Chương 69: Yêu tới đỉnh điểm là hóa phức tạp thành giản đơn

Dịch: Lá Nhỏ

Anh dùng sức hơn, thắt một nút trên tay cô.

“Còn chơi nữa không?” Anh vừa trói cô vừa ôm lấy cô từ phía sau, cúi người thì thầm vào tai cô.

Cô học theo dáng vẻ vô tội ban nãy của anh: “Em chơi gì?”

Anh quyết định không nhiều lời với cô, dùng hành động thay thế lời nói. Đôi môi vừa rồi còn thì thầm bên tai cô không chịu rời đi, mà khẽ dạo chơi nơi vành tai, sau đó lần xuống dưới, ngậm lấy lỗ tai cô. Đầu lưỡi như máy bắn lỗ tai mềm mại, xuyên qua lỗ hổng đó.

Tại khoảng cách gần trong gang tấc, anh dễ dàng cảm nhận được Lâu Ngữ đang co người trong lòng mình. 

Anh hài lòng cong môi, tai Lâu Ngữ đỏ bừng, cô vung tay: “Anh thả em ra…”

Dù đang bận rộng nhưng anh vẫn nhàn hạ nói: “Tại sao?”

“Làm gì có tại sao?”

Ngón tay Văn Tuyết Thời vén áo cô lên, trêu đùa mấy cái: “Không phải vừa nãy em nhờ anh cởi giúp sao? Em không cần tự mình làm nữa, tay bị trói cũng đâu làm được?”

Lâu Ngữ thấy tình hình không ổn bèn nhỏ giọng cầu xin: “Thôi được rồi, vừa nãy là em quá đáng…”

“Không hề, rất tốt ấy chứ.” Anh lấy tay xoa đi chút bọt trắng còn dính lại trên mép cô, lòng bàn tay khẽ ấn vào môi.

“Màu trắng rất hợp với em.” Anh lại dùng câu nói trước cung điện Giáo hoàng để khen cô lần nữa, hơn nữa anh còn chưa chịu buông tha: “Với lại anh thấy nếu đổi thành màu trắng khác sẽ càng đẹp hơn.” 

Khi Lâu Ngữ lấy lại được tự do, đi ra khỏi nhà tắm, cô đã cạn kiệt sức lực, cánh tay còn hơi đỏ lên.

Người nào đó bắt đầu tỏ ra dễ thương, nâng tay cô lên, ánh mắt toát lên vẻ thỏa mãn: “Anh sai rồi.” Giọng anh còn thấp thoáng vẻ tự đắc, nghe mà nổi điên.

“Vốn dĩ em định tắm xong rồi ra ngoài dạo phố…” Cô oán giận rút tay ra, nhưng với thể lực hiện tại, đó chỉ là giấc mơ.

“Hay là chúng ta ngủ trưa đi.”

“Như vậy lãng phí thời gian lắm.”

“Em cứ tưởng tượng anh là ma cà rồng, ngày ngủ đêm bay đi.” Anh nghiêng người cọ vào cổ cô: “Sau đó em là thánh nữ anh bắt về, ban ngày chỉ có thể ở với anh trong khách sạn, không được đi đâu cả.”

Đây là một cảnh nhỏ trong vở kịch được biểu diễn tại cung điện Giáo hoàng ban trưa, anh lập tức tái hiện lại nó, đương nhiên lời thoại đều do anh tự biên tự diễn.

Hai diễn viên lập tức phát huy khả năng của mình, cô phối hợp với anh, tỏ ra sợ hãi, hỏi: “Em ở cùng anh, anh sẽ làm hại em sao?”

Anh m.út cổ cô: “Chưa chắc, mùi máu trên người em thơm lắm.”

“Ngứa.” Cô cười nắc nở, co rụt người lại.

Anh quấn lên trên, càng rúc vào cổ cô hơn, giả vờ nâng mặt cô lên, chất vấn: “Sao cô Lâu lại NG rồi.”

“Là do anh đang hôn vào chỗ mẫn cảm của em.”

“Ầu, vậy là lỗi của anh.” Động tác không có chút gì là hối hận, còn hôn quá đáng hơn, ép cô xuống giường.

