Chương 67: Tự Nhủ Bản Thân Phải Vui Vẻ

Ngay sau đó cậu trao cho cô một nụ hôn rồi bế cô lên đem đặt lên giường vội vàng muốn ân ái nằm lên người cô.

Bây giờ cô hiểu rõ mình không phản kháng được nên cũng ngoan ngoãn nằm yên chỉ có điều là cảm thấy hơi kinh tởm khi cậu hôn khắp người mình.

Để cậu chơi đùa một lúc, cô muốn dừng lại nên đã nhìn vào đồng hồ và thấy đã gần 13 giờ nên liền lấy cớ đó ngồi dậy ngăn cậu lại:"Cậu gần tới giờ học rồi kìa, có kịp không?"Gia Nguyên ngẩng mặt nhìn đồng hồ thử, mặt cậu kiền tỏ ra khó chịu:"Con ba mươi phút nữa là vào học, như vậy làm xong mới chạy đi là không kịp rồi.""Không kịp thì thôi, anh cài thắt lưng với áo lại chuẩn bị đi đi, chưa gì đã tháo hết ra cả rồi."Cậu uất ức ôm lấy cô làm nũng:"Nhưng anh muốn bây giờ thôi, ước gì em đến trường cùng anh thì tốt quá."Cô cười một cách gượng gạo đẩy cậu ra:"Muốn thì tối cũng được, bây giờ lo học cho xong đã."Cậu ngồi dậy nhưng lại trong tư thế quỳ, tay nắm lấy tay cô đặt vào thắt lưng của mình và nói:"Giúp anh cài cài lại đi."Nghe câu đó mặt cô liền trở nên rất gượng gạo, mặc dù không muốn nhưng trước mắt vẫn phải làm, cô cắn răng mà làm.

Thấy cô nghe lời cậu tỏ ra rất hài lòng xoa đầu cô mà nói:"Còn hôm nay nữa là anh học xong phổ thông rồi, sau đó sẽ được nghỉ một tháng rồi bắt đầu làm thủ tục nhập học trường đại học."Cô chịu nhục vẫn tiếp tục làm như vui vẻ mà trò chuyện với cậu:"Nói vậy là cậu được đậu rồi à?""Đương nhiên là đậu rồi, anh còn là hạng nhất đó.""Vậy bà có thưởng gì cho anh không?""Bà có thưởng gì anh cũng sẽ không lấy, anh sẽ xin bà cho mình làm đám cưới.

À, chiều nay về anh đem hình cưới của mình về treo, em coi chỗ nào đẹp kêu người đóng móc sẵn đi.""Dạ."Nghe tiếng "dạ" này của cô tim cậu như mềm nhũng ra, cô ngoan ngoãn vâng lời là đều mà cậu chưa từng dám nghĩ tới.

Sau khi đã có được cô rồi cậu vẫn không hề giảm đi khao khát muốn được ân ái với cô mà còn tăng lên, ngày trước có muốn làm thì cũng nhịn được nhưng giờ muốn nhịn thật sự rất khó khăn.

Cô vừa gài xong nút áo cuối cùng lại thì cậu tự nhiên xảy ra phản ứng sinh lý, phần dưới tự nhiên phản chủ khiến cậu vô cùng xấu hổ vội kéo chăn che lại.

Cô vừa nhìn đã biết cậu bị gì, không kiềm được cô nhếch môi bật cười:"Coi anh thiếu nghị lực quá kìa, sau này mặc thêm vài lớp quần lót nữa đi!"Gia Nguyên xấu hổ đến đỏ mặt chỉ muốn tìm cái lỗ để trốn cho khuất, cậu cố gắng đè nó xuống hết lần này tới lần khác mà nó cứ càng lúc này phản lại cậu, quá bất lực, cậu nằm gục xuống giường khóc lóc:"Tại em hết, tự nhiên hôm nay em dịu dàng như vậy làm sao anh chịu nổi! Gần đi học rồi, giờ phải làm sao đây? Anh không thể để bộ dạng này đi được."Thấy cậu càng thảm cô lại càng cười lớn trêu ghẹo câu.

