Chương 6: Giống cái quái đản…

Dọc theo đường đi không gặp người của bộ lạc, nhưng Địch Nãi lại phát hiện trên đỉnh đầu mình không ngừng có dực hổ xoay quanh, bay đến một vách đá thì không còn tăm hơi.

Địch Nãi hỏi Phất Lôi: “Thú nhân các ngươi ở trên vách đá kia à?”

Phất Lôi nói: “Thú nhân có bầu bạn cùng phi thú nhân sẽ ở trong sơn động trên vách đá này.”

“A, vậy có tiện không? Nếu có đứa nhỏ, không sợ chúng rơi xuống sao?”

“Nếu có đứa nhỏ thì sẽ tìm một sơn động khác cho nó ở.”

“A, ra là vậy a!” Kia con nít ở nơi này thật đáng thương, nhỏ như vậy đã phải sống một mình. Địch Nãi nói thầm trong lòng.

Kỳ thật Phất Lôi cũng không nói rõ, đứa nhỏ khi mới sinh, trong vòng một năm chúng sẽ ở cùng người lớn trong sơn động dưới chân núi. Chờ nó lớn một chút, người lớn mới trở lại sơn động trên vách đá nghỉ ngơi vào buổi tối, ban ngày sẽ đến chăm sóc chúng. Nếu có đứa nhỏ lớn một chút thì nó sẽ chịu trách nhiệm trông em. Này đương nhiên là sau này Địch Nãi mới biết được.

Sơn động của Bối Cách cũng không quá xa, bọn họ đi hơn mười phút đã tới.

Thời gian đương nhiên là Địch Nãi nhìn đồng hồ mới biết. Cậu nghĩ thần, may mắn mình có mang theo đồng hồ Thụy Sĩ, bằng không từ nay về sau mình sẽ thành một người bị thời gian bỏ quên.

Có hai người đang chờ ở cửa sơn động, đồng dạng đều có vóc dáng rất cao. Một người cao tầm hai mét, chỉ thấp hơn Phất Lôi một chút, còn người lùn hơn cũng tầm một mét chín. Nhìn hai người này, Địch Nãi buồn bực nghĩ, người trong bộ lạc này đều cao như vậy sao? Cậu quả thực hoài nghi mình đến từ xứ sở người lùn.

Người cao kia tóc đen mắt đen, nửa thân trên để trần, thân dưới quấn da thú, trên lưng ẩn ẩn có thú văn giống Phất Lôi, cơ thể đồng dạng cũng rất khỏe mạnh, người lùn kia có mái tóc vàng cùng mắt màu tro như Phất Lôi. Người này quấn da thú cả thân trên cùng thân dưới như cậu cùng An Kỳ La.

Phất Lôi thả Địch Nãi xuống, giới thiệu: “Đây là Luân ân cùng Bội Cách. Còn đây là Địch Nãi.”

Địch Nãi thực lễ phép chào hỏi.

Buổi Chiều Phất Lôi đã nói tình huống của Địch Nãi cho Bội Cách, vì thế Bội Cách đã sớm tới sơn động hỗ trợ thu dọn đồ vật, quét tước vệ sinh, cũng làm sẵn bữa tối rồi chờ ngoài cửa hang. Luân Ân vừa lúc cũng không có chuyện gì làm, vì thế hai người cùng nhau chờ.

Bội Cách tóc vàng nhiệt tình cầm tay Địch Nãi: “Ngươi không cần khách sáo, ta là anh của Phất Lôi, nếu nơi này còn thiếu gì cứ nói, ta nhất định tìm tới cho ngươi.”

Địch Nãi cảm kích cười: “Các ngươi tốt quá, cám ơn!”

Địch Nãi đỡ tay Phất Lôi nhảy vào sơn động, phát hiện nơi này cũng tương tự chỗ An Kỳ La, bất quá cánh cửa không phải dùng một táng đá lớn che đi phân nửa mà dùng một cái cây lớn. Đồ dùng bên trong khá đơn giản, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một cái giường đá trải da thú.

Bên cạnh giường đá là một đống lửa dùng để sưởi ấm, cạnh đó là một đống củi. Trên cái giá đặt trên đống lửa đang nướng một loại thịt lạ, bóng loáng hấp dẫn vô cùng. Bên lò sưởi còn đặt mấy tảng đá lớn, có lẽ là chỗ ngồi.

Bụng Địch Nãi cũng phối hợp mà réo lên. Vì thế bốn người nhanh chóng ngồi xuống quanh đống lửa bắt đầu dùng bữa.

Bội Cách giới thiệu nói cây là lợn rừng do Luân Ân săn.

Trên thịt lợn đã được rắc muối, Phất Lôi thực tự nhiên xé một miếng thịt nướng trên giá đưa cho Địch Nãi. Địch Nãi cũng không khách sáo nhận lấy. Cậu thật sự đói muốn chết, hơn nữa này có thể xem là bọn họ tiếp khách, cự tuyệt thì không tốt. Tất cả đều là đàn ông, cứ ngượng ngùng nũng nịu làm gì.

Tiểu Nhị sau khi chui ra khỏi ba lông vẫn luôn bám sát bên người Địch Nãi, nhìn thấy cậu ăn thịt thì bắt đầu dụi dụi đầu vào chân cậu. Vì thế Địch Nãi xé một miếng thịt nhỏ ném cho nó. Nó lập tức ngoan ngoãn, cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Bội Cách nói: “Con này gọi là thú càu nhàu. Chạy trốn rất nhanh, bình thường rất khó bắt, không ngờ nó lại nguyện ý để ngươi dưỡng.”

Địch Nãi có chút đắc ý bật cười, xoa đầu thú càu nhàu nói: “Nó gọi là Tiểu Nhị, lúc ta bị tập kích nó còn giúp ta một tay a!”

Bội Cách tò mò hỏi han: “Nói tói thì lúc đó thật nguy hiểm, sao ngươi lại một mình chạy tới thảo nguyên vậy?”

Địch Nãi xấu hổ sờ sờ đầu: “Cái này ta cũng không rõ lắm, tự nhiên bị lạc vào.”

“Vậy sau này ngươi phải cẩn thận a, ngàn vạn lần đừng rời khỏi bộ lạc một mình. Trên thảo nguyên có rất nhiều dã thú hung mãnh, tựa như thử thú mà ngươi gặp, đối với phi thú nhân chúng ta mà nói, chúng là sự tồn tại phi thường nguy hiểm.”

“Ồ, nó gọi là thử thú à, ta lần đầu gặp nó đấy! Đúng rồi, thế cái gì là phi thú nhân?” Địch Nãi tò mò hỏi.

“Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?” Bội Cách kinh ngạc trợn tròn mắt: “Phất Lôi cùng Luân Ân đều là thú nhân, bọn họ có thể biến thân, trên người có thú văn, còn loại không thể biến thân như ta và ngươi chính là phi thú nhân a!”

“Ồ, ra là thế!” Địch Nãi thầm ngượng ngùng vì lúc trước mình nghĩ Phất Lôi là yêu quái.

“Đúng rồi Địch Nãi, ta nghe Phất Lôi nói ngươi đã giết chết mấy con thử thú đúng không?”

Lúc nhìn thấy Địch Nãi gật đầu, Bội Cách lập tức hưng phấn nói: “Ngươi thật dũng cảm, ngươi là giống cái lợi hại nhất mà ta biết.”

“Cái… giống cái?” Địch Nãi nghĩ mình nghe lầm.

“Đúng vậy!” Bội Cách không hề chú ý tới sự bất thường của Địch Nãi, vẫn hưng phấn nói: “Tuy ta cũng là giống cái như ngươi, nhưng ngay cả một con thú cũng chưa bao giờ săn được a!”

Luân Ân ở bên cạnh bất mãn chen vào: “Chuyện săn bắn cứ để giống đực chúng ta làm được rồi, giống cái các ngươi không cần để tâm đâu.” Phất Lôi ở bên cạnh phụ họa gật đầu.

Địch Nãi rốt cục xác định chính mình không nghe nhầm. Hai câu nói vừa nãy, Bội Cách nói mình và cậu đều là giống cái, còn Luân Ân nói hắn là giống đực.

A? Ông đây rõ ràng là nam, sao có thể biến thành giống cái.

Địch Nãi vội vàng hỏi Bội Cách: “Ta và ngươi đều là nam, vì sao ngươi lại nói chúng ta là giống cái?”

“Nam là cái gì a? Không hiểu. Chúng ta là phi thú nhân, là giống cái a!” Bội Cách trả lời thực chắc chắn.

“Thế nữ đâu? Nơi này không có nữ giới à?!” Địch Nãi quả thực muốn phát điên.

“Nữ giới là cái gì?” Bội Cách mờ mịt.

Địch Nãi kiên nhẫn giải thích: “Nữ chính là người có thể sinh đứa nhỏ a.”

“A, ta hiểu rồi.” Bội Cách bừng tỉnh: “Ngươi nói chính là giống cái a! Giống cái đều có thể mang thai sinh đứa nhỏ.”

A, ông mới không phải giống cái, ông là đàn ông chân chính a!

Địch Nãi không thể tin nổi thầm đánh giá Bội Cách một phen, rõ ràng là cấu tạo của nam giới, sao có thể sinh đứa nhỏ?

Hơn nữa nữ giới đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ thế giới này hoàn toàn không có nữ sao?

Địch Nãi đột nhiên nhớ ra, người trên thế giới này chỉ phân thành giống cái cùng giống đực, không có nữ, nhưng dã thú hẳn phải phân ra đực và cái đi?

Ánh mắt cậu xoay tròn, đột nhiên nhìn Tiểu Nhị đang vùi đầu phấn đấu với miếng thịt heo trên mặt đất. Hắc hắc, không phải có sẵn mẫu thí nghiệm sao? Trước tiên cứ nhìn kĩ đã. Địch Nãi cười âm hiểm: “Tiểu Nhị, lại đây nào. Ông muốn nhìn xem ngươi có tiểu kê kê không.”

Tiểu Nhị không kịp đề phòng bị Địch Nãi túm lấy, chổng ngược lên. Nó giãy vài cái, suýt chút nữa bị nghẹn thịt. Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chịu thẩm duyệt.

A, thật sự có tiểu kê kê. Địch Nãi buồn bực.

Ba người khác đều khó hiểu nhìn Địch Nãi sau khi phi lễ Tiểu Nhị xong thì đột nhiên ngẩn người.

Rất Nhanh Địch Nãi lấy lại tinh thần, chỉ mới một con dã thú mà thôi, điều này không thuyết minh được gì. Có thể Tiểu Nhị là đực.

Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới, nam giới không thể tiết sữa, vậy nơi này làm thế nào nuôi nấng đứa nhỏ? Vì thế lại mở miệng hỏi: “Vậy đứa nhỏ sau khi chào đời ăn cái gì? Phi thú nhân chắc hẳn không có sữa đi?”

Bội Cách tựa hồ có chút ngượng ngùng, ánh mắt khẽ chớp một chút: “Nga, đứa nhỏ bình thường đều uy bằng sữa của mẫu thú do thú nhân ra ngoài bắt.”

A? Thế xem ra dã thú trên thế giới này vẫn phân đực và cái a! Nhưng vì sao dã thú bình thường nhưng người lại dị thường? Chẳng lẽ bộ lạc này có lịch sử bất đồng?

Vì thế cậu mở miệng nói: “Các ngươi kể cho ta nghe truyền thuyết của bộ lạc đi, bằng không ta thật sự không thể hiểu nổi. Ta muốn biết vì sao giống cái cùng giống đực ở đây trưởng thành lại không khác biệt lắm, chỉ có điểm khác nhau là có thể biến thân hay không.”

Luân Ân nói: “Này để ta nói đi! Ta biết khá rõ.”

Phụ thân của Luân Ân là tộc trưởng, vì thế ngay từ lúc nhỏ đã được nghe rất nhiều về truyền thuyết của bộ lạc.

Tương truyền từ rất rất lâu, thế giới này không có con người, chỉ có thực vật cùng động vật. Hiện giờ thế giới đã có người. Trừ bỏ dực hổ tộc, còn có dực xà tộc cùng dực báo tộc. Như vậy con người xuất hiện từ đâu?

Hóa ra thần sáng thế từng gặp nạn ở thế giới này và được hổ tộc, báo tộc cùng xà tộc trợ giúp. Sau khi kiếp nạn qua đi, thần đã luận công ban thưởng, ban cho bọn họ đôi cánh của thần, cũng làm bọn họ có thể biến thân, có trí tuệ, có diện mạo tương tự như thần. Lịch sử của loài người cũng bắt đầu từ đây. Thần còn dạy bọn họ cách dùng ngày để tính thời gian.

Địch Nãi nghĩ, vị thần kia nói không chừng chính là người tới từ tương lai, bằng không vì sao lại có cách tình thời gian giống như địa cầu như vậy?

Chính là, lần đó là kiếp nạn của thần, nhưng đối với hổ tộc, báo tộc cùng xà tộc cũng là một trận tiến công hủy diệt, chúng nó chỉ còn lại giống đực, giống cái đã tử vong toàn bộ. Không còn giống cái thì sẽ không có đời sau, cũng không có biện pháp sinh sản sinh tồn.

Thần cũng lo lắng vấn đề này, người đã suy nghĩ và nói: “Ta có thể ban cho các ngươi năng sực sinh sản, nếu các ngươi nguyện ý trở thành giống cái có năng lực sinh sản con nối dòng thì hãy uống nước thánh ta lưu lại, như vậy có thể mang thai. Bất quá, bởi vì phải dưỡng dục đứa nhỏ nên giống cái không thể biến thân.”

Cuối cùng, vì sinh sản của bộ tộc, những giống đực có thể chất yếu kém chủ động gánh vác trách nhiệm sinh sản, trở thành giống cái, giúp chủng tộc kéo dài. Mấy trăm năm qua, bộ lạc dần dần phát triển thành bộ dáng ngày nay.

Địch Nãi hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”

Ai, thế giới này thật sự không có một nữ giới nào, đúng là một thế giới biến thái!

Địch Nãi lại khó hiểu, vì sao thần không tái tạo ra nữ cơ chứ?

Rất có thể người này căn bản không biết nữ có bộ dáng thế nào! Đúng là bi kịch mà!

A a, bất quá bi kịch nhất chính là mình! Mình rõ ràng đã từng gặp mỹ nữ! Vì sao đám nam chính ngựa đực kia xuyên qua dị giới đều có mỹ nữ vờn xung quanh, trái ôm phải ấp, ông đây lại xuyên tới một nam quốc, lại còn là xã hội nguyên thủy ăn tươi nuốt sống nữa chứ. Đừng nói mỹ nữ, ngay cả một nữ giới cũng không có. A a! Ông không muốn sống nữa.

Ô ô, Sora Aoi đáng yêu của ta! Mình chỉ mới lén xem một lần ở chỗ đội phó mà thôi! Sau này muốn xem nữa thì đại khái chỉ có thể thấy trong mơ.

Càng bi thúc chính là, thân xử nam của ông đây vẫn còn chưa dịp dâng hiến a!

Địch Nãi thầm khóc lóc cho chính mình một phen.

Không được, ông nhất định phải trở về. Ông phải ôm mỹ nữ! Ông kiên quyết không làm giống cái!

Địch Nãi thầm hạ quyết tâm trong lòng, chờ vết thương khỏi hẳn phải lập tức đi tới khu rừng rậm nguyên thủy kia tìm đường trở về. Cậu cẩn thận nghĩ, hẳn là lúc nhảy dù xuống đã xuyên qua.

Lấy nơi Địch Nãi rớt xuống làm mốc. Nếu thật sự trên không trung vùng rừng rậm nguyên thủy kia có lỗ hổng, nói không chừng đường hầm không gian vẫn còn, nhảy vào đó là có thể trở về.

Địch Nãi chăm chú nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên cậu nhớ ra mình đã xem nhẹ một vấn đề. Nghĩ đến nó, vẻ mặt Địch Nãi không khỏi có chút quỷ dị. Cậu gian nan mở miệng hỏi…

Hoàn Chương 6.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt