Chương 70: 70: Ai Điên Hơn Ai

Dù biết trước Trịnh Hà Bân không phải ruột thịt, cũng chẳng coi đứa con như cô ra gì, nhưng lời của đối phương khiến Trịnh Thanh Mây hoài nghi bản thân là rác rưởi: “Ông thật sự muốn tôi trò chuyện vui vẻ với đứa con ngốc của gia đình kia?”
Nghe vậy, thái độ Trịnh Hà Bân hòa hoãn hơn trước, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ba biết con là đứa trẻ hiểu chuyện.

Con nghĩ xem nhà kia muốn địa vị có địa vị, tiền bạc lại càng chẳng phải nói, lại có duy nhất một đứa con trai.

Thằng khờ đó thì sống được bao lâu, sau này chẳng phải đều về tay con sao?”
Trịnh Thanh Mây lòng thầm chửi rủa không dưới trăm lần người đàn ông bụng dạ hiểm độc này, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra suy xét: “Ba nói không sai, vậy thì tiếp tục?”
Hai người một lớn một nhỏ như đạt được hiệp nghị vui vẻ trở vào.
Trịnh Hà Bân là người lên tiếng giãn hòa trước: “Đứa con gái này của tôi ngày thường được cưng chiều tính khí bướng bỉnh, mong ngài rộng lượng bỏ qua cho con bé trẻ người non dạ.”
Người đàn ông trung niên tên Lương Thạc Vỹ xua tay: “Chuyện của con nhỏ, chúng tôi cũng không can thiệp nhiều.

Nếu đã quay lại thì để hai đứa giao lưu với nhau là được.”
Triệu Thanh Thanh mừng rỡ vội vàng gật đầu: “Ngài nói đúng, nào nào Thanh Mây con mau nói chuyện với anh đi con.”
Nếu không chứng kiến cái liếc mắt cảnh cáo của bà ta, Trịnh Thanh Mây còn tin người mẹ này làm mọi thứ chỉ muốn tốt cho mình.
Khác với thái độ phản nghịch vừa rồi, Trịnh Thanh Mây bây giờ ngoan ngoãn vâng lời đến khó tin khiến Trịnh Hà Bân lẫn Triệu Thanh Thanh không khỏi nghi ngờ.
Người lớn hai bên ăn ý không xen vào cuộc trò chuyện của đôi trẻ.
Trịnh Thanh Mây chống cằm nhìn đối phương ánh mắt sáng ngời: “Gặp nhau lâu vậy rồi em vẫn chưa biết anh tên gì? Em là Thanh Mây còn anh?”

Đối phương nhỏ giọng, bỉu môi uất ức: “Mới gặp có vài phút cô lại chạy đi, vậy mà nói là lâu.

Người phụ nữ giả dối! Nể tình cô đẹp như vậy tôi đem cô về trưng đến khi nào chán sẽ trả thù cô sau.”
Trịnh Thanh Mây hứng thú nhoài người về trước: “Này! Tôi không có điếc nha anh tính trả thù tôi thế nào?”
Người đối diện tuy điển trai nhưng mái tóc dài che gần nửa mắt, kết hợp cùng biểu cảm khờ khạo khiến người ngoài không nỡ nhìn thẳng.

Anh ta cúi gằm mặt, hai bàn tay dưới gầm bàn xoắn chặt, môi mấp máy phát ra tiếng: “Lương Linh.”
Trịnh Thanh Mây sửng sốt vài giây sau đó bật cười: “À thì ra anh đang tái hiện lại hình ảnh sóng 2G à? 2G cũng không chậm bằng anh.”
Âm thanh cảnh cáo của Triệu Thanh Thanh rít qua kẽ răng: “Trịnh Thanh Mây!”
Bà ta quay sang nhìn hai vợ chồng Lương Thạc Vỹ thấy đối phương không lên tiếng đành ngậm ngùi nuốt cơn giận vào trong.
Đối phương ngờ nghệch không biết cô có ý gì.
Trịnh Thanh Mây càng coi trời bằng vung không để tâm ánh mắt sắc như dao của ai kia: “Anh có biết hôm nay tới đây làm gì không?”
Lương Linh lén nhìn mẹ mình rồi mới chậm chạp lên tiếng: “Xem mắt nàng dâu mới.”
Trịnh Thanh Mây vỡ lẽ: “Thì ra anh không phải sóng 2G.

