Chương 70: Làm ơn mắc oán

"Cục trưởng, hắn có đáng tin không?" Sau khi chờ Vương Phong rời khỏi, một người cảnh sát mới mở miệng dò hỏi.

"Ít nhất có thể tin cậy hơn cậu." Trịnh Thành Tài liếc mắt nhìn anh ta, sau đó thu hồi lại ánh mắt của mình.

Nghe thấy cục trưởng vậy mà lại đánh giá như thế, trên mặt anh ta cũng lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Không sai, thân thủ của Vương Phong anh ta cũng được thấy qua rồi, tuy rằng anh ta là cảnh sát nhưng với thân thủ của hắn ta thì có lẽ mười người như anh ta cũng không phải là đối thủ. 

Cho nên đối với lời nói của cục trưởng thì anh ta không dám bác bỏ, chỉ có thể cười ngượng ngùng.

Trong rừng sâu, Vương Phong kiềm chế cơ thể của mình, một chút tiếng động cũng đều không có phát ra, toàn bộ việc này đều phải quy về công sức của Hà Thiên, hắn giống như là một âm hồn đi đến nơi phát ra tiếng súng.

Dưới năng lực có thể nhìn xuyên của hắn, hắn có thể thấy rõ ràng được Đường Ngải Nhu và một vài người nữa. 

Giờ phút này mấy người bọn họ đang trốn ở bên trong một cái khe núi, bọn họ đang vây quanh một người đang nằm co rút, máu tươi chảy đầy đất.

Dễ nhận thấy rằng phát súng vừa nãy rất có thể không phải là bọn họ bắn ra mà là bọn tội phạm đào tẩu làm bị thương họ rồi.

"Ai đó?" Lúc Vương Phong mới tiến lại gần mấy người bọn họ, bất thình lình mọi người đều chĩa họng súng về hắn khiến cho lỗ chân lông trên người hắn đều muốn nổ tung ra. 

Cũng may là bọn họ dùng súng chỉ vào hắn chứ không có nổ súng, bằng không có thể hắn đã bị bắn thành cái rổ rồi.

"Là tôi." Vương Phong nói rồi sau đó chui từ trong bụi cây ra.

"Vương Phong?" Nhìn thấy người đến, Đường Ngải Nhu lấy tay bịt miệng mình, lộ ra vẻ mặt khó tin. 

"Haiz, đừng ầm ĩ." Vương Phong đưa tay đặt lên miệng mình làm ra động tác đừng có lên tiếng, sau đó mới đưa ánh mắt đến người cảnh sát bị trúng đạn.

Dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình, Vương Phong có thể nhìn thấy viên đạn đã khảm vào trong xương cốt của anh ta rồi, hắn cũng không thể giúp được.

Chẳng qua cũng may là cơ quan nội tạng của anh ta không bị tổn thương gì, cũng không phải vết thương có thể chết người. 

"Đường Ngải Nhu, có phải cô điên rồi không?" Đi tới trước mặt Đường Ngải Nhu, Vương Phong kéo cô ấy qua một bên dùng giọng nói trầm thấp nói.

"Anh buông tôi ra." Sắc mặt Đường Ngải Nhu khẽ thay đổi, sau đó giãy giụa muốn thoát ra khỏi tay của Vương Phong.

"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, tôi kêu người đến đây bây giờ." Vẻ mặt Đường Ngải Nhu lạnh lùng, nghe thấy thì Vương Phong cười lạnh một tiếng. 

Mình có lòng tốt tới giúp cô ta, vậy mà nhận được một câu nói như vậy. Nếu như sớm biết như vậy hắn sẽ không xông tới đây rồi bị coi thường như vậy.

"Cô gái ngu ngốc này, trong tay bọn họ đều có súng, chẳng lẽ cô nghĩ chỉ với vài người các cô là có thể địch lại đối phương?" Vương Phong cười lạnh nhưng mà lời của hắn nói ra khiến sắc mặt của những người ở đây có chút thay đổi.

Bọn họ chỉ biết là tội phạm đào tẩu đã chạy đến đây, rốt cuộc đối phương có bao nhiêu cây súng thì bọn họ căn bản là không biết, tại sao Vương Phong lại biết vậy? 

"Tất cả mấy người ở đây đừng nhúc nhích, tôi thay mấy người đi giải quyết rắc rối." Khi nói chuyện, Vương Phong lạnh lùng quét mắt qua Đường Ngải Nhu một cái, sau đó nói: "Cô gái điên kia, lần này là lần cuối cùng tôi giúp cô, sau này đừng hòng tôi giúp cô lần nữa."

Nói xong, Vương Phong trực tiếp chạy vào bên trong một cái lùm cây, tiếng động cực nhỏ, thậm chí một chút tiếng động cũng không có.

"Thật là khủng khiếp." Một người cảnh sát nói với vẻ mặt có một chút hoảng sợ, Vương Phong vừa mới nói xong, bọn họ chỉ cảm thấy có một áp lực nặng nề đang bao phủ bọn họ. Vương Phong cứ như là một người đứng đầu trong đám thú dữ, làm cho họ cảm nhận được một sự nguy hiểm ghê gớm đang ập đến. 

Vương Phong rời khỏi, động tĩnh cực kì nhỏ, dùng năng lực nhìn xuyên thấu thì hắn có thể nhìn thấy năm tên tội phạm kia mỗi tên đều đang canh giữ một chỗ, đang ở phía trước ôm cây đợi thỏ.

