Chương 69: Hồi kinh

Thương Dịch Chi lắc đầu: “Đường Thiệu Nghĩa chưa có tiếng tăm, lại xuất thân từ quân Dự Châu, mà lai lịch của A Mạch lại quá nhỏ bé, cả hai người này hiện tại đều chưa thể thu phục
được ba quân, ta tính trước cứ giao cho Lý Trạch, người này mặc dù tài
chất bình thường, nhưng lại có thể nhận biết được đại cục, lại xuất thân từ quân Thanh Châu của ta, là người có thể tin được. Ý tiên sinh thế
nào?”

Từ Tĩnh khẽ vuốt râu: “Cũng được” Ông ta cẩn thận cân nhắc một lát, lại hỏi: “Nguyên soái có nghĩ tới lần này về kinh thành có khả năng chính là có đi mà không có về không? Trong
triều nếu đã kiêng kị hai phụ tử ngài, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà thả hổ về rừng.”

Thương Dịch Chi đương nhiên là từ lâu đã lo lắng đến vấn đề này, nhợt nhạt cười, nói: “Nếu mọi chuyện tốt
đẹp, triều đình sẽ lưu ta lại một thời gian sau đó sẽ cho ta trở về. Còn trong trường hợp xấu, thì có lẽ triều đình sẽ phái người khác đến đây
tiếp quản quân Giang Bắc.”

Từ Tĩnh lại truy vấn tiếp: “Vậy nguyên soái vẫn muốn hồi kinh?”

Thương Dịch Chi nở nụ cười: “Phải về, gia mẫu còn ở trong kinh thành, dưới gối chỉ có ta là con trai độc
nhất, đâu thể nào không quay về được? Chẳng lẽ tiên sinh cho rằng ta
không nên trở về?”

Trong mắt Từ Tĩnh thoáng hiện tinh
quang, đáp: “Trở về, tất nhiên là phải về, theo lão phu thấy, nguyên
soái chẳng những phải trở về, mà còn phải đường đường chính chính trở
về, một khi Đường tướng quân việc đã thành, thì ngày về của nguyên soái
cũng không còn xa nữa.”

Thương Dịch Chi giật mình, lập tức
liền hiểu được ý tứ của Từ Tĩnh, hướng về phía Từ Tĩnh chắp tay nói: “Đa tạ tiên sinh dạy ta.”

Từ Tĩnh cười cười, hơi hơi nghiêng người tránh khỏi lễ bái của Thương Dịch Chi.

Thương Dịch Chi đứng dậy cười nói:
“Hôm nay là Trung thu, ta phải đi bồi tiếp quan Lễ bộ, tiên sinh thì
sao? Cùng tướng sĩ các doanh uống rượu, hay là…”

“Lão phu tự mình đi dạo là tốt rồi,”
Từ Tĩnh tiếp lời nói, ông ta ngẩng mặt nhìn bầu trời thấm đẫm ánh trăng, cười nói: “Ánh trăng như thế này mà lại chiếu lên một đống rượu thịt
thì quá mức tục khí.”

Thương Dịch Chi cười gật đầu nói
phải, lại cùng Từ Tĩnh cáo từ. Từ Tĩnh đứng đó, chờ đến khi thân ảnh của Thương Dịch Chi dần dần hòa lẫn vào ánh trăng, lúc này mới quay người
chắp tay sau lưng, theo đường cũ thong thả đi bộ trở về, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười nhạo ra tiếng, rung đùi đắc ý xướng một tiểu khúc: “..Hưu ngôn na lang quân lãnh diện vô tình, chích nhân tha thân
tại cục trung…” (Đừng nói lang quân lãnh diện vô tình, chỉ vì thân chàng đang bị giam cầm nơi tù túng…)

Từ Tĩnh cũng không trở về chỗ ở của
mình, mà lại quay lại nơi của A Mạch, gõ cửa đi vào chỉ thấy một mình A
Mạch nằm trên giường, lang trung kia lại chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu,
Từ Tĩnh không khỏi hỏi: “Lang trung kia đâu?”