Đúng vào lúc đó, bà Khánh đang cầm quạt ung dung đi lòng vòng kiểm tra nhà cửa, nghe tiếng Gia Nguyên trong phòng bà ta liền bất chấp bỏ qua quyền riêng tư của họ mà cao giọng nói:"Có chuyện gì thế hả? Phòng đã có cách âm nhẹ mà còn không che tiếng của hai cô cậu à!"Thấy bà Khánh, cả hai người đều như bị mất vui, vẻ mặt liền nghiêm lại.

Giao Giao đứng dậy bước đến gần bà ta, hỏi:"Bà vào phòng tôi làm gì? Lỡ chúng tôi đang làm gì tế nhị thì sao? Bà không biết phép lịch sự hả?"Bà Khánh vẫn mặc nhiên giữ thái độ cao cao tại thượng của mình:"Nhà của tôi, tôi có quyền, phòng này cũng đâu phải của cô."Nói rồi, bà ta phất lờ cô quay sang đi lại chỗ Gia Nguyên, cậu thấy vậy liền ngồi dậy cẩn thận che chắn người lại.

Nhưng bà ta chỉ cần nhìn sắc mặt của hai người là biết họ đang làm gì và biết cả cháu mình đang giấu cái gì.

Thái độ lúc này có chút ngại ngùng, bà ta quay đầu nhìn lại Giao Giao:"Đang giờ nó phải nghỉ trưa ở trường, cô kêu nó về để làm gì? Có muốn thì cũng đợi tối hẵng làm, sáng trưng như vậy không thấy ngại sao?"Giao Giao bật cười khoanh tay đáp lời:"Buổi nào cũng vậy, buổi tối tôi cũng bật đèn mà.""Hứ! Tôi quên mất người trẻ các người bây giờ phóng khoáng..

Bỏ qua chuyện đó đi, tôi có chuyện khác nói với cô.

Nghe nói tối qua cô với Gia Nguyên làm chuyện đó rồi hả?""Ừm, đúng ý bà nên bà vui đúng không?""Vui? Vui đâu chưa thấy, từ từ rồi vui sao.

Đã làm chuyện đó rồi thì chắc phải có cái đó, đưa ra cho tôi xem."Cô nghe không hiểu, thắc mắc hỏi lại:"Cái đó là cái gì?"Bà Khánh cười nhạt:"Còn giả bộ sao? Cái khăn dính máu đâu, đưa ra đây.""À, tôi hiểu ý rồi.

Tối qua tôi không có lấy khăn lót, chắc nó dính lên ga giường hay quần áo gì rồi."Nghe điều này, bà Khánh tỏ vẻ không vui, lập tức quay lại nhìn Gia Nguyên:"Gia Nguyên, con không nghe lời bà nói à? Bà bảo con có làm thì lót khăn trắng ở dưới mà!"Bà đem chuyện nói thẳng trước mặt Giao Giao như thế làm cậu cảm thấy không vui, cậu khó chịu lớn tiếng cãi lại:"Chuyện của vợ chồng con, hai đứa con biết là được rồi, bà xen vào làm gì? Cô ấy là người chính chắn, biết giữ mình, không hề làm gì có lỗi với con trước cả."Bà Khánh bức xúc bước lại chỗ giường bắt đầu lục tung đồ đạc lên cố tìm cho được vết máu vô dụng đó.

Cậu thấy bà vô cùng quá đáng nên giật tất cả mọi thứ bà đang xem lại, bực bội nên cậu cũng không còn chú tâm tới cái khó xử mới nãy, thằng em cũng nghe lời mà xìu xuống.

