Chương 69: Đã đủ vừa lòng

Tĩnh Vương Điện hạ nhấc cằm, nét mặt tỏ vẻ “đều do ngươi tự tìm”: “Hai ngày trước cho ngươi sờ ngươi không chịu sờ, bây giờ có cảm thấy đáng tiếc thì cũng đã muộn, ta đã ký khế ước bán thân, không thể đổi ý.”

Tên ngốc kia, tới cùng thì điểm chú ý của ngươi nằm ở đâu?

Tạ Bích Sơ vừa buồn cười lại vừa tức giận. Trong lòng ấm áp, nhiều hơn là đau lòng, hắn ra ngoài làm việc nặng như vậy, trở về lại không hề nhắc đến, sợ nàng phát hiện còn cố ý chuyển đề tài chọc nàng cười.

Nàng muốn mở miệng nói thẳng bảo hắn đừng đi nữa, nhưng lại không muốn phá hỏng một phần tâm ý của hắn.

Sớm tinh mơ ngày hôm sau, lúc Cảnh Hoan thức dậy, Tạ Bích Sơ cũng dậy theo, đến khi Cảnh Hoan chuẩn bị rời nhà, Tạ Bích Sơ đã chờ ở cửa.

Tĩnh Vương Điện hạ nghi ngờ ngẩng đầu nhìn trời, sau đó sắc mặt thay đổi mạnh, tiến lên sờ sờ trán nàng, nói: “Có phải bệnh trong đầu lại phát tác không?”

“......” Tạ tiểu nương tử hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, hai tay chống nạnh, dùng giọng điệu cứng rắn nói: “Ta cũng muốn đi trấn trên.”

Nhưng nàng lại một lần nữa quên nàng có một thân xác gây cản trở. Người khác làm thành dáng vẻ vô cùng điêu ngoa, đổi thành nàng thì dáng vẻ đang nũng nịu, mắt hạnh long lanh, giọng nói mềm mại ngọt ngào.

Cảnh Hoan nhịn không được bật cười. Khoát tay một cái nói: “Ngoan, đừng làm rộn, buổi tối ca ca về sẽ mua kẹo cho ngươi ăn.” Vừa nói vừa quay đầu đi.

Tạ Bích Sơ xông thẳng lên ôm lấy hông của hắn, cả người giống như treo trên người hắn: “Hôm nay ta nhất định phải đi, nhất định phải đi!”

Cảnh Hoan vừa mở cánh tay của nàng ra vừa kêu lên: “Ngươi cũng không phải là ngọc bội, ngươi treo ngang hông ta để làm gì, buông tay nhanh!”

Thật vất vả kéo nàng từ trên người xuống, Cảnh Hoan ôm nàng nhìn chung quanh một chút, sau đó bước từng bước chân dài đi tới dưới một thân cây, cánh tay dài giơ lên cao, đặt nàng lên trên cành cây.

“Ta đi đây.”

“......” Tạ Bích Sơ nhìn xuống một cái, mặc dù cũng không phải rất cao nhưng mà nàng vẫn không dám nhảy xuống. Nàng có chứng sợ độ cao A A A!

Tạ Bích Sơ nhắm tịt hai mắt ngước cổ hô to: “Cảnh Hoan, ngươi nhanh ôm ta xuống, nếu không tối nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!”

Tĩnh Vương Điện hạ đã đi xa ném về một câu: “Vậy buổi tối ta ăn cơm xong rồi về, sẽ mua kẹo cho ngươi ~”

Ai cần ngươi mua kẹo? Bây giờ cần ngươi cứu mạng đây này!

Trơ mắt nhìn hắn đi xa, Tạ tiểu nương tử ngồi trên cây khóc không ra nước mắt, sáng sớm như thế này, nên rời nhà đã rời nhà, không nên rời nhà thì đều ở nhà bận bịu việc nhà, trong thời gian ngắn sẽ không có ai “đi ngang qua” đây đưa nàng xuống có được hay không?

Tạ tiểu nương tử uất uất ức ức ngồi trên cành cây. Dù vậy trong lòng cũng không hề tức giận, sao nàng có thể tức giận được, vừa nghe thấy nàng muốn đi theo lên trấn trên, Cảnh Hoan đã phản ứng mãnh liệt như vậy, thậm chí làm ra loại động tác đặt nàng lên cành cây không có đầu óc này, tất cả đều bởi vì không muốn để nàng nhìn thấy dáng vẻ khổ cực mệt nhọc của hắn.

Sao nàng có thể tức giận?

Sáng sớm đầu hè còn hơi lạnh, bởi vì ở gần bờ sông, trong không khí đều là hơi nước ướt át, mỗi một lần hô hấp đều như đang tẩy rửa tim phổi, thôn xóm từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, tiếng gà gáy gần gần xa xa, gió sớm mang theo tiếng reo hò bay vút qua ngọn cây, mặt trời bung ra từ phía chân trời, nhuộm lên khoảnh sân đổ nát trước mắt một tầng màu vàng kim.

Khiến nàng chợt nhớ tới Hoàng cung to lớn ở phương Bắc xa xôi kia, cũng yên lặng như nhau.

Mơ. Cuối cùng vẫn phải tỉnh.

Chỗ của bọn họ vốn không phải ở đây, cho dù miễn cưỡng tiếp tục sinh sống ở chỗ này cũng không hợp nhau, cũng như rõ ràng là Vương Gia thân phận tôn quý, nhưng bởi vì lòng riêng của nàng mà phải đến nỗi đi làm việc nặng.

Hai người bình tĩnh sinh hoạt nhiều ngày như vậy, để lại nhiều kỷ niệm như vậy, thật sự đã đủ vừa lòng rồi.

Tạ Bích Sơ ngồi trên nhánh cây ngơ ngác nhìn về phương xa, cho đến khi Triệu đại thẩm ở sát vách ra cửa đến xem nhà nàng, mới mang cái thang tới cho nàng xuống.

Triệu đại thẩm vừa đỡ cái thang cho nàng xuống, vừa cười đến gập cả lưng: “Kim Công Tử đúng là thú vị.”

Tạ tiểu nương tử bĩu môi một cái: “Hắn chính là không muốn mang ta đi trấn trên.”

Còn chưa dứt lời, đôi mắt đã đỏ.

Triệu đại thẩm tất nhiên hiểu rõ nàng đang đau lòng, suy nghĩ một lát rồi khuyên nhủ: “Nếu hắn không muốn để ngươi nhìn thấy, thì ngươi cứ coi như không biết là được, cần gì cứ phải làm rõ ràng chứ, phu thê sống qua ngày với nhau, mơ hồ một chút chắc gì đã không tốt.”

“Nhưng trước giờ hắn đều sống an nhàn sung sướng, sao có thể làm việc nặng như vậy được?” Tạ tiểu nương tử lập tức phản bác, sau đó khẩn cầu nói: “Đại thẩm, ta muốn đi trấn trên nhưng ta không biết đường, trong thôn có vị trưởng bối nào muốn đi xin hãy mang ta theo một chuyến.”

Triệu đại thẩm thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng, thở dài nói: “Mặc dù trấn trên cách thôn không xa, nhưng muốn đi tới đó cũng phải phí sức lớn, nếu muốn đi thì phải ngồi xe trâu, xe trâu của Ngũ thúc Triệu gia đã đi từ sớm, nếu ngươi quyết phải đi thì được đến sáng sớm ngày mai.”

Nói xong cũng không đợi Tạ Bích Sơ mở miệng lần nữa, lại khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng gấp gáp, giữa phu thê với nhau còn có lời gì không thể nói rõ ràng, đợi tối về nói rõ với nhau, không chừng sáng mai không cần đi trấn trên nữa đó?”

Tạ Bích Sơ há há miệng, nhưng lại chưa nói lời nào.

Phải nói thế nào đây, nàng đi trấn trên đúng là vì muốn ngăn cản Cảnh Hoan, nhưng cũng không phải đi tìm hắn, mà là đi nha môn, còn có cách ngăn cản nào đơn giản hữu hiệu hơn so với khôi phục thân phận của nhau?

Buổi tối hôm đó Cảnh Hoan trở về muộn hơn một chút so với bình thường, Tạ Bích Sơ ngồi cạnh bàn nhìn thức ăn từ từ mất đi nhiệt độ, suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào.

Nàng đã từng tự hỏi mình, nàng yêu Cảnh Hoan thật không?

Lúc nàng mới tới cổ đại này, phát hiện bản thân là một con chốt thí*, loại cảm giác sợ hãi đó không có chỗ nào có thể nói ra, cũng không có người nào có thể nói được, bốn phía đều là người hoặc vật có thể đưa nàng vào chỗ chết, nàng gần như là chạy trối chết ra khỏi hoàng cung, lúc đối mặt với phụ thân nam thần, ngay cả khi có sùng kính cũng có gần gũi, nhưng đến cùng vẫn sợ người phát hiện thật ra con gái của người đã bị hồn phách không rõ lai lịch chiếm lấy thân thể. (*quân cờ nhỏ nhất trên bàn cờ vua/tướng)

Cảnh Hoan là người thứ nhất khiến cho nàng tỉnh táo lại, bởi vì ở trong sách hắn hoàn toàn là người qua đường, nàng gặp phải hắn, giống như chim non mới vừa phá xác, mờ mịt luống cuống không hề có năng lực tự vệ, phát hiện một cơ hội dường như có thể thay đổi vận mạng của mình, cho nên sinh ra tin tưởng từ tận đáy lòng.

Dù sau này biết được trước đây hắn và nguyên chủ từng có dây dưa, nhưng cái loại tin tưởng đó đã ăn sâu vào trong lòng nàng.

Mà khi đó, cũng chỉ là tin tưởng mà thôi.

Nhưng sau này, khi hắn chăm sóc nàng suốt đoạn đường trong núi rừng, khi hắn không chút do dự nhảy xuống vách núi theo nàng, khi hắn chia đều khả năng sống sót với nàng, vốn là cảm giác tốt biến thành động lòng, vốn là động lòng lại lấy thế không kịp chống đỡ, nhanh chóng biến thành yêu.

Dù hắn đối với nàng chỉ có trách nhiệm, nhưng nàng thì đã yêu mất rồi.

Yêu là cái gì vậy?

Có lẽ là muốn đụng vào hắn nhưng lại rụt tay về.

Là muốn luôn luôn gần gũi hắn, nhưng lại không dám chống lại ánh mắt của hắn.

Muốn nói cho hắn tâm ý của bản thân, rồi lại bởi vì sợ tạo thành gánh nặng cho hắn mà không mở miệng.

Là không nỡ để hắn khổ cực như vậy, cho nên, buông tha việc tiếp tục cùng hắn sống trốn tránh, tự tay đưa lẫn nhau về vị trí vốn có, dù cho, từ nay không còn có cơ hội thân cận như vậy nữa.

Yêu là làm cho lẫn nhau sống tốt hơn.

Tạ Bích Sơ cong môi, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Đây là sao, tại sao lại khóc, nhớ ta à?” Giọng nói của Tĩnh Vương điện hạ đột nhiên truyền tới từ bên cạnh nàng, dọa nàng giật mình: “Hay là thèm kẹo ta mang về rồi?”

Hắn quơ quơ túi giấy trong tay, nhếch môi cười đến cực kỳ sáng lạn, “Gọi ta ca, ta sẽ cho ngươi ăn.”

Có hương vị ngọt ngào lan ra từ trong túi giấy, Tạ Bích Sơ thô lỗ dùng tay áo lau mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Lại phát bệnh đúng không, ngươi dám bảo ta gọi ngươi ca, có bản lĩnh thì đi bảo ca ngươi cũng gọi ngươi là ca đi, ta không cản ngươi, ngươi đi đi.”

Tay Tĩnh Vương Điện hạ khựng lại, cười gượng một tiếng, sau đó đem bọc giấy nhét vào trong tay nàng: “Ơ, vừa rồi ta chưa nói gì hết, à, ngươi còn chưa cơm tối thì nhanh ăn đi.”

Nói xong đang định bỏ chạy, Tạ Bích Sơ vội vàng đứng dậy hỏi “Vậy còn ngươi?”

Cảnh Hoan không hiểu nổi nhìn nàng một cái: “Không phải lúc sáng ta đã nói cơm nước xong mới về sao?”

Xưởng gạo vốn không cung cấp cơm tối, hơn nữa hắn mang đồ về nhiều như bình thường, thậm chí còn nhiều hơn một bao đường, vậy thì sao hắn có thể ăn cơm tối, Tạ Bích Sơ kéo hắn lại, kéo tới bên cạnh bàn ấn hắn ngồi xuống, sau đó chống nạnh phun ra một chữ: “Ăn.”

“Ta......”

Tạ Bích Sơ vỗ bàn một cái, hung ác nói: “Ta cái gì mà ta, ta cực cực khổ khổ làm cơm, ngươi trở về dám nói không ăn, ta ngồi đây chờ ngươi lâu như vậy, ngươi trở về dám nói không ăn, ngươi nói xem ngươi có xứng đáng với ta không?”

Tĩnh Vương Điện hạ vuốt mặt một cái, sau đó lấy vẻ mặt như tráng sĩ chặt tay cầm đũa lên: “Ta ăn.”

Hắn bới một miếng cơm, sau đó như sực nhớ ra gì đó ngẩng đầu lên nói: “Tay có đau không?”

Tạ Bích Sơ há miệng, lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào, sau đó đưa bàn tay ra trước mặt hắn, uất ức nói: “Đau, đều tại ngươi chọc giận ta.”

Hắn tự nhiên đưa đầu qua thổi vài hớp vào trong lòng bàn tay nàng, đòng thời cười nói: “Thổi một cái cho ngươi sẽ hết đau ngay.”d,đ/lê%quý*đon

Hơi thở ấm áp thổi vào lòng bàn tay của nàng, hơi ngứa, tê tê, như là thổi tới đầu quả tim của nàng, rõ ràng chỉ thổi vào trên tay, lại thổi đến đỏ lỗ tai nàng.

“Còn đau.” Giọng nói của nàng mềm mềm mại mại, nghe vào trong tai thật giống như đang cắn một miếng Quế hoa cao1 mềm dẻo.

Cảnh Hoan suy nghĩ một lát, sau đó lấy kẹo tới, mở ra lấy một viên kẹo nhét vào trong miệng nàng: “Ăn viên đường sẽ hết đau ngay.”

Tạ Bích Sơ há miệng, đầu lưỡi cố ý liếm xuống đầu ngón tay của hắn, thấy sắc mặt hắn không thay đổi chút nào, hoàn toàn không cảm thấy khác thường, Tạ Bích Sơ mím môi thật chặt, mắt hạnh sáng rỡ cũng vì thất vọng mà rũ xuống, kẹo trong miệng quá ngọt, ngọt đến mức hơi đắng chát.

Hắn thật sự không có chút suy nghĩ không nên có nào với nàng, nàng cũng đã hạ thấp tư thái đi dụ dỗ hắn như vậy, mà hắn vẫn không có cảm giác gì.

Tạ Bích Sơ cho rằng buổi tối nàng sẽ không ngủ được, nhưng trên thực tế, nàng nhanh chóng ngủ thiếp đi, dù suốt đêm mơ một giấc mơ ly kỳ cổ quái, nhưng cũng may lúc rời giường Cảnh Hoan cũng vừa mới đứng dậy.

Chờ đến khi hắn rời nhà, Tạ Bích Sơ cũng lặng lẽ ra cửa theo, đến chỗ cây đa lớn đầu thôn, xe trâu của Ngũ thúc Triệu gia đã đứng ở đó rồi, trên xe đã có một hai người.

Tạ Bích Sơ hít sâu một hơi, sau đó treo lên khuôn mặt tươi cười đi tới.

Chapter
1 Chương 1: Thân xác Loli trái tim Ngự tỷ*
2 Chương 2: Nói rất có lý nên không thể phản bác
3 Chương 3: Quyết tâm làm một tiểu trong suốt*
4 Chương 4: Tam quan của Tể tướng rất chính trực
5 Chương 5: Sự kiện làm xôn xao Hậu cung
6 Chương 6: Phụ thân nhà ta là nam thần* thứ thiệt
7 Chương 7: Cuộc sống chung hằng ngày với người cha nam thần
8 Chương 8: Trên đường gặp gỡ người giàu có thật sự
9 Chương 9: Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào
10 Chương 10: Phương thức giả bộ giàu có ở cổ đại
11 Chương 11: Tại sao không cần nó
12 Chương 12: Ám sát (canh hai)
13 Chương 13: Thật ra thì ta chỉ là muốn ăn mì
14 Chương 14: Nương nương, Hoàng thượng triệu
15 Chương 15: Khi đứa trẻ dụ dỗ:
16 Chương 16: Mỗi tên nam nhân cặn bã đều có điểm cặn bã riêng (canh hai)
17 Chương 17: Cuộc gặp gỡ trong số mệnh (canh ba)
18 Chương 18: Năng lượng vầng sáng của nữ chính max1
19 Chương 19: Đá đặt chân của nữ chính (canh hai)
20 Chương 20: Ta giả bộ yếu ớt, ngươi giả bộ mù quáng
21 Chương 21: Thái hậu nương nương, không cần cám ơn (canh hai)
22 Chương 22: Hoàng đế Bệ hạ sắp hắc hóa
23 Chương 23: Nam chính, ngươi phạm quy (canh hai)
24 Chương 24: Rút thăm đi
25 Chương 25: Đức Phi, ngươi lên đường bình an
26 Chương 26: Hoàng đế Bệ hạ không vui vẻ
27 Chương 27: Nói có lý
28 Chương 28: Muốn ôm đùi, không có cửa
29 Chương 29: Hãy đi cúng cho ta đi!
30 Chương 30: Hiền phi
31 Chương 31: Nữ chính và nam chính "trùng hợp" gặp nhau
32 Chương 32: Thế giới xem mặt có cứu vớt:
33 Chương 33: Nhận lấy tấm lòng nhiệt huyết của ta
34 Chương 34: Bị nói xấu mà không hề hay biết
35 Chương 35: Vốn không có cách nào cự tuyệt mà
36 Chương 36: Bệ hạ ngài nên uống thuốc đi
37 Chương 37: Làm nũng mà sống
38 Chương 38: Chính thức gặp mặt nữ chính đại nhân
39 Chương 39: Định luật nữ chính
40 Chương 40: Vì sao cuộc sống lại bi thống như thế
41 Chương 41: Lực lượng của kịch tình đại thần
42 Chương 42: Đừng nghĩ nhiều
43 Chương 43: Xấu mặt
44 Chương 44: Người giật dây
45 Chương 45: Nhìn rõ ngươi rồi nam chính căn bã
46 Chương 46: Hắn đang làm mình làm mẩy với ta
47 Chương 47: Lần đầu tiên gặp mặt nam phụ
48 Chương 48: Thư viện Lăng Vân
49 Chương 49: Nam phụ mới thật sự là tuyệt sắc
50 Chương 50: Điểm kích khởi Tĩnh Vương điện hạ hắc hóa
51 Chương 51: Không muốn trở về
52 Chương 52-1: Xin đặt trước
53 Chương 52-2: Xin đặt trước (2)
54 Chương 52-3: Xin đặt trước (3)
55 Chương 52-4: Xin đặt trước (4)
56 Chương 53-1: Đúng là không thể nào có sự trùng hợp
57 Chương 53-2: Chính là không thể nào có trùng hợp (2)
58 Chương 53-3: Chính là không thể nào có trùng hợp (3)
59 Chương 53-4: Chính là không thể nào có trùng hợp (4)
60 Chương 54-1: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (1)
61 Chương 54-2: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (2)
62 Chương 54-3: Một tên khốn nạn phá hủy đi tất cả (3)
63 Chương 55-1: Chỉ số thông minh bị đè bẹp
64 Chương 55-2: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (2)
65 Chương 55-3: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (3)
66 Chương 56-1: Tổ đội đánh Boss (1)
67 Chương 56-2: Tổ đội đánh Boss (2)
68 Chương 57: Chưa qua sông đã bắt đầu phá cầu
69 Chương 58: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (1)
70 Chương 58-2: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (2)
71 Chương 59-1: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (1)
72 Chương 59-2: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (2)
73 Chương 59-3: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (3)
74 Chương 60-1: Đào ra vàng giữa sa mạc (1)
75 Chương 60-2: Đào ra vàng giữa sa mạc (2)
76 Chương 60-3: Đào ra vàng giữa sa mạc (3)
77 Chương 61-1: Đi đi (1)
78 Chương 61-2: Đi đi ~ (2)
79 Chương 61-3: Đi đi ~ (3)
80 Chương 62: Phỏng đoán về việc Hoàng đế Nam tuần (1)
81 Chương 62-2: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (2)
82 Chương 62-3: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (3)
83 Chương 63-1: Lũ lụt ở Thanh Châu (1)
84 Chương 63-2: Lũ lụt ở Thanh Châu (2)
85 Chương 64-1: Năm lượng bạc có đắt hay không (1)
86 Chương 64-2: Năm lượng bạc có đắt hay không (2)
87 Chương 64-3: Năm lượng bạc có đắt hay không (3)
88 Chương 65: Cảnh Hoan. . . . . .
89 Chương 66: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (1)
90 Chương 66-2: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (2)
91 Chương 67: Con dâu nuôi từ bé sao (1)
92 Chương 67-2: Con dâu nuôi từ bé sao (2)
93 Chương 67-3: Con dâu nuôi từ bé sao (3)
94 Chương 68: Đừng đi bán mặt
95 Chương 68-2: Đừng đi bán mặt (2)
96 Chương 69: Đã đủ vừa lòng
97 Chương 70: Hồi kinh (1)
98 Chương 70-2: Hồi kinh (2)
99 Chương 70-3: Hồi kinh (3)
100 Chương 71: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (1)
101 Chương 71-2: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (2)
102 Chương 71-3: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (3)
103 Chương 72: Thì ra là như vậy
104 Chương 72-2: Thì ra là như vậy (2)
105 Chương 73: Bình sanh sẽ không tương tư 1
106 Chương 73-2: Bình sanh sẽ không tương tư 2
107 Chương 74: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 1
108 Chương 74-2: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 2
109 Chương 75: Ngươi thật không muốn biết tại sao ta mời chúng tỷ muội cùng đến xem
110 Chương 76-1: Thục phi có thai 1
111 Chương 76-2: Thục phi có thai 2
112 Chương 77: Đại chiêu đọc sách của nữ chính
113 Chương 77-2: Đại chiêu đọc sách của nữ chính 2
114 Chương 78: Không thể mang thai 1
115 Chương 78-2: Không thể mang thai 2
116 Chương 78-3: Không thể mang thai 3
117 Chương 79: Hư thai 1
118 Chương 79-2: Hư thai 2
119 Chương 80-1: Cấm túc
120 Chương 80-2: Cấm túc 2
121 Chương 81-1: Vi thần cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 1
122 Chương 81-2: Vi thần trong cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 2
123 Chương 81-3: Vi thần cung thỉnh Hoàn thượng phế hậu 3
124 Chương 82: Ta không làm được
125 Chương 82-2: Ta không làm được 2
126 Chương 83: Mời ta cùng ngươi và người già vui vẻ đêm thất tịch
127 Chương 84: Học sinh chuyển trường Ngưu xoa
128 Chương 85: Chữ của Tể Tướng đại nhân
129 Chương 85-2: Chữ của Tể Tướng đại nhân 2
130 Chương 86: Chỉ là trong lòng nàng nguyện ý thôi
131 Chương 86-2: Chỉ cần nàng nguyện ý thôi 2
132 Chương 87: Cặn bã
133 Chương 88: Là lỗi của ta
134 Chương 88-2: Là lỗi của ta 2
135 Chương 88-3: Là lỗi của ta 3
136 Chương 89: Không biết xấu hổ
137 Chương 90: Trẫm sẽ không buông tay
138 Chương 91
139 Chương 92: Hai người các ngươi thì vui rồi
140 Chương 93: Đại Hi lai phạm
141 Chương 94: Xuất sứ Đại Hi (2)
142 Chương 95: Hòa đàm (1)
143 Chương 95-2: Hòa đàm (2)
144 Chương 96: Triệt binh hồi triều
145 Chương 97: Nàng đã đồng ý với ta (1)
146 Chương 97-2: Nàng đã đồng ý với ta (2)
147 Chương 98: Người yêu của ngươi là ai
148 Chương 99: Thế tử
149 Chương 100: Không biết xấu hổ
150 Chương 101: Sự cố thể chất
151 Chương 102: Ra uy
152 Chương 103: Đại Hoàn xâm chiếm
153 Chương 104: Giao dịch
154 Chương 105: Nam thần cha dị thường
155 Chương 106: Một nam chủ khác
156 Chương 107: Muốn đưa ta đi đâu (canh 2)
157 Chương 108: Hồi cung
158 Chương 109
159 Chương 110
160 Chương 111
161 Chương 112
162 Chương 113
163 Chương 114
164 Chương 115
165 Chương 116
166 Chương 117: Nhánh đâm ngang
167 Chương 118: Nguyền rủa
168 Chương 119: Tác hợp
169 Chương 120: Thả ta ra
170 Chương 121: Nghĩa nữ
171 Chương 122: Kế hoạch
172 Chương 123: Cáo biệt
173 Chương 124: Vận khí cũng là thực lực
174 Chương 125: Bỏ thuốc
175 Chương 126
176 Chương 127: Sứ thần
177 Chương 128: Chuyện cũ (tới kịch tình, vạch trần bí mật Tạ thị)
178 Chương 129: Có thai
179 Chương 130: Cha và con gái (Kịch tình)
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Thân xác Loli trái tim Ngự tỷ*
2
Chương 2: Nói rất có lý nên không thể phản bác
3
Chương 3: Quyết tâm làm một tiểu trong suốt*
4
Chương 4: Tam quan của Tể tướng rất chính trực
5
Chương 5: Sự kiện làm xôn xao Hậu cung
6
Chương 6: Phụ thân nhà ta là nam thần* thứ thiệt
7
Chương 7: Cuộc sống chung hằng ngày với người cha nam thần
8
Chương 8: Trên đường gặp gỡ người giàu có thật sự
9
Chương 9: Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà nào
10
Chương 10: Phương thức giả bộ giàu có ở cổ đại
11
Chương 11: Tại sao không cần nó
12
Chương 12: Ám sát (canh hai)
13
Chương 13: Thật ra thì ta chỉ là muốn ăn mì
14
Chương 14: Nương nương, Hoàng thượng triệu
15
Chương 15: Khi đứa trẻ dụ dỗ:
16
Chương 16: Mỗi tên nam nhân cặn bã đều có điểm cặn bã riêng (canh hai)
17
Chương 17: Cuộc gặp gỡ trong số mệnh (canh ba)
18
Chương 18: Năng lượng vầng sáng của nữ chính max1
19
Chương 19: Đá đặt chân của nữ chính (canh hai)
20
Chương 20: Ta giả bộ yếu ớt, ngươi giả bộ mù quáng
21
Chương 21: Thái hậu nương nương, không cần cám ơn (canh hai)
22
Chương 22: Hoàng đế Bệ hạ sắp hắc hóa
23
Chương 23: Nam chính, ngươi phạm quy (canh hai)
24
Chương 24: Rút thăm đi
25
Chương 25: Đức Phi, ngươi lên đường bình an
26
Chương 26: Hoàng đế Bệ hạ không vui vẻ
27
Chương 27: Nói có lý
28
Chương 28: Muốn ôm đùi, không có cửa
29
Chương 29: Hãy đi cúng cho ta đi!
30
Chương 30: Hiền phi
31
Chương 31: Nữ chính và nam chính "trùng hợp" gặp nhau
32
Chương 32: Thế giới xem mặt có cứu vớt:
33
Chương 33: Nhận lấy tấm lòng nhiệt huyết của ta
34
Chương 34: Bị nói xấu mà không hề hay biết
35
Chương 35: Vốn không có cách nào cự tuyệt mà
36
Chương 36: Bệ hạ ngài nên uống thuốc đi
37
Chương 37: Làm nũng mà sống
38
Chương 38: Chính thức gặp mặt nữ chính đại nhân
39
Chương 39: Định luật nữ chính
40
Chương 40: Vì sao cuộc sống lại bi thống như thế
41
Chương 41: Lực lượng của kịch tình đại thần
42
Chương 42: Đừng nghĩ nhiều
43
Chương 43: Xấu mặt
44
Chương 44: Người giật dây
45
Chương 45: Nhìn rõ ngươi rồi nam chính căn bã
46
Chương 46: Hắn đang làm mình làm mẩy với ta
47
Chương 47: Lần đầu tiên gặp mặt nam phụ
48
Chương 48: Thư viện Lăng Vân
49
Chương 49: Nam phụ mới thật sự là tuyệt sắc
50
Chương 50: Điểm kích khởi Tĩnh Vương điện hạ hắc hóa
51
Chương 51: Không muốn trở về
52
Chương 52-1: Xin đặt trước
53
Chương 52-2: Xin đặt trước (2)
54
Chương 52-3: Xin đặt trước (3)
55
Chương 52-4: Xin đặt trước (4)
56
Chương 53-1: Đúng là không thể nào có sự trùng hợp
57
Chương 53-2: Chính là không thể nào có trùng hợp (2)
58
Chương 53-3: Chính là không thể nào có trùng hợp (3)
59
Chương 53-4: Chính là không thể nào có trùng hợp (4)
60
Chương 54-1: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (1)
61
Chương 54-2: Một điểm khốn nạn phá hủy đi tất cả (2)
62
Chương 54-3: Một tên khốn nạn phá hủy đi tất cả (3)
63
Chương 55-1: Chỉ số thông minh bị đè bẹp
64
Chương 55-2: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (2)
65
Chương 55-3: Chỉ số thông minh bị đè bẹp (3)
66
Chương 56-1: Tổ đội đánh Boss (1)
67
Chương 56-2: Tổ đội đánh Boss (2)
68
Chương 57: Chưa qua sông đã bắt đầu phá cầu
69
Chương 58: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (1)
70
Chương 58-2: Ngài không khỏe mang theo cả nhà ngài ấy (2)
71
Chương 59-1: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (1)
72
Chương 59-2: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (2)
73
Chương 59-3: Bước theo gót chân Tạ Hoàng hậu (3)
74
Chương 60-1: Đào ra vàng giữa sa mạc (1)
75
Chương 60-2: Đào ra vàng giữa sa mạc (2)
76
Chương 60-3: Đào ra vàng giữa sa mạc (3)
77
Chương 61-1: Đi đi (1)
78
Chương 61-2: Đi đi ~ (2)
79
Chương 61-3: Đi đi ~ (3)
80
Chương 62: Phỏng đoán về việc Hoàng đế Nam tuần (1)
81
Chương 62-2: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (2)
82
Chương 62-3: Phỏng đoán về việc Nam tuần của Hoàng đế (3)
83
Chương 63-1: Lũ lụt ở Thanh Châu (1)
84
Chương 63-2: Lũ lụt ở Thanh Châu (2)
85
Chương 64-1: Năm lượng bạc có đắt hay không (1)
86
Chương 64-2: Năm lượng bạc có đắt hay không (2)
87
Chương 64-3: Năm lượng bạc có đắt hay không (3)
88
Chương 65: Cảnh Hoan. . . . . .
89
Chương 66: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (1)
90
Chương 66-2: Sao ngươi lại. . . . . . Nặng vậy. . . . . (2)
91
Chương 67: Con dâu nuôi từ bé sao (1)
92
Chương 67-2: Con dâu nuôi từ bé sao (2)
93
Chương 67-3: Con dâu nuôi từ bé sao (3)
94
Chương 68: Đừng đi bán mặt
95
Chương 68-2: Đừng đi bán mặt (2)
96
Chương 69: Đã đủ vừa lòng
97
Chương 70: Hồi kinh (1)
98
Chương 70-2: Hồi kinh (2)
99
Chương 70-3: Hồi kinh (3)
100
Chương 71: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (1)
101
Chương 71-2: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (2)
102
Chương 71-3: Đi dỗ hắn nhanh đi kìa (3)
103
Chương 72: Thì ra là như vậy
104
Chương 72-2: Thì ra là như vậy (2)
105
Chương 73: Bình sanh sẽ không tương tư 1
106
Chương 73-2: Bình sanh sẽ không tương tư 2
107
Chương 74: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 1
108
Chương 74-2: Bữa tiệc đón gió tẩy trần 2
109
Chương 75: Ngươi thật không muốn biết tại sao ta mời chúng tỷ muội cùng đến xem
110
Chương 76-1: Thục phi có thai 1
111
Chương 76-2: Thục phi có thai 2
112
Chương 77: Đại chiêu đọc sách của nữ chính
113
Chương 77-2: Đại chiêu đọc sách của nữ chính 2
114
Chương 78: Không thể mang thai 1
115
Chương 78-2: Không thể mang thai 2
116
Chương 78-3: Không thể mang thai 3
117
Chương 79: Hư thai 1
118
Chương 79-2: Hư thai 2
119
Chương 80-1: Cấm túc
120
Chương 80-2: Cấm túc 2
121
Chương 81-1: Vi thần cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 1
122
Chương 81-2: Vi thần trong cung thỉnh hoàng thượng phế hậu 2
123
Chương 81-3: Vi thần cung thỉnh Hoàn thượng phế hậu 3
124
Chương 82: Ta không làm được
125
Chương 82-2: Ta không làm được 2
126
Chương 83: Mời ta cùng ngươi và người già vui vẻ đêm thất tịch
127
Chương 84: Học sinh chuyển trường Ngưu xoa
128
Chương 85: Chữ của Tể Tướng đại nhân
129
Chương 85-2: Chữ của Tể Tướng đại nhân 2
130
Chương 86: Chỉ là trong lòng nàng nguyện ý thôi
131
Chương 86-2: Chỉ cần nàng nguyện ý thôi 2
132
Chương 87: Cặn bã
133
Chương 88: Là lỗi của ta
134
Chương 88-2: Là lỗi của ta 2
135
Chương 88-3: Là lỗi của ta 3
136
Chương 89: Không biết xấu hổ
137
Chương 90: Trẫm sẽ không buông tay
138
Chương 91
139
Chương 92: Hai người các ngươi thì vui rồi
140
Chương 93: Đại Hi lai phạm
141
Chương 94: Xuất sứ Đại Hi (2)
142
Chương 95: Hòa đàm (1)
143
Chương 95-2: Hòa đàm (2)
144
Chương 96: Triệt binh hồi triều
145
Chương 97: Nàng đã đồng ý với ta (1)
146
Chương 97-2: Nàng đã đồng ý với ta (2)
147
Chương 98: Người yêu của ngươi là ai
148
Chương 99: Thế tử
149
Chương 100: Không biết xấu hổ
150
Chương 101: Sự cố thể chất
151
Chương 102: Ra uy
152
Chương 103: Đại Hoàn xâm chiếm
153
Chương 104: Giao dịch
154
Chương 105: Nam thần cha dị thường
155
Chương 106: Một nam chủ khác
156
Chương 107: Muốn đưa ta đi đâu (canh 2)
157
Chương 108: Hồi cung
158
Chương 109
159
Chương 110
160
Chương 111
161
Chương 112
162
Chương 113
163
Chương 114
164
Chương 115
165
Chương 116
166
Chương 117: Nhánh đâm ngang
167
Chương 118: Nguyền rủa
168
Chương 119: Tác hợp
169
Chương 120: Thả ta ra
170
Chương 121: Nghĩa nữ
171
Chương 122: Kế hoạch
172
Chương 123: Cáo biệt
173
Chương 124: Vận khí cũng là thực lực
174
Chương 125: Bỏ thuốc
175
Chương 126
176
Chương 127: Sứ thần
177
Chương 128: Chuyện cũ (tới kịch tình, vạch trần bí mật Tạ thị)
178
Chương 129: Có thai
179
Chương 130: Cha và con gái (Kịch tình)