Chương 62: Quanh co

Cậu tìm người đánh Lâm Mỹ?

Chuyện này căn bản không thể nào.

Ngay từ đầu Thường Hưng nói Lâm Mỹ đã chủ động thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, khiến cậu cảm thấy thật bất ngờ, nhưng mà sau khi cậu nghe được câu nói kế tiếp của Thường Hưng, cậu liền đoán được mục đích của Lâm Mỹ.

Cô ta muốn tranh thủ sự đồng tình của Thường Hưng và chủ tịch, một chiêu tiên phát chế nhân (ra tay trước chế ngự quân địch – 1 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử) này quả thật thể hiện rất không tồi, Trương Thiệu Minh là thân thích của cô ta, cho dù cô ta có làm sai, nhưng nếu biết cậu tìm người đánh Lâm Mỹ, khẳng định sẽ không hài lòng. Khi đó, cho dù trên tay cậu có chứng cớ, cũng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho bọn họ.

“Giám đốc, rốt cuộc Lâm Mỹ nói với hai người tôi tìm người đánh cô ta như thế nào?”

Đường Hiểu muốn biết rốt cuộc Lâm Mỹ làm sao nói chuyện ngày hôm qua với bọn họ.

Thường Hưng thấy cậu không hoảng hốt không rối loạn, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Trương Thiệu Minh sắc mặt không vui, nghe thấy cậu nói liền mở miệng, ngữ khí không quá tốt nói, “Lâm Mỹ nói, tối hôm qua sau khi cậu lừa em ấy nói ra chuyện hãm hại cậu, bởi vì quá tức giận em ấy đã làm những chuyện này, cho nên liền đánh em ấy thành bộ dáng thê thảm như thế này, hiện tại cậu tự mình xem đi.”

Đường Hiểu chú ý tới Lâm Mỹ đang ngồi, nhưng bị Trương Thiệu Minh che khuất, cho nên cậu không nhìn thấy vết thương gì trên người cô ta.

Sau khi Trương Thiệu Minh lùi sang bên cạnh, cậu liền nhìn thấy bộ dáng lúc này của Lâm Mỹ.

Đùi phải của Lâm Mỹ bó thạch cao, kéo dài xuống hơn mắt cá chân, thạch cao khiến cẳng chân của cô ta đã tròn lại càng tròn hơn, trừ cái này ra, cánh tay trái của cô ta cũng bị thương, cánh tay phải cũng xanh thành một mảng, thoạt nhìn bộ dáng rất nghiêm trọng.

Đường Hiểu chỉ cảm thấy buồn cười.

Ngày hôm qua rõ ràng chỉ bị trặc chân, hôm nay cư nhiên ngay cả cẳng chân và tay đều bị thương, vì đối phó cậu mà Lâm Mỹ còn thật sự làm ra việc phải hy sinh lớn như vậy, ngay cả thân thể của mình cũng xuống tay được.

Đường Hiểu nói, “Tôi không đánh cô ta, ngày hôm qua cô ta muốn cướp bút ghi âm, kết quả chạy quá nhanh liền bị thương chân phải, thật sự mà nói, tôi chưa từng động đến cô ta cho dù một chút.”

“Cậu đã không đánh em ấy, vậy vết thương trên người em ấy là chuyện gì? Chẳng lẽ vẫn là do em ấy vu oan cậu sao?” Trương Thiệu Minh không vui nhăn mi.

Đường Hiểu bình tĩnh nói, “Chuyện này không phải là không thể, cho dù là ai biết mình bị người khác nắm điểm yếu, phản ứng đầu tiên nhất định là tìm cách để cứu vãn, theo tôi thấy, cô ta sợ tôi đem chuyện cô ta hãm hại tôi tố giác ra, cho nên mới cố ý biến mình thành bộ dáng này, khiến mình thoạt nhìn giống một người bị hại, để tranh thủ sự đồng tình của hai người thôi.”

“Đường Hiểu, tôi quả thật đã hãm hại cậu trộm tư liệu, việc này tôi đã thừa nhận sai lầm với chủ tịch, tôi cũng nói sẽ giải thích với cậu, là tôi bị ma quỷ ám ảnh mới có thể làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này, chứng cớ cậu cũng cầm rồi, cậu cư nhiên vẫn chưa hết giận, còn tìm người đánh tôi, tôi thừa nhận là tôi tự làm tự chịu, tôi đáng đời, chuyện này liền kết thúc ở đây đi, tôi hãm hại cậu, cậu tìm người đánh tôi, cả hai huề nhau đi!”

