Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt

Mục Tuyết Y không nghe rõ nửa câu nói sau của Chu Chẩm Nguyệt, nàng mơ hồ hỏi: "Chị nói gì vậy?"
Chu Chẩm Nguyệt khẽ nhíu mày, tản ra ôn nhu, khóe môi nhẹ cong, nói: "Không có gì."
Cô nghiêng người sang một bên, để cơ thể gầy gò của nàng thoải mái nép vào chiếc áo len mềm mại của mình.

Không khí trầm mặc ngắn ngủi, mọi cảm xúc dồn nén dưới đáy lòng, trong khoảnh khắc này, chậm rãi được lắng đọng.

Chu Chẩm Nguyệt suy tư một lúc, chủ động nhắc tới rắc rối sẽ ảnh hưởng đến hai người ở chung sau này.

"Cát Vi Nùng là thuộc hạ của ba em?"
Mục Tuyết Y: "Ừm, trước đây cô ấy là trợ lý của ba em.

Trước khi đi, ông ta chuyển cô ấy sang cho em, dặn cô ấy sau này theo em làm việc."
Chu Chẩm Nguyệt cười khẽ: "Vậy em có thể biến cô ấy thành người chân chính làm việc cho mình không?"
Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, dụi cằm vào áo len cao cổ màu trắng, thở dài: "A...!Em không biết..."
"Nếu như em không thu phục được người này, Mục thị nhiều thế lực như vậy, tương lai em phải làm sao mới thu phục hết được bọn họ?"
"Ừm...!Chị nói đúng."
Chu Chẩm Nguyệt đưa tay xoa đầu Mục Tuyết Y, có chút bất đắc dĩ: "Sao tôi có cảm giác, tôi ở bên cạnh em khiến em trở nên không có chí tiến thủ."
"Không phải..." Mục Tuyết Y vươn cổ, ở trong lồng ngực của Chu Chẩm Nguyệt thích thú làm nũng: "A Nguyệt, chị làm Chủ tịch nhiều năm, khẳng định chị hiểu rõ môn Quản lý hơn em, chị dạy em đi, làm cách nào để thu phục lòng người?"
Chu Chẩm Nguyệt cầm ly nước ấm trên bàn, kề bên mép Mục Tuyết Y, để cho nàng ngậm lấy miệng ly.

"Mỗi người có tính cách không giống nhau, phương thức dụ dỗ cũng khác nhau.

Có thể giả bộ gần gũi, diễn vai người tốt.

Có thể giả bộ tàn nhẫn, diễn vai người xấu.

Bí quyết thu phục lòng người, không thể áp dụng cho tất cả, tôi không thể dạy em."
Mục Tuyết Y nhấp một ngụm nước, trên môi còn đọng lại một ít nước, cười nói: "Vậy...!Bí quyết thu phục lòng em thì sao?"
Vẻ mặt Chu Chẩm Nguyệt cứng đờ.

Trong mắt cô lộ ra mấy phần sâu xa: "Tôi và em cần đến cái này?"
"Không có không có, chỉ đùa một chút." Mục Tuyết Y mỉm cười.

Ý cười dần thu lại, nàng khẽ lẩm bẩm: "Chị không cần lo lắng, trong lòng em nắm chắc.

Một Cát Vi Nùng mà thôi..."
"Vậy thì tốt."
Chu Chẩm Nguyệt cũng yên tâm, tạm không nghĩ đến những người khác, ngón tay cô cuộn tròn, nâng gò má Mục Tuyết Y, khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn mình.

Mục Tuyết Y bị cô nâng mặt, vẫn chưa kịp phản ứng thì ánh sáng đã mờ đi, một luồng hơi lạnh đột ngột phả vào mặt.

Chu Chẩm Nguyệt nhắm hai mắt, hôn môi Mục Tuyết Y.

Cùng lúc, cô từ từ dùng sức, để đối phương càng dán chặt vào mình.

Mục Tuyết Y kịp phản ứng, nhắm chặt mắt, nghiêng đầu đáp lại nụ hôn bất ngờ.

Trước đây, mỗi một lần hôn môi với Chu Chẩm Nguyệt, nàng không tài nào tìm được một từ ngữ chuẩn xác để hình dung loại cảm giác đó.

