Chương 63-2: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (2)

Hắn chưa từng gặp một nữ tử nào có thể mặc hồng trang xinh đẹp mị hoặc đến thế, hắn chưa từng gặp một nữ tử có nhiều tư thái như vậy, xinh đẹp khôn khéo mà lại ngây thơ thuần khiết như nàng.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã trầm luân, vì vậy hắn biết rõ nàng có mục đích xấu, nhưng vẫn vô điều kiện nguyện ý tin tưởng nàng. Sau đó khi chung đụng với nàng, nàng đã mang đến cho hắn quá nhiều kinh ngạc cùng xúc động.

Mặc dù thoạt nhìn hắn khiêm tốn ôn nhã, nhưng trong lòng của hắn thì tự phụ vô cùng, hắn cảm thấy trong thiên hạ này rất ít người có thể sánh ngang hắn, nhưng lần đầu tiên, hắn lo lắng mình không xứng với Nam Ức Tịch, không xứng với nữ tử kinh thái tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại như vậy.

Vì vậy, khi biết tin Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh cầu hôn nàng, hắn rất lo lắng rối rắm, lại không có dũng khí nói cho nàng biết tâm ý của hắn.

Ngày mai trên đại điện, hắn biết nàng sẽ cự tuyệt. Đến lúc đó, hắn sẽ có biện pháp bảo vệ nàng, chính là hắn cầu hôn nàng làm vợ, như vậy hắn liền có thể thay nàng gánh chịu tất cả tội.

Bàn tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, Doãn Lưu Quang cất bước đi tới chỗ Nam Ức Tịch, mà lúc này Nam Ức Tịch mới vừa đến sân vườn không lâu, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân, nàng liền nhìn hướng đình viện, thấy Doãn Lưu Quang đang đi tới, nàng không khỏi nhíu mày, hỏi, “Doãn Lưu Quang? Đã trễ thế này ngươi tới có việc gì thế?”

Trong lòng Doãn Lưu Quang đang tính toán phải nói sao với Nam Ức Tịch, chợt nghe giọng nói của Nam Ức Tịch, không khỏi hơi sững sờ, hỏi, “Ngươi còn chưa ngủ?”

“Chẳng lẽ hơn nửa đêm ngươi tới tìm ta là muốn đánh thức ta sao?” Nam Ức Tịch nghe vậy, không khỏi nâng lên một nụ cười hài hước, đi tới d/d/;lqd trước mặt Doãn Lưu Quang, nương theo ánh trăng, nàng thấy rõ vẻ mặt cực kỳ phức tạp và giãy giụa của Doãn Lưu Quang, không khỏi thu hồi nụ cười hài hước, hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Ngày mai hoàng thượng muốn ngươi tham gia bữa tiệc, chắc ngươi cũng biết mục đích là gì. Lấy tính cách của ngươi, tất nhiên sẽ cự hôn rồi. Nhưng Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh đại biểu không chỉ là cá nhân bọn họ, còn là cả Bắc Mạc cùng Tây Nhạc, sợ là sẽ đắc tội họ.” Doãn Lưu Quang nói liên tục, trong lời nói của hắn đầy ắp ân cần.

Nam Ức Tịch biết lo lắng của Doãn Lưu Quang, nàng ôn hòa nhìn Doãn Lưu Quang, cười an ủi, “Chuyện này ta sẽ xử lý. Đây là hôn sự của ta, chẳng lẽ ngay cả chuyện hôn sự của mình ta cũng không làm được chủ được sao? Bắc Mạc cùng Tây Nhạc có khí thế lớn thì như thế nào? Nam Vũ tức giận thì như thế nào? Quỳnh Lạc ta là Cung chủ Ma Cung, không phải là người trong triều đình, không cần thiết chịu những gò bó này!”

Tuy là đang an ủi Doãn Lưu Quang không cần vì nàng lo lắng, nhưng càng nói về sau, giọng nói mang theo mấy phần khinh thường cùng đùa cợt. Nàng đã sớm không phải là công chúa Ức Tịch trước sau như một ẩn nhẫn rồi, nàng không muốn gả, coi như trời sập xuống cũng không bức bách được nàng.

Mà sự kiện cầu hôn lần này làm cho Nam Ức Tịch hiểu một đạo lý, người muốn tự do, chỉ có không ngừng cường đại, chỉ khi ngươi đứng trên đỉnh cao tột cùng, mới không bị người khác ép buộc.

Ngược lại bây giờ nàng đang có tâm tư muốn đoạt thiên hạ, nàng muốn nhìn giang sơn cẩm tú này rơi vào trong tay nàng, muốn xem một chút, khi đó, còn có ai dám uy hiếp nàng!

“Tuy là nói như vậy, nhưng ngộ nhỡ hoàng thượng muốn trị tội ngươi hoặc là Bắc Mạc cùng Tây Nhạc vì vậy đối phó ngươi, vậy phải làm thế nào?” Doãn Lưu Quang nghe lời nói của Nam Ức Tịch, không khỏi hỏi lại.

Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn Doãn Lưu Quang, lặng người, ngước mắt nhìn hắn, hỏi, “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Hoặc là nói, ngươi có ý định gì?”