Sự đau đớn trên lưng A Mạch đã được
thuốc trị thương làm nhẹ đi rất nhiều, nghe Từ Tĩnh hỏi, liền trả lời:
“Tiên sinh quên rồi sao? Thất doanh của ta ngoại trừ Trương Sĩ Cường
tránh được một kiếp, còn lại đều đang nằm sấp trên giường, ta cho anh ta đi cấp thuốc trị thương cho bọn Vương Thất rồi.”

Từ Tĩnh nghe vậy thì cười hắc hắc, đi đến bên giường nhìn kỹ sắc mặt A Mạch, thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt
như trước, liền cố ý “Chậc chậc” hai tiếng mà trêu chọc: “Mạch tướng
quân à Mạch tướng quân, bữa tiệc roi này cũng là do ngươi tự tìm a! Rõ
ràng là không cần mà. Lão phu có hảo ý giúp ngươi, ngươi lại từ chối tâm ý của lão phu, cái này ngươi có thể oán được ai đây?”

A Mạch trầm mặc, nói: “A Mạch có thể
không muốn bị phạt roi, nhưng chủ tướng thất doanh Mạch Tuệ lại không
thể trốn tránh. A Mạch có thể không quan tâm người phía trước là ai mà
quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, nhưng Mạch Tuệ lại không thể!”

Từ Tĩnh nghe vậy thì ngẩn ra, rất có
thâm ý nhìn A Mạch, sau đó cười nói: “Thật ra cũng có chút phong độ
tướng quân. Bất quá cũng đừng vội oán giận, mặc dù nguyên soái đánh
ngươi, nhưng chẳng phải cũng tự mình đến đây chữa thương cho ngươi sao?
Toàn bộ đại doanh quân Giang Bắc đâu có ai từng nhận được đãi ngộ như
thế?”

A Mạch tức giận trừng mắt nhìn Từ
Tĩnh, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu như có người dùng gậy đánh
tiên sinh trước, sau đó lại dùng kẹo đường ngọt nhạt dỗ dành tiên sinh,
tiên sinh có thể liền cảm thấy trận đòn vừa rồi không còn đau đớn nữa
hay không?”

“Đau, đương nhiên là đau, bất quá
xương cốt của lão già này không chịu nổi bị đánh, cho nên chỉ có thể ăn
kẹo ngọt được thôi, lại càng không thể ăn gậy.” Từ Tĩnh cười nói.

“Vậy ta xứng đáng ăn gậy sao?” A Mạch tức giận hỏi.

“Tình ngay lý gian, không thể không phòng.”

A Mạch làm sao mà không hiểu đạo lý
này, nhưng nàng cùng Đường Thiệu Nghĩa cũng không hề có tư tình mà cứ bị người khác hoài nghi như vậy thực khiến cho nàng nổi giận.

Từ Tĩnh thấy vẻ mặt A Mạch như thế,
thu lại vẻ vui đùa mà nghiêm mặt nói: “A Mạch, ta nghĩ ngươi cũng hiểu
được, trận roi này cùng lắm chỉ là lời cảnh cáo của nguyên soái mà thôi, tuy rằng Đường Thiệu Nghĩa là viên đại tướng hiếm có, mà ngươi lại được nguyên soái thâm sâu thưởng thức, nhưng nếu ngươi cùng Đường Thiệu
Nghĩa có tư tình, trong quân tất nhiên không thể để cho các ngươi cùng
tồn tại. Đến lúc đó các ngươi ai là người có thể lưu lại, phải xem ai là người hữu dụng hơn với quân Giang Bắc, mà hiện tại thì ngươi còn xa mới bì kịp Đường Thiệu Nghĩa.”

A Mạch không muốn tiếp tục cùng ông
ta nói tiếp chuyện này, liền hỏi: “Trong quân vẫn có lang trung, tiên
sinh sao lại còn bắt thêm một kẻ nữa từ bên ngoài đến, chẳng phải là làm cho người ta sinh nghi sao?”

Từ Tĩnh biết A Mạch là muốn nói sang
chuyện khác, vuốt râu cười, đáp: “Nguyên soái có lệnh quân y không được
trị liệu cho các ngươi, lão phu vốn có tấm lòng từ bi, sao nỡ nhẫn tâm
nhìn Mạch tướng quân ngươi nằm khóc thét ở trên giường, nên đành phải
bắt một tên từ bên ngoài đến đây cho ngươi, A Mạch ngươi chẳng những
không cảm kích, ngược lại còn chất vấn lão phu, thật là không có lương
tâm.”

A Mạch cười nói: “Cái này đâu phải
chất vấn, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, nói gì thì nói A Mạch
vẫn còn phải đa tạ tiên sinh đã tặng cho thất doanh của ta một quân y có ý thuật không tồi!”

Từ Tĩnh ngẩn ra: “Ngươi thu nhận lang trung kia rồi sao?”

A Mạch gật đầu: “Ta đã thu nhận hắn.”

Từ Tĩnh nhìn A Mạch sau một lúc lâu,
nói: “Ngươi đã quyết định, lão phu không nói gì, nhưng A Mạch, nếu cứ
giữ lòng dạ mềm yếu của đàn bà như vậy, chỉ sợ về sau sẽ đem lại phiền
toái cho ngươi.”

Từ Tĩnh thấy A Mạch nhếch miệng rồi
lại không nói gì, không khỏi chậm rãi lắc đầu, lại thấy A Mạch hỏi:
“Tiên sinh hôm qua nói nguyên soái đã có an bài cho thất doanh của ta,
không biết là an bài như thế nào.”

“À, diệt phỉ, bất quá…” Từ Tĩnh cười
cười, nói thêm:“Chỉ tại ngươi, hiện tại một nửa quan quân thất doanh của ngươi đều nằm liệt giường, e rằng chuyện diệt phỉ lần này phải gác lại
rồi.”

A Mạch ngạc nhiên hỏi: “Diệt phỉ?”

Từ Tĩnh gật đầu nói: “Phải, phía nam
Túc Châu có mấy ngọn núi bị sơn phỉ chiếm cứ nhiều năm rồi, thất doanh
các ngươi nghỉ ngơi cũng được một thời gian dài, cũng nên ra ngoài luyện tập một chút.”

A Mạch vốn tưởng rằng sẽ được giao
nhiệm vụ tác chiến với người Bắc Mạt, hóa ra lại là đi tiêu diệt sơn
phỉ, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Từ Tĩnh thấy biểu tình của nàng như thế, liền cười nói: “Ngươi chớ vội không vui, đây cũng là
chuyện tốt, mấy ngọn núi bị sơn phỉ chiếm đóng kia nhân số đã lên đến
mấy ngàn người, muốn tiền có tiền, muốn người có người, xem như thật sự
rất thu hoạch, lão phu cho ngươi mấy chữ — có thể thu phục được thì thu
phục, không được thì tiêu diệt!”

A Mạch thầm nghĩ cũng phải, liền cám ơn Từ Tĩnh: “A Mạch đa tạ tiên sinh tặng chữ.”

Từ Tĩnh lại hỏi: “Nghe nói ngươi lần này là cưỡi ngựa đến đại doanh?”

Nghe Từ Tĩnh nhắc tới kia mấy thớt
ngựa già, A Mạch không khỏi đỏ mặt, có chút xấu hổ nói: “Là quan quân
nhu lòng dạ hẹp hòi đùa giỡn, tiên sinh yên tâm, A Mạch sẽ không kêu ca
phàn nàn với tiên sinh đâu.”

