Chương 59: Khiển trách

Hắn dù sao vẫn là người rất ít khi tức giận, mỗi lần Hàn Nguyệt Nguyệt làm vậy chắn chỉ có thể giơ tay đầu chàng, “Không được đụng ta, nam nhân các ngươi đều là phũ phàng, ăn trong nồi ngồi trông hướng, không có gì tốt.” , Hàn Nguyệt Nguyệt giãy nảy, nhưng nam nữ khác biệt, cuối cùng vẫn bị Mạnh Dịch Vân kéo chặt vào lòng.

“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Trúc Thanh ở ngoài cửa nghe được thanh âm Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt im lặng lại, mới nhớ ngoài cửa còn có người, nhéo Mạnh Dịch Vân một cái, dám khi dễ nàng, “Không có việc gì, các ngươi nghỉ ngơi đi, đêm nay không cần hầu hạ ” , Mạnh Dịch Vân cau mày, nha đầu kia một chút cũng không chịu lưu tình.

“Tiểu thư, cẩn thận một chút, Như Ngọc tỷ hiện tại đã ổn a, chỉ là miệng vết thương chưa khép lại, thân thể còn suy yếu, khoảng hai ngày sau mới đến được.”

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không sao, cứ nằm mãi trên giường khiến xương cốt rã rời, ngày mai nên hoạt động một chút cho khỏe người.” , nàng đã hai ngày chưa gặp Như Ngọc, không biết nha đầu kia bị thế nào nữa.

Thân thể nàng vốn tốt , chỉ là đã diễn phải diễn tới cùng, nàng mới nằm trên giường suốt hai ngày, cả người đã mỏi nhừ, nàng làm vậy chẳng qua để chút giận, nhưng rất không công bằng với gia gia, nàng đã đem tướng phủ quậy đến long trời lở đất, không quan tâm đến thể diện Hàn gia, dù sao rõ ràng trong chuyện của mẫu thân thì gia gia là vô tội.

Lúc này lão phu nhân đang ở Tự Miếu, mỗi ngày bái Phật, cũng coi như vì hành vi sai trái của bà mà kiểm điểm lại, còn Đại phu nhân bên kia, nàng tuyệt không khinh địch mà buông tha như vậy,không biết hối cải còn chưa tính, vậy mà còn dám ra tay với nàng.

“Ôi ~ tiểu thư, sao lại tới đây.” , nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt bước vào phòng, Như Ngọc chuẩn bị đứng dậy, nhưng khi vừa nhích lên, vết thương va chạm vào giường truyền đến một hồi đau đớn, lập tức la lên.

“Ngươi nằm xuống, đừng nhúc nhích” , Ngân Nguyệt đỡ Nguyệt đến bên giường ngồi xuống, nhìn Như Ngọc9bị thế này, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất áy náy.

“Đau lắm không?” , Hàn Nguyệt Nguyệt định kéo y phục của Như Ngọc, Như 9aNgọc lập tức lấy tay giữ chặt, “Tiểu thư, không có việc gì, cũng ổn rồi.” , Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, Đại phu nhân xuống tay thật quá ác, dám đánh Như Ngọc khiến vài ngày không xuống giường được, món nợ này nàng sẽ tính tốt.

Hàn Diệu Văn dù biết rõ là Hàn Thanh Tư đẩy nàng xuống sông , thiếu chút nữa mất mạng, nhưng chỉ phạt cấm túc ba tháng, trách mắng đôi câu, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe nha hoàn báo lại, chỉ cười khổ một phen, từ lúc nàng tỉnh lại cũng chưa thấy Hàn Diệu Văn một lần, đều là nữ nhi, sao lại khác biệt lớn như vậy, vậy nếu lần này nàng vẫn chưa tỉnh lại, có phải chỉ phạt Hàn Thanh Tư cấm túc vài tháng cùng chép lại kinh thư, hai tháng sau sẽ vô cùng cao hứng để Hàn Thanh Tư thay mình xuất giá? Ai, bi ai lớn nhất cả đời của mẫu thân chính là lấy tên nam nhân như Hàn Diệu Văn.

