Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn

Lưu Liên còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên diện kiến quân nhan, biểu hiện lại quá mức điềm tĩnh. Hắn rũ mi cung kính đáp lời Khánh Đế, sắc mặt cũng không có vẻ sợ hãi.

Phải biết, Khánh Đế cũng không phải Hoàng Đế tầm thường, suy nghĩ một chút năm xưa ngài lên ngôi thế nào, thì có thể biết được ngài là người ra sao. Tuy nói đã bị bệnh vài năm, thân thể rất gầy yếu, nhưng mà, loại khí thế uy nghiêm và lạnh lùng nghiêm nghị đó, lại có thể khiến người bên cạnh khiếp sợ.

Tần Cửu thầm vui vẻ yên tâm trong lòng, Lưu Liên luôn tỏ ra nhát gan trước mặt nàng, không ngờ đến trường hợp chính thức, lại có chút gan dạ sáng suốt. Khánh Đế híp mắt nhìn Lưu Liên một phen, cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục hỏi thăm Bảng nhãn và Thám hoa. Nhưng mặt khác có người tập trung chú ý lên người Lưu Liên, người đó là Tạ Địch Trần.

Quỳnh Lâm yến ngoài có tiến sĩ tân khoa Tam Giáp ra, còn có trọng thần trong triều tham gia. Tạ Địch Trần là Võ Trạng nguyên năm ngoái, bây giờ là thống lĩnh Kim Ngô Vệ chính tam phẩm. Hắn đang nói chuyện với chưởng viện Nguyên Tử Chính của Hàn Lâm viện, hai người đang nói chuyện rất nhiều, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lưu Liên, cuối cùng Nguyên Tử Chính gật đầu. Mặc dù Tần Cửu không nghe được bọn họ nói những gì, nhưng có thể đoán được là có liên quan đến Lưu Liên.

Tạ Địch Trần là người của An Lăng Vương Nhan Túc, đương nhiên ấn tượng của hắn với Tần Cửu và Lưu Liên không tốt, lúc này chắc chắn là muốn bài xích Lưu Liên.

Tần Cửu thờ ơ liếc Nhan Túc ngồi ở bên cạnh Khánh Đế một cái, hắn mặc triều phục, mái tóc đen chải thành búi Đính, được kim hoàn (vòng vàng) vấn chặt. Hắn lẳng lặng ngồi ở đó, tay chơi đùa cái ly, vẻ mặt hờ hững, trong đôi mắt có đuôi mắt nhướng cao lộ ra vẻ lạnh lùng. Thỉnh thoảng nói chuyện với người khác đôi câu, mặc dù có ý cười, cũng chẳng hề lan đến đáy mắt.

Trên đời này, dường như trừ Tô Vãn Hương ra, cũng không có ai có thể khiến hắn lộ ra nụ cười thật lòng, ngay cả khi ngồi ở bên cạnh phụ hoàng của mình, đối mặt với dạ yến (yến tiệc buổi tối) náo nhiệt như vậy, cũng không thể.

Hắn năm đó, chẳng hề có dáng vẻ thế này.

Thiếu niên phấn chấn bồng bột, hăng hái khí phách ấy đã rèn luyện thành nam nhân hỉ nộ không lộ ra mặt.

Ngày trước, hắn nói với nàng, hắn hận nhất là người giở thủ đoạn bày mánh khóe, hắn cũng không muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia. Nhưng sự thật thì sao? Kể từ sau khi Bạch gia sa cơ, hắn một mực nỗ lực với ngôi vị kia.

Nàng trước kia, là ngu ngốc như thế! Chỉ cần là lời hắn nói, nàng sẽ tin tưởng hết! Cho nên, mới phải rơi vào cảnh ngộ thế này.

“Bệ hạ, tân khoa Tiến sĩ tối nay đều là thiếu niên tài tử của Đại Dục Quốc chúng ta, chẳng bằng mời các vị tài tử làm thơ, để Tiêu đại tư nhạc phái ca cơ của Tư Nhạc phường hát lên, chẳng phải là chuyện tốt hay sao.” Chưởng viện Nguyên Tử Chính của Hàn Lâm viện đứng dậy đề nghị.

Khánh Đế nghe vậy, lông mày nhướng lên, hình như cũng vô cùng thấy hứng thú, trầm giọng nói: “Như vậy rất hay. Lập tức bắt đầu từ ba vị Tiến sĩ Nhất giáp đi!”