Từ Tĩnh lại cười nói: “Ngươi có kêu
ca phàn nàn với lão phu cũng vô dụng, ta nơi này cũng không chăn nuôi
chiến mã, mà e rằng quan quân nhu của ngươi cũng không tính để cho ngươi tới xin xỏ lão phu, mà chủ ý của anh ta là hướng về Đường Thiệu Nghĩa,
đáng tiếc lần này anh ta tính nhầm rồi, sợ là phải thất vọng! Vì Đường
Thiệu Nghĩa dù có muốn đưa cho ngươi ít chiến mã, thì lúc này cũng không dám tặng.” Ông ta cười liếc mắt nhìn A Mạch một cái, lại ha ha cười
nói: “Lão phu tuy rằng không thể đưa cho ngươi mấy thớt ngựa tốt, bất
quá lại có thể cho ngươi hai cỗ xe tốt, vừa lúc kéo mấy người bị thương
của ngươi trở về.”

Từ Tĩnh quả nhiên đoán không sai, Lý
Thiếu Hướng nhìn thấy bọn Vương Thất đi như thế nào, thì cũng lại trở về như thế, nỗi thất vọng không thể diễn đạt được bằng lời. Trương Sĩ
Cường từ trên lưng ngựa nhảy xuống chạy tới đỡ Vương Thất, Vương Thất cố gắng chịu đựng cơn đau trên lưng mà khẽ khàng bước xuống, thấy Lý Thiếu Hướng vẫn không cam tâm kiễng gót chân nhìn về phía sau bọn họ, liền
tức giận nói: “Không phải nhìn, cái gì cũng không có đâu.”

Bên cạnh, một quan quân khác đã lớn tiếng kêu lên: “Mẹ nó, lão Lý, mau tới đây đỡ ta một phen!”

Lý Thiếu Hướng đi qua dìu anh ta, lại phát hiện chủ tướng A Mạch lại không thấy trở về, nhịn không được hỏi:
“Thế này là thế nào? Mạch đại nhân đâu?”

“Đại nhân bị nguyên soái giữ lại đại doanh.” Trương Sĩ Cường đáp.

“Vậy các ngươi sao không ở lại cùng đại nhân?” Lý Thiếu Hướng lại hỏi.

Trương Sĩ Cường cũng không biết vì sao lại không để mình ở lại chăm sóc cho A Mạch, nghe Lý Thiếu Hướng hỏi vậy chỉ lắc đầu.

Vẻ mặt Lý Thiếu Hướng đầy nghi hoặc: “Để một mình đại nhân ở lại đại doanh làm gì?”

Đúng vậy, để một mình đại nhân ở lại
đại doanh làm gì? Trong lòng Trương Sĩ Cường cũng đầy nghi hoặc, tuy nói vết thương trên lưng đại nhân chưa khỏi, nhưng không phải cũng chỉ có
một mình nàng như vậy, chẳng phải những người này cũng đều chưa khỏi mà
vẫn “cưỡi” ngựa trở về đó sao?

——————-

“Hồi kinh?” A Mạch kinh ngạc: “Không phải nói muốn cho ta đi diệt phỉ sao?”

Từ mấy ngày trước, Thương Dịch Chi
lưu một mình nàng ở lại đại doanh, A Mạch đã cảm thấy kỳ quặc, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới việc Thương Dịch Chi sẽ lệnh cho nàng theo anh
ta cùng nhau trở về kinh thành.

Từ Tĩnh kỳ thật cũng không đoán được
chuyện Thương Dịch Chi sẽ đột nhiên quyết định để cho A Mạch cùng hồi
kinh, nếu không ông ta cũng sẽ không lộ ra chuyện diệt phỉ với A Mạch,
hôm nay nghe Thương Dịch Chi an bài như thế, trong lòng ông ta cũng
không khỏi cảm thấy nghi hoặc, bất quá điều này cũng không có thể nói
cho A Mạch biết, vì thế chỉ cười nói: “Quan quân của ngươi có đến một
nửa đều nằm trên giường, sao còn có thể đi diệt phỉ được nữa? Cho nên
đành phải đổi cho doanh khác thôi.”

