Chương 60-1: Trốn khỏi Thiên Linh (1)

Editor: Tiêu Tương

Ngay sau đó, bốn phía xuất hiện rất nhiều xe đẩy lửa, lao đến đám người đông nghịt. Thấy thế, bách tính nhao nhao chạy trốn. Bởi vì có quá nhiều người, nên cấm vệ quân Thiên Linh căn bản không thể ngăn được.

Không tới một khắc đồng hồ, rất nhiều dân chúng đã phá vỡ hàng rào, chạy về phía trung tâm.

Các quan viên nhìn thấy đám người ùa tới, sợ đến mức trốn ra sau lưng hoàng thượng. Mà trước mặt hoàng thượng, một lá chắn bảo vệ vững chắc được dựng lên.

Thấy tình hình này, Quân Mặc Hiên nhân lúc rối loạn, tiến lên chuẩn bị dẫn Dạ Hi đi. Vậy mà, lại bị mười người áo đen ngăn lại.

Quân Mặc Hiên lạnh lùng nhìn mười người áo đen, trong mắt phảng phất như có kim quang hiện ra. Mặc dù, kim quang rất yếu, nhưng vẫn bị Dạ Hi nhìn thấy.

Dạ Hi không khỏi cau mày, rốt cuộc Quân Mặc Hiên đã luyện võ công gì, tại sao trong mắt lại hiện kim quang.

Thật ra, Dạ Hi không biết là, đó cũng không phải võ công, mà là một thứ khác.

Vậy mà, đang lúc Quân Mặc Hiên định nhân lúc rối loạn loạn dẫn Dạ Hi trốn đi, thì đột nhiên Nam Cung Trần ở bên cạnh lên tiếng.

"Phụ hoàng, hãy để Dạ Hi rời đi, nếu không con sẽ chết ở trước mặt người!" Nam Cung Trần cầm chủy thủ trong tay nhắm thẳng vào ngực. Hắn vẫn không thể trơ mắt nhìn Dạ Hi chết.

Cho dù nàng có tổn thương hắn. di,e.nd;an. l/eq;uy,don

Thấy thế, không chỉ có Quân Mặc Hiên và Dạ Hi sững sờ, ngay cả Nam Cung Chấn cũng là vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Nam Cung Trần. Tại sao, chỉ là một nữ tử thôi mà, vì sao Nam Cung Trần lại xem trọng nàng ta như thế.

"Nam Cung Trần, con điên rồi, con có biết bản thân con đang làm gì không? Không có Dạ Hi, con sẽ chết." Nam Cung Chấn giận dữ lên tiếng, giờ phút này, hắn cũng không quản được nhiều như vậy. Sớm muộn gì bí mật này cũng sẽ có người biết.

Lời này vừa nói ra, mọi người ngươi nhìn ta...ta nhìn ngươi, vẻ mặt nghi ngờ không giải thích được.

"Con biết rõ, nhưng nhi thần không muốn thấy Hi Nhi chết!" Vẻ mặt Nam Cung Trần kiên định nói, chủy thủ trong tay lại gần thêm mấy phần.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên nhanh chóng tiến lên đánh rơi chủy thủ của Nam Cung Trần, vẻ mặt tức giận nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng làm như vậy, Hi Nhi sẽ biết ơn ngươi sao? Ngu xuẩn!"

Thật không biết tên Nam Cung Trần này có đầu óc hay không, hắn cho là làm như vậy, thì Nam Cung Chấn sẽ thả bọn họ đi sao? Không thể nào, cho dù ngoài mặt đồng ý, nhưng lão ta sẽ vẫn lén lút phái người truy kích bọn họ.

Quân Mặc Hiên tức giận hất Nam Cung Trần ra, lần nữa trở lại bên cạnh Dạ Hi. Bị Nam Cung Trần quấy rối như vậy, bọn họ mất đi cơ hội tốt nhất để đưa Hi Nhi đi. Hy vọng duy nhất là, sau một đòn toàn lực của hắn có thể cản được những người này.