Nhìn hai bên trái phải, trên mặt Vương Phong lộ ra nụ cười lạnh, bởi vì mỗi người bọn chúng canh giữ một chỗ, gần như tạo ra một cái vòng tròn. Nếu Đường Ngải Nhu tùy tiện đưa người xông tới, chắc chắn sẽ bị bắn chết.

Hơn nữa nhìn thấy mấy tên tội phạm bỏ trốn này, trong lòng của Vương Phong từ từ u ám hơn nữa, bởi vì những tên này ẩn nấp ở những chỗ cực kì tinh xảo, tất cả đều là nhờ vào cảnh sắc xung quanh để che dấu, nếu như hắn không có năng lực nhìn thấu thì hắn đã bị những tên này lừa gạt rồi. 

Cảnh tượng này giống như lần trước hắn và Hà Thiên cùng nhau tiêu diệt những tên kia, chắc chắn là không phải người bình thường.

Hơn nữa một tên tội phạm có thể trốn từ trong nhà giam ra thì đủ để giải thích thân thủ của hắn chắc chắn rất đáng sợ.

Đối với người khác mà nói, muốn bắt lấy mấy tên đó khẳng định có chút khó khăn nhưng mà với Vương Phong mà nói thì cho dù bọn chúng ẩn nấp khéo léo đến cỡ nào thì hắn cũng có thể đánh bại bọn chúng. 

Động tác của hắn hết sức nhẹ nhàng, một chút âm thanh cũng không có, giống như là một âm hồn xông vào bên trong vòng vây của bọn chúng, mấy người bọn chúng không ai mảy may phát hiện ra.

Khóe miệng lộ ra nụ cười lành lạnh, Vương Phong đi tới sau lưng một tên phạm nhân. Bây giờ người này đang nằm sấp bên trong một cái hố to, thật đúng là không dễ dàng gì mà bị phát hiện.

Nhìn thấy hắn, Vương Phong không có dùng súng của mình mà bỗng chốc giống như là bóng ma, từ phía sau lưng chế ngự cổ của hắn. 

Tàn nhẫn dùng một chút lực, người này khó có thể phát ra tiếng gì, bị Vương Phong kìm chặt lại, mắt hắn trợn trắng, cuối cùng trực tiếp hôn mê.

Vương Phong không có giết người, bởi vì hiển nhiên sẽ có những cảnh sát của thành phố Trúc Hải đến giải quyết những người này, hắn không nghĩ sẽ giết người.

Đặt người này lại trong hố to, Vương Phong tiếp tục đi tới chỗ bốn tên đang trốn khác. 

Tốn không tới mười phút, rốt cuộc Vương Phong không đánh mà thắng, khiến tất cả bọn chúng đều hôn mê, cho dù trong đó có một người sớm đã phát hiện ra Vương Phong nhưng cũng không làm gì được, căn bản không phải là đối thủ của Vương Phong.

Phủi tay xong Vương Phong đi về phía mấy người Đường Ngải Nhu.

"Không cần nấp nữa, ra ngoài hết đi, tôi đã khiến cho mấy tên kia hôn mê rồi." Vương Phong nói, sau đó từ trong một cái lùm cây, mấy người Đường Ngải Nhu đều đi ra. 

"Được rồi, chỗ này không còn chuyện của tôi, đây là súng của cục cảnh sát, trả lại mấy người." Nói xong, Vương Phong trực tiếp ném súng cho Đường Ngải Nhu.

Đối phó với mấy người bình thường thì Vương Phong căn bản là không cần tốn sức lực, một vết thương cũng không có.

"Cảnh sát Đường, mấy tên này thật sự là đã ngất rồi." Lúc này một cảnh sát hô lên một tiếng, kéo một người đang ngất ở trong rừng ra. 

"Rốt cuộc tên này là tên nào?" Thấy tên tội phạm trốn trại đã ngất kia, trên mặt Đường Ngải Nhu hiện lên biểu cảm kỳ dị.

Chỉ là Vương Phong đã sớm rời khỏi, cái gì cô cũng không thấy.

"Anh Vương, tình huống bên trong ra sao rồi." Lúc này Trịnh Thành Tài thấy Vương Phong từ trên núi xuống nên vội hỏi. 

"Tôi đã giao mấy tên tội phạm kia cho cảnh sát của ông rồi, cũng giao súng cho bọn họ rồi. Tôi đi trước đây, mấy người làm việc đi." Nói xong, Vương Phong xoay người đi rồi sau đó chui vào chiếc Lamborghini của mình, rú ga một tiếng thật lớn ở giữa rừng, Lamborghini giống như là một mũi tên nhọn chạy như bay ra ngoài.

Tâm trạng lúc này của Vương Phong thực sự là không tốt. Chính mình có lòng tốt đến giúp Đường Ngải Nhu, không hiểu sao gặp ánh mắt lạnh lùng của cô ta thì quả thực cứ cảm thấy như là làm ơn mắc oán, điển hình cho việc “mặt nóng dán mông lạnh” (1).

Vương Phong cười khổ một tiếng, không dừng lại mà trong chớp mắt đã tăng tốc độ của chiếc Lamborghini lên hơn hai trăm dặm trên giờ. 

Lúc ra khỏi cửa đến bây giờ hắn còn chưa ăn gì, tất cả đều là do người phụ nữ Đường Ngải Nhu này quấy rầy.