Ngay khi hết chuyện xấu hổ, cậu đứng dậy kéo bà Khánh ra:"Bà có thôi hay không? Con nói chị Giao là người chính chắn mà bà không hiểu à? Bà làm như vậy chị ấy sẽ rất tồn thương đó!"Nghe Gia Nguyên nói tổn thương, Giao Giao đứng nãy giờ khoanh tay cười coi bà ta làm gì thì lập tức che mặt khóc hu hu.

Thấy cô khóc, cậu vội vã chạy lại ôm lấy cô an ủi.

Lúc này bà Khánh vẫn không bỏ cuộc tiếp tục tìm, tìm được một lúc mà không thấy vệt máu đó, bà ta tức giận đi tới chỉ tay vào mặt Giao Giao:"Mày, mày đúng là đứa con gái mất nết! Đồ vô ơn! Nhà tao nuôi mày mà may có một chữ trinh cũng không giữ nổi để báo đáp.

Mày được lắm, tao phải dạy cho mày biết thế nào là dám lừa gạt tao!"Nghe nói thế cả Giao Giao và Gia Nguyên đều rất bất ngờ, họ nhìn vào bà Khánh, cô có vẻ hơi sốc:"Bà nói gì thế? Rõ ràng đây là lần đầu của tôi mà."Gia Nguyên vội tiếp lời:"Phải đó, con có thể làm chứng.

Nói không chừng người làm dọn dẹp phòng rồi sao? Bà không thể vì không tìm thấy mà mắng nặng người khác như vậy.."Bà Khánh tức giận đùng đùng cầm cây quạt trên tay đi tới đánh vào người cô, cô đau đớn nép vào người Gia Nguyên, Gia Nguyên không nở nhìn thấy cô bị đánh càng không thể cản bà Khánh của mình nên chọn cách lấy thân mình che ở giữ.

Bà Khánh trong lúc tức giận không kiểm soát được mà đánh rất mạnh tay, vừa lúc cháu mình đưa lưng ra đỡ thì bà ta quất mạnh một cái làm rách cả giấy quạt.

Đánh xong bà ta mới nhận ra là đánh trúng cháu mình, lo lắng cho cháu bà liền bỏ quạt, hét lên:"Gia Nguyên, sao con khờ quá vậy hả? Con là trai tân, nó là gái đã quen với mấy chuyện đó, nó giả vờ làm sau con biết được! Con có nhìn thấy máu không mà con dám chắc?"Cái đánh đó làm cậu đau đến rát cả thịt nhưng cậu không nghĩ gì được ngoài chuyện bảo vệ cô, trước câu hỏi của bà Khánh, cậu giữ thái độ chắc chắn, trả lời:"Con thấy rồi, chắc chắn mà!""Con, con thật là ngu mà, nhà này chẳng ai ngu như con cả.

Con đi có dặn người làm đừng lên quấy rầy nó ngủ thì ai dám dọn ga giường? Quản gia ban nãy đi lên kiểm tra phòng cũng không thấy, lúc đó nó đi tắm rồi, từ lúc đó không có bất kỳ ai lên phòng này nữa.

Con mở não ra mà nghĩ đi, con yêu thương có từ năm bao nhiêu tuổi? Nó ở bên cạnh con mười bốn năm trời mà lại đi trao thân cho thằng khác, nó cắm sừng con đó! Tha cho nó không phải là bao dung mà là ngu!"Nghe bà Khánh nói thế, Gia Nguyên cảm thấy rất mơ hồ, cậu quay xuống nhìn Giao Giao, cô cũng nhìn cậu.

Cả cô còn không biết giải thích làm sao với cậu, sợ cậu bỏ mình cho bà Khánh xử lý, cô cố gắng nhìn cậu với ánh mắt khuẩn cầu rơi nước mắt trước mặt cậu:"Anh không tin em sao? Tối qua rõ ràng anh biết mà, em không có giả vờ.."Nhìn thấy cô khóc cậu lại mềm lòng ôm chặt cô hơn quyết tin tưởng cô dù cho ai nói gì.Chuyện cãi nhau um sùm trong phòng bị đám người làm hùa nhau hóng hớt, chả mấy chốc đã đồn ầm lên rồi nói xấu Giao Giao, cái nhà y hệt như một xã hội thu nhỏ đủ loại người.

