Chương 69: Hương trong trướng – Tú bình đa tình trăng qua cửa sổ (1)

Tả Ngôn Hi cười khổ, "Lúc ta đi đến, Phó Mạn Khanh đã bị đâm trúng chỗ hiểm, ta biết không cứu được, cho nên đi rút chủy thủ ra nhìn, phát hiện bên trên chuôi còn ấm, hẳn là hung thủ lao thẳng đến cầm chủy thủ trong tay, lập tức vứt thủy chủ xuống rồi lao ra ngoài cửa sổ đuổi theo, không ngờ bị nghi trở thành hung thủ......"

A Nguyên nhìn bốn phía ra xa, "Ngươi đã đuổi theo hung thủ? Ngươi đuổi theo hung thủ ở nơi nào? Cũng hướng bên này ư?"

Cảnh ban đêm xung quanh nặng nề, vắng vẻ tiếng người, làm gì có hung thủ nào?

Lông mày Tiêu Tiêu thẳng tắp khẽ nhướng, nói: "Ta nhìn thấy ngươi chạy hướng này, cho nên theo bên cạnh đánh tới đây, nhưng cũng không phát hiên người nào khả nghi gần đây."

A Nguyên ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này? Độc thân bên ngoài nên quá tịch mịch, cũng tới đi dạo thanh lâu à?"

Tiêu Tiêu bất an mà ho một tiếng, thanh âm đã có vài phần bối rối, "Không có, không có......Ta đoán cái chết của Hạ Vương là go nội tặc gây nên, cho nên gần đây một mực giám thị Hạ Vương phủ. Thấy có người xuất phủ, tất nhiên sẽ theo kịp."

A Nguyên nhãn tình sáng lên, "Nói như vậy, vừa rồi sự tình Phó Mạn Khanh bị giết trước sau ngươi đều thấy?"

Tiêu Tiêu lắc đầu, "Tả công tử thân thủ cao minh, ta cũng không dám đi ở khoảng cách thân cận quá, chỉ biết hắn tiến vào nơi đây, nhất thời cũng không biết vào gian phòng nào. Lúc nãy vừa vặn gặp cô cùng Cảnh công tử tới đây, liền chú ý hướng đi của hai người, vì vậy......"

Vì vậy, hắn đi theo bọn họ mới biết trong phòng có chuyện không may, sau đó phát hiện Tả Ngôn Hi chạy đi, A Nguyên truy đuổi, nên lập tức theo tới.

Theo như lời Tả Ngôn Hi thì hung thủ là ai, hắn cũng không nhìn thấy, nhưng ít ra có ba người tận mắt thấy hắn ném hung khí, chạy trốn đi.

A Nguyên nhặt kiếm của Tả Ngôn Hi trên mặt đất lên, mới phát hiện đó cũng là một thanh bảo kiếm, cùng kiếm của Tiêu Tiêu hơi giống, giống như là một đôi. Nhưng trên chuôi kiếm trụi lủi, không có kiếm tuệ.

A Nguyên nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới dáng người Tả Ngôn Hi, sau đó nói: "Bất luận như thế nào, lúc này đây, phải mời Tả công tử cùng chúng ta quay về nha môn đi một chuyến!"

Tả Ngôn Hi cúi đầu cười khổ, "Ta có thể cự tuyệt ư?"

A Nguyên cười nói: "Hình như không thể."

Thân thủ của nàng chưa hẳn có thể vượt qua Tả Ngôn Hi, nhưng bên cạnh nàng còn có Tiêu Tiêu, hai người cùng liên thủ thì làm sao cũng đều có thể giữ hắn.

Tả Ngôn Hi cũng không có ý thoát đi, phẩy tay áo một cái, ôn hòa nói: "Vậy thì đi thôi!"

Vẫn tư thái thong dong bình tĩnh như vậy, cũng không vì cảnh thân sắp phải vào nhà tù mà kinh sợ.

Khi chạy về Hoa Nguyệt Lâu, A Nguyên bỗng nhiên đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tả Ngôn Hi không có chút nào kinh hoảng.

Cảnh Từ đoan chính ngồi trong gian phòng Phó Mạn Khanh, vừa hỏi han qua tú bà cùng tùy tùng, gặp A Nguyên mang theo Tả Ngôn Hi một thân hắc y tiến đến, hắn không kinh ngạc chút nào, chỉ thanh đạm nói: "Huynh tại sao vậy? Làm sao lại để bản thân mình vướng vào?"

Tả Ngôn Hi cũng thanh đạm đáp: "Nhất thời vô ý mà thôi. Huynh tự nhiên sẽ trả lại trong sạch cho ta."

Người vất vả khổ cực khó khăn bắt được nghi phạm là A Nguyên rất không vui.

Thấy thế nào bọn họ cũng như một đôi? Còn có vẻ như nàng mới là người ngoài.

Cảnh Từ thậm chí còn lạnh lùng đảo qua người không từ vất vả ngày đêm trông chừng Hạ Vương phủ là Tiêu Tiêu, nói: "Nơi đây không cần ngươi, cách A Nguyên xa một chút."

Tiêu Tiêu đang lưu tâm nhìn thần sắc A Nguyên, bị Cảnh Từ cứ như vậy mà nói, cổ cũng đều đã đỏ bừng, hướng hắn thi lễ một cái, quay người bước nhanh rời đi, lại bất chấp cũng không nói gần đây hắn có tra được manh mối khác hay không.

A Nguyên vốn có hơi bất mãn, thấp giọng hỏi: "A Từ, huynh có phải hành động quá theo cảm tính không?"

Cảnh Từ nói: "Ta từ trước đến nay hành động đều theo cảm tính."

A Nguyên giật mình, gật đầu nói: "Ừ, A Từ nhà chúng ta quả nhiên có cá tính! Ta rất thích."

Nguyên gia đại tiểu thư làm việc lớn mật, có một nói một, có hai nói hai. A Nguyên mặc dù học không được tính cách trái ôm phải ấp lúc trước, ít nhất cũng không nên sĩ diện cãi láo làm ra vẻ, gặp được người mình thích tự nhiên muốn làm ra mọi thủ đoạn lôi kéo, khiến hắn khăng khăng một mực, sau đó khi hắn khắc một ấn ký của riêng Nguyên đại tiểu thư trên trán, mới tính là không phụ thanh danh phong lưu ở kiếp này.

Cảnh Từ thần sắc liền có chút ít quái dị.

Tả Ngôn Hi nhìn A Nguyên chăm chú, thần sắc cũng có chút quái dị.

Một lát sau, Cảnh Từ đem hiện trường giao cho người trông coi, nắm tay A Nguyên đi ra ngoài, bên môi đã xẹt qua ý cười rất nhỏ.