Rèm cửa đã được kéo xuống, nhưng rèm cửa của khách sạn không che được nắng. Ánh sáng trắng vẫn xuyên qua chất vải, chiếu vào khắp căn phòng. Cả căn phòng ngập tràn trong sắc vàng nhạt ấm áp, nhìn lâu sẽ khiến người ta buồn ngủ.

Hai người nô đùa trên giường một hồi, cô không khỏi ngáp ngủ, chui vào lòng Văn Tuyết Thời.

Nhiệt độ trong phòng được chỉnh tới mức thấp, khi ôm anh, cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Một tay anh ôm eo cô, vu ốt v e mái tóc mình vừa làm rối, càng vuốt anh càng thích, cảm giác như đang sờ lông chú cún con trắng muốt. Lúc này mặt chú con vùi vào lòng anh, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng thở đều.

Anh nhẹ tay hơn, tiếp tục xoa đầu cô. Điều hòa khẽ vang lên tiếng quạt gió, anh bất giác nhắm mắt lại, mặc dù vẫn không thể nhanh vào giấc nhưng đã tốt hơn việc phải dùng thuốc ngủ như trước đây. Ít nhất anh có thể ngủ một cách tự nhiên.

Không biết qua bao lâu, bàn tay anh dần dừng lại, buông thõng sang một bên. Hai người say giấc nồng vào giữa trưa nắng gắt.

Khi họ tỉnh lại, mặt trời đã dần xuống núi, thành phố nhỏ đắm mình trong ánh chiều tà, khoác lên mình một dáng vẻ khác, nhưng lại gần với hình dáng trong ký ức của Lâu Ngữ hơn.

Sau bao năm xa cách, cô vẫn nhớ rõ tối đi bộ cùng anh. Cửa hàng hai bên đường đều đóng hết, đèn đường vẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tiếng bước chân của họ đan cài vào nhau, giống như ngón tay khi ngủ liên tục muốn chạm vào tay đối phương.

“Không biết nhà hàng đó còn hoạt động không nhỉ?” Lúc này bụng lên tiếng, Lâu Ngữ trông ngóng lấy điện thoại ra, tìm kiếm tên nhà hàng đó trên bản đồ, nhưng mãi không thấy.

Bao năm trôi qua như vậy, cô cũng đoán ra có lẽ nhà hàng đó đã ngừng hoạt động, nhưng khi thật sự đối mặt với sự thật này, cô vẫn không khỏi nuối tiếc.

Văn Tuyết Thời thấy cô thất vọng bèn an ủi: “Không sao, chúng ta tìm nhà hàng khác, Michelin nhé?”

Họ không còn là hai tên đỗ nghèo khỉ chỉ có tiền lì xì vào đêm đóng máy như năm nào. Bây giờ họ có thể thoải mái tới nhà hàng tốt nhất, gọi món đắt nhất, thưởng thức đồ ăn ngon nhất. Nghĩ vậy dường như cũng chẳng cần nuối tiếc khi không thể quay về nhà hàng ban đầu. Mặc dù cô vẫn buồn đôi chút, nhưng cô vẫn biết điều chỉnh cảm xúc, không muốn làm cả hai mất hứng nên đã vui vẻ đồng ý.

Hai người tìm một nhà hàng Michelin không cần đặt trước, gọi điện xác nhận xong thì đi ra ngoài. Trên đường đi, họ còn nhận được tin nhắn lấy mạng của Đinh Văn Sơn. Anh ấy giục họ, nếu không muốn toi đời thì lập tức quay về ngay, nếu lộ ra tin gì là xảy ra thế chiến thứ ba đấy.

Văn Tuyết Thời bình tĩnh trả lời hai chữ, yên tâm.

Ở nước ngoài như Nhật Bàn, Hàn Quốc còn dễ bị theo dõi, nhưng các nước ở Âu Mỹ quá xa, phóng viên muốn bám theo cũng tốn một khoản kha khá, vì vậy cho dù biết họ ở đây cũng chưa thể qua ngay được. Hơn nữa lần này họ thay đổi lịch trình trong phút chót, tin tức còn chưa truyền đi được, tới khi phóng viên biết họ ở đây, hai người đã về từ lâu. Thế nên họ mới thoải mái, không sợ điều gì như vậy, cho dù thời gian đó chỉ có một, hai ngày, nhưng cũng đủ lắm rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Một tay anh soạn tin nhắn trả lời Đinh Văn Sơn, vừa đút điện thoại vào túi quần, tay còn lại đang nắm tay Lâu Ngữ đã bị véo mạnh mấy cái.

