Chương 65: Bị bắt cóc

Cảnh báo: Chương này ngôn từ nặng nề, các bạn có thể lựa chọn không xem. (Trên cơ bản biên tập chương này mình rất ngại)

Trong phòng tối như mực đột ngột sáng lên khiến cho Hạ Phong mở mắt nhìn tình huống bên ngoài.

Hiện tại Hạ Phong bị trói như một cái bánh chưng, không có cách nào nhúc nhích. Đường Kỉ Thiên thật sự rất để tâm đến cậu, không biết là sợ Hạ Phong sẽ mọc cánh hay độn thổ, đã trói chặt người lại rồi còn treo ngược lên.

Nghĩ thiệt thòi Đường Kỉ Thiên không có chuẩn bị kế hoạch tra tấn kĩ càng, tỷ như chỉ cần rót vào người cậu thuốc phiện gì đó cũng khiến cậu ăn đủ.

Trong căn phòng xa xỉ tới cực điểm, thậm chí đến thảm cũng tản ra hương vị xa hoa, treo người trên một chiếc đèn chùm tinh xảo, rất đau đớn mà phong nhã.

Không biết Đường Kỉ Thiên thật sự không có chỗ trốn hay là quá yên tâm với hành tung của mình mà lại chọn khách sạn, đây quả thật là điều khiến Hạ Phong cảm thấy kì quái.

Bất quá, tục ngữ nói đúng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nói đúng, khách sạn là nơi người đến người đi, Nhậm Mộ sẽ nghĩ tới sao?

Một gương mặt quen thuộc đi vào tầm mắt của Hạ Phong, cậu biết rõ người tới là ai, Đường Kỉ Thiên. Người đàn ông này không phải là người dễ trêu chọc. Không cho cậu ăn không nói, đánh cho cậu một trận, cái tát cũng chưa tính, hết lần này tới lần khác chịu đủ loại tra tấn tâm lý, thiếu chút nữa cũng bức cậu đến điên rồi.

Đường Kì Thiên trong phòng không ngừng phát CD, nữ diễn viên hét thê lương chói tai, tiếng trẻ nhỏ khóc như ma chú, không ngừng cuốn lấy lỗ tai Hạ Phong. Cái này còn chưa hết, CD phát hết liền bịt mắt cậu, nhét vào một chỗ nào đó không có chút thanh âm nà.

Điểm chết người nhất chính là Hạ Phong muốn ngủ, Đường Kỉ Thiên sẽ nghĩ biện pháp không cho cậu ngủ, hoàn toàn không cho Hạ Phong có cơ hội hồi phục tinh thần.

Hạ Phong khát nước, Đường Kỉ Thiên lại không cho cậu uống, để xem cậu có thể chống đỡ đến bao giờ.

“Tốt lắm, còn có tinh thần mở mắt”. Đường Kỉ Thiên túm chặt tóc Hạ Phong, chậc lưỡi: “Tôi hẳn là cho cậu thêm một số thứ kích thích, điện giật như thế nào?”

Hạ Phong thần trí mơ hồ, nói tinh thần cậu sắp hỏng mất cũng không đủ. Chính là trạng thái này đủ để cậu không có quá lớn phản ứng với Đường Kỉ Thiên.

“Nói xem, tôi nên để Nhậm Mộ đến cứu cậu hay để chú ba của cậu đến cứu? Hay là tất cả bọn chúng nhé?” Nghe rất giống như đang thật sự hỏi thăm ý kiến.

Cuối cùng Hạ Phong cũng có phản ứng lại, mở to mắt nhìn Đường Kỉ Thiên, gian nan nói: “Bất kể là ai đến, mày cũng phải chết”.

Đường Kỉ Thiên quăng một cái bạt tai, khóe miệng Hạ Phong sưng lên.

“Để xem ai sẽ đến nhìn mày chết trước!” Đường Kỉ Thiên rút sóng ra, nhắm vào trán Hạ Phong. “Ông mày có ngày hôm nay cũng là do mày ban tặng, một phát súng cũng không đủ để hả giận!”

Hạ Phong biết rõ giờ khắc mấu chốt này không thể so đo liền ngoan ngoãn câm miệng.

“Mày cho rằng ngoan ngoãn ngậm cái miệng chó của mày lại có thể làm cho ông đây bớt giận sao?” Đường Kỉ Thiên vỗ vỗ má Hạ Phong, “Yên tâm, hiện tại tôi sẽ không làm vậy. Tôi muốn là trước mặt Nhậm Mộ, đâm vào người mày từng nhát dao một”.