Tìm được một quán ăn, Vương Phong tùy tiện ăn một chút rồi đi tới cửa hàng châu báu.

Đã vài ngày rồi hắn chưa có đi tới cửa hàng nên cũng không biết tình hình hiện tại như thế nào. 

Cửa hàng vẫn mở cửa buôn bán như trước, người lui tới cũng không ít, lần trước cửa hàng bị cướp không chỉ không có ảnh hưởng mà ngược lại còn phát triển hơn, đây cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

Chiếc Lamborghini đến hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Dù sao đây cũng là chiếc xe nổi tiếng thế giới, người có thể thấy được nó cũng không nhiều.

Đỗ xe xong thì Vương Phong từ trên xe đi xuống. 

"Trời ơi, thật đẹp trai!"

Một cô gái nhìn thấy Vương Phong bước ra từ chiếc Lamborghini, chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao, suýt chút nữa xông lên gục vào người Vương Phong.

"Đúng vậy, tôi mà được gả cho một người như vậy là tốt rồi." Lại thêm một cô gái khác nói với vẻ mặt mến mộ. 

"Hai người háo sắc." Bên cạnh có một chàng trai thấy hai cô gái như vậy thì dùng vẻ mặt khinh thường nói.

"Chết tiệt, anh nói lại một lần nữa cho bà đây nghe xem?" Nghe thấy lời nói của chàng trai, hai cô gái kia nhất thời không vui, hai tay chống nạnh, mở to hai mắt nhìn, trong chớp mắt giống như là thay đổi thành một người khác.

"Ha ha... tôi không có nói cái gì hết." Nhìn thấy hai cô gái đó trong nháy mắt đã biến thành hai con cọp cái, chàng trai này cũng rụt cổ gượng cười hai tiếng liền vội vàng chuồn đi. 

Không để ý đến ánh mắt kì dị phát ra từ bốn phía, Vương Phong trực tiếp bước vào bên trong của hàng châu báu.

Trong cửa hàng, Vương Phong lập tức thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Bối Vân Tuyết. Bây giờ cô đang bị một người đàn ông quấy rầy, hơn nữa người đàn ông này còn động tay động chân với cô.

Trong lòng có chút không vui, Vương Phong cũng chen chúc đến kế bên người đàn ông này, cả người hơi dùng lực một chút thì người đàn ông này suýt chút nữa té lăn trên đất. 

Hừ, bộ dạng này mà còn muốn quấy rầy chị Tuyết của hắn, đây không phải là muốn chết sao?

"Cô này, cô xem giúp tôi thử xem nên mua loại trang sức nào là đẹp." Dồn người đàn ông thô lỗ này sang một bên, Vương Phong dùng vẻ mặt cười cười nói với Bối Vân Tuyết.

"Tôi thấy cái này có vẻ hợp..." Lời còn chưa nói xong, Bối Vân Tuyết cảm thấy giọng này có vẻ quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn thì trên mặt của cô nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc. 

"Tôi nói này người anh em, anh có biết thứ tự trước sau là gì không?" Lúc này người đàn ông bị Vương Phong làm cho suýt chút nữa thì ngã xuống đất rốt cục cũng phản ứng lại, sau đó nhích gần lại.

"Cái gì mà thứ tự trước sau?" Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ nghi ngờ nói: "Còn nữa, tôi quen anh sao?"

"Anh..." Hiển nhiên người đàn ông này không ngờ Vương Phong vô liêm sỉ như vậy, tức giận đến nói nhanh cũng không được. 

"Cái gì mà anh, anh, anh, chẳng lẽ anh không thấy bổn thiếu gia đang tán tỉnh bạn gái của mình hay sao?" Vương Phong trừng mắt liếc người đàn ông kia một cái, ánh mắt lại dán vào người Bối Vân Tuyết.

"Người anh em kia, ăn có thể ăn bừa nhưng nói không thể nói bừa, ai nói vị tiểu thư này là bạn gái của anh, anh có chứng cứ gì?" Người đàn ông này nhìn qua Bối Vân Tuyết, đè nén cơn giận của mình xuống, dùng giọng trầm thấp nói với Vương Phong.

"Vậy anh muốn chứng cứ gì?" Vương Phong buồn cười nhìn người đàn ông một cái, chầm chậm thu sự lạnh lùng trong ánh mắt lại. 

Có ý đồ không đúng chị Tuyết mà không biết tự xem dáng vẻ của bản thân mình là gì.

"Trừ khi vị tiểu thư này mở miệng thừa nhận." Người đàn ông này nói, giọng của hắn từ từ trở nên lạnh.

"Vậy được, chúng ta đánh cược trước nhé, thế nào?" Vương Phong nói, nghiêng mắt nhìn người đàn ông kia một cái. 

"Anh muốn cược cái gì?" Người đàn ông nhìn vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của Bối Vân Tuyết, hạ quyết tâm xong thì hướng về phía Vương Phong.

"Chúng ta cũng không cần đánh cược quá lớn, chỉ cược một miếng ngọc phỉ thúy thì thôi, thấy thế nào?" Khi nói chuyện, Vương Phong quay lại nhìn một món trang sức phỉ thúy nằm trong tủ kính thủy tinh, nói: "Bất kể thắng thua, dùng khối phỉ thúy này tặng cho cô gái xinh đẹp đây thì thế nào?"

