Chương 64: Giấc mơ kiều diễm

“….. Hứa Hoài Thâm?!” Tình huống này là như nào?! Sao cậu ấy lại đột nhiên đến nhà cô, lại còn trở thành bạn học của Thiên Tân?!

Cam Thanh và La Kiện nghe thấy cái tên gần đây hay được nhắc đến thì hai mắt liền trợn to, “Niệm Niệm, con vừa nói gì vậy?”

Cam Niệm còn đang đứng ngốc tại chỗ thì Hứa Hoài Thâm đã tiến lên cầm tay
Cam Niệm, cậu chủ động giới thiệu bản thân với hai người lớn.

“Cháu chào cô chú, thật ngại quá vì vừa nãy không trực tiếp giới thiệu với cô chú, cháu là Hứa Hoài Thâm và là bạn trai của Cam Niệm ạ.”

Cam Niệm cũng không nghĩ sẽ xảy ra loại tình huống này, cô vội vàng phụ hoạ, giới thiệu cậu với bố mẹ mình: “Cậu ấy là Hứa Hoài Thâm, chính là người mà ngày hôm qua con đã nói với hai người.”

La Kiện hung hăng gõ đầu La Thiên Tân, trong miệng thì trách cứ: “Lại còn nói là bạn học con?! Tên nhóc thối!!”

Giây phút ngỡ ngàng trôi qua, mấy người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.

La Kiện chỉ đĩa trái cây trên bàn và nói với Hứa Hoài Thâm: “Hoài Thâm, cháu ăn trái cây đi.”

“Cảm ơn chú, hôm nay cháu mạo muội quấy rầy, lại còn tay không đến đây, thật là ngại quá.”

“Không sao, các cháu vẫn còn là sinh viên, khách khí như vậy làm gì.”

Cam Niệm thấy dượng rất nhiệt tình với Hứa Hoài Thâm thì cũng thoáng thở
phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn sang Cam Thanh, cô thấy không được dễ dàng như vậy.

Cam Thanh hỏi qua gia cảnh nhà Hứa
Hoài Thâm, khi biết được bố cậu có công ty riêng, điều kiện giàu có thì
trên mặt không mấy vui vẻ: “Nhà cô chú chỉ là một gia đình bình thường, điều kiện kinh tế cũng ở mức trung bình.”

Cam Thanh sợ sau này Cam Niệm thật sự gả cho Hứa Hoài Thâm, lúc ấy nhà trai thấy nhà gái không môn đăng hộ đối thì chỉ con gái bà chịu khổ. Cam
Thanh không cần con gái phải gả vào gia đình giàu có, bà chỉ muốn thông
gia có điều kiện kinh tế tương đương như nhà mình, hai đứa nhỏ sống
những ngày tháng bình dị yên ổn.

Hứa Hoài Thâm hiểu rõ ý Cam Thanh, “Cô chú không cần lo lắng về chuyện này. Thật ra bố mẹ cháu đã gặp Niệm
Niệm, bọn họ đều vô cùng hài lòng về cô ấy. Hơn nữa cháu cũng muốn cho
Niệm Niệm một cuộc sống tốt đẹp vô tư vô lo, để cô ấy luôn được hạnh
phúc.”

Cam Niệm mỉm cười, hai người nắm chặt tay nhau.

Cam Thanh kinh ngạc: “Con đã gặp bố mẹ Hoài Thâm?”

“Lúc trước đến nhà cậu ấy chơi, con có ăn cơm rồi ạ.”

Cam Thanh nói dỗi: “Cái con bé này, vậy mà không sớm dẫn Hoài Thâm về nhà cho bố mẹ biết.”

“Không phải mẹ nói không muốn con yêu sớm sao? Thế nên con mới che giấu….”

“Vậy sao con không nói trước với mọi người? Cái con bé xấu xa này!”

Cam Niệm xấu hổ cười, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Hoài Thâm, cậu cũng cười với cô.

