Chương 70: Lời hứa

Trăng treo đầu cành, Sầm Duệ nằm trong lòng Phó Tránh chợt nói: "Phó Tránh... Sinh một đứa đi."
Phó Tránh ngẩn ra, cúi đầu nhìn nàng.
Trên mặt Sầm Duệ vẫn là ý cười miễn cưỡng, ngữ khí hoàn toàn không có tý đùa cợt nào: "Ta nghĩ lâu rồi, dù sao chàng cũng không thể không lập thất, nếu tương lai chia tách..."
"Không có nếu." Phó Tránh lạnh như băng đánh gãy lời nàng, như là cho nàng cũng như là cho mình một lời hứa: "Ta nhất định sẽ tìm được con đường thích hợp cho chúng ta đi xuống."
Sầm Duệ chăm chú nhìn hắn, nhẹ nhàng ừ.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đại hôn vô cùng náo nhiệt của Chiêu Dương công chúa và Từ Thiên đã kết thúc, mắt thấy Từ Sư rục rịch có hành động trên triều, Sầm Duệ biết việc này vẫn chưa thể kết thúc được. Khi nàng đang nhăn mày cau mặt nghĩ cách thì nước láng giềng đột nhiên có tin lão hoàng đế của Tấn quốc băng hà, trận chiến tranh đoạt ngôi bị hoàng đế của đảng Thái tử và đảng Tam hoàng tử chính thức bùng nổ.
Khi mà hai đảng đang đấu nhau tới mức ngươi chết ta sống là lúc Thái tử Tấn quốc bỗng phái sứ giả tới thăm Cung quốc, mang theo rất nhiều tiền bạc, lụa là gấm vóc cùng với trâu bò, dê cừu, đi kèm với đó là bức thư đích thân Thái tử điện hạ viết, đại ý là "Ta là người thừa kế danh chính ngôn thuận ngôi vị hoàng đế, Tam đệ vương bát đản cố ý tranh đoạt, nay ta nguyện dùng bốn tòa thành làm tạ lễ, thỉnh bệ hạ của Cung quốc giúp ta một tay."
Bốn cái thành này không đơn giản, xung quanh đất đai nguồn nước dồi dào, chưa kể hai thành trong đó có quan khẩu giao thương nổi danh. Sầm Duệ huýt sáo một cái, vị Thái tử này hạ bút lớn quá, thành ý đủ chừng rồi. Lại nhìn vàng bạc quà cáp phía sau sứ giả, Sầm Duệ cầm một cuốn sách lên, cười mà không nói.
Sứ giả của Tấn quốc tưởng Sầm Duệ chê ít tiền, âm thầm đau lòng một phen, cười theo nói: "Đây chỉ là chút tâm ý của điện hạ nhà ta mà thôi, ngày sau đợi tới khi điện hạ đi lên đại bảo, tất sẽ còn cảm tạ khác."
Nào có đạo lý dê béo tới tay mà không làm thịt, Sầm Duệ và Phó Tránh cho nhau một ánh mắt, cười nói: "Trẫm đã nhận được tâm ý của Thái tử quý quốc rồi."
Sứ giả nghe thấy, sự đã thành, lập tức không nhịn được chắp tay nói: "Vậy chúng ta đợi tin lành của bệ hạ."
Sứ giả vừa đi, Sầm Duệ sờ lên cái thùng cao tới nửa người, chậc chậc ngạc nhiên nói: "Tấn quốc thật nhiều tiền mà, ngay cả ta cũng muốn tranh ngôi vị hoàng đế của huynh đệ họ."
Phó Tránh nghe vậy thì nhướn mi, thấp giọng nói: "Bây giờ Tấn quốc đang xảy ra nội loạn, nếu nàng có tâm..."
Sầm Duệ làm động tác ngừng, chép miệng: "Chuyện nhà mình còn chưa lo xong, làm gì có rảnh xen vào chuyện nhà người khác?"
Phó Tránh cúi đầu trầm tư một lát, giãn mày cười: "Tiếp theo bệ hạ nên triệu kiến Tạ Dung rồi."
Sầm Duệ khó hiểu nhìn hắn, Phó Tránh nói: "Làm bộ thì nên làm đủ."