Cô chỉ vào ngõ phía trước: “Đó… Đó có phải là nhà hàng đó không?”

Anh nhìn theo hướng cô chỉ, sững sờ: “Hình như phải.”

“Kỳ lạ, tại sao vừa nãy em không tìm ra?” Cô lẩm bẩm, lấy điện thoại ra, quay lại trang bản đồ vừa nãy, sau đó bàng hoàng nhận ra: “Hình như em đánh sai một chữ.”

Mọi chuyện quay về quỹ đạo cũ, nhà hàng cứ ngỡ không tồn tại vẫn còn hoạt động bình thường. Đêm mùa hạ, bàn nào cũng đông khách, vang lên tiếng trò chuyện rôm rả. Mọi người cạn ly với nhau, trong nhà hàng vang lên tiếng nhạc sôi động, biển hiệu lấp lánh như đang vẫy tay với họ.

Tựa như tình yêu của họ, cũng chỉ đánh sai một chữ chứ không hoàn toàn biến mất. Họ đang sửa lại chữ cái đó, mọi thứ đều quay về vị trí ban đầu.

Lâu Ngữ vô cùng vui mừng, lắc tay Văn Tuyết Thời: “Không tới nhà hàng kia nữa, ở đây đi.”

“Được.” Anh xóa định vị tới nhà hàng kia đi.

Hai người đi ngược lại, tới con đường đối diện với nhà hàng đó. Cách trang trí trong nhà hàng vẫn như lúc đầu. Lâu Ngữ nhớ khi đó họ ngồi bàn gần cửa sổ nhất, đáng tiếc giờ đang có người ngồi đó.

Họ chỉ đành ngồi bàn gần cửa. Lâu Ngữ nhìn menu món ăn và rượu, không nhìn ra có gì thay đổi, vì tất cả đều là tiếng Pháp. Cuối cùng cô vẫn chọn bừa như năm đó, sau khi chọn rượu xong, Văn Tuyết Thời nói mình đi vệ sinh, sau đó đứng dậy rời đi.

Một mình Lâu Ngữ ngồi tại chỗ, trả lời tin nhắn người quản lý gửi, sau đó lại mở Weibo ra xem, tìm kiếm tên của mình và Văn Tuyết Thời một lượt, muốn xem có tin gì liên quan tới họ không. Cũng may là không có, cô có thể hoàn toàn yên tâm.

Sau khi lướt mạng khoảng mười phút, cô nhàm chán ngẩng đầu lên, nhận ra thời gian Văn Tuyết Thời rời đi hơi lâu.

“Anh bị táo bón hả?” Cô nhắn tin trêu chọc anh.

Đối phương không trả lời. Lâu Ngữ mở máy ảnh ra, chụp cảnh đường phố bên ngoài. Khi ống kính quay ngược lại, đối diện với đôi chân dài miên man, tiếp đó là bàn tay mang một ly rượu tới trước bàn mình.

Cô sững sờ dịch điện thoại sang một bên, Văn Tuyết Thời cười với cô qua ống kính, sau đó hất cằm: “Rượu được điều chế riêng cho vị khách này.” Anh chống tay xuống bàn, cúi đầu, hào hứng nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cô.

“Vậy nên vừa nãy không phải anh đi vệ sinh mà lén đi pha rượu?”

“Ừm, đi nhờ cửa hàng trưởng chút, cũng kể lại chuyện mười một năm trước, khó lắm mới thuyết phục được ông ấy.”

Cô không khỏi tò mò: “Sao anh đột nhiên muốn đích thân pha rượu?”

“Em còn nhớ không, năm đó khi chúng ta ở đây nói chuyện, anh có nhắc tới chuyện anh làm thêm ở quán bar, em đã bâng quơ nói muốn nếm thử rượu anh pha.” Anh đẩy ly rượu tới trước mặt cô: “Anh chưa có cơ hội pha cho em, vẫn luôn nợ em một ly này.”

Lâu Ngữ khịt mũi, nhớ lại: “Hình như có chuyện này…”

“Lâu lắm rồi anh không pha rượu, không dám bảo đảm hương vị.”