Hạ Phong biết rõ hắn có thể làm được, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một lần sau đó liền nhắm mắt lại.

Đường Kỉ Thiên cười lạnh, móc điện thoại ra gọi cho Nhậm Mộ. Hắn dí điện thoại vào tai Hạ Phong nói: “Nào, nói mấy câu với Nhậm Mộ. Cho nó nghe giọng của mày, xác nhận mày còn sống. Không nói cũng không sao, tôi sẽ chặt từng ngón tay một cho đến khi Nhậm Mộ xác nhận mới thôi”.

Hạ Phong còn chưa có phản ứng, đầu kia Nhậm Mộ đã nói: “Đường Kỉ Thiên, mày rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Gấp cái gì mà gấp? Tôi không phải đã nói chờ mệnh lệnh của tôi sao?” Đường Kỉ Thiên vỗ trán ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. “A! xem trí nhớ của tôi kìa, sao cậu không nhắc chứ? Bảo bối của cậu ở trong tay tôi, làm sao cậu có thể yên lòng nhỉ?”

Nghe xong lời này, Hạ Phong cười nhạt, nghĩ thầm Đường Kỉ Thiên không đóng phim tuyệt đối là tổn thất cho giới văn nghệ, hắn tuyệt đối có khả năng trở thành ảnh đế.

Hạ Phong còn chưa cười xong, cơn đau liền xuyên qua cánh tay của cậu, đau đến nhăn lại khuôn mặt, gọi ra tiếng. Chờ Hạ Phong gọi xong, Đường Kỉ Thiên nhanh chóng dùng vải bố nhét vào miệng cậu, không để Hạ Phong làm rối loạn cuộc trò chuyện.

Nhậm Mộ nghe tiếng rên rỉ liền rống lên: “Thần Việt!” Không đến hai giây liền chĩa mũi nhọn vào Đường Kỉ Thiên, “Đường Kỉ Thiên, đồ con hoang, mày làm gì với Thần Việt!”

“Tôi còn có thể làm cái gì? Tôi á, chính là để cậu nghe một chút, cho cậu biết rõ bảo bối của cậu còn sống. Đừng lo lắng. Còn có, nói chuyện với tôi có lễ độ một chút, nếu làm tâm tình tôi không tốt, tổn thất cũng không phải là tôi”. Bạn đang �

Nhậm Mộ đè nén cơn giận giữ, ôn tồn nói: “Con mẹ nhà mày muốn gì? Nói thẳng đi. Đòi tiền hay mạng?”

“Tiền?” Đường Kỉ Thiên cười lạnh, “Tôi muốn tiền cũng muốn mệnh. Cho cậu 20 phút, đem hai ngàn vạn chuyển tới tài khoản của tôi. Nếu quá 20 phút tôi còn không thu được tiền, tôi liền chặt đứt tay chân Thần Việt. Tôi không sợ cậu giở trò gì. Tôi tin tưởng rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú với tin tức phó chủ tịch của họ không những là gay còn có quan hệ với nghệ nhân trong công ty đấy”.

“Thật không? Tôi luôn không biết làm thế nào để công bố tin tức này trước công chúng. Nếu anh làm vậy, tôi sẽ rất cảm kích”.

Ông chủ Nhậm nói được rất nhẹ nhàng, mục đích của anh bất quá chỉ là để Đường Kỉ Thiên không có hi vọng. Chỉ là, đáng thương Hạ Phong làm cá nằm trên thớt bị đánh một cái bạt tai, đầu váng mắt hoa….

Tiếng bạt tai vang lên, Nhậm Mộ sao không nghe thấy được? Anh rống to: “Đường Kỉ Thiên, đồ chó đẻ, có gì tức giận thì đến thẳng trước mặt tao!” Nghe thấy Hạ Phong bị người tát cũng không có âm thanh phản ứng, anh bắt đầu hoài nghi Hạ Phong có phải là xảy ra chuyện gì không may…. Dùng lý giải của mình đối với Đường Kỉ Thiên, chuyện gì đều có thể làm được…

“Nói chuyện với ông mày lễ độ một chút”. Đường Kỉ Thiên cũng mắng lại. “Con mẹ nhà mày. Lúc ông mày toàn tâm toàn ý với mày lại còn giả thanh con mẹ nó cao, tao khinh. Hiện tại vì thằng nhóc này, rõ ràng ăn nói khép nép, đồ đê tiện”. Hắn nhìn đồng hồ, “Mày còn 18 phút lẻ 9 giây. Nhanh chân nhanh tay một chút, bằng không bảo bối bé bỏng của mày không có tay không có chân đều là do mày làm hại”.

