Chương 66: Không khống chế được

Tuyệt Ảnh nhấp rượu, trò chuyện vài câu với nam tử đối diện, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn bực, đêm nay hình như thiếu thiếu gì đó... Người kia... không có tới?

Mỗi lần Tuyệt Ảnh tiếp khách, Bạch Diên đều tới phá hư, ngày hôm nay nàng không có tới, Tuyệt Ảnh trái lại có chút không được tự nhiên, hơn nữa có chút buồn bực...

Bạch Diên đi tới trước cửa phòng Tuyệt Ảnh, bất đắc dĩ thở dài, đẩy cửa ra, chỉ thấy Tuyệt Ảnh đang ngồi trên chiếu với một gã nam tử tao nhã nho nhã, lúc thấy Bạch Diên đẩy cửa ra nam tử kia có chút kinh ngạc, ngược lại Tuyệt Ảnh chỉ thở dài, có chút bất đắc dĩ, cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi... Ngươi..."

Nam tử bị quấy rối hiển nhiên có chút không vui, nhưng mà không có phát tác, chỉ phun được một chữ "Ngươi".

"Cút."

Mỗi lần Bạch Diên tới là y như rằng sẽ cãi nhau ầm ĩ, nàng dùng đủ loại thủ đoạn đuổi khách đi nhưng mà hôm nay cũng chỉ thốt lên một tiếng nhưng một tiếng này lại là sự cảnh cáo đáng sợ nhất, đây là điều chưa từng xảy ra. Từ sau khi nỗi lo lắng không hiểu vì sao càng ngày càng rõ ràng, nàng trở nên có chút nóng nảy, đồng thời cũng mất đi sự tác phong cợt nhã mọi khi.

Nam tử kia hiển nhiên bị Bạch Diên dọa có chút sợ hãi, bạch y nữ tử này tuy rằng khuôn mặt ưa nhình, mái tóc đen dài tùy ý buông thả càng làm tăng thêm sự nhu mì, ánh mắt kia lại phi thường lạnh, thậm chí còn mang theo một loại sát ý, làm chính mình toàn thân không rét mà run.

"Công tử, ngươi đi về trước đi, Tuyệt Ảnh sẽ hướng ngài bồi tội sau."

Nam tử kia cũng không dám nói gì thêm, bầu không khí có gì đó không đúng lắm, chỉ sợ chính mình không chịu đi, bạch y nữ tử trước mắt này sẽ giết mình mất, mà Tuyệt Ảnh biểu tình vốn dĩ ôn nhu cũng trở nên lãnh khốc, chính mình cũng bắt đầu run sợ.

"Hảo, cáo từ."

Nam tử kia vừa đi, cửa được đóng lại, lúc này Tuyệt Ảnh mới đứng lên, mắt lạnh như băng nhìn Bạch Diên, mà Bạch Diên cũng không chút sợ hãi nhìn nàng.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Giọng nói mang theo phẫn nộ cùng không kiên nhẫn, còn Bạch Diên cười khổ, bước tới gần Tuyệt Ảnh.

"Không nhịn được sao?"

Tuyệt Ảnh không nói, Bạch Diên tiếp tục ép tới gần.

"Phá hư chuyện tốt của ngươi?"

"Im miệng!"

Tuyệt Ảnh đẩy Bạch Diên ra, bị khí thế Bạch Diên áp đảo, nàng thật sự không thích cảm giác này.

"Có phải sau khi bước vào Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, là người ta có thể học được hư tình giả ý, ngay cả người không thích hay chưa từng gặp mặt đều có thể ngồi xuống cùng nhau uống rượu?"

Bạch Diên cầm lấy bình rượu, ngửa đầu đổ hết vào miệng, rượu cũng nương theo cái cỗ trắng nõn mà chảy xuống.

Tuyệt Ảnh nhíu mày, trong lòng có chút giận, Bạch Diên chưa từng dùng loại ngữ khí này đối nói chuyện với mình chứ chưa nói gì đến mấy lời như vậy

"Ngươi nếu không thích, kia liền đừng tới quấy rầy, cũng đồng thời giúp đôi mắt ngươi khỏi bị ô nhiễm!"