Cô gái xinh đẹp trong lời hắn nói chính là Bối Vân Tuyết, miếng phỉ thúy này có chất lượng cực kỳ tốt, đã có thể xem như là pha lê rồi, hơn nữa món trang sức chứa nó cũng rất là xuất sắc, giá niêm yết là một triệu hai trăm ngàn. 

So với sản phẩm của toàn bộ cửa hàng châu báu mà nói thì đây cũng là hàng cực kì tốt rồi.

Người đàn ông này muốn nhằm vào chị Tuyết, không khiến hắn nôn ra một chút máu thì sao được?

Từ chỗ quầy hàng thủy tinh nhìn thấy Vương Phong hãm hại người khác như vậy, Bối Vân Tuyết cũng cảm thấy có chút buồn cười, chẳng qua là cô chỉ nén cười bởi vì một khi cô cười ra chẳng phải là bị lộ rồi sao? 

Hơn nữa người đàn ông này đã dây dưa với cô gần nửa tiếng đồng hồ rồi, người này từ lúc vào đến giờ cái gì cũng không mua mà cứ trò chuyện, lãng phí thời gian không nói, còn muốn giở trò làm bậy với cô nữa.

(1) Nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ/ nhiệt kiểm thiếp liễu lãnh thí cổ: Mặt nóng dán lên mông lạnh. Lãnh thí cổ là chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững (như cái mông lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.

