Chương 63: 63: Tôi Đã Nói Là Giả Rồi Mà Còn Không Tin

Buổi đấu giá chiều nay chuẩn bị bắt đầu, người có thể tham dự buổi đấu giá này đều là những nhân vật giàu có của thành phố Thanh Thủy, có cả một vài nhân vật nổi tiếng.
Những phú nhị đại có năng lực như Tôn Diệu cũng đến khá nhiều.
Tôn Diệu dẫn Hà Long và những người khác đi lên tầng hai của triển lãm Kim Dương, buổi đấu giá này dành cho hội viên và khách mời, vì vậy ai không có thẻ hội viên hoặc vé mời đều không được tham gia.

Tuy nhiên hội viên có thẻ vàng cao quý thì có thể mời bạn bè tham gia chung.
Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên khoan thai đến muộn, bị đám Hà Long mỉa mai cười nhạo.
“Chỉ là phận con cháu mà lại để các vị lão gia ở đây phải chờ, còn ra thể thống gì nữa?”
“Hà Long, cậu nói nhảm gì đó!” Hà Hiểu Nghiên rất tức giận, đứa em họ này quá lắm lời.
“Không sao đâu.” Vương Thành thầm nhịn nhục.

Anh chợt đổi ý, chờ lát nữa chẳng những phải dạy dỗ bọn họ ở ngay cửa mà lúc đi ra cũng phải cho bọn họ biết tay!
“Tốt lắm, mọi người đã đến đủ cả rồi thì theo tôi vào trong thôi, tôi giữ thẻ hội viên vàng ở đây đấy.

Các cậu phải biết là kể từ khi triển lãm Kim Dương được thành lập đến nay thì chỉ có năm mươi tám người có thẻ vàng và tôi là một trong số đó.” Tôn Diệu nói xong thì rút tấm thẻ vàng sáng bóng kia ra, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Hà Long nhanh chóng bước đến nịnh nọt.

“Anh Diệu lúc nào cũng ngầu hết, không giống mấy đứa nông thôn, vừa nhìn là đã biết toàn là mấy đứa quê mùa, một cái thẻ hội viên bình thường thôi có lẽ cũng phải phấn đấu cả đời.”
“A Long, nói mò không chừng lại thành nói thật đó!" Hà Hân Hân cũng cười nhạo.
Tôn Diệu đứng bên cạnh nghe vậy rất sướng tai, thầm đắc ý.

Vương Thành à, cả đời này mày sẽ không bao giờ có thể bắt kịp được con số lẻ của tao đâu.
Cho dù Vương Thành có chịu đựng tốt đến đâu thì cũng không thể chịu nổi những lời mỉa mai lặp đi lặp lại của bọn họ, anh lập tức đứng dậy đáp lại.
“Còn chưa biết tấm thẻ vàng này là thật hay giả mà đã dám đem ra khoe khoang rồi, dù sao thì anh cũng có tiền án mua tranh giả mà.”
Câu này lại chọc giận Tôn Diệu.
“Đồ nghèo nàn, ai khoe khoang hả, thẻ vàng của bố mày là thật.

Với xuất thân của tao mà còn phải khoe khoang à, đúng là nực cười.”
“Đợi đấy đi, tôi sẽ cho mấy người xem đặc quyền của thẻ hội viên vàng là như thế nào.” Để vả mặt Vương Thành ngay tại trận, Tôn Diệu cầm thẻ vàng đi đến lối vào của buổi đấu giá.
“Chúng ta cũng đi xem thử đi, lỡ như là giả thì sao?” Vương Thành khẽ cười một tiếng.
Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã cũng đi theo nhưng họ không tin tấm thẻ vàng kia là giả.
Có hai bảo vệ và một nhân viên công tác kiểm tra danh tính đang tiếp đón người mua.
Tôn Diệu cầm thẻ vàng đi qua đó rất ngầu lòi, còn thoáng đá ánh mắt khiêu khích với Vương Thành, thầm khinh thường anh một phen.

“Đây là thẻ vàng của tôi, kiểm tra danh tính đi, tôi muốn dẫn mấy người bạn này vào cùng.”
Tôn Diệu đưa thẻ vàng cho một cô gái trẻ kiểm tra danh tính ở lối vào, điệu bộ có phần tự đắc, đám Hà Long càng ngưỡng mộ hắn ta hơn.

Người thành công chính là đây này, còn Vương Thành chỉ là một tên nghèo nàn đến từ nông thôn, cả đời này đều là kiến bò trên đất mà thôi.
Vương Thành thì rất bình tĩnh, nếu hôm nay tấm thẻ vàng này có thể dùng được thì anh sẽ quay lại phá hủy buổi triển lãm Kim Dương này.
“Xin lỗi ngài, thẻ vàng này là giả, không thể vào được." Cô gái trẻ kia kiểm tra danh tính xong thì lịch sự trả lại thẻ vàng cho Tôn Diệu.
Vừa mới dứt câu, mọi người đều ngu người, trong lòng hoàn toàn khiếp sợ.
“Sao, sao mà là giả được chứ? Tôi đã tới đây mấy lần rồi, cô kiểm tra lại đi.” Tôn Diệu vừa kinh hãi vừa lo lắng, nếu kết quả thật sự là giả thì chẳng phải những lời nói ra khi nãy sẽ tát thẳng vào mặt hắn ta ư.
Ba người Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã cũng rất sốc khi nghe tin thẻ của Tôn Diệu là giả, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
“Đừng nói thẻ vàng của anh Diệu là giả thật nha?”
“Không thể nào, anh Diệu là người có tài sản chục triệu nên đâu cần phải lừa chúng ta làm gì chứ.”
“Vậy chắc là cô gái kia kiểm tra danh tính bị sai rồi…”
Ba người bọn họ tin chắc rằng tấm thẻ vàng của Tôn Diệu là thật, dù sao thì giá trị tài sản cả chục triệu của người ta vẫn còn ngay đấy, không cần phải lấy một tấm thẻ vàng ra để lừa bọn họ.
Tuy nhiên hiện thực lại vô tình vả thẳng mặt bọn họ.

“Xin lỗi ngài, tấm thẻ vàng này thật sự là giả, ngài không thể vào được.” Lời nói của cô gái khiến Tôn Diệu hoàn toàn mông lung, vài giây sau lập tức điên lên.

“Con mẹ nó, bố mày đã đến đây mấy lần rồi mà cô dám nói thẻ vàng của tôi là giả à? Gọi quản lý của các cô ra đây cho tôi."
Bây giờ Tôn Diệu thật sự rất tức giận, cũng không cam lòng.

Tên nhóc Vương Thành kia vẫn đang đứng sau lưng nhìn hắn kia kìa, nếu như tấm thẻ này thật sự bị xác nhận là giả thì mặt hắn sẽ bị vả bôm bốp, hắn không thể chịu được chuyện này.
Hơn nữa Hà Hiểu Nghiên cũng đang đứng bên cạnh nhìn mình, nếu để cô biết hắn ta giở trò dối trá làm màu hết lần này đến lần khác thì e là hảo cảm của cô dành cho mình sẽ giảm không phanh.
Mà ba người Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã cũng đi tới mắng chửi cô gái trẻ kia.
“Cô có biết nghiệm chứng không vậy? Mở to mắt chó của cô ra mà xem, đây chính là thẻ vàng đó, là hội viên cao quý đó, chắc cô chưa từng thấy thẻ vàng bao giờ đâu nhỉ? Tranh thủ gọi quản lý của các rô ra mau đi.”
Lúc bọn họ đang mắng nhiếc cô gái kia, Lưu Đạt - người phụ trách buổi đấu giá lạnh lùng bước ra.
“Ai đang gây rối ở ngoài này vậy? Bảo vệ đâu!” Lưu Đạt hét lên.
Chẳng mấy chốc đã có tám bảo vệ đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào vây quanh bốn người Tôn Diệu, Hà Hân Hân, Hà Long và Hà Thi Nhã.
Nhìn thấy mình bị bao vây, bọn họ lập tức nghiêm chỉnh lại.
"Ông là quản lý đúng không? Mau kiểm tra tấm thẻ vàng này của tôi xem, tôi đã dùng tấm thẻ vàng này mấy lần rồi, không thể nào là giả được." Tôn Diệu kìm nén cơn giận trong lòng, đưa thẻ vàng cho Lưu Đạt, không cam tâm muốn Lưu Đạt xác nhận lại lần nữa.
Lưu Đạt liếc nhìn Tôn Diệu, sau khi cầm thẻ vàng nhìn lướt qua vài lần thì trả lại cho hắn.
"Thẻ vàng này là giả, không cần kiểm tra lại nữa, nếu cậu lại gây rối ở đây nữa thì tôi sẽ báo bảo vệ đuổi cậu ra ngoài đấy."
Câu nói của Lưu Đạt giống như một viên đạn nhắm thẳng vào ngực Tôn Diệu và đám Hà Long.
“Làm sao… Làm sao thẻ vàng này lại là giả được chứ!” Bây giờ Tôn Diệu hoàn toàn sững sờ, trong lòng cũng run lên nhưng cảm giác nhục nhã khi bị người khác vạch trần còn nhiều hơn.

Còn Hà Long, Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã sau khi nghe thấy quản lý nói thẻ vàng này là giả cũng không thể nói đỡ cho Tôn Diệu được nữa, thậm chí bọn họ cũng bắt đầu tự hỏi liệu có phải Tôn Diệu này đã cầm tấm thẻ đến làm màu trước mặt bọn họ hay không.
“Xong luôn, ngay cả cửa cũng không vào được chứ đừng nói chi là vào trong xem.” Hà Long có chút mất hứng, bây giờ cậu ta không hề nể nang Tôn Diệu nữa, Tôn Diệu làm cậu ta mất hết mặt mũi trước mặt tên nghèo kia.
Mặc dù Hà Hân Hân và Hà Thi Nhã không nói ra nhưng bọn họ cũng hơi thất vọng về Tôn Diệu.
Thấy vậy, trong lòng Vương Thành thoáng sảng khoái, anh chợt xát thêm muối vào vết thương của bọn họ.
"Tôi đã nói tấm thẻ vàng này là giả rồi mà.

Thiệt tình luôn đó, nếu không có thân phận địa vị gì thì đừng đến đây làm màu chứ, làm như thể anh ghê gớm lắm á, anh định lừa ai vậy?”
Những câu này như xát muối vào vết thương của Tôn Diệu khiến hắn muốn phát điên nhưng lại không phát điên lên được.
Đám Hà Long bị Vương Thành nói thế cũng không thể nào đáp lại được, sự thật là bọn họ muốn ra vẻ trước mặt Vương Thành nhưng bây giờ lại bị Vương Thành vả mặt.
“Một tên nghèo hèn như mày thì đắc ý cái gì? Bố mày không vào được thì chẳng lẽ mày vào được à? Tao nói cho mày biết, bố mày đã không vào được thì mày có phấn đấu cả đời đừng hòng vào đó, còn dám so với bố mày à.” Tôn Diệu giận dữ hét lên, chỉ là một đứa nghèo đến từ nông thôn mà cũng muốn trèo lên đầu hắn à, nằm mơ đi, cả đời này cũng đừng nghĩ tới điều đó.
“Điều đó cũng chưa chắc, nói không chừng bọn họ sẽ chừa cho tôi chút thể diện, cho tôi vào thì sao?” Vương Thành cười đáp lại.
“Cho mày chút mặt mũi, mày nghĩ mày là ai thế? Tưởng mày là lão Thiên Vương à mà đi đến đâu người ta cũng nể mặt mày?” Tôn Diệu gần như là hét lên, trong lòng thầm nghĩ tên nghèo nàn này ảo tưởng quá, không ngờ còn đòi người của buổi đấu giá nể mặt mình, đúng là nực cười!
“Nếu anh ta nể mặt tôi thì sao?” Vương Thành thản nhiên dẫn dụ.
“Nếu mày vào được thì bố mày quỳ xuống gọi mày là cha.” Tôn Diệu nói chuyện không biết lựa lời, hơn nữa hắn cũng tin chắc tên nghèo nàn này không thể vào được, khoan hãy bàn đến tài sản mười triệu, có lẽ cả người Vương Thành còn chưa đáng giá được mười triệu.
“Vậy nếu mày không vào được thì sao?” Tôn Diệu không ngốc, hắn hỏi ngược lại.
“Nếu tôi không vào được thì tôi cũng sẽ quỳ xuống gọi anh bằng cha, anh thấy vậy được không?” Vương Thành nói chuyện rất bình tĩnh.
“Được, vậy bố mày chờ đến lúc mày quỳ xuống gọi tao bằng cha.”Tôn Diệu nở nụ cười tự tin, trong suy nghĩ của hắn ta thì tên nghèo nàn này không thể nào vào đó được.

Chapter
1 Chương 1: 1: Thẻ Ngân Hàng Có Thêm Một Số Tiền Lớn
2 Chương 2: 2: Siêu Cấp Phú Nhị Đại Sống Nghèo
3 Chương 3: 3: Cô Đừng Hối Hận
4 Chương 4: 4: Dám Cản Tôi
5 Chương 5: 5: Đã Để Cậu Phải Đợi
6 Chương 6: 6: Cậu Còn Thiếu Bao Nhiêu Tôi Đưa Thêm Cho Cậu
7 Chương 7: 7: Chúng Ta Không Phải Người Cùng Một Thế Giới
8 Chương 8: 8: Hầu Gái Của Biệt Thự Giàu Có
9 Chương 9: 9: Tin Tức Về Vị Hôn Thê
10 Chương 10: 10: Mua Một Chiếc Xe Hơi Sang Trọng Để Xứng Với Vẻ Đẹp Của Trường Đại Học
11 Chương 11: 11: Mang Chiếc Xe Đắt Nhất Ra Đây
12 Chương 12: 12: Cho Mấy Người Hối Hận
13 Chương 13: 13: Chỉ Cần Thứ Tốt Nhất Tiền Không Phải Là Vấn Đề
14 Chương 14: 14: Họp Lớp
15 Chương 15: 15: Kế Hoạch Bóc Nghèo Tự Cho Là Mình Đúng
16 Chương 16: 16: Bị Vả Mặt
17 Chương 17: 17: Mất Mặt Tại Chỗ
18 Chương 18: 18: Sự Săn Đón Của Nữ Thần
19 Chương 19: 19: Lời Mời Sinh Nhật Của Bạn Gái Cũ
20 Chương 20: 20: Chân Tướng Sự Thật
21 Chương 21: 21: Cô Vệ Sĩ Xinh Đẹp
22 Chương 22: 22: Sao Hai Người Lại Tới Cùng Nhau
23 Chương 23: 23: Còn Muốn Chơi Tôi
24 Chương 24: 24: Dám Chơi Với Tôi Anh Còn Non Lắm
25 Chương 25: 25: Ai Xử Ai Còn Chưa Chắc Đâu
26 Chương 26: 26: Vả Mặt Bôm Bốp
27 Chương 27: 27: Lại Có Tin Tốt Đến
28 Chương 28: 28: Tên Đàn Ông Ăn Bám
29 Chương 29: 29: Sự Trở Lại Hoành Tráng
30 Chương 30: 30: Xử Lý Nhanh Gọn Lẹ
31 Chương 31: 31: Trả Lại Mười Triệu
32 Chương 32: 32: Những Gì Tôi Nói Là Sự Thật
33 Chương 33: 33: Một Thách Thức Khác
34 Chương 34: 34: Đừng Hòng Đi Tìm Tên Nhà Nghèo Đó Nữa
35 Chương 35: Chương 35
36 Chương 36: 36: Cậu Ta Là Bạn Trai Của Con Gái Tôi
37 Chương 37: 37: Xin Lỗi
38 Chương 38: 38: Bố Cục
39 Chương 39: 39: Đụng Tới Tôi Phải Nghĩ Đến Hậu Quả
40 Chương 40: 40: Lật Ngược Tình Thế
41 Chương 41: 41: Bồi Thường Cho Tôi
42 Chương 42: 42: Thu Hoạch Lớn
43 Chương 43: 43: Sắp Phá Sản Còn Giả Vờ
44 Chương 44: 44: Mắt Chó Thấy Người Thấp Kém
45 Chương 45: 45: Một Giây Tiếp Theo Sẽ Khiến Dì Không Thể Trèo Cao
46 Chương 46: 46: Đáng Ngưỡng Mộ
47 Chương 47: 47: Món Quà Tôi Mang Đến Sẽ Khiến Anh Sợ Hãi
48 Chương 48: 48: Hung Hãn Ép Người Vậy Tôi Cũng Không Khách Khí
49 Chương 49: 49: Làm Nhục Tôi Sẽ Phải Trả Giá
50 Chương 50: 50: Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ
51 Chương 51: 51: Cho Cậu Học Tiếng Chó Sủa
52 Chương 52: 52: Có Chiêu Gì Thì Ra Tay Đi
53 Chương 53: 53: Kịch Bản Này Không Đúng
54 Chương 54: 54: Lại Tới Kiếm Chuyện À
55 Chương 55: 55: Dê Béo Dâng Lên Tận Cửa
56 Chương 56: 56: Cảm Ơn Hai Người Nhé
57 Chương 57: 57: Khiêu Khích Trước Buổi Triển Lãm
58 Chương 58: 58: Khiến Cậu Thân Bại Danh Liệt
59 Chương 59: 59: Cuối Cùng Cũng Giám Định Rồi
60 Chương 60: 60: Có Kết Quả Rồi
61 Chương 61: 61: Tên Nhóc Này Gặp May
62 Chương 62: 62: Để Xem Cậu Vào Buổi Đấu Giá Kiểu Gì
63 Chương 63: 63: Tôi Đã Nói Là Giả Rồi Mà Còn Không Tin
64 Chương 64: 64: Quỳ Xuống Gọi Cha
65 Chương 65: 65: Kế Hoạch Trả Thù Hiểm Ác
66 Chương 66: 66: Tương Kế Tựu Kế
67 Chương 67: 67: Dám Tính Kế Hãm Hại Tôi Ư
68 Chương 68: 68: Đảo Ngược Tình Thế
69 Chương 69: 69: Hoàn Toàn Chịu Thua
70 Chương 70: 70: Một Tiểu Bạch Kiểm Đến Đây
71 Chương 71: 71: Kế Sách Tán Gái
72 Chương 72: 72: Đã Đến Lúc Anh Lên Sàn Diễn Rồi
73 Chương 73: 73: Trò Hay Chỉ Vừa Mới Bắt Đầu
74 Chương 74: 74: Rượu Mời Không Uống Lại Thích Uống Rượu Phạt
75 Chương 75: 75: Không Muốn Bị Người Khác So Sánh
76 Chương 76: 76: Hồng Môn Yến
77 Chương 77: 77: Dám Uy Hiếp Tao Hủy Diệt Chúng Mày
78 Chương 78: 78: Rất Nhiều Người Ở Bên Ngoài Xông Vào
79 Chương 79: 79: Khống Chế Cục Diện
80 Chương 80: 80: Cô Ta Vẫn Nên Quỳ Xuống Xin Lỗi
81 Chương 81: 81: Hy Vọng Cuối Cùng
82 Chương 82: 82: Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
83 Chương 83: 83: Trung Tâm Giàu Có Thuộc Sở Hữu Của Ông Nội Tôi
84 Chương 84: 84: Tên
85 Chương 85: 85: Tôi Có Thẻ Kim Cương Được Hưởng Đãi Ngộ Đặc Biệt
86 Chương 86: 86: Phải Đánh Giá Lại Thằng Nhóc Nghèo Này Lần Nữa
87 Chương 87: 87: Kế Hoạch Lôi Kéo Phía Sau Màn Của Cậu Chủ Cao Quý
88 Chương 88: 88: Vạn Sự Sẵn Sàng Chỉ Thiếu Gió Đông
89 Chương 89: 89: Tất Cả Đều Nằm Trong Lòng Bàn Tay
90 Chương 90: 90: Khai Trừ Giết Tận Nhà Họ Lâm
91 Chương 91: 91: Người Tính Không Bằng Trời Tính
92 Chương 92: 92: Đây Là Lúc Khiến Bà Ngậm Miệng Lại Rồi
93 Chương 93: 93: Cạnh Tranh Rất Căng Thẳng Nhưng Không Sao Ta Vẫn Bình Tĩnh
94 Chương 94: 94: Người Cuối Cùng Là…
95 Chương 95: 95: Chuyện Này Còn Có Thể Cứu Được
96 Chương 96: 96: Muốn Trút Giận Lên Người Tôi
97 Chương 97: 97: Tôi Có Thể Mua Chứ
98 Chương 98: 98: Tiền Mất Tật Mang Chính Là Nói Bọn Họ
99 Chương 99: 99: Mất Liên Lạc Và Thăm Dò
100 Chương 100: 100: Nhìn Bằng Con Mắt Khác
101 Chương 101: 101: Cuối Cùng Cũng Gặp Vị Hôn Thê
102 Chương 102: 102: Không Quan Tâm Anh Là Ai Cứ Đánh Bất Chấp
103 Chương 103: 103: Vận Mệnh Trêu Người
104 Chương 104: 104: Lừa Người Vào Bẫy
105 Chương 105: 105: Đã Làm Xong
106 Chương 106: 106: Để Cho Anh Ta Vui Vẻ Trước Một Lúc
107 Chương 107: 107: Ngồi Đợi Đưa Tới Cửa
108 Chương 108: 108: Chuẩn Bị Ra Tay
109 Chương 109: 109: Đảo Ngược Tình Thế
110 Chương 110: 110: Cứ Để Anh Ấy Ở Đây Đi
111 Chương 111: 111: Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Bọn Họ
112 Chương 112: 112: Còn Chưa Hết Hy Vọng Tìm Chết
113 Chương 113: 113: Tao Là Người Mà Chúng Mày Không Chọc Nổi Đâu
114 Chương 114: 114: Oan Gia Ngõ Hẹp
115 Chương 115: 115: Dám Đánh Tay Đôi Với Tôi Không
116 Chương 116: 116: Thằng Nhóc Mày Chờ Chết Đi
117 Chương 117: 117: Khiến Mày Thua Lần Nữa
118 Chương 118: 118: Một Giây Sau Khiến Mày Biết Sợ
119 Chương 119: 119: Trước Đêm Mưa Gió Tập Kích
120 Chương 120: 120: Vương Thành Chết Rồi
121 Chương 121: 121: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
122 Chương 122: 122: Vương Thành Chết Rồi
123 Chương 123: 123: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
124 Chương 124: 124: Thúc Đẩy Tầng Tầng
125 Chương 125: 125: Cuối Cùng Chị Vẫn Là Nhận Thua
126 Chương 126: 126: Thăm Dò Hủy Hôn Của Người Bạn Không Có Thật
127 Chương 127: 127: Lời Mời Đến Bữa Tiệc Rượu Không Bình Thường
128 Chương 128: 128: Vậy Cũng Đừng Trách Tôi Không Khách Khí Nhé
129 Chương 129: 129: Tới Một Người Đánh Một Người
130 Chương 130: 130: Toàn Trường Xôn Xao Ra Giá
131 Chương 131: 131: Cảnh Giới Phá Kỷ Lục Liên Tiếp
132 Chương 132: 132: Công Tử Bí Ẩn Cạnh Tranh
133 Chương 133: 133: Một Cô Gái Không Đơn Giản
134 Chương 134: 134: Tình Thế Đột Nhiên Đảo Ngược
135 Chương 135: 135: Công Trình Đang Thi Công Xảy Ra Chuyện
136 Chương 136: 136: Không Nói Đều Đánh Cho Tôi
137 Chương 137: 137: Một Tin Tức Tốt Một Tin Tức Xấu
138 Chương 138: 138: Thương Trường Như Chiến Trường
139 Chương 139: 139: Gậy Ông Đập Lưng Ông
140 Chương 140: 140: Tất Cả Đã Được Sắp Xếp Ổn Thỏa Rồi Chờ Chỉ Thị Của Cậu
141 Chương 141: 141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra
142 Chương 142: 142: Từng Đợt Phản Kích
Chapter

Updated 142 Episodes

1
Chương 1: 1: Thẻ Ngân Hàng Có Thêm Một Số Tiền Lớn
2
Chương 2: 2: Siêu Cấp Phú Nhị Đại Sống Nghèo
3
Chương 3: 3: Cô Đừng Hối Hận
4
Chương 4: 4: Dám Cản Tôi
5
Chương 5: 5: Đã Để Cậu Phải Đợi
6
Chương 6: 6: Cậu Còn Thiếu Bao Nhiêu Tôi Đưa Thêm Cho Cậu
7
Chương 7: 7: Chúng Ta Không Phải Người Cùng Một Thế Giới
8
Chương 8: 8: Hầu Gái Của Biệt Thự Giàu Có
9
Chương 9: 9: Tin Tức Về Vị Hôn Thê
10
Chương 10: 10: Mua Một Chiếc Xe Hơi Sang Trọng Để Xứng Với Vẻ Đẹp Của Trường Đại Học
11
Chương 11: 11: Mang Chiếc Xe Đắt Nhất Ra Đây
12
Chương 12: 12: Cho Mấy Người Hối Hận
13
Chương 13: 13: Chỉ Cần Thứ Tốt Nhất Tiền Không Phải Là Vấn Đề
14
Chương 14: 14: Họp Lớp
15
Chương 15: 15: Kế Hoạch Bóc Nghèo Tự Cho Là Mình Đúng
16
Chương 16: 16: Bị Vả Mặt
17
Chương 17: 17: Mất Mặt Tại Chỗ
18
Chương 18: 18: Sự Săn Đón Của Nữ Thần
19
Chương 19: 19: Lời Mời Sinh Nhật Của Bạn Gái Cũ
20
Chương 20: 20: Chân Tướng Sự Thật
21
Chương 21: 21: Cô Vệ Sĩ Xinh Đẹp
22
Chương 22: 22: Sao Hai Người Lại Tới Cùng Nhau
23
Chương 23: 23: Còn Muốn Chơi Tôi
24
Chương 24: 24: Dám Chơi Với Tôi Anh Còn Non Lắm
25
Chương 25: 25: Ai Xử Ai Còn Chưa Chắc Đâu
26
Chương 26: 26: Vả Mặt Bôm Bốp
27
Chương 27: 27: Lại Có Tin Tốt Đến
28
Chương 28: 28: Tên Đàn Ông Ăn Bám
29
Chương 29: 29: Sự Trở Lại Hoành Tráng
30
Chương 30: 30: Xử Lý Nhanh Gọn Lẹ
31
Chương 31: 31: Trả Lại Mười Triệu
32
Chương 32: 32: Những Gì Tôi Nói Là Sự Thật
33
Chương 33: 33: Một Thách Thức Khác
34
Chương 34: 34: Đừng Hòng Đi Tìm Tên Nhà Nghèo Đó Nữa
35
Chương 35: Chương 35
36
Chương 36: 36: Cậu Ta Là Bạn Trai Của Con Gái Tôi
37
Chương 37: 37: Xin Lỗi
38
Chương 38: 38: Bố Cục
39
Chương 39: 39: Đụng Tới Tôi Phải Nghĩ Đến Hậu Quả
40
Chương 40: 40: Lật Ngược Tình Thế
41
Chương 41: 41: Bồi Thường Cho Tôi
42
Chương 42: 42: Thu Hoạch Lớn
43
Chương 43: 43: Sắp Phá Sản Còn Giả Vờ
44
Chương 44: 44: Mắt Chó Thấy Người Thấp Kém
45
Chương 45: 45: Một Giây Tiếp Theo Sẽ Khiến Dì Không Thể Trèo Cao
46
Chương 46: 46: Đáng Ngưỡng Mộ
47
Chương 47: 47: Món Quà Tôi Mang Đến Sẽ Khiến Anh Sợ Hãi
48
Chương 48: 48: Hung Hãn Ép Người Vậy Tôi Cũng Không Khách Khí
49
Chương 49: 49: Làm Nhục Tôi Sẽ Phải Trả Giá
50
Chương 50: 50: Địa Bàn Của Tôi Tôi Làm Chủ
51
Chương 51: 51: Cho Cậu Học Tiếng Chó Sủa
52
Chương 52: 52: Có Chiêu Gì Thì Ra Tay Đi
53
Chương 53: 53: Kịch Bản Này Không Đúng
54
Chương 54: 54: Lại Tới Kiếm Chuyện À
55
Chương 55: 55: Dê Béo Dâng Lên Tận Cửa
56
Chương 56: 56: Cảm Ơn Hai Người Nhé
57
Chương 57: 57: Khiêu Khích Trước Buổi Triển Lãm
58
Chương 58: 58: Khiến Cậu Thân Bại Danh Liệt
59
Chương 59: 59: Cuối Cùng Cũng Giám Định Rồi
60
Chương 60: 60: Có Kết Quả Rồi
61
Chương 61: 61: Tên Nhóc Này Gặp May
62
Chương 62: 62: Để Xem Cậu Vào Buổi Đấu Giá Kiểu Gì
63
Chương 63: 63: Tôi Đã Nói Là Giả Rồi Mà Còn Không Tin
64
Chương 64: 64: Quỳ Xuống Gọi Cha
65
Chương 65: 65: Kế Hoạch Trả Thù Hiểm Ác
66
Chương 66: 66: Tương Kế Tựu Kế
67
Chương 67: 67: Dám Tính Kế Hãm Hại Tôi Ư
68
Chương 68: 68: Đảo Ngược Tình Thế
69
Chương 69: 69: Hoàn Toàn Chịu Thua
70
Chương 70: 70: Một Tiểu Bạch Kiểm Đến Đây
71
Chương 71: 71: Kế Sách Tán Gái
72
Chương 72: 72: Đã Đến Lúc Anh Lên Sàn Diễn Rồi
73
Chương 73: 73: Trò Hay Chỉ Vừa Mới Bắt Đầu
74
Chương 74: 74: Rượu Mời Không Uống Lại Thích Uống Rượu Phạt
75
Chương 75: 75: Không Muốn Bị Người Khác So Sánh
76
Chương 76: 76: Hồng Môn Yến
77
Chương 77: 77: Dám Uy Hiếp Tao Hủy Diệt Chúng Mày
78
Chương 78: 78: Rất Nhiều Người Ở Bên Ngoài Xông Vào
79
Chương 79: 79: Khống Chế Cục Diện
80
Chương 80: 80: Cô Ta Vẫn Nên Quỳ Xuống Xin Lỗi
81
Chương 81: 81: Hy Vọng Cuối Cùng
82
Chương 82: 82: Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
83
Chương 83: 83: Trung Tâm Giàu Có Thuộc Sở Hữu Của Ông Nội Tôi
84
Chương 84: 84: Tên
85
Chương 85: 85: Tôi Có Thẻ Kim Cương Được Hưởng Đãi Ngộ Đặc Biệt
86
Chương 86: 86: Phải Đánh Giá Lại Thằng Nhóc Nghèo Này Lần Nữa
87
Chương 87: 87: Kế Hoạch Lôi Kéo Phía Sau Màn Của Cậu Chủ Cao Quý
88
Chương 88: 88: Vạn Sự Sẵn Sàng Chỉ Thiếu Gió Đông
89
Chương 89: 89: Tất Cả Đều Nằm Trong Lòng Bàn Tay
90
Chương 90: 90: Khai Trừ Giết Tận Nhà Họ Lâm
91
Chương 91: 91: Người Tính Không Bằng Trời Tính
92
Chương 92: 92: Đây Là Lúc Khiến Bà Ngậm Miệng Lại Rồi
93
Chương 93: 93: Cạnh Tranh Rất Căng Thẳng Nhưng Không Sao Ta Vẫn Bình Tĩnh
94
Chương 94: 94: Người Cuối Cùng Là…
95
Chương 95: 95: Chuyện Này Còn Có Thể Cứu Được
96
Chương 96: 96: Muốn Trút Giận Lên Người Tôi
97
Chương 97: 97: Tôi Có Thể Mua Chứ
98
Chương 98: 98: Tiền Mất Tật Mang Chính Là Nói Bọn Họ
99
Chương 99: 99: Mất Liên Lạc Và Thăm Dò
100
Chương 100: 100: Nhìn Bằng Con Mắt Khác
101
Chương 101: 101: Cuối Cùng Cũng Gặp Vị Hôn Thê
102
Chương 102: 102: Không Quan Tâm Anh Là Ai Cứ Đánh Bất Chấp
103
Chương 103: 103: Vận Mệnh Trêu Người
104
Chương 104: 104: Lừa Người Vào Bẫy
105
Chương 105: 105: Đã Làm Xong
106
Chương 106: 106: Để Cho Anh Ta Vui Vẻ Trước Một Lúc
107
Chương 107: 107: Ngồi Đợi Đưa Tới Cửa
108
Chương 108: 108: Chuẩn Bị Ra Tay
109
Chương 109: 109: Đảo Ngược Tình Thế
110
Chương 110: 110: Cứ Để Anh Ấy Ở Đây Đi
111
Chương 111: 111: Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Bọn Họ
112
Chương 112: 112: Còn Chưa Hết Hy Vọng Tìm Chết
113
Chương 113: 113: Tao Là Người Mà Chúng Mày Không Chọc Nổi Đâu
114
Chương 114: 114: Oan Gia Ngõ Hẹp
115
Chương 115: 115: Dám Đánh Tay Đôi Với Tôi Không
116
Chương 116: 116: Thằng Nhóc Mày Chờ Chết Đi
117
Chương 117: 117: Khiến Mày Thua Lần Nữa
118
Chương 118: 118: Một Giây Sau Khiến Mày Biết Sợ
119
Chương 119: 119: Trước Đêm Mưa Gió Tập Kích
120
Chương 120: 120: Vương Thành Chết Rồi
121
Chương 121: 121: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
122
Chương 122: 122: Vương Thành Chết Rồi
123
Chương 123: 123: Con Cá Đã Bị Dụ Ra Ngồi Đợi Thu Lưới
124
Chương 124: 124: Thúc Đẩy Tầng Tầng
125
Chương 125: 125: Cuối Cùng Chị Vẫn Là Nhận Thua
126
Chương 126: 126: Thăm Dò Hủy Hôn Của Người Bạn Không Có Thật
127
Chương 127: 127: Lời Mời Đến Bữa Tiệc Rượu Không Bình Thường
128
Chương 128: 128: Vậy Cũng Đừng Trách Tôi Không Khách Khí Nhé
129
Chương 129: 129: Tới Một Người Đánh Một Người
130
Chương 130: 130: Toàn Trường Xôn Xao Ra Giá
131
Chương 131: 131: Cảnh Giới Phá Kỷ Lục Liên Tiếp
132
Chương 132: 132: Công Tử Bí Ẩn Cạnh Tranh
133
Chương 133: 133: Một Cô Gái Không Đơn Giản
134
Chương 134: 134: Tình Thế Đột Nhiên Đảo Ngược
135
Chương 135: 135: Công Trình Đang Thi Công Xảy Ra Chuyện
136
Chương 136: 136: Không Nói Đều Đánh Cho Tôi
137
Chương 137: 137: Một Tin Tức Tốt Một Tin Tức Xấu
138
Chương 138: 138: Thương Trường Như Chiến Trường
139
Chương 139: 139: Gậy Ông Đập Lưng Ông
140
Chương 140: 140: Tất Cả Đã Được Sắp Xếp Ổn Thỏa Rồi Chờ Chỉ Thị Của Cậu
141
Chương 141: 141: Đến Lúc Đánh Con Át Chủ Bài Này Ra
142
Chương 142: 142: Từng Đợt Phản Kích