Tuyệt Ảnh kiểu người cứng rắn, tuyệt không để bản thân trở nên yếu thế.

"Tuyệt Ảnh... Ta thích.... Ta thích..."

Sau khi uống hết bình rượu, thần trí có chút mơ hồ, nhưng Bạch Diên vẫn có thể biết mình đang nói gì.

"Ta cũng muốn giống ngươi chân chính tiến vào Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, để biết được công việc hiện tại của ngươi, có lẽ cũng sẽ học được hư tình giả ý như vậy bản thân ta không còn cảm thấy khó chịu nữa...."

Bạch Diên nhìn vào ánh mắt đầy tức giận của Tuyệt Ảnh, những năm gần đây, nàng luôn luôn lưu ở hậu viện, chưa bao giờ đặt chân vào bên trong Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, cũng không có thật sự đi tìm hiểu Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, bây giờ nàng cũng muốn đi vào nơi sinh hoạt của Tuyệt Ảnh.

Ngay lúc Bạch Diên định rời đi, thời điểm lướt qua người Tuyệt Ảnh, nàng bị Tuyệt Ảnh kéo tay lại.

"Không được ta cho phép, ngươi không được đi tiền viện."

Thời điểm nghe Bạch Diên nói muốn tiến vào Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, lòng lòng Tuyệt Ảnh đột nhiên có chút loạn, người này cho tới bây giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời mình, sao tối nay lại lên cơn thất thường khiến nàng không biết nên làm sao cho tốt.

"Lâu chủ đại nhân ơi lâu chủ đại nhân vì sao ngài cứ muốn gây khó dễ với ta hoài vậy?"

Dù là ở trong lâu hay ở trong lòng cũng không sao nhưng vì cớ gì ngươi cứ thích vây khốn ta, khiến ta không thể nào trốn thoát được....

"Ngươi là người của Tuyệt Sát Lâu, mọi hành động của ngươi đều do ta chi phối."

Tuyệt Ảnh buông lỏng tay ra, chỉ cần nàng nói, Bạch Diên liền sẽ tuân theo, Tuyệt Ảnh biết, nếu nàng đã ra cảnh cáo, Bạch Diên liền tuyệt đối sẽ không đi tiền viện.

"Đúng vậy. Ta cũng chỉ là người Tuyệt Sát Lâu thôi."

Thanh âm của Bạch Diên thoáng truyền tới sau lưng Tuyệt Ảnh có chút ai oán, lại bất đắc dĩ...

Có lẽ thời gian của ta không còn nhiều nữa...

Lâu chủ đại nhân a... Nếu có một ngày ta thật sự vĩnh viễn biến mất, ngươi có thể hay không dành một chút thương tâm cho ta, một chút thôi là được rồi.

- ------------------------------------- Đường phân cách hoa lệ-----------------------------------------

Tiệc mừng thọ của Sóc Đế kết thúc, Vô Ưu Vương lấy lý do bị bệnh để nán lại kinh thành thêm chút thời gian, còn Sinh Vương lại muốn cùng Sóc Đế nói lời chào từ biệt, Sóc Đế vẫn luôn đối người đã từng cùng chính mình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế như Sinh Vương sinh ra khúc mắc, nghe hắn nói phải đi, Sóc Đế hận không thể ngay lập tức tiễn đưa.

Trên đường hồi cung, Mặc Tâm từ bọc hành lý lấy ra một quyển sách thật dày đưa cho Sơ Hạ, Sơ Hạ nhìn quyển sách này sửng sốt một chút, thứ này chẳng phải là quyển sách mà Mặc Tâm chuyên chú xem lúc ở Vô Khuyết Thành sao?

"Đây một trong số rất nhiều quyển thôi...