Chapter
1 Chương 1: Năng lực dị thường
2 Chương 2: Cành ô liu - Biểu tượng hòa bình
3 Chương 3: Nóng bỏng
4 Chương 4: Ăn cướp
5 Chương 5: Bảo vệ người đẹp
6 Chương 6: Ghen
7 Chương 7: Buổi cược đá
8 Chương 8: Dùng dao mổ trâu để giết gà
9 Chương 9: Có màu xanh!
10 Chương 10: Kiếm một khoản tiền lớn
11 Chương 11: Ông lão kinh khủng
12 Chương 12: Thuật tụ khí
13 Chương 13: Năng lực đáng sợ
14 Chương 14: Yêu cầu bái sư
15 Chương 15: Phẫn nộ
16 Chương 16: Nhận lời xin lỗi
17 Chương 17: Sự hiểu lầm mờ ám
18 Chương 18: Chơi lớn một phen
19 Chương 19: Gài bẫy kẻ thù
20 Chương 20: Đánh cược
21 Chương 21: Chặn giết
22 Chương 22: Gậy ông đập lưng ông
23 Chương 23: Mục tiêu
24 Chương 24: Lao lực
25 Chương 25: Người phụ nữ bạo lực
26 Chương 26: Cưỡng hôn
27 Chương 27: Giở trò vô lại
28 Chương 28: Mở rộng kinh doanh
29 Chương 29: Tiếp tục càn quét
30 Chương 30: Tôi không tin vào số mệnh
31 Chương 31: Không khách khí với tôi?
32 Chương 32: Sự đáng sợ của đường ngải nhu
33 Chương 33: Trị liệu mờ ám
34 Chương 34: Lại dùng quá sức
35 Chương 35: Thiên tài tu luyện
36 Chương 36: Quan sát học hỏi
37 Chương 37: Tên khốn nạn
38 Chương 38: Vụ cướp châu báo
39 Chương 39: Thi Triển Năng Lực Thần Thông
40 Chương 40: Anh hùng đô thị
41 Chương 41: Người đến từ bối thị
42 Chương 42: Bối vân tuyết bênh vực
43 Chương 43: Quá chuyên nghiệp
44 Chương 44: Bí thư thành ủy
45 Chương 45: Đây có phải là yêu không?
46 Chương 46: Ác ma giết người
47 Chương 47: Say mê người đẹp
48 Chương 48: Kinh ngạc
49 Chương 49: Tàn nhẫn
50 Chương 50: Quà tặng?
51 Chương 51: Hạnh phúc đến bất ngờ
52 Chương 52: Sự phẫn nộ của hoa long
53 Chương 53: Hạ tiểu mỹ cầu cứu
54 Chương 54: Sự dụ dỗ của hạ tiểu mỹ
55 Chương 55: Ăn sạch hạ tiểu mỹ
56 Chương 56: Kẻ chủ mưu phía sau
57 Chương 57: Kẻ chủ mưu thật sự phía sau
58 Chương 58: Khu dân nghèo
59 Chương 59: Cảnh khốn khó của cố bình
60 Chương 60: Cặn bã
61 Chương 61: Đánh gãy chân vứt trên đường phố
62 Chương 62: Bị khinh bỉ
63 Chương 63: Thể diện
64 Chương 64: Khoe mẽ sẽ bị sét đánh
65 Chương 65: Nữ thần hoàn mỹ
66 Chương 66: Sợ Đến Tè Ra Quần
67 Chương 67: Điều tra tư liệu
68 Chương 68: Ràng buộc ngoại kình
69 Chương 69: Các người ăn phân sao?
70 Chương 70: Làm ơn mắc oán
71 Chương 71: Cái đồ ngốc
72 Chương 72: Chú lý
73 Chương 73: Công ty bất động sản hiểm ác
74 Chương 74: Trận đại chiến
75 Chương 75: Dọa dẫm
76 Chương 76: Chính là hắn hãm hại
77 Chương 77: Cha của đường ngải nhu bị bắt cóc
78 Chương 78: Loạn thành một đống
79 Chương 79: Gặp mặt
80 Chương 80: Rơi vào cạm bẫy
81 Chương 81: Tàn tật
82 Chương 82: Kích động khác thường
83 Chương 83: Thật sự nhận thầy
84 Chương 84: Kì tích y học
85 Chương 85: Chị tuyết làm bữa sáng
86 Chương 86: Vợ trong trò chơi
87 Chương 87: Em yêu anh
88 Chương 88: Vợ trong trò chơi đến rồi
89 Chương 89: Người phụ nữ tuyệt đẹp
90 Chương 90: Em sẽ nuôi anh
91 Chương 91: Cám dỗ
92 Chương 92: Tổ Chức Thiên Võng
93 Chương 93: Đường Ngải Nhu Tấn Công
94 Chương 94: Lại gây chuyện
95 Chương 95: Tử Sa Tìm Đến
96 Chương 96: Cô đâu có giành giải oscar đâu nhỉ?
97 Chương 97: Nghĩ chúng tôi là người nghèo sao?
98 Chương 98: Mạnh Đông Học Hoảng Sợ
99 Chương 99: Sự Quyến Rũ Của Tử Sa
100 Chương 100: Tử Sa Cũng Muốn Đầu Tư
101 Chương 101: Đặt tên cho cửa hàng
102 Chương 102: Trong chữ giấu càn khôn
103 Chương 103: Tìm kiếm bảo mật
104 Chương 104: Hình ý quyền
105 Chương 105: Luyện tập
106 Chương 106: Tiến bộ thần tốc
107 Chương 107: Hạ gia gặp chuyện
108 Chương 108: Nhìn rõ âm mưu
109 Chương 109: Kẻ chủ mưu
110 Chương 110: Lấy tiền chuộc người
111 Chương 111: Làm lại nghề cũ
112 Chương 112: Rượu tráng dương
113 Chương 113: Bối vân tuyết về nhà
114 Chương 114: Cảnh thổ huyết
115 Chương 115: Cha mẹ xảy ra chuyện
116 Chương 116: Bà mợ keo kiệt
117 Chương 117: Bởi vì cậu
118 Chương 118: Con sâu mọt
119 Chương 119: Bí thư huyện ủy
120 Chương 120: Báo thù
121 Chương 121: Hoá thân thành thần chết
122 Chương 122: Tàn nhẫn
123 Chương 123: Làm chuyện sai sẽ trả giá đắt
124 Chương 124: Tôi đã nói qua chưa?
125 Chương 125: Bị lộ
126 Chương 126: Lão già khốn kiếp
127 Chương 127: Tôi đồng ý với ông
128 Chương 128: Cứu viện đến
129 Chương 129: Rời khỏi
130 Chương 130: Chị tuyết không về nữa rồi
131 Chương 131: Minh duyệt sơn trang
132 Chương 132: Kết thông gia
133 Chương 133: Sóng to gió lớn
134 Chương 134: Hủy hôn
135 Chương 135: Trò đùa buồn cười nhất
136 Chương 136: Đau lòng
137 Chương 137: Xoay chuyển tình hình
138 Chương 138: Tra hung thủ
139 Chương 139: Không thể che giấu
140 Chương 140: Tư tưởng biến thái dị dạng
141 Chương 141: Anh muốn làm gì?
142 Chương 142: Mây mưa thất thường
143 Chương 143: Thiên võng đến đột kích
144 Chương 144: Không em chỉ cần anh ấy
145 Chương 145: Đầu Óc Kinh Doanh Của Tử Sa
146 Chương 146: Chuẩn bị trước khi khai trương
147 Chương 147: Vấn đề nguồn hàng
148 Chương 148: Sự ghen tỵ của tử sa
149 Chương 149: Cửa hàng mới mở
150 Chương 150: Kẻ đến không có ý tốt
151 Chương 151: Cuộc chiến giữa các nhà sư
152 Chương 152: Kinh biến
153 Chương 153: Tặng tẩy tủy đan
154 Chương 154: Thu nhập kinh khủng
155 Chương 155: Có duyên ắt sẽ tương phùng
156 Chương 156: Chết vì đụng phải “vẩy ngược”
157 Chương 157: Thu mua cửa hàng
158 Chương 158: Chiếm tiện nghi
159 Chương 159: Rời đi
160 Chương 160: Về đầu tiên một cách nhẹ nhàng
161 Chương 161: Bộ đội long hồn
162 Chương 162: Huấn luyện viên
163 Chương 163: Khiêu chiến
164 Chương 164: Đấu loại
165 Chương 165: Vận may
166 Chương 166: Từ chối tuyển mộ
167 Chương 167: Đêm thanh gió mát
168 Chương 168: Giết người cướp của
169 Chương 169: Anh hùng cứu mỹ nhân
170 Chương 170: Đêm ngủ gối đầu lên người đẹp
171 Chương 171: Nguy hiêm cận kề
172 Chương 172: Kiên trì chiến đấu
173 Chương 173: Cùng nhau chết
174 Chương 174: Không nương tay nữa
175 Chương 175: Nội kình
176 Chương 176: Bị cưỡng hôn
177 Chương 177: Đặc quyền của long hồn
178 Chương 178: Chiến thắng dễ dàng
179 Chương 179: Ý muốn giết người của lạc vĩnh tân
180 Chương 180: Trận chiến sinh tử
181 Chương 181: Không ai địch nổi
182 Chương 182: Ra chiến trường
183 Chương 183: Thắng lợi trận đầu
184 Chương 184: Rơi vào ổ mai phục
185 Chương 185: Thương vong nghiêm trọng
186 Chương 186: Bước đường cùng
187 Chương 187: Nhiệm vụ thất bại
188 Chương 188: Hứa hẹn
189 Chương 189: Ý muốn giết người của Lạc Vĩnh Tân
190 Chương 190: Quỷ kiến sầu ra vẻ
191 Chương 191: Cứu đông phương ngọc nhi
192 Chương 192: May mắn không hổ thẹn
193 Chương 193: Kết quả ngoài dự liệu
194 Chương 194: Vào bộ đội long hồi
195 Chương 195: Ân nhân cứu mạng lúc trước
196 Chương 196: Bộ đội long hồn của ngưu xoa
197 Chương 197: Nghênh đón tôi?
198 Chương 198: Con ruồi đáng ghét
199 Chương 199: Huynh đệ, chất lượng của anh như vậy là không tốt
200 Chương 200: Bối thanh vân chết
201 Chương 201: Đại ca cũng có lúc hào phóng
202 Chương 202: Kế hoạch thương nghiệp
203 Chương 203: Tức nước vỡ bờ
204 Chương 204: Phản đối vô hiệu
205 Chương 205: Anh nói ai là trẻ con?
206 Chương 206: Không nuôi người vô dụng
207 Chương 207: Đại hội so tài
208 Chương 208: Bị bỏ thuốc
209 Chương 209: Đường cùng
210 Chương 210: Hoa rơi gặp lại người
211 Chương 211: Sát thủ vô dụng
212 Chương 212: Tôi chỉ cần kết quả
213 Chương 213: Lại có thêm một kẻ tự tìm đường chết
214 Chương 214: Đêm không an giấc
215 Chương 215: Tôi ra lệnh cho cô nghỉ ngơi
216 Chương 216: Nỗi khổ của đường quốc quang
217 Chương 217: Có thể để tôi chạm ngực không?
218 Chương 218: Xuân sắc kiều diễm
219 Chương 219: Thế giới quan lần nữa sụp đổ
220 Chương 220: Cho một "like"
221 Chương 221: Tôi cũng nghĩ như vậy
222 Chương 222: Hiệu quả không tốt
223 Chương 223: Đám ô hợp
224 Chương 224: Hoa long chết
225 Chương 225: Cố Khả Như
226 Chương 226: Mỹ nữ phải bắt từ khi còn nhỏ
227 Chương 227: Muốn lừa tiền?
228 Chương 228: Chính là hãm hại anh
229 Chương 229: Uy hiếp
230 Chương 230: Thân bại danh liệt
231 Chương 231: Cha mẹ của tử sa
232 Chương 232: Cường hào chân chính
233 Chương 233: Diễm phúc không nhỏ
234 Chương 234: Biến cố ở thành phố trúc hải
235 Chương 235: Bị xa lánh
236 Chương 236: Trợ giúp đến
237 Chương 237: Đã chán sống rồi sao?
238 Chương 238: Đường ngả nhu cũng sử dụng chiêu thức nát
239 Chương 239: Song kiếm hợp bích
240 Chương 240: Quá tàn bạo
241 Chương 241: Không thể tin tưởng
242 Chương 242: Chị của Đông Phương Ngọc Nhi
243 Chương 243: Thu hoạch cực lớn
244 Chương 244: Kiếm lời một núi vàng
Chapter