Hàn lão Thừa tướng đến thăm Hàn Nguyệt Nguyệt một chút rồi trở về biệt trang, chuyện này trong lòng cả hai người đều đã rất rõ ràng, chỉ là Hàn lão Thừa tướng cái gì cũng không có nói, chỉ dặn nàng chú ý thân thể một chút, cố gắng chuẩn bị xuất giá.

“Tiểu thư, chúng ta trở về đi, cứ tiếp tục ở đây rất nguy hiểm.” , Trúc Thanh kéo kéo ống tay áo Hàn Nguyệt Nguyệt , nhỏ giọng nói, bọn ta cùng tiểu thư quỳ gối hơn nửa canh giờ, nhưng Đại phu nhân vẫn không chịu ra ngoài gặp mặt, Hàn Nguyệt Nguyệt lần này quyết định muốn dùng khổ nhục kế, còn việc Đại phu nhân có ra hay không với nàng không quan trọng.

“Không có việc gì, lần này là ta hại Thanh Tư bị cấm túc, ta phải cầu Đại phu nhân khai ân, chuyện ta té sông cùng Thanh Tư không quan hệ, là ta chính mình không cẩn thận ” , bọn hạ nhân đi ngang qua không dám lên tiếng, chỉ là nhỏ giọng xầm xì vài tiếng rồi rời khỏi, hiện tại chủ nhân là Đại phu nhân, trong phủ ai dám đắc tội, tuy nhiên bọn họ cực kỳ đồng tình với Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Đại tiểu thư thật sự là rất tốt, nhị tiểu thư hại nàng thiếu chút nữa là mất mạng, vậy mà vẫn còn vì nàng mà cầu tình.” , mấy người giúp việc trong phòng bếp bàn tán xôn xao.

“Đúng vậy a, bình thường thấy nhị tiểu thư hiền thục như thế,không nghĩ tới tâm địa ác độc như vậy, Đại phu nhân lại không chịu ra ngoài gặp mặt Đại tiểu thứ, bắt người mới khỏi bệnh quỳ lâu như vậy, rất dễ bị ốm mất.

“Các ngươi quá rảnh rỗi sao, có thời gian tại đây bàn tán về chuyện của chủ tử.” , nghe được thanh âm, mấy nữ nhân lập tức ngậm miệng lại, quay đầu lại, “Minh Xuân cô nương tha mạng a, là bọn hạ nhân chúng ta lắm miệng, Minh Xuân cô nương coi như cái gì cũng chưa nghe thấy.” , Minh Xuân này chính là nha hoàn bên người của Đại phu nhân, nếu là lời này truyền tới tai Đại phu nhân, bọn họ đừng nghĩ yên ổn sống qua ngày.

“Chuyện của chủ tử không phải đề tài để bọn cẩu nô tài các ngươi nhiều chuyện , bảo quản cái miệng cho tốt, họa đều từ ở miệng mà ra, có khi bị chết mà không biết tại sao.” , Minh Xuân đến trước bàn, cầm khay thức ăn, quay đầu bước đi , mấy người còn lại vỗ ngực, may mắn tránh được một trận, lập tức tản ra đi làm chuyện mỗi người.

“Nó vẫn còn quỳ bên ngoài?” , Đại phu nhân dựa trên giường, híp mắt.

“Vâng, còn ở đó.” , Minh Xuân dọn cơm lên bàn, Đại tiểu thư đã quỳ hơn một canh giờ , Đại phu nhân không lên tiếng, các nàng cũng không dám lắm miệng.

“Nó diễn thật tốt, lão gia lại không có ở nhà, nó muốn quỳ thì cứ để cho nó quỳ. c1 ” , rõ ràng là chính ả ta tự nhảy, vậy mà vu hãm là Thanh Tư đẩy , hiện tại lại vì Thanh Tư cầu tình, tiện nhân này thật tính toán không ít.

“Phu nhân, mời dùng cơm ” , Minh Xuân đỡ Đại phu nhân dậy, kêu nha hoàn lui xuống.

“Phu nhân, để Đại tiểu thư vẫn tiếp tục quỳ cũng không phải biện pháp, người ra gặp ả một lần rồi kêu người đưa ả về, sắp giữa trưa rồi , ánh nắng gay gắt, khiến người ta chịu không nổi mà ngã bệnh, người ngoài không biết còn tưởng rằng là phu nhân đối xử ác với nàng, vì người không liên quan, tại sao phu nhân lại muốn bôi xấu thanh danh của mình, không đáng” , Minh Xuân khuyên nhủ một bên.