“Ngon hay không không quan trọng, anh sẵn sàng pha cho em là em vui rồi.” Trước khi uống, Lâu Ngữ chụp ly rượu có màu cam nhạt này lại, sau đó mới vui vẻ định thưởng thức.

“Đợi đã.” Anh đột nhiên nói: “Anh còn chưa giới thiệu tên của ly rượu này với em.”

Cô cười, dừng lại: “Trang trọng thế cơ à.”

Anh nghiêm túc: “Đúng vậy, đặt tên cho rượu là một phần rất quan trọng, không thể thiếu được.”

“Được rồi, vậy anh đặt tên cho nó là gì?”

Anh rút tay về, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Lấy anh nhé.” Anh nghiêng đầu, ánh đèn neon từ bảng hiệu chiếu thẳng vào mắt anh.

Lâu Ngữ đang tính đưa tay ra cầm ly rượu chợt khựng lại. Cô ngơ ngác mấy giây, sau đó mới bàng hoàng nhìn anh: “Anh nói gì?”

“Lấy anh nhé?” Anh nhìn cô, chậm rãi nói lại.

Giọng anh vô cùng trịnh trọng, nhưng không lấy nhẫn ra như bao người khác, khiến Lâu Ngữ không biết anh chỉ đang cố tình trêu đùa cô với lý do đặt tên cho rượu hay đang thật sự nghiêm túc.

Thật ra cô biết rõ suy nghĩ của anh, trong quá khứ, anh muốn lấy được cup Nam diễn viên xuất sắc nhất của Kim Hoàn rồi mới có dũng khí quay lại với cô, vậy nên chắc chắn anh rất coi trọng chuyện cầu hôn.

Cô biết điều này, do vậy cô luôn chờ đợi, cũng sẵn sàng đợi với anh, đợi tới khi anh lấy được giải thưởng đó, thực hiện được ước mơ của anh, của cô. Cho nên cô không thể ngờ trong lúc không thể lường trước được này, một đêm mùa hè nhìn rất đỗi bình thường, tại nhà hàng bên đường, anh sẽ cầu hôn cô qua loa thế.

Đúng vậy, là qua loa. Chỉ có một ly rượu, không có cả nhẫn.

Chuyện này quá khó tin, cũng đến quá bất ngờ, khiến cô sững sờ, ngơ ngác.

Văn Tuyết Thời thấy cô mãi chưa trả lời, anh liền nghiêm túc giải thích: “Lâu Ngữ, đây không phải quyết định nhất thời của anh. Quả thật anh muốn giành được giải thưởng rồi cầu hôn em, vậy nên từ đầu tới cuối anh không hề chuẩn bị nhẫn. Xin lỗi em vì không thể lấy nhẫn ra được vào lúc này, nhưng anh vẫn quyết định cầu hôn em vào tối nay.”

“Khi nhìn thấy nhà hàng này xuất hiện trước mặt chúng ta, anh đột nhiên cảm thấy đây như một lời kêu gọi. Giống như năm đó, anh đàn tỏ tình với em tại trạm tàu hỏa, là vì số phận đang kêu gọi anh. Nó nói với anh, đừng đợi thêm nữa, đừng bỏ lỡ thời khắc này, hình thức không quan trọng.”

Yêu tới đỉnh điểm là biến phức tạp thành giản đơn, bởi vì họ không thể đợi thời khắc này được nữa. Không thể đợi tới giờ người này vẫn chưa hoàn toàn thuộc về mình.

“Nếu em đồng ý thì hãy uống nó.” Nói xong, anh hít thật sâu. Sự căng thẳng lúc này là sự kết hợp với sự căng thẳng cả khi MC đọc tên người chiến thắng trong lễ trao giải năm đó. Không, thậm chí khi ấy anh còn không căng thẳng, hồi hộp như lúc này.

Lâu Ngữ nhìn anh, mỉm cười, không để anh lo lắng quá lâu, cô giơ tay lên, cầm lấy ly rượu, sau đó uống cạn. Cô lau khóe miệng, đánh giá: “Pha ngon lắm.”

Khoảnh khắc thấy cô uống nó, dây thần kinh của anh như pháo hoa bung nở giữa trời đêm. Anh đột nhiên không biết nói gì: “Ngon, ngon thật sao?”