Tần Cửu vừa thấy Nguyên Tử Chính muốn làm thơ, chợt hiểu ra hắn muốn làm gì. Nhưng nàng cũng không sốt ruột, chỉ thản nhiên nhìn Lưu Liên một cái. Tiểu tử kia không hề biết có người cố ý chĩa mũi nhọn vào hắn, mà rất hứng thú tiếp nhận giấy và bút mực cung nữ đưa tới, chuẩn bị làm thơ.

Tân khoa Tiền tam danh năm nay, Trạng nguyên là Lưu Liên, Bảng nhãn tên là Vân Mạc, là một thư sinh hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Dáng vẻ hắn tuấn tú, nhưng giữa lông mày lại lộ ra một chút ngông cuồng, phàm là tài tử, phần lớn đều có vài phần kiêu ngạo. Hắn híp mắt, liền nhấc bút viết.

Thám hoa tên là Tống Thần, nhìn qua tuổi tác của hắn nằm ở giữa Lưu Liên và Vân Mạc, nhìn hắn là người cực kỳ thận trọng, hắn lần lữa không hạ bút, vẫn cau mày suy tư.

Một lát sau, bài thơ của Vân Mạc đã xong, có cung nữ qua đó thu lại rồi mang đi, đưa vào tay đại tư nhạc Tiêu Nhạc Bạch.

Tối nay Tiêu Nhạc Bạch vẫn mặc một bộ bạch y như cũ, dưới ánh đèn Lưu Ly lung linh lóa mắt, sắc màu như tuyết sáng trong như trăng tròn. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Hắn rũ mắt xuống, nhanh chóng nhìn lướt qua bài thơ của Vân Mạc, khóe môi hơi nhếch lên. Hắn nhanh chóng giao bài thơ vào tay ca cơ, khoanh chân ngồi trên đệm tròn, bắt đầu gảy dây đàn Không Hầu.

Tiếng nhạc du dương tuôn ra từ dưới đầu ngón tay hắn, đây là khúc nhạc sau khi hắn đọc bài thơ đã lập tức sáng tác ra, thong thả ung dung mà êm tai. Ca cơ liền bắt đầu hát bài thơ của Vân Mạc theo tiếng nhạc.

Giọng hát của ca cơ dễ nghe, làn điệu của khúc nhạc tuyệt vời, chỉ có điều, ca từ lại không hay cho lắm.

“Mười năm gian khổ học hành, mai kia trở thành Trạng nguyên trong triều....... Thiếu niên trong sáng ngời ngời, cớ sao hầu hạ kẻ tà ma lập dị.......”

Câu từ khác không quan trọng, chỗ quan trọng chính là mấy câu này.

Nhân vật nhắc đến là Trạng nguyên, câu chuyện là hầu hạ kẻ tà ma lập dị.

Tần Cửu vốn cho rằng Tạ Địch Trần bảo Nguyên Tử Chính đề nghị làm thơ, là muốn làm khó Lưu Liên. Nhưng không ngờ, lại là để Vân Mạc làm thơ châm chọc Lưu Liên. Thì ra, nhanh như vậy, Vân Mạc đã về dưới trướng An Lăng Vương rồi.

Rõ ràng là bài thơ này đang công kích quan hệ của nàng và Lưu Liên, lấy nàng làm kẻ tà ma lập dị, coi Lưu Liên là nam sủng của nàng.

Các tài tử ngồi trên đều không phải là kẻ ngu, rất nhanh đã biết thơ ấy chỉ Lưu Liên. Vốn dĩ, rất nhiều người vẫn không biết được quan hệ của Lưu Liên và nàng, bởi vậy, tất cả đều biết hết.

Lưu Liên nghe thấy mấy câu này, trán mơ hồ túa mồ hôi, quay đầu nhìn về phía Tần Cửu. Tần Cửu dùng mắt ra hiệu cho hắn không cần căng thẳng, dường như lúc này trái tim Lưu Liên mới ổn định lại.

Khánh Đế ngồi trên ngôi cao nhắm mắt lại, tay vịn tay ghế của long ỷ, đang chợp mắt, ngón tay lại đang gõ nhịp theo tiếng nhạc, dường như vẫn chưa nhận ra điều không ổn trong câu thơ.