Tả Ngôn Hi theo sát phía sau, than nhẹ tựa như nói mớ: "A Từ, huynh tiêu rồi! Cô nương vốn giống như cừu non, như thế nào bỗng nhiên trở nên thành tinh quái?"

Lúc trở lại huyện nha, Trường Nhạc công chúa đã uống thuốc ngủ, Tạ Nham, Lý Phỉ đều thay đổi y phục hàng ngày ở nhà đang ngồi trong thư phòng chờ đợi.

Thấy Tả Ngôn Hi bị mang về, hai người giật mình, thực sự không thể bình tĩnh, liền mời hắn vào ngồi, lại mệnh Tiểu Lộc dâng trà xanh.

Cảnh Từ tiếp nhận thuốc của Hạ cô cô đưa tới, uống một mạch, mới nhìn về phía Tả Ngôn Hi nói: "Huynh có điều gì muốn giải thích, khi mọi người đang có mặt hãy giải thích đi!"

Tả Ngôn Hi cười khổ nói: "Ta là bởi phát hiện một cái khăn lụa của Phó Mạn Khanh tại hiện trường nghĩa phụ bị ngộ hại, hoài nghi có người muốn giá họa cho Bắc Yên, mới quyết định tới đây dò xét, ai ngờ đã bị người tiên hạ thủ vi cường."

*tiên hạ thủ vi cường: Trong Binh Pháp Tôn Tử, nghĩa là ra tay trước giành được lợi thế.

Hắn nói đến việc mình nhặt được rồi giấu đi khăn lụa, rồi đến việc sáng hôm nay nói rõ sự tình với Mộ Bắc Yên, quả nhiên cùng với việc A Nguyên nghe được tại phòng ngủ của Hạ Vương nghe được cũng không khác biệt lắm.

A Nguyên hỏi: "Đã như vậy, vì sao trước đó huynh không giao khăn lụa cho nha môn?"

Tả Ngôn Hi thở dài: "Bắc Yên mặc dù phong lưu tùy hứng, nhưng thiên tính thuần lương, tuyệt đối không thể mưu hại cha đẻ. Nếu giao cho nha môn, Bắc Yên khó có thể rửa sạch hiềm nghi. Hai ngày nay hắn một mực sống trong bi thống day dứt vì cái chết của nghĩa phụ, ta sợ khi hắn xúc động sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên chỉ đành chính mình lưu ý quan sát, thật sự nhìn không ra tình trạng gì dị thường, mới định hôm nay giao trả khăn lụa cho hắn. Ta nghĩ nếu như hung thủ muốn giá họa cho hắn, hắn không nên lại đến Hoa Nguyệt Lâu, để phòng ngừa việc bị người nắm thóp, cho nên mới quyết định ta tự mình tới một lần. Đáng tiếc, khi ta tới đã chậm một chút!"

A Nguyên nói: "Cái chết của Hạ Vương cùng Phó Mạn Khanh, huynh coi như là định giũ bỏ sạch sẽ? Còn cái chết của Tiểu Ngọc thì thế nào?"

Tả Ngôn Hi kinh ngạc, "Tiểu Ngọc?"

A Nguyên đem cây chem trân châu kia ra, "Cái trâm trân châu này là huynh đưa cho Tiểu Màn Thầu phải không? Tiểu Ngọc cũng có một cái?"

Tả Ngôn Hi tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn một lát, mới nói: "Có lẽ......Lúc trước hoàn toàn chính xác thuận tay đã cho bọn họ mỗi người một cái, hình dáng thế nào ta cũng không nhớ rõ ràng!"

A Nguyên cười lạnh, "Nhưng này hạt châu nhỏ trên cây trâm này, tại sao lại ngậm trong miệng Tiểu Ngọc? Nàng đến chết cũng không nhổ ra, là truyền tin tức hay thế nào?"

Khuôn mặt Tả Ngôn Hi bởi vì nổi giận đã nổi lên đỏ ửng, "Cô muốn nói, Tiểu Ngọc lấy cây trâm trân châu ta cho nàng ta ngậm trong miệng, là đang ám chỉ ta là hung thủ?"

A Nguyên lắc đầu, "Ngược lại mới đúng, nàng có lẽ chẳng qua là nói cho công tử yêu quý của nàng, nàng ghi nhớ huynh, hy vọng huynh thay nàng báo thù."

Tả Ngôn Hi nhíu mày, "Ta chỉ biết nàng về với ông bà, có thể tìm ai báo thù?"

A Nguyên nói: "Nàng đã nghĩ đến việc để lại manh mối cho huynh, tự nhiên sẽ nắm chắc huynh biết hung thủ. Sau đó không phải là Hạ Vương bị người thân cận làm hại ư?"

Trong thư phòng lập tức truyền đến tiếng hít thở gấp.

Tả Ngôn Hi giống như cũng kinh sợ, sau đó cười khổ: "Nguyên cô nương, đừng làm rộn!"

A Nguyên nhấc chân đạp trên ghế, một chưởng vỗ vào trên bàn, nói: "Nếu như đang tra án, ta chính là Nguyên bộ khoái, không phải Nguyên cô nương! Lúc trước tất cả manh mối, đều chỉ hướng Cận Đại Đức có hiềm nghi mưu hại Tiểu Ngọc. Cận Đại Đức tuy là tổng quản của Hạ Vương phủ, có thể đến cùng chỉ là một tên hạ nhân, Hạ Vương vì sao sáng sớm đã không thể chờ đợi được tự mình đến nha môn đưa hắn ra ngoài? Cũng bởi vì hắn bị quan phủ tạm giam, phạt con nuôi lại đánh con ruột? Khả năng duy nhất là, cái chết của Tiểu Ngọc là Hạ Vương làm chủ, Hạ Vương sợ Cận Đại Đức khai ra ông ta, đành phải cấp tốc cứu người."

Mọi người tất cả đều trầm mặc, Lý Phỉ không cẩn thận ho một tiếng, vội vàng che lại bờ môi của chính mình.

Chỉ có Tiểu Lộc liên tục gật đầu, đứng sau A Nguyên, học nàng vỗ một chưởng trên bàn, nói: "Công tử nhà ta phân tích thật có lý!"

Tạ Nham rốt cục thở dài: "A Nguyên, ta nhớ được khi đưa hồ sơ tới bên trên, nhiều nhân chứng rõ ràng nói đêm đó Tả Ngôn Hi bị phạt quỳ được quá lâu, hai đầu gối bị thương, đi đường cũng không linh hoạt, sáng sớm liền trở về phòng ngủ."