Đã quen biết Doãn Lưu Quang lâu như vậy, nàng biết Doãn Lưu Quang tuyệt đối sẽ không nhàm chán hơn nửa đêm chạy tới tìm nàng để nói cho nàng biết ngày mai sẽ rất nguy hiểm, nếu hơn nửa đêm hắn đến tìm nàng, tất nhiên là có chủ ý gì, muốn thương lượng với nàng.

Mặc dù nàng không e ngại Bắc Mạc cùng Tây Nhạc, cũng không sợ lửa giận của Nam Vũ, nhưng nếu có biện pháp giải quyết thì tốt hơn, nàng cũng muốn nghe một chút.

“Nếu là ngươi nguyện ý, có thể gả cho ta. Mặc kệ hoàng thượng hoặc là Bắc Mạc, Tây Nhạc có tức giận hay không, ta nguyện ý thay ngươi gánh chịu.” Doãn Lưu Quang ngước mắt nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt hắn tràn đầy nghiêm túc, dưới ánh trăng, ánh mắt của hắn cực kỳ chân thành tha thiết động lòng người.

Nam Ức Tịch nghe lời nói của Doãn Lưu Quang, hơi sững sờ, như không ngờ rằng Doãn Lưu Quang sẽ nói như vậy. Trong mắt hắn tràn đầy nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi nàng không dám nhìn thẳng tròng mắt của hắn.

Doãn Lưu Quang thấy Nam Ức Tịch né tránh ánh mắt của hắn cùng với trong mắt nàng chợt lóe lên lo âu, ánh mắt khẽ ảm đạm, hắn liều mạng duy trì nụ cười ở khóe môi, tiếp tục nói, “Dĩ nhiên, ta làm như vậy chỉ muốn để cho ngươi vượt qua chuyện lần này. Ngày sau nếu như ngươi thích nam tử nào khác, có thể tự đi theo hắn, ta sẽ không trói buộc sự tự do của ngươi.”

Nam Ức Tịch nghe vậy, càng thêm rung động không dứt, vẻ mặt nàng có chút phức tạp nhìn về phía Doãn Lưu Quang, trầm mặc chốc lát, mới cất giọng nói bình thản lên, “Doãn Lưu Quang, đại ân này của ngươi ta không nhận nổi. Chuyện của ngày mai ngươi không cần lo lắng, ta nhất định có thể giải quyết tốt.”

Doãn Lưu Quang còn muốn nói điều gì, lại thấy ánh mắt kiên quyết của Nam Ức Tịch nhìn hắn, không cho hắn mở miệng nữa, hắn thở dài một cái, từ từ nói, “Ngươi đã quyết định rồi, ta cũng không cưỡng cầu nữa.”

Chua chát xoay người rời đi, quả nhiên trong lòng của nàng không có hắn. Dù là vì an toàn của nàng làm bộ thành thân, nàng cũng không muốn.

Thật ra thì hắn đã sớm biết kết quả rồi, không phải sao? Nữ tử như vậy, sao lại nguyện ý đi theo hắn? Sẽ vì né nhất tai họa mà làm bộ thành thân với hắn sao? Nàng không muốn liên lụy hắn, cũng không cần hắn bảo vệ.

Nhìn bóng lưng Doãn Lưu Quang, chân mày Nam Ức Tịch chau lại thật chặt. Nàng vẫn biết Doãn Lưu Quang đợi nàng, chỉ là không có nghĩ đến, Doãn Lưu Quang có tình ý với nàng.

Chỉ là cho dù như thế, nàng cũng không nhận phần ân tình này.

Hôm sau, trên đại điện.

“Quỳnh Lạc, ngươi xem thái tử Bắc Mạc cùng vương gia Tây Nhạc Linh đã ngàn dặm chạy tới Nam Hải, chính là vì muốn cưới ngươi làm thê, có thể thấy được bọn họ rất thành tâm nha. Hai người bọn họ thành tâm như vậy, lại rất ưu tú, trẫm cũng không tiện thay ngươi lựa chọn, ngươi liền tự chọn đi?” Nam Vũ ngồi ở vị trí cao nhất, vẻ mặt ôn hòa nhìn Nam Ức Tịch, dứt khoát nói thẳng vào việc chính.

Nam Ức Tịch ngồi ở phía bên phải Nam Vũ, nghe lời nói của Nam Vũ, nàng trấn định giương mắt nhìn Nam Vũ, rõ ràng vị trí của nàng so với Nam Vũ thấp hơn không ít, nhưng cách nhìn của Nam Ức Tịch, cố tình phát ra cảm giác cao cao tại thượng .

“Để cho ta tự chọn sao?” Nam Ức Tịch cười, hai mắt xinh đẹp lộ ở bên ngoài tràn đầy lười biếng, giống như lơ đãng nhìn về phía Gia Luật Linh cùng Hạ Văn Cử.

Gia Luật Linh vẫn mặc một áo khoác màu tím đậm như cũ, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo người lạ chớ gần, chỉ là khi ánh mắt nàng lướt qua hắn, thân thể hắn rõ ràng cứng đờ, trong mắt thế nhưng chứa mấy phần chờ đợi.

Mà Hạ Văn Cử ngồi ở bên người Gia Luật Linh, áo khoác màu hồng đào rộng thùng thình bày ra ở trên người, càng hiện thân hình thon gầy của hắn, một đôi mắt đào hoa sóng nước lưu chuyển không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, trong mắt tràn đầy tình thế ép buộc, giống như mặc kệ nàng ra quyết định gì, hắn sẽ không buông tay.

Ánh mắt khẽ lướt qua hai người bọn họ, tiếp theo lại không chút để ý lướt qua khuôn mặt những người khác. Nàng thấy rõ ràng trên mặt Nam Hương Vận là chúc phúc, trên mặt Nam Tú Cầm là ghen tỵ, trên mặt Nam Vân Hàm là nóng nảy còn có trên mặt Nam Khởi là lo lắng, cuối cùng rơi vào trên mặt lo lắng mà phức tạp của Doãn Lưu Quang.

Khóe môi nàng chậm rãi nâng lên, lông mi thật dài khẽ nâng lên, hoàn toàn lộ ra một đôi tròng mắt xinh đẹp, con ngươi như ngọc đen như mực mang theo xinh đẹp cùng kiên quyết không có gì sánh kịp, nàng nói từng chữ, giọng nói vang dội cả đại điện, “Vậy ta không chọn ai!”

Tiếng nói vừa dứt, trên đại điện lập tức vang lên tiếng nghị luận.

Ai cũng không chọn, đây là muốn cự hôn sao? Cung chủ Ma Cung này quả thật như lời đồn đãi, rất tùy ý nha, lá gan cũng quá lớn đi?

Nghe lời nói của Nam Ức Tịch, tay Nam Vân Hàm nắm thật chặt buông lỏng một chút, nàng len lén nhìn Hạ Văn Cử, lại thấy con ngươi Hạ Văn Cử không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, trong mắt của nàng không khỏi lướt qua một tia ghen ghét thật sâu, xé rách khăn trong tay, oán độc nhìn về phía Nam Ức Tịch.

Mà Nam Tú Cầm càng thêm ghen ghét vô cùng châm chọc nói: “Ai cũng không chọn? ! Mặc dù Cung chủ là người giang hồ, thân phận cũng hơi đê tiện, chỉ là thái tử Bắc Mạc cùng vương gia Tây Nhạc Linh không ngại, Cung chủ cần gì phải từ chối nữa đây?”

Châm chọc trong lời nói của Nam Tú Cầm biểu hiện rõ ràng, nàng ta muốn nói thân phận Nam Ức Tịch đê tiện, căn bản không xứng gả cho Hạ Văn Cử hay Gia Luật Linh, hiếm khi được hai người bọn họ coi trọng nàng, nàng còn không biết cảm kích, còn cự tuyệt bọn họ.

“Công chúa Tú Cầm nói không đúng. Bản thái tử là thật tâm bị tài tình của Quỳnh Lạc làm rung động, về phần thân phận của nàng, bản thái tử tuyệt không quan tâm. Nếu không phải Quỳnh Lạc, dù là tôn sư công chúa, bản thái tử cũng không liếc nhìn!” Hạ Văn Cử nghe Nam Tú Cầm châm chọc Nam Ức Tịch, không khỏi nhíu mày, khóe môi bất cần đời khẽ cười, không chút khách khí đáp lễ nói.

Nam Tú Cầm nghe lời nói của Hạ Văn Cử, không khỏi tức giận khiến sắc mặt trắng bệch, vốn thấy Nam Ức Tịch là một nữ tử giang hồ lại có thể được hoàng thân quốc thích hai nước ưu ái, nàng đã rất ghen ghét rồi, không nghĩ tới Hạ Văn Cử còn bảo vệ nàng ta như thế, lại vì nàng ta lên tiếng châm chọc nàng!

Lời này rõ ràng là đang nói..., Nam Tú Cầm nàng dù là công chúa, trong mắt Hạ Văn Cử hắn cũng không bằng yêu nữ Nam Ức Tịch kia!

Dĩ nhiên Nam Tú Cầm tức thì tức, nhưng không đau lòng khổ sở gì. Nàng tức giận, bởi vì thể diện của nàng bị người ta coi thường, chỉ tức giận mà thôi, mà phía Nam Vân Hàm lại ngược lại.

Nam Vân Hàm đã yêu Hạ Văn Cử từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Hạ Văn Cử lại chẳng thèm ngó tới nàng, hôm nay hắn nói này lời mặc dù là vì châm chọc Nam Tú Cầm, nhưng khi lọt vào lỗ tai Nam Vân Hàm, sao lại chói tai như thế.

Ghen ghét trong lòng nàng đối với Nam Ức Tịch lập tức dâng tới cực điểm. Tại sao nàng ta được Hạ Văn Cử yêu thương còn không biết quý trọng? coi như Nam Vân Hàm nàng không được sủng ái nhiều, nhưng cũng tốt xấu gì nàng cũng là công chúa Nam Hải, rốt cuộc có chỗ nào thua kém nữ tử giang hồ đó? !

Tại sao Hạ Văn Cử không chịu cho nàng một cơ hội, tại sao một cái liếc nhìn cũng không cho nàng, tại sao trong mắt của hắn chỉ nhìn thấy Nam Ức Tịch? ! Có phải chỉ khi Nam Ức Tịch chết rồi, Hạ Văn Cử sẽ chịu để mắt nhìn thẳng nàng, mới chịu cưới nàng? !

Nam Ức Tịch thu hết vẻ mặt mọi người trên đại điện vào mắt, nàng nhẹ nhàng hạ mi, giống như việc không liên quan đến mình, nhẹ nhàng đùa bỡn ly rượu trước mặt, bộ dạng chán đến chết.

Nam Vũ thấy thế, nén lửa giận xuống, Nam Ức Tịch nói với, “Quỳnh Lạc, mặc dù Tú Cầm nói chuyện có chút hỗn xược, chỉ là Tú Cầm nói rất đúng, hiếm khi thái tử Bắc Mạc cùng vương gia Tây Nhạc Linh thật lòng với ngươi, ngươi cũng không nên từ chối!”

Nam Ức Tịch ngước mắt nhìn thẳng Nam Vũ, đối với lửa giận trong mắt Nam Vũ làm như không thấy, nàng diêm dúa lòe loẹt cười nói, “Hoàng thượng nói lời này là đang ám hiệu Quỳnh Lạc, không biết cất nhắc sao?”

“Ngươi!” Nam Vũ thấy Nam Ức Tịch chẳng hề để ý tới lời nói của hắn, càng thêm tức giận, sắc mặt của hắn khó coi, tức giận nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch.

Liễu quý phi ngồi ở bên cạnh Nam Vũ thấy Nam Vũ tức giận, vội vàng đi lên hoà giải, cười nói với Nam Ức Tịch, “Quỳnh Lạc, bổn cung vẫn cảm thấy ngươi là đứa bé thông minh lanh lợi, sao hôm nay lại khờ khạo như vậy? Hoàng thượng nói như vậy, cũng là vì tốt cho ngươi, tại sao ngươi không hiểu đây?”

“Quý phi nương nương quá khen, Quỳnh Lạc thật đúng là không hiểu, ép buộc ta gả cho ta người không thích, tại sao lại biến thành vì tốt cho ta đây?” Nam Ức Tịch nghe lời nói của Liễu quý phi, không nhanh không chậm cười nói, còn bày ra dáng vẻ không hiểu chuyện.

“Hoàng thượng, Quỳnh Lạc chính là nữ tử giang hồ, từ trước đến giờ đều tùy tính, sợ là không chịu nổi lễ nghi gò bó của hoàng thất. Thái tử Bắc Mạc cùng vương gia Tây Nhạc Linh nếu không để ý, Nam Hải ta còn có rất nhiều nữ tử tài nghệ song tuyệt, tỷ như công chúa Vân Hàm.” Doãn Lưu Quang thấy sắc mặt của Nam Vũ âm trầm xuống, lại thấy trên mặt Gia Luật Linh thất vọng cùng trên mặt Hạ Văn Cử chợt lóe lên cường thế, không khỏi cau mày, nói với Nam Vũ.

Nam Vũ nghe vậy, ngược lại bình tĩnh. Nếu Gia Luật Linh cùng Hạ Văn Cử có thể cưới người của hoàng thất Nam Hải, vậy tốt hơn so với cưới Nam Ức Tịch. Mặc dù Nam Ức Tịch trên danh nghĩa là người của triều đình Nam Hải, nhưng không bị triều đình Nam Hải khống chế, nếu là nàng gả đi, tất nhiên có thể lấy được sự trợ giúp tạm thời của Bắc Mạc cùng Tây Nhạc, nhưng về sau, chưa hẳn có thể kết thành liên minh bền vững được.

“Doãn Thiếu chủ nói rất đúng, Hoàng thất Nam Hải có rất nhiều nữ tử giống như ta? Huống chi ta mới đến triều đình Nam Hải không lâu, chưa làm ra công trạng gì, liền muốn rời đi, thật đúng là có lỗi với hoàng thất, không phải sao?” Nam Ức Tịch thấy trên mặt Nam Vũ do dự, khóe môi nâng lên một nụ cười, ý vị sâu xa nhìn Nam Vũ, từ từ nói.

Nam Vũ nghe lời nói của Nam Ức Tịch, sắc mặt thay đổi nhiều lần. Ý tứ trong lời nói của Nam Ức Tịch đương nhiên hắn hiểu rõ, nếu nàng gả đi, như vậy bảo tàng trong tay nàng cũng không cánh mà bay rồi, vậy mục đích ban đầu hắn tìm Nam Ức Tịch tới triều đình Nam Hải không phải bị dập tắt rồi sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Vũ càng cảm thấy không thể để cho Nam Ức Tịch gả đi, chẳng bằng nói với Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh cưới công chúa khác, vì vậy hắn liền bày ra vẻ mặt ôn hòa nói với Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh, “Bọn họ nói cũng có lý. Quỳnh Lạc chính là nữ tử giang hồ, không thích hợp với cuộc sống hoàng thất, không bằng hai vị nhìn lại một chút, nữ tử tài mạo song toàn trong hoàng thất ta không thiếu.”