Chưa tới nửa tháng, Yến Vương nhận được thủ dụ của Sầm Duệ, tập kết đại binh bày trận tại biên giới hai nước Cung – Tấn, sẵn sàng đón địch. Khí thế của Thái tử Tấn quốc lập tức tăng vọt, thắt lưng cũng thẳng hơn nhiều, lập tức sửa đổi tác phong làm việc quanh co, cẩn thận, trực tiếp xung đột quân đội với Dung Trạch.
Tất cả cùng nghiền ngẫm, đánh giá chắc Thái tử điện hạ này đã có Cung quốc làm chỗ dựa, mặc dù không biết vì sao hoàng đế Cung quốc lại xuất binh tương trợ vị Thái tử như cái thùng cơm của bọn họ, nhưng Tam hoàng tử Dung Trạch có năng lực thế nào mà khiến một nước điều binh sang chứ, chưa nói người lãnh binh còn là Yến Vương dũng mãnh thiện chiến của Cung quốc.
Trong khi chẳng có ai xem trọng Dung Trạch, thì đột nhiên Tể tướng của Tấn quốc – Hoài Dĩ An tuyên bố bức thư Thái tử dâng bốn thành phía nam để đổi lần xuất binh này của Cung quốc, bên trên có ấn triện rõ ràng của Thái tử. Khi hành văn, Thái tử còn tự xưng là hoàng đế, tỏ rõ kiêu ngạo ương ngạnh. Đương nhiên quá trình này đã xóa hết dấu vết của việc Sầm Duệ không phúc hậu thu tiền bán nhân...
Vốn dĩ tiếng oán than của dân chúng Tấn quốc đối với Thái tử đã dậy đất, nay chuyện bán nước vừa xảy ra, sự phẫn nộ bị đẩy tới cực điểm. Thái tử thấy tình thế không đúng, đầu óc có trì độn cũng nhìn ra được Sầm Duệ đã đâm hắn một nhát, vừa tức giận đến hộc máu vừa sợ hãi khi đại quân của Dung Trạch tới gần, hốt hoảng chạy về biên giới giao ba nước.
Mắt thấy thảo nguyên đã gần ngay trước mắt, mà không biết từ chỗ nào xuất hiện binh mã mai phục kéo tới, toàn đảng của Thái tử bị diệt, Thái tử không rõ tung tích.
Khi Yến Vương áp giải dư đảng của Thái tử tới châu phủ thì Sầm Duệ mới nhảy ra, vô cùng đau đớn chỉ trích hắn: "Yến Vương biết tội chưa?! Đây là chuyện nhà người khác, sao ngươi không có chiếu lệnh của trẫm đã tự tiện nhúng tay chứ?!"
Yến Vương "biết vậy chẳng làm" thỉnh tội với Sầm Duệ: "Mong bệ hạ minh xét! Lúc đó thần đang dẫn binh tuần sát ở biên cảnh, tưởng lầm đó là đám thổ phỉ quấy nhiễu ở U Châu mấy ngày trước nên lập tức tạm giam."
Đám người bị trói đồng thời phun máu: Hơn nửa đêm ngươi còn đi tuần sát biên cảnh, lừa quỷ à!
Sầm Duệ phất phất tay áo: "Thôi vậy, giờ phạt ngươi đưa những người này về Tấn quốc đi."
Dung Trạch cười tủm tỉm đón nhận tù binh ở biên cảnh, còn giả mù sa mưa khen ngợi Sầm Duệ nhân từ đại nghĩa.
Không lâu, Dung Trạch đăng cơ làm đế, Tấn quốc đổi niên hiệu thành "Tiên Thiên".
Trong nội bộ Cung quốc khen chê vấn đề này không giống nhau, đại đa số cho rằng Sầm Duệ không quá phúc hậu nhưng đối với Cung quốc mà nói vẫn là rất tốt, dù sao Dung Trạch cũng là nhân vật nổi tiếng hiền danh, là vị đế vương mà dân chúng hy vọng. Cũng có người nói Sầm Duệ thất tín, có hành vi lừa gạt của lưu manh, đánh mất mặt mũi hữu nghị của Cung quốc.