Buổi gặp mặt này còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng của Cam Niệm,
Hứa Hoài Thâm ở phương diện nào cũng đều khiến người lớn hài lòng, thậm
chí bọn họ còn nói đến vấn đề tốt nghiệp xong thì kết hôn, khiến Cam
Niệm mặt đỏ tai hồng.

Nói chuyện được một lúc, Cam Thanh nhìn đồng hồ và nói đến giờ nấu cơm.

“Hoài Thâm ở lại ăn cơm với cô chú nhé!”

“Vâng ạ, cháu cảm ơn cô.”

Cam Thanh vào phòng bếp, La Kiện cũng đứng dậy giúp vợ, không tiếp tục ngồi đây làm bóng đèn.

Cam Niệm ôm eo Hứa Hoài Thâm, cô thơm “chụt” một cái lên má cậu rồi cười tít cả mắt.

Hứa Hoài Thâm nhỏ giọng hỏi: “Giờ đã yên tâm chưa?”

“Rồi, cậu ra tay thì tớ có thể không yên tâm được sao?” Cam Niệm chớp mắt trả lời.

Giọng nói ngọt ngào của Cam Niệm giống như hòn đá nhỏ ném vào nội tâm đang
bình lặng của Hứa Hoài Thâm, yết hầu cậu khẽ động, sau đó cúi đầu nhanh
chóng thơm lên môi Cam Niệm, “Cậu đừng ở chỗ này dụ dỗ tôi.”

Khuôn mặt trắng nõn của Cam Niệm phiếm hồng, cô giữ áo cậu rồi nhỏ giọng thầm thì: “Tớ đâu có….”

Nếu không phải đây là nhà Cam Niệm thì giờ phút này Hứa Hoài Thâm nhất định sẽ đè cô ra ghế sô pha mà “phạt” một trận.

Cậu nói: “Cùng tôi đi siêu thị nhé?”

“Cậu đi siêu thị làm gì?”

“Đi mua ít đồ.”

Hai người nói với Cam Thanh một tiếng rồi ra cửa. Vào thang máy, cửa vừa
đóng lại thì Hứa Hoài Thâm đã dồn Cam Niệm vào trong góc, cậu mạnh mẽ
hôn lên môi cô. Cam Niệm cười, cô vòng tay ôm cổ cậu rồi ngửa đầu đón
nhận nụ hôn cuồng nhiệt.

Hứa Hoài Thâm luồn tay thăm dò bên trong quần áo của Cam Niệm.

Cam Niệm sợ tay Hứa Hoài Thâm sẽ lạnh, cô có suy nghĩ muốn trốn, nhưng ngay tại thời khắc bàn tay ấm áp của cậu đặt lên eo mình, cô liền ngoan
ngoãn đứng yên.

“Sao mùa đông mà người cậu vẫn nóng như vậy?” Thời tiết này, tay chân Cam Niệm đều lạnh như băng.

Cậu ngậm vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Cứ chạm vào cậu là người tôi lúc nào cũng nóng.”

Cam Niệm đỏ mặt, “Lưu manh….”

Hứa Hoài Thâm cười cười, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Cam Niệm, “Tối qua tôi nằm mơ thấy cậu.”

“Cậu mơ thấy tớ như nào?”

Hứa Hoài Thâm chậm rãi kể lại cảnh kiều diễm ngọt ngào trong mơ, Cam Niệm
càng nghe càng thấy trong người mình xuất hiện ngọn lửa nóng rực, không
ngừng thiêu đốt khiến hai má cô đỏ bừng. Cam Niệm vùi đầu vào hõm vai
cậu, miệng hờn dỗi nói: “Này… cậu đừng nói nữa…”

Giọng nói Cam Niệm trong mơ cũng như thế này, ngọt ngào nũng nịu, thân thể
mềm mại làm hồn cậu đều bị hút vào trong, không cách nào kiềm chế.

Mới chỉ hồi tưởng mà cả người cậu đã khô nóng khó chịu. Cậu lại cúi xuống hôn cô, thân thể càng ép sát lại gần.