“Đúng vậy, anh chưa thử trước sao? Vậy giờ anh thử đi.” Nói xong, cô kéo cổ áo anh, hôn lên môi anh.

Rượu chảy giữa môi của hai người, khiến mọi thứ trở nên hỗn độn.

Văn Tuyết Thời cũng sững sờ, cứ thế để cô hôn. Khi hiểu ra, anh lập tức biến khách thành chủ, một tay ấn cô tựa vào lưng ghế, bắt đầu tấn công, nhanh chóng nuốt chửng cô.

Khi nhận ra mình đang ở nhà hàng, họ lắm tức phanh kịp lúc. Hai người buông môi nhau ra, nhưng vẫn ôm lấy đối phương. Cô dựa vào vai anh, giọng nghẹn ngào, lẩm bẩm: “Cuối cùng em vẫn đổi được tấm vé trúng thưởng đó.”

Anh nghi hoặc: “Em còn mua vé số sao?”

Cô cười chảy nước mắt, lắc đầu, ôm chặt lấy anh: “Mặc dù em đồng ý với anh, nhưng em vẫn phải nói màn cầu hôn này qua loa quá…”

Anh vội đáp: “Anh biết, sau này anh sẽ…”

Cô cắt lời anh: “Không phải em trách anh, mà em đang muốn nói, em thích sự qua loa không thể chờ thêm này. Chi bằng chúng ta qua loa thêm chút nữa đi, cầu hôn kết hợp với kết hôn.”

“…?” Văn Tuyết Thời không hiểu gì.

Cô buông anh ra, vui mừng không thôi khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu mình. Cô lấy điện thoại ra, lập tức tìm kiếm cửa hàng váy cưới trên bản đồ. Cũng may còn một cửa hàng đang mở cửa, nhưng hai mươi phút sau họ cũng đóng cửa.

Không còn nhiều thời gian nữa!

Cô đứng bật dậy, kéo anh định chạy ra ngoài.

Văn Tuyết Thời vẫn chưa hiểu gì: “Không ăn nữa sao?”

Cô đẩy anh về phía trước: “Mau đi kết hôn thôi, anh còn muốn ăn gì nữa.”

“…” Văn Tuyết Thời hoài nghi cô đã say: “Bây giờ chúng ta sẽ đi kết hôn?”

