Chương 68: Tự Tìm Niềm Vui Cho Mình

Chú Kính bình tỉnh nhìn mẹ mình, từ tốn thốt ra sự thật mình nhìn thấy:"Con bé không nói dối đâu mẹ, con có thể làm chứng cho con bé.

Lúc trưa con có đến phòng tìm thì con bé mới ngủ dậy, con với nó nói chuyện một chút rồi con bé mới đi tắm.

Sau khi con bé đi tắm con có ngồi lại phòng một chút, chính mắt con nhìn thấy vệt máu ở trên ga giường, con chắc chắn đó là máu thật.

Mẹ đã hiểu lầm con bé rồi."Cả bà người có mặt ở đó đều bất ngờ khi nghe chú Kính nói thế, người bất ngờ nhất có lẽ là Gia Nguyên.

Chú Kính là người nghiêm túc và chưa từng nói dối nên bà Khánh nhanh chóng trở nên phân vân, lúc này chú Kính rất muốn giải vây cho Giao Giao nên vội lại khẳng định một lần nữa:"Con nói thật lòng, không hề có chút nào bịa đặt cả.

Ga giường mà mẹ thấy bây giờ là do con thay giúp con bé, ga giường dính bẩn con đã dọn rồi."Bà Khánh lúng túng đảo mắt nhìn qua Gia Nguyên và Giao Giao sau đó nhìn lại chú Kính:"Con nói thật chứ? Vậy ga giường cũ con để đâu? Có trong máy giặt không?"Chú Kính bắt đầu bối rối không biết phải nên nói thế nào, nếu nói trong máy giặt thì bà Khánh sẽ đi tìm, nói vứt rồi thì cũng phải nói vứt ở đâu, thật sự là rất khó nói đáp án chính xác.

Chú ấp úng một hồi mà không nghĩ ra câu trả lời, trong vô thức chú nhìn qua Giao Giao.

Ánh mắt nhìn người mình yêu cho dù không nói với ai người ta vẫn có thể ngửi ra mùi bất chính, Gia Nguyên chính là đã bắt ngay sóng điện kì lạ trong mắt của chú Kính, con người cậu vô cùng nhạy cảm tự khắc cảm thấy có chút vấn đề.

Giao Giao thấy chú Kính nhìn mình thì cũng nhìn lại, cả hai đều bối rối không biết phải làm thế nào mới đúng, cả hai quá căng thẳng mà bất ngờ đồng loạt khoanh tay lại cúi đầu.

Chú Kính đắng đo lo sợ đến toát mồ hồi hột, sau đó cuối cùng chú đành tìm lý do thoái thác mói với bà Khánh:"Con..

con để đâu hình như quên mất rồi.

Dạo này con lẩm cẩm chuyện gì cũng quên hết, mẹ thông cảm từ từ con nhớ ra rồi con chỉ cho mẹ.

Nhưng mà mẹ phải tin con, con nhìn thấy vết máu của Giao Giao là sự thật, con thề đấy, con bé bị mẹ trách oan, nó không làm gì có lỗi đâu."Chú Kính là người uy tín mà đã dám thề thì bà Khánh không tin cũng phải nhượng bộ, dù gì trước giờ chú và Giao Giao trong mắt bà Khánh đều không có sợ nghi ngờ nên bà tạm tin chú lần này.

Bà Khánh gật đầu:"Được rồi, mẹ sẽ tạm tin, khi nào con nhớ để ở đâu thì nói với mẹ."Chú Kính vui mừng:"Dạ, con sẽ cố gắng nhớ."Nói rồi, chú vội đỡ lấy bà Khánh đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa con không quên quay đầu nhìn lại Giao Giao.

Hành động lạ trước giờ chưa hề có đó của hai người khiến Gia Nguyên để tâm.

Sau khi đứng dậy, cậu ôm cô vào lòng an ủi:"Em đừng sợ, em cứ như bình thường, mình không làm sai không có gì phải sợ hết.