“Một nửa quan quân trong doanh của ta đều đang nằm trên giường chẳng lẽ không phải là do bị nguyên soái đánh
sao?” A Mạch cả giận, nhưng ý niệm trong đầu nàng vừa chuyển, lại không
khỏi nheo mắt nhìn Từ Tĩnh, thầm nghĩ không phải lão già này lại có
chuyện gì không hay ho giành cho nàng đấy chứ?

Từ Tĩnh bị nàng nhìn mà phát run,
đành phải thu lại nét tươi cười trên mặt, thành thật đáp: “Được rồi, đây là ý của nguyên soái, ta cũng không biết anh ta định như như thế nào.”
Ông ta nói xong liền cẩn thận đánh giá A Mạch, nhìn đến mức A Mạch cảm
thấy cả người không được tự nhiên, lúc này mới hỏi: “A Mạch, ngươi và ta cùng tòng quân, mặc dù không phải là tri kỷ, nhưng quan hệ dù sao cũng
không giống như với người khác, ngươi nói thật với lão phu, hiện tại
ngươi đối với nguyên soái là có tình ý phải không?”

A Mạch bị vấn đề này làm cho cả kinh, thiếu chút nữa thì từ trên giường ngã nhào xuống đất, dại ra cả buổi
mới hỏi ngược lại: “Sao ngài không hỏi xem ta đối với tiên sinh là có
tình ý?”

Nghe A Mạch trả lời như thế, ngược
lại, Từ Tĩnh lại thấy yên lòng, cười nói: “Nếu là vô tình, vậy ngươi
nghe lão phu nói một lời, cùng nguyên soái hồi kinh chỉ có hơn, chứ
không có thiệt, cho dù chỉ để thấy vẻ phồn hoa chốn kinh thành mà mở
mang thêm kiến thức cũng tốt.”

“Thêm kiến thức cũng tốt, nhưng thất
doanh của ta thì sao?” A Mạch lẩm bẩm: “Luyện binh nửa năm, rồi lại
chẳng làm gì, về sau sao có thể khiến mọi người nể phục?”