Nhưng hiện tại nàng chợt phát hiện, nàng chưa tìm được là vì nàng chưa từng tới phương Bắc bao giờ.

Là bởi vì, nàng chưa từng gặp tuyết.

Nụ hôn của A Nguyệt...!
Tựa như A Nguyệt.

Cực kỳ giống tuyết.

Lạnh lẽo, lại ôn nhu.

Mục Tuyết Y rất muốn đứng dậy hôn sâu hơn, nhưng Chu Chẩm Nguyệt đã lùi về sau, kết thúc nụ hôn bất ngờ.

Mục Tuyết Y thẫn thờ liếm môi trên.

Chu Chẩm Nguyệt chậm rãi rút cánh tay đang lót phía sau Mục Tuyết Y về, cầm lấy áo khoác nhung treo trên sofa, nói: "Trời gần tối, Cát Vi Nùng cũng sắp quay về, tôi phải về phòng rồi."
Mục Tuyết Y vịn sofa đứng lên, vội hỏi: "Chị ở phòng mấy?"
Chu Chẩm Nguyệt vuốt cổ áo, thản nhiên trả lời: "Ở phòng 1102."
Mục Tuyết Y: "Nhưng em có tới phòng 1102 gõ cửa, phòng đó không có ai ở cả..."
Chu Chẩm Nguyệt dừng tay, quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có chút bất lực.

Mục Tuyết Y đột nhiên tỉnh ngộ.

"Ồ...!Bởi vì vừa nãy chị không có ở trong phòng."
Chu Chẩm Nguyệt cúi xuống lấy áo khoác, ngón tay thon dài đeo nhẫn ngọc vẫn đang nắm áo len cao cổ, đi đến trước cửa: "Tôi đi đây, hôm nào sẽ trở lại thăm em."
Mục Tuyết Y tràn đầy miễn cưỡng, dựa vào sofa, lớn tiếng hỏi: "Hôm nào là hôm nào?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Khi Cát Vi Nùng vắng mặt."
Mục Tuyết Y: "Vậy làm sao em biết chị đến?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Trước khi tôi đến sẽ gửi cho em tín hiệu.

Đến lúc đó em sẽ biết."
Mục Tuyết Y lại gọi cô: "A Nguyệt!"
Chu Chẩm Nguyệt dừng bước, quay đầu lại, kiên nhẫn nhìn nàng: "Sao vậy?"
Mục Tuyết Y hơi đỏ mặt, cổ họng thốt ra âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Chị vừa...!chủ động hôn em, chúng ta...!đã tính là hợp lại rồi sao?"
Chu Chẩm Nguyệt cười nhạt, vẫn đáp y như cũ: "Thư tình em viết tròn 100 điểm chưa?"
Mục Tuyết Y thở dài: "Chưa."
"Hợp đồng nợ tôi mấy trăm vạn, trả hết nợ chưa?"
Mục Tuyết Y lại thở dài: "Vẫn chưa."
Chu Chẩm Nguyệt: "Thế thì chúng ta vẫn chưa tính là hợp lại."
Mục Tuyết Y lúng túng: "Vậy chị hôn em...!không phải đang trắng trợn chơi gái à."
Chu Chẩm Nguyệt khẽ cong môi: "Vậy thì không chơi gái nữa?"
Cô ôm áo khoác xoay người đi tới cửa, mặc áo khoác vào, tay trái cài nút áo, tay phải mở cửa.

Mục Tuyết Y bám vào ghế sofa, vội vã nói: "Có thể chơi gái, có thể chơi gái."
Thấy Chu Chẩm Nguyệt đã bước ra ngoài hai bước, nàng gấp gáp nói: "A Nguyệt, chị mau trở lại đây trắng trợn chơi gái với em!"
Cửa đóng lại.

Có vài cơn gió lạnh xen lẫn bông tuyết ùa vào, kèm theo đó là tiếng cười nói mơ hồ của người kia khi đóng cửa lại.

"...!Ngốc."
Mục Tuyết Y dựa vào sofa, thở dài một hơi.