Vậy anh nói xem nàng dâu mới của ai?”
Lương Linh ngẩng đầu tự tin lên tiếng: “Đương nhiên là của ta!”

Cô bật ngón tay cái khen ngợi khiến đối phương đắc ý: “Vậy anh cần nàng dâu mới làm gì?"
Hai bên gia đình cũng bị cô dẫn dắt theo, không hiểu cô muốn làm gì cũng không tiện chen ngang.
Lương Linh gãi đầu nghệch mặt ra, vài giây sau lại uất ức quay sang cầu cứu mẹ mình.
Thế nhưng Trịnh Thanh Mây không cho bà ta cơ hội lên tiếng: “Để tôi nói cho anh biết nhé! Nàng dâu mới sẽ đút cơm cho anh ăn, thay quần áo cho anh, kể chuyện cổ tích cho anh nghe trước khi đi ngủ.

Thì ra anh lớn vậy rồi còn cần người tự tay đút cơm.”
Đối phương đứng bật dậy vội vàng phản bác: “Ta không có! Cô nói bậy! Ta tự ăn cơm, tự thay quần áo, tự đi ngủ.”
Trịnh Thanh Mây gật đầu ngầm đồng ý: “Ngoài ra, nàng dâu mới còn phải làm một việc mà anh không tự làm được.”
Lương Linh không khỏi tò mò: “Làm gì? Cô đừng coi thường ta, ta đều có thể tự làm được.”
Trịnh Thanh Mây vờ ngạc nhiên: “Thật sao? Vậy anh có tự trói anh lại, nhốt anh vô tủ khóa trái, bỏ đói anh, đánh đập anh, khiến anh có kêu rách cổ họng cũng không ai nghe không?”
Không chỉ riêng Lương Linh, vợ chồng Lương Thạc Vỹ nghe vậy không khỏi rùng mình, lòng thầm liên tưởng đến sở thích bệnh hoạn của cô gái nhỏ đối diện, lại nghĩ đến tương lai đứa con trai yếu ớt này của mình, đồng loạt nuốt nước bọt.
Định Lệ lên tiếng cắt ngang: “Cũng đã trễ rồi, con trai tôi đã đến giờ đi ngủ.

Chúng tôi không thể ở đây lâu được.”
Vừa dứt lời, Lương Linh òa lên khóc, thân cao mét tám lại ôm chặt lấy người phụ nữ bên cạnh, hình ảnh này thật cay mắt.
Anh ta lắc đầu la hét: “A! Con không muốn nàng dâu mới.

Con muốn về! Con muốn về! Cô ta là mụ phù thủy độc ác! A!”
Trịnh Hà Bân hớt hải chắn đường đi: “Sao lại vậy? Ngài và phu nhân dùng bữa xong hẳn về.”
Lương Thạc Vỹ cười khẩy: “Ông dạy dỗ đứa con gái tốt thật đấy! Khiến tôi phải lau mắt mà nhìn!”
Nói rồi, ông ta trong cơn giận dữ đẩy đối phương qua một bên, dắt tay vợ và con rời khỏi.
Trịnh Hà Bân chưa bao giờ mất mặt đến vậy, ông ta quay sang nhìn kẻ gây ra lỗi đang thoải mái dùng bữa: “Mày không biết nhục hả? Mày có biết mày vừa gây ra chuyện gì không? Mày đi ra xin lỗi mấy người đó cho tao?”
Trịnh Thanh Mây thong thả lau miệng, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Liên quan gì đến con? Con chỉ làm theo lời ba nói.