Lâm Mỹ sớm đã đổi thành một bộ biểu tình đáng thương hề hề.

Đường Hiểu thật sự rất phiền chán bộ dáng tranh thủ đồng tình này của cô ta, cậu không ngờ Lâm Mỹ là người ghê tởm như vậy.

Cậu nói, “Tôi sẽ không nhận lời giải thích của cô, cái gọi là tôi tìm người đánh cô căn bản là chuyện bịa đặt, chuyện tôi không làm, tại sao tôi phải thừa nhận, cô cũng không cần giả bộ, sự thật như thế nào, trong lòng cô biết rõ nhất.”

Lâm Mỹ khóc nức nở nói, “Rất xin lỗi, tôi biết chuyện tôi hãm hại cậu khiến cho cậu chịu thương tổn rất lớn, tôi thật sự đã hối hận rồi.”

“Đường Hiểu, nếu cô ấy đã giải thích rồi, không bằng chuyện này coi như xong đi, chuyện cô ấy hãm hại cậu, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.” Thường Hưng hít một tiếng, nhìn thấy Lâm Mỹ khóc đến thương tâm, cũng thừa nhận sai lầm, ông cũng không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này; đương nhiên, ông cũng sẽ không để Đường Hiểu phải chịu oan.

Đường Hiểu nhíu mày thật sâu, cư nhiên ngay cả Thường Hưng cũng bắt đầu nói tốt thay cô ta, đừng nói chi là chủ tịch, anh ta và Lâm Mỹ là quan hệ thân thích, hiển nhiên là sẽ đứng về phía cô ta, xem ra cho dù cậu có nói thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ không tin tưởng chuyện cậu căn bản không tìm người đánh cô ta.

“Giám đốc, tuy rằng tôi rất muốn nhận lấy ý tốt của ông, nhưng mà thật xin lỗi.”

Đường Hiểu hít sâu một chút, cho dù bọn họ không tin cậu, cậu cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận.

Lúc này, Thường Hưng và Trương Thiệu Minh đều nhíu mày.

Lâm Mỹ thừa dịp hai người không chú ý, liền lộ ra một nụ cười đắc ý giả tạo với Đường Hiểu, ánh mắt cũng mười phần khiêu khích.

Đúng lúc này, di động trong túi áo Đường Hiểu vang lên.

Tiếng chuông dễ nghe vang lên, Đường Hiểu sửng sốt một chút, lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên là Cốc Tu Cẩn gọi tới, do dự một chút, Đường Hiểu đi tới cửa mới bắt máy.

“Tại sao lại trễ như vậy?”

Đường Hiểu biết Cốc Tu Cẩn là bởi vì cậu lâu như vậy mà vẫn chưa giải quyết xong, cho nên gọi điện tới hỏi cậu, kỳ thật cậu cũng không ngờ, thật sự bị anh nói trúng rồi.

“Học trưởng, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn…”

“Tình huống là sao?”

Đường Hiểu đem chuyện xảy ra kể sơ lược một lần.

Bên kia trầm mặc một chút, “Chờ anh một chút.”

Trước khi ngắt điện thoại, Đường Hiểu nghe được tiếng mở cửa xe.

Thường Hưng thấy cậu ngắt điện thoại, do dự một chút liền nói, “Đường Hiểu, nếu cậu có việc…”

Đường Hiểu ngắt lời ông ta, “Giám đốc, tôi có một người bạn muốn lên đây, anh ấy có thể làm chứng cho tôi.”

Lâm Mỹ đột nhiên hét lên, vẻ mặt hiện lên biểu tình kinh sợ, “Nhất định là người kia, ngày hôm qua Đường Hiểu tìm một người bạn đến cùng đánh tôi, sau khi bọn họ đánh tôi xong liền cùng nhau rời khỏi.”

Đường Hiểu: “…” Thật đúng là đồ không biết xấu hổ!

Trương Thiệu Minh sắc mặt không tốt lắm.

Không đến ba phút đồng hồ, Cốc Tu Cẩn liền lên đây, khi anh xuất hiện trước cửa văn phòng, sắc mặt Trương Thiệu Minh vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, sau khi vô ý liếc liếc mắt một cái, biểu tình nhất thời cứng lại.

Phản ứng của Thường Hưng không nhỏ hơn so với anh ta, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó vội vội vàng vàng đi qua, vẻ mặt kinh hỉ nói, “Cốc tổng? Sao ngài lại rảnh rỗi đến đây chơi?”

Sắc mặt Lâm Mỹ lập tức thay đổi.

Cốc Tu Cẩn thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái nói, “Nghe nói, công ty của các người có một nhân viên tên là Lâm Mỹ nói tôi và Đường Hiểu ngày hôm qua cùng nhau đánh cô ta, cho nên tôi muốn đến xem, cô ta bị đánh thành bộ dáng thế nào.”

Thường Hưng nhất thời cười không nổi, hóa ra người bạn trong miệng Đường Hiểu cư nhiên là tổng tài của Thịnh Đằng ― Cốc Tu Cẩn.

Phen này tiêu rồi, không cần hỏi cũng biết chân tướng chuyện này.

Tổng tài Thịnh Đằng sẽ cùng Đường Hiểu đánh một nhân viên nhỏ bé như Lâm Mỹ? Với thủ đoạn của người ta, muốn khiến cô ta không có đường sống ở H thị cũng có rất nhiều biện pháp, căn bản không nhất thiết phải lén lút động thủ, đó là chuyện mà mấy kẻ không có tố chất mới có thể làm.

Thường Hưng nhìn Lâm Mỹ vẻ mặt trắng bệch, liền biết mình sai rồi, nghĩ đến chính mình lúc nãy còn tin tưởng lời nói của cô ta, nghi ngờ Đường Hiểu thật sự làm những chuyện này, ông liền xấu hổ không thôi, ngày hôm qua ông còn gọi điện thoại cho Đường Hiểu nói tin tưởng cậu.

“Tại sao không nói chuyện?” Cốc Tu Cẩn quét một vòng ba người, rất có khí thế liếc mắt.

Trương Thiệu Minh kéo lên một tia cười cứng ngắc, vội nói, “Hiểu lầm hiểu lầm, Cốc tổng, tất cả chuyện này kỳ thật là hiểu lầm.”

Cốc Tu Cẩn mặt không đổi sắc nói, “Trương tổng, tôi không nghĩ loại chuyện bị nói xấu này dùng một câu hiểu lầm là có thể giải quyết.” Nói xong, anh liền đạm mạc liếc mắt nhìn Lâm Mỹ một cái, “Anh đã muốn thiên vị người thân, tôi cũng sẽ không nói gì, bất quá về sau Đường Hiểu cũng không cần phải ở lại đây làm, mặt khác, tôi nghĩ tôi muốn suy xét lại một chút chuyện hợp tác với công ty của các người.”

Trương Thiệu Minh và Thường Hưng sắc mặt đồng loạt đại biến.

Cốc Tu Cẩn làm như không nhìn thấy, nói với Đường Hiểu, “Chúng ta đi thôi.”

Thường Hưng vội vàng nói: “Cốc tổng, xin hãy nghe tôi nói…”

Cốc Tu Cẩn nhắm mắt làm ngơ, lôi kéo Đường Hiểu trực tiếp rời khỏi.

Hiện tại hai người mới biết được, bọn họ đã coi thường Đường Hiểu, cậu có thể ký được một hợp đồng lớn như vậy với Thịnh Đằng, nếu không phải quen biết Cốc Tu Cẩn, làm sao người ta có thể cùng An Dịch hợp tác.

Thường Hưng đuổi theo, đáng tiếc vẫn không ngăn lại được, Cốc Tu Cẩn căn bản không nghe ông nói chuyện.

Trong phòng làm việc.

Trương Thiệu Minh sau đó liền hung hăng cho Lâm Mỹ một cái tát, nửa bên mặt lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi, dùng sức rất mạnh, đều sưng hết cả lên.

Trương Thiệu Minh giận đến mức không thể kềm được, nếu không phải người phụ nữ này kích động mẹ anh ta tìm đến van nài anh ta, anh ta cũng không tin là thật, kết quả cuối cùng cư nhiên làm hại anh ta đắc tội với tổng tài Uy Đằng.

“Cô cút đi cho tôi, sau này không được xuất hiện ở trước mặt tôi, chuyện của cô, tôi sẽ nói với mẹ tôi, sau này không được tiếp tục gọi điện thoại cho mẹ tôi nữa, nếu không đừng trách kẻ làm anh tôi đây trở mặt.”

“Thiệu Minh, em sai rồi, anh cho em một cơ hội nữa đi, không nói chuyện này cho dì năm biết được không?” Lâm Mỹ ôm mặt khóc, nếu cô ta sớm biết Cốc Tu Cẩn chính là tổng tài Thịnh Đằng, cô ta cũng không làm ra loại chuyện này.

Trương Thiệu Minh phiền muốn chết, trực tiếp gọi bảo vệ dưới lầu, đem Lâm Mỹ đuổi ra ngoài.

Tay chân Lâm Mỹ đều bó thạch cao, cứ như vậy bị bảo vệ ném ở bên ngoài công ty.

Nếu không phải bây giờ là thời gian làm việc, phỏng chừng đã lôi kéo rất nhiều người tới vây xem.

Lâm Mỹ rất để ý mặt mũi, lập tức gọi điện thoại cho mẹ cô ta, bất quá vẫn bị một ít người trùng hợp đi qua thấy được, ánh mắt nhìn cô ta rất kỳ quái, mười lăm phút sau, rốt cục có một chiếc xe lại đến đón cô ta đi.

Chapter
1 Chương 1: Thất nghiệp
2 Chương 2: Chủ xe
3 Chương 3: Danh thiếp
4 Chương 4: Tổ trưởng
5 Chương 5: Lần thứ hai gặp mặt
6 Chương 6: Hiểu lầm
7 Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
8 Chương 8: Giải thích
9 Chương 9: Học trưởng
10 Chương 10: Bạn cùng phòng
11 Chương 11: Tình cờ gặp mặt
12 Chương 12: Nhà trọ
13 Chương 13: Chu thích
14 Chương 14: Chuyển nhà
15 Chương 15: Vào ở
16 Chương 16: Ngoài ý muốn
17 Chương 17: Té bị thương
18 Chương 18: Phòng khám
19 Chương 19: Nứt xương
20 Chương 20: Không nên
21 Chương 21: Tâm tình
22 Chương 22: Chăm sóc
23 Chương 23: Ra ngoài
24 Chương 24: Ước mơ
25 Chương 25: Chuyển nhà
26 Chương 26: Đàn ông
27 Chương 27: Hiểu ra
28 Chương 28: Bất an
29 Chương 29: Chuyển khoản
30 Chương 30: Ra ngoài
31 Chương 31: Đi dạo phố
32 Chương 32: Cắt tóc
33 Chương 33: Bạn bè
34 Chương 34: Dạy học
35 Chương 35: Máy tính
36 Chương 36: Trang web
37 Chương 37: Thăm dò
38 Chương 38: Khẩn trương
39 Chương 39: Cảm nghĩ
40 Chương 40: Sắc dụ
41 Chương 41: Trợ lý
42 Chương 42: Đồng nghiệp
43 Chương 43: Thăng chức
44 Chương 44: Phiền não
45 Chương 45: Cơm trưa
46 Chương 46: Chán nản
47 Chương 47: Cố kỳ
48 Chương 48: Uy hiếp
49 Chương 49: Dự phòng
50 Chương 50: Tâm sự
51 Chương 51: Cái chết
52 Chương 52: An lòng
53 Chương 53: Bạn gái
54 Chương 54: Nghi hoặc
55 Chương 55: Khúc nhạc dạo
56 Chương 56: Làm rõ tình cảm
57 Chương 57: Em nói em yêu anh
58 Chương 58: Vu oan hãm hại
59 Chương 59: Tranh giành quyết liệt
60 Chương 60: Thương lượng
61 Chương 61: Chuyện xảy ra ngoài ý muốn
62 Chương 62: Quanh co
63 Chương 63: Hai vị trí
64 Chương 64: Chuẩn bị chiến tranh
65 Chương 65: Có chút khó xử
66 Chương 66: Tín nhiệm
67 Chương 67: Thăm dò
68 Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
69 Chương 69: Tài nấu ăn
70 Chương 70: Nhà ăn
71 Chương 71: Không ai cùng ăn cơm
72 Chương 72: Chi tiết để nhìn người
73 Chương 73: Tốc độ
74 Chương 74: Danh sách giảm biên chế
75 Chương 75: Lý do thật sự
76 Chương 76: Cực phẩm nữ nhân
77 Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng
78 Chương 78: Sóng gió rạp chiếu phim
79 Chương 79: Cái gọi là vận khí
80 Chương 80: Thua cược
81 Chương 81: Anh là người đàn ông của em
82 Chương 82: Gặp mặt tình địch?
83 Chương 83: JQ trong không khí
84 Chương 84: Phát hiện bí mật
85 Chương 85: Trở thành cộng sự
86 Chương 86: Lãnh cảm?
87 Chương 87: Cọ súng ra lửa
88 Chương 88: Buổi bán đấu giá đất
89 Chương 89: Tin tức nội bộ
90 Chương 90: Đề bạt
91 Chương 91: Ăn không còn một mẩu
92 Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ
93 Chương 93: Kế hoạch chặt chẽ
94 Chương 94: ‘Tổn hữu’
95 Chương 95: Ngả bài
96 Chương 96: Chuyện gia đình
97 Chương 97: Về thăm quê
98 Chương 98: Thăm dò
99 Chương 99: Thân thích đến nhà
100 Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm
101 Chương 101: Khu vui chơi
102 Chương 102: Đi khám bác sĩ đi
103 Chương 103: Tới cửa
104 Chương 104: Đuổi người
105 Chương 105: Trở về H thị
106 Chương 106: Sống chung
107 Chương 107: Dây dưa
108 Chương 108: Động tình
109 Chương 109: Bỏ qua
110 Chương 110: Cốc gia
111 Chương 111: Đã từng nhập ngũ
112 Chương 112: Kinh ngạc
113 Chương 113: Lối tắt khác
114 Chương 114: Ba ván thắng hai
115 Chương 115: Họp mặt
116 Chương 116: Chức vị chính là người yêu
117 Chương 117: Hết hi vọng?
118 Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn
119 Chương 119: Lễ phục
120 Chương 120: Tiệc rượu
121 Chương 121: Âm mưu của Lan Lâm
122 Chương 122: Tranh chấp
123 Chương 123: Sóng gió
124 Chương 124: Bị bại lộ
125 Chương 125: Xin lỗi?
126 Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm
127 Chương 127: Quan hệ tam giác
128 Chương 128: Giải quyết
129 Chương 129: Gặp mặt
130 Chương 130: Xảy ra chuyện
131 Chương 131: Tới cửa
132 Chương 132: Hợp tác
133 Chương 133: Trộm tư liệu
134 Chương 134: Thất bại
135 Chương 135: Lại gặp cảnh sát
136 Chương 136: Thông đồng
137 Chương 137: Tiệc rượu
138 Chương 138: Công khai
139 Chương 139: Chỉ một người được sống
140 Chương 140: Đại kết cục
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Thất nghiệp
2
Chương 2: Chủ xe
3
Chương 3: Danh thiếp
4
Chương 4: Tổ trưởng
5
Chương 5: Lần thứ hai gặp mặt
6
Chương 6: Hiểu lầm
7
Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
8
Chương 8: Giải thích
9
Chương 9: Học trưởng
10
Chương 10: Bạn cùng phòng
11
Chương 11: Tình cờ gặp mặt
12
Chương 12: Nhà trọ
13
Chương 13: Chu thích
14
Chương 14: Chuyển nhà
15
Chương 15: Vào ở
16
Chương 16: Ngoài ý muốn
17
Chương 17: Té bị thương
18
Chương 18: Phòng khám
19
Chương 19: Nứt xương
20
Chương 20: Không nên
21
Chương 21: Tâm tình
22
Chương 22: Chăm sóc
23
Chương 23: Ra ngoài
24
Chương 24: Ước mơ
25
Chương 25: Chuyển nhà
26
Chương 26: Đàn ông
27
Chương 27: Hiểu ra
28
Chương 28: Bất an
29
Chương 29: Chuyển khoản
30
Chương 30: Ra ngoài
31
Chương 31: Đi dạo phố
32
Chương 32: Cắt tóc
33
Chương 33: Bạn bè
34
Chương 34: Dạy học
35
Chương 35: Máy tính
36
Chương 36: Trang web
37
Chương 37: Thăm dò
38
Chương 38: Khẩn trương
39
Chương 39: Cảm nghĩ
40
Chương 40: Sắc dụ
41
Chương 41: Trợ lý
42
Chương 42: Đồng nghiệp
43
Chương 43: Thăng chức
44
Chương 44: Phiền não
45
Chương 45: Cơm trưa
46
Chương 46: Chán nản
47
Chương 47: Cố kỳ
48
Chương 48: Uy hiếp
49
Chương 49: Dự phòng
50
Chương 50: Tâm sự
51
Chương 51: Cái chết
52
Chương 52: An lòng
53
Chương 53: Bạn gái
54
Chương 54: Nghi hoặc
55
Chương 55: Khúc nhạc dạo
56
Chương 56: Làm rõ tình cảm
57
Chương 57: Em nói em yêu anh
58
Chương 58: Vu oan hãm hại
59
Chương 59: Tranh giành quyết liệt
60
Chương 60: Thương lượng
61
Chương 61: Chuyện xảy ra ngoài ý muốn
62
Chương 62: Quanh co
63
Chương 63: Hai vị trí
64
Chương 64: Chuẩn bị chiến tranh
65
Chương 65: Có chút khó xử
66
Chương 66: Tín nhiệm
67
Chương 67: Thăm dò
68
Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
69
Chương 69: Tài nấu ăn
70
Chương 70: Nhà ăn
71
Chương 71: Không ai cùng ăn cơm
72
Chương 72: Chi tiết để nhìn người
73
Chương 73: Tốc độ
74
Chương 74: Danh sách giảm biên chế
75
Chương 75: Lý do thật sự
76
Chương 76: Cực phẩm nữ nhân
77
Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng
78
Chương 78: Sóng gió rạp chiếu phim
79
Chương 79: Cái gọi là vận khí
80
Chương 80: Thua cược
81
Chương 81: Anh là người đàn ông của em
82
Chương 82: Gặp mặt tình địch?
83
Chương 83: JQ trong không khí
84
Chương 84: Phát hiện bí mật
85
Chương 85: Trở thành cộng sự
86
Chương 86: Lãnh cảm?
87
Chương 87: Cọ súng ra lửa
88
Chương 88: Buổi bán đấu giá đất
89
Chương 89: Tin tức nội bộ
90
Chương 90: Đề bạt
91
Chương 91: Ăn không còn một mẩu
92
Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ
93
Chương 93: Kế hoạch chặt chẽ
94
Chương 94: ‘Tổn hữu’
95
Chương 95: Ngả bài
96
Chương 96: Chuyện gia đình
97
Chương 97: Về thăm quê
98
Chương 98: Thăm dò
99
Chương 99: Thân thích đến nhà
100
Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm
101
Chương 101: Khu vui chơi
102
Chương 102: Đi khám bác sĩ đi
103
Chương 103: Tới cửa
104
Chương 104: Đuổi người
105
Chương 105: Trở về H thị
106
Chương 106: Sống chung
107
Chương 107: Dây dưa
108
Chương 108: Động tình
109
Chương 109: Bỏ qua
110
Chương 110: Cốc gia
111
Chương 111: Đã từng nhập ngũ
112
Chương 112: Kinh ngạc
113
Chương 113: Lối tắt khác
114
Chương 114: Ba ván thắng hai
115
Chương 115: Họp mặt
116
Chương 116: Chức vị chính là người yêu
117
Chương 117: Hết hi vọng?
118
Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn
119
Chương 119: Lễ phục
120
Chương 120: Tiệc rượu
121
Chương 121: Âm mưu của Lan Lâm
122
Chương 122: Tranh chấp
123
Chương 123: Sóng gió
124
Chương 124: Bị bại lộ
125
Chương 125: Xin lỗi?
126
Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm
127
Chương 127: Quan hệ tam giác
128
Chương 128: Giải quyết
129
Chương 129: Gặp mặt
130
Chương 130: Xảy ra chuyện
131
Chương 131: Tới cửa
132
Chương 132: Hợp tác
133
Chương 133: Trộm tư liệu
134
Chương 134: Thất bại
135
Chương 135: Lại gặp cảnh sát
136
Chương 136: Thông đồng
137
Chương 137: Tiệc rượu
138
Chương 138: Công khai
139
Chương 139: Chỉ một người được sống
140
Chương 140: Đại kết cục