Updated 244 Episodes

1
Chương 1: Năng lực dị thường
2
Chương 2: Cành ô liu - Biểu tượng hòa bình
3
Chương 3: Nóng bỏng
4
Chương 4: Ăn cướp
5
Chương 5: Bảo vệ người đẹp
6
Chương 6: Ghen
7
Chương 7: Buổi cược đá
8
Chương 8: Dùng dao mổ trâu để giết gà
9
Chương 9: Có màu xanh!
10
Chương 10: Kiếm một khoản tiền lớn
11
Chương 11: Ông lão kinh khủng
12
Chương 12: Thuật tụ khí
13
Chương 13: Năng lực đáng sợ
14
Chương 14: Yêu cầu bái sư
15
Chương 15: Phẫn nộ
16
Chương 16: Nhận lời xin lỗi
17
Chương 17: Sự hiểu lầm mờ ám
18
Chương 18: Chơi lớn một phen
19
Chương 19: Gài bẫy kẻ thù
20
Chương 20: Đánh cược
21
Chương 21: Chặn giết
22
Chương 22: Gậy ông đập lưng ông
23
Chương 23: Mục tiêu
24
Chương 24: Lao lực
25
Chương 25: Người phụ nữ bạo lực
26
Chương 26: Cưỡng hôn
27
Chương 27: Giở trò vô lại
28
Chương 28: Mở rộng kinh doanh
29
Chương 29: Tiếp tục càn quét
30
Chương 30: Tôi không tin vào số mệnh
31
Chương 31: Không khách khí với tôi?
32
Chương 32: Sự đáng sợ của đường ngải nhu
33
Chương 33: Trị liệu mờ ám
34
Chương 34: Lại dùng quá sức
35
Chương 35: Thiên tài tu luyện
36
Chương 36: Quan sát học hỏi
37
Chương 37: Tên khốn nạn
38
Chương 38: Vụ cướp châu báo
39
Chương 39: Thi Triển Năng Lực Thần Thông
40
Chương 40: Anh hùng đô thị
41
Chương 41: Người đến từ bối thị
42
Chương 42: Bối vân tuyết bênh vực
43
Chương 43: Quá chuyên nghiệp
44
Chương 44: Bí thư thành ủy
45
Chương 45: Đây có phải là yêu không?
46
Chương 46: Ác ma giết người
47
Chương 47: Say mê người đẹp
48
Chương 48: Kinh ngạc
49
Chương 49: Tàn nhẫn
50
Chương 50: Quà tặng?
51
Chương 51: Hạnh phúc đến bất ngờ
52
Chương 52: Sự phẫn nộ của hoa long
53
Chương 53: Hạ tiểu mỹ cầu cứu
54
Chương 54: Sự dụ dỗ của hạ tiểu mỹ
55
Chương 55: Ăn sạch hạ tiểu mỹ
56
Chương 56: Kẻ chủ mưu phía sau
57
Chương 57: Kẻ chủ mưu thật sự phía sau
58
Chương 58: Khu dân nghèo
59
Chương 59: Cảnh khốn khó của cố bình
60
Chương 60: Cặn bã
61
Chương 61: Đánh gãy chân vứt trên đường phố
62
Chương 62: Bị khinh bỉ
63
Chương 63: Thể diện
64
Chương 64: Khoe mẽ sẽ bị sét đánh
65
Chương 65: Nữ thần hoàn mỹ
66
Chương 66: Sợ Đến Tè Ra Quần
67
Chương 67: Điều tra tư liệu
68
Chương 68: Ràng buộc ngoại kình
69
Chương 69: Các người ăn phân sao?
70
Chương 70: Làm ơn mắc oán
71
Chương 71: Cái đồ ngốc
72
Chương 72: Chú lý
73
Chương 73: Công ty bất động sản hiểm ác
74
Chương 74: Trận đại chiến
75
Chương 75: Dọa dẫm
76
Chương 76: Chính là hắn hãm hại
77
Chương 77: Cha của đường ngải nhu bị bắt cóc
78
Chương 78: Loạn thành một đống
79
Chương 79: Gặp mặt
80
Chương 80: Rơi vào cạm bẫy
81
Chương 81: Tàn tật
82
Chương 82: Kích động khác thường
83
Chương 83: Thật sự nhận thầy
84
Chương 84: Kì tích y học
85
Chương 85: Chị tuyết làm bữa sáng
86
Chương 86: Vợ trong trò chơi
87
Chương 87: Em yêu anh
88
Chương 88: Vợ trong trò chơi đến rồi
89
Chương 89: Người phụ nữ tuyệt đẹp
90
Chương 90: Em sẽ nuôi anh
91
Chương 91: Cám dỗ
92
Chương 92: Tổ Chức Thiên Võng
93
Chương 93: Đường Ngải Nhu Tấn Công
94
Chương 94: Lại gây chuyện
95
Chương 95: Tử Sa Tìm Đến
96
Chương 96: Cô đâu có giành giải oscar đâu nhỉ?
97
Chương 97: Nghĩ chúng tôi là người nghèo sao?
98
Chương 98: Mạnh Đông Học Hoảng Sợ
99
Chương 99: Sự Quyến Rũ Của Tử Sa
100
Chương 100: Tử Sa Cũng Muốn Đầu Tư
101
Chương 101: Đặt tên cho cửa hàng
102
Chương 102: Trong chữ giấu càn khôn
103
Chương 103: Tìm kiếm bảo mật
104
Chương 104: Hình ý quyền
105
Chương 105: Luyện tập
106
Chương 106: Tiến bộ thần tốc
107
Chương 107: Hạ gia gặp chuyện
108
Chương 108: Nhìn rõ âm mưu
109
Chương 109: Kẻ chủ mưu
110
Chương 110: Lấy tiền chuộc người
111
Chương 111: Làm lại nghề cũ
112
Chương 112: Rượu tráng dương
113
Chương 113: Bối vân tuyết về nhà
114
Chương 114: Cảnh thổ huyết
115
Chương 115: Cha mẹ xảy ra chuyện
116
Chương 116: Bà mợ keo kiệt
117
Chương 117: Bởi vì cậu
118
Chương 118: Con sâu mọt
119
Chương 119: Bí thư huyện ủy
120
Chương 120: Báo thù
121
Chương 121: Hoá thân thành thần chết
122
Chương 122: Tàn nhẫn
123
Chương 123: Làm chuyện sai sẽ trả giá đắt
124
Chương 124: Tôi đã nói qua chưa?
125
Chương 125: Bị lộ
126
Chương 126: Lão già khốn kiếp
127
Chương 127: Tôi đồng ý với ông
128
Chương 128: Cứu viện đến
129
Chương 129: Rời khỏi
130