Bây giờ anh phải đi học, em ở yên trên phòng khóa cửa lại mắc công bà anh lại tới làm khó em đó.""Dạ.

Em đợi anh về, anh nhớ về nhanh đó.""Anh biết rồi."Nói rồi, cậu hôn lên trán cô rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cậu vừa đi cô liền nhếch môi cười đầy ẩn ý:"Xem ra chú hai bây giờ về phe mình rồi, mình phải nắm bắt con tướng lớn này mới được."Có vẻ cô chả sợ gì bà Khánh nên lúc mọi chuyện còn chưa hạ nhiệt lại muốn chọc tức bà ta, cô ung dung đi xuống nhà lấy đồ trong tủ lạnh ra ăn.

Bà Khánh đâu không thấy chỉ thấy Thùy Duyên đi ra.

Chưa ăn no mà đã gặp cái bản mặt đó, cô tỏ ra chán ghét bỏ đũa xuống:"Vụ gì nữa đây? Muốn gì?"Thùy Duyên chề môi khinh thường, đáp:"Tôi biết ngay là cô không còn trinh mà, vừa lòng lắm.

Bây giờ cho dù cô có được anh Nguyên yêu thương thì cũng cô cũng chỉ làm vợ nhỏ được thôi, vợ lớn phải là tôi."Giao Giao bật cười, thiết nghĩ dường như chuyện Gia Nguyên có hôn thê bà quản gia không hề biết nên chưa nói với cháu mình nên cô ta mới ngu dốt như vậy, cô tiếp lời:"Tôi có làm vợ bé thì cô cũng không làm vợ lớn nổi, số của hai chúng ta nếu đâm đầu vào người đàn ông này thì đều sẽ là vợ bé, tin tôi đi.

Nhìn cô còn nhỏ nên chắc ít hiểu chuyện, tôi là người lớn từ từ sẽ chỉ dạy cho cô sao.""Không cần, tôi mà cần cô dạy sao!""Cần chứ, tôi sẽ dạy cô cách làm vợ nhỏ, làm rồi mà thấy vui quá thì cố gắng làm nghề nhiều một chút kiếm thêm nhiều người để làm vợ nhỏ của người ta cho cha mẹ mình hãnh diện."Thùy Duyên tức tối:"Cô dám khinh thường tôi! Cô có tin tôi mách cô tôi không hả?"Giao Giao bình thản đứng dậy đi về phía Thùy Duyên, cô ta lập tức sợ hãi lùi lại phía sau, thấy cô ta chưa gì đã sợ, Giao Giao vỗ vai cô ta nói nhỏ:"Tôi dùng đỡ một năm rồi nhường lại cho cô, năm sau nói không chừng cô phải đổi cách xưng hô với tôi đó."Nói rồi, Giao Giao cười lớn vươn vai bước đi tới tủ đựng rượu vang lấy một chai sau đó đi lên lầu.

Thùy Duyên không hiểu ý của cô nhưng cô ta biết rằng cô đang khinh thường mình.

Tức tối trong lòng mà không thể nói gì, cô ta đi lại hất đổ thức ăn mà Giao Giao ăn thừa hét lên.

Nghe thấy tiếng hét của Thùy Duyên cô chỉ lắc đầu cười nhẹ.

Sau khi lên lầu cô không về phòng mà đi lên lầu ba đứng trước phòng của Chú Kính gõ cửa, dùng giọng điệu đà gọi:"Chú hai ơi, mở cửa cho con!"Chú Kính nghe tiếng cô gọi liền lật đật chạy ra mở cửa, không cần biết là cô đến có việc gì nhưng bao nhiêu thế đã đủ khiến ông chú già này vui rộn ràng trong lòng.

Chú đang vui nhưng mặt chú thì vẫn rất nghiêm nghị, chỉ có ánh mắt là dịu dàng hơn, chú hỏi:"Con tìm chú hả? Có việc gì vậy con?"Cô trả lời:"Chỉ là muốn cảm ơn chú chuyện lúc nãy thôi.