Sầm Duệ rộng lượng không quan tâm đám người phỉ nhổ nàng, nhưng thỉnh thoảng ngẫm nghĩ lại, vẫn thấy hơi tiếc, ôm gối lăn trái lăn phải: "Nhà bên đấy to lắm nha!"
Phó Tránh ngồi một bên xem tấu chương, dùng quạt vỗ vào chân nàng: "Tiếc giày thì không bắt được sói."
"Dù ta có bắt Dung Trạch về thì hắn cũng đâu thể gả cho ta, sinh con cho ta chứ." Nói còn chưa dứt lời đã bị Phó Tránh tóm qua sửa chữa lại.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Gió đông lạnh lẽo, tân niên đang tới gần, Từ tướng thấy còn kéo dài nữa thì qua năm sau, việc gả nữ nhi thật sự thất bại rồi.
Hôm nay tâm tình của Sầm Duệ không tệ, lúc lâm triều quân thần cười cười nói nói, hoà thuận vui vẻ, riêng Từ tướng ủ rũ, rốt cuộc không nhịn không được: "Bệ hạ."
Sầm Duệ đang thương lượng xem năm nay sẽ thiết yến mồng một ở đâu với Lễ bộ, đang cao hứng mà bị quấy rầy cũng không biến sắc, hoà nhã nói: "Tướng gia có chuyện gì muốn khải tấu?"
Từ tướng thấy thái độ hòa ái của Sầm Duệ, lo lắng đắn đo, rồi nhắc lại chuyện thỉnh chỉ tứ hôn mấy ngày trước lần nữa.
Sầm Duệ mỉm cười chuyển ánh mắt qua người Phó Tránh: "Se duyên là việc vui, tất nhiên trẫm cũng vui mừng. Danh tiếng của thiên kim nhà Tướng gia truyền khắp kinh thành, dòng dõi cũng xứng đôi với Thái Phó, ý của Thái Phó thế nào?"
Không phải Từ Sư không hỏi dò ý của Phó Tránh, nhưng lần nào cũng là mặt nóng áp mông lạnh! Nữ nhi của bổn tưởng phải giả cho nam nhân già như ngươi ta còn chưa luyến tiếc đâu! Ngươi cũng không còn là Phụ chính, kiêu ngạo cái rắm! Thế nên mới sống chết thỉnh chỉ với Sầm Duệ, bổn tướng xem xương cốt của ngươi cứng hay là thánh chỉ cứng!
Phó Tránh làm như không nghe thấy lời Sầm Duệ nói, cúi đầu không nói.
Sầm Duệ không đổi sắc mặt, hơi cao giọng hơn: "Thái Phó?!"
Lúc này Phó Tránh mới ngẩng mặt, để lộ khuôn mặt lạnh lùng: "Thần đã có thê thất, chỉ biết tạ ý tốt của Tướng gia."
"..." Khắp triều đình đang ong ong bàn luận sôi nổi, nghe xong, lập tức chìm vào khoảng yên lặng.
Tiếng lòng của quần chúng đều là: Mẹ ơi! Thì ra ngoại trừ Từ tướng, còn có người dám gả nữ nhi cho Thái phó đại nhân sao?!
Sầm Duệ cũng bị hắn làm cho á khẩu, thật lâu sau mới ho khan nói: "Sao trẫm chưa từng nghe Thái Phó nhắc tới chứ, Thái Phó nên nói chuyện cẩn thận, một lời vô ý chính là khi quân đấy!" Ánh mắt hồ nghi liếc nhìn khuôn mặt không rõ hỉ giận, hắn sẽ không... thực sự cưới một vị phu nhân nào ở quê đấy chứ...
Hay lắm hay lắm, Từ tướng dùng sức gật đầu, hai chòm râu tức giận đến mức vểnh lên: "Thái Phó đã nhậm chức trong triều sáu bảy năm rồi, vậy mà ta đã bao giờ thấy qua tôn phu nhân đâu."
Ánh mắt Phó Tránh lạnh lùng sắc bén, ngữ điệu trầm thấp, nhưng lại ẩn giấu sự ai oán khó phát hiện: "Tám năm trước Bình Châu có loạn, thần cùng thê tử bị lạc nhau trong lưu dân, từ đó chưa từng gặp lại. Nhưng quả thật thần đã cưới vợ lập thất, bệ hạ không tin có thể truyền mẫu thân của thần tới hỏi."