“Đúng vậy!” Hai má Lâu Ngữ đỏ bừng, như thật sự uống say, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Tối nay là hôn lễ chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Chapter
1 Chương 1: Cánh bướm nhỏ neo đầu cuống họng
2 Chương 2: Có câu này chưa nói với cô Lâu
3 Chương 3: Ánh lửa trên đỉnh núi tuyết
4 Chương 4: Mộng đẹp
5 Chương 5: Rút lá bài Joker
6 Chương 6: Hoa tháng năm
7 Chương 7: Trong lòng anh
8 Chương 8: Cái nhíu mày nhanh tới nỗi máy quay cũng không bắt kịp
9 Chương 9: Tro tàn núi lửa lặng lẽ trôi qua dòng thời gian
10 Chương 10: Hình phạt
11 Chương 11: Gây chuyện
12 Chương 12: Đừng bỏ lỡ
13 Chương 13: Ngôi sao đêm đã soi sáng cuộc đời cô khi ấy
14 Chương 14: Hải âu ánh vàng
15 Chương 15: Lần thân mật đầu tiên
16 Chương 16: Độc chiếm
17 Chương 17: Sàn đấu thú
18 Chương 18: Cô muốn nổi tiếng không?
19 Chương 19: Lắng nghe tuyết rơi
20 Chương 20: Suốt mấy năm qua, em có từng nhớ tới anh không?
21 Chương 21: Em luôn nhớ anh, mỗi giây mỗi phút
22 Chương 22: Thế giới là một quả cầu thủy tinh
23 Chương 23: Anh vẫn sẽ bảo vệ ánh hào quang này
24 Chương 24: First Love
25 Chương 25: Nói với ai “Năm mới vui vẻ” vào năm nào đó
26 Chương 26: Căn phòng cũ
27 Chương 27: Quà thăm hỏi người cũ
28 Chương 28: Người ghét nhất là người thích nhất
29 Chương 29: Người nhung nhớ luôn không ở bên
30 Chương 30: Ngày kỷ niệm
31 Chương 31: Đốt cháy
32 Chương 32: Anh gửi thẳng số phòng
33 Chương 33: Khi không còn ngượng ngùng tức là cũng chẳng còn đặc biệt
34 Chương 34: Lâu Ngữ, người trong bức ảnh này là cô sao?
35 Chương 35: Chi bằng thừa nhận quá khứ của chúng ta?
36 Chương 36: Giả thành thật, thật thành giả
37 Chương 37: Anh rất mong chờ được đóng chung với em
38 Chương 38: Chọn xong vai diễn
39 Chương 39: Người khiến anh ấy phát điên không phải người chúng ta nghĩ
40 Chương 40: Dường như cô vẫn là người chi phối anh
41 Chương 41: Ba người cùng ăn chứ?
42 Chương 42: Không thể ôm em
43 Chương 43: Vụng trộm
44 Chương 44: Điều bất ngờ nhất của showbiz trong nước năm nay
45 Chương 45: Bây giờ họ là đối thủ của nhau
46 Chương 46: Họ đang hôn nhưng lại như đang chiến đấu
47 Chương 47: Thổi bay cọng rơm cuối cùng
48 Chương 48: Khi quay cảnh chia tay em đã nghĩ gì?
49 Chương 49: Nữ chính đương nhiên phải đứng đầu tiên
50 Chương 50: Đầu lưỡi có vị rượu cay nồng
51 Chương 51: Nghĩ thôi cũng thấy xé lòng
52 Chương 52: Mong mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp
53 Chương 53: Anh vẫn luôn sống trong hồi ức có em
54 Chương 54: Anh đều dùng tay, lần nào cũng nhớ tới em
55 Chương 55: Suốt đêm ấy, anh đều không cho cô ra khỏi phòng
56 Chương 56: Lỗ tai cô đều do anh bấm
57 Chương 57: Cô nghĩ tại sao tôi lại để cô quay bộ phim này?
58 Chương 58: Họ đều phải gánh chịu nỗi đau của phân ly
59 Chương 59: Những lúc yêu cô, anh đều sẽ biến thành cậu bé
60 Chương 60: Đặt cô lên đàn piano
61 Chương 61: Náo loạn
62 Chương 62: Phải có một người ở bên anh
63 Chương 63: Yêu sẽ chừa lại bộ xương
64 Chương 64: Vậy thì cả hai cùng lãng phí
65 Chương 65: Tôi đã trở thành tướng quân
66 Chương 66: Thế giới này nhiều người đến như vậy
67 Chương 67: Kết thúc chính truyện
68 Chương 68: Bỏ trốn
69 Chương 69: Yêu tới đỉnh điểm là hóa phức tạp thành giản đơn
70 Chương 70: Playing love
71 Chương 71: Phơi bày
72 Chương 72: Diễn đàn chứa lượng lớn thông tin
73 Chương 73: Show tình yêu
74 Chương 74: Show lên sóng
75 Chương 75: Sao gặp anh vẫn căng thẳng thế
76 Chương 76: Công chiếu Chuyện cũ
77 Chương 77: Có phải lúc ở hậu trường cô gọi chồng ơi không?
78 Chương 78: Vĩnh hằng
79 Chương 79: Hóng chuyện
