Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù

Trên bến tàu, từng đợt sóng vỗ nối nhau vào bờ cát liên tiếp không dứt, gió biển ẩm ướt tanh mặn.

Tần Dập nhìn ra bãi biển rộng lớn đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm hơn cả đại dương, vòng xoáy cuốn lấy từng tất lòng. Lúc biết Kiều Tri Niệm và Lục Duy bị Nok bắt đi, suy nghĩ đầu tiên của anh chính là các cô đã bị đưa lên tàu, giống như vợ chồng họ Lục bốn năm về trước.

Nok hận anh thấu xương, chắc hẳn anh ta sẽ rất vui khi thấy anh lại nếm trải vết thương lòng một lần nữa.

Hơn mười người đứng trước thuyền, người bị theo dõi đã chạy đi xa, chỉ còn trông thấy bóng dáng con thuyền.

Tống Hoài Cẩn bước một chân lên tàu, Tần Dập níu anh lại từ phía sau, đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm về phương xa.

“Cậu ở lại đi.”

Thân tàu lắc lư trên mặt biển sâu hút, cảm xúc mới ổn định của Tống Hoài Cẩn bị câu này làm cho giật mình, anh cầm ngược lại tay Tần Dập.

“Không được!”

“Em biết anh đang nghĩ gì!” Dứt lời, anh buông tay rồi bước dứt khoát bước lên thuyền.

Anh sẽ không ở lại, tuyết đối không thể cho Tần Dập lý do để yên tâm được. Cùng tiến cùng lùi mới có thể cắt đứt đường lui của Tần Dập, để đưa Kiều Tri Niệm và Lục Duy trở về, cũng muốn anh phải trở về.

Không thể để chuyện của Lục Cảnh tái diễn.

Khóe miệng Tần Dập cong lên, nụ cười thoáng qua giây lát. Anh ngẩng đầu nhìn quầng trăng gai góc, vầng sáng mờ ảo. Nếu nhìn chăm chú vào chiếc mũ đen đội trên đầu thì sẽ có cảm giác như nó đang tới gần, ép chặt chút không khí cuối cùng còn lại trong phổi.

Hoắc Tri Hành im lặng, đi vòng qua Tần Dập rồi tự lên tàu.

Tần Dập cảm nhận được quần áo đang ma sát vào da thịt.

Anh biết mình không thể khuyên nhủ được hai người bọn họ.

Ban đêm ngoài khơi không hẳn là tối đen, tuy không có người nhưng lại có hải đăng, mặt trăng và ánh đèn của những chiếc tàu ngoài xa.

Nương theo ánh sáng mờ nhạt, Hoắc Tri Hành thấy Tần Dập lấy thứ gì đó trong áo khoác gió ra đưa cho mình.

“Chắc anh sẽ cần dùng đến nó.”

Trong khoảnh khắc sáng tối giao nhau, ngũ quan Tần Dập càng trở nên góc cạnh, ánh mắt sáng ngời như chim ưng.

Vài tiếng trôi qua, Hoắc Tri Hành đã bình tĩnh trở lại, ngón tay cái vuốt ve chữ cái khắc trên thân súng.

“Anh định cứu người bằng cách nào?”

Anh biết rõ năng lực của Tần Dập, cũng từng nhìn thấy thủ đoạn tàn độc của người này, nhưng nếu liều lĩnh xông vào ổ địch thì ắt sẽ có hy sinh.

Tần Dập cởi áo khoác, dựa người vào khoang tàu, cả khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nghe rõ tiếng hít thở.

Con thuyền cách mục tiêu ngày càng gần.

“Một nhóm xông lên trước giải quyết bọn gác đêm, chờ nhóm này rút lui thì đánh trực diện, còn một nhóm yểm hộ phía sau.” Anh tạm dừng, hít một hơi thật sâu.

“Chúng ta phải tìm được các cô ấy trước khi địch đến, nếu không Nok có thể sẽ chó cùng rứt giậu.”

Anh nhắm mắt lại, trước mắt toàn là hình ảnh Lục Cảnh lao vào biển lửa.

Người đàn ông nho nhã kia đã không quay về nữa.

“Mong là hai người họ ở cùng nhau.”

Tống Hoài Cẩn chỉ nghĩ đến Lục Duy, từ lúc lên tàu đã bắt đầu im lặng cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện.

“A.” Ngay sau đó, anh tự chế giễu mình ngây thơ: “Mặc dù không thực tế cho lắm.”

Nếu muốn chơi trò trốn tìm thì Nok sẽ không để hai người ở cùng nhau. Bọn họ đã quá hiểu cái tên ấy rồi.

“Sắp đến nơi.” Người đàn ông trong bóng đêm thong thả nói chuyện, đôi mắt anh luôn nhìn con tàu kia.

Sau khi nói xong câu này, tiếng máy móc vang lên trong khoang tàu chật hẹp.

“Cẩn thận!” Trình Sâm đột nhiên giữ bả vai Lục Duy, cô không quen đường đi trên tàu, suýt chút nữa đã đá vào hộp kim loại.

Lục Duy trừng mắt thở gấp, sợ hãi nhìn hộp chữ nhật bày trên mặt đất. Cô nắm lấy cánh tay đang đặt trên vai mình, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đi với tôi đi!”

“Không ai được rời đi cả.” Giọng nam lạnh lùng vang lên, hai người đằng trước như bị dội một chậu nước đá, cả hai giật mình vì giọng nói này, lỗ chân lông cả người dựng đứng hết lên.

Lục Duy sững sờ vài giây rồi cau mày lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào khúc cua, muốn tự mình chứng thực.

“Anh?”

Sự yeutruyen.net thật ngay trước mắt, cô lắc đầu không thể tin nổi, vừa nhìn anh ta rồi nhìn khuôn mặt không chút ngạc nhiên của Trình Sâm.

“Các anh…”

Mạnh Húc ngẩng đầu nở nụ cười lễ phép như bình thường, cứ như cô không phải tù nhân mà vẫn là “cô chủ” của anh ta vậy.

“Chúng tôi.”

Anh ta quay sang nhìn Trình Sâm, nụ cười đã thay đổi: “Là anh em.”

“Cô chủ, khiến cô uất ức rồi.”

“Ầm!” Cánh cửa sắt nặng nề khoá lại từ bên ngoài, cô gái ngất xỉu bị ném vào căn phòng ban nãy.

Gương mặt Mạnh Húc không còn vẻ nhã nhặn nữa, anh ta nắm lấy cổ áo Trình Sâm rồi đè mạnh cậu ta vào tường, đáy mắt đỏ lên, hàm răng cắn chặt giống như một con thú điên.

Đột nhiên anh ta đến trước mặt Trình Sâm, mũi hai người gần như chạm vào nhau.

“Trước kia mày nói thế nào? Giúp bà ấy báo thù, bây giờ thì sao hả? Mẹ nó, mày làm như thế này à! Nok mà biết thì sẽ có hậu quả gì?”

Mạnh Húc cố gắng hạ thấp giọng, âm thanh nặng nề chấn động màng nhĩ Trình Sâm.

“Rối loạn tâm tư chỉ vì một con đàn bà, có khác gì thằng chó đẻ yeutruyen.net Tần Dập đâu! Nói đi!”

Trình Sâm nhắm nghiền hai mắt, không phản kháng được, cậu ta bị ép phải ngẩng đầu lên.

“Anh đã thừa nhận rồi mà vẫn lừa tôi? Cho đến bây giờ anh chỉ xem tôi như một công cụ không có trái tim, không có linh hồn, gạt hết suy nghĩ cảm xúc sang một bên, tuyệt đối nghe lời, anh nói gì thì phải nghe đó.”

“Anh muốn tôi nghỉ học, tôi đã nghỉ học. Muốn tôi giết người, tôi cũng đã làm.”

Trình Sâm đột nhiên bật cười rồi mở mắt ra, đôi mắt trong veo: “Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù, tôi cũng tin không chút nghi ngờ.”

Chapter
1 Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2 Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3 Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4 Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5 Chương 5: Bà chủ của các người
6 Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7 Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8 Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9 Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10 Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11 Chương 11: Cô không dám chạm vào
12 Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13 Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14 Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15 Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16 Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17 Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18 Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19 Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20 Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21 Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22 Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23 Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24 Chương 24: Anh nói đúng
25 Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26 Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27 Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28 Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29 Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30 Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31 Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32 Chương 32: Dù đó là sự thật
33 Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34 Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35 Chương 35: “Sợ à?”
36 Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37 Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38 Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39 Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40 Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41 Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42 Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43 Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44 Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45 Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46 Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47 Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48 Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49 Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50 Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51 Chương 51: Ở trước mặt cô
52 Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53 Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54 Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55 Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56 Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57 Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58 Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59 Chương 59: Con bé? Thích không?
60 Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61 Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62 Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63 Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64 Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65 Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66 Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67 Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68 Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69 Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70 Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71 Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72 Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73 Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74 Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75 Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76 Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77 Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78 Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79 Chương 79: Lễ cưới
80 Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81 Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82 Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83 Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84 Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85 Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86 Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87 Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88 Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89 Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90 Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91 Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92 Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2
Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3
Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4
Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5
Chương 5: Bà chủ của các người
6
Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7
Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8
Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9
Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10
Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11
Chương 11: Cô không dám chạm vào
12
Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13
Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14
Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15
Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16
Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17
Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18
Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19
Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20
Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21
Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22
Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23
Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24
Chương 24: Anh nói đúng
25
Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26
Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27
Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28
Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29
Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30
Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31
Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32
Chương 32: Dù đó là sự thật
33
Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34
Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35
Chương 35: “Sợ à?”
36
Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37
Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38
Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39
Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40
Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41
Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42
Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43
Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44
Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45
Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46
Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47
Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48
Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49
Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50
Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51
Chương 51: Ở trước mặt cô
52
Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53
Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54
Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55
Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56
Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57
Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58
Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59
Chương 59: Con bé? Thích không?
60
Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61
Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62
Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63
Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64
Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65
Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66
Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67
Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68
Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69
Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70
Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71
Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72
Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73
Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74
Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75
Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76
Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77
Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78
Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79
Chương 79: Lễ cưới
80
Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81
Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82
Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83
Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84
Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85
Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86
Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87
Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88
Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89
Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90
Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91
Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92
Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.