Nhan Túc ung dung bình thản ngồi ở đó, tay cầm ly, rũ mắt nhìn về phía rượu trong ly, lông mi chẳng hề ngước lên một chút. Vẻ mặt của Nhan Mẫn ngồi ở đối diện Nhan Túc cực kỳ khiến người khác suy ngẫm, dường như hắn rất lo lắng, nhìn về phía Tần Cửu một cái, lại nhìn về phía Lưu Liên một cái, hình như định thay Lưu Liên lên tiếng bất cứ lúc nào, bộ dạng cố làm ra vẻ như vậy khiến Tần Cửu rất chán ghét.

Bài thơ này đã hát xong, các tài tử khắp sảnh đường không người nào nói chuyện, chỉ vì không biết phải nói gì. Chỉ có một người lên tiếng phá vỡ yên lặng, chính là quan chủ khảo kim khoa Vu Tuyên – Vu thái phó.

Vu thái phó học vấn cực cao, là ân sư thụ nghiệp của các hoàng tử, ở trong triều đức cao vọng trọng, nhưng tính tình ông ngay thẳng, không hiểu rõ nhiều chuyện, đương nhiên cũng không biết lai lịch của Lưu Liên, lúc này nghe thấy bài thơ, cực kỳ kinh ngạc nhướng lông mày hoa râm lên, hỏi: “Đây là chuyện gì gì vậy? Trạng nguyên đang hầu hạ ai?”

Một người bên cạnh Vu thái phó lập tức ghé tai nói thầm cho ông, Vu thái phó híp mắt nhìn về phía Tần Cửu. Dễ thấy người nọ đã nói cho ông biết, Lưu Liên chính là người hầu của nàng, hoặc là nói Lưu Liên là nam sủng của nàng. Nhưng bất luận là lời nào, hình như cũng chọc giận Vu thái phó. Ông đích thân duyệt bài thi, biết quá tường tận tài hoa của Lưu Liên, bây giờ biết chuyện này, quả là đả kích. Ông liếc Lưu Liên một cái, ánh mắt cực kỳ thương tiếc.

Vu thái phó đứng dậy từ trên chiếu, nói với Khánh Đế: “Bệ hạ, cựu thần thật sự không biết Trạng nguyên xuất thân như thế, đúng là một viên ngọc đẹp sa xuống bùn. Người này rất có tài hoa, thật là đáng tiếc.”

Tần Cửu đang uống một ly rượu vào miệng, nghe Vu thái phó nói vậy, rượu trong miệng suýt nữa phun ra ngoài.

Ngọc đẹp sa xuống bùn, cũng không ngờ ông già này nói ra được lời như thế.

Tần Cửu đặt ly rượu xuống, đang muốn lên tiếng, chợt nghe giọng nói thản nhiên của Tiêu Nhạc Bạch vang lên: “Vi thần không hiểu lời này của Vu thái phó, vi thần lại càng không hiểu bài thơ kia. Cái gì gọi là tà ma lập dị? Mười năm gian khổ học hành, mai kia trở thành Trạng nguyên trong triều... Thiếu niên trong sáng ngời ngời, cớ sao hầu hạ kẻ tà ma lập dị. Tần Trạng nguyên học hành gian khổ mười năm, đương nhiên là để hầu hạ quân vương, sao lại thành hầu hạ kẻ tà ma lập dị, chẳng lẽ, Vân Bảng nhãn cho rằng bệ hạ là kẻ tà ma lập dị hay sao?”

Tần Cửu nghe vậy, khoan thai thưởng thức một ly rượu.

Tuy rằng, nàng không biết vì sao Tiêu Nhạc Bạch lại nói giúp Lưu Liên, nhưng câu nói này quả thật đã chạm đến điểm mấu chốt rồi, lập tức dời đi sự chú ý của mọi người.

Bảng nhãn Vân Mạc vốn là khóe môi còn treo ý cười mỉa mai, nghe thấy câu này, vẻ mặt chấn động. Thật ra chuyện này cũng chẳng thể trách Tiêu Nhạc Bạch, thật sự bài thơ đó của hắn vì chèn ép Lưu Liên, đã làm quá nóng vội.

Tạ Địch Trần cũng có chút biến sắc, vẻ mặt hơi lo lắng.