Nàng nhắm mắt lại, đầu ngón tay vuốt ve lớp vải thô ráp trên ghế sofa, tưởng tượng bản thân vẫn đang ở trong vòng tay ấm áp của A Nguyệt.

* * *
Trễ một chút, Cát Vi Nùng mang theo trái cây mới mua quay về.

Tuyết rơi ngày càng lớn, khi Cát Vi Nùng mở cửa, gió tuyết cũng theo chân thổi vào nhà, trên mũ và quần áo của nàng lúc này bị phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Nàng đặt hòm giữ nhiệt trên tay xuống đất, nhìn qua như thợ săn đang thả một con cừu non.

Mục Tuyết Y đang ngồi ở bàn học, đọc sách kinh tế dưới ánh đèn nhỏ ấm áp.

Thấy Cát Vi Nùng vào nhà, bèn mở miệng hỏi: "A Nùng, có mua được trái lê không?"
Cát Vi Nùng còn chưa kịp hớp một ngụm nước, nhanh chóng lấy túi trái cây bên trong hòm giữ nhiệt.

Quần áo leo núi nặng nề cọ xát, tạo ra âm thanh sột soạt.

"Chỗ này vắng vẻ quá, hiện giờ cũng không đúng mùa lê, tôi chạy đến nơi khác cũng không tìm thấy.

Chỉ tìm được loại này."
Nàng mở túi ni lông, bên trong là đống trái cây màu đen lạ hoắc.

Mục Tuyết Y thở dài, hai ngón tay cầm thứ được gọi là "trái cây" lên, xoay qua xoay lại ở trước mắt.

"Cô mua than về hả?" Nàng nhìn trái lạ trong tay rồi nói.

Cát Vi Nùng giải thích: "Đây là lê đông lạnh, đặc sản của phương Bắc.

Tuy bề ngoài màu đen, nhưng bên trong vị ngọt."
Mục Tuyết Y mỉm cười, hất tay, ném trái lê đang cầm cho Cát Vi Nùng.

Cát Vi Nùng nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra bắt.

Mục Tuyết Y nói: "Cô cắn một miếng cho tôi xem trước."
Mục Tuyết Y đã nói thế, Cát Vi Nùng chẳng thể làm gì khác hơn, đành cầm trái lê cắn một miếng.

"Rộp—"
Cát Vi Nùng đau đớn che miệng, chỉ thấy trái lê kia cứng như tảng đá, hàm răng suýt chút nữa đã chảy máu luôn rồi.

Mục Tuyết Y thở dài: "Cô cho tôi ăn thứ này, là muốn hại tôi đúng không?"
Cát Vi Nùng sửng sốt, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua một tia bối rối hiếm thấy: "Tôi không có...!Tôi cũng không biết..."
"Phốc—"
Nhìn bộ dạng của nàng, Mục Tuyết Y không nhịn được cười: "Ngốc thật, giống lê đông lạnh phải ngâm trong nước rồi mới ăn được.

Cô tìm một thau nước, ngâm mấy trái lê này vào đi."
Ánh mắt Cát Vi Nùng mê man, bỗng nhiên phát hiện: "Nhị tiểu thư, cô biết lê đông lạnh?"
"Đúng."
Mục Tuyết Y thẳng thắn thừa nhận: "Chiều hôm nay cô không có ở đây, Lâm tiểu thư gửi một ít lê đông lạnh tới đây.

Tôi không giống cô, ngốc đến nỗi chưa gì đã ôm gặm.

Tôi tra Baidu, vì lẽ đó tôi biết, muốn ăn phải ngâm nước."
Cát Vi Nùng khẽ nghiến răng, ánh mắt ngưng tụ một điểm phẫn nộ.

Mục Tuyết Y cười đến híp mắt, nghiêng đầu: "Tức rồi?"
Cát Vi Nùng không nói lời nào.

Khóe mắt Mục Tuyết Y cong cong: "Đừng giận, tôi đùa tí xíu thôi mà.

Tôi xin lỗi, xin lỗi được chưa."
Cát Vi Nùng vẫn không lên tiếng, nhìn nàng đúng là đang giận dỗi.