Con vào phòng được không?""Được, được chứ!"Nói rồi, chú mở rộng cửa mời cô vào, sau khi cô đã vào trong chú để cửa mở rộng rồi đi lại nói chuyện với cô.

Tuy chỉ là một hành động nhủ nhưng lại khiến cô rất thích thú, cô ngồi lên sofa, đặt chai rượu vang xuống bàn rồi hỏi chú:"Chú sợ con làm gì chú hay sao mà không đóng cửa vậy?"Chú Kính ngồi xuống ghế đối diện con, rót trà và cười đáp:"Mở cửa cho người ta biết mình minh bạch, lỡ mà có xảy ra lời đồn đoán linh tinh thì lại khổ cho con.""Trời! Thời buổi này ai còn có suy nghĩ đó nữa, chú cháu với nhau chú làm vậy con ngại chết đi được, cứ như con không nên vào phòng chú ấy."Nghe cô nói vậy, chú có chút băn khoăn nhìn cô rồi lại nhìn ra cửa, hình như đang rất khó lựa chọn.

Thấy chú như thế cô chỉ biết cười lắc đầu rồi cầm tách trà chú vừa rót lên uống, uống xong cô khui nắm chai rượu vang rót đầy tách, cầm lên mời chú Kính:"Chú đừng băn khoăn nữa, mở cửa thì mở con chỉ nói đùa thôi.

Hôm nay là lần đầu tiên con chủ động đến tìm chú, chú uống với con ly rượu này đi."Chú Kính thấy rượu liền xua tay từ chối:"Thôi thôi, chú không uống đâu.""Sao vậy? Không nể con à?""Không có, chú sợ uống rượu sẽ nói linh tinh.""Chú nói gì con cũng không kể cho người khác đâu, uống một chút cho con vui đi.""Không được thật mà, chú sợ có bụng bia lắm!"Cô phì cười:"Uống rượu sao có bụng bia được? Uống bia mới có bụng bia chứ! Nếu chú sợ bụng to thì tập luyện chút là được rồi.""Chú già rồi, trước giờ cũng không có tập nên chịu khổ không quen, không được siên năng như Gia Nguyên tập thể hình để có cơ thể đẹp.""Dáng của Gia Nguyên cơ bắp như vậy cũng không tốt, nhìn cứ sợ bị đánh vỡ mồm thôi chứ không thấy quyến rũ.

Nếu mà để nhìn thì có chút cơ bụng là đẹp rồi, còn cỡ Gia Nguyên chắc chỉ dành cho vận động viên thể hình.""Gia Nguyên mang gen châu âu nên cơ thể không tập gì cũng đã cao lớn hơn người Việt rồi, chú cũng muốn được cao như nó.""Vậy sao? Vậy là chú giống con rồi.

Uống một ly rồi chúng ta ngồi nói chuyện tiếp, chú uống đi."Nói dứt lời, cô đứng dậy kề ly rượu vào miệng chú ép uống, chú Kính không từ chối được đành bất lực uống hết nó vào.

Rượu vang này rất mạnh, vừa uống một ly chú đã thấy chóng mặt, cô thấy thế liền cười chú rồi rót liên tiếp hai ly uống cạn.

Chú Kính nhìn cô mà sợ hãi xua tay không dám uống thêm ly nào nữa.

Không khí giữa hai người cũng dần dễ chịu hơn, cô bắt đầu dẫn dắt chú vào mục đích của mình:"Nhìn chú dáng gầy cao thế này là đủ rồi chú còn mơ gì bằng Gia Nguyên nữa?"Chú Kính vừa xoa bóp thái dương vừa trả lời, hình như chú hơi sai rồi, chú thật lòng đem suy nghĩ của mình nói với cô:"Nhìn vậy chứ chú cao một mét bảy mươi tám à, chiều cao này chú không hài lòng.""Một mét bảy mười tám chỉ thấp hơn Gia Nguyên một chút thôi mà.