Loại lực lượng này, bây giờ hắn chỉ có thể thúc giục một lần, cho nên phải cẩn thận.

Thấy chủy thủ trong tay Nam Cung Trần biến mất, Nam Cung Chấn lập tức phái người giữ chặt Nam Cung Trần, con trai hắn đã như vậy, không thể chết được.

Cùng lúc đó, vô số cao thủ bao vây chặt chẽ đám người Dạ Hi.

Bệnh tình của Nam Cung Trần đã càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ còn có thể dùng thiên sơn tuyết liên để nuôi dưỡng, nhưng Nam Cung Chấn sợ một ngày nào đó thiên sơn tuyết liên cũng không có tác dụng nữa.

Nhìn đứa con trai duy nhất của mình, trong mắt Nam Cung Chấn hiện vẻ ác độc, Dạ Hi, đừng trách hắn lòng dạ độc ác, phất tay, ra hiệu cho bọn thị vệ tấn công hai người Dạ Hi.

Trong nháy mắt, hai bên khai chiến, rất dễ nhận thấy, người của Quân Mặc Hiên vốn không phải là đối thủ của Thiên Linh. Cũng không biết những võ sĩ Thiên Linh này rốt cuộc đã luyện môn võ công gì. Cùng tuổi, nhưng võ công của người Thiên Linh lại mạnh hơn gấp mấy trăm lần so với người Thiên Thần.

Thấy thế, kim quang trong mắt Quân Mặc Hiên ngưng tụ, một luồng nội lực mạnh mẽ đột nhiên phát ra từ cơ thể hắn. Lực lượng kia đạt đến trình độ trên cả tuyệt vời, còn mạnh mẽ hơn nội gia cao thủ.

Giống như từ một chiếc võng khổng lồ tản ra bốn phía, ngang ngược xuyên qua đòn tấn công của kẻ địch.

Bị nội lực đánh thẳng vào, người xung quanh bị bắn ra.

"Trần Nhi, không phải là hắn uống Long Huyết chứ?" Sắc mặt Nam Cung Chấn vô cùng khó coi nhìn Quân Mặc Hiên chằm chằm, nếu không phải uống Long Huyết tại sao hắn có thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy.

Nam Cung Trần ở bên cạnh cũng không hiểu, bọn họ cũng đều biết Long Vương cốc vốn không có Long Huyết, nhưng võ công của Quân Mặc Hiên gia tăng mãnh liệt cũng là sự thật không thể chối cãi.

Dường như bị Quân Mặc Hiên dọa sợ, người xung quanh đều không dám ra tay.

Khóe miệng Quân Mặc Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, ôm Dạ Hi rời đi, ngay sau đó Vân Thanh Phong cũng rời đi theo.

Nam Cung Chấn lấy lại tinh thần, nhìn Quân Mặc Hiên đã đi xa, tức giận nói: "Đuổi theo cho trẫm, bắt hai người kia trở lại cho trẫm." Lần này hắn không chỉ muốn Dạ Hi, mà còn có cả Quân Mặc Hiên.

Một người mạnh mẽ như vậy ở Thiên Thần, hắn không an tâm.

Vậy mà, Nam Cung Chấn vừa dứt lời, Nam Cung Trần lại lên tiếng ngăn cản: "Khoan, không được đuổi theo."

"Trần Nhi, con......." Nam Cung Chấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Nam Cung Trần chằm chằm, hắn đây là muốn làm gì.

"Phụ hoàng." Sắc mặt Nam Cung Trần trắng bệch, mặc dù vừa rồi Quân Mặc Hiên đánh rơi chủy thủ, nhưng mà, chủy thủ lại làm rách da tay của hắn.

Nhìn sắc mặt của Nam Cung Trần không tốt, Nam Cung Chấn vội vàng tiến lên, quả nhiên, hỉ phục màu đỏ đã rỉ ra một vài tia máu.

"Người tới, truyền thái y, mau truyền thái y cho trẫm." Nam Cung Chấn lo lắng quát lớn.

Nam Cung Trần không thể bị thương, cho dù là trầy da nhẹ cũng sẽ nguy hiểm tính mạng của hắn. Cho nên Nam Cung Chấn mới có thể lo lắng như vậy.

Vậy mà lúc này, Nam Cung Trần vẫn không quên cầu xin phụ hoàng hắn: "Thả Hi Nhi, nếu không con sẽ không trị liệu."

Nghe vậy, trong mắt Nam Cung Chấn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám đem tính mạng người con trai duy nhất của hắn ra nói giỡn. Ngay sau đó, hạ lệnh cho thị vệ truy kích Dạ Hi rút lui. di,e.nd;an.l/eq;uy,don

Chỉ là, ngoài mặt cho người rút lui, nhưng sau lưng lại không hề làm như vậy. Hắn nhất định phải bắt được Dạ Hi. Nhưng mà chuyện này chỉ có thể âm thầm tiến hành.

Mà bên này, sau khi Dạ Hi chạy trốn vẫn lâm vào trong trầm tư, rốt cuộc Nam Cung Trần có ý gì, nàng không cho rằng một người mới chỉ gặp mặt vài lần sẽ đánh đổi mạng sống vì đối phương. Cái này không phù hợp với quy luật đi. Còn cái loại cảm giác bài xích quen thuộc đó là như thế nào?

Sau lưng, Quân Mặc Hiên thấy bộ dáng này của Dạ Hi, trong lòng ghen tức. Hi Nhi sẽ không bị hành động vừa rồi của Nam Cung Trần làm cảm động chứ. Vì một nữ nhân mà lấy cái chết uy hiếp cha của mình, ngay cả hắn cũng có chút cảm động.

Nghĩ vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên càng ngày càng không bình tĩnh. Dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng đã ra khỏi kinh đô Thiên Linh, Nam Cung Chấn cũng không giống người không giữ chữ tín. Vì vậy, tốc độ ba người đi chậm lại, cũng không gấp gáp lên đường.

Lúc này, ba người Quân Mặc Hiên đang thong dong đi ở vùng ngoại thành.

"Hi Nhi, đang suy nghĩ gì?" Quân Mặc Hiên tiến lên trước hỏi.

"Hả, chàng đang gọi ta?" Suy nghĩ của Dạ Hi bị kéo trở về, vẻ mặt mê man nhìn Quân Mặc Hiên.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên càng thêm tức giận, không phải là thật chứ, Hi Nhi bị cảm động rồi sao? Vì vậy, Quân Mặc Hiên đáng thương nhìn Dạ Hi, vẻ mặt kia cùng hình tượng vương gia ngốc năm đó không bàn mà hợp.

Trong nháy mắt, da đầu Dạ Hi run lên, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, vẻ mặt Quân Mặc Hiên như thế đã trở thành cơn ác mộng của Dạ Hi. Bởi vì, chỉ cần hắn vừa lộ ra vẻ mặt này, nàng đều sẽ bị Quân Mặc Hiên đẩy ngã lên trên giường khai chiến, không làm xương cốt toàn thân nàng rã rời, tiểu tử này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.

Ban đầu Dạ Hi đúng là không có đầu óc, mới có thể cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Quân Mặc Hiên rất đáng yêu. Đáng yêu em gái ngươi đó, hắn quả thật  chính là một lão sắc lang.

"Mặc....... Chúng ta chính là đang vất vả chạy trốn, chàng cũng đừng làm bậy." Vẻ mặt Dạ Hi phòng bị nhìn Quân Mặc Hiên, nét mặt kia thật giống như Quân Mặc Hiên là hồng thủy, là thú dữ.

Thấy thế, khóe miệng Quân Mặc Hiên giật giật, hắn đáng sợ như thế sao? Ngay cả nương tử nhà hắn cũng sợ hắn như vậy. Cái này không đúng lắm, trước kia nương tử rất thích vẻ mặt này của hắn mà.

Thật chẳng lẽ bị tiểu tử Nam Cung Trần kia làm cho cảm động, thay lòng rồi? Nhất thời, lòng Quân Mặc Hiên hoảng sợ, xem ra sau này trở về, hắn phải giao lưu nhiều hơn với một số hảo hữu của Dạ Hi mới được. 

Mà Dạ Hi, không hiểu vì sao đi vào miệng cọp, mãi đến sau khi trở về bị Quân Mặc Hiên tiến hành vây ở trên giường ba ngày ba đêm, nàng cũng không biết mình đã chọc tới hắn khi nào. Chỉ là, đây đều là chuyện sau này.

Lúc này, Vân Thanh Phong cách đó không xa không nhìn nổi nữa. Xuốt dọc đường đi, hắn giống như một cây nến vô cùng sáng chiếu hai người Quân Mặc Hiên và Dạ Hi.

Vì vậy, bất mãn lên tiếng nói: "Mặc, ta nói này, các ngươi có thể thương xót kẻ cô đơn là ta đây không. Đừng âu yếm trước mặt của ta nữa, như vậy khiến người cảm thấy rất khó chịu."

"Nếu ấm ức, ngươi cũng có thể tìm nữ nhân tới làm cho chúng ta chán ghét." Vẻ mặt Quân Mặc Hiên bình tĩnh nói, nói xong, vẫn còn rất không biết điều, ngay trước mặt Vân Thanh Phong, hôn Dạ Hi một cái.

Thấy thế, Vân Thanh Phong trợn trừng mắt nhìn hai người, trong lòng thầm mắng: vô sỉ, vô sỉ mà, hai người này sao lại không biết xấu hổ như vậy. Quân Mặc Hiên ngươi chờ đấy cho lão tử, đợi lão tử theo đuổi được Lăng Vi Vi, ta con mẹ nó ngày ngày khiến ngươi khó chịu.

Vân Thanh Phong thề trong lòng, nhưng nghĩ đến thái độ của Lăng Vi Vi, hắn có cảm giác, con đường theo đuổi vợ vẫn còn rất xa xôi.

Đang lúc mấy người nói chuyện phiếm, không khí chung quanh dao động mạnh.

Dạ Hi cau mày, chẳng lẽ là Nam Cung Chấn lật lọng. Quả nhiên, Dạ Hi còn chưa suy nghĩ xong, mười hai ám sứ của Thiên Linh xuất hiện ở trước mặt Dạ Hi, vây quanh ba người.

"Hèn hạ." Dạ Hi khẽ nguyền rủa một tiếng, tức giận chờ người tới.

Vân Thanh Phong ở bên cạnh cũng là vẻ mặt táo bón nhìn mười hai ám sứ của Thiên Linh, hắn biết những người này. Gia gia hắn đã từng nói, Thiên Linh có mười hai thánh sử và mười hai Ám sứ, thánh sử phụ trách việc tiếp xúc với các quốc gia, võ công cũng không tốt lắm. Mà mười hai ám sứ của Thiên Linh lại không như vậy, võ công cực cao, chuyên giúp hoàng tộc của Thiên Linh giải quyết phiền toái.

"Các ngươi muốn bổn tọa tự mình ra tay, hay là ngoan ngoãn đầu hàng?" Một người trong ám sứ kiêu ngạo nói. Bình thường một người bọn họ ra mặt, cũng đã vô địch. Mà nay, mười hai người cùng xuất hiện, đã là cho Dạ Hi mặt mũi rồi.

Nghe vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, đầu hàng, trong đời hắn còn chưa từng xuất hiện hai chữ này. di,e.nd;an.l/eq;uy,don

"Trả cho các ngươi một câu, các ngươi ngoan ngoãn tự mình kết thúc chứ, hay là bổn vương tiễn các ngươi một đoạn đường?" Cũng là ngang ngược, hung hang càn quẫy như vậy, nhưng lại để cho người ta cảm thấy, khí thế vương giả của Quân Mặc Hiên mạnh hơn một phần.

"Cuồng vọng!" Ám sứ châm biếm một tiếng. Cùng lúc đó, mười hai người đều xuất hiện, bắt đầu tấn công về phía ba người.

Mặc dù võ công của những người này chưa đạt tới trình độ trên cả tuyệt vời, nhưng lại không kém là bao nhiêu. Nhưng mà bọn hắn rất khinh địch, vì vậy, vào lúc này, ba người ứng đối vẫn không tính là rất cố hết sức.

Thấy thế, trong đầu Dạ Hi hiện lên ý tưởng, cứng đối cứng hiển nhiên không được. Ngay sau đó nháy mắt với hai người Quân Mặc Hiên, ý bảo hai người cuốn lấy bọn họ.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên hiểu ý, ngay sau đó thúc giục nội lực ngăn cản mười hai ám sứ tấn công. Đồng thời, cũng giúp Dạ Hi mở ra một con đường. 

Lúc gần đi, Dạ Hi làm vài động tác tay với Quân Mặc Hiên, liền nhanh chóng chạy trốn.

Mười hai ám sứ thấy Dạ Hi chạy trốn, cũng không ham chiến, muốn xông phá vòng vây của Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong, đuổi theo Dạ Hi. Nhưng mà, Quân Mặc Hiên và Vân Thanh phong dốc hết toàn lực ngăn cản, cũng không phải phá giải dễ dàng như vậy.

Mắt thấy thời cơ đã đến, Quân Mặc Hiên nháy mắt ra hiệu cho Vân Thanh Phong. Hai người đi theo phương hướng Dạ Hi vừa chạy trốn, nhanh chóng thoát đi.

Khinh công của hai người rất tốt, sau khi hợp lại với Dạ Hi, mười hai ám sứ vẫn chưa chạy tới.

Dạ Hi dẫn hai người trốn đến nơi bí mật, cũng không lâu lắm, mười hai ám sứ đã đuổi tới, nhìn rừng cây trước mắt, mọi người chau mày.

Chapter
1 Chương 1: Đêm động phòng hoa chúc bất ngờ
2 Chương 2: Độc miệng
3 Chương 3: Chọc người tức chết không đền mạng
4 Chương 4: Cảnh xuân bên hồ
5 Chương 5: Quân Mặc Hiên phát điên
6 Chương 6: Tính sổ sau
7 Chương 7: Tiến cung diện thánh
8 Chương 8: Mùa đông bắt bươm bướm
9 Chương 9: Ác chỉnh Đức phi
10 Chương 10: Lại mặt bị chặn
11 Chương 11: Nữ nghi gả ra người như bát nước đổ đi
12 Chương 12: Đi chết cho ta
13 Chương 13: Thái tử tới cửa khiêu khích
14 Chương 14: Tống nàng cho nhị hoàng tử
15 Chương 15: Quân Mặc Hiên bị bắt
16 Chương 16: Hắn là môn chủ Long Môn
17 Chương 17: Thiếu chút nữa đã phát hiện
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24: Tiểu vân vân
25 Chương 25: Quân Mặc Hiên ghen
26 Chương 26: Ác chỉnh nhị hoàng tử
27 Chương 27: Giả trư ăn lão hổ
28 Chương 28: Kỳ ngộ tại Vạn Hoa lâu
29 Chương 29: Không phải tổn thương người bình thường
30 Chương 30: Thân phận bị vạch trần
31 Chương 31: Sát thủ cũng đỏ mặt
32 Chương 32: Hậu quả về trễ
33 Chương 33: Tiến thoái lưỡng nan
34 Chương 34: Tin tức kình bạo
35 Chương 35: Đây là muốn làm đại sự
36 Chương 36: Dạ Hi cứ như vậy mà bị bán
37 Chương 37: Màn che mặt bí ẩn
38 Chương 38: Có phải rất ấm áp không
39 Chương 39: Dạ Hi bị bắt
40 Chương 40: Môn chủ tới cứu
41 Chương 41: Lão đầu kỳ quái
42 Chương 42: Sủng thê vô độ
43 Chương 43: Tắm nước lạnh, rất lạnh
44 Chương 44: Bán đấu giá thái tử (1)
45 Chương 45: Bán đấu giá thái tử (2)
46 Chương 46: Tên ngốc muốn làm hoàng đế
47 Chương 47: Thì ra hắn không ngốc
48 Chương 48: Chân thành tỏ tình
49 Chương 49: Ba mươi sáu kế theo đuổi nữ nhân
50 Chương 50: Đây chỉ mới là bắt đầu?
51 Chương 51: Người của ta thì phải bảo vệ đến cùng
52 Chương 51-2: Đoạn thứ 2: Gió nổi mây phun
53 Chương 51-3: Đoạn thứ ba: Sơn động mê tình
54 Chương 51-4: Đoạn thứ bốn: Tuyệt sát trận
55 Chương 51-5: Đoạn thứ năm: Phong vân tái khởi
56 Chương 51-6: Đoạn thứ sáu: Dị năng thức tỉnh
57 Chương 51-7: Đoạn thứ bảy: Huyết tẩy
58 Chương 51-8: Đoạn thứ tám: Năm năm sau trở về
59 Chương 52-1: Thừa nhận cha con (1)
60 Chương 52-2: Thừa nhận cha con (2)
61 Chương 52-3: Thừa nhận cha con (3)
62 Chương 53-1: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (1)
63 Chương 53-2: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (2)
64 Chương 53-3: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (3)
65 Chương 54-1: Cảnh giới chỉnh người cao nhất (1)
66 Chương 54-2: Cảnh giới chỉnh người cao nhất (2)
67 Chương 54-3: Cảnh giới chỉnh người cao nhất (3)
68 Chương 55: Tình thế khó xử
69 Chương 55-2: Tình thế khó xử (2)
70 Chương 55-3: Tình thế khó xử (3)
71 Chương 56-1: Long Vương cốc (1)
72 Chương 56-2: Long Vương cốc (2)
73 Chương 56-3: Long Vương cốc (3)
74 Chương 57-1: Chiêu thức tán gái tuyệt vời (1)
75 Chương 57-2: Chiêu thức tán gái tuyệt vời (2)
76 Chương 57-3: Chiêu thức tán gái tuyệt vời (3)
77 Chương 58: Yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân
78 Chương 58-2: Yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân (2)
79 Chương 58-3: Yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân (3)
80 Chương 59-1: Cướp dâu (1)
81 Chương 59-2: Cướp dâu (2)
82 Chương 59-3: Cướp dâu (3)
83 Chương 60-1: Trốn khỏi Thiên Linh (1)
84 Chương 60-2: Trốn khỏi Thiên Linh (2)
85 Chương 60-3: Trốn khỏi Thiên Linh (3)
86 Chương 61-1: Mẫu tử dạo sòng bạc (1)
87 Chương 61-2: Mẫu tử dạo sòng bạc (2)
88 Chương 62: Tiểu Tư Mặc trúng độc
89 Chương 63-1: Tiểu Tư Mặc trúng độc, tiểu Hi Hi làm khó dễ (1)
90 Chương 63-2: Tiểu Tư Mặc trúng độc, tiểu Hi Hi làm khó dễ (2)
91 Chương 64: Để cho Tiểu Mặc Tử quạt gió giúp ngài
92 Chương 64-2: Để Tiểu Mặc Tử quạt gió giúp ngài (2)
93 Chương 65-1: Cái này gọi là tận dụng triệt để (1)
94 Chương 65-2: Cài này gọi là tận dụng triệt để
95 Chương 66-1: Nguồn gốc lời nguyền của Thiên Linh
96 Chương 66-2: Nguồn gốc lời nguyền rủa của Thiên Linh
97 Chương 67-1: Bắt đầu phản kích (1)
98 Chương 67-2: Bắt đầu phản kích (2)
99 Chương 68-1: Chiến thư (1)
100 Chương 68-2: Chiến thư (2)
101 Chương 69: Đêm trước chiến tranh (1)
102 Chương 70: Đêm trước chiến tranh (2)
103 Chương 71: Đêm trước chiến tranh (3)
104 Chương 72: Đêm trước chiến tranh (4)
105 Chương 73: Đêm trước chiến tranh (5)
106 Chương 74: Bí mật của Quân Mặc Hiên
107 Chương 75: Đánh bậy đánh bạ (1)
108 Chương 76: Đánh bậy đánh bạ (2)
109 Chương 77: Sau khi giành thắng lợi
110 Chương 78: Rượu chè, ăn uống quá độ nên tiêu hóa kém
111 Chương 79-1: Thiên Linh không chiến mà hàng (1)
112 Chương 79-2: Thiên Linh không đánh mà hàng (2)
113 Chương 80-1: Cuộc hành trình trên sa mạc (1)
114 Chương 80-2: Cuộc hành trình trên sa mạc
115 Chương 81-1: Cổ tình
116 Chương 81-2: Cổ tình (2)
117 Chương 82: Tỏa Thược quốc đi như thế nào?
118 Chương 83: Trận pháp quỷ di
119 Chương 84: Phải kết thúc rồi!
120 Chương 85: Đại kết thúc vội vàng
Chapter

Updated 120 Episodes

1
Chương 1: Đêm động phòng hoa chúc bất ngờ
2
Chương 2: Độc miệng
3
Chương 3: Chọc người tức chết không đền mạng
4
Chương 4: Cảnh xuân bên hồ
5
Chương 5: Quân Mặc Hiên phát điên
6
Chương 6: Tính sổ sau
7
Chương 7: Tiến cung diện thánh
8
Chương 8: Mùa đông bắt bươm bướm
9
Chương 9: Ác chỉnh Đức phi
10
Chương 10: Lại mặt bị chặn
11
Chương 11: Nữ nghi gả ra người như bát nước đổ đi
12
Chương 12: Đi chết cho ta
13
Chương 13: Thái tử tới cửa khiêu khích
14
Chương 14: Tống nàng cho nhị hoàng tử
15
Chương 15: Quân Mặc Hiên bị bắt
16
Chương 16: Hắn là môn chủ Long Môn
17
Chương 17: Thiếu chút nữa đã phát hiện
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24: Tiểu vân vân
25
Chương 25: Quân Mặc Hiên ghen
26
Chương 26: Ác chỉnh nhị hoàng tử
27
Chương 27: Giả trư ăn lão hổ
28
Chương 28: Kỳ ngộ tại Vạn Hoa lâu
29
Chương 29: Không phải tổn thương người bình thường
30
Chương 30: Thân phận bị vạch trần
31
Chương 31: Sát thủ cũng đỏ mặt
32
Chương 32: Hậu quả về trễ
33
Chương 33: Tiến thoái lưỡng nan
34
Chương 34: Tin tức kình bạo
35
Chương 35: Đây là muốn làm đại sự
36
Chương 36: Dạ Hi cứ như vậy mà bị bán
37
Chương 37: Màn che mặt bí ẩn
38
Chương 38: Có phải rất ấm áp không
39
Chương 39: Dạ Hi bị bắt
40
Chương 40: Môn chủ tới cứu
41
Chương 41: Lão đầu kỳ quái
42
Chương 42: Sủng thê vô độ
43
Chương 43: Tắm nước lạnh, rất lạnh
44
Chương 44: Bán đấu giá thái tử (1)
45
Chương 45: Bán đấu giá thái tử (2)
46
Chương 46: Tên ngốc muốn làm hoàng đế
47
Chương 47: Thì ra hắn không ngốc
48
Chương 48: Chân thành tỏ tình
49
Chương 49: Ba mươi sáu kế theo đuổi nữ nhân
50
Chương 50: Đây chỉ mới là bắt đầu?
51
Chương 51: Người của ta thì phải bảo vệ đến cùng
52
Chương 51-2: Đoạn thứ 2: Gió nổi mây phun
53
Chương 51-3: Đoạn thứ ba: Sơn động mê tình
54
Chương 51-4: Đoạn thứ bốn: Tuyệt sát trận
55
Chương 51-5: Đoạn thứ năm: Phong vân tái khởi
56
Chương 51-6: Đoạn thứ sáu: Dị năng thức tỉnh
57
Chương 51-7: Đoạn thứ bảy: Huyết tẩy
58
Chương 51-8: Đoạn thứ tám: Năm năm sau trở về
59
Chương 52-1: Thừa nhận cha con (1)
60
Chương 52-2: Thừa nhận cha con (2)
61
Chương 52-3: Thừa nhận cha con (3)
62
Chương 53-1: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (1)
63
Chương 53-2: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (2)
64
Chương 53-3: Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (3)
65
Chương 54-1: Cảnh giới chỉnh người cao nhất (1)
66
Chương 54-2: Cảnh giới chỉnh người cao nhất (2)
67
Chương 54-3: Cảnh giới chỉnh người cao nhất (3)
68
Chương 55: Tình thế khó xử
69
Chương 55-2: Tình thế khó xử (2)
70
Chương 55-3: Tình thế khó xử (3)
71
Chương 56-1: Long Vương cốc (1)
72
Chương 56-2: Long Vương cốc (2)
73
Chương 56-3: Long Vương cốc (3)
74
Chương 57-1: Chiêu thức tán gái tuyệt vời (1)
75
Chương 57-2: Chiêu thức tán gái tuyệt vời (2)
76
Chương 57-3: Chiêu thức tán gái tuyệt vời (3)
77
Chương 58: Yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân
78
Chương 58-2: Yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân (2)
79
Chương 58-3: Yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân (3)
80
Chương 59-1: Cướp dâu (1)
81
Chương 59-2: Cướp dâu (2)
82
Chương 59-3: Cướp dâu (3)
83
Chương 60-1: Trốn khỏi Thiên Linh (1)
84
Chương 60-2: Trốn khỏi Thiên Linh (2)
85
Chương 60-3: Trốn khỏi Thiên Linh (3)
86
Chương 61-1: Mẫu tử dạo sòng bạc (1)
87
Chương 61-2: Mẫu tử dạo sòng bạc (2)
88
Chương 62: Tiểu Tư Mặc trúng độc
89
Chương 63-1: Tiểu Tư Mặc trúng độc, tiểu Hi Hi làm khó dễ (1)
90
Chương 63-2: Tiểu Tư Mặc trúng độc, tiểu Hi Hi làm khó dễ (2)
91
Chương 64: Để cho Tiểu Mặc Tử quạt gió giúp ngài
92
Chương 64-2: Để Tiểu Mặc Tử quạt gió giúp ngài (2)
93
Chương 65-1: Cái này gọi là tận dụng triệt để (1)
94
Chương 65-2: Cài này gọi là tận dụng triệt để
95
Chương 66-1: Nguồn gốc lời nguyền của Thiên Linh
96
Chương 66-2: Nguồn gốc lời nguyền rủa của Thiên Linh
97
Chương 67-1: Bắt đầu phản kích (1)
98
Chương 67-2: Bắt đầu phản kích (2)
99
Chương 68-1: Chiến thư (1)
100
Chương 68-2: Chiến thư (2)
101
Chương 69: Đêm trước chiến tranh (1)
102
Chương 70: Đêm trước chiến tranh (2)
103
Chương 71: Đêm trước chiến tranh (3)
104
Chương 72: Đêm trước chiến tranh (4)
105
Chương 73: Đêm trước chiến tranh (5)
106
Chương 74: Bí mật của Quân Mặc Hiên
107
Chương 75: Đánh bậy đánh bạ (1)
108
Chương 76: Đánh bậy đánh bạ (2)
109
Chương 77: Sau khi giành thắng lợi
110
Chương 78: Rượu chè, ăn uống quá độ nên tiêu hóa kém
111
Chương 79-1: Thiên Linh không chiến mà hàng (1)
112
Chương 79-2: Thiên Linh không đánh mà hàng (2)
113
Chương 80-1: Cuộc hành trình trên sa mạc (1)
114
Chương 80-2: Cuộc hành trình trên sa mạc
115
Chương 81-1: Cổ tình
116
Chương 81-2: Cổ tình (2)
117
Chương 82: Tỏa Thược quốc đi như thế nào?
118
Chương 83: Trận pháp quỷ di
119
Chương 84: Phải kết thúc rồi!
120
Chương 85: Đại kết thúc vội vàng