Nghe Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịch cùng Nam Vũ nói như vậy, sắc mặt Gia Luật Linh hơi trầm xuống, hắn thật lòng với Nam Ức Tịch, coi như nàng không thích hắn, cũng không nên chà đạp tâm ý của hắn như thế, chẳng lẽ hắn còn thiếu nữ nhân như vậy sao? !

“Đa tạ ý tốt của hoàng thượng Nam Hải. Chỉ là Gia Luật Linh là tới cầu hôn, không tới mua đồ!” Gia Luật Linh lạnh lùng nhìn Nam Vũ, nói chuyện không khách khí chút nào.

Hạ Văn Cử ngồi bên cạnh Gia Luật Linh cười tà, giọng nói vô cùng kiên quyết tỏ thái độ, “Linh thúc thúc nói rất đúng. Dựa vào thân phận của ta cùng Linh thúc thúc, sao sẽ thiếu nữ nhân? Ta muốn cưới, chỉ là Quỳnh Lạc, trừ nàng ra, ta tuyệt sẽ không cưới người khác!”

Nghe lời nói của Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh, Nam Vũ rơi vào tình thế khó khăn. Mặc dù Doãn Lưu Quang và Nam Ức Tịch đã nói như thế, trong lòng của hắn cũng muốn gả nữ nhi của mình, nhưng nếu Gia Luật Linh cùng Hạ Văn Cử nhất quyết không tha muốn lấy Nam Ức Tịch, hắn không thể nói “Không“. Dù sao thế cục Nam Hải bây giờ rối bời, còn cần Bắc Mạc cùng Tây Nhạc trợ giúp, tuyệt đối không thể đắc tội bọn họ vào lúc này.

Mà Nam Vân Hàm nghe lời nói của Hạ Văn Cử, càng thêm bi thương không dứt, nàng một lòng say mê Hạ Văn Cử, đổi lấy một câu của hắn, “Ta muốn cưới, chỉ là Quỳnh Lạc, trừ nàng ra, ta tuyệt sẽ không cưới người khác!”

Nam Ức Tịch nhìn thấy cục diện giằng co không xong này, trong tròng mắt không kiên nhẫn, xem ra chỉ có thể dùng phương pháp xử lí của Nạp Lan Thần Dật rồi, nàng nhíu mày nhìn về phía bọn họ, từ từ cười nói, “Nếu hai vị kiên trì như vậy, không ngại để cho Quỳnh Lạc suy tư mấy ngày chứ?”

Thái độ Nam Ức Tịch biến chuyển, khiến cho mọi người ở đây bàng hoàng.

Nam Khởi nghi ngờ nhìn về phía Nam Ức Tịch, tại sao đột nhiên nàng đổi ý? Lấy tính tình của nàng phải là “Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành”, tại sao đột nhiên đổi ý. Nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, chẳng lẽ nàng có biện pháp giải quyết hay sao?

Doãn Lưu Quang cũng kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịch, nàng nói chính nàng có thể giải quyết, chính là phương pháp trì hoãn sao? Thế nhưng phương pháp này có thể trì hoãn mấy ngày, cuối cùng cũng phải đối diện với chuyện này, trì hoãn cũng không thể giải quyết chuyện, Nam Ức Tịch thông minh như thế, chắc chắn hiểu đạo lý này.

Như vậy rốt cuộc nàng có tính toán gì đây? Nàng định dùng mấy ngày này thay đổi tâm ý của Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh sao, hay là đang chờ đợi cái gì?

Ngước mắt nhìn về phía Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh, chỉ thấy mừng rỡ lướt qua trên mặt của hai người, trong ánh mắt nhìn chăm chú Nam Ức Tịch đều mang mấy phần kiên định, có thể làm cho vương gia cùng thái tử thân phận tôn quý không để ý ngăn trở của mọi người, nhất định phải cầu hôn một nữ tử giang hồ, chắc chắn tâm ý rất kiên định, tâm ý của bọn hắn như thế sao dễ dàng thay đổi đây?

Chủ ý của Nam Ức Tịch cũng không khác mấy với Doãn Lưu Quang. Nàng tính toán lợi dụng mấy ngày nay, thử coi có thể thay đổi tâm ý của Gia Luật Linh cùng Hạ Văn Cử hay không, nếu bọn họ không thay đổi tâm ý, như vậy nàng phải phiền toái nhờ Nạp Lan Thần Dật ra tay.

Chỉ là nếu đến bước kia, có thể thế cục thiên hạ sẽ càng thêm phức tạp, mà nàng sẽ trở thành hồng nhan họa thủy trong miệng dân chúng rồi.

Chỉ là nàng cũng không để ý, hồng nhan họa thủy thì như thế nào? Nàng chỉ muốn được sống vui vẻ, chỉ cầu cho người nàng quan tâm thật vui vẻ, bình an, về phần những người không liên quan, có quan hệ gì với nàng sao? !

“Hai vị ý như thế nào?” Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn về phía hai người bọn họ, trong mắt mang theo nồng nặc bất đắc dĩ, rốt cuộc hai người này coi trọng nàng chỗ nào? Kể từ lần đầu tiên gặp bọn họ, nàng chưa từng cấp cho bọn họ sắc mặt tốt, bọn họ ngược lại còn thích nàng? Đây chính là thích bị ngược đãi sao?