Mục Tuyết Y quay đầu, lục lọi túi ni lông vài lần, lấy ra một món đồ gì đó, đưa cho Cát Vi Nùng.

"Buổi chiều Lâm tiểu thư đến đây, đưa cho tôi cái này.

Lâm tiểu thư còn đặc biệt nói, đây là quà tặng cho A Nùng."
Vẻ mặt Cát Vi Nùng đanh lại, nhìn bàn tay Mục Tuyết Y.

Lát sau, cuối cùng cũng chịu mở lời: "Cô ấy nói...!tặng cho tôi?"
"Đúng vậy."
Mục Tuyết Y nâng cằm: "Bé ngoan đưa hai tay ra nhận nào."
Cát Vi Nùng ngoan ngoãn duỗi hai tay, hướng về phía Mục Tuyết Y.

Ngón tay Mục Tuyết Y thả ra, một lượng lớn kẹo sữa bọc hạnh nhân trắng như tuyết ào ào rơi xuống lòng bàn tay của Cát Vi Nùng.

Giấy gói kẹo tinh xảo có hình con bò sữa bọc lại cục kẹo hình vuông, con bò ngang ngạnh cứng đầu, kẹo sữa thì ngọt ngào đáng yêu, căn bản không phải rơi xuống lòng bàn tay mà là rơi thẳng xuống đỉnh nhọn trái tim của nàng.
Cát Vi Nùng xưa nay luôn nghiêm túc thận trọng, bây giờ lại nhìn chăm chú viên kẹo sữa, khóe môi cong lên rất nhẹ.

Mục Tuyết Y cười nói: "Hưm hưm, cười lên nào, đừng giận dỗi."
Nụ cười của Cát Vi Nùng chợt đông cứng.

Thu cũng không được, nhả cũng không được.

Mục Tuyết Y biết Cát Vi Nùng da mặt mỏng, chỉ đành dừng lại trò đùa dai của mình, không trêu chọc nàng nữa.

"Được rồi, tôi biết hôm nay cô cũng mệt mỏi, về phòng ngủ đi.

Ngày mai nhớ đi mua ít đồ ăn vặt đưa cho Lâm tiểu thư, nói là quà đáp lễ của tôi.

Đừng quên đấy, nếu không thì ai đó sẽ nói: Mộc Nhĩ tiểu thư không biết làm người."
Cát Vi Nùng có thể cảm nhận được, Mục Tuyết Y dường như đang ngấm ngầm tác hợp hai người.

Trong lòng nàng sinh ra chút cảm kích, nhưng trên lưng cõng theo mối quan hệ với Mục Quốc Thừa, nàng không dám liều lĩnh nhận lấy phần ân tình này.

Thế là nàng im lặng một lúc lâu, chỉ đáp một tiếng: "...!Vâng."
Ngâm đống lê xong, Cát Vi Nùng cũng yên lặng rời khỏi.

Để thuận tiện chăm sóc Mục Tuyết Y, Cát Vi Nùng ở một phòng khác trong gian nhà gỗ nhỏ, cách nhau chỉ có hai mươi bước đi bộ.

Cát Vi Nùng vừa ra khỏi cửa, bỗng tinh ý bắt gặp thứ gì đó ở cổng sân.

Cát Vi Nùng lập tức đi đến cổng sân, xem thứ đó là gì.

Mục Tuyết Y chú ý tới sự dị thường của Cát Vi Nùng, thấy nàng đang đi về phía cổng sân, trong lòng hồi hộp không thôi.

Chẳng lẽ...!
Nàng vội vàng ngồi lên xe lăn chạy bằng điện, điều khiển xe lăn chạy ra khỏi phòng, muốn ngăn cản Cát Vi Nùng.

Nhưng Cát Vi Nùng đã đi tới cửa.

Cát Vi Nùng giữ chặt cửa, thò đầu ra ngoài, tầm mắt đảo một vòng, dễ dàng nhìn thấy "thủ phạm" vừa gây ra động tĩnh.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng sững sờ đứng tại chỗ.

Mục Tuyết Y ở bên cửa gỗ hét lên: "A Nùng."
Cát Vi Nùng nhoài người ra phía ngoài dò xét, rõ ràng nàng chộp lấy thứ gì đó, cầm cái cổ dài, giơ lên cho Mục Tuyết Y xem.

