Chương 64: Gặp lại Lạc Lãnh Thần

Càng về sau , tuy sắc mặt An Nhiên vẫn đỏ như phải bỏng , nhưng cũng vẫn chấp nhận cùng Thẩm Mặc đắp một cái chăn nằm ngủ , chẳng qua nếu Thẩm Mặc ngủ ở trên giường cô lại ngại để cho người ta nằm ngủ không có gì đắp , nhưng nếu đem cái chăn duy nhất này cho Thẩm Mặc , thì cô phải làm sao ? Sẽ rất lạnh , cuối cùng , An Nhiên coi như là thoả hiệp , nhưng mà đi ngủ cũng phải nằm trong giới hạn , vậy là hai người đắp chung một cái chăn , sau đó An Nhiên xoay người cứng ngắc dùng một tư thế ngủ cả đêm , đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại , cổ cứng thiếu chút vẹo , eo của Thẩm Mặc hình như đã tốt hơn nhiều , buổi sáng toàn thân An Nhiên đau nhức , tinh thần của anh thì vẫn còn tốt lắm.

An Nhiên làm sao biết được , cái gì gọi là đau eo , chẳng qua chỉ là người ta lấy cớ để gần gũi ôn hương nhuyễn ngọc thôi .

Cô và Thẩm Mặc dùng phương thức giả làm người yêu kỳ quái , An Nhiên định nghĩ quan hệ giữa Thẩm Mặc và cô hiện tại là như vậy . Cầm mui , An Nhiên vừa làm đồ ăn sáng vừa thất thần .

Bên ngoài phòng bếp , trong phòng khách , đang tiến hành một trận thi đấu kịch liệt giữa hai ông cháu .

“Ông nội , ông tính khi nào thì trở về?” Khi Thẩm Mặc đuổi người luôn có gì thì nói đó , không để lại cho người ta chút mặt mũi , nếu không phải người ngồi đối diện anh là ông nội thì anh đá sớm đá vài cái ném ra ngoài rồi.

Thẩm lão gia nhìn vẻ khó chịu trong mắt cháu trai , lại nhớ lại cái chuyện làm người ta xấu hổ mà mình bắt gặp tối hôm qua , tự biết đuối lý , nhưng vẫn còn nhớ dùng dáng điệu ông nội của mình ra để trấn áp cháu trai đang làm phản : “Tôi cho anh biết , tôi còn chưa chết đâu , tôi mới là chủ nhà này , tôi thích ở đâu thì ở đấy !”

Sắc mặt Thẩm Mặc căng ra , dứt khoát loại bỏ chút tình cảm còn lại : “Nơi này không chào đón ông.”

Thẩm lão gia sao lại quên mất , đứa cháu trai trước mặt này , lúc tâm tình tốt , là lúc ông nội anh uy phong lẫy lừng , khi tâm tình không tốt , ông chẳng qua chỉ là một lão già thôi!

Thẩm lão gia quyết định , thay đổi đường lối và tấn công , tìm một cửa khác .

“Tôi biết , ông nội tôi đây già rồi , một lão già có gì để người ta đối tốt chứ?” Thẩm lão gia chực khóc , nhưng nhìn ánh mắt Thẩm Mặc không hề có động tĩnh gì , liếc nhìn thần sắc không chút biến hoá , Thẩm lão gia quyết định cố gắng không ngừng “Ai , người ta đều nói có vợ là quên mẹ , à không phải , là quên ông nội , ban đầu tôi còn không tin , ai , cháu trai lớn rồi , cuối cùng cũng thành của người khác.”

Thẩm Mặc không động đậy gì , hai tay gõ lên trên bàn , khoé môi hàm chứa nụ cười thản nhiên nhìn Thẩm lão gia , nhất thời Thẩm lão gia cảm thấy giá trị con người của mình rớt mạnh , mình giống như con khỉ đang diễn trò ở trong tay tên oắt kia …

Thẩm lão gia ho khụ khụ , đưa cành ôliu* (biểu tượng cho hoà mình) ra người ta không chỉ không đón nhận , ngược lại còn một đao chém ngang xuống.

Có chút không nhịn được , Thẩm lão gia ho khụ khụ , ánh mắt thoáng liếc nhìn về phía An Nhiên đang bưng chén đĩa tới , lộ ra nét mặt già nua cô đơn , bộ dạng uỷ khuất khiến lông mi Thẩm Mặc run lên .

“Tôi biết mà , có vợ liền quên hết ông nội một tay nuôi anh lớn khôn…”

An Nhiên đặt bình trà và sữa đậu nành ra tới liền nghe thấy giọng nói đáng thương của lão gia , nghe thấy mấy câu đó cũng đoán được ông nói gì , nhìn lại bộ dạng của lão gia , làm thế nào cô cũng không ngờ được , cái người nghiêm túc như khối băng hình chữ quốc (Chữ quốc : 国) trên TV kia , lại có một mặt giống như vậy .

An Nhiên quyết định coi thường , không phải cô lòng dạ độc ác , mà là cô vẫn hi vọng lão gia rời đi hơn , một đêm xấu hổ , cô còn chưa quên .

Lão gia nói xong một lúc lâu , mặt cháu trai vẫn nghiền ngẫm nhìn ông , mà cháu dâu thì một vẻ không liên quan , coi ông như không khí , nhất thời Thẩm lão gia cảm thấy ở đây mình thật sự không có một chút uy nghiêm nào.

Thẩm lão gia im lặng nhìn Thẩm Mặc , anh lạnh lùng quay đầu , vẻ mặt lãnh đạm , Thẩm lão gia từ bỏ ý định , lại quay đầu nhìn về phía An Nhiên , An Nhiên vẫn đang cúi đầu rót sữa đậu nành , hoàn toàn coi ông như là không khí .

Thẩm lão gia phỉ báng ở trong lòng , một đám trẻ lang sói !

Thẩm Mặc lấy điện thoại ra : “Vâng , cô , ông nội đang ở nhà con , vâng , ông muốn trở về , đợi lát nữa cho người tới đón ông đi , khoảng mười phút sau là được , vâng , được .”

Cúp điện thoại , Thẩm Mặc lời ít mà ý nhiều : “Ông nội , bây giờ ôg còn có thời gian uống một cốc sữa đậu này đấy , mười phút sau , cô sẽ cho người tới đón ông.”

Bả vai An Nhiên hơi run lên , thiếu chút bật cười , Thẩm Mặc làm những chuyện này , quả nhiên là hợp ý cô !

Đưa Thẩm lão gia không cam lòng đi , An Nhiên trở lại trên bàn ăn giả bộ làm đà điểu , gần như chôn mặt mình vào trong miếng trứng chiên .

Thẩm Mặc một thân nhàn rỗi mặc đồ ở nhà , không thể không nói , thân hình của anh thật sự rất đẹp , mặc cái gì cũng đẹp , quần áo màu xám nhạt ở trên người của anh có một hương vị rất đặc biệt , lúc An Nhiên ăn trứng chính là nghĩ như vậy , mà kết quả chính là cô không buồn nghĩ đã buột miệng nói thẳng ra .

Thẩm Mặc ban đầu là sửng sốt , sau đó ngẩng đầu thoát khỏi trứng chiên thơm ngon : “Đặc biệt ?”

An Nhiên thiếu chút nữa cắn vào lưỡi của mình , chỉ có thể chỉ vào chỗ trứng cô đang ăn dở , nói : “Hương vị độc đáo , hương vị của trứng .

Thẩm Mặc cười khẽ , mỗi lần anh như vậy , An Nhiên đều cảm thấy hình như anh nhìn thấu tâm mình , cô chỉ có thể quẫn bách ăn thật nhanh , sau đó ném mình ẩn vào trong sô pha .

Thẩm Mặc tiếp tục ăn sáng , An Nhiên nhàm chán , dứt khoát mở TV lên xem , chỉ chốc lát sau , đột nhiên một hồi tiếng bốp bốp bốp vang lên , An Nhiên xoa nhẹ ấn đường , có phần không biết nói gì : “Anh đang làm gì vậy ?” Gây ra tiếng động lớn như thế.

Thẩm Mặc quay đầu lại , xương quai xanh nửa lộ ra dưới cổ , ánh mặt trời chiếu qua , toàn thân anh giống như bước ra từ bên trong mặt trời.

Khoé môi có chút ý cười sáng như ngọc , vẻ mặt anh khoa trương hưởng thụ : “Chấc chấc , tôi đang hồi vị .”

An Nhiên lườm anh một cái , không cảm thấy mình mới ở chung với Thẩm Mặc , càng lúc càng giống như là người ở cùng đã lâu .

“Hồi vị cái gì?”