Từ tướng vẫn không chịu bỏ qua: "Theo luật của Cung quốc, vợ chồng cách biệt tám năm thì được phán là hòa ly. Thái phó đại nhân cưới vợ lần nữa cũng đâu có sao."
"Tình cảm của thần và ái thê như chim liền cành, từ ngày ấy tới nay thần cũng đã thề cả đời chỉ có một thê tử duy nhất là nàng." Phó Tránh ngẩng đầu nhìn Sầm Duệ, ánh mắt trầm sâu như vực: "Chẳng sợ lưu ly thất lạc, sinh tử biệt ly, kiếp này không có ngày gặp lại. Thiên địa làm chứng, thần không muốn vi phạm lời hứa."

Chapter
1 Chương 1: Lục Vương gia
2 Chương 2: Phụ tá
3 Chương 3: Đăng cơ
4 Chương 4: Chung một lồng
5 Chương 5: Đối tốt
6 Chương 6: Cấm thực
7 Chương 7: Yến vương
8 Chương 8: Lộn duyên
9 Chương 9: Phiền phức
10 Chương 10: Huynh muội
11 Chương 11: Đối ẩm
12 Chương 12: Ngoài ý muốn
13 Chương 13: Sinh nghi
14 Chương 14: Đám hỏi
15 Chương 15: Xung đột
16 Chương 16: Tập võ
17 Chương 17: Ủy khuất
18 Chương 18: Trấn an
19 Chương 19: Cổ trùng
20 Chương 20: Lời đồn
21 Chương 21: Xuân yến
22 Chương 22: Gợn sóng
23 Chương 23: Hạ tế
24 Chương 24: Nguy cảnh
25 Chương 25: Tâm loạn
26 Chương 26: Chiếu cố
27 Chương 27: Chân nhân
28 Chương 28: Làm ầm
29 Chương 29: Bí mật
30 Chương 30: Bực bội
31 Chương 31: Lợi dụng
32 Chương 32: Phản bội
33 Chương 33: Khốn cục
34 Chương 34: Bầu bạn
35 Chương 35: Sinh thần
36 Chương 36: Thọ yến
37 Chương 37: Quà tặng
38 Chương 38: Tham cáo
39 Chương 39: Tín nhiệm
40 Chương 40: Mượn sức
41 Chương 41: Hạ triều
42 Chương 42: Hòa hảo
43 Chương 43: Cứu giúp
44 Chương 44: Tình thế hỗn loạn
45 Chương 45: Men say
46 Chương 46: Ghen
47 Chương 47: Kinh ngạc
48 Chương 48: Tương tư
49 Chương 49: Trở về
50 Chương 50: Gặp lại
51 Chương 51: Xuyên qua
52 Chương 52: Bày tỏ
53 Chương 53: Đánh lén ban đêm
54 Chương 54: Đồng miên
55 Chương 55: Động lòng
56 Chương 56: Bị ám ảnh
57 Chương 57: Ăn giấm
58 Chương 58: Đại hôn
59 Chương 59: Lễ đội mũ
60 Chương 60: Ý loạn
61 Chương 61: Tâm sự
62 Chương 62: Tiếp đón quốc sứ
63 Chương 63: Hòa thân
64 Chương 64: Trao đổi
65 Chương 65: Phu nhân
66 Chương 66: Chuyện thành thân
67 Chương 67: Vướng bận
68 Chương 68: Tứ hôn
69 Chương 69: Biến chuyển
70 Chương 70: Lời hứa
71 Chương 71: Tân niên
72 Chương 72: Chờ lệnh
73 Chương 73: Chiến thắng ban đầu
74 Chương 74: Gặp chuyện
75 Chương 75: Thủ hộ
76 Chương 76: Bức cung
77 Chương 77: Gặp lại
78 Chương 78: Tình si
79 Chương 79: Phân phòng
80 Chương 80: Thu lưới
81 Chương 81: Hồi kinh
82 Chương 82: Bảo vệ
83 Chương 83: Truyền ngôi
84 Chương 84: Kinh hỉ
85 Chương 85: Mang thai
86 Chương 86: Đản tử (Sinh con)