80 Chương 80: Tình đầu
81 Chương 81: Thông báo chính thức
82 Chương 82: Chương cuối
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Cánh bướm nhỏ neo đầu cuống họng
2
Chương 2: Có câu này chưa nói với cô Lâu
3
Chương 3: Ánh lửa trên đỉnh núi tuyết
4
Chương 4: Mộng đẹp
5
Chương 5: Rút lá bài Joker
6
Chương 6: Hoa tháng năm
7
Chương 7: Trong lòng anh
8
Chương 8: Cái nhíu mày nhanh tới nỗi máy quay cũng không bắt kịp
9
Chương 9: Tro tàn núi lửa lặng lẽ trôi qua dòng thời gian
10
Chương 10: Hình phạt
11
Chương 11: Gây chuyện
12
Chương 12: Đừng bỏ lỡ
13
Chương 13: Ngôi sao đêm đã soi sáng cuộc đời cô khi ấy
14
Chương 14: Hải âu ánh vàng
15
Chương 15: Lần thân mật đầu tiên
16
Chương 16: Độc chiếm
17
Chương 17: Sàn đấu thú
18
Chương 18: Cô muốn nổi tiếng không?
19
Chương 19: Lắng nghe tuyết rơi
20
Chương 20: Suốt mấy năm qua, em có từng nhớ tới anh không?
21
Chương 21: Em luôn nhớ anh, mỗi giây mỗi phút
22
Chương 22: Thế giới là một quả cầu thủy tinh
23
Chương 23: Anh vẫn sẽ bảo vệ ánh hào quang này
24
Chương 24: First Love
25
Chương 25: Nói với ai “Năm mới vui vẻ” vào năm nào đó
26
Chương 26: Căn phòng cũ
27
Chương 27: Quà thăm hỏi người cũ
28
Chương 28: Người ghét nhất là người thích nhất
29
Chương 29: Người nhung nhớ luôn không ở bên
30
Chương 30: Ngày kỷ niệm
31
Chương 31: Đốt cháy
32
Chương 32: Anh gửi thẳng số phòng
33
Chương 33: Khi không còn ngượng ngùng tức là cũng chẳng còn đặc biệt
34
Chương 34: Lâu Ngữ, người trong bức ảnh này là cô sao?
35
Chương 35: Chi bằng thừa nhận quá khứ của chúng ta?
36
Chương 36: Giả thành thật, thật thành giả
37
Chương 37: Anh rất mong chờ được đóng chung với em
38
Chương 38: Chọn xong vai diễn
39
Chương 39: Người khiến anh ấy phát điên không phải người chúng ta nghĩ
40
Chương 40: Dường như cô vẫn là người chi phối anh
41
Chương 41: Ba người cùng ăn chứ?
42
Chương 42: Không thể ôm em
43
Chương 43: Vụng trộm
44
Chương 44: Điều bất ngờ nhất của showbiz trong nước năm nay
45
Chương 45: Bây giờ họ là đối thủ của nhau
46
Chương 46: Họ đang hôn nhưng lại như đang chiến đấu
47
Chương 47: Thổi bay cọng rơm cuối cùng
48
Chương 48: Khi quay cảnh chia tay em đã nghĩ gì?
49
Chương 49: Nữ chính đương nhiên phải đứng đầu tiên
50
Chương 50: Đầu lưỡi có vị rượu cay nồng
51
Chương 51: Nghĩ thôi cũng thấy xé lòng
52
Chương 52: Mong mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp
53
Chương 53: Anh vẫn luôn sống trong hồi ức có em
54
Chương 54: Anh đều dùng tay, lần nào cũng nhớ tới em
55
Chương 55: Suốt đêm ấy, anh đều không cho cô ra khỏi phòng
56
Chương 56: Lỗ tai cô đều do anh bấm
57
Chương 57: Cô nghĩ tại sao tôi lại để cô quay bộ phim này?
58
Chương 58: Họ đều phải gánh chịu nỗi đau của phân ly
59
Chương 59: Những lúc yêu cô, anh đều sẽ biến thành cậu bé
60
Chương 60: Đặt cô lên đàn piano
61
Chương 61: Náo loạn
62
Chương 62: Phải có một người ở bên anh
63
Chương 63: Yêu sẽ chừa lại bộ xương
64
Chương 64: Vậy thì cả hai cùng lãng phí
65
Chương 65: Tôi đã trở thành tướng quân
66
Chương 66: Thế giới này nhiều người đến như vậy
67
Chương 67: Kết thúc chính truyện
68
Chương 68: Bỏ trốn
69
Chương 69: Yêu tới đỉnh điểm là hóa phức tạp thành giản đơn
70
Chương 70: Playing love
71
Chương 71: Phơi bày
72
Chương 72: Diễn đàn chứa lượng lớn thông tin
73
Chương 73: Show tình yêu
74
Chương 74: Show lên sóng
75
Chương 75: Sao gặp anh vẫn căng thẳng thế
76
Chương 76: Công chiếu Chuyện cũ
77
Chương 77: Có phải lúc ở hậu trường cô gọi chồng ơi không?
78
Chương 78: Vĩnh hằng
79
Chương 79: Hóng chuyện
80
Chương 80: Tình đầu
81
Chương 81: Thông báo chính thức
82
Chương 82: Chương cuối