Chương 6: Một Hồi Toan Tính 2

Phải nói, Phượng Huyền không phải con ruột của Thái Hậu cùng Tiên đế năm ấy, hắn chỉ là con của sủng phi đã mất.

Nhưng Tiên đế vô cùng quyến luyến nàng, vậy nên đã lập Phượng Huyền làm Thái tử, cho Thái Hậu là bây giờ được làm mẹ nuôi của hắn.

Vẫn nói mẹ nuôi không tốt bằng mẹ ruột, Thái hậu vô cùng khó chịu bởi vì con nàng là Tam hoàng tử Phượng Dạ không được kế ngôi, vậy nên khi Phượng Huyền đăng cơ, nàng luôn tìm cách hại Phượng Huyền — đỉnh điểm là ép hắn chỉ có duy nhất một hoàng hậu, lại còn là nam nhân!

Mộ Diệp đương nhiên biết ý đồ của Thái hậu.

Nàng vừa ép hắn lấy y một thân nam nhân, vừa rao ra bên ngoài quan hệ của y cùng Phượng Huyền không tốt, khiến cho phụ thân y không thích Phượng Huyền, trong khi đó, tay ông nắm hàng vạn binh sĩ, gần như có thể trấn áp triều đình.

Tất cả, cũng chỉ vì Phượng Dạ — muốn hắn lấy ngôi.

Mộ Diệp xoa bên má bị tát đến sưng đỏ, y nhếch môi : “ Nếu phụ thân của ta mà biết Thái hậu đánh ta, người sẽ không vui vẻ gì đâu ”.

Thái Hậu thoáng xám mặt, nàng luôn muốn lợi dụng Mộ tướng quân để Phượng Dạ có thể đoạt ngôi.

Hiện tại lại ra tay với Mộ Diệp như vậy, nếu để y nói với Mộ Quân điều này.

.

.

Nàng vội vàng đứng dậy, “ Chuyện này ai gia sẽ không tính toán với ngươi nữa! Ai gia sẽ mắt nhắm mắt mở cho hắn ban Tuyết Linh Chi làm Tuyết phi, nhưng ai gia cấm ngươi để nàng ta có hoàng tự.

Nếu nàng có, trừ phi ai gia cho phép nàng giữ thì nàng được giữ, nếu không, nghiệt chủng kia tuyệt đối không được sống! ”.

Nói như vậy.

.

.

Mộ Diệp trầm mặc, Thái Hậu định động tay với Tuyết Linh Chi! Ý Thái hậu là nếu nàng ta có con của Phượng Dạ thì sẽ được giữ, còn con của Phượng Huyền thì là nghiệt chủng.

Mộ Diệp cười nhạt.

__

Phượng Huyền hạ kiệu, chậm rãi rảo bước quanh đường, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Mộ Diệp là người trong lòng của hắn, vì người trong lòng mình chọn lễ vật, loại cảm giác này, không cách nào hình dung, chỉ cảm thấy.

.

.

.

.

.

Vẫn là không cách nào hình dung, hắn rất nhiều năm không có không có những lúc như vậy.

Tiều Tụy đi bên cạnh hắn, không khỏi nhìn vài vật xa hoa mà cái gian hàng bày bán, hắn nhíu mày, có ý nhắc nhở Phượng Huyền : “ Bệ hạ, hoàng hậu không thích lễ vật quá xa hoa lấp lánh ”

Phượng Huyền cái này thì biết, bình thường thấy y chỉ mặc độc y phục chỉ riêng một màu, ngày thì cả thân toàn là màu lam, lúc thì chỉ toàn màu trắng.

.

.

Hắn đã biết Mộ Diệp không thích sặc sỡ, chỉ thích mộc mạc bình thường.

“ Vậy,.

.

.

” Hắn chăm chú nhìn vào một gian hàng, thấy có một chiếc vòng tay đậu đỏ vô cùng bắt mắt, trong tâm không khỏi suýt xoa nhẹ.

Da thịt Mộ Diệp trắng như vậy mà đeo nó, chắc chắn sẽ vô cùng.

.

.

Mặt Phượng Huyền thoáng ửng hồng, hắn chỉ tay vào chiếc vòng, ra lệnh với Tiều Tuỵ : “ Lấy nó ”.

Vừa đúng lúc Tiều Tuỵ định lấy, một cánh tay nam nhân khác đã nhanh hơn, giành lấy chiếc vòng.

Tiều Tụy sững người, vội vàng thối lui đằng sau Phượng Huyền, lí nhí : “ Bệ hạ, e rằng nô tài chậm tay ”.

Nam nhân kia thấy vậy, tay cầm vòng đậu đỏ, thoáng nhìn sắc mặt khó coi của Phượng Huyền, hắn cũng không có ý trả, người nọ chỉ nhanh nhẹ trả tiền cho chủ sạp, sau đó quay lại nói : “ Thứ lỗi cho tại hạ, chiếc vòng này vừa đẹp trên tay người tại hạ thích, vậy nên sẽ không nhường cho các hạ đâu ”.

Mặc dù nam nhân kia che mặt, nhưng hắn lộ ra con mắt xanh dương đặc biệt của hắn.

Phượng Huyền thầm ghi thù.

“ Trước giờ trẫm không xài từ lấy trộm, trẫm bao dung hắn một chút, chọn thứ khác là được ”.

Mặc dù nói là như thế, nhưng Tiều Tuỵ có thể nhìn ra nét mặt không vui của Phượng Huyền.

Thậm chí còn mang vài phần sát ý.

Nửa canh giờ sau, Phượng Huyền cuối cùng cũng chọn được một chiếc vòng ngọc lưu ly màu xanh lá, mặc dù không đẹp bằng cái ban đầu, nhưng cũng tạm ổn.

Tiều Tùy bên cạnh không khỏi cảm thán nhẹ, vì sao bỗng nhiên mắt thẩm mỹ của vị đế vương khô khan này lên một bậc rồi ta?

“ Bệ hạ, hiện tại nên hồi cung thôi ”.

.

Mắt thấy Phượng Huyền vẫn còn nán lại tìm đồ khác, Tiều Tuỵ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Phượng Huyền cau mày, “ Ngươi gấp gáp cái gì? Dù sao vẫn còn sớm ”

“ Nhưng bệ hạ đã xuất cung hơn một canh giờ rồi.

Cái này không hay lắm.

.

.

“ Có gì mà không hay? Trẫm đi đâu cũng phải lo tới lo lui, lo ý kiến của người khác à? ” Phượng Huyền gằn giọng.

Tiều Tụy sợ toát mồ hôi, lúc trước đi gặp Tuyết Linh Chi cùng lắm là nửa canh giờ, hiện tại chỉ chọn quà cho Hoàng hậu mà đã mất nhiều thời gian thế này.

“ Bệ hạ, hiện tại nếu bệ hạ không nhanh chóng trở về, Hoàng hậu sẽ lo mất ”.

“ Lo lắng trẫm? ” Phượng Huyền vừa nghe nhắc tới Mộ Diệp thì quay ngoắt lại hỏi, “ Hoàng hậu sẽ lo cho trẫm sao? ”

Tiều Tụy thấy Phượng Huyền như vậy, hắn không khỏi mừng thầm đã đánh trúng vào yếu điểm của Phượng Huyền : “ Đương nhiên rồi thưa bệ hạ! ”

“ Được, vậy thì nghe ngươi, chúng ta hồi cung ”.

.

Chapter
1 Chương 1: Quỷ Đế Tái Sinh
2 Chương 2: Quỳ Dưới Mưa
3 Chương 3: Dù Cho Có Là Người
4 Chương 4: Rảnh Rỗi Tới Tìm Ngươi
5 Chương 5: Một Hồi Toan Tính 1
6 Chương 6: Một Hồi Toan Tính 2
7 Chương 7: Lễ Vật 1
8 Chương 8: Lễ Vật 2
9 Chương 9: Luyến Tiếc Ai Kia Dịu Dàng
10 Chương 10: Chỉ Cần Đoạt Vị
11 Chương 11: Đau Đến Thịt Nát Xương Tan
12 Chương 12: Ai Dám Thị Uy Với Hoàng Hậu
13 Chương 13: Trách Nhiệm
14 Chương 14: Xuất Cung
15 Chương 15: Đích Danh Hoàng Hậu
16 Chương 16: Hoài Nghi
17 Chương 17: Cá Cược Một Ván
18 Chương 18: Tuyên Dâm Ban Ngày
19 Chương 19: Trách Nhiệm Đè Nặng Lên Vai
20 Chương 20: Chính Mình Không Đủ Tốt
21 Chương 21: Tâm Tình Thưởng Hoa
22 Chương 22: Thương Tổn Hoàng Hậu
23 Chương 23: Ta Sợ Đệ Sẽ Giết Ta
24 Chương 24: Thái Hậu Giở Trò
25 Chương 25: Xuất Thân Ti Tiện
26 Chương 26: Vô Dụng Thật Vô Dụng
27 Chương 27: Sóng Gió Nổi Lên
28 Chương 28: Dịu Dàng Của Nàng
29 Chương 29: Vì Một Chữ Thích Khi Ấy
30 Chương 30: Cầu Nguyện Thần
31 Chương 31: Yêu Mà Không Có Được
32 Chương 32: Tức Giận Trong Lòng
33 Chương 33: Là Ai Đố Kị Ai 1
34 Chương 34: Là Ai Đố Kị Ai 2
35 Chương 35: Ngươi Dựa Vào Cái Gì
36 Chương 36: Ở Lại Đi — Đừng Đi Nữa
37 Chương 37: Ân Xá Ta Được Không
38 Chương 38: Đi Theo Ta Đi
39 Chương 39: Nhận Không Ra Cố Nhân 1
40 Chương 40: Nhận Không Ra Cố Nhân 2
41 Chương 41: Nhận Không Ra Cố Nhân 3
42 Chương 42: Chúng Ta Xuất Cung Đi
43 Chương 43: Mua Nữ Nhân
44 Chương 44: Lai Châu Thành
45 Chương 45: Người Đó Nói Không Cần
46 Chương 46: Kể Cho Ta Nghe Đi
47 Chương 47: Phiên Ngoại Kí Sự Kiếp Trước ‹ Phượng Dạ ›
48 Chương 48: Phiên Ngoại Kí Sự Kiếp Trước ‹ Mộ Diệp ›
49 Chương 49: Tìm Không Thấy
50 Chương 50: Nhận Nhầm Người
51 Chương 51: Huynh Ấy Nhận Không Ra Ta
52 Chương 52: Lòng Loạn Đến Phát Điên
53 Chương 53: Những Năm Qua Ủy Khuất Rồi
54 Chương 54: Ai Cũng Muốn Bắt Người Của Hắn
Chapter

Updated 54 Episodes

1
Chương 1: Quỷ Đế Tái Sinh
2
Chương 2: Quỳ Dưới Mưa
3
Chương 3: Dù Cho Có Là Người
4
Chương 4: Rảnh Rỗi Tới Tìm Ngươi
5
Chương 5: Một Hồi Toan Tính 1
6
Chương 6: Một Hồi Toan Tính 2
7
Chương 7: Lễ Vật 1
8
Chương 8: Lễ Vật 2
9
Chương 9: Luyến Tiếc Ai Kia Dịu Dàng
10
Chương 10: Chỉ Cần Đoạt Vị
11
Chương 11: Đau Đến Thịt Nát Xương Tan
12
Chương 12: Ai Dám Thị Uy Với Hoàng Hậu
13
Chương 13: Trách Nhiệm
14
Chương 14: Xuất Cung
15
Chương 15: Đích Danh Hoàng Hậu
16
Chương 16: Hoài Nghi
17
Chương 17: Cá Cược Một Ván
18
Chương 18: Tuyên Dâm Ban Ngày
19
Chương 19: Trách Nhiệm Đè Nặng Lên Vai
20
Chương 20: Chính Mình Không Đủ Tốt
21
Chương 21: Tâm Tình Thưởng Hoa
22
Chương 22: Thương Tổn Hoàng Hậu
23
Chương 23: Ta Sợ Đệ Sẽ Giết Ta
24
Chương 24: Thái Hậu Giở Trò
25
Chương 25: Xuất Thân Ti Tiện
26
Chương 26: Vô Dụng Thật Vô Dụng
27
Chương 27: Sóng Gió Nổi Lên
28
Chương 28: Dịu Dàng Của Nàng
29
Chương 29: Vì Một Chữ Thích Khi Ấy
30
Chương 30: Cầu Nguyện Thần
31
Chương 31: Yêu Mà Không Có Được
32
Chương 32: Tức Giận Trong Lòng
33
Chương 33: Là Ai Đố Kị Ai 1
34
Chương 34: Là Ai Đố Kị Ai 2
35
Chương 35: Ngươi Dựa Vào Cái Gì
36
Chương 36: Ở Lại Đi — Đừng Đi Nữa
37
Chương 37: Ân Xá Ta Được Không
38
Chương 38: Đi Theo Ta Đi
39
Chương 39: Nhận Không Ra Cố Nhân 1
40
Chương 40: Nhận Không Ra Cố Nhân 2
41
Chương 41: Nhận Không Ra Cố Nhân 3
42
Chương 42: Chúng Ta Xuất Cung Đi
43
Chương 43: Mua Nữ Nhân
44
Chương 44: Lai Châu Thành
45
Chương 45: Người Đó Nói Không Cần
46
Chương 46: Kể Cho Ta Nghe Đi
47
Chương 47: Phiên Ngoại Kí Sự Kiếp Trước ‹ Phượng Dạ ›
48
Chương 48: Phiên Ngoại Kí Sự Kiếp Trước ‹ Mộ Diệp ›
49
Chương 49: Tìm Không Thấy
50
Chương 50: Nhận Nhầm Người
51
Chương 51: Huynh Ấy Nhận Không Ra Ta
52
Chương 52: Lòng Loạn Đến Phát Điên
53
Chương 53: Những Năm Qua Ủy Khuất Rồi
54
Chương 54: Ai Cũng Muốn Bắt Người Của Hắn