Minh Xuân thông minh, bình thường chuyện gì khó khăn đều có nàng cho ý kiến giúp giải quyết, Đại phu nhân cũng cảm thấy lời nàng rất chí lí, việc này truyền ra ngoài còn tưởng rằng nàng là người ác độc, hành hạ ả tiện nhân kia, “Cũng đúng, tội gì vì cái tiện nhân này mà bêu rếu thanh danh mình, ngươi dẫn nó vào. “

Hàn Nguyệt Nguyệt bị nâng dậy, suýt nữa ngã xuống, quỳ cũng lâu lắm , chân cũng mỏi nhừ, Trúc Thanh đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt 6theo Minh Xuân vào hậu viện.

“Mẫu thân, chuyện lần này không liên quan đến Thanh Tư, là con không cẩn thận ngã xuống sông, cầu mẫu thân nói phụ thân tha thứ uội muội.”

Đại phu nhân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt quỳ trên mặt đất, liếc mắt một cái, “Biết rõ, ngươi mới khỏi bệnh, thân thể còn yếu, trở về nghỉ ngơi đi.” , vừa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng Đại phu nhân liền dấy lên một cỗ oán hận khó hiểu.

“Đa tạ mẫu thân quan tâm, vậy nữ nhi xin về trước ” , Trúc Thanh đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt, Đại phu nhân”Uh`m” một tiếng để các nàng trở về.

Chớp mắt cũng tới tháng năm, thời tiết dần dần trở nên nóng bức, Hàn Nguyệt Nguyệt lười biếng, mỗi ngày đều trốn ở trong viện mình, trừ bỏ ngủ thì xem thư từ.

“Tiểu thư, Hoàng phu nhân truyền lời nói người ngày mai trở về dự tiết Đoan Ngọ”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, ý bảo đã biết, tuyngười Hoàng gia đối xử nàng rất tốt, nhưng vẫn có quá nhiều khoảng cách, nàng không thích cảm giác này lắm, nàng thật nhớ khoảng thời gian cùng mấy nha đầu tại Hoa Mai trang , lần này ra đi hơn nửa năm, không biết thôn thế nào.

Hiện tại Thiên Hương lâu cùng tú trang toàn bộ đều hoạt động bình thường, mỗi tháng nàng chỉ cần liếc mắt một cái, Tống Thanh biểu hiện khá tốt, Hàn Nguyệt Nguyệt gọi hắn trở về tiếp quản Thiên Hương lâu, hỗ trợ Tư Tư.

“Cuối cùng mới gặp được con, mấy ngày nay ngoại tổ mẫu con cứ luôn nhắc tới con không.” , Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa,Hoàng phu nhân liền tiến đến nắm tay nàng nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, ” Nguyệt Nguyệt bất hiếu, sớm nên trở về bồi lão nhân gia mới đúng” .

Hoàng phu nhân mang nàng tiến vào trong phòng, Hoàng gia chủ mẫu thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tới, lập tức vui vẻ vẫy tay về phía nàng, “Nguyệt Nguyệt đến đây, đến bên cạnh ngoại tổ mẫu.” , Hoàng phu nhân thả tay Hàn Nguyệt Nguyệt ra, cười nói, “Ngoại tổ mẫu con sáng sớm hôm nay đã phái người đến cửa chờ con, nhanh đến cho ngoại tổ mẫu con nhìn.” , Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Hoàng gia tổ mẫu, “Nguyệt Nguyệt thỉnh an ngoại tổ mẫu ” .

“Ngoan, lại đây, ngồi xuống, để cho ngoại tổ mẫu nhìn con thật kĩ.” Hoàng gia tổ mẫu kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt qua một bên, hàn huyên thủ thỉ, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi một bên im lặng lắng nghe, thỉnh thoáng đáp lại vài câu, mãi cho đến khi có người đến mời dùng cơm, Hoàng gia tổ mẫu mới buông nàng ra.

“Nguyệt Nguyệt, tháng sau con sẽ xuất giá , chuẩn bị đồ cưới tốt chưa? Đợi ta một chút, mợ giúp con chuẩn bị thêm chút đồ cưới.” , cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người ngồi ở phòng khách dùng trà, nghe lời Hoàng phu nhân nói, tất cả đều rất hứng thú.

“Đúng vậy a, chớp mắt cái con phải xuất giá , mợ con lo lắng vô cùng, con không cần khách khí, cứ lấy nhiều một chút” , Hoàng gia tổ mẫu nói, còn nhớ năm nào, nữ nhi còn nằm trong lòng mình làm nũng, lúc đó tuổi còn rất nhỏ, nháy mắt cái, ngoại tôn đã lớn còn sắp xuất giá nữa rồi.

“Những thứ này mẫu thân đều đang chuẩn bị, con không dám tùy tiện, nhưng nếu ngoại tổ mẫu nói như vậy, đợi tháng sau Nguyệt Nguyệt mang đi thứ yêu thích của mợ, mợ cũng đừng đau lòng a”, nàng mới không tin Đại phu nhân sẽ chuẩn bị cái đồ cưới gì cho nàng, chắc cũng chỉ mấy chai lọ son phấn tầm thường.

“Nhìn con nói vậyd, cho là mợ không có mắt sao, cũng đã đầu tháng năm , Hàn phu nhân còn không có lấy một món đồ cưới cho con xem? Cô nương lúc xuất giá, sao có thể không biết đồ cưới chính mình. ” , Hoàng phu nhân nói có lý, những gì xảy ra khi Hàn Nguyệt Nguyệt ở mấy tháng tại Hàn phủ tất cả đều rõ, Đại phu nhân làm việc quả thật có chút quá phận, một chút đồ cưới đơn giản cũng còn chưa thấy.

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười cười, không nói gì.

“Lúc mẫu thân con xuất giá mang theo ba mươi tám gánh, lúc mẫu thân con mất, chúng ta cũng không có tâm tư đi để ý những thứ này, hiện tại con sắp xuất giá, ba mươi tám gánh này hẳn là vật hồi môn của con, ta đã kêu người chuẩn bị, để mợ con đi giúp con kiểm kê” , Hoàng gia tổ mẫu lên tiếng.

Hai ngày sau, Hoàng phu nhân mang theo mấy nha hoàn đến tướng phủ bái phỏng, bảo là muốn giúp Hàn Nguyệt Nguyệt thêm đồ cưới, sắc mặt Đại phu nhân không tốt lắm, năm Hoàng gia gả nữ nhi mang theo ba mươi tám gánh đồ cưới là chuyện khắp kinh thành đều biết, Hoàng Y Lâm sau khi mất đi, đống đồ cưới kia, nàng cùng cô cô đã sớm chia nhau , hiện tại Hoàng gia tới chơi, bà sao có thể vui vẻ đây.

“Những thứ này là tâm ý của mợ, con hãy nhận lấy đi” , Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp nhận thùng hàng, kêu người mang về phòng,Đại phu nhân không thấy được bên trong có cái gì, nhưng thùng hàng rất lớn, chắc chứa rất nhiều vật.

“Cám ơn mợ”, Hoàng phu nhân mỉm cười, quay đầu nói với Đại phu nhân, “Hàn phu nhân, lần này ta trừ việc đến giúp Nguyệt Nguyệt thêm đồ cưới, còn có một chuyện, năm đó đồ cưới của Hoàng Y Lâm cũng không đi lấy về, hiện tại Nguyệt Nguyệt sắp xuất giá , bà bà dặn ta tới kiểm kê một phen, trong lòng cũng hơi chút bối rối, vẫn hi vọng Hàn phu nhân bỏ qua cho.”

Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nói.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8: Thần tượng
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28: Tt
29 Chương 29: Độc Nhân 4
30 Chương 30: Độc Nhân 5
31 Chương 31: Thổ lộ
32 Chương 32: Dưỡng thương
33 Chương 33: Võ Lâm đại hội 1
34 Chương 34: Võ Lâm đại hội 2
35 Chương 35: Võ lâm đại hội 3
36 Chương 36: Võ lâm đại hội 4
37 Chương 37: Võ lâm đại hội 5
38 Chương 38: Võ lâm đại hội 6
39 Chương 39: Tuyển người
40 Chương 40: Mới có thể
41 Chương 41: Điều tra thị trường
42 Chương 42: Tô gia huynh muội
43 Chương 43: Tô tiểu muội
44 Chương 44: An bài
45 Chương 45: Tương lai đại quan
46 Chương 46: Nhớ
47 Chương 47: Gặp lại
48 Chương 48: Tơ tằm
49 Chương 49: Vào kinh
50 Chương 50: Đêm giao thừa( thượng)
51 Chương 51: Đêm giao thừa(hạ)
52 Chương 52: Nhận thân 1
53 Chương 53: Nhận thân 2
54 Chương 54: Sính lễ 1
55 Chương 55: Sính lễ 2
56 Chương 56: Quan gia tiểu thư
57 Chương 57: Rơi xuống nước
58 Chương 58: Ranh giới sinh tử
59 Chương 59: Khiển trách
60 Chương 60: Đồ cưới
61 Chương 61: Đại hôn
62 Chương 62: Cuộc sống sau thành thân
63 Chương 63: Lại mặt
64 Chương 64: Lại mặt 2
65 Chương 65: Tiếp khách
66 Chương 66: Xây lại hậu viện mới
67 Chương 67: Mười lăm tháng tám
68 Chương 68: Ngô thẩm
69 Chương 69: Thăm viếng
70 Chương 70: Bị tập kích
71 Chương 71: Tri âm
72 Chương 72: Ép buộc
73 Chương 73: Rơi xuống vực 1
74 Chương 74: Rơi xuống vực 2
75 Chương 75: Mang thai
76 Chương 76: Dược cốc
77 Chương 77: Chia lìa
78 Chương 78: Trưởng công chúa
79 Chương 79: Dưỡng thai
80 Chương 80: Sinh con
81 Chương 81: Ở cữ
82 Chương 82: Vô tình gặp lại cố nhân 1
83 Chương 83: Vô tình gặp lại cố nhân 2
84 Chương 84: Hồi kinh
85 Chương 85: Nói ra chân tướng
86 Chương 86: Tìm cách giải quyết
87 Chương 87: Lễ mừng năm mới
88 Chương 88: Tức giận
89 Chương 89: Cầu hôn
90 Chương 90: Giả bệnh
91 Chương 91: Hội đèn lồng
92 Chương 92: Đến nơi hẹn
93 Chương 93: Chúc thọ
94 Chương 94: Ngầm điều tra
95 Chương 95: Ôn Tuyền 1
96 Chương 96: Ôn Tuyền 2
97 Chương 97: Sóng gió bỏ vợ
98 Chương 98: Sảy thai
99 Chương 99: Nghĩ thông suốt
100 Chương 100: Tô An
101 Chương 101: Chuyển đi
102 Chương 102: Hận
103 Chương 103: Cháy 1
104 Chương 104: Cháy 2
105 Chương 105: Mạnh Dịch Vân trở về
106 Chương 106: Trên đường 1
107 Chương 107: Trên đường 2
108 Chương 108: Thu lưu
109 Chương 109: Ái nhân
110 Chương 110: Chiến tranh
111 Chương 111: Biến cố
112 Chương 112: Hoàng tử và công chúa thất lạc
113 Chương 113: Tranh giành quyền vị
114 Chương 114: Việc quân tạm hoãn
115 Chương 115: Trường sinh ca
116 Chương 116: Vân vương phi trong lời đồn
117 Chương 117: Đại quân hồi kinh
118 Chương 118: Nghĩ cách cứu viện
119 Chương 119: Cuộc chiến ở kinh thành 1
120 Chương 120: Cuộc chiến ở kinh thành 2
121 Chương 121: Chặn đường
122 Chương 122: Liễu thành chủ
123 Chương 123: Tào Mẫn
124 Chương 124: Đàm phán
125 Chương 125: Đoàn tụ
126 Chương 126: Gặp lại Như Ngọc
127 Chương 127: Hôn sự của Trương Tiểu Tinh
128 Chương 128: Tiểu quận chúa