A Nguyên đem bảo kiếm của Tả Ngôn Hi ném trên bàn, nói: "Quỳ lâu rồi, có lẽ sẽ nhất thời bầm tím tê liệt, nhưng cũng không đến nỗi không đi được. Huống chi hắn giấu diếm võ nghệ, thân thủ linh hoạt, ta đều tự than thở không bằng, làm sao có thể vì bị phạt quỳ mà ảnh hưởng tới hành động? Rõ rệt là khi đóng cửa nằm ngủ, lại âm thầm quay lại phòng ngủ của Hạ Vương......Hạ Vương thấy hắn đi rồi mà quay lại, mặc dù kinh ngạc, cũng sẽ không nghĩ nghĩa tử ôn nhu ngoan ngoãn từ trước đến nay của mình sẽ nổi sát tâm, mới bị hắn đoạt lấy Mạch Đao, một đao bị mất mạng!"

Cảnh Từ chỉ khẽ chọc mép bàn, thản nhiên nói: "A Nguyên, nàng nói là, Hạ Vương giết Tiểu Ngọc?"

"Chưa chắc là Hạ Vương tự tay giết chết, nhưng nhất định là Hạ Vương làm chủ. Như những việc cực nhọc lại bẩn như xử lý thi thể, tự nhiên là do Cận Đại Đức làm thay." A Nguyên từ từ nói, "Tiểu Ngọc mỹ mạo, Hạ Vương lúc nào lưu ý, lúc nào nảy sinh tâm, chúng ta không thể nào biết được, nhưng chính Tiểu Ngọc có lẽ rất rõ ràng, đã từng nói với chủ nhân Tả Ngôn Hi, cho nên Tả Ngôn Hi nghe nói Tiểu Ngọc bị người cưỡng gian rồi giết chết, lập tức đoán được là Hạ Vương đã hạ thủ, mới đồng ý cho quan sai vào Hạ Vương phủ điều tra, đem mũi nhọn chỉ hướng Cận Đại Đức. Đáng tiếc Cận Đại Đức rất nhanh được Hạ Vương mang đi, Tả Ngôn Hi phát hiện không cách nào mượn nhờ ngoại lực, đành phải chính mình động thủ."

- -- đề lời nói với người xa lạ--- cảm mạo đã có chuyển biến tốt đẹp, cám ơn các bạn đã quan tâm! Ngày mai gặp!

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)

Edit + Beta: Hàn Mai

Chương 136:

Lý Phỉ rốt cục nhịn không được, nói: "Cái này......Cái này không đúng! Theo như lời cô, hiện trường phát hiện khăn lụa của Phó Mạn Khanh, vừa vặn có thể giá họa Tiểu Hạ Vương gia, vì sao Tả công tử lại giấu khăn lụa đi? Cận Đại Đức đối với sự tình này có lẽ lòng dạ biết rõ, đối với Tả công tử hận cũng không kịp, tự nhiên sẽ không giúp hắn diễn xuất màn kia trước mặt cô."

A Nguyên nói: "Như vậy có gì kỳ lạ? Ngài nhìn chúng ta suy đoán rốt cuộc, Tả, Mộ hai người cực kỳ có hiềm nghi, hai người cũng hơn nửa sẽ nghi kị đối phương. Có thể Tả công tử chủ động trả khăn lụa, Tiểu Hạ Vương gia nhất định sẽ mang lòng cảm kích, nghĩ cách bảo vệ Tả công tử, đổi lại khiến cho chính hắn càng thêm làm cho người ta nghi ngờ, Tả công tử được thừa cơ rửa sạch hiềm nghi."

Tả Ngôn Hi sắc mặt trắng bệch, nhưng thần sắc ngược lại càng trầm ngưng tỉnh táo. Hắn có chút giễu cợt nói: "Cô kể chuyện hay như vậy, tại sao không đi làm thuyết thư đi?"

Tiểu Lộc không khỏi không nhịn được cười.

Lời này thường ngày đúng là A Nguyên thường xuyên cười nhạo Tiểu Lộc, chợt nghe được A Nguyên cũng bị lời này cười nhạo, nàng tự nhiên vui vẻ.

Khi A Nguyên đang trừng Tiểu Lộc, bên ngoài vội vàng có người chạy tới bẩm báo: "Chư vị đại nhân, không xong rồi, Tiểu Hạ Vương gia đã đến!"

Lời nói chưa xong, đã thấy Mộ Bắc Yên một thân quần áo tang, tay cầm tư trượng, dẫn một đám người xông tới, quát: "Các ngươi rốt cuộc đã xong chưa? Lật tới lật lui cái biệt viện nho nhỏ, tra không ra hung thủ, lại muốn đem huynh đệ của chúng ta kéo xuống nước ư?"

Lý Phỉ giống như lại chứng kiến tư thế của Hạ Vương ngày ấy đại náo huyện nha, cả kinh chân tay đều mềm nhũn, chứng kiến nhóm người Tạ Nham nghênh tiếp trước, mới ý thức được hôm nay bão đao hay mưa tên cũng không cần hắn ở phía trước ngăn cản, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Mà Tiểu Lộc lặng lẽ hướng A Nguyên giơ ngón tay cái lên.

Đều nói con nuôi con ruột của Hạ Vương bất hòa, mà bọn hắn mấy ngày nay chứng kiến hết thảy, hai người hoàn toàn hòa thuận với nhau. Nhưng Tả Ngôn Hi lúc này mới bị mang về nha môn chưa bao lâu, Mộ Bắc Yên liền chạy đến hỏi tội, đủ thấy hắn rất để tâm, cũng tương xứng với phỏng đoán của A Nguyên. Mộ Bắc Yên quả nhiên bởi vì việc này bắt đầu cảm kích cũng bảo vệ Tả Ngôn Hi.

Tả Ngôn Hi nhăn lông mày, không chờ người bên ngoài phát ra tiếng, đã tiến lên nói: "Bắc, không ai hiểu lầm, ta vô tình gặp được Cảnh điển sử thân thể không khỏe, cho nên tiễn đưa hắn quay về nha môn nghỉ ngơi, cùng hung án nhà chúng ta không có liên quan."

Cảnh Từ cũng không đứng dậy đón chào, lúc này đang khoan thai uống trà, nghe vậy đầu lông mày liền nhăn lại, buông chung trà đặt tay lên ngực hắng giọng ho hai tiếng, nói: "Không sai, là ta mời Tả Ngôn Hi tiễn đưa ta quay về nha môn, giúp ta khám bệnh ấy mà. Bệnh của ta tới rất nhanh chóng, đêm nay còn phải làm phiền Ngôn Hi ở lại nha môn một đêm."

Mộ Bắc Yên song chưởng kích trên mặt bàn trước mặt Cảnh Từ, quát: "Ngươi cho ta là người ngu sao!"