Cúp điện thoại, Đường Kỉ Thiên liếc nhìn Hạ Phong. Nhìn cánh tay Hạ Phong tựa hồ không thể tự cầm máu liền nói với thủ hạ: “Băng bó cho nó một chút, đừng làm nó sớm chết như nhế. Còn có, nói với ông chủ bọn mày, nói tôi muốn gặp”.

Hơn nửa cái mạng của Hạ Phong đều sắp mất, lời của Đường Kỉ Thiên đều không lọt nổi vào lỗ tai của cậu, trước mắt là một mảnh sương trắng….

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3: Cậu là diễn viên bẩm sinh
4 Chương 4: Phải kiên cường lên thôi
5 Chương 5: Đua xe tựa như bệnh tim, thời thời khắc khắc giày vò tâm của cậu
6 Chương 6: Vi Củng Nhiên thứ hai
7 Chương 7: Chúc mừng Ảnh đế
8 Chương 8: Đây là chuyện vô cùng tốt
9 Chương 9: Cảm giác
10 Chương 10: Nháo
11 Chương 11: Chỉ là diễn thôi mà có cần ăn dấm chua ko???
12 Chương 12: Cậu cũng là Baby của tôi
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15: Một lần đủ rồi
16 Chương 16: “Cảm giác như thế nào, đại minh tinh?”
17 Chương 17: “Why not?”
18 Chương 18: “Cậu, rốt cuộc là–?”
19 Chương 19: Tự mình đa tình???
20 Chương 20: Đua xe
21 Chương 21
22 Chương 22: Quy tắc ngầm?
23 Chương 23: Người Tình của Thần Việt?
24 Chương 24: Sinh nhật Thần Việt
25 Chương 25: “Cẩn thận!”
26 Chương 26
27 Chương 27: “Lập tức rời khỏi giới giải trí.”
28 Chương 28: It’s show time
29 Chương 29: Tuyệt đối là tiểu thụ
30 Chương 30: Đêm Giáng sinh chết tiệt
31 Chương 31: I'm not Gay. OK?
32 Chương 32: Ông đã nghĩ đến cảm thụ của chúng tôi sao?
33 Chương 33: “Em là Hạ Phong, đúng không?
34 Chương 34: “Kết hôn là sự kiện lớn của cả đời người, cần phải lập kế hoạch cẩn thận…”
35 Chương 35: Giữa thiên đường và địa ngục còn có một nơi gọi là nhân gian
36 Chương 36: Bảo bối… anh là người thích hợp với em nhất
37 Chương 37: Anh nhớ em
38 Chương 38: Hạ Phong, em là của anh…
39 Chương 39: Valentine~
40 Chương 40: “Tôi là tình nhân của cậu ấy. Điều này đủ chứ
41 Chương 41: “Vậy thì đi nhà anh”
42 Chương 42: Người đàn ông này, cậu muốn
43 Chương 43: Gian tình bại lộ […]
44 Chương 44: Anh đi công tác
45 Chương 45: “Ngoan, về nhà đi”
46 Chương 46: “Mày muốn làm gì?”
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49: “Nhậm Mộ, anh là của em”
50 Chương 50: Một ít dấm chua
51 Chương 51
52 Chương 52: Không có anh em còn sống làm gì…
53 Chương 53: Hàn Lăng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, buông tay ra. —
54 Chương 54
55 Chương 55: Em nhớ anh, rất nhớ…
56 Chương 56: I love you
57 Chương 57: Chúc mừng sinh nhật
58 Chương 58: “Thần Việt, cùng một chỗ với em, anh chưa bao giờ hối hận”
59 Chương 59: Thế nào, vợ yêu, cảm động không?
60 Chương 60: Thần Việt, chúng ta có nên có con không? Nếu là anh sinh em không ngại
61 Chương 61: Tìm được, rồi lại làm mất đi
62 Chương 62: ''tôi hi vọng là có thể cùng người mình thích bình an vượt qua cả đời này''
63 Chương 63: “Đây chính là công lao của anh”
64 Chương 64: Âm mưu và ái tình…
65 Chương 65: Bị bắt cóc
66 Chương 66: Hết thảy đều sáng tỏ
67 Chương 67: Có lẽ Hạ Phong vĩnh viễn không biết, lần đầu tiên Tổ Ngạn Chi thấy cậu…
68 Chương 68: Vốn chúng ta có thể làm huynh đệ
69 Chương 69: Thực sắc tính dã…
70 Chương 70: ''Sính lễ cho nhà em?”
71 Chương 71: Phong đế
Chapter