129 Chương 129: Kết cục
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8: Thần tượng
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28: Tt
29
Chương 29: Độc Nhân 4
30
Chương 30: Độc Nhân 5
31
Chương 31: Thổ lộ
32
Chương 32: Dưỡng thương
33
Chương 33: Võ Lâm đại hội 1
34
Chương 34: Võ Lâm đại hội 2
35
Chương 35: Võ lâm đại hội 3
36
Chương 36: Võ lâm đại hội 4
37
Chương 37: Võ lâm đại hội 5
38
Chương 38: Võ lâm đại hội 6
39
Chương 39: Tuyển người
40
Chương 40: Mới có thể
41
Chương 41: Điều tra thị trường
42
Chương 42: Tô gia huynh muội
43
Chương 43: Tô tiểu muội
44
Chương 44: An bài
45
Chương 45: Tương lai đại quan
46
Chương 46: Nhớ
47
Chương 47: Gặp lại
48
Chương 48: Tơ tằm
49
Chương 49: Vào kinh
50
Chương 50: Đêm giao thừa( thượng)
51
Chương 51: Đêm giao thừa(hạ)
52
Chương 52: Nhận thân 1
53
Chương 53: Nhận thân 2
54
Chương 54: Sính lễ 1
55
Chương 55: Sính lễ 2
56
Chương 56: Quan gia tiểu thư
57
Chương 57: Rơi xuống nước
58
Chương 58: Ranh giới sinh tử
59
Chương 59: Khiển trách
60
Chương 60: Đồ cưới
61
Chương 61: Đại hôn
62
Chương 62: Cuộc sống sau thành thân
63
Chương 63: Lại mặt
64
Chương 64: Lại mặt 2
65
Chương 65: Tiếp khách
66
Chương 66: Xây lại hậu viện mới
67
Chương 67: Mười lăm tháng tám
68
Chương 68: Ngô thẩm
69
Chương 69: Thăm viếng
70
Chương 70: Bị tập kích
71
Chương 71: Tri âm
72
Chương 72: Ép buộc
73
Chương 73: Rơi xuống vực 1
74
Chương 74: Rơi xuống vực 2
75
Chương 75: Mang thai
76
Chương 76: Dược cốc
77
Chương 77: Chia lìa
78
Chương 78: Trưởng công chúa
79
Chương 79: Dưỡng thai
80
Chương 80: Sinh con
81
Chương 81: Ở cữ
82
Chương 82: Vô tình gặp lại cố nhân 1
83
Chương 83: Vô tình gặp lại cố nhân 2
84
Chương 84: Hồi kinh
85
Chương 85: Nói ra chân tướng
86
Chương 86: Tìm cách giải quyết
87
Chương 87: Lễ mừng năm mới
88
Chương 88: Tức giận
89
Chương 89: Cầu hôn
90
Chương 90: Giả bệnh
91
Chương 91: Hội đèn lồng
92
Chương 92: Đến nơi hẹn
93
Chương 93: Chúc thọ
94
Chương 94: Ngầm điều tra
95
Chương 95: Ôn Tuyền 1
96
Chương 96: Ôn Tuyền 2
97
Chương 97: Sóng gió bỏ vợ
98
Chương 98: Sảy thai
99
Chương 99: Nghĩ thông suốt
100
Chương 100: Tô An
101
Chương 101: Chuyển đi
102
Chương 102: Hận
103
Chương 103: Cháy 1
104
Chương 104: Cháy 2
105
Chương 105: Mạnh Dịch Vân trở về
106
Chương 106: Trên đường 1
107
Chương 107: Trên đường 2
108
Chương 108: Thu lưu
109
Chương 109: Ái nhân
110
Chương 110: Chiến tranh
111
Chương 111: Biến cố
112
Chương 112: Hoàng tử và công chúa thất lạc
113
Chương 113: Tranh giành quyền vị
114
Chương 114: Việc quân tạm hoãn
115
Chương 115: Trường sinh ca
116
Chương 116: Vân vương phi trong lời đồn
117
Chương 117: Đại quân hồi kinh
118
Chương 118: Nghĩ cách cứu viện
119
Chương 119: Cuộc chiến ở kinh thành 1
120
Chương 120: Cuộc chiến ở kinh thành 2
121
Chương 121: Chặn đường
122
Chương 122: Liễu thành chủ
123
Chương 123: Tào Mẫn
124
Chương 124: Đàm phán
125
Chương 125: Đoàn tụ
126
Chương 126: Gặp lại Như Ngọc
127
Chương 127: Hôn sự của Trương Tiểu Tinh
128
Chương 128: Tiểu quận chúa
129
Chương 129: Kết cục