Coi ra còn vẫn là người thấp nhất..""Con là con gái thấp chút có sao đâu.

Số chú nó tệ lắm, đi học thì học dở phải cố lắm mới bằng người ta, chiều cao thì phải uống thuốc và tập đủ thứ mới lên được nhiêu đó.

Trong dòng họ ai cũng thông minh học một hiểu mười còn cao ráo đẹp trai nữa, có mỗi chú là thục lùi, nếu không phải chú may mắn được làm con trưởng thì chắc giờ chẳng ai coi ra gì đâu.""Chú đừng chê bản thân mình thế chứ! Thời của chú tiếp quản tập đoàn có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, một tay chú lo liệu hết đấy thôi.

Chẳng qua là chú không chăm sóc bản thân nên chú mới thấy mình xấu, con thấy chú rất được mà, nhìn không đến nổi tệ."Được Giao Giao khen, Chú Kính đỏ mặt cười tít mắt:"Thật sao? Con thấy chú đẹp ở chỗ nào?"Cô hồn nhiên trả lời:"Nhìn chú giống mấy ông già xưa, cái gì cũng phải đứng đắn, rõ ràng.

Chú mà mặc bộ áo dài của mấy thầy nho vào chắc giống lắm.

Cái này con không phải chê chú, nét của chú không phải ai cũng có đâu.

Chú tự tin lên đi con gái nó thích mấy kiểu lạnh lùng như chú lắm, chú mà chủ động bắt chuyện với con gái, người ta đổ gục ngay cho xem.""Hì hì, chú già rồi, còn tìm mấy cô gái khác chi nữa.

Mà...con nói con gái đổ gục trước chú mà sao chú không thấy con đổ vậy?".