"Một trong số rất nhiều quyển.... Sở Sương Thiển rốt cuộc ở Vô Khuyết Thành giấu bao nhiêu tài sản đây....

"Sau khi hồi cung chúng ta thu thập chút hành lí rồi đi Vô Khuyết Thành."

Chỉ nói mà không tận mắt chứng kiến thì không có ý nghĩa, cho dù có nói với Sơ Hạ Sơ Hạ binh lính ở Vô Khuyết Thành như thế nào, việc buôn bán ra làm sao mà không đến đó thì vô ích, cho nên lần này cần phải đích thân tới Vô Khuyết Thành để nắm rõ được tình hình hiện tại.

"Hảo."

Sơ Hạ mở sách ra, bên trong viết về buôn bán tơ lụa, kinh doanh tửu lâu, tiệm dệt, tiệm vàng, hầu như thứ gì cũng có, điều này khiến Sơ Hạ hoa cả mắt, hơn nữa không chỉ có việc kinh doanh ở Vô Khuyết Thành không mà bên cạnh đó còn có Minh Nguyệt Thành Huyễn Tinh Cổ Thành vân vân và vân vân.

"Liên quan tới viên thuốc kia, Mặc Tâm ngươi có ý kiến gì không?"

Sở Sương Thiển hỏi tới chính là viên thuốc Sinh Vương tặng cho Sóc Đế, tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

"Sinh Vương hận không thể ngay lập tức giết chết Sóc Đế, viên thuốc tuyệt đối sẽ không khiến Sóc Đế chết, hắn cũng sẽ không bày sẵn để cho Thái tử và Trưởng công chúa ngài dễ dàng lấy được.... Có lẽ..."

Mặc Tâm nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ, nhìn Sở Sương Thiển, mà Sở Sương Thiển dường như cũng hiểu ý nàng gật đầu một cái.

Mặc Tâm không có nói tiếp, Thiên Sắc cũng tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều, Họa Bì biết Mặc Tâm sau này sẽ nói với nàng, cho nên nàng không có lập tức mở miệng, Sơ Hạ lại đang nghiêm túc xem sách nghe thấy lời nói lấp lững của Mặc Tâm, điên khùng điên khùng tùy ý lên tiếng.

"Có lẽ?"

Sở Sương Thiển nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sơ Hạ, không khỏi nở nụ cười nhu hòa.

"Có lẽ không cần phải đợi lâu để biết được suy đoán của Bổn cung là đúng hay không...."

Sơ Hạ ngẩng đầu, khó hiểu "Ừm"Một tiếng.

"Hử?"

Sơ Hạ thấy Mặc Tâm cùng Sở Sương Thiển đều tỏ vẻ cười như không liền không thèm hỏi tiếp, Sở Sương Thiển nếu như đã có đề phòng, như vậy trong lòng nàng nhất định đã có kế hoạch.

Sau khi về cung trời đã tối hẵn, Sơ Hạ suốt cả ngày đều chăm chăm đọc sách mắt có chút cay, thời điểm lê thân xác rã rời lên giường đột nhiên nghĩ đến miếng da dê trong ngực

Cô lấy ra xem, vốn tưởng rằng phải mất rất nhiều thời gian thì mới lĩnh hội được nội dung công phu trong đó, nhưng không ngờ chỉ đọc một chút liều hiểu.

Cô có chút ảo tưởng bản thân chính là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm thấy.

Nhưng không đợi lâu cô liền biết loại ảo tưởng này không tồn tại.

Bởi vì lúc cô bắt đầu phương pháp vận công, suy cho cùng bản thân lại không có học võ bao giờ, lúc bắt đầu luyện liền cảm nhận được thất bại, khoan bàn đến chuyện tụ khí đan điền, ngay cả một chút cảm giác cũng không có. Ngay lúc cô định nghỉ không làm nữa thì rốt cuộc vùng đan điền có động tĩnh, dường như có một cổ khí đang được lưu chuyển!

"Quao.... Nội công cổ đại quả nhiên....!"