Chuyện thành hay không ảnh hưởng gì đến con? Tại sao con phải quan tâm?”
Triệu Thanh Thanh lại bình tĩnh đến bất ngờ quay sang nói với chồng mình: “Ông đuổi phục vụ đi rồi đóng cửa lại.

Tôi cần tâm sự với con bé.”
Trịnh Hà Bân biết bà định làm gì thấp giọng thủ thỉ vào tai bà: “Bà nhớ có chừng mực, đừng làm ra mạng người.”
Nói rồi ông ta bước ra ngoài, tiện tay khóa trái cửa lại.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trịnh Thanh Mây, trán cô đổ đầy mồ hôi hột, nội tâm nhắc nhở cô hãy rời khỏi căn phòng này, nhưng chân như đổ chị cứ mãi đứng một chỗ.

Giọng cô run rẩy khó kiểm soát: “Mẹ… Mẹ tính làm gì?”
Triệu Thanh Thanh không sợ cô bỏ trốn, bà ta ung dung rót rượu vào ly, chất lỏng màu đỏ sóng sánh lắc lư trong cốc thủy tinh trong suốt.

Hình ảnh vốn tươi đẹp và lãng mạn nay lại quỷ dị đến rợn người.
Triệu Thanh Thanh ngửa đầu uống cạn, sự lý trí ban đầu giờ đây đã bị dáng vẻ điên cuồng của bà ta thay thế.

Ly thủy tinh bị đối phương đập nát, vỡ thành từng mảnh văng xuống sàn nhà.
Triệu Thanh Thanh khom người nhặt một trong số chúng lên nở nụ cười quỷ dị: “Con biết mẹ thích hội họa.

Lâu rồi không có thời gian làm việc mình yêu thích.

Con nghĩ mẹ nên vẽ gì? Chân dung? Hay tranh sơn thủy? Con gái ngoan con biết con phải làm gì mà.”
Trịnh Thanh Mây đỏ mắt bàn tay nhỏ nhắn siết chặt chiếc váy trên người mình, khắp người cô run bần bật, nhưng vẫn cố hết sức chạy về phía cửa, vội vàng cầu cứu: “Có ai ngoài đó không? Mở cửa đi mà! Có ai không? Làm ơn! Làm ơn giúp tôi!”
Mặc cho cô gái nhỏ có la hét cỡ nào, bên ngoài vẫn không chút động tĩnh.

Người phụ nữ điên kia ngày một sát lại gần, mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay bà ta đến rỉ máu, nhưng người trong cuộc như chẳng hề hấn gì: “Nào con gái! Lại đây! Bức tranh lần trước trên lưng con đã mờ rồi, để mẹ vẽ bức khác đảm bảo lần này nhất định không tồi.”
Bên trong tiếng gào thét kêu cứu kéo mãi không dứt, giọng rên rỉ thống khổ của thiếu nữ kết hợp cùng âm thanh do mảnh vỡ rạch lên da thịt phát ra khiến lòng người không khỏi quặng thắt.

Ấy thế mà, người bên ngoài không chút hề hấn, thỉnh thoảng còn nghe vài cuộc gọi xử lý chuyện công việc, xong lại trở về đứng trước cửa canh giữ không cho phép một ai lại gần.
Giữa đêm, còi xe cấp cứu vang lên ngay bên trong nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố.

Nhìn căn phòng đẫm máu, cùng cô gái thoi thóp được bế lên cán cứu thương, dạ dày những người có mặt ở đây không khỏi cuộn trào, cố ngăn cảm giác buồn nôn ngay tại chỗ.
Dù vậy ai cũng đồng loạt ngậm chặt miệng không dám tiết lộ nửa điều ra ngoài.