“Ta không có ý kiến.” Hạ Văn Cử ngước mắt nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo tình thế bắt buộc, để cho nàng suy tính vài ngày cũng được, hắn sẽ dùng mấy ngày này chứng minh cho nàng thấy, hắn mới là người thích hợp nhất với nàng!

Gia Luật Linh cũng là kiên định nhìn Nam Ức Tịch, nói từng chữ, “Ta cũng không có ý kiến.”

“Chỉ là suy tính mấy ngày, cũng phải có thời gian, chắc không phải suy tính cả đời chứ?” Hạ Văn Cử nhíu mày nhìn Nam Ức Tịch một cái, tiếp tục cười nói.

Nam Ức Tịch nghe vậy, cũng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng. Nàng đương nhiên không có ngu ngốc d[lqqd muốn kéo dài thời gian, biện pháp này chỉ có thể trì hoãn nhất thời, không thể nào trì hoãn một đời, nàng biết rất rõ, huống chi, tính tình của nàng, không phải là người trốn tránh.

“Đương nhiên là không. Vậy thì bảy ngày, như thế nào?” Nam Ức Tịch không chút hốt hoảng nào nhìn Hạ Văn Cử, con ngươi sâu thẳm giống như đầm nước, sâu không lường được.

Chapter
1 Chương 1: Huyết gả
2 Chương 2: Xinh đẹp trở về
3 Chương 3: Ta, đối với mạng ngươi không có hứng thú!
4 Chương 4: Ta muốn ở chỗ của ngươi.+Beta
5 Chương 5: Đối phó Doãn gia, người nào sai khiến?+Beta
6 Chương 6: Tìm người trong bức họa, tìm nàng?
7 Chương 7: Ta việc gì phải quản ngươi có phải là muội muội hắn hay không!
8 Chương 8: Các chủ Ám các
9 Chương 9: Không thể buông tha
10 Chương 10: Không kiêu ngạo, không siểm nịnh.+Beta
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14: Chúc thọ? Âm mưu?
15 Chương 15: Thuận nước đẩy thuyền, tội chi mà không làm!
16 Chương 16: Mục đích là gì?
17 Chương 17: Chúng ta hợp tác chứ?
18 Chương 18: Không phân biệt tốt xấu!
19 Chương 19: Hạ độc? Một chút thủ đoạn mà thôi!
20 Chương 20: Mong ngươi lần sau đừng ngu xuẩn như vậy!
21 Chương 21: Giang thượng vương gia Tây Nhạc Linh
22 Chương 22: Giao dịch. Bán bức họa!
23 Chương 23: Dám chêu chọc nàng?
24 Chương 24: Không muốn sống?
25 Chương 25: Giành bức họa!
26 Chương 26: Công tử nhà ta mời cô nương!
27 Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
28 Chương 28: Nghênh đón sứ thần
29 Chương 29: Bức họa này ngươi có muốn không?!
30 Chương 30: Cách xa hắn một chút!
31 Chương 31: Cung yến muôn màu
32 Chương 32: Tỷ thí? Ngươi không xứng!
33 Chương 33: Quỳ xuống nói xin lỗi!
34 Chương 34: Lại muốn so?!
35 Chương 35: Kinh hồng vũ
36 Chương 36: Hoàng cung thật sâu
37 Chương 37: Kéo loạn nhân duyên? Buồn cười!
38 Chương 38: Ngươi giả ta cũng giả, ngươi phách lối ta phách lối hơn!
39 Chương 39: Ba nam nhân một sân khấu
40 Chương 40: Ra ngoài giao du, Lạc Huyền Lăng?
41 Chương 41: Dạy dỗ Nam Tú Cầm
42 Chương 42: Phóng ám độc!
43 Chương 43: Bồi ta ván kế tiếp
44 Chương 44: Cái đích cho mọi người chỉ trích?
45 Chương 45: Giận dỗi quyến rũ
46 Chương 46: Tự làm tự chịu
47 Chương 47: Ta đồng ý điều kiện
48 Chương 48: Nguyên nhân của vết sẹo
49 Chương 49: Tình ý khi còn bé
50 Chương 50: Tình
51 Chương 51: Bởi vì ta thích ngươi!
52 Chương 52: Sắc mặt đáng ghê tởm!
53 Chương 53: Ta không có đi!
54 Chương 54: Tình cảm ấn định
55 Chương 55: Tình cảm của Doãn Lưu Quang