Updated 71 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3: Cậu là diễn viên bẩm sinh
4
Chương 4: Phải kiên cường lên thôi
5
Chương 5: Đua xe tựa như bệnh tim, thời thời khắc khắc giày vò tâm của cậu
6
Chương 6: Vi Củng Nhiên thứ hai
7
Chương 7: Chúc mừng Ảnh đế
8
Chương 8: Đây là chuyện vô cùng tốt
9
Chương 9: Cảm giác
10
Chương 10: Nháo
11
Chương 11: Chỉ là diễn thôi mà có cần ăn dấm chua ko???
12
Chương 12: Cậu cũng là Baby của tôi
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15: Một lần đủ rồi
16
Chương 16: “Cảm giác như thế nào, đại minh tinh?”
17
Chương 17: “Why not?”
18
Chương 18: “Cậu, rốt cuộc là–?”
19
Chương 19: Tự mình đa tình???
20
Chương 20: Đua xe
21
Chương 21
22
Chương 22: Quy tắc ngầm?
23
Chương 23: Người Tình của Thần Việt?
24
Chương 24: Sinh nhật Thần Việt
25
Chương 25: “Cẩn thận!”
26
Chương 26
27
Chương 27: “Lập tức rời khỏi giới giải trí.”
28
Chương 28: It’s show time
29
Chương 29: Tuyệt đối là tiểu thụ
30
Chương 30: Đêm Giáng sinh chết tiệt
31
Chương 31: I'm not Gay. OK?
32
Chương 32: Ông đã nghĩ đến cảm thụ của chúng tôi sao?
33
Chương 33: “Em là Hạ Phong, đúng không?
34
Chương 34: “Kết hôn là sự kiện lớn của cả đời người, cần phải lập kế hoạch cẩn thận…”
35
Chương 35: Giữa thiên đường và địa ngục còn có một nơi gọi là nhân gian
36
Chương 36: Bảo bối… anh là người thích hợp với em nhất
37
Chương 37: Anh nhớ em
38
Chương 38: Hạ Phong, em là của anh…
39
Chương 39: Valentine~
40
Chương 40: “Tôi là tình nhân của cậu ấy. Điều này đủ chứ
41
Chương 41: “Vậy thì đi nhà anh”
42
Chương 42: Người đàn ông này, cậu muốn
43
Chương 43: Gian tình bại lộ […]
44
Chương 44: Anh đi công tác
45
Chương 45: “Ngoan, về nhà đi”
46
Chương 46: “Mày muốn làm gì?”
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49: “Nhậm Mộ, anh là của em”
50
Chương 50: Một ít dấm chua
51
Chương 51
52
Chương 52: Không có anh em còn sống làm gì…
53
Chương 53: Hàn Lăng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, buông tay ra. —
54
Chương 54
55
Chương 55: Em nhớ anh, rất nhớ…
56
Chương 56: I love you
57
Chương 57: Chúc mừng sinh nhật
58
Chương 58: “Thần Việt, cùng một chỗ với em, anh chưa bao giờ hối hận”
59
Chương 59: Thế nào, vợ yêu, cảm động không?
60
Chương 60: Thần Việt, chúng ta có nên có con không? Nếu là anh sinh em không ngại
61
Chương 61: Tìm được, rồi lại làm mất đi
62
Chương 62: ''tôi hi vọng là có thể cùng người mình thích bình an vượt qua cả đời này''
63
Chương 63: “Đây chính là công lao của anh”
64
Chương 64: Âm mưu và ái tình…
65
Chương 65: Bị bắt cóc
66
Chương 66: Hết thảy đều sáng tỏ
67
Chương 67: Có lẽ Hạ Phong vĩnh viễn không biết, lần đầu tiên Tổ Ngạn Chi thấy cậu…
68
Chương 68: Vốn chúng ta có thể làm huynh đệ
69
Chương 69: Thực sắc tính dã…
70
Chương 70: ''Sính lễ cho nhà em?”
71
Chương 71: Phong đế