87 Chương 87: Thân thế
88 Chương 88: Trăng tròn
89 Chương 89: Học chữ
90 Chương 90: Chương cuối
91 Chương 91: Phiên Ngoại 1: Phó Tiểu Tảo
92 Chương 92: Phiên Ngoại 2: Minh Châu
93 Chương 93: Phiên Ngoại 3: Chợt Mộng Niên Thiếu
Chapter

Updated 93 Episodes

1
Chương 1: Lục Vương gia
2
Chương 2: Phụ tá
3
Chương 3: Đăng cơ
4
Chương 4: Chung một lồng
5
Chương 5: Đối tốt
6
Chương 6: Cấm thực
7
Chương 7: Yến vương
8
Chương 8: Lộn duyên
9
Chương 9: Phiền phức
10
Chương 10: Huynh muội
11
Chương 11: Đối ẩm
12
Chương 12: Ngoài ý muốn
13
Chương 13: Sinh nghi
14
Chương 14: Đám hỏi
15
Chương 15: Xung đột
16
Chương 16: Tập võ
17
Chương 17: Ủy khuất
18
Chương 18: Trấn an
19
Chương 19: Cổ trùng
20
Chương 20: Lời đồn
21
Chương 21: Xuân yến
22
Chương 22: Gợn sóng
23
Chương 23: Hạ tế
24
Chương 24: Nguy cảnh
25
Chương 25: Tâm loạn
26
Chương 26: Chiếu cố
27
Chương 27: Chân nhân
28
Chương 28: Làm ầm
29
Chương 29: Bí mật
30
Chương 30: Bực bội
31
Chương 31: Lợi dụng
32
Chương 32: Phản bội
33
Chương 33: Khốn cục
34
Chương 34: Bầu bạn
35
Chương 35: Sinh thần
36
Chương 36: Thọ yến
37
Chương 37: Quà tặng
38
Chương 38: Tham cáo
39
Chương 39: Tín nhiệm
40
Chương 40: Mượn sức
41
Chương 41: Hạ triều
42
Chương 42: Hòa hảo
43
Chương 43: Cứu giúp
44
Chương 44: Tình thế hỗn loạn
45
Chương 45: Men say
46
Chương 46: Ghen
47
Chương 47: Kinh ngạc
48
Chương 48: Tương tư
49
Chương 49: Trở về
50
Chương 50: Gặp lại
51
Chương 51: Xuyên qua
52
Chương 52: Bày tỏ
53
Chương 53: Đánh lén ban đêm
54
Chương 54: Đồng miên
55
Chương 55: Động lòng
56
Chương 56: Bị ám ảnh
57
Chương 57: Ăn giấm
58
Chương 58: Đại hôn
59
Chương 59: Lễ đội mũ
60
Chương 60: Ý loạn
61
Chương 61: Tâm sự
62
Chương 62: Tiếp đón quốc sứ
63
Chương 63: Hòa thân
64
Chương 64: Trao đổi
65
Chương 65: Phu nhân
66
Chương 66: Chuyện thành thân
67
Chương 67: Vướng bận
68
Chương 68: Tứ hôn
69
Chương 69: Biến chuyển
70
Chương 70: Lời hứa
71
Chương 71: Tân niên
72
Chương 72: Chờ lệnh
73
Chương 73: Chiến thắng ban đầu
74
Chương 74: Gặp chuyện
75
Chương 75: Thủ hộ
76
Chương 76: Bức cung
77
Chương 77: Gặp lại
78
Chương 78: Tình si
79
Chương 79: Phân phòng
80
Chương 80: Thu lưới
81
Chương 81: Hồi kinh
82
Chương 82: Bảo vệ
83
Chương 83: Truyền ngôi
84
Chương 84: Kinh hỉ
85
Chương 85: Mang thai
86
Chương 86: Đản tử (Sinh con)
87
Chương 87: Thân thế
88
Chương 88: Trăng tròn
89
Chương 89: Học chữ
90
Chương 90: Chương cuối
91
Chương 91: Phiên Ngoại 1: Phó Tiểu Tảo
92
Chương 92: Phiên Ngoại 2: Minh Châu
93
Chương 93: Phiên Ngoại 3: Chợt Mộng Niên Thiếu