Nhìn đôi mắt ngập nước lộ vẻ ngượng ngùng của Cam Niệm, Hứa Hoài Thâm bật cười, “Sớm hay muộn cũng đến ngày đó.”

Sớm hay muộn cũng có một ngày cậu ăn Cam Niệm sạch sành sanh.

Hứa Hoài Thâm dắt tay Cam Niệm ra khỏi thang máy, khuôn mặt đang nóng rực
gặp phải nhiệt độ lạnh lẽo ngoài trời khiến cô khẽ rùng mình.

“Cậu lạnh à?”

Cam Niệm gật đầu, Hứa Hoài Thâm liền giúp Cam Niệm quàng lại chiếc khăn trên cổ, bàn tay to ấm áp bọc lấy bàn tay nhỏ, “Sao cậu lại không đeo găng tay thế này.”

“Đi vội quá nên tớ quên mất…”

Cậu cười cười, “Đi thôi, lên xe sẽ không lạnh.”

Hứa Hoài Thâm quét mã QR để thuê chiếc xe đỗ gần đây. Sau khi lên xe, cậu lập tức mở điều hoà, Cam Niệm thấy ấm hơn nhiều.

Tới siêu thị, Hứa Hoài Thâm hỏi: “Bố mẹ cậu thích gì vậy? Trà, rượu hay là đồ bổ dưỡng?”

“Cậu định mua cho bọn họ sao?”

“Tôi không biết hôm nay sẽ xảy ra tình huống đột ngột như này nên không
chuẩn bị gì, nhưng nếu đã tới thì quà gặp mặt không thể thiếu được.”

Trong lòng Cam Niệm ấm áp, “Thật ra không có cũng không sao….”

Cậu ôm cô và nói, “Tôi không muốn mình để lại ấn tượng xấu hoặc khiếm khuyết làm bố mẹ cậu
không hài lòng. Tôi hy vọng bọn họ sẽ thích tôi, tương lai tổ chức đám
cưới với cậu thì bọn họ mới yên tâm giao con gái cho tôi.”
Không phải cậu cố tình muốn thể hiện điều gì, mà là trong mắt cậu thì mọi chuyện liên quan đến Cam Niệm đều phải làm hết mình.

Cam Niệm biết Hứa Hoài Thâm không hiểu mấy thủ tục nghi lễ rườm rà, nhưng
cậu coi trọng như thế làm lòng cô thấy ấm áp, tuy nhiên cô vẫn nghĩ một
đằng nói một lẻo: “Chưa gì cậu đã nghĩ đến chuyện cưới xin, tớ còn chưa đồng ý đâu…”

Hứa Hoài Thâm cười cười hôn lên má Cam Niệm, “Cưới chỉ là chuyện sớm hay muộn, hiện tại cậu không đồng ý cũng không sao….” Giọng nói của cậu dừng lại bên tai cô, “Sau này có rất nhiều cách để cậu đồng ý.”

Người này đúng là…

Tuy ngoài mặt thì Cam Niệm tỏ vẻ không muốn, nhưng nghe được tương lai sau
này của cậu có cô thì Cam Niệm rất vui vẻ, bởi vì cô cũng muốn ở bên Hứa Hoài Thâm cả đời.

Hứa Hoài Thâm gọi điện thoại cho Hồng Hân, “ Alo, mẹ à, hôm nay con đến nhà Niệm Niệm chơi, mẹ thấy con nên mua quà gì?”

Thời điểm quan trọng cậu vẫn cần mẹ phải lên sân khấu. Dù sao mẹ cũng là người từng trải nên sẽ đưa ra được gợi ý thiết thực.

Hồng Hân thấy con trai nói đến ra mắt bố mẹ Cam Niệm thì bà cũng thực vui
vẻ, bà còn dặn Hứa Hoài Thâm hôm nào lại đưa Cam Niệm về nhà ăn cơm.