Thầm nghĩ giới thượng lưu thật phức tạp, sinh ra trong một gia đình bình thường như họ có khi còn may mắn hơn..

Chapter
1 Chương 1: 1: Thiên Kim Mất Tích
2 Chương 2: 2: Tuổi Phản Nghịch
3 Chương 3: 3: Hai Gia Đình
4 Chương 4: 4: Trịnh Thanh Mây Bạo Lực
5 Chương 5: 5: Hứa Huân
6 Chương 6: 6: Cậu Giống Shizuka
7 Chương 7: 7: Người Của Tôi
8 Chương 8: 8: Kế Hoạch Cưa Đổ Nữ Thần
9 Chương 9: 9: Thiếu Nữ Tết Tóc Đuôi Sam
10 Chương 10: 10: Đàm Phán
11 Chương 11: 11: Trận Ẩu Đả
12 Chương 12: 12: Xử Phạt
13 Chương 13: 13: Quái Vật
14 Chương 14: 14: Lòng Tự Trọng
15 Chương 15: 15: Nghệ Sĩ Violin Lộ Mẫn
16 Chương 16: 16: Thiếu Nữ Tóc Đỏ Toả Sáng
17 Chương 17: 17: Cách Một Cánh Cửa
18 Chương 18: 18: Bạn Trai Của Trịnh Thanh Mây
19 Chương 19: 19: Ban Tổ Chức Văn Nghệ Ngày Xuân
20 Chương 20: 20: Hai Người Mẹ
21 Chương 21: 21: Kẻ Cắp
22 Chương 22: 22: Top Mười Khối Mười
23 Chương 23: 23: Tình Thân
24 Chương 24: 24: Người Thực Vật
25 Chương 25: 25: Ai Cần Cậu
26 Chương 26: 26: Ngày Hội Tẩy Não
27 Chương 27: 27: Buổi Tổng Duyệt Văn Nghệ
28 Chương 28: 28: Âm Mưu Hủy Hoại Trịnh Thanh Mây
29 Chương 29: 29: Nữ Sinh Trong Góc Tối
30 Chương 30: 30: Bắt Cóc
31 Chương 31: 31: Hứa Định Kiên Phẫn Nộ
32 Chương 32: 32: Quà Cảm Ơn
33 Chương 33: 33: Nỗi Lòng Của Hứa Huân
34 Chương 34: 34: Hứa Huân Khác Thường
35 Chương 35: 35: Em Gái Của Mạc Vũ
36 Chương 36: 36: Ai Nợ Ai
37 Chương 37: 37: Giáo Viên Bất Đắc Dĩ
38 Chương 38: 38: Chợ Phiên
39 Chương 39: 39: Ảo Tưởng Là Bệnh
40 Chương 40: 40: Doanh Nhân Bất Động Sản
41 Chương 41: 41: Trịnh Thanh Mây Đổi Tính
42 Chương 42: 42: Xét Nghiệm Adn
43 Chương 43: 43: Thanh Mai Trúc Mã