Chapter
1 Chương 1: Biến Cố Lớn
2 Chương 2: Khốn Khổ
3 Chương 3: Không Ngờ Lại Có Ngày Này
4 Chương 4: Vào Nhà Người Lạ
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Cậu Chủ Lớn Rồi!
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18: Tệ Hại!
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22: Muốn Trốn Không Dễ
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33: Sự Việc Không Lường Trước
34 Chương 34
35 Chương 35: Chẳng Phải Mọi Thứ Đều Vì Tiền Sao
36 Chương 36: Bản Năng Sinh Tồn Ép Tôi Phải Luôn Diễn
37 Chương 37: Anh Ấy Về Rồi Tôi Chẳng Muốn Ở Lại Nữa
38 Chương 38: Liều Lần Nữa Liệu Có Thành Công Không
39 Chương 39: Xem Ra Tôi Đã Sai Khi Đặt Hạnh Phúc Vào Một Gã Đàn Ông Đê Hèn
40 Chương 40: Liệu Pháp Bảo Vệ Mình Là Hãy Nói Dối Nhiều Nhất Có Thể
41 Chương 41: Rõ Ràng Là Tình Thân
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44: Sợ Chết Tôi Rồi!
45 Chương 45: Quá Đáng Ghét!
46 Chương 46: Liều Mạng Lần Thứ N
47 Chương 47: Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến
48 Chương 48: Lộ Đuôi
49 Chương 49: Thuyết Phục Bằng Quyền Lực Liệu Tốt Chăng
50 Chương 50: Tình Cảm Bấy Lâu Hóa Ra Đều Là Rẻ Tiền
51 Chương 51: Khó Lòng Vui Vẻ
52 Chương 52: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
53 Chương 53: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
54 Chương 54: Vì Đâu Ra Nỗi Này
55 Chương 55: Vì Đâu Ra Nỗi Này
56 Chương 56: Vì Đâu Nỗi Này
57 Chương 57: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
58 Chương 58: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
59 Chương 59: Có Lẽ Họ Đúng
60 Chương 60: Thuyết Phục Bằng Tiền Tốt Chăng
61 Chương 61: Thất Vọng Này Do Tôi Tự Tạo
62 Chương 62: Đều Do Tôi Tự Tạo
63 Chương 63: Chuyện Gì Nên Đến Cũng Đến
64 Chương 64: Dừng Lại!
65 Chương 65: Thật Sự Chẳng Còn Gì
66 Chương 66: Tự Nhủ Phải Luôn Vui Vẻ
67 Chương 67: Tự Nhủ Bản Thân Phải Vui Vẻ
68 Chương 68: Tự Tìm Niềm Vui Cho Mình
69 Chương 69: Tự Tìm Niềm Vui Cho Chính Mình
70 Chương 70: Chẳng Có Lý Do Gì Để Một Lòng Một Dạ
71 Chương 71: Coi Như Một Cơn Ác Mộng
72 Chương 72: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
73 Chương 73: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
74 Chương 74: Có Chút Đắng Lòng
75 Chương 75: Có Chút Điên Dại
76 Chương 76: Không Vờ Điên Có Khi Lại Điên Thật
77 Chương 77: Thời Gian Sau Đều Là Điên Dại Để Sống
78 Chương 78: Chốn Bình Yên Mà Năm Xưa Tôi Bỏ Lỡ
79 Chương 79: Tôi Đi Tìm Gì Trong Khi Người Cần Tìm Luôn Ở Bên Tôi
80 Chương 80: Khao Khát Của Tôi Là Sớm Xa Cậu
81 Chương 81: Công Việc Thường Nhật
82 Chương 82: Nỗi Khổ Đã Sớm Đoán Được
83 Chương 83: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
84 Chương 84: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
85 Chương 85: Là Định Mệnh Sao
86 Chương 86: Là Do Ý Trời
87 Chương 87: Làm Người Sống Ở Đời Phải Biết Tìm Đường Lui Trước
88 Chương 88: Thứ Nghĩ Là Không Nên Đến Không Ngờ Giờ Thành Động Lực Sống
89 Chương 89: Tình Yêu Đáng Trân Quý
90 Chương 90: Người Đàn Ông Tự Lực Không Bao Giờ Là Người Đơn Giản
91 Chương 91: Khi Người Đàn Ông Điềm Đạm Bày Mưu
92 Chương 92: Khoảng Thời Gian Phóng Đãng
93 Chương 93: Thời Khắc Quyết Định
94 Chương 94: Giữa Chúng Ta Luôn Có Một Người Cản Đường
95 Chương 95: Nổi Đắng Đo
96 Chương 96: Chọn Đúng Người Thế Giới Sẽ Tốt Đẹp Lên
97 Chương 97: Chọn Đúng Người Không Sợ Không Được Yêu Thương
98 Chương 98: Có Lẽ Ghen Rồi!
99 Chương 99: Có Lẽ Ghen Rồi!
100 Chương 100: Lòng Thành Trong Trẻo
101 Chương 101: Xong Nhiệm Vụ Rồi
102 Chương 102: Dành Cho Người Xứng Đáng
103 Chương 103: Biến Cố Lại Đến
104 Chương 104: Sự Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
105 Chương 105: Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
106 Chương 106: Xung Đột
107 Chương 107: Xung Đột
108 Chương 108: Hà Khắc
109 Chương 109: Khổ Tâm
110 Chương 110: Dục Vọng
111 Chương 111: Hạnh Phúc Duy Nhất Còn Sót Lại
112 Chương 112: Hai Thái Cực Của Cảm Xúc
113 Chương 113: Lòng Dạ Con Người
114 Chương 114: Lòng Dạ Con Người
115 Chương 115: Lòng Dạ Con Người
116 Chương 116: Lòng Dạ Con Người
117 Chương 117: Lòng Dạ Con Người
118 Chương 118: Còn Gì Luyến Lưu
119 Chương 119: Còn Gì Luyến Lưu
120 Chương 120: Đã Đến Hồi Kết
121 Chương 121: Đã Đến Hồi Kết
122 Chương 122: Cố Chấp Chỉ Càng Khiến Nhau Đau Khổ
123 Chương 123: Càng Cố Chấp Càng Khiến Nhau Đau Khổ
124 Chương 124: Níu Kéo Có Được Gì
125 Chương 125: Kẻ Bi Thương Kẻ Lại Hạnh Phúc
126 Chương 126: Còn Gì Ngoài Những Xót Xa
127 Chương 127: Hối Hận Muộn Màng
128 Chương 128: Cuộc Sống Mới Hành Trình Mới
129 Chương 129: Yên Ổn Chưa Bao Lâu
130 Chương 130: Kẻ Bám Đuôi
131 Chương 131: Kẻ Bám Đuôi
132 Chương 132: Kẻ Bám Đuôi
133 Chương 133: Kẻ Bám Đuôi
134 Chương 134: Kẻ Bám Đuôi
135 Chương 135: Kẻ Bám Đuôi
136 Chương 136: Kẻ Bám Đuôi
137 Chương 137: Kẻ Bám Đuôi
138 Chương 138: Kẻ Bám Đuôi
139 Chương 139: Kẻ Bám Đuôi
140 Chương 140
141 Chương 141: Kẻ Bám Đuôi
142 Chương 142: Kẻ Bám Đuôi
143 Chương 143: Kẻ Bám Đuôi
144 Chương 144: Kẻ Bám Đuôi
145 Chương 145: Kẻ Bám Đuôi
146 Chương 146: Kẻ Bám Đuôi
147 Chương 147: Kẻ Bám Đuôi
148 Chương 148: Kẻ Bám Đuôi
149 Chương 149
150 Chương 150: Kẻ Bám Đuôi
151 Chương 151: Kẻ Bám Đuôi
152 Chương 152: Kẻ Bám Đuôi
153 Chương 153: 153: Kẻ Bám Đuôi
154 Chương 154: 154: Kẻ Bám Đuôi
155 Chương 155: 155: Kẻ Bám Đuôi
156 Chương 156: 156: Kẻ Bám Đuôi
157 Chương 157: 157: Kẻ Bám Đuôi
158 Chương 158: 158: Kẻ Bám Đuôi
159 Chương 159: 159: Kẻ Bám Đuôi
160 Chương 160: 160: Kẻ Bám Đuôi
161 Chương 161: 161: Kẻ Bám Đuôi
162 Chương 162: 162: Kẻ Bám Đuôi
163 Chương 163: 163: Kẻ Bám Đuôi
164 Chương 164: 164: Kẻ Bám Đuôi
165 Chương 165: 165: Kẻ Bám Đuôi
166 Chương 166: 166: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
167 Chương 167: 167: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
168 Chương 168: 168: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
169 Chương 169: 169: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
Chapter