Cam Niệm nghĩ nghĩ bọn họ mới lên đại học mà đã gặp người lớn hai bên, như vậy có vẻ quá sớm mất rồi…

Mua xong đồ, hai người nhanh chóng về nhà. Cam Thanh và La Kiện biết Hứa
Hoài Thâm đi ra ngoài thì ra là mua quà gặp mặt thì cười nói cậu khách
khí quá, nhưng trong lòng đã bị cậu làm cho cảm động.

La Kiện và Hứa Hoài Thâm đến phòng khách nói chuyện, Cam Niệm ở phòng bếp phụ mẹ làm cơm.

Cam Thanh chủ động nói: “Thằng bé Hoài Thâm quả thực không tồi.”

Cam Niệm cười, “Tất nhiên rồi, người con chọn mà lại.”

Cam Thanh lườm con gái, “Trông con khoe khoang chưa kìa?! Mẹ còn sợ con ngốc nghếch bị người ta lừa
bán, cũng may Hoài Thâm nghiêm túc với con nên mẹ cũng yên tâm.”

“Mẹ, hai người bọn con đều rất nghiêm túc, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

***

Sau khi Hứa Hoài Thâm được hai người lớn đồng ý và ủng hộ, Cam Niệm đi ra
ngoài cũng không phải lén lút nữa, mà quang minh chính đại đi hẹn hò.

Buổi sáng ngày 29 cuối tháng, Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm cùng nhau đi xem phim, vừa ra ngoài thì nhận được một cuộc điện thoại.

“Niệm Niệm, mau đến bệnh viện thành phố đi, bà nội con ốm rồi.”

Gần đây thân thể Lý Tú không được tốt, cả người uể oải, tinh thần mệt mỏi.
Mới đầu bà khám ở bệnh viện huyện, nhưng uống thuốc vẫn không hiệu quả,
người trong nhà liền đưa thẳng lên bệnh viện tuyến trên.

Kết quả là tim có vấn đề, yêu cầu phải làm một cuộc tiểu phẫu.

Cam Niệm tắt điện thoại, “Hoài Thâm, chúng ta không ăn cơm với nhau được rồi. Bà nội tớ bị ốm, bây giờ tớ phải vào viện.”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Cam Niệm, cậu dắt tay cô và nói: “Để tôi đi cùng cậu.”

“…. Ừm.”

Tới bệnh viện, tìm được phòng bệnh, Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm vừa bước vào
đã thấy bên trong đứng không ít người, bọn họ đều là thân thích dưới quê lên.

La Kiện nhìn thấy Cam Niệm, ông vội nói với Lý Tú đang nằm trên giường bệnh: “Mẹ nhìn kìa, Niệm Niệm đến rồi.”

Cam Niệm tiến lại gần, “Con chào bà nội~~”

Lý Tú hé mắt liếc nhìn Cam Niệm rồi gật đầu một cái, thái độ vẫn lạnh nhạt như xưa.

Tâm trạng Cam Niệm lập tức trùng xuống, cô mím môi đứng ở một bên.

Mấy thân thích nhìn thấy Hứa Hoài Thâm thì hỏi người này là ai.

La Kiện cười cười: “Thằng bé là bạn trai Niệm Niệm.”

Hứa Hoài Thâm chào hỏi Lý Tú và mọi người. La Kiện đỡ Lý Tú ngồi dậy để ăn cháo, Cam Niệm liền nói để mình bón cháo cho bà.

Nhưng Lý Tú lại xua tay, bà quay sang gọi Thiên Tân: “Cháu trai của nội, lại đây với nội nào.”

La Kiện đẩy đẩy con trai, La Thiên Tân tiến lại gần thì Lý Tú nói bà muốn cháu trai bón cho bà.

Cam Niệm cúi đầu đứng ở bên cạnh, trong lòng giống như bị thủng một lỗ rất
khó chịu, đúng lúc này tay cô bị người ta nắm lấy. Cô quay sang thì thấy Hứa Hoài Thâm cho mình một ánh mắt an ủi.

Cam Niêm mỉm cười và thu lại cảm xúc không vui.