44 Chương 44: 44: Cô Ấy Rực Rỡ Hơn Pháo Hoa
45 Chương 45: 45: Con Của Chúng Ta
46 Chương 46: 46: Gian Lận
47 Chương 47: 47: Nhận Hối Lộ
48 Chương 48: 48: Thoả Hiệp
49 Chương 49: 49: Công Việc Bán Thời Gian
50 Chương 50: 50: Đàn Sĩ
51 Chương 51: 51: Hai Tấm Vé
52 Chương 52: 52: Mạc Vũ Nghi Ngờ
53 Chương 53: 53: Món Quà Bất Ngờ
54 Chương 54: 54: Bạn Trai Lý Tưởng Của Trịnh Thanh Mây
55 Chương 55: 55: Tâm Tư Của Vũ An Miên
56 Chương 56: 56: Cán Cân Trong Lòng Đinh Quang Lưu
57 Chương 57: 57: Người Cha Từ Trên Trời Rơi Xuống
58 Chương 58: 58: Thời Gian Không Còn Nhiều
59 Chương 59: 59: Giao Dịch Thất Bại
60 Chương 60: 60: Con Gái Thật Khó Hiểu
61 Chương 61: 61: Sự Phản Bội Của Hứa Huân
62 Chương 62: 62: Người Đồng Cảnh Ngộ
63 Chương 63: 63: Sĩ Diện Của Vũ An Miên
64 Chương 64: 64: Cuộc Hẹn Bất Ngờ
65 Chương 65: 65: Đính Hôn
66 Chương 66: 66: Tung Tích Của Hứa Huân
67 Chương 67: 67: Trò Đùa Dai Của Hứa Định Kiên
68 Chương 68: 68: Vật Phẩm Hoàn Mỹ
69 Chương 69: 69: Ai Ngốc Hơn Ai
70 Chương 70: 70: Ai Điên Hơn Ai
71 Chương 71: 71: Chúng Ta Tìm Con Rất Khổ Sở
72 Chương 72: 72: Địa Ngục Cho Ai
73 Chương 73: 73: Tôi Kể Cậu Nghe Một Bí Mật
74 Chương 74: 74: Chuyện Xưa
75 Chương 75: 75: Chúng Tôi Đã Từng Là Hai Người Thân Nhất Trên Thế Giới Này
76 Chương 76: 76: Chúng Đều Là Những Đứa Trẻ Đáng Thương
77 Chương 77: 77: Tín Ngưỡng Của Lân Nhi
78 Chương 78: 78: Cậu Hết Thương Tớ Rồi Sao
79 Chương 79: 79: Ai Dũng Cảm Ai Yếu Đuối
80 Chương 80: 80: Lân Nhi Đi Rồi
81 Chương 81: 81: Ba Gia Tộc Hội Tụ
82 Chương 82: 82: Trịnh Thanh Mây Là Ai
83 Chương 83: 83: Tôi Muốn Học Võ
Chapter