"Nhị tiểu thư, có vịt hoang xông vào."
Mục Tuyết Y nhìn thấy con vịt kia bỗng sửng sốt.

Đó chẳng phải là...!
Đôi cánh nhọn có ba cọng lông đen, vịt trong biển vịt, ngàn con chỉ có một, Hoa Tiêu sao???
Trong đầu nàng chợt lóe qua cuộc đối thoại ban ngày giữa nàng và Chu Chẩm Nguyệt.

— "Vậy làm sao em biết chị đến?"
— "Trước khi tôi đến sẽ gửi cho em tín hiệu.

Đến lúc đó em sẽ biết.".

Chapter
1 Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2 Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3 Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4 Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5 Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6 Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7 Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8 Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9 Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10 Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11 Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12 Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13 Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14 Chương 14: Ngu Ngốc
15 Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16 Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17 Chương 17: Hiểu Sai
18 Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19 Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20 Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21 Chương 21: Ngủ Chung Giường
22 Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23 Chương 23: Vì Người Mà Sống
24 Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25 Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26 Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27 Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28 Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29 Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30 Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31 Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32 Chương 32: Trốn Nhà Đi
33 Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34 Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35 Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36 Chương 36: Đừng Đi
37 Chương 37: Chị Gái!
38 Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39 Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40 Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41 Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42 Chương 42: Mục Quốc Thừa
43 Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44 Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45 Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46 Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47 Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48 Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49 Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50 Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51 Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52 Chương 52: Khiêu Khích
53 Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54 Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55 Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56 Chương 56: Đặt Cược
57 Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58 Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59 Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60 Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61 Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62 Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63 Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64 Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65 Chương 65
66 Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67 Chương 67: Bão Tuyết
68 Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69 Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70 Chương 70: Nếu Như
71 Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72 Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73 Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74 Chương 74: Thẹn Thùng
75 Chương 75
76 Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77 Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78 Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79 Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80 Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81 Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82 Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83 Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84 Chương 84: Đối Mặt
85 Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86 Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87 Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88 Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89 Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90 Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91 Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92 Chương 92: Khắc Lên Em
93 Chương 93: Bất Động Bất Tử
94 Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95 Chương 95: Em Có Ngoan Không
96 Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97 Chương 97: Năm Xưa
98 Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99 Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100 Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101 Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102 Chương 102: Kỳ Thanh
103 Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104 Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105 Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106 Chương 106: Ghen
107 Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108 Chương 108: Mục Tuyết 1
109 Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110 Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111 Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112 Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113 Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114 Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115 Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125 Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126 Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2
Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3
Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4
Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5
Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6
Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7
Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8
Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9
Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10
Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11
Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12
Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13
Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14
Chương 14: Ngu Ngốc
15
Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16
Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17
Chương 17: Hiểu Sai
18
Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19
Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20
Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21
Chương 21: Ngủ Chung Giường
22
Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23
Chương 23: Vì Người Mà Sống
24
Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25
Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26
Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27
Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28
Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29
Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30
Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31
Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32
Chương 32: Trốn Nhà Đi
33
Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34
Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35
Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36
Chương 36: Đừng Đi
37
Chương 37: Chị Gái!
38
Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39
Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40
Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41
Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42
Chương 42: Mục Quốc Thừa
43
Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44
Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45
Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46
Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47
Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48
Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49
Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50
Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51
Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52
Chương 52: Khiêu Khích
53
Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54
Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55
Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56
Chương 56: Đặt Cược
57
Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58
Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59
Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60
Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61
Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62
Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63
Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64
Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65
Chương 65
66
Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67
Chương 67: Bão Tuyết
68
Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69
Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70
Chương 70: Nếu Như
71
Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72
Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73
Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74
Chương 74: Thẹn Thùng
75
Chương 75
76
Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77
Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78
Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79
Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80
Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81
Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82
Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83
Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84
Chương 84: Đối Mặt
85
Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86
Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87
Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88
Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89
Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90
Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91
Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92
Chương 92: Khắc Lên Em
93
Chương 93: Bất Động Bất Tử
94
Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95
Chương 95: Em Có Ngoan Không
96
Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97
Chương 97: Năm Xưa
98
Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99
Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100
Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101
Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102
Chương 102: Kỳ Thanh
103
Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104
Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105
Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106
Chương 106: Ghen
107
Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108
Chương 108: Mục Tuyết 1
109
Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110
Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111
Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112
Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113
Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114
Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115
Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125
Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126
Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn