Chương 63: 63: Hoà Hợp

"Đó là bởi vì...!trong lòng ta có người khác."
Lời này vừa nói ra, thần sắc Tạ Lâm Nghiễn lại trở nên cực kỳ âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu, trong mắt lóe qua một tia nguy hiểm.
Sở Nghiêu Nghiêu thầm kêu một tiếng không tốt, hình như mình lại chọc giận hắn.
Quả nhiên, ngay sau đó Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên xoay người đặt nàng ở dưới thân, tay đặt ở sau nàng cũng thuận thế đặt ở vị trí tim của nàng, truyền một lượng lớn linh khí đi vào.

Tu vi của hắn cao hơn nàng rất nhiều, cho dù làm như vậy sẽ không làm nàng tổn thương nhưng hốc mắt Sở Nghiêu Nghiêu vẫn đỏ lên, không phải vì đau, chỉ là cảm giác này thật sự là, thật sự là không thể miêu tả thành lời.
Linh khí từ đan điền Tạ Lâm Nghiễn chảy ra, đổ vào trong kinh mạch Sở Nghiêu Nghiêu, lại thông qua đan điền của nàng quay trở lại trong kinh mạch của Tạ Lâm Nghiễn, đây là một vòng tuần hoàn.
"Đáng tiếc, Sở cô nương đã là người của ta, chỉ sợ khó giữ người trong lòng lại." Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn lại vang lên bên tai nàng, hô hấp rất nặng, mắt rất sâu.
Sở Nghiêu Nghiêu hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình, nàng cố ý k1ch thích hắn: "Tạ Lâm Nghiễn, ngươi có biết ngươi bây giờ trông giống như là đang ghen."
Nàng hít sâu một hơi, lại nói: "Không phải ngươi thật sự thích ta chứ?"
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn chợt lóe tối tăm chết chóc, sắc mặt hắn không dễ coi, hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát.

Hơn nửa ngày, hắn đột nhiên cong môi cười nói: "Sở Nghiêu Nghiêu, kỳ thật đây là lần thứ hai ngươi cùng ta song tu."
Sở Nghiêu Nghiêu bối rối một chút: "Làm sao có thể?"
"Lần trước ở Vân Trung Thành, không phải ngươi hỏi ta dùng phương pháp gì nâng cao tu vi của ngươi sao." Hắn bất chợt dừng lại, khẽ cười nói: "Cái ta dùng là song tu chi pháp."
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, trừng hắn, mặt đầy ngạc nhiên.
"Ngoại trừ cùng ta song tu, ngươi cho rằng còn có cách gì có thể tăng tu vi ngươi nhanh như vậy?"

Sở Nghiêu Nghiêu khó tin há miệng thở dốc, khó khăn hỏi: "Vì sao ngươi lại làm như vậy?"
"Vì sao?" Hắn cảm thấy có chút buồn cười: "Muốn làm thì làm, cần lý do đặc biệt gì sao?"
Tạ Lâm Nghiễn áp trán vào, hơi thở nhẹ nhàng phả trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu: "Cho nên Nghiêu Nghiêu, ngươi thích không? Thích cảm giác này không? Thích ta chạm vào ngươi như vậy không?"
Âm cuối cuối hắn đè nén trầm thấp, câu người.
"Sở cô nương thích cùng tại hạ song tu không?" Theo động tác nói chuyện của hắn, bờ môi của hắn như có như không nhẹ nhàng cọ trên môi nàng, giống như một nụ hôn nhẹ.
Hơi thở của Sở Nghiêu Nghiêu càng ngày càng nóng, dáng vẻ này của Tạ Lâm Nghiễn thật sự là, thật sự là...!Quá dọa người! Đây quả thực đã vượt qua phạm trù câu dẫn nàng, hắn đây là đang hiến thân!
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ có chút mâu thuẫn, nàng vừa định quay đầu né tránh, liền cảm thấy linh hồn của mình giống như bị lực lượng nào đó quấn lấy, lôi kéo nàng rơi xuống vực thẳm hỗn độn.

Trong ý thức cuối cùng, nàng chỉ nhớ rõ đôi mắt thâm thuý như hồ nước sâu của Tạ Lâm Nghiễn.
Thần thức Tạ Lâm Nghiễn xâm nhập thức hải của nàng, lúc ý thức được điểm ấy Sở Nghiêu Nghiêu đã không thể cự tuyệt.

Cảm giác kia rất quen thuộc, lần trước ở Vân Trung Thành cũng là như vậy, nhưng khi đó Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết bọn họ đang song tu, cho nên tiếp nhận nó.

Nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngoài xấu hổ còn giống như bao hàm chút cảm xúc khác.

Có lẽ là vì lần này nàng đối mặt là bản thể của Tạ Lâm Nghiễn nên cảm giác này mãnh liệt hơn khi ở Vân Trung Thành.
Nàng có thể cảm giác được thần thức vô cùng cường đại của Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi bao lấy nàng, phần xúc cảm làm người ta run rẩy kia dường như xâm nhập vào cốt tủy.

Từ bài xích lúc đầu, đến dần dần thích ứng, Sở Nghiêu Nghiêu không hề kháng cự thần thức của hắn chạm vào.

Trong quá trình linh hồn hòa hợp với nhau, ý thức nàng dần dần mơ hồ, nàng hình như vẫn luôn chìm xuống, từ từ chìm xuống, chìm vào trong biển ấm áp, đáy biển dường như ẩn dấu trái tim thong thả đập, chầm chậm, như là đang nói gì đó với nàng.
Nàng nhìn thấy trời đổ tuyết lớn, như lông ngỗng rơi xuống, vừa nhẹ nhàng, vừa nặng nề.

Dưới tuyết lớn có hai người, đều mặc bạch y.

Trong tay thanh niên cầm một cây phất trần, nhẹ nhàng khoát lên khuỷu tay của mình, khi hắn đi lại, ánh vàng trên áo bào chuyển động, dưới tuyết trắng tăng thêm chút ánh sáng.
Sau lưng thanh niên có một thiếu niên, trông tầm mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan tuấn mỹ.

Tuy cùng mặc bạch y nhưng không tiêu sái xuất trần giống thanh niên, bạch y trên người hắn có cảm giác thanh lãnh, hoà cùng trời tuyết trắng làm cho người ta hoài nghi, hắn cũng không có nhiệt độ giống như tuyết.
Thiếu niên cụp xuống ánh mắt, nhắm mắt theo đuôi đi theo thanh niên sau lưng, không biết đang nghĩ cái gì.
"Tiểu Tạ, nơi này là Thánh Đạo Cung, là nơi con sống sau này." Thanh niên đột nhiên dừng bước chân, hắn nâng tay chỉ phất trần trong tay về nơi xa xa phía trước.

Đó là một cung điện phủ tuyết trắng, gạch ngói khắc hoa văn tinh xảo đều bị phủ một lớp tuyết, đứng ở đỉnh núi, giấu trong sương mù, bị cổ kính che đi phồn hoa.

Nơi này hiển nhiên rất lạnh, thiếu niên bị gió tuyết làm tai đỏ bừng, nhưng có lẽ là không muốn để thanh niên bên cạnh coi thường mình, hắn mím bờ môi tím tái, từ đầu đến cuối không kêu một tiếng.
Hai người này chính là Lý Từ Tuyết và Tạ Lâm Nghiễn.

Lý Từ Tuyết rốt cuộc chú ý tới Tạ Lâm Nghiễn không ổn, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ thở dài một cái, nhưng không vạch trần, chỉ phẩy phất trần trong tay, một đạo màn hào quang bao phủ hai người bên trong.

Nhiệt độ trong màn hào quang dần dần cao lên, thiếu niên cũng dần dần khôi phục huyết sắc.
"Thánh Đạo Cung xây ở Đông Lê Sơn, tiểu Tạ, con có vì sao núi này tên là Đông Lê Sơn không?"
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày suy tư một chút, lắc đầu nói: "Đệ tử không biết."
Lý Từ Tuyết cất bước về phía cung điện, hắn nói với thiếu niên đi theo sau: "Hơn ngàn năm trước, tổ sư lập phái của Thánh Đạo Cung xây dựng một tòa cung điện, mượn nơi đây truyền bá tư tưởng của mình.

Bà cùng đệ tử đi về phía đông, chính là con đường núi này."
"Tổ sư nhìn trúng nơi đây tràn đầy linh mạch còn thanh tịnh, chỉ có một bất mãn duy nhất."
"Bà nói: Núi này hàng năm tuyết trắng bao trùm, không thấy xuân sắc, thật sự không có sinh cơ."
"Đệ tử lại lắc lắc đầu, hắn bốc một nắm tuyết, hỏi: Sư phụ, người xem đây là cái gì?, tổ sư khó hiểu: Chẳng qua là một bông tuyết mà thôi, có gì hay mà ngạc nhiên?, lại nghe đệ tử cười nói: Sư phụ, vật ấy trong mắt đệ tử chính là hoa lê., tổ sư nghe nói vậy thì cười lớn."
"Bà nói: Hay cho một cái hoa lê, ngược lại là người làm sư phụ như ta nông cạn, xem là hoa thì là hoa, không xem là hoa thì không phải hoa, vậy gọi chỗ này là Đông Lê Sơn đi!"
Lý Từ Tuyết nói đến đây, trong mắt đầy ý cười: "Từ đó, tổ sư liền xây Thánh Đạo Cung tại Đông Lê Sơn này."
Nói xong, Lý Từ Tuyết quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, lại thấy hắn sau khi nghe xong chỉ cẩn thận nhìn xuống dưới, không phản ứng gì thì không khỏi có chút bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, không làm khó dễ con."
Hắn trầm ngâm một lát, lại nói: "Đông Lê Sơn lạnh hơn nơi khác, hàng năm bị tuyết dày bao phủ.

Bởi vậy đệ tử mới gia nhập Thánh Đạo Cung đều cần dùng một loại tuyết liên ở đỉnh núi để pha trà, uống liên tục ba mươi ngày sẽ không sợ gió lạnh nơi này nữa.

Người trong Đông Lê Thành cũng là dùng cách này chống đỡ gió rét, con đi theo ta."
Tuyết trắng bao trùm cung điện làm cho người ta cảm giác thanh tịnh.

Thánh Đạo Cung không dùng màu sắc chói lọi để xây dựng, hết thảy đều có thể dung hoà trong tuyết trắng.

Đi vào cung điện, đình đài lầu các đập vào mắt, cung điện có kết cấu tròn, bao quanh bốn vách tường là hành lang nửa lộ thiên, bốn bề dựng thẳng hướng về phía trước.

Tạ Lâm Nghiễn ngửa đầu nhìn lên, giữa cung điện lộ thiên, để lộ bầu trời hình tròn, tuyết trắng từ không trung chậm rãi rơi xuống.
Lý Từ Tuyết giải thích với hắn: "Cung điện có tổng cộng mười bốn tầng, trừ một tầng là nơi ở của đệ tử ngoại môn, hai tầng là nơi đệ tử nội môn tu tập luyện võ, còn lại mười hai tầng đều là chỗ ở của đệ tử nội môn.

Mười hai các này cũng gọi là thập nhị cung, ta là nhị cung chủ Thánh Đạo Cung, nói cách khác, trừ tầng cao nhất, các tầng phía dưới đều do ta quản lý."
Tạ Lâm Nghiễn khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Sư phụ rất lợi hại."
Trên mái hiên của hành lang bán lộ thiên kết một tầng băng thật dày, tựa hồ thật lâu cũng không thể tan, không khí giá lạnh, càng nổi bật hành lang lạnh băng, giống như lặng lẽ nói đại đạo vô tình.

Ngẫu nhiên có vài đệ tử mặc môn phục đi qua hành lang, khi gặp Lý Từ Tuyết đều cúi người hành lễ, gọi một câu "Nhị cung chủ".
Tạ Lâm Nghiễn ở sau lưng Lý Từ Tuyết chậm rãi đi tới, không lâu sau trong hành lang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
"Tiểu thúc!".

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34: 34: Giải Độc
35 Chương 35: 35: Nhu Tình
36 Chương 36: 36: Câu Dẫn
37 Chương 37: 37: Khoá Tình
38 Chương 38: 38: Thử
39 Chương 39: 39: Phù Chú
40 Chương 40: 40: Chữa Trị
41 Chương 41: 41: Xin Lỗi
42 Chương 42: 42: Rời Đi
43 Chương 43: 43: Đồ Ngọt
44 Chương 44: 44: Hắc Y
45 Chương 45: 45: Truyền Tống Trận
46 Chương 46: 46: Ám Sát
47 Chương 47: 47: Mất Ngủ
48 Chương 48: 48: Truyền Tống
49 Chương 49: 49: Heo Rừng
50 Chương 50: 50: Thiếu Niên
51 Chương 51: 51: Kẻ Cuồng Sát
52 Chương 52: 52: Sát Tinh
53 Chương 53: 53: Mộc Gia
54 Chương 54: 54: Ma Triều
55 Chương 55: 55: Vận Mệnh
56 Chương 56: 56: Ác Ma
57 Chương 57: 57: Đau Lòng
58 Chương 58: 58: Ảo Trận
59 Chương 59: 59: Địa Cung
60 Chương 60: 60: An Ủi
61 Chương 61: 61: Lần Đầu Gặp Mặt
62 Chương 62: 62: Song Tu
63 Chương 63: 63: Hoà Hợp
64 Chương 64: 64: Chuyện Xưa
65 Chương 65: 65: Mộng Cũ
66 Chương 66: 66: Đoạn Tuyệt
67 Chương 67: 67: Được Lợi
68 Chương 68: 68: Vẽ Phù
69 Chương 69: 69: Giận Dỗi
70 Chương 70: 70: Không Được Tự Nhiên
71 Chương 71: 71: Trận Pháp
72 Chương 72: 72: Bí Cảnh
73 Chương 73: 73: Yêu Đan
74 Chương 74: 74: Giải Chú
75 Chương 75: 75: Tu Luyện
76 Chương 76: 76: Đầm Nước
77 Chương 77: 77: Minh Hồi
78 Chương 78: 78: Quy Tắc
79 Chương 79: 79: Ngâm Tắm
80 Chương 80: 80: Chân Tâm
81 Chương 81: 81: Cực Kì Vực
82 Chương 82: 82: Tình Thú
83 Chương 83: 83: Thăng Cấp
84 Chương 84: 84: Kẻ Điên
85 Chương 85: 85: Làm Nũng
86 Chương 86: 86: Giá Y
87 Chương 87: 87: Thánh Nữ
88 Chương 88: 88: Giả Dối
89 Chương 89: 89: Lựa Chọn
90 Chương 90: 90: Tình Yêu
91 Chương 91: 91: Kế Hoạch
92 Chương 92: 92: Bỏ Trốn
93 Chương 93: 93: Hoàn Chính Văn
Chapter

Updated 93 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34: 34: Giải Độc
35
Chương 35: 35: Nhu Tình
36
Chương 36: 36: Câu Dẫn
37
Chương 37: 37: Khoá Tình
38
Chương 38: 38: Thử
39
Chương 39: 39: Phù Chú
40
Chương 40: 40: Chữa Trị
41
Chương 41: 41: Xin Lỗi
42
Chương 42: 42: Rời Đi
43
Chương 43: 43: Đồ Ngọt
44
Chương 44: 44: Hắc Y
45
Chương 45: 45: Truyền Tống Trận
46
Chương 46: 46: Ám Sát
47
Chương 47: 47: Mất Ngủ
48
Chương 48: 48: Truyền Tống
49
Chương 49: 49: Heo Rừng
50
Chương 50: 50: Thiếu Niên
51
Chương 51: 51: Kẻ Cuồng Sát
52
Chương 52: 52: Sát Tinh
53
Chương 53: 53: Mộc Gia
54
Chương 54: 54: Ma Triều
55
Chương 55: 55: Vận Mệnh
56
Chương 56: 56: Ác Ma
57
Chương 57: 57: Đau Lòng
58
Chương 58: 58: Ảo Trận
59
Chương 59: 59: Địa Cung
60
Chương 60: 60: An Ủi
61
Chương 61: 61: Lần Đầu Gặp Mặt
62
Chương 62: 62: Song Tu
63
Chương 63: 63: Hoà Hợp
64
Chương 64: 64: Chuyện Xưa
65
Chương 65: 65: Mộng Cũ
66
Chương 66: 66: Đoạn Tuyệt
67
Chương 67: 67: Được Lợi
68
Chương 68: 68: Vẽ Phù
69
Chương 69: 69: Giận Dỗi
70
Chương 70: 70: Không Được Tự Nhiên
71
Chương 71: 71: Trận Pháp
72
Chương 72: 72: Bí Cảnh
73
Chương 73: 73: Yêu Đan
74
Chương 74: 74: Giải Chú
75
Chương 75: 75: Tu Luyện
76
Chương 76: 76: Đầm Nước
77
Chương 77: 77: Minh Hồi
78
Chương 78: 78: Quy Tắc
79
Chương 79: 79: Ngâm Tắm
80
Chương 80: 80: Chân Tâm
81
Chương 81: 81: Cực Kì Vực
82
Chương 82: 82: Tình Thú
83
Chương 83: 83: Thăng Cấp
84
Chương 84: 84: Kẻ Điên
85
Chương 85: 85: Làm Nũng
86
Chương 86: 86: Giá Y
87
Chương 87: 87: Thánh Nữ
88
Chương 88: 88: Giả Dối
89
Chương 89: 89: Lựa Chọn
90
Chương 90: 90: Tình Yêu
91
Chương 91: 91: Kế Hoạch
92
Chương 92: 92: Bỏ Trốn
93
Chương 93: 93: Hoàn Chính Văn