Updated 83 Episodes

1
Chương 1: 1: Thiên Kim Mất Tích
2
Chương 2: 2: Tuổi Phản Nghịch
3
Chương 3: 3: Hai Gia Đình
4
Chương 4: 4: Trịnh Thanh Mây Bạo Lực
5
Chương 5: 5: Hứa Huân
6
Chương 6: 6: Cậu Giống Shizuka
7
Chương 7: 7: Người Của Tôi
8
Chương 8: 8: Kế Hoạch Cưa Đổ Nữ Thần
9
Chương 9: 9: Thiếu Nữ Tết Tóc Đuôi Sam
10
Chương 10: 10: Đàm Phán
11
Chương 11: 11: Trận Ẩu Đả
12
Chương 12: 12: Xử Phạt
13
Chương 13: 13: Quái Vật
14
Chương 14: 14: Lòng Tự Trọng
15
Chương 15: 15: Nghệ Sĩ Violin Lộ Mẫn
16
Chương 16: 16: Thiếu Nữ Tóc Đỏ Toả Sáng
17
Chương 17: 17: Cách Một Cánh Cửa
18
Chương 18: 18: Bạn Trai Của Trịnh Thanh Mây
19
Chương 19: 19: Ban Tổ Chức Văn Nghệ Ngày Xuân
20
Chương 20: 20: Hai Người Mẹ
21
Chương 21: 21: Kẻ Cắp
22
Chương 22: 22: Top Mười Khối Mười
23
Chương 23: 23: Tình Thân
24
Chương 24: 24: Người Thực Vật
25
Chương 25: 25: Ai Cần Cậu
26
Chương 26: 26: Ngày Hội Tẩy Não
27
Chương 27: 27: Buổi Tổng Duyệt Văn Nghệ
28
Chương 28: 28: Âm Mưu Hủy Hoại Trịnh Thanh Mây
29
Chương 29: 29: Nữ Sinh Trong Góc Tối
30
Chương 30: 30: Bắt Cóc
31
Chương 31: 31: Hứa Định Kiên Phẫn Nộ
32
Chương 32: 32: Quà Cảm Ơn
33
Chương 33: 33: Nỗi Lòng Của Hứa Huân
34
Chương 34: 34: Hứa Huân Khác Thường
35
Chương 35: 35: Em Gái Của Mạc Vũ
36
Chương 36: 36: Ai Nợ Ai
37
Chương 37: 37: Giáo Viên Bất Đắc Dĩ
38
Chương 38: 38: Chợ Phiên
39
Chương 39: 39: Ảo Tưởng Là Bệnh
40
Chương 40: 40: Doanh Nhân Bất Động Sản
41
Chương 41: 41: Trịnh Thanh Mây Đổi Tính
42
Chương 42: 42: Xét Nghiệm Adn
43
Chương 43: 43: Thanh Mai Trúc Mã
44
Chương 44: 44: Cô Ấy Rực Rỡ Hơn Pháo Hoa
45
Chương 45: 45: Con Của Chúng Ta
46
Chương 46: 46: Gian Lận
47
Chương 47: 47: Nhận Hối Lộ
48
Chương 48: 48: Thoả Hiệp
49
Chương 49: 49: Công Việc Bán Thời Gian
50
Chương 50: 50: Đàn Sĩ
51
Chương 51: 51: Hai Tấm Vé
52
Chương 52: 52: Mạc Vũ Nghi Ngờ
53
Chương 53: 53: Món Quà Bất Ngờ
54
Chương 54: 54: Bạn Trai Lý Tưởng Của Trịnh Thanh Mây
55
Chương 55: 55: Tâm Tư Của Vũ An Miên
56
Chương 56: 56: Cán Cân Trong Lòng Đinh Quang Lưu
57
Chương 57: 57: Người Cha Từ Trên Trời Rơi Xuống
58
Chương 58: 58: Thời Gian Không Còn Nhiều
59
Chương 59: 59: Giao Dịch Thất Bại
60
Chương 60: 60: Con Gái Thật Khó Hiểu
61
Chương 61: 61: Sự Phản Bội Của Hứa Huân
62
Chương 62: 62: Người Đồng Cảnh Ngộ
63
Chương 63: 63: Sĩ Diện Của Vũ An Miên
64
Chương 64: 64: Cuộc Hẹn Bất Ngờ
65
Chương 65: 65: Đính Hôn
66
Chương 66: 66: Tung Tích Của Hứa Huân
67
Chương 67: 67: Trò Đùa Dai Của Hứa Định Kiên
68
Chương 68: 68: Vật Phẩm Hoàn Mỹ
69
Chương 69: 69: Ai Ngốc Hơn Ai
70
Chương 70: 70: Ai Điên Hơn Ai
71
Chương 71: 71: Chúng Ta Tìm Con Rất Khổ Sở
72
Chương 72: 72: Địa Ngục Cho Ai
73
Chương 73: 73: Tôi Kể Cậu Nghe Một Bí Mật
74
Chương 74: 74: Chuyện Xưa
75
Chương 75: 75: Chúng Tôi Đã Từng Là Hai Người Thân Nhất Trên Thế Giới Này
76
Chương 76: 76: Chúng Đều Là Những Đứa Trẻ Đáng Thương
77
Chương 77: 77: Tín Ngưỡng Của Lân Nhi
78
Chương 78: 78: Cậu Hết Thương Tớ Rồi Sao
79
Chương 79: 79: Ai Dũng Cảm Ai Yếu Đuối
80
Chương 80: 80: Lân Nhi Đi Rồi
81
Chương 81: 81: Ba Gia Tộc Hội Tụ
82
Chương 82: 82: Trịnh Thanh Mây Là Ai
83
Chương 83: 83: Tôi Muốn Học Võ