Từ Tĩnh cười mà không đáp, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Chapter
1 Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2 Chương 2: Thủ thành
3 Chương 3: Phá thành
4 Chương 4: Thiệu nghĩa
5 Chương 5: Sợ chết
6 Chương 6: Đồng hành
7 Chương 7: Ủy thác
8 Chương 8: Lối rẽ
9 Chương 9: Nghẹn lời
10 Chương 10: Tâm tư
11 Chương 11: Thương dịch chi
12 Chương 12: Thân vệ
13 Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14 Chương 14: Chuyện cũ
15 Chương 15: Tòng quân
16 Chương 16: Quân doanh
17 Chương 17: Bội kiếm
18 Chương 18: Tạm thích ứng
19 Chương 19: Mũi giáo nhọn
20 Chương 20: Tàng phong
21 Chương 21: Hành trình
22 Chương 22: Đẫm máu
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Công phòng
25 Chương 25: Thư hùng
26 Chương 26: Lên chức
27 Chương 27: Huynh đệ
28 Chương 28: Tầm nhìn
29 Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30 Chương 30: Đại nghĩa
31 Chương 31: Hắc diện
32 Chương 32: Tàng binh
33 Chương 33: Tên pháp
34 Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35 Chương 35: Lòng người
36 Chương 36: Vào thành
37 Chương 37: Nữ tử
38 Chương 38: Đao phong
39 Chương 39: Thế đối nghịch
40 Chương 40: Giao phong
41 Chương 41: Sát thủ
42 Chương 42: Tâm tình
43 Chương 43: Gặp lại
44 Chương 44: Thoát thân
45 Chương 45: Khiêu khích
46 Chương 46: Dưới tàng cây
47 Chương 47: Túi bảo bối
48 Chương 48: Hồ ly
49 Chương 49: Tiệc rượu
50 Chương 50: Diệu kế
51 Chương 51: Tư oán
52 Chương 52: Thật giả
53 Chương 53: Lộng kế
54 Chương 54: Quân nhân
55 Chương 55: Đồng chí
56 Chương 56: Dương mặc
57 Chương 57: Bỏ qua
58 Chương 58: Giương cung
59 Chương 59: Quân lệnh
60 Chương 60: Thân chinh
61 Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62 Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63 Chương 63: Bộ mặt
64 Chương 64: Bạn cũ
65 Chương 65: Phỏng đoán
66 Chương 66: Uống rượu
67 Chương 67: Phạt roi
68 Chương 68: Nguyên nhân
69 Chương 69: Hồi kinh
70 Chương 70: Ván cờ
71 Chương 71: Công tử
72 Chương 72: Chuyện cũ
73 Chương 73: Chạy đi
74 Chương 74: Chủy thủ
75 Chương 75: Kỹ năng bơi
76 Chương 76: Thủ tín
77 Chương 77: Tâm cơ
78 Chương 78: Cầu say
79 Chương 79: Oan gia
80 Chương 80: Thủy quân
81 Chương 81: Tài bắn cung
82 Chương 82: Trở vể
83 Chương 83: Danh kiếm
84 Chương 84: Hồi doanh
85 Chương 85: Thể diện
86 Chương 86: Chui đầu vào lưới
87 Chương 87: Phân ly
88 Chương 88: Mai phục
89 Chương 89: Phục kích
90 Chương 90: Vâng mệnh
91 Chương 91: Giằng co
92 Chương 92: Đánh chết
93 Chương 93: Ở chung
94 Chương 94: Phá kế
95 Chương 95: Rút quân
96 Chương 96: Nghị hòa
97 Chương 97: Dạ yến
98 Chương 98: Thổ lộ tâm can
99 Chương 99: Hứa hẹn
100 Chương 100: Mua sắm
101 Chương 101: Sát khí
102 Chương 102: Nam nhân
103 Chương 103: Mưu kế(1)
104 Chương 104: Cõi lòng
105 Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106 Chương 106: Đông tiến
107 Chương 107: Thanh châu
108 Chương 108: Tình thế
109 Chương 109: Khốn cảnh
110 Chương 110: Quân sư
111 Chương 111: Khích tướng
112 Chương 112: Giằng co
113 Chương 113: Mê man
114 Chương 114: Mưu đồ
115 Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116 Chương 116: Đại chiến (thượng)
117 Chương 117: Đại chiến (hạ)
118 Chương 118: Sinh mệnh
119 Chương 119: Tập kích ban đêm
120 Chương 120: Cố nhân
121 Chương 121: Xưng soái
122 Chương 122: Hôn sự
123 Chương 123: Do dự
124 Chương 124: Vinh nương
125 Chương 125: Tâm tư
126 Chương 126: Bỏ qua
127 Chương 127: Tín nhiệm
128 Chương 128: Nổi gió
129 Chương 129: Tâm ý
130 Chương 130: Gió mưa
131 Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155 Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156 Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Chapter