Updated 169 Episodes

1
Chương 1: Biến Cố Lớn
2
Chương 2: Khốn Khổ
3
Chương 3: Không Ngờ Lại Có Ngày Này
4
Chương 4: Vào Nhà Người Lạ
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Cậu Chủ Lớn Rồi!
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18: Tệ Hại!
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22: Muốn Trốn Không Dễ
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33: Sự Việc Không Lường Trước
34
Chương 34
35
Chương 35: Chẳng Phải Mọi Thứ Đều Vì Tiền Sao
36
Chương 36: Bản Năng Sinh Tồn Ép Tôi Phải Luôn Diễn
37
Chương 37: Anh Ấy Về Rồi Tôi Chẳng Muốn Ở Lại Nữa
38
Chương 38: Liều Lần Nữa Liệu Có Thành Công Không
39
Chương 39: Xem Ra Tôi Đã Sai Khi Đặt Hạnh Phúc Vào Một Gã Đàn Ông Đê Hèn
40
Chương 40: Liệu Pháp Bảo Vệ Mình Là Hãy Nói Dối Nhiều Nhất Có Thể
41
Chương 41: Rõ Ràng Là Tình Thân
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44: Sợ Chết Tôi Rồi!
45
Chương 45: Quá Đáng Ghét!
46
Chương 46: Liều Mạng Lần Thứ N
47
Chương 47: Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến
48
Chương 48: Lộ Đuôi
49
Chương 49: Thuyết Phục Bằng Quyền Lực Liệu Tốt Chăng
50
Chương 50: Tình Cảm Bấy Lâu Hóa Ra Đều Là Rẻ Tiền
51
Chương 51: Khó Lòng Vui Vẻ
52
Chương 52: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
53
Chương 53: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
54
Chương 54: Vì Đâu Ra Nỗi Này
55
Chương 55: Vì Đâu Ra Nỗi Này
56
Chương 56: Vì Đâu Nỗi Này
57
Chương 57: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
58
Chương 58: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
59
Chương 59: Có Lẽ Họ Đúng
60
Chương 60: Thuyết Phục Bằng Tiền Tốt Chăng
61
Chương 61: Thất Vọng Này Do Tôi Tự Tạo
62
Chương 62: Đều Do Tôi Tự Tạo
63
Chương 63: Chuyện Gì Nên Đến Cũng Đến
64
Chương 64: Dừng Lại!
65
Chương 65: Thật Sự Chẳng Còn Gì
66
Chương 66: Tự Nhủ Phải Luôn Vui Vẻ
67
Chương 67: Tự Nhủ Bản Thân Phải Vui Vẻ
68
Chương 68: Tự Tìm Niềm Vui Cho Mình
69
Chương 69: Tự Tìm Niềm Vui Cho Chính Mình
70
Chương 70: Chẳng Có Lý Do Gì Để Một Lòng Một Dạ
71
Chương 71: Coi Như Một Cơn Ác Mộng
72
Chương 72: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
73
Chương 73: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
74
Chương 74: Có Chút Đắng Lòng
75
Chương 75: Có Chút Điên Dại
76
Chương 76: Không Vờ Điên Có Khi Lại Điên Thật
77
Chương 77: Thời Gian Sau Đều Là Điên Dại Để Sống
78
Chương 78: Chốn Bình Yên Mà Năm Xưa Tôi Bỏ Lỡ
79
Chương 79: Tôi Đi Tìm Gì Trong Khi Người Cần Tìm Luôn Ở Bên Tôi
80
Chương 80: Khao Khát Của Tôi Là Sớm Xa Cậu
81
Chương 81: Công Việc Thường Nhật
82
Chương 82: Nỗi Khổ Đã Sớm Đoán Được
83
Chương 83: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
84
Chương 84: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
85
Chương 85: Là Định Mệnh Sao
86
Chương 86: Là Do Ý Trời
87
Chương 87: Làm Người Sống Ở Đời Phải Biết Tìm Đường Lui Trước
88
Chương 88: Thứ Nghĩ Là Không Nên Đến Không Ngờ Giờ Thành Động Lực Sống
89
Chương 89: Tình Yêu Đáng Trân Quý
90
Chương 90: Người Đàn Ông Tự Lực Không Bao Giờ Là Người Đơn Giản
91
Chương 91: Khi Người Đàn Ông Điềm Đạm Bày Mưu
92
Chương 92: Khoảng Thời Gian Phóng Đãng
93
Chương 93: Thời Khắc Quyết Định
94
Chương 94: Giữa Chúng Ta Luôn Có Một Người Cản Đường
95
Chương 95: Nổi Đắng Đo
96
Chương 96: Chọn Đúng Người Thế Giới Sẽ Tốt Đẹp Lên
97
Chương 97: Chọn Đúng Người Không Sợ Không Được Yêu Thương
98
Chương 98: Có Lẽ Ghen Rồi!
99
Chương 99: Có Lẽ Ghen Rồi!
100
Chương 100: Lòng Thành Trong Trẻo
101
Chương 101: Xong Nhiệm Vụ Rồi
102
Chương 102: Dành Cho Người Xứng Đáng
103
Chương 103: Biến Cố Lại Đến
104
Chương 104: Sự Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
105
Chương 105: Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
106
Chương 106: Xung Đột
107
Chương 107: Xung Đột
108
Chương 108: Hà Khắc
109
Chương 109: Khổ Tâm
110
Chương 110: Dục Vọng
111
Chương 111: Hạnh Phúc Duy Nhất Còn Sót Lại
112
Chương 112: Hai Thái Cực Của Cảm Xúc
113
Chương 113: Lòng Dạ Con Người
114
Chương 114: Lòng Dạ Con Người
115
Chương 115: Lòng Dạ Con Người
116
Chương 116: Lòng Dạ Con Người
117
Chương 117: Lòng Dạ Con Người
118
Chương 118: Còn Gì Luyến Lưu
119
Chương 119: Còn Gì Luyến Lưu
120
Chương 120: Đã Đến Hồi Kết
121
Chương 121: Đã Đến Hồi Kết
122
Chương 122: Cố Chấp Chỉ Càng Khiến Nhau Đau Khổ
123
Chương 123: Càng Cố Chấp Càng Khiến Nhau Đau Khổ
124
Chương 124: Níu Kéo Có Được Gì
125
Chương 125: Kẻ Bi Thương Kẻ Lại Hạnh Phúc
126
Chương 126: Còn Gì Ngoài Những Xót Xa
127
Chương 127: Hối Hận Muộn Màng
128
Chương 128: Cuộc Sống Mới Hành Trình Mới
129
Chương 129: Yên Ổn Chưa Bao Lâu
130
Chương 130: Kẻ Bám Đuôi
131
Chương 131: Kẻ Bám Đuôi
132
Chương 132: Kẻ Bám Đuôi
133
Chương 133: Kẻ Bám Đuôi
134
Chương 134: Kẻ Bám Đuôi
135
Chương 135: Kẻ Bám Đuôi
136
Chương 136: Kẻ Bám Đuôi
137
Chương 137: Kẻ Bám Đuôi
138
Chương 138: Kẻ Bám Đuôi
139
Chương 139: Kẻ Bám Đuôi
140
Chương 140
141
Chương 141: Kẻ Bám Đuôi
142
Chương 142: Kẻ Bám Đuôi
143
Chương 143: Kẻ Bám Đuôi
144
Chương 144: Kẻ Bám Đuôi
145
Chương 145: Kẻ Bám Đuôi
146
Chương 146: Kẻ Bám Đuôi
147
Chương 147: Kẻ Bám Đuôi
148
Chương 148: Kẻ Bám Đuôi
149
Chương 149
150
Chương 150: Kẻ Bám Đuôi
151
Chương 151: Kẻ Bám Đuôi
152
Chương 152: Kẻ Bám Đuôi
153
Chương 153: 153: Kẻ Bám Đuôi
154
Chương 154: 154: Kẻ Bám Đuôi
155
Chương 155: 155: Kẻ Bám Đuôi
156
Chương 156: 156: Kẻ Bám Đuôi
157
Chương 157: 157: Kẻ Bám Đuôi
158
Chương 158: 158: Kẻ Bám Đuôi
159
Chương 159: 159: Kẻ Bám Đuôi
160
Chương 160: 160: Kẻ Bám Đuôi
161
Chương 161: 161: Kẻ Bám Đuôi
162
Chương 162: 162: Kẻ Bám Đuôi
163
Chương 163: 163: Kẻ Bám Đuôi
164
Chương 164: 164: Kẻ Bám Đuôi
165
Chương 165: 165: Kẻ Bám Đuôi
166
Chương 166: 166: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
167
Chương 167: 167: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
168
Chương 168: 168: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
169
Chương 169: 169: Nỗi Đau Hằn Trong Tim