Nhưng thời điểm nội công tụ lại, chính mình cũng mau nhanh chóng hết sức, thu hồi da dê nằm ở trên giường, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Bản thân phải nỗ lực nhiều hơn một chút. Mình cũng cần phải có đủ năng lực để bên cạnh Sở Sương Thiển trợ giúp nàng.

- ---------------------------------- Đường phân cách hoa lệ -------------------------------------

Hôm sau

"Hoàng... Hoàng Thượng!"

Lâm Bình Trì hốt hoảng chạy vào tẩm cung Sóc Đế, quỳ xuống.

"Chuyện gì lại hốt hoảng như vậy?"

Sóc Đế mới vừa mặc xong y phục, Tiểu Lâm Tử liền hoang mang rối loạn mà chạy vào, thật là dễ dàng quét sạch hảo tâm tình cả ngày hôm nay.

" Sinh Vương... Sinh Vương.. Bị ám sát!"

Nghe đến đây, Sóc Đế nhướng mày ho nhẹ mấy cái, nhưng ngay tức khắc liền hồi phục.

"Tình huống như thế nào?"

"Sinh Vương bị trọng thương, vẫn còn hôn mê."

Sóc Đế nhẹ nhàng " ân" một tiếng, sửa sang lại xiêm y, cho cung nhân thay y phục cho hắn lui xuống.

"Tra được thích khách là người phương nào không?"

"Chưa điều tra ra."

"Hiện tại Sinh Vương đang trị thương ở đâu?"

Sinh Vương cùng Vô Ưu Vương tuy rằng tới kinh thành là để chúc thọ Sóc Đế, nhưng là hai người toàn không có ở trong cung.

"Ở đại biệt uyển phía đông."

"Ân, vết thương như thế nào?"

"Nghe nói ngực trái bị đâm xuyên qua, thiếu chút nữa đâm phải tim."

Lời vừa thốt ra đồng thời quét sạch nghi ngờ từ Sóc Đế, hắn vốn dĩ cho rằng Sinh Vương bị thương là để lấy cớ lưu lại kinh thành.Nếu việc ám sát là do Sinh Vương tự mình thiết kế, cũng không cần làm quá đến mức tổn thương đến chỗ nguy hiểm như vậy.

Có lẽ...thật sự bị ám sát

- ------------------------------------ Đường phân cách hoa lệ --------------------------------

"Công chúa, không ngoài dự đoán, Sinh Vương thật sự có lý do lưu tại kinh thành."

Thiên Sắc tiến vào Thư Điện, Sở Sương Thiển lộ vẻ mọi thứ như mình nghĩ,khóe miệng lộ ra một nụ cười.

"Nga, là cớ gì?"

Sở Sương Thiển, dừng bút, đứng lên, nàng hôm nay không có vấn tóc, tóc đen tùy ý buông thả có chút lười biếng lại gợi cảm.

"Sinh Vương bị ám sát."

"Bị thương không nhẹ đi."

Sở Sương Thiển cười khẽ, tựa như màn kịch của Sinh Vương nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Ân... bị đâm xuyên ngực trái."

"A... Cũng chỉ có loại vết thương này mới có thể khiến phụ hoàng đa nghi của ta tin tưởng."

Sở Sương Thiển đi tới cửaThư Điện theo thói quen nhìn hướng phòng Sơ Hạ.

"Mặc Tâm cùng Sơ Hạ đang thu thập?"

"Đúng vậy."

Sở Sương Thiển đi đến phòng Sơ Hạ, thấy cô vội vội vàng vàng thu gom hành lý, tối hôm qua quá mệt, hôm nay dậy muộn, sắp tới giờ hẹn với Mặc Tâm, nếu tới muộn thế nào cũng bị nàng nhạo báng một phen.

"Đừng vội, càng gấp càng loạn."

Thanh âm Sở Sương Thiển vang lên, Sơ Hạ quay đầu lại, nhìn thấy dung nhan tuyệt thế, cặp mỹ mâu kia rồi cả cái người cao cao tại thượng đó đang ôn nhu nhìn mình.