Vân Mạc vội rời khỏi chỗ dập đầu nói với Khánh Đế trên ngôi cao: “Bệ hạ thứ tội, bài thơ này của vi thần không phải chỉ bệ hạ, mà là chỉ......”

“Là chỉ ai?” Khánh Đế rốt cuộc đã mở mắt ra, ánh mắt thâm sâu rơi xuống người Vân Mạc, “Đang trên yến hội như thế, lại làm ra thơ nói bóng nói gió, chẳng lẽ ngươi chính là Tiền Tam Giáp thi dựa vào loại tài hoa này hay sao?”

Khánh Đế không hề tức giận, lời nói chỉ nhẹ nhàng truyền xuống.

Nhưng lời này đã đủ vừa lòng rồi, sắc mặt Vân Mạc chợt biến, sau lưng lập tức tuôn mồ hôi ra như nước. Há miệng giống như còn muốn tiếp tục phản bác điều gì. Đương nhiên, với lòng gan dạ và sự hiểu biết của người này, với tính tình hết sức ngông cuồng của người này, không nói chút gì mới là chuyện lạ.

Nhưng vào lúc này, Nhan Túc lên tiếng.

“Phụ hoàng, chắc là Vân Bảng nhãn uống nhiều rượu rồi, chúng ta cần gì phải đặt lời nói khi say rượu vào trong lòng. Chi bằng, để hắn lui xuống cho tỉnh rượu, phụ hoàng đừng phá hỏng tâm tình.” Nhan Túc chậm rãi nói, ánh mắt lại lạnh lùng mà sắc bén như chim ưng, rơi lên người Vân Mạc.

Vân Mạc lập tức cứng đờ, cái miệng mở to từ từ khép lại, cũng không dám phản bác một câu.

Khánh Đế thở dài một tiếng, mím môi nhìn Vân Mạc một cái, phất ống tay áo nói: “Thôi, ngươi lui xuống đi.”

Một màn khói thuốc súng đã biến mất trong vô hình.

Trong lòng Tần Cửu hiểu rõ, vừa rồi rõ ràng Khánh Đế đã tức giận. Bất luận người Vân Mạc nói là ngài hay không, nhưng mà, ở nơi này, hắn làm ra câu “Hầu hạ kẻ tà ma lập dị”, cho dù rõ ràng Khánh Đế biết không phải nói mình, trong lòng khó tránh khỏi không được thoải mái. Dẫu sao, phía dưới bất luận là vị thần tử nào, đều hầu hạ quân vương.

Huống chi, Lưu Liên còn là người ngài đích thân ân chuẩn tham gia kì thi. Cho dù nàng trong mắt mọi người phẩm hạnh không đoan trang, cũng không thể coi là tà ma lập dị. Nếu như nàng là kẻ tà ma lập dị, vậy những quan viên khác trong triều của Thần tông đều là gì chứ? Chẳng phải Huệ phi trong cung cũng là kẻ tà ma lập dị rồi sao? Hoàng Đế sủng ái Huệ phi như vậy, lại xem thành gì đây?

Cho nên, chuyện này may mà có An Lăng Vương Nhan Túc kịp thời ngăn cản màn tranh luận của Vân Mạc, nếu không, người cuối cùng bị phạt, nhất định sẽ là Vân Mạc.

Rất nhanh, Vân Mạc đã bị người ta dẫn xuống giải rượu.

Tiêu Nhạc Bạch tiến lên phía trước nói: “Bệ hạ, còn muốn hát thơ không?”

Đương nhiên Khánh Đế mất hứng thú, khoát tay nói: “Thôi khỏi. Tiêu ái khanh, gần đây có khúc nhạc mới phổ nào không?”

Tiêu Nhạc Bạch điềm đạm thanh tao cười, nói: “Bẩm bệ hạ, vi thần mới phổ được một khúc《 Giang Thành tử 》.”

“Diễn tấu nghe một chút đi!”

Tiêu Nhạc Bạch gật đầu thưa vâng.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Đoạt đèn
3 Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4 Chương 4: Cởi y phục của hắn
5 Chương 5
6 Chương 6: Diêm Vương
7 Chương 7: Lại cởi y phục
8 Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9 Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10 Chương 10: Tỷ thí
11 Chương 11: Ngươi là ai?
12 Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13 Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14 Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15 Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16 Chương 16: Mắt ta mù
17 Chương 17: Xuất thủy phù dung
18 Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19 Chương 19: Đình thẩm
20 Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21 Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22 Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23 Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24 Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25 Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26 Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27 Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28 Chương 28: Rất đủ vị?
29 Chương 29: Vung tiền như rác
30 Chương 30: Ghét bỏ
31 Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32 Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33 Chương 33: Ống tay áo phần phật
34 Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35 Chương 35: Tô Vãn Hương
36 Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37 Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38 Chương 38: Có người không được như ý
39 Chương 39: Buông tay
40 Chương 40: Thương dân
41 Chương 41: Hoan lạc
42 Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43 Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44 Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45 Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46 Chương 46: Sợ lạnh
47 Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48 Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49 Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50 Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51 Chương 51: Đánh cược
52 Chương 52: Xù lông
53 Chương 53: Dám chơi dám chịu
54 Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55 Chương 55: Pha trà lập thệ
56 Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57 Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58 Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67: Áp đảo
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Uyên ương kề cổ
80 Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81 Chương 81: Hổ Trảo
82 Chương 82: Thân thiết
83 Chương 83: Dịu dàng
84 Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85 Chương 85: Cười nhạo
86 Chương 86: Ngài không mệt sao
87 Chương 87: Đừng sợ
88 Chương 88: Tính kế
89 Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90 Chương 90: Câu hồn
91 Chương 91: Bao che
92 Chương 92: Trong sạch
93 Chương 93: Khó dò
94 Chương 94: Hùng hổ dọa người
95 Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96 Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97 Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98 Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99 Chương 99: Hôn môi
100 Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101 Chương 101: Tình địch tranh giành
102 Chương 102: Mị lực quá lớn
103 Chương 103: Hôn hay không hôn
104 Chương 104: Niềm vui ban đầu
105 Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106 Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107 Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108 Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109 Chương 109: Xin túi hương
110 Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111 Chương 111: Ban hôn
112 Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113 Chương 113: Phượng Minh
114 Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115 Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116 Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117 Chương 117: Vương quan thất châu
118 Chương 118: Đình biện
119 Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120 Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121 Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122 Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123 Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124 Chương 124: Chuyện năm đó
125 Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126 Chương 126: Tỷ thí
127 Chương 127: Liều mạng
128 Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129 Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130 Chương 130: Đánh đàn
131 Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132 Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133 Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134 Chương 134: Xuất giá
135 Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136 Chương 136
137 Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138 Chương 138: Ăn ý
139 Chương 139: Khiêu khích
140 Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141 Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142 Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143 Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144 Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145 Chương 145: Bạch Tố Huyên
146 Chương 146: Nghi ngờ
147 Chương 147: Yêu Tần Cửu
148 Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149 Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150 Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151 Chương 151: Nụ hôn đó
152 Chương 152: Trộm hương bị bắt
153 Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154 Chương 154
155 Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156 Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157 Chương 157: Tình nhân đến rồi
158 Chương 158: Ôm ấp
159 Chương 159: Suy nghĩ
160 Chương 160: Người chính là nàng
161 Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162 Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163 Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164 Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165 Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166 Chương 166: Thất thúc lập công
167 Chương 167: Mị âm nhập cốt
168 Chương 168: Đấu cầm
169 Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170 Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171 Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172 Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173 Chương 173: Lời hứa của nàng
174 Chương 174: Tố Tố
175 Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176 Chương 176: Nhận ra nhau
177 Chương 177: Hoàng thái đệ
178 Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179 Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180 Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181 Chương 181: Máu lạnh vô tình
182 Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183 Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184 Chương 184: Bị vu hãm
185 Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186 Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187 Chương 187: Người phóng hỏa
188 Chương 188: Bắt kẻ gian
189 Chương 189: Thất thúc tra án
190 Chương 190: Giống như lời tâm tình
191 Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192 Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193 Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194 Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195 Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196 Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197 Chương 197: Không còn gì để nói
198 Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199 Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200 Chương 200: Quan Thư môn chủ
201 Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202 Chương 202: Mê hoặc
203 Chương 203: Hỉ cục
204 Chương 204: Kết cục (thượng)
205 Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206 Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207 Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208 Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209 Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu
Chapter

Updated 209 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Đoạt đèn
3
Chương 3: Bản sắc yêu nữ
4
Chương 4: Cởi y phục của hắn
5
Chương 5
6
Chương 6: Diêm Vương
7
Chương 7: Lại cởi y phục
8
Chương 8: Biển cạn đá mòn, gắn bó kề cận bên nhau
9
Chương 9: Không chỗ trốn tránh
10
Chương