56 Chương 56: Du hồ? Có âm mưu gì?
57 Chương 57: Xin lỗi? Nàng không có hứng thú tiếp nhận!
58 Chương 58: Không phải hành đại lễ này!
59 Chương 59: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa!
60 Chương 59-2: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa! (2)
61 Chương 60: Tương kế tựu kế (*) !
62 Chương 61: Ta cũng là ngươi có thể ám toán?
63 Chương 62: Bức hôn? Bổn tọa không lấy!
64 Chương 63-1: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (1)
65 Chương 63-2: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (2)
66 Chương 64-1: Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (1)
67 Chương 64-2: Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (2)
68 Chương 65: Chán sống? Tiễn ngươi một đoạn đường!
69 Chương 66: Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ?
70 Chương 66-2: Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ? (2)
71 Chương 67: Nam Ức Tịnh, ngươi không chết? !
72 Chương 68-1: Nhận tổ quy tông sao?! (1)
73 Chương 68-2: Nhận tổ quy tông sao?! (2)
74 Chương 69: Phế hoàng hậu
75 Chương 70: Nàng lại muốn gả cho hắn? !
76 Chương 71: Mười dặm gấm hồng
77 Chương 72: Sát thủ phục kích?!
78 Chương 73: Danh cơ Đổng Thư Thư
79 Chương 74-1: Trúng tên! Vết thương tái phát! (1)
80 Chương 74-2: Trúng tên! Vết thương tái phát! (2)
81 Chương 75: Bị thương nặng khó trị!
82 Chương 76: Chiến thắng! Lên đường tìm thuốc!
83 Chương 77-1: Người nào khuynh tâm người nào? ! (1)
84 Chương 77-2: Người nào khuynh tâm người nào? ! (2)
85 Chương 77-3: Người nào khuynh tâm người nào? ! (3)
86 Chương 78-1
87 Chương 78-2
88 Chương 79: Khói lửa, chiến tranh nổi lên!
89 Chương 80: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết!
90 Chương 80-2: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (2)
91 Chương 80-3: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (3)
92 Chương 81: Giết phụ thân? ! Không, bổn tọa chỉ đang giết tên súc sinh!
93 Chương 82: Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
94 Chương 83: Võ lâm nổi sóng
95 Chương 84: Thiếu chủ Thiên gia
96 Chương 85: Chia một chén súp? ! Không có cửa đâu!
97 Chương 86-1: Tại sao lại cứu ta?!
98 Chương 86-2: Tại sao lại cứu ta?! (2)
99 Chương 87-1: Tâm tư ngoan độc! (1)
100 Chương 87-2: Tâm tư ngoan độc! (2)
101 Chương 88-1: Một mạng đổi một mạng
102 Chương 88-2: Một mạng đổi một mạng
103 Chương 89: Chết sĩ diện mặt, chỉ có thể sống chịu tội
104 Chương 90: Minh chủ Võ Lâm
105 Chương 91: Chuyện bảo tàng võ lâm phải làm sao?
106 Chương 92-1: Khả năng tính toán thật tốt!
107 Chương 92-2: Khả năng tính toán thật tốt! (2)
108 Chương 93: Ngươi là cái thá gì? !
109 Chương 94: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
110 Chương 95: Bắc Mạc kết thân?
111 Chương 96: Yêu thầm sẽ vô ích
112 Chương 97: Hạ U Lan bị cường bạo
113 Chương 98: Thế cục thay đổi, cả gan mưu ngịch?
114 Chương 99-1: Đại kết cục (Thượng)
115 Chương 99-2: Đại kết cục (Thượng)
116 Chương 99-3: Đại kết cục (Thượng)
117 Chương 100-1: Đại kết cục (Hạ)
118 Chương 100-2: Đại kết cục (Hạ)
119 Chương 100-3: Đại kết cục (Hạ)
120 Chương 101: Ngoại truyện
Chapter