Updated 156 Episodes

1
Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2
Chương 2: Thủ thành
3
Chương 3: Phá thành
4
Chương 4: Thiệu nghĩa
5
Chương 5: Sợ chết
6
Chương 6: Đồng hành
7
Chương 7: Ủy thác
8
Chương 8: Lối rẽ
9
Chương 9: Nghẹn lời
10
Chương 10: Tâm tư
11
Chương 11: Thương dịch chi
12
Chương 12: Thân vệ
13
Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14
Chương 14: Chuyện cũ
15
Chương 15: Tòng quân
16
Chương 16: Quân doanh
17
Chương 17: Bội kiếm
18
Chương 18: Tạm thích ứng
19
Chương 19: Mũi giáo nhọn
20
Chương 20: Tàng phong
21
Chương 21: Hành trình
22
Chương 22: Đẫm máu
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Công phòng
25
Chương 25: Thư hùng
26
Chương 26: Lên chức
27
Chương 27: Huynh đệ
28
Chương 28: Tầm nhìn
29
Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30
Chương 30: Đại nghĩa
31
Chương 31: Hắc diện
32
Chương 32: Tàng binh
33
Chương 33: Tên pháp
34
Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35
Chương 35: Lòng người
36
Chương 36: Vào thành
37
Chương 37: Nữ tử
38
Chương 38: Đao phong
39
Chương 39: Thế đối nghịch
40
Chương 40: Giao phong
41
Chương 41: Sát thủ
42
Chương 42: Tâm tình
43
Chương 43: Gặp lại
44
Chương 44: Thoát thân
45
Chương 45: Khiêu khích
46
Chương 46: Dưới tàng cây
47
Chương 47: Túi bảo bối
48
Chương 48: Hồ ly
49
Chương 49: Tiệc rượu
50
Chương 50: Diệu kế
51
Chương 51: Tư oán
52
Chương 52: Thật giả
53
Chương 53: Lộng kế
54
Chương 54: Quân nhân
55
Chương 55: Đồng chí
56
Chương 56: Dương mặc
57
Chương 57: Bỏ qua
58
Chương 58: Giương cung
59
Chương 59: Quân lệnh
60
Chương 60: Thân chinh
61
Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62
Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63
Chương 63: Bộ mặt
64
Chương 64: Bạn cũ
65
Chương 65: Phỏng đoán
66
Chương 66: Uống rượu
67
Chương 67: Phạt roi
68
Chương 68: Nguyên nhân
69
Chương 69: Hồi kinh
70
Chương 70: Ván cờ
71
Chương 71: Công tử
72
Chương 72: Chuyện cũ
73
Chương 73: Chạy đi
74
Chương 74: Chủy thủ
75
Chương 75: Kỹ năng bơi
76
Chương 76: Thủ tín
77
Chương 77: Tâm cơ
78
Chương 78: Cầu say
79
Chương 79: Oan gia
80
Chương 80: Thủy quân
81
Chương 81: Tài bắn cung
82
Chương 82: Trở vể
83
Chương 83: Danh kiếm
84
Chương 84: Hồi doanh
85
Chương 85: Thể diện
86
Chương 86: Chui đầu vào lưới
87
Chương 87: Phân ly
88
Chương 88: Mai phục
89
Chương 89: Phục kích
90
Chương 90: Vâng mệnh
91
Chương 91: Giằng co
92
Chương 92: Đánh chết
93
Chương 93: Ở chung
94
Chương 94: Phá kế
95
Chương 95: Rút quân
96
Chương 96: Nghị hòa
97
Chương 97: Dạ yến
98
Chương 98: Thổ lộ tâm can
99
Chương 99: Hứa hẹn
100
Chương 100: Mua sắm
101
Chương 101: Sát khí
102
Chương 102: Nam nhân
103
Chương 103: Mưu kế(1)
104
Chương 104: Cõi lòng
105
Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106
Chương 106: Đông tiến
107
Chương 107: Thanh châu
108
Chương 108: Tình thế
109
Chương 109: Khốn cảnh
110
Chương 110: Quân sư
111
Chương 111: Khích tướng
112
Chương 112: Giằng co
113
Chương 113: Mê man
114
Chương 114: Mưu đồ
115
Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116
Chương 116: Đại chiến (thượng)
117
Chương 117: Đại chiến (hạ)
118
Chương 118: Sinh mệnh
119
Chương 119: Tập kích ban đêm
120
Chương 120: Cố nhân
121
Chương 121: Xưng soái
122
Chương 122: Hôn sự
123
Chương 123: Do dự
124
Chương 124: Vinh nương
125
Chương 125: Tâm tư
126
Chương 126: Bỏ qua
127
Chương 127: Tín nhiệm
128
Chương 128: Nổi gió
129
Chương 129: Tâm ý
130
Chương 130: Gió mưa
131
Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155
Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156
Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa