôi
75 Chương 75: Chồng ơi...
76 Chương 76: Không ngọt bằng em
77 Chương 77: Tuyên bố chủ quyền thay em
78 Chương 78: Ánh sáng của hắn
79 Chương 79: Hoa
80 Chương 80: Mọi thứ đều rất đáng giá
81 Chương 81: Phát sóng trực tiếp
82 Chương 82: Nụ cười của anh sưởi ấm em, giống như em sưởi ấm anh.
83 Chương 83: Phiên ngoại 1
84 Chương 84: Phiên ngoại 2
85 Chương 85: Phiên ngoại 3
86 Chương 86: Phiên ngoại 4
87 Chương 87: Phiên ngoại 5
88 Chương 88: Phiên ngoại 6
89 Chương 89: Phiên ngoại 7
90 Chương 90: Phiên ngoại 8
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26: Sốt
27
Chương 27: Không thể từ bỏ
28
Chương 28: Đóa hoa trên núi cao
29
Chương 29: Anh không biết đau hả?
30
Chương 30: Theo đuổi
31
Chương 31: Thẩm Sơ Hành! Anh OOC rồi!
32
Chương 32: Tôi nhớ chồng tôi rồi
33
Chương 33: Ảo giác
34
Chương 34: Gà cay
35
Chương 35: Chỉ có em
36
Chương 36: Thiếu niên trong tranh
37
Chương 37: Rắn
38
Chương 38: Có anh bên cạnh, em cảm thấy đặc biệt an tâm
39
Chương 39: Nhịp tim hỗn loạn
40
Chương 40: Đến đón em
41
Chương 41: Du Lãng
42
Chương 42: Chỗ dựa vững chắc
43
Chương 43:   Cảm ơn anh
44
Chương 44: Giận
45
Chương 45: Thẩm Sơ Hành bước từng bước về phía cậu
46
Chương 46: Thẩm Sơ Hành bước từng bước về phía cậu
47
Chương 47: Anh là của em
48
Chương 48: Hành Hành
49
Chương 49: Ai có thể chắc chắn những chuyện liên quan đến linh hồn?
50
Chương 50: Cảm kích
51
Chương 51: Vân phu nhân hẹn hò với người đàn ông bí ẩn!
52
Chương 52: không thể che giấu tình yêu trong ánh mắt
53
Chương 53: Hành Hành ơi
54
Chương 54: đóa hoa trên núi cao hái được tôi
55
Chương 55: rất thơm
56
Chương 56: Hạnh phúc của những người bình thường
57
Chương 57: Ái phi ơi~
58
Chương 58: Người ngoài hành tinh
59
Chương 59: Cứng quá nhỉ
60
Chương 60: Ngạn Ngạn
61
Chương 61: Sức mạnh của tình yêu
62
Chương 62: Trở về
63
Chương 63: Ký ức
64
Chương 64: Không phải người
65
Chương 65: Kiều Tư Dụ
66
Chương 66: Lựa chọn
67
Chương 67: Yêu
68
Chương 68: Lời thật lòng
69
Chương 69: Em chỉ hy vọng anh bình an
70
Chương 70: 'Vân Ngạn'
71
Chương 71: Diệp Lạc
72
Chương 72: Không cho chụp chồng tôi!
73
Chương 73: Sinh con
74
Chương 74: Xứng đôi
75
Chương 75: Chồng ơi...
76
Chương 76: Không ngọt bằng em
77
Chương 77: Tuyên bố chủ quyền thay em
78
Chương 78: Ánh sáng của hắn
79
Chương 79: Hoa
80
Chương 80: Mọi thứ đều rất đáng giá
81
Chương 81: Phát sóng trực tiếp
82
Chương 82: Nụ cười của anh sưởi ấm em, giống như em sưởi ấm anh.
83
Chương 83: Phiên ngoại 1
84
Chương 84: Phiên ngoại 2
85
Chương 85: Phiên ngoại 3
86
Chương 86: Phiên ngoại 4
87
Chương 87: Phiên ngoại 5
88
Chương 88: Phiên ngoại 6
89
Chương 89: Phiên ngoại 7
90
Chương 90: Phiên ngoại 8