Chương 130: Chị tuyết không về nữa rồi
131
Chương 131: Minh duyệt sơn trang
132
Chương 132: Kết thông gia
133
Chương 133: Sóng to gió lớn
134
Chương 134: Hủy hôn
135
Chương 135: Trò đùa buồn cười nhất
136
Chương 136: Đau lòng
137
Chương 137: Xoay chuyển tình hình
138
Chương 138: Tra hung thủ
139
Chương 139: Không thể che giấu
140
Chương 140: Tư tưởng biến thái dị dạng
141
Chương 141: Anh muốn làm gì?
142
Chương 142: Mây mưa thất thường
143
Chương 143: Thiên võng đến đột kích
144
Chương 144: Không em chỉ cần anh ấy
145
Chương 145: Đầu Óc Kinh Doanh Của Tử Sa
146
Chương 146: Chuẩn bị trước khi khai trương
147
Chương 147: Vấn đề nguồn hàng
148
Chương 148: Sự ghen tỵ của tử sa
149
Chương 149: Cửa hàng mới mở
150
Chương 150: Kẻ đến không có ý tốt
151
Chương 151: Cuộc chiến giữa các nhà sư
152
Chương 152: Kinh biến
153
Chương 153: Tặng tẩy tủy đan
154
Chương 154: Thu nhập kinh khủng
155
Chương 155: Có duyên ắt sẽ tương phùng
156
Chương 156: Chết vì đụng phải “vẩy ngược”
157
Chương 157: Thu mua cửa hàng
158
Chương 158: Chiếm tiện nghi
159
Chương 159: Rời đi
160
Chương 160: Về đầu tiên một cách nhẹ nhàng
161
Chương 161: Bộ đội long hồn
162
Chương 162: Huấn luyện viên
163
Chương 163: Khiêu chiến
164
Chương 164: Đấu loại
165
Chương 165: Vận may
166
Chương 166: Từ chối tuyển mộ
167
Chương 167: Đêm thanh gió mát
168
Chương 168: Giết người cướp của
169
Chương 169: Anh hùng cứu mỹ nhân
170
Chương 170: Đêm ngủ gối đầu lên người đẹp
171
Chương 171: Nguy hiêm cận kề
172
Chương 172: Kiên trì chiến đấu
173
Chương 173: Cùng nhau chết
174
Chương 174: Không nương tay nữa
175
Chương 175: Nội kình
176
Chương 176: Bị cưỡng hôn
177
Chương 177: Đặc quyền của long hồn
178
Chương 178: Chiến thắng dễ dàng
179
Chương 179: Ý muốn giết người của lạc vĩnh tân
180
Chương 180: Trận chiến sinh tử
181
Chương 181: Không ai địch nổi
182
Chương 182: Ra chiến trường
183
Chương 183: Thắng lợi trận đầu
184
Chương 184: Rơi vào ổ mai phục
185
Chương 185: Thương vong nghiêm trọng
186
Chương 186: Bước đường cùng
187
Chương 187: Nhiệm vụ thất bại
188
Chương 188: Hứa hẹn
189
Chương 189: Ý muốn giết người của Lạc Vĩnh Tân
190
Chương 190: Quỷ kiến sầu ra vẻ
191
Chương 191: Cứu đông phương ngọc nhi
192
Chương 192: May mắn không hổ thẹn
193
Chương 193: Kết quả ngoài dự liệu
194
Chương 194: Vào bộ đội long hồi
195
Chương 195: Ân nhân cứu mạng lúc trước
196
Chương 196: Bộ đội long hồn của ngưu xoa
197
Chương 197: Nghênh đón tôi?
198
Chương 198: Con ruồi đáng ghét
199
Chương 199: Huynh đệ, chất lượng của anh như vậy là không tốt
200
Chương 200: Bối thanh vân chết
201
Chương 201: Đại ca cũng có lúc hào phóng
202
Chương 202: Kế hoạch thương nghiệp
203
Chương 203: Tức nước vỡ bờ
204
Chương 204: Phản đối vô hiệu
205
Chương 205: Anh nói ai là trẻ con?
206
Chương 206: Không nuôi người vô dụng
207
Chương 207: Đại hội so tài
208
Chương 208: Bị bỏ thuốc
209
Chương 209: Đường cùng
210
Chương 210: Hoa rơi gặp lại người
211
Chương 211: Sát thủ vô dụng
212
Chương 212: Tôi chỉ cần kết quả
213
Chương 213: Lại có thêm một kẻ tự tìm đường chết
214
Chương 214: Đêm không an giấc
215
Chương 215: Tôi ra lệnh cho cô nghỉ ngơi
216
Chương 216: Nỗi khổ của đường quốc quang
217
Chương 217: Có thể để tôi chạm ngực không?
218
Chương 218: Xuân sắc kiều diễm
219
Chương 219: Thế giới quan lần nữa sụp đổ
220
Chương 220: Cho một "like"
221
Chương 221: Tôi cũng nghĩ như vậy
222
Chương 222: Hiệu quả không tốt
223
Chương 223: Đám ô hợp
224
Chương 224: Hoa long chết
225
Chương 225: Cố Khả Như
226
Chương 226: Mỹ nữ phải bắt từ khi còn nhỏ
227
Chương 227: Muốn lừa tiền?
228
Chương 228: Chính là hãm hại anh
229
Chương 229: Uy hiếp
230
Chương 230: Thân bại danh liệt
231
Chương 231: Cha mẹ của tử sa
232
Chương 232: Cường hào chân chính
233
Chương 233: Diễm phúc không nhỏ
234
Chương 234: Biến cố ở thành phố trúc hải
235
Chương 235: Bị xa lánh
236
Chương 236: Trợ giúp đến
237
Chương 237: Đã chán sống rồi sao?
238
Chương 238: Đường ngả nhu cũng sử dụng chiêu thức nát
239
Chương 239: Song kiếm hợp bích
240
Chương 240: Quá tàn bạo
241
Chương 241: Không thể tin tưởng
242
Chương 242: Chị của Đông Phương Ngọc Nhi
243
Chương 243: Thu hoạch cực lớn
244
Chương 244: Kiếm lời một núi vàng