Trong phòng bệnh, Lý Tú chỉ nói chuyện với La Kiện và La Thiên Tân, thỉnh
thoảng bà nói một hai câu với Cam Niệm như tượng trưng, sự bất công này
đến người ngoài cũng nhìn ra được.

Cam Thanh cũng thấy không thoải mái trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười như cũ, “Anh cả, chị hai chắc cũng đói rồi, để em dẫn mọi người ra ngoài ăn cơm.”

La Kiện gật đầu: “Để em ở đây chăm mẹ là được rồi, Thiên Tiến, Niệm Niệm và cả Hoài Thâm cũng đi ăn luôn đi.”

Cam Thanh nhìn về phía Hứa Hoài Thâm: “Đi thôi, các con đi cùng luôn với mọi người.”

Hứa Hoài Thâm gật đầu, cậu nắm tay Cam Niệm ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn cô ủ rũ cúi đầu thì cậu đau lòng ôm cô vào lòng: “Niệm Niệm nhà chúng ta phải chịu oan ức rồi.”

Chóp mũi Cam Niệm chua xót, cô lắc đầu nói: “Tớ không sao.”

Trước kia Hứa Hoài Thâm có nghe Cam Niệm nói bà nội đối xử với các cháu không hề công bằng, đặc biệt lạnh nhạt với cô. Hôm nay tận mắt chứng kiến,
lòng cậu đau như dao cắt, chỉ tiếc hiện tại cậu vẫn là người ngoài nên
không thể bảo vệ được cô.

“Cậu đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ cần không làm việc gì có thẹn với lương tâm là được.” Hứa Hoài Thâm nói.

Cam Niệm gật đầu, cô sẽ làm hết bổn phận của cháu gái, còn những chuyện khác thì cô không thể quyết định.

Bọn họ tìm một quán cơm ở ngay gần bệnh viện. Trên bàn cơm, đồ ăn còn chưa
được đem lên thì mấy thân thích đã bắt đầu nói Cam Niệm:

“Niệm Niệm có bạn trai rồi sao? Có vẻ quá sớm đó.”

Cam Thanh cười nói, “Cũng không còn sớm nữa, bọn nhỏ đều đã lên đại học rồi.”

“Haizzz, tính tình Cam Niệm không mấy gần gũi, lại còn hướng nội, có thể tìm bạn trai cũng không dễ dàng gì.” Một thân thích trong đó lên tiếng.

Cam Thanh không nói gì, Cam Niệm nghe xong thì không thoải mái nhưng cũng chỉ im lặng, tuy nhiên Hứa Hoài Thâm lại bênh vực cô: “Tính cách Niệm Niệm rất tốt, cháu thực sự thích cô ấy.”

Trong lòng Cam Thanh hài lòng vì thái độ che chở của Hứa Hoài Thâm với Cam Niệm, mà La Thiên Tân ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Chị gái cháu học rất giỏi, chị ấy thi đại học được 682 điểm đó.”

Cam Niệm nhìn hai người đàn ông đứng ra bảo vệ mình như vậy, cảm xúc khó chịu bủa vây trong lòng dần dần bị xua tan.

Đám thân thích cười ha ha rồi chuyển sang đề tài khác.

Cơm nước xuong xuôi, Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm chậm rãi trở về bệnh viện.

“Tâm tình cậu khá hơn chưa?”

“Ừm, đã khá hơn nhiều rồi.”

“Cậu không cần để ý lời nói của mấy người đó, bọn họ không hề hiểu con người chân chính của cậu.”

Cam Niệm cong môi cười, cô nhìn về phía cậu, đôi mắt to tròn dưới nắng giống như đang phát sáng, “Ở trong lòng Thâm Thâm thì tớ tốt đẹp như vậy sao?”

Hứa Hoài Thâm xoa đầu Cam Niệm, cậu thẳng thắn thừa nhận: “Ừm.”

Cho dù có vài người không thích cô, hoặc cảm thấy cô có tật xấu thì trong
mắt cậu, Cam Niệm giống như ánh mắt trời với ánh hào quang bắn ra bốn
phía.

Chapter
1 Chương 1: Mật địa bị xâm phạm
2 Chương 2: Nam sinh lạnh lùng
3 Chương 3: Rung động
4 Chương 4: Tâm tư hỗn loạn
5 Chương 5: Thẳng thắn thừa nhận
6 Chương 6: Ngoài ý muốn trợ giúp
7 Chương 7: Kinh diễm động lòng người
8 Chương 8: Lon bò húc tình yêu
9 Chương 9: Sẽ nhớ cậu
10 Chương 10: Hẹn hò ngày quốc khánh
11 Chương 11: Nhìn cậu chằm chằm
12 Chương 12: Không muốn giải thích
13 Chương 13: Caramel tình yêu
14 Chương 14: Bảo vệ cô
15 Chương 15: Nhìn trộm
16 Chương 16: Trêu chọc cậu
17 Chương 17: Rất thích cậu
18 Chương 18: Chủ động trêu chọc
19 Chương 19: Giúp cô giải vây
20 Chương 20: Ái muội
21 Chương 21: Công khai quan tâm
22 Chương 22: Giúp cô chép phạt
23 Chương 23: Lời đồn
24 Chương 24: Không được khóc
25 Chương 25: Sự xuất hiện của cậu
26 Chương 26: Ai mà chưa từng trêu chọc
27 Chương 27: Xuân tâm nhộn nhạo
28 Chương 28: Cậu rất dính người
29 Chương 29: Tiếng cười trầm thấp
30 Chương 30: Tư vị tình yêu
31 Chương 31: Đừng quá nhớ tớ
32 Chương 32: Làm tôi lo lắng
33 Chương 33: Lần đầu tiên ra mắt
34 Chương 34: Ôm ở trong ngực
35 Chương 35: Trọng sắc khinh bạn
36 Chương 36: Linh cảm phụ nữ
37 Chương 37: Nhân vật sóng gió
38 Chương 38: Thích tôi như vậy?
39 Chương 39: Vạch trần
40 Chương 40: Hẹn hò
41 Chương 41: Tuyên thệ chủ quyền
42 Chương 42: Phẫn nộ
43 Chương 43: Hẹn hò
44 Chương 44: Bạn gái tôi
45 Chương 45: Chia xa
46 Chương 46: Tống Lực Ngôn
47 Chương 47: Bình dấm chua
48 Chương 48: Từ bỏ
49 Chương 49: Tâm ở chỗ Niệm
50 Chương 50: Hai người rất xứng đôi
51 Chương 51: Không được mặc như vậy
52 Chương 52: Vận động buổi sáng
53 Chương 53: Gặp mẹ chồng
54 Chương 54: Trốn không thoát
55 Chương 55: Ngủ chung
56 Chương 56: Nhập trường
57 Chương 57: Chỗ nào cũng ngọt
58 Chương 58: Hẹn hò ngọt ngào
59 Chương 59: Niềm vui bất ngờ
60 Chương 60: Chơi một trò chơi
61 Chương 61: Càng thêm thân mật
62 Chương 62: Bảo bối nhà tôi
63 Chương 63: Rót mê hồn dược
64 Chương 64: Giấc mơ kiều diễm
65 Chương 65: Đủ tuổi thành niên
66 Chương 66: Đoạn nhạc đệm
67 Chương 67: Đại kết cục
68 Chương 68: Phiên ngoại 1
69 Chương 69: Ngoại truyện 02
70 Chương 70: Ngoại truyện 03
71 Chương 71: Ngoại truyện 04
72 Chương 72: Ngoại truyện 05
73 Chương 73: Ngoại truyện 06
74 Chương 74: Ngoại truyện 07
75 Chương 75: Ngoại truyện 08
76 Chương 76: Ngoại truyện 09
77 Chương 77: Ngoại truyện 10
78 Chương 78: Ngoại truyện 11
79 Chương 79: Ngoại truyện 12
80 Chương 80: Ngoại truyện 13
81 Chương 81: Ngoại truyện 14
82 Chương 82: Ngoại truyện 15
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Mật địa bị xâm phạm
2
Chương 2: Nam sinh lạnh lùng
3
Chương 3: Rung động
4
Chương 4: Tâm tư hỗn loạn
5
Chương 5: Thẳng thắn thừa nhận
6
Chương 6: Ngoài ý muốn trợ giúp
7
Chương 7: Kinh diễm động lòng người
8
Chương 8: Lon bò húc tình yêu
9
Chương 9: Sẽ nhớ cậu
10
Chương 10: Hẹn hò ngày quốc khánh
11
Chương 11: Nhìn cậu chằm chằm
12
Chương 12: Không muốn giải thích
13
Chương 13: Caramel tình yêu
14
Chương 14: Bảo vệ cô
15
Chương 15: Nhìn trộm
16
Chương 16: Trêu chọc cậu
17
Chương 17: Rất thích cậu
18
Chương 18: Chủ động trêu chọc
19
Chương 19: Giúp cô giải vây
20
Chương 20: Ái muội
21
Chương 21: Công khai quan tâm
22
Chương 22: Giúp cô chép phạt
23
Chương 23: Lời đồn
24
Chương 24: Không được khóc
25
Chương 25: Sự xuất hiện của cậu
26
Chương 26: Ai mà chưa từng trêu chọc
27
Chương 27: Xuân tâm nhộn nhạo
28
Chương 28: Cậu rất dính người
29
Chương 29: Tiếng cười trầm thấp
30
Chương 30: Tư vị tình yêu
31
Chương 31: Đừng quá nhớ tớ
32
Chương 32: Làm tôi lo lắng
33
Chương 33: Lần đầu tiên ra mắt
34
Chương 34: Ôm ở trong ngực
35
Chương 35: Trọng sắc khinh bạn
36
Chương 36: Linh cảm phụ nữ
37
Chương 37: Nhân vật sóng gió
38
Chương 38: Thích tôi như vậy?
39
Chương 39: Vạch trần
40
Chương 40: Hẹn hò
41
Chương 41: Tuyên thệ chủ quyền
42
Chương 42: Phẫn nộ
43
Chương 43: Hẹn hò
44
Chương 44: Bạn gái tôi
45
Chương 45: Chia xa
46
Chương 46: Tống Lực Ngôn
47
Chương 47: Bình dấm chua
48
Chương 48: Từ bỏ
49
Chương 49: Tâm ở chỗ Niệm
50
Chương 50: Hai người rất xứng đôi
51
Chương 51: Không được mặc như vậy
52
Chương 52: Vận động buổi sáng
53
Chương 53: Gặp mẹ chồng
54
Chương 54: Trốn không thoát
55
Chương 55: Ngủ chung
56
Chương 56: Nhập trường
57
Chương 57: Chỗ nào cũng ngọt
58
Chương 58: Hẹn hò ngọt ngào
59
Chương 59: Niềm vui bất ngờ
60
Chương 60: Chơi một trò chơi
61
Chương 61: Càng thêm thân mật
62
Chương 62: Bảo bối nhà tôi
63
Chương 63: Rót mê hồn dược
64
Chương 64: Giấc mơ kiều diễm
65
Chương 65: Đủ tuổi thành niên
66
Chương 66: Đoạn nhạc đệm
67
Chương 67: Đại kết cục
68
Chương 68: Phiên ngoại 1
69
Chương 69: Ngoại truyện 02
70
Chương 70: Ngoại truyện 03
71
Chương 71: Ngoại truyện 04
72
Chương 72: Ngoại truyện 05
73
Chương 73: Ngoại truyện 06
74
Chương 74: Ngoại truyện 07
75
Chương 75: Ngoại truyện 08
76
Chương 76: Ngoại truyện 09
77
Chương 77: Ngoại truyện 10
78
Chương 78: Ngoại truyện 11
79
Chương 79: Ngoại truyện 12
80
Chương 80: Ngoại truyện 13
81
Chương 81: Ngoại truyện 14
82
Chương 82: Ngoại truyện 15