Lúc này chú Kính đang ở ngoài vườn xem hoa, vừa hay có hai người giúp việc đi ngang bàn tán chuyện của Giao Giao nên chú vội chạy vào nhà.

Lên đến cửa phòng Giao Giao, chú thở hì hục nhìn vào trong thì lấy Gia Nguyên đang quỳ trước mặt bà Khánh, nói:"Con yêu chị ấy thật lòng, cho dù có thế nào con cũng không thể sống mà không có chị ấy.

Con đã hoàn thành kỳ vọng của bà, con đã đậu rồi, đem về danh dự cho nhà mình, bây giờ con chỉ mong bà cho con được phép cưới chị ấy, có chết con cũng cam lòng."Chú Kính vừa đi lên đã thấy tình hình căng thẳng đến như thế, nhìn Giao Giao đang khóc chú đau lòng muốn giúp đỡ cho cô.

Lúc này chú bước vào trong, bà Khánh thấy chú liền mừng trong lòng định tìm chú làm chỗ dựa trừng phạt Giao Giao.

Bà bỏ qua Gia Nguyên mà đi lại chú Kính, chỉ tay vào Giao Giao mà nói:"Con coi đó, con nhỏ này nó không còn trinh nữa rồi mà dám lừa gạt tình cảm của Gia Nguyên, con giúp mẹ xử lý nó đi.

Thằng cháu ngu ngốc của con làm mẹ tức chết rồi!".

Chapter
1 Chương 1: Biến Cố Lớn
2 Chương 2: Khốn Khổ
3 Chương 3: Không Ngờ Lại Có Ngày Này
4 Chương 4: Vào Nhà Người Lạ
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Cậu Chủ Lớn Rồi!
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18: Tệ Hại!
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22: Muốn Trốn Không Dễ
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33: Sự Việc Không Lường Trước
34 Chương 34
35 Chương 35: Chẳng Phải Mọi Thứ Đều Vì Tiền Sao
36 Chương 36: Bản Năng Sinh Tồn Ép Tôi Phải Luôn Diễn
37 Chương 37: Anh Ấy Về Rồi Tôi Chẳng Muốn Ở Lại Nữa
38 Chương 38: Liều Lần Nữa Liệu Có Thành Công Không
39 Chương 39: Xem Ra Tôi Đã Sai Khi Đặt Hạnh Phúc Vào Một Gã Đàn Ông Đê Hèn
40 Chương 40: Liệu Pháp Bảo Vệ Mình Là Hãy Nói Dối Nhiều Nhất Có Thể
41 Chương 41: Rõ Ràng Là Tình Thân
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44: Sợ Chết Tôi Rồi!
45 Chương 45: Quá Đáng Ghét!
46 Chương 46: Liều Mạng Lần Thứ N
47 Chương 47: Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến
48 Chương 48: Lộ Đuôi
49 Chương 49: Thuyết Phục Bằng Quyền Lực Liệu Tốt Chăng
50 Chương 50: Tình Cảm Bấy Lâu Hóa Ra Đều Là Rẻ Tiền
51 Chương 51: Khó Lòng Vui Vẻ
52 Chương 52: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
53 Chương 53: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
54 Chương 54: Vì Đâu Ra Nỗi Này
55 Chương 55: Vì Đâu Ra Nỗi Này
56 Chương 56: Vì Đâu Nỗi Này
57 Chương 57: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
58 Chương 58: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
59 Chương 59: Có Lẽ Họ Đúng
60 Chương 60: Thuyết Phục Bằng Tiền Tốt Chăng
61 Chương 61: Thất Vọng Này Do Tôi Tự Tạo
62 Chương 62: Đều Do Tôi Tự Tạo
63 Chương 63: Chuyện Gì Nên Đến Cũng Đến
64 Chương 64: Dừng Lại!
65 Chương 65: Thật Sự Chẳng Còn Gì
66 Chương 66: Tự Nhủ Phải Luôn Vui Vẻ
67 Chương 67: Tự Nhủ Bản Thân Phải Vui Vẻ
68 Chương 68: Tự Tìm Niềm Vui Cho Mình
69 Chương 69: Tự Tìm Niềm Vui Cho Chính Mình
70 Chương 70: Chẳng Có Lý Do Gì Để Một Lòng Một Dạ
71 Chương 71: Coi Như Một Cơn Ác Mộng
72 Chương 72: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
73 Chương 73: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
74 Chương 74: Có Chút Đắng Lòng
75 Chương 75: Có Chút Điên Dại
76 Chương 76: Không Vờ Điên Có Khi Lại Điên Thật
77 Chương 77: Thời Gian Sau Đều Là Điên Dại Để Sống
78 Chương 78: Chốn Bình Yên Mà Năm Xưa Tôi Bỏ Lỡ
79 Chương 79: Tôi Đi Tìm Gì Trong Khi Người Cần Tìm Luôn Ở Bên Tôi
80 Chương 80: Khao Khát Của Tôi Là Sớm Xa Cậu
81 Chương 81: Công Việc Thường Nhật
82 Chương 82: Nỗi Khổ Đã Sớm Đoán Được
83 Chương 83: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
84 Chương 84: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
85 Chương 85: Là Định Mệnh Sao
86 Chương 86: Là Do Ý Trời
87 Chương 87: Làm Người Sống Ở Đời Phải Biết Tìm Đường Lui Trước
88 Chương 88: Thứ Nghĩ Là Không Nên Đến Không Ngờ Giờ Thành Động Lực Sống
89 Chương 89: Tình Yêu Đáng Trân Quý
90 Chương 90: Người Đàn Ông Tự Lực Không Bao Giờ Là Người Đơn Giản
91 Chương 91: Khi Người Đàn Ông Điềm Đạm Bày Mưu
92 Chương 92: Khoảng Thời Gian Phóng Đãng
93 Chương 93: Thời Khắc Quyết Định
94 Chương 94: Giữa Chúng Ta Luôn Có Một Người Cản Đường
95 Chương 95: Nổi Đắng Đo
96 Chương 96: Chọn Đúng Người Thế Giới Sẽ Tốt Đẹp Lên
97 Chương 97: Chọn Đúng Người Không Sợ Không Được Yêu Thương
98 Chương 98: Có Lẽ Ghen Rồi!
99 Chương 99: Có Lẽ Ghen Rồi!
100 Chương 100: Lòng Thành Trong Trẻo
101 Chương 101: Xong Nhiệm Vụ Rồi
102 Chương 102: Dành Cho Người Xứng Đáng
103 Chương 103: Biến Cố Lại Đến
104 Chương 104: Sự Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
105 Chương 105: Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
106 Chương 106: Xung Đột
107 Chương 107: Xung Đột
108 Chương 108: Hà Khắc
109 Chương 109: Khổ Tâm
110 Chương 110: Dục Vọng
111 Chương 111: Hạnh Phúc Duy Nhất Còn Sót Lại
112 Chương 112: Hai Thái Cực Của Cảm Xúc
113 Chương 113: Lòng Dạ Con Người
114 Chương 114: Lòng Dạ Con Người
115 Chương 115: Lòng Dạ Con Người
116 Chương 116: Lòng Dạ Con Người
117 Chương 117: Lòng Dạ Con Người
118 Chương 118: Còn Gì Luyến Lưu
119 Chương 119: Còn Gì Luyến Lưu
120 Chương 120: Đã Đến Hồi Kết
121 Chương 121: Đã Đến Hồi Kết
122 Chương 122: Cố Chấp Chỉ Càng Khiến Nhau Đau Khổ
123 Chương 123: Càng Cố Chấp Càng Khiến Nhau Đau Khổ
124 Chương 124: Níu Kéo Có Được Gì
125 Chương 125: Kẻ Bi Thương Kẻ Lại Hạnh Phúc
126 Chương 126: Còn Gì Ngoài Những Xót Xa
127 Chương 127: Hối Hận Muộn Màng
128 Chương 128: Cuộc Sống Mới Hành Trình Mới
129 Chương 129: Yên Ổn Chưa Bao Lâu
130 Chương 130: Kẻ Bám Đuôi
131 Chương 131: Kẻ Bám Đuôi
132 Chương 132: Kẻ Bám Đuôi
133 Chương 133: Kẻ Bám Đuôi
134 Chương 134: Kẻ Bám Đuôi
135 Chương 135: Kẻ Bám Đuôi
136 Chương 136: Kẻ Bám Đuôi
137 Chương 137: Kẻ Bám Đuôi
138 Chương 138: Kẻ Bám Đuôi
139 Chương 139: Kẻ Bám Đuôi
140 Chương 140
141 Chương 141: Kẻ Bám Đuôi
142 Chương 142: Kẻ Bám Đuôi
143 Chương 143: Kẻ Bám Đuôi
144 Chương 144: Kẻ Bám Đuôi
145 Chương 145: Kẻ Bám Đuôi
146 Chương 146: Kẻ Bám Đuôi
147 Chương 147: Kẻ Bám Đuôi
148 Chương 148: Kẻ Bám Đuôi
149 Chương 149
150 Chương 150: Kẻ Bám Đuôi
151 Chương 151: Kẻ Bám Đuôi
152 Chương 152: Kẻ Bám Đuôi
153 Chương 153: 153: Kẻ Bám Đuôi
154 Chương 154: 154: Kẻ Bám Đuôi
155 Chương 155: 155: Kẻ Bám Đuôi
156 Chương 156: 156: Kẻ Bám Đuôi
157 Chương 157: 157: Kẻ Bám Đuôi
158 Chương 158: 158: Kẻ Bám Đuôi
159 Chương 159: 159: Kẻ Bám Đuôi
160 Chương 160: 160: Kẻ Bám Đuôi
161 Chương 161: 161: Kẻ Bám Đuôi
162 Chương 162: 162: Kẻ Bám Đuôi
163 Chương 163: 163: Kẻ Bám Đuôi
164 Chương 164: 164: Kẻ Bám Đuôi
165 Chương 165: 165: Kẻ Bám Đuôi
166 Chương 166: 166: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
167 Chương 167: 167: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
168 Chương 168: 168: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
169 Chương 169: 169: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
Chapter

Updated 169 Episodes

1
Chương 1: Biến Cố Lớn
2
Chương 2: Khốn Khổ
3
Chương 3: Không Ngờ Lại Có Ngày Này
4
Chương 4: Vào Nhà Người Lạ
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Cậu Chủ Lớn Rồi!
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18: Tệ Hại!
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22: Muốn Trốn Không Dễ
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33: Sự Việc Không Lường Trước
34
Chương 34
35
Chương 35: Chẳng Phải Mọi Thứ Đều Vì Tiền Sao
36
Chương 36: Bản Năng Sinh Tồn Ép Tôi Phải Luôn Diễn
37
Chương 37: Anh Ấy Về Rồi Tôi Chẳng Muốn Ở Lại Nữa
38
Chương 38: Liều Lần Nữa Liệu Có Thành Công Không
39
Chương 39: Xem Ra Tôi Đã Sai Khi Đặt Hạnh Phúc Vào Một Gã Đàn Ông Đê Hèn
40
Chương 40: Liệu Pháp Bảo Vệ Mình Là Hãy Nói Dối Nhiều Nhất Có Thể
41
Chương 41: Rõ Ràng Là Tình Thân
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44: Sợ Chết Tôi Rồi!
45
Chương 45: Quá Đáng Ghét!
46
Chương 46: Liều Mạng Lần Thứ N
47
Chương 47: Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến
48
Chương 48: Lộ Đuôi
49
Chương 49: Thuyết Phục Bằng Quyền Lực Liệu Tốt Chăng
50
Chương 50: Tình Cảm Bấy Lâu Hóa Ra Đều Là Rẻ Tiền
51
Chương 51: Khó Lòng Vui Vẻ
52
Chương 52: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
53
Chương 53: Số Phận Ấy Vì Thân Phận Mà Ra
54
Chương 54: Vì Đâu Ra Nỗi Này
55
Chương 55: Vì Đâu Ra Nỗi Này
56
Chương 56: Vì Đâu Nỗi Này
57
Chương 57: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
58
Chương 58: Như Thế Mãi Có Vui Vẻ Gì Không
59
Chương 59: Có Lẽ Họ Đúng
60
Chương 60: Thuyết Phục Bằng Tiền Tốt Chăng
61
Chương 61: Thất Vọng Này Do Tôi Tự Tạo
62
Chương 62: Đều Do Tôi Tự Tạo
63
Chương 63: Chuyện Gì Nên Đến Cũng Đến
64
Chương 64: Dừng Lại!
65
Chương 65: Thật Sự Chẳng Còn Gì
66
Chương 66: Tự Nhủ Phải Luôn Vui Vẻ
67
Chương 67: Tự Nhủ Bản Thân Phải Vui Vẻ
68
Chương 68: Tự Tìm Niềm Vui Cho Mình
69
Chương 69: Tự Tìm Niềm Vui Cho Chính Mình
70
Chương 70: Chẳng Có Lý Do Gì Để Một Lòng Một Dạ
71
Chương 71: Coi Như Một Cơn Ác Mộng
72
Chương 72: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
73
Chương 73: Ngày Hôm Đó Tình Trong Tôi Trở Về
74
Chương 74: Có Chút Đắng Lòng
75
Chương 75: Có Chút Điên Dại
76
Chương 76: Không Vờ Điên Có Khi Lại Điên Thật
77
Chương 77: Thời Gian Sau Đều Là Điên Dại Để Sống
78
Chương 78: Chốn Bình Yên Mà Năm Xưa Tôi Bỏ Lỡ
79
Chương 79: Tôi Đi Tìm Gì Trong Khi Người Cần Tìm Luôn Ở Bên Tôi
80
Chương 80: Khao Khát Của Tôi Là Sớm Xa Cậu
81
Chương 81: Công Việc Thường Nhật
82
Chương 82: Nỗi Khổ Đã Sớm Đoán Được
83
Chương 83: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
84
Chương 84: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được
85
Chương 85: Là Định Mệnh Sao
86
Chương 86: Là Do Ý Trời
87
Chương 87: Làm Người Sống Ở Đời Phải Biết Tìm Đường Lui Trước
88
Chương 88: Thứ Nghĩ Là Không Nên Đến Không Ngờ Giờ Thành Động Lực Sống
89
Chương 89: Tình Yêu Đáng Trân Quý
90
Chương 90: Người Đàn Ông Tự Lực Không Bao Giờ Là Người Đơn Giản
91
Chương 91: Khi Người Đàn Ông Điềm Đạm Bày Mưu
92
Chương 92: Khoảng Thời Gian Phóng Đãng
93
Chương 93: Thời Khắc Quyết Định
94
Chương 94: Giữa Chúng Ta Luôn Có Một Người Cản Đường
95
Chương 95: Nổi Đắng Đo
96
Chương 96: Chọn Đúng Người Thế Giới Sẽ Tốt Đẹp Lên
97
Chương 97: Chọn Đúng Người Không Sợ Không Được Yêu Thương
98
Chương 98: Có Lẽ Ghen Rồi!
99
Chương 99: Có Lẽ Ghen Rồi!
100
Chương 100: Lòng Thành Trong Trẻo
101
Chương 101: Xong Nhiệm Vụ Rồi
102
Chương 102: Dành Cho Người Xứng Đáng
103
Chương 103: Biến Cố Lại Đến
104
Chương 104: Sự Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
105
Chương 105: Hạnh Phúc Ngắn Ngủi
106
Chương 106: Xung Đột
107
Chương 107: Xung Đột
108
Chương 108: Hà Khắc
109
Chương 109: Khổ Tâm
110
Chương 110: Dục Vọng
111
Chương 111: Hạnh Phúc Duy Nhất Còn Sót Lại
112
Chương 112: Hai Thái Cực Của Cảm Xúc
113
Chương 113: Lòng Dạ Con Người
114
Chương 114: Lòng Dạ Con Người
115
Chương 115: Lòng Dạ Con Người
116
Chương 116: Lòng Dạ Con Người
117
Chương 117: Lòng Dạ Con Người
118
Chương 118: Còn Gì Luyến Lưu
119
Chương 119: Còn Gì Luyến Lưu
120
Chương 120: Đã Đến Hồi Kết
121
Chương 121: Đã Đến Hồi Kết
122
Chương 122: Cố Chấp Chỉ Càng Khiến Nhau Đau Khổ
123
Chương 123: Càng Cố Chấp Càng Khiến Nhau Đau Khổ
124
Chương 124: Níu Kéo Có Được Gì
125
Chương 125: Kẻ Bi Thương Kẻ Lại Hạnh Phúc
126
Chương 126: Còn Gì Ngoài Những Xót Xa
127
Chương 127: Hối Hận Muộn Màng
128
Chương 128: Cuộc Sống Mới Hành Trình Mới
129
Chương 129: Yên Ổn Chưa Bao Lâu
130
Chương 130: Kẻ Bám Đuôi
131
Chương 131: Kẻ Bám Đuôi
132
Chương 132: Kẻ Bám Đuôi
133
Chương 133: Kẻ Bám Đuôi
134
Chương 134: Kẻ Bám Đuôi
135
Chương 135: Kẻ Bám Đuôi
136
Chương 136: Kẻ Bám Đuôi
137
Chương 137: Kẻ Bám Đuôi
138
Chương 138: Kẻ Bám Đuôi
139
Chương 139: Kẻ Bám Đuôi
140
Chương 140
141
Chương 141: Kẻ Bám Đuôi
142
Chương 142: Kẻ Bám Đuôi
143
Chương 143: Kẻ Bám Đuôi
144
Chương 144: Kẻ Bám Đuôi
145
Chương 145: Kẻ Bám Đuôi
146
Chương 146: Kẻ Bám Đuôi
147
Chương 147: Kẻ Bám Đuôi
148
Chương 148: Kẻ Bám Đuôi
149
Chương 149
150
Chương 150: Kẻ Bám Đuôi
151
Chương 151: Kẻ Bám Đuôi
152
Chương 152: Kẻ Bám Đuôi
153
Chương 153: 153: Kẻ Bám Đuôi
154
Chương 154: 154: Kẻ Bám Đuôi
155
Chương 155: 155: Kẻ Bám Đuôi
156
Chương 156: 156: Kẻ Bám Đuôi
157
Chương 157: 157: Kẻ Bám Đuôi
158
Chương 158: 158: Kẻ Bám Đuôi
159
Chương 159: 159: Kẻ Bám Đuôi
160
Chương 160: 160: Kẻ Bám Đuôi
161
Chương 161: 161: Kẻ Bám Đuôi
162
Chương 162: 162: Kẻ Bám Đuôi
163
Chương 163: 163: Kẻ Bám Đuôi
164
Chương 164: 164: Kẻ Bám Đuôi
165
Chương 165: 165: Kẻ Bám Đuôi
166
Chương 166: 166: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
167
Chương 167: 167: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
168
Chương 168: 168: Nỗi Đau Hằn Trong Tim
169
Chương 169: 169: Nỗi Đau Hằn Trong Tim