Tả Ngôn Hi còn chưa vào ngăn cản, Tạ Nham đã quát khẽ nói: "Bắc Yên, không được vô lễ!"

Mũi Mộ Bắc Yên không biết sao lại bắt đầu khiến hắn buồn nôn tanh tưởi, nhịn không được nắm lỗ mũi lại nôn ọe.

Cảnh Từ cười cười, nói: "Vừa rồi Tạ đại nhân đã nói, sẽ cùng Ngôn Hi ở một phòng."

Mộ Bắc Yên lấy lại bình tĩnh, lách qua Cảnh Từ, đi đến trước mặt Tạ Nham, nói: "Như vậy, ta giao Ngôn Hi cho huynh rồi!"

Tạ nham vỗ vỗ tay của hắn, "Yên tâm, sáng mai chúng ta sẽ cùng hắn quay về Hạ Vương phủ!"

Mộ Bắc Yên hơi thở phào một cái, quay người lại trước mặt Tả Ngôn Hi, "Rầm~" một cước đạp bay ghế trước mặt hắn, quát: "Tả Ngôn Hi huynh nhớ kỹ, là chính huynh phải ở lại chỗ này, nếu có việc gì, cũng đừng nói là ta vô tình vô nghĩa, bỏ lại huynh ở nơi thị phi này gánh lấy hung hiểm!"

Tả Ngôn Hi mặt mày an bình, mỉm cười nói: "Yên tâm!"

Mộ Bắc Yên không phản bác được, chỉ đành dẫn đầu đám người, phẩy tay áo bỏ đi.

Đợi hắn rời đi, Tạ Nham vuốt mũi, hỏi Cảnh Từ: "Vì sao không cho Ngôn Hi ở cùng phòng với?"

Cảnh Từ nói: "Trường Nhạc công chúa nhà huynh đã đoạt lấy phòng A Nguyên, huynh lại để cho A Nguyên nghỉ ngơi ở đâu? Cái huyện nha này nhỏ hẹp, thoáng cái thêm nhiều người như vậy, vốn là đã rất chen lấn, cũng không thể để nàng ngủ trong kho củi chứ?"

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Nham không khỏi đen lại, "Trường Nhạc công chúa không phải nhà ta, là nhà đệ!"

Cảnh Từ lạnh lùng cười cười, "Chỉ có A Nguyên là nhà ta, người khác không tính!"

A Nguyên được sủng ái mà lo sợ, nhìn thần sắc quỷ dị của Lý Phỉ, Tỉnh Ất, cười khan nói: "Không ổn sao?"

Cảnh Từ nói: "Nàng là bộ khoái, ta là điển sử, không thích hợp chỗ nào? Bằng không thì nàng ngủ cùng Lý đại nhân? Hay là cùng Tỉnh huynh đệ bọn hắn chen lấn vào một phòng?"

Lý Phỉ, Tỉnh Ất biết rõ A Nguyên là một cô nương, vội vàng khoát tay cuống quít, nói: "Không cần không cần, rất......bất tiện."

Lý Phỉ lại thêm một câu, "Ta hiện tại ở cái phòng kia, bị mưa dột,......"

Hắn ngày cầu đêm cầu, trong khoảng thời gian công chúa và sứ thần ở tại huyện nha này, tuyệt đối đừng có mưa nữa, hắn không muốn làm Huyện lệnh trên nước, còn phải chắp tay thở dài, bốn phía nhìn thần sắc người khác.

A Nguyên nhẹ giọng hỏi: "Huynh vì sao không ở cùng Tả Ngôn Hi?"

Cảnh Từ mặt mày bất động, càng nhẹ nhàng đáp lời nàng: "Sợ nàng ghen!"

A Nguyên có cảm giác có lý, nhưng nhìn Tả Ngôn Hi quả nhiên theo Tạ Nham rời đi, lại cảm thấy không đúng chỗ nào.

Nàng giật mình một tiếng, hỏi Tiểu Lộc, "Nghi phạm cùng khâm sai đại nhân ở cùng một phòng......Điều này gọi là gì?"

Đôi mắt Tiểu Lộc quay tít một vòng, lặng lẽ cười nói: "Cái này gọi là rắn chuột một ổ!"

Nhưng nàng quay đầu lại hỏi: "Nhưng nếu bọn họ không ở cùng một nơi, chẳng lẽ sắp xếp người cùng Tạ công tử ở cùng? Ngẫm lại ngày xưa, hai người các người......Nếu như thêm Tiểu Hạ Vương gia, đây chính là đầy đủ hết!"

"......"

A Nguyên chợt nghe rồi nghĩ tới, Cảnh Từ chưa chắc là sợ nàng ghen, mà là chính hắn ghen tị.

Ngắm Cảnh Từ cũng rời đi, lúc nàng vội vàng theo phía sau muốn hỏi hắn, Cảnh Từ bỗng nhiên mở miệng.

"A Nguyên, ta nhớ được nàng hôm qua dùng một cái trâm ngọc bích, trên trâm có hoa văn như ý; ngày mai cũng sẽ nhớ rõ hôm nay nàng dùng một cái trâm bạc, đầu trâm tròn, trắng thuần không hoa văn."

Đôi mắt A Nguyên vinh dự sáng lên, "Huynh một mực chú ý ta dùng trâm gì sao? Huynh thích ta dùng trâm nào?"

Nam trang không đủ mỹ mạo, nàng tự nhiên càng nên dùng cây trâm mà Cảnh Từ thích, sung sướng nhìn ánh mắt hắn, ánh sáng trong đáy mắt hắn liền có thể khiến mắt nàng vui sướng, đúng là điều hai bên cùng có lợi.

Cảnh Từ nhàn nhạt lườm nàng, "Ta chỉ là muốn cho nàng biết, nếu như một người để ý một người, sẽ để ý mỗi chi tiết của nàng ấy, tuyệt đối không thể không nhận ra nàng ấy dùng cây trâm nào."

A Nguyên bỗng dưng ngộ ra, hắn là chỉ Tả Ngôn Hi không nhận ra cái trâm của Tiểu Ngọc kia, chứng minh hắn căn bản chưa từng để Tiểu Ngọc trong lòng.

Nhưng nàng bởi vì trong lời nói của hắn mang một hàm ý khác liền mừng rỡ không thôi, "Ừm, huynh chẳng qua là đang nói cho ta biết, huynh rất để ý ta."

Cảnh Từ dừng một chút, chắp tay đi xa, không để ý tới nàng.

A Nguyên liền gọi Tiểu Lộc, "Đi lấy cái túi cho huynh ấy."

Tiểu Lộc khó hiểu, "Đưa túi vải cho ngài ấy làm gì?"

A Nguyên cười hì hì nói: "Đeo! Lại để cho huynh ấy đeo!"

Đêm nay A Nguyên ngủ không ngon, thật không ngon.

Không biết ai khi dễ Hạ cô cô, cũng chiếm luôn gian phòng của bà ấy, vì vậy Hạ cô cô cũng dọn đến phòng Cảnh Từ ngủ trên mặt đất.

Mà vốn ý định ở cùng Hạ cô cô một đêm là Tiểu Lộc cũng chỉ có thể cùng đi qua.

Hạ cô cô không chỉ đặt một tấm bình phong bên giường Cảnh Từ, còn đem chăn đệm của mình nằm dưới đất bên cạnh giường Cảnh Từ, A Nguyên, Tiểu Lộc chỉ có thể ở chỗ xa xa khác đặt hai tấm chăn đệm nằm dưới đất.

A Nguyên mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng thật sự cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù rằng cùng Cảnh Từ càng thêm thân mật, ngày sau đối mặt với đồng liêu ngày xưa, còn phải mỗi ngày làm cộng sự, rốt cuộc cũng xấu hổ.

Nhìn ra muốn tu luyện ra bộ dáng Nguyên đại tiểu thư điên đảo chúng sinh ngày đó, năng lực không biết xấu hổ, nàng còn gánh nặng đường xa, -- may mắn nàng thầm nghĩ muốn làm Cảnh Từ điên đảo một lần.

Bởi vì tiểu thư nhà mình không thể ngủ trên giường, Tiểu Lộc có chút căm giận, nhưng nghĩ đến không cần cùng ngủ cùng Hạ cô cô, cũng rất vui mừng, ôm vòng eo mềm dẻo của tiểu thư rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lúc nàng ngủ vẫn không trung thực, vẫn thỉnh thoảng bóp eo A Nguyên vài cái, thuận tiện cọ cọ vào nàng, cọ đến mắt mở chăn bông giữa hai người, cuối cùng duỗi chân đến, đặt lên chân A Nguyên.

A Nguyên vừa tra án, vừa hầu hạ Trường Nhạc công chúa, bôn ba cả một ngày, sớm đã mệt mỏi sắp không chịu nổi, trong lúc ngủ mơ cảm thấy cố hết sức, một cước đạp mở chân Tiểu Lộc, thuận thế chặn nàng lại.

Tiểu Lộc ngủ như chết, lẩm bẩm hai tiếng, duỗi với cánh tay nắm cổ tiểu thư nhà nàng, nước miếng thiếu chút nữa chảy trên mặt A Nguyên.

Hạ cô cô tuổi càng lớn, giấc ngủ càng khó khăn, mơ hồ nghe được động tĩnh bên kia, liền ngủ tiếp không được, nhịn không được trầm giọng chửi bới: "Tiện nhân! Thị nữ của tiện nhân cũng là tiện nhân!"

Chợt thấy trước mắt có bóng đen nhoáng một cái, sau đó liền truyền đến tiếng Tiểu Lộc kêu thảm thiết.

Thoạt nhìn Cảnh Từ thanh nhược vô lực, nhưng lại dễ dàng nắm lên Tiểu Lộc giống như bạch tuộc, vứt xuống bên trên chỗ nằm của Hạ cô cô.

A Nguyên cả kinh ngồi dậy, vô ý thức chụp vào Phá Trần kiếm, Cảnh Từ đã chặn tay nàng, nói khẽ: "Là ta. Cô ta ngủ cùng nàng, làm cho tất cả mọi người ngủ không ngon. Không bằng ngủ cùng Hạ cô cô đi."

Tiểu Lộc bị ném đã tỉnh lại, khóc nức nở kêu to nói: "Em rõ ràng ngủ rất ngon!"

A Nguyên cũng có chút vô lực, "Ta ngủ......vẫn tạm được!"

Cảnh Từ nói: "Ta căn bản không ngủ!"

Tiểu Lộc nói: "Em mỗi ngày cùng tiểu thư ngủ một phòng, lại không ngáy ngủ, như thế nào làm người ngủ không được?"

Chợt nghe thấy tiếng Hạ cô cô u ám nói: "Nói mớ so với ngáy ngủ còn làm cho người ta ngủ không ngon!"

Bà ta tuy nói, lại vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt không nhúc nhích giống như đã ngủ. Tiểu Lộc nằm ngay bên người bà ta, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cúi đầu kinh ngạc nhìn bà một lát, mới nói: "Em......Em tin! Quả nhiên nói nói mớ so với ngáy ngủ còn làm cho người ta ngủ không ngon hơn......Người dọa người, dọa chết người!"

- -- đề lời nói với người xa lạ (của tác giả) --- hôm trước thứ tự chương sai rồi.

Ôi chao, ta nhìn kỹ liếc, là hôm trước nữa. Ngày hôm nay một ngày trôi qua giống như nằm mơ.

Tiếp tục ngày mai, sủi cảo không có bản thảo......

Edit + Beta: Hàn Mai

Chapter
1 Chương 1: Linh hạc tủy (1)
2 Chương 2: Linh hạc tủy (2)
3 Chương 3: Linh hạc tủy (3)
4 Chương 4: Linh hạc tủy (4)
5 Chương 5: Linh hạc tủy (5)
6 Chương 6: Linh hạc tủy (6)
7 Chương 7: Linh hạc tủy (7)
8 Chương 8: Linh hạc tủy (8)
9 Chương 9: Linh hạc tủy (9)
10 Chương 10: Linh hạc tủy (10)
11 Chương 11: Linh hạc tủy (11)
12 Chương 12: Linh hạc tủy (12)
13 Chương 13: Linh hạc tủy (13)
14 Chương 14: Linh hạc tủy (14)
15 Chương 15: Lnh hạc tủy (15)
16 Chương 16: Linh hạc tủy (16)
17 Chương 17: Linh hạc tủy (17)
18 Chương 18: Linh hạc tủy (18)
19 Chương 19: Linh hạc tủy (19)
20 Chương 20: Linh hạc tủy (20)
21 Chương 21: Linh hạc tuỷ (21)
22 Chương 22: Linh hạc tuỷ (22)
23 Chương 23: Linh hạc tủy (23)
24 Chương 24: Linh hạc tủy (24)
25 Chương 25: Linh hạc tủy (25)
26 Chương 26: Linh hạc tủy (26)
27 Chương 27: Linh hạc tủy (27)
28 Chương 28: Linh hạc tủy (28)
29 Chương 29: Linh hạc tủy (29)
30 Chương 30: Linh hạc tủy (30)
31 Chương 31: Linh hạc tủy (31)
32 Chương 32: Linh hạc tủy (32)
33 Chương 33: Linh hạc tủy (33)
34 Chương 34: Linh hạc tủy (34)
35 Chương 35: Linh hạc tủy (35)
36 Chương 36: Linh hạc tủy (36)
37 Chương 37: Linh hạc tủy (37)
38 Chương 38: Linh hạc tủy (38)
39 Chương 39: Linh hạc tủy (39)
40 Chương 40: Linh hạc tủy (40)
41 Chương 41: Linh hạc tủy (41)
42 Chương 42: Linh hạc tủy (42)
43 Chương 43: Linh hạc tủy (43)
44 Chương 44: Linh hạc tủy (44)
45 Chương 45: Linh hạc tủy (45)
46 Chương 46: Linh hạc tủy (46)
47 Chương 47: Linh hạc tủy (47)
48 Chương 48: Linh hạc tủy (48)
49 Chương 49: Linh hạc tủy (49)
50 Chương 50: Linh hạc tủy (50)
51 Chương 51: Linh hạc tủy (51)
52 Chương 52: Linh hạc tủy (52)
53 Chương 53: Linh hạc tủy : Lại thấy mưa đêm loạn hồng trần (1)
54 Chương 54: Linh hạc tủy : Lại thấy mưa đêm loạn hồng trần (2)
55 Chương 55: Hương trong trướng - Thiếu niên nhà ai tựa thanh kiếm (1)
56 Chương 56: Hương trong trướng - Thiếu niên nhà ai tựa thanh kiếm (2)
57 Chương 57: Hương trong trướng - Đừng cười kẻ đa tình điên cuồng (1)
58 Chương 58: Hương trong trướng - Đừng cười kẻ đa tình điên cuồng (2)
59 Chương 59: Hương trong trướng - Ngọc bích tươi đẹp vỡ vụn (1)
60 Chương 60: Hương trong trướng - Ngọc bích tươi đẹp vỡ vụn (2)
61 Chương 61: Hương trong trướng - Hương hoa ưu sầu lạnh giấc mộng uyên ương (1)
62 Chương 62: Hương trong trướng - Hương hoa ưu sầu lạnh giấc mộng uyên ương (2)
63 Chương 63: Hương trong trướng - Ghi nhớ tương tư ném sinh tử (1)
64 Chương 64: Hương trong trướng - Ghi nhớ tương tư ném sinh tử (2)
65 Chương 65: Hương trong trướng - Hoa bay lưu mộng nhẹ lướt sóng (1)
66 Chương 66: Hương trong trướng - Hoa bay lưu mộng nhẹ lướt sóng (2)
67 Chương 67: Hương trong trướng - Kim ốc có oán không ngủ được (1)
68 Chương 68: Hương trong trướng - Kim ốc có oán không ngủ được (2)
69 Chương 69: Hương trong trướng - Tú bình đa tình trăng qua cửa sổ (1)
70 Chương 70: Hương trong trướng - Tú bình đa tình trăng qua cửa sổ (2)
71 Chương 71: Hương trong trướng - Tú bình đa tình trăng qua cửa sổ (3)
72 Chương 72: Hương trong trướng - Mây chiều từng che phủ núi xanh
73 Chương 73: Hương trong trướng - Nơi tận cùng núi xanh, cất giấu *bích thủy (1)
74 Chương 74: Hương trong trướng - Nơi tận cùng núi xanh, cất giấu bích thủy (2)
75 Chương 75: Hương trong trướng - Nơi tận cùng núi xanh, cất giấu bích thủy (3)
76 Chương 76: Hương trong trướng - Nơi tận cùng núi xanh, cất giấu bích thủy (4)
77 Chương 77: Đài chiếu sáng mấy ý nhà
78 Chương 78: Hương trong trướng - Che giấu sấm chớp phí tâm tư (1)
79 Chương 79: Hương trong trướng - Che giấu sấm chớp phí tâm tư (2)
80 Chương 80: Uyên ương phổ (1)
81 Chương 81: Uyên ương phổ (2)
82 Chương 82: Uyên ương phổ (3)
83 Chương 83: Uyên ương phổ (4)
84 Chương 84: Uyên ương phổ (5)
85 Chương 85: Uyên ương phổ (6)
86 Chương 86: Uyên ương phổ (7)
87 Chương 87: Uyên ương phổ (8)
88 Chương 88: Uyên ương phổ (9)
89 Chương 89: Uyên ương phổ (10)
90 Chương 90: Uyên ương phổ (11)
91 Chương 91: Uyên ương phổ (12)
92 Chương 92: Uyên ương phổ (13)
93 Chương 93: Uyên ương phổ (14)
94 Chương 94: Uyên ương phổ (15)
95 Chương 95: Uyên ương phổ (16)
96 Chương 96: Uyên ương phổ (17)
97 Chương 97: Uyên ương phổ (18)
98 Chương 98: Uyên ương phổ (19)
99 Chương 99: Uyên ương phổ (20)
100 Chương 100: Uyên ương phổ (21)
101 Chương 101: Uyên ương phổ (22)
102 Chương 102: Uyên ương phổ (23)
103 Chương 103: Uyên ương phổ (24)
104 Chương 104: Uyên ương phổ (25)
105 Chương 105: Uyên ương phổ (26)
106 Chương 106: Uyên ương phổ (27)
107 Chương 107: Uyên ương phổ (28)
108 Chương 108: Bàn long kiếp (1)
109 Chương 109: Bàn long kiếp (2)
110 Chương 110: Bàn long kiếp (3)
111 Chương 111: Bàn long kiếp (4)
112 Chương 112: Bàn long kiếp (5)
113 Chương 113: Bàn long kiếp (6)
114 Chương 114: Bàn long kiếp (7)
115 Chương 115: Bàn long kiếp (8)
116 Chương 116: Bàn long kiếp (9)
117 Chương 117: Bàn long kiếp (10)
118 Chương 118: Bàn long kiếp (11)
119 Chương 119: Bàn long kiếp (12)
120 Chương 120: Bàn long kiếp (13)
121 Chương 121: Bàn long kiếp (14)
122 Chương 122: Bàn long kiếp (15)
123 Chương 123: Bàn long kiếp (16)
124 Chương 124: Bàn long kiếp (17)
125 Chương 125: Bàn long kiếp (18)
126 Chương 126: Bàn long kiếp (19)
127 Chương 127: Bàn long kiếp (20)
128 Chương 128: Bàn long kiếp (21)
129 Chương 129: Bàn long kiếp (22)
130 Chương 130: Bàn long kiếp (23)
131 Chương 131: Bàn long kiếp (24)
132 Chương 132: Bàn long kiếp (25) đại kết cục
133 Chương 133: Phiên ngoại: Bí huy đồ
134 Chương 134: Phiên ngoại: Thất tịch
135 Chương 135: Phiên ngoại: Nha đầu nhóm bếp
136 Chương 136: Phiên ngoại: Trùng dương
137 Chương 137: Phiên ngoại: Hà đăng (đèn hoa sen)
138 Chương 138: Phiên ngoại: Đoan ngọ
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170
171 Chương 171
172 Chương 172
173 Chương 173
174 Chương 174
175 Chương 175
176 Chương 176
177 Chương 177
178 Chương 178
179 Chương 179
180 Chương 180
181 Chương 181
182 Chương 182
183 Chương 183
184 Chương 184
185 Chương 185
186 Chương 186
187 Chương 187
188 Chương 188
189 Chương 189
190 Chương 190
191 Chương 191
192 Chương 192
193 Chương 193
194 Chương 194
195 Chương 195
196 Chương 196
197 Chương 197
198 Chương 198
199 Chương 199
200 Chương 200
201 Chương 201
202 Chương 202
203 Chương 203
204 Chương 204
205 Chương 205
206 Chương 206
207 Chương 207
208 Chương 208
209 Chương 209
210 Chương 210
211 Chương 211
212 Chương 212
213 Chương 213
214 Chương 214
215 Chương 215
216 Chương 216
217 Chương 217
218 Chương 218
219 Chương 219
220 Chương 220
221 Chương 221
222 Chương 222
223 Chương 223
224 Chương 224
225 Chương 225
226 Chương 226
227 Chương 227
228 Chương 228
229 Chương 229
230 Chương 230
231 Chương 231
232 Chương 232
233 Chương 233
234 Chương 234
235 Chương 235
236 Chương 236
237 Chương 237
238 Chương 238
239 Chương 239
240 Chương 240
241 Chương 241
242 Chương 242
243 Chương 243
244 Chương 244
245 Chương 245
246 Chương 246
247 Chương 247
248 Chương 248
249 Chương 249
250 Chương 250
251 Chương 251
252 Chương 252
253 Chương 253
254 Chương 254
255 Chương 255
256 Chương 256
257 Chương 257
258 Chương 258
259 Chương 259: Phiên Ngoại Bí Huy Đồ
260 Chương 260: Phiên Ngoại Thất Tịch
261 Chương 261: Phiên Ngoại Nha Đầu Nhóm Bếp
262 Chương 262: Phiên Ngoại Trùng Dương
263 Chương 263: Phiên Ngoại Hà Đăng Đèn Hoa Sen
264 Chương 264: Phiên Ngoại Đoan Ngọ
Chapter

Updated 264 Episodes

1
Chương 1: Linh hạc tủy (1)
2
Chương 2: Linh hạc tủy (2)
3
Chương 3: Linh hạc tủy (3)
4
Chương 4: Linh hạc tủy (4)
5
Chương 5: Linh hạc tủy (5)
6
Chương 6: Linh hạc tủy (6)
7
Chương 7: Linh hạc tủy (7)
8
Chương 8: Linh hạc tủy (8)
9
Chương 9: Linh hạc tủy (9)
10
Chương 10: Linh hạc tủy (10)
11
Chương 11: Linh hạc tủy (11)
12
Chương 12: Linh hạc tủy (12)
13
Chương 13: Linh hạc tủy (13)
14
Chương 14: Linh hạc tủy (14)
15
Chương 15: Lnh hạc tủy (15)
16
Chương 16: Linh hạc tủy (16)
17
Chương 17: Linh hạc tủy (17)
18
Chương 18: Linh hạc tủy (18)
19
Chương 19: Linh hạc tủy (19)
20
Chương 20: Linh hạc tủy (20)
21
Chương 21: Linh hạc tuỷ (21)
22
Chương 22: Linh hạc tuỷ (22)
23
Chương 23: Linh hạc tủy (23)
24
Chương 24: Linh hạc tủy (24)
25
Chương 25: Linh hạc tủy (25)
26
Chương 26: Linh hạc tủy (26)
27
Chương 27: Linh hạc tủy (27)
28
Chương 28: Linh hạc tủy (28)
29
Chương 29: Linh hạc tủy (29)
30
Chương 30: Linh hạc tủy (30)
31
Chương 31: Linh hạc tủy (31)
32
Chương 32: Linh hạc tủy (32)
33
Chương 33: Linh hạc tủy (33)
34
Chương 34: Linh hạc tủy (34)
35
Chương 35: Linh hạc tủy (35)
36
Chương 36: Linh hạc tủy (36)
37
Chương 37: Linh hạc tủy (37)
38
Chương 38: Linh hạc tủy (38)
39
Chương 39: Linh hạc tủy (39)
40
Chương 40: Linh hạc tủy (40)
41
Chương 41: Linh hạc tủy (41)
42
Chương 42: Linh hạc tủy (42)
43
Chương 43: Linh hạc tủy (43)
44
Chương 44: Linh hạc tủy (44)
45
Chương 45: Linh hạc tủy (45)
46
Chương 46: Linh hạc tủy (46)
47
Chương 47: Linh hạc tủy (47)
48
Chương 48: Linh hạc tủy (48)
49
Chương 49: Linh hạc tủy (49)
50
Chương 50: Linh hạc tủy (50)
51
Chương 51: Linh hạc tủy (51)
52
Chương 52: Linh hạc tủy (52)
53
Chương 53: Linh hạc tủy : Lại thấy mưa đêm loạn hồng trần (1)
54
Chương 54: Linh hạc tủy : Lại thấy mưa đêm loạn hồng trần (2)
55
Chương 55: Hương trong trướng - Thiếu niên nhà ai tựa thanh kiếm (1)
56
Chương 56: Hương trong trướng - Thiếu niên nhà ai tựa thanh kiếm (2)
57
Chương 57: Hương trong trướng - Đừng cười kẻ đa tình điên cuồng (1)
58
Chương 58: Hương trong trướng - Đừng cười kẻ đa tình điên cuồng (2)
59
Chương 59: Hương trong trướng - Ngọc bích tươi đẹp vỡ vụn (1)
60
Chương 60: Hương trong trướng - Ngọc bích tươi đẹp vỡ vụn (2)
61
Chương 61: Hương trong trướng - Hương hoa ưu sầu lạnh giấc mộng uyên ương (1)
62
Chương 62: Hương trong trướng - Hương hoa ưu sầu lạnh giấc mộng uyên ương (2)
63
Chương 63: Hương trong trướng - Ghi nhớ tương tư ném sinh tử (1)
64
Chương 64: Hương trong trướng - Ghi nhớ tương tư ném sinh tử (2)
65
Chương 65: Hương trong trướng - Hoa bay lưu mộng nhẹ lướt sóng (1)
66
Chương 66: Hương trong trướng - Hoa bay lưu mộng nhẹ lướt sóng (2)
67
Chương 67: Hương trong trướng - Kim ốc có oán không ngủ được (1)
68
Chương 68: Hương trong trướng - Kim ốc có oán không ngủ được (2)
69
Chương 69: Hương trong trướng - Tú bình đa tình trăng qua cửa sổ (1)
70
Chương 70: Hương trong trướng - Tú bình đa tình trăng qua cửa sổ (2)
71
Chương 71: Hương trong trướng - Tú bình đa tình trăng qua cửa sổ (3)
72
Chương 72: Hương trong trướng - Mây chiều từng che phủ núi xanh
73
Chương 73: Hương trong trướng - Nơi tận cùng núi xanh, cất giấu *bích thủy (1)
74
Chương 74: Hương trong trướng - Nơi tận cùng núi xanh, cất giấu bích thủy (2)
75
Chương 75: Hương trong trướng - Nơi tận cùng núi xanh, cất giấu bích thủy (3)
76
Chương 76: Hương trong trướng - Nơi tận cùng núi xanh, cất giấu bích thủy (4)
77
Chương 77: Đài chiếu sáng mấy ý nhà
78
Chương 78: Hương trong trướng - Che giấu sấm chớp phí tâm tư (1)
79
Chương 79: Hương trong trướng - Che giấu sấm chớp phí tâm tư (2)
80
Chương 80: Uyên ương phổ (1)
81
Chương 81: Uyên ương phổ (2)
82
Chương 82: Uyên ương phổ (3)
83
Chương 83: Uyên ương phổ (4)
84
Chương 84: Uyên ương phổ (5)
85
Chương 85: Uyên ương phổ (6)
86
Chương 86: Uyên ương phổ (7)
87
Chương 87: Uyên ương phổ (8)
88
Chương 88: Uyên ương phổ (9)
89
Chương 89: Uyên ương phổ (10)
90
Chương 90: Uyên ương phổ (11)
91
Chương 91: Uyên ương phổ (12)
92
Chương 92: Uyên ương phổ (13)
93
Chương 93: Uyên ương phổ (14)
94
Chương 94: Uyên ương phổ (15)
95
Chương 95: Uyên ương phổ (16)
96
Chương 96: Uyên ương phổ (17)
97
Chương 97: Uyên ương phổ (18)
98
Chương 98: Uyên ương phổ (19)
99
Chương 99: Uyên ương phổ (20)
100
Chương 100: Uyên ương phổ (21)
101
Chương 101: Uyên ương phổ (22)
102
Chương 102: Uyên ương phổ (23)
103
Chương 103: Uyên ương phổ (24)
104
Chương 104: Uyên ương phổ (25)
105
Chương 105: Uyên ương phổ (26)
106
Chương 106: Uyên ương phổ (27)
107
Chương 107: Uyên ương phổ (28)
108
Chương 108: Bàn long kiếp (1)
109
Chương 109: Bàn long kiếp (2)
110
Chương 110: Bàn long kiếp (3)
111
Chương 111: Bàn long kiếp (4)
112
Chương 112: Bàn long kiếp (5)
113
Chương 113: Bàn long kiếp (6)
114
Chương 114: Bàn long kiếp (7)
115
Chương 115: Bàn long kiếp (8)
116
Chương 116: Bàn long kiếp (9)
117
Chương 117: Bàn long kiếp (10)
118
Chương 118: Bàn long kiếp (11)
119
Chương 119: Bàn long kiếp (12)
120
Chương 120: Bàn long kiếp (13)
121
Chương 121: Bàn long kiếp (14)
122
Chương 122: Bàn long kiếp (15)
123
Chương 123: Bàn long kiếp (16)
124
Chương 124: Bàn long kiếp (17)
125
Chương 125: Bàn long kiếp (18)
126
Chương 126: Bàn long kiếp (19)
127
Chương 127: Bàn long kiếp (20)
128
Chương 128: Bàn long kiếp (21)
129
Chương 129: Bàn long kiếp (22)
130
Chương 130: Bàn long kiếp (23)
131
Chương 131: Bàn long kiếp (24)
132
Chương 132: Bàn long kiếp (25) đại kết cục
133
Chương 133: Phiên ngoại: Bí huy đồ
134
Chương 134: Phiên ngoại: Thất tịch
135
Chương 135: Phiên ngoại: Nha đầu nhóm bếp
136
Chương 136: Phiên ngoại: Trùng dương
137
Chương 137: Phiên ngoại: Hà đăng (đèn hoa sen)
138
Chương 138: Phiên ngoại: Đoan ngọ
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170
171
Chương 171
172
Chương 172
173
Chương 173
174
Chương 174
175
Chương 175
176
Chương 176
177
Chương 177
178
Chương 178
179
Chương 179
180
Chương 180
181
Chương 181
182
Chương 182
183
Chương 183
184
Chương 184
185
Chương 185
186
Chương 186
187
Chương 187
188
Chương 188
189
Chương 189
190
Chương 190
191
Chương 191
192
Chương 192
193
Chương 193
194
Chương 194
195
Chương 195
196
Chương 196
197
Chương 197
198
Chương 198
199
Chương 199
200
Chương 200
201
Chương 201
202
Chương 202
203
Chương 203
204
Chương 204
205
Chương 205
206
Chương 206
207
Chương 207
208
Chương 208
209
Chương 209
210
Chương 210
211
Chương 211
212
Chương 212
213
Chương 213
214
Chương 214
215
Chương 215
216
Chương 216
217
Chương 217
218
Chương 218
219
Chương 219
220
Chương 220
221
Chương 221
222
Chương 222
223
Chương 223
224
Chương 224
225
Chương 225
226
Chương 226
227
Chương 227
228
Chương 228
229
Chương 229
230
Chương 230
231
Chương 231
232
Chương 232
233
Chương 233
234
Chương 234
235
Chương 235
236
Chương 236
237
Chương 237
238
Chương 238
239
Chương 239
240
Chương 240
241
Chương 241
242
Chương 242
243
Chương 243
244
Chương 244
245
Chương 245
246
Chương 246
247
Chương 247
248
Chương 248
249
Chương 249
250
Chương 250
251
Chương 251
252
Chương 252
253
Chương 253
254
Chương 254
255
Chương 255
256
Chương 256
257
Chương 257
258
Chương 258
259
Chương 259: Phiên Ngoại Bí Huy Đồ
260
Chương 260: Phiên Ngoại Thất Tịch
261
Chương 261: Phiên Ngoại Nha Đầu Nhóm Bếp
262
Chương 262: Phiên Ngoại Trùng Dương
263
Chương 263: Phiên Ngoại Hà Đăng Đèn Hoa Sen
264
Chương 264: Phiên Ngoại Đoan Ngọ