Updated 120 Episodes

1
Chương 1: Huyết gả
2
Chương 2: Xinh đẹp trở về
3
Chương 3: Ta, đối với mạng ngươi không có hứng thú!
4
Chương 4: Ta muốn ở chỗ của ngươi.+Beta
5
Chương 5: Đối phó Doãn gia, người nào sai khiến?+Beta
6
Chương 6: Tìm người trong bức họa, tìm nàng?
7
Chương 7: Ta việc gì phải quản ngươi có phải là muội muội hắn hay không!
8
Chương 8: Các chủ Ám các
9
Chương 9: Không thể buông tha
10
Chương 10: Không kiêu ngạo, không siểm nịnh.+Beta
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14: Chúc thọ? Âm mưu?
15
Chương 15: Thuận nước đẩy thuyền, tội chi mà không làm!
16
Chương 16: Mục đích là gì?
17
Chương 17: Chúng ta hợp tác chứ?
18
Chương 18: Không phân biệt tốt xấu!
19
Chương 19: Hạ độc? Một chút thủ đoạn mà thôi!
20
Chương 20: Mong ngươi lần sau đừng ngu xuẩn như vậy!
21
Chương 21: Giang thượng vương gia Tây Nhạc Linh
22
Chương 22: Giao dịch. Bán bức họa!
23
Chương 23: Dám chêu chọc nàng?
24
Chương 24: Không muốn sống?
25
Chương 25: Giành bức họa!
26
Chương 26: Công tử nhà ta mời cô nương!
27
Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
28
Chương 28: Nghênh đón sứ thần
29
Chương 29: Bức họa này ngươi có muốn không?!
30
Chương 30: Cách xa hắn một chút!
31
Chương 31: Cung yến muôn màu
32
Chương 32: Tỷ thí? Ngươi không xứng!
33
Chương 33: Quỳ xuống nói xin lỗi!
34
Chương 34: Lại muốn so?!
35
Chương 35: Kinh hồng vũ
36
Chương 36: Hoàng cung thật sâu
37
Chương 37: Kéo loạn nhân duyên? Buồn cười!
38
Chương 38: Ngươi giả ta cũng giả, ngươi phách lối ta phách lối hơn!
39
Chương 39: Ba nam nhân một sân khấu
40
Chương 40: Ra ngoài giao du, Lạc Huyền Lăng?
41
Chương 41: Dạy dỗ Nam Tú Cầm
42
Chương 42: Phóng ám độc!
43
Chương 43: Bồi ta ván kế tiếp
44
Chương 44: Cái đích cho mọi người chỉ trích?
45
Chương 45: Giận dỗi quyến rũ
46
Chương 46: Tự làm tự chịu
47
Chương 47: Ta đồng ý điều kiện
48
Chương 48: Nguyên nhân của vết sẹo
49
Chương 49: Tình ý khi còn bé
50
Chương 50: Tình
51
Chương 51: Bởi vì ta thích ngươi!
52
Chương 52: Sắc mặt đáng ghê tởm!
53
Chương 53: Ta không có đi!
54
Chương 54: Tình cảm ấn định
55
Chương 55: Tình cảm của Doãn Lưu Quang
56
Chương 56: Du hồ? Có âm mưu gì?
57
Chương 57: Xin lỗi? Nàng không có hứng thú tiếp nhận!
58
Chương 58: Không phải hành đại lễ này!
59
Chương 59: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa!
60
Chương 59-2: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa! (2)
61
Chương 60: Tương kế tựu kế (*) !
62
Chương 61: Ta cũng là ngươi có thể ám toán?
63
Chương 62: Bức hôn? Bổn tọa không lấy!
64
Chương 63-1: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (1)
65
Chương 63-2: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (2)
66
Chương 64-1: Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (1)
67
Chương 64-2: Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (2)
68
Chương 65: Chán sống? Tiễn ngươi một đoạn đường!
69
Chương 66: Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ?
70
Chương 66-2: Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ? (2)
71
Chương 67: Nam Ức Tịnh, ngươi không chết? !
72
Chương 68-1: Nhận tổ quy tông sao?! (1)
73
Chương 68-2: Nhận tổ quy tông sao?! (2)
74
Chương 69: Phế hoàng hậu
75
Chương 70: Nàng lại muốn gả cho hắn? !
76
Chương 71: Mười dặm gấm hồng
77
Chương 72: Sát thủ phục kích?!
78
Chương 73: Danh cơ Đổng Thư Thư
79
Chương 74-1: Trúng tên! Vết thương tái phát! (1)
80
Chương 74-2: Trúng tên! Vết thương tái phát! (2)
81
Chương 75: Bị thương nặng khó trị!
82
Chương 76: Chiến thắng! Lên đường tìm thuốc!
83
Chương 77-1: Người nào khuynh tâm người nào? ! (1)
84
Chương 77-2: Người nào khuynh tâm người nào? ! (2)
85
Chương 77-3: Người nào khuynh tâm người nào? ! (3)
86
Chương 78-1
87
Chương 78-2
88
Chương 79: Khói lửa, chiến tranh nổi lên!
89
Chương 80: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết!
90
Chương 80-2: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (2)
91
Chương 80-3: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (3)
92
Chương 81: Giết phụ thân? ! Không, bổn tọa chỉ đang giết tên súc sinh!
93
Chương 82: Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
94
Chương 83: Võ lâm nổi sóng
95
Chương 84: Thiếu chủ Thiên gia
96
Chương 85: Chia một chén súp? ! Không có cửa đâu!
97
Chương 86-1: Tại sao lại cứu ta?!
98
Chương 86-2: Tại sao lại cứu ta?! (2)
99
Chương 87-1: Tâm tư ngoan độc! (1)
100
Chương 87-2: Tâm tư ngoan độc! (2)
101
Chương 88-1: Một mạng đổi một mạng
102
Chương 88-2: Một mạng đổi một mạng
103
Chương 89: Chết sĩ diện mặt, chỉ có thể sống chịu tội
104
Chương 90: Minh chủ Võ Lâm
105
Chương 91: Chuyện bảo tàng võ lâm phải làm sao?
106
Chương 92-1: Khả năng tính toán thật tốt!
107
Chương 92-2: Khả năng tính toán thật tốt! (2)
108
Chương 93: Ngươi là cái thá gì? !
109
Chương 94: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
110
Chương 95: Bắc Mạc kết thân?
111
Chương 96: Yêu thầm sẽ vô ích
112
Chương 97: Hạ U Lan bị cường bạo
113
Chương 98: Thế cục thay đổi, cả gan mưu ngịch?
114
Chương 99-1: Đại kết cục (Thượng)
115
Chương 99-2: Đại kết cục (Thượng)
116
Chương 99-3: Đại kết cục (Thượng)
117
Chương 100-1: Đại kết cục (Hạ)
118
Chương 100-2: Đại kết cục (Hạ)
119
Chương 100-3: Đại kết cục (Hạ)
120
Chương 101: Ngoại truyện