Thẩm Mặc nở một nụ cười thản nhiên , ẩn chứa chút bỡn cợt , lúc trái tim An Nhiên gần như rơi xuống thì anh nhếch môi nói : “Hương vị đặc biệt .”

“…” An Nhiên hận không thể mang đầu mình chôn chặt vào trong sô pha ,tốt nhất là làm chô nghẹn chết đi !

“Ha ha ha ha….” Một tràng tiếng cười sang sảng tràn ngập bên trong căn phòng ấm áp , lồng ngực Thẩm Mặc rung động , hạnh phúc , toát ra từ đầu lông mày của anh .

Ăn xong bữa sáng , Thẩm Mặc đi làm, hôm qua An Nhiên đã xin phép nghỉ một ngày ở nhà hàng dưới tầng , hôm nay phải tiếp tục đi làm , cho nên đợi sau khi Thẩm Mặc đi rồi , cô thu dọn một chút liền đi xuống tiếp tục công việc .

Chuyện phải làm chỉ là gọi món , An Nhiên ghi chép cho một bàn khách , lại đi đến bàn tiếp theo , nét mặt nở nụ cười nghề nhiệp , An Nhiên cất cao giọng nói : “Vị tiên sinh này , xin hỏi ngài muốn dừng món nào?”

Người trước mắt này , một thân âu phục tinh tế , nhìn vào còn có một loại khí chất khác biệt .

An Nhiên ôm thực đơn , nụ cười cứng ngắc dừng lại .

Chapter
1 Chương 1: Tôi muốn ly hôn
2 Chương 2: Cô là người giúp việc
3 Chương 3: Say rượu xảy ra sự cố
4 Chương 4: Phẫu thuật triệt sản
5 Chương 5: Bất ngờ quan tâm
6 Chương 6: Tin tức đính hôn
7 Chương 7: Sự tức giận của cô
8 Chương 8: Đồng ý ly hôn
9 Chương 9: Cô, chẳng qua chỉ là một người ngoài
10 Chương 10: Cô, mới là kẻ thứ ba
11 Chương 11: Tìm lại
12 Chương 12: Em… kết hôn rồi?
13 Chương 13: Không nghe lời của anh
14 Chương 14: Xảy ra sự cố
15 Chương 15: Sao, giờ mới biết sợ à?
16 Chương 16: Đừng chạm vào tôi!
17 Chương 17: Anh cũng đã đến tuổi kết hôn rồi
18 Chương 18: Rời đi
19 Chương 19: Lửa giận
20 Chương 20: Là anh làm sao?
21 Chương 21: Tìm việc.
22 Chương 22: Vì sao không thể?
23 Chương 23: Nhận diễn
24 Chương 24: Đi thay quần áo
25 Chương 25: Chạy trối chết
26 Chương 26: Gặp nhau ở tháng may
27 Chương 27: Cô thật là có bản lĩnh
28 Chương 28: Kéo cô vào địa ngục
29 Chương 29: Cô trốn không thoát đâu
30 Chương 30: Xảy ra sự cố
31 Chương 31: Giúp người khi gặp nạn
32 Chương 32: Tại sao anh ta lại đến?
33 Chương 33: Mẹ …
34 Chương 34: Hôn
35 Chương 35: Anh , chẳng qua chỉ là chồng trước mà thôi
36 Chương 36: Nhục nhã
37 Chương 37: Anh , không phải đàn ông
38 Chương 38: Giam giữ
39 Chương 39: Không tìm thấy đường ra.
40 Chương 40: Mục đích của anh
41 Chương 41: Bắt gặp
42 Chương 42: Cô rốt cuộc hèn hạ đến mức nào?!
43 Chương 43: Là kẻ thứ ba bị người ta xem thường
44 Chương 44: Thẩm thiếu
45 Chương 45: Có muốn tôi giúp cô một tay trả thù hắn không
46 Chương 46: Có muốn phá hoại một chút không?
47 Chương 47: Tại sao không chạy?
48 Chương 48: Vị hôn thê của anh
49 Chương 49: Lạc thiếu , một ngày nào đó anh sẽ cầu xin tôi
50 Chương 50: Dưới vỏ bọc nhã nhặn là bản tính của sói
51 Chương 51: Đây là cháu dâu của ngài
52 Chương 52: Gia thế trong sạch , có thể làm vợ
53 Chương 53: Đến cửa khiêu khích
54 Chương 54: Ngày tôi và Nhiên Nhiên đính hôn
55 Chương 55: đánh nhau tranh chấp
56 Chương 56: Cơ hội trăm năm khó được
57 Chương 57: Khi gặp nguy hiểm cô không nghĩ tới tôi sao ?
58 Chương 58: Say rượu
59 Chương 59: Em muốn một đứa con
60 Chương 60: Ngủ cùng nhau !
61 Chương 61: Ghen tị … mất mặt…
62 Chương 62: Lại xảy ra ngoài ý muốn…
63 Chương 63: Hai người cùng nhau ngủ chống rét
64 Chương 64: Gặp lại Lạc Lãnh Thần
65 Chương 65: Vãn hồi , là điều khó khăn nhất
66 Chương 66: Tiệc đính hôn (1)
67 Chương 67: Tiệc đính hôn (2)
68 Chương 68: Tiệc đính hôn 3
69 Chương 69: Nhiên Nhiên, có đồng ý theo tôi không?
70 Chương 70: Diễn giả thành thật cũng không tồi
71 Chương 71: Chúc hai người, bách niên giai lão
72 Chương 72: Đây, coi như là hôn đi
73 Chương 73: Không có lý do gì không đi đối phó ngươi
74 Chương 74: Mùi vị gian tình (1)
75 Chương 75: Mùi vị gian tình (2)
76 Chương 76: Nhiên Nhiên, đúng là anh tưởng thật
77 Chương 77: Mỗi ngày một người tới
78 Chương 78: Cô không thể đi
79 Chương 79: Giao phong (1)
80 Chương 80: Giao phong (2)
81 Chương 81: Giao phong (3)
82 Chương 82: Lạc Lãnh Thần, là tên đàn ông không ra gì nhất tôi gặp phải !
83 Chương 83: Tác hoan (1)
84 Chương 84: Tác hoan (2)
85 Chương 85: Tác hoan (3)
86 Chương 86: Thiết lập âm mưu
87 Chương 87: Bây giờ tôi nói, không biết còn kịp nữa hay không?
88 Chương 88: Anh khiến Nhiên Nhiên mất đi cái gì, tôi sẽ khiến anh mất đi cái đó
89 Chương 89: Theo anh về nhà
90 Chương 90: Phản kích (1)
91 Chương 91: Phản kích (2)
92 Chương 92: Thất thường
93 Chương 93: Cảm giác động tâm
94 Chương 94: Tới cửa bức hôn
95 Chương 95: Năm tháng yên bình
96 Chương 96: Nhiên Nhiên cùng nhau ngủ
97 Chương 97: Một phần đại lễ
98 Chương 98: A Mặc, em không chống đỡ nổi nữa (1)
99 Chương 99: A Mặc , em không chống đỡ nổi nữa (2)
100 Chương 100: A Mặc , em không chịu nổi nữa rồi (3)
101 Chương 101: Nghĩ lại mà sợ
102 Chương 102: Thoải khỏi bóng ma
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Tôi muốn ly hôn
2
Chương 2: Cô là người giúp việc
3
Chương 3: Say rượu xảy ra sự cố
4
Chương 4: Phẫu thuật triệt sản
5
Chương 5: Bất ngờ quan tâm
6
Chương 6: Tin tức đính hôn
7
Chương 7: Sự tức giận của cô
8
Chương 8: Đồng ý ly hôn
9
Chương 9: Cô, chẳng qua chỉ là một người ngoài
10
Chương 10: Cô, mới là kẻ thứ ba
11
Chương 11: Tìm lại
12
Chương 12: Em… kết hôn rồi?
13
Chương 13: Không nghe lời của anh
14
Chương 14: Xảy ra sự cố
15
Chương 15: Sao, giờ mới biết sợ à?
16
Chương 16: Đừng chạm vào tôi!
17
Chương 17: Anh cũng đã đến tuổi kết hôn rồi
18
Chương 18: Rời đi
19
Chương 19: Lửa giận
20
Chương 20: Là anh làm sao?
21
Chương 21: Tìm việc.
22
Chương 22: Vì sao không thể?
23
Chương 23: Nhận diễn
24
Chương 24: Đi thay quần áo
25
Chương 25: Chạy trối chết
26
Chương 26: Gặp nhau ở tháng may
27
Chương 27: Cô thật là có bản lĩnh
28
Chương 28: Kéo cô vào địa ngục
29
Chương 29: Cô trốn không thoát đâu
30
Chương 30: Xảy ra sự cố
31
Chương 31: Giúp người khi gặp nạn
32
Chương 32: Tại sao anh ta lại đến?
33
Chương 33: Mẹ …
34
Chương 34: Hôn
35
Chương 35: Anh , chẳng qua chỉ là chồng trước mà thôi
36
Chương 36: Nhục nhã
37
Chương 37: Anh , không phải đàn ông
38
Chương 38: Giam giữ
39
Chương 39: Không tìm thấy đường ra.
40
Chương 40: Mục đích của anh
41
Chương 41: Bắt gặp
42
Chương 42: Cô rốt cuộc hèn hạ đến mức nào?!
43
Chương 43: Là kẻ thứ ba bị người ta xem thường
44
Chương 44: Thẩm thiếu
45
Chương 45: Có muốn tôi giúp cô một tay trả thù hắn không
46
Chương 46: Có muốn phá hoại một chút không?
47
Chương 47: Tại sao không chạy?
48
Chương 48: Vị hôn thê của anh
49
Chương 49: Lạc thiếu , một ngày nào đó anh sẽ cầu xin tôi
50
Chương 50: Dưới vỏ bọc nhã nhặn là bản tính của sói
51
Chương 51: Đây là cháu dâu của ngài
52
Chương 52: Gia thế trong sạch , có thể làm vợ
53
Chương 53: Đến cửa khiêu khích
54
Chương 54: Ngày tôi và Nhiên Nhiên đính hôn
55
Chương 55: đánh nhau tranh chấp
56
Chương 56: Cơ hội trăm năm khó được
57
Chương 57: Khi gặp nguy hiểm cô không nghĩ tới tôi sao ?
58
Chương 58: Say rượu
59
Chương 59: Em muốn một đứa con
60
Chương 60: Ngủ cùng nhau !
61
Chương 61: Ghen tị … mất mặt…
62
Chương 62: Lại xảy ra ngoài ý muốn…
63
Chương 63: Hai người cùng nhau ngủ chống rét
64
Chương 64: Gặp lại Lạc Lãnh Thần
65
Chương 65: Vãn hồi , là điều khó khăn nhất
66
Chương 66: Tiệc đính hôn (1)
67
Chương 67: Tiệc đính hôn (2)
68
Chương 68: Tiệc đính hôn 3
69
Chương 69: Nhiên Nhiên, có đồng ý theo tôi không?
70
Chương 70: Diễn giả thành thật cũng không tồi
71
Chương 71: Chúc hai người, bách niên giai lão
72
Chương 72: Đây, coi như là hôn đi
73
Chương 73: Không có lý do gì không đi đối phó ngươi
74
Chương 74: Mùi vị gian tình (1)
75
Chương 75: Mùi vị gian tình (2)
76
Chương 76: Nhiên Nhiên, đúng là anh tưởng thật
77
Chương 77: Mỗi ngày một người tới
78
Chương 78: Cô không thể đi
79
Chương 79: Giao phong (1)
80
Chương 80: Giao phong (2)
81
Chương 81: Giao phong (3)
82
Chương 82: Lạc Lãnh Thần, là tên đàn ông không ra gì nhất tôi gặp phải !
83
Chương 83: Tác hoan (1)
84
Chương 84: Tác hoan (2)
85
Chương 85: Tác hoan (3)
86
Chương 86: Thiết lập âm mưu
87
Chương 87: Bây giờ tôi nói, không biết còn kịp nữa hay không?
88
Chương 88: Anh khiến Nhiên Nhiên mất đi cái gì, tôi sẽ khiến anh mất đi cái đó
89
Chương 89: Theo anh về nhà
90
Chương 90: Phản kích (1)
91
Chương 91: Phản kích (2)
92
Chương 92: Thất thường
93
Chương 93: Cảm giác động tâm
94
Chương 94: Tới cửa bức hôn
95
Chương 95: Năm tháng yên bình
96
Chương 96: Nhiên Nhiên cùng nhau ngủ
97
Chương 97: Một phần đại lễ
98
Chương 98: A Mặc, em không chống đỡ nổi nữa (1)
99
Chương 99: A Mặc , em không chống đỡ nổi nữa (2)
100
Chương 100: A Mặc , em không chịu nổi nữa rồi (3)
101
Chương 101: Nghĩ lại mà sợ
102
Chương 102: Thoải khỏi bóng ma
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115