Cuộc đời này có ngươi... thật tốt.

Chapter
1 Chương 1: Nói cho ta biết đây không phải là sự thật!
2 Chương 2: Trách bản thân quá thông minh!
3 Chương 3: Trưởng công chúa giá lâm!
4 Chương 4: Mài mực cũng có thể xảy ra chuyện?
5 Chương 5: Sờ chỗ không nên sờ!
6 Chương 6: Gặp hoàng tử ăn hàng
7 Chương 7: Trưởng công chúa có tình nhân bí mật?!
8 Chương 8: Thủ đoạn của Trưởng công chúa
9 Chương 9: Hầu hạ Trưởng công chúa tắm! ?
10 Chương 10: Trưởng công chúa siêu cấp bình tĩnh
11 Chương 11: Thời gian Trưởng công chúa nghe kể chuyện
12 Chương 12: Gặp Sóc Đế, bị ăn đòn!
13 Chương 13: Bôi thuốc
14 Chương 14: Uống thuốc
15 Chương 15: Yêu nghiệt Nhị công chúa
16 Chương 16: Sấm sét giữa trời quang
17 Chương 17: Ngày thứ nhất bị làm khó dễ
18 Chương 18: Ngày thứ hai liền xảy ra chuyện
19 Chương 19: Cứu ra
20 Chương 20: Tỉnh dậy
21 Chương 21: Xuất cung
22 Chương 22: Bị ám sát
23 Chương 23: Đi dạo thanh lâu
24 Chương 24: Bị phát hiện
25 Chương 25: Lần đầu nếm vị tình
26 Chương 26: Món nợ phong lưu
27 Chương 27: Tỉnh giấc
28 Chương 28: Dạ đàm
29 Chương 29: Mục đích thực sự
30 Chương 30: Hành động
31 Chương 31: Say rượu
32 Chương 32: Bẻ cong là gì?
33 Chương 33: Gặp lại Bạch Trần
34 Chương 34: Diệu kế trộm sổ sách
35 Chương 35: Cứu thoát
36 Chương 36: Tâm tư Trưởng công chúa
37 Chương 37: Đau lòng
38 Chương 38: Hồi cung
39 Chương 39: Nhị công chúa lại tới
40 Chương 40: Hôn môi
41 Chương 41: Khóc nức nở
42 Chương 42: Bạo phát
43 Chương 43: Nói rõ đi, miễn tội!
44 Chương 44: Vật hi sinh
45 Chương 45: Gặp tri âm?
46 Chương 46: Thương tổn
47 Chương 47: Nhẫn nhục
48 Chương 48: Bão táp ập tới
49 Chương 49: Nội gián
50 Chương 50: Đả thảo kinh xà
51 Chương 51: Lạnh lùng
52 Chương 52: Chân tướng
53 Chương 53: Độc
54 Chương 54: Cố hữu
55 Chương 55: Gậy ông đập lưng ông
56 Chương 56: Thích khách
57 Chương 57: Nguyên nhân
58 Chương 58: Bí mật
59 Chương 59: Bổn cung tin ngươi
60 Chương 60: Bắt gặp
61 Chương 61: Bị đâm ở khu vực săn bắn
62 Chương 62: Là do ai làm?
63 Chương 63: Xen vào việc của người khác
64 Chương 64: Phấn chấn
65 Chương 65: Nhị công chúa, thỉnh tự trọng !
66 Chương 66: Không khống chế được
67 Chương 67: Tuần tra cửa hàng
68 Chương 68: Đêm tập kích
69 Chương 69: Ác đấu
70 Chương 70: Tình không biết khi nào thì bắt đầu
71 Chương 71: Có lẽ đây chính là tình yêu đi
72 Chương 72: Thực ra mọi nơi đều là giết chóc
73 Chương 73: Ngươi không sợ sao?
74 Chương 74: Thành phố ngầm
75 Chương 75: Nhân sinh chính là một tuồng kịch
76 Chương 76: Công pháp này thực bá đạo
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Nói cho ta biết đây không phải là sự thật!
2
Chương 2: Trách bản thân quá thông minh!
3
Chương 3: Trưởng công chúa giá lâm!
4
Chương 4: Mài mực cũng có thể xảy ra chuyện?
5
Chương 5: Sờ chỗ không nên sờ!
6
Chương 6: Gặp hoàng tử ăn hàng
7
Chương 7: Trưởng công chúa có tình nhân bí mật?!
8
Chương 8: Thủ đoạn của Trưởng công chúa
9
Chương 9: Hầu hạ Trưởng công chúa tắm! ?
10
Chương 10: Trưởng công chúa siêu cấp bình tĩnh
11
Chương 11: Thời gian Trưởng công chúa nghe kể chuyện
12
Chương 12: Gặp Sóc Đế, bị ăn đòn!
13
Chương 13: Bôi thuốc
14
Chương 14: Uống thuốc
15
Chương 15: Yêu nghiệt Nhị công chúa
16
Chương 16: Sấm sét giữa trời quang
17
Chương 17: Ngày thứ nhất bị làm khó dễ
18
Chương 18: Ngày thứ hai liền xảy ra chuyện
19
Chương 19: Cứu ra
20
Chương 20: Tỉnh dậy
21
Chương 21: Xuất cung
22
Chương 22: Bị ám sát
23
Chương 23: Đi dạo thanh lâu
24
Chương 24: Bị phát hiện
25
Chương 25: Lần đầu nếm vị tình
26
Chương 26: Món nợ phong lưu
27
Chương 27: Tỉnh giấc
28
Chương 28: Dạ đàm
29
Chương 29: Mục đích thực sự
30
Chương 30: Hành động
31
Chương 31: Say rượu
32
Chương 32: Bẻ cong là gì?
33
Chương 33: Gặp lại Bạch Trần
34
Chương 34: Diệu kế trộm sổ sách
35
Chương 35: Cứu thoát
36
Chương 36: Tâm tư Trưởng công chúa
37
Chương 37: Đau lòng
38
Chương 38: Hồi cung
39
Chương 39: Nhị công chúa lại tới
40
Chương 40: Hôn môi
41
Chương 41: Khóc nức nở
42
Chương 42: Bạo phát
43
Chương 43: Nói rõ đi, miễn tội!
44
Chương 44: Vật hi sinh
45
Chương 45: Gặp tri âm?
46
Chương 46: Thương tổn
47
Chương 47: Nhẫn nhục
48
Chương 48: Bão táp ập tới
49
Chương 49: Nội gián
50
Chương 50: Đả thảo kinh xà
51
Chương 51: Lạnh lùng
52
Chương 52: Chân tướng
53
Chương 53: Độc
54
Chương 54: Cố hữu
55
Chương 55: Gậy ông đập lưng ông
56
Chương 56: Thích khách
57
Chương 57: Nguyên nhân
58
Chương 58: Bí mật
59
Chương 59: Bổn cung tin ngươi
60
Chương 60: Bắt gặp
61
Chương 61: Bị đâm ở khu vực săn bắn
62
Chương 62: Là do ai làm?
63
Chương 63: Xen vào việc của người khác
64
Chương 64: Phấn chấn
65
Chương 65: Nhị công chúa, thỉnh tự trọng !
66
Chương 66: Không khống chế được
67
Chương 67: Tuần tra cửa hàng
68
Chương 68: Đêm tập kích
69
Chương 69: Ác đấu
70
Chương 70: Tình không biết khi nào thì bắt đầu
71
Chương 71: Có lẽ đây chính là tình yêu đi
72
Chương 72: Thực ra mọi nơi đều là giết chóc
73
Chương 73: Ngươi không sợ sao?
74
Chương 74: Thành phố ngầm
75
Chương 75: Nhân sinh chính là một tuồng kịch
76
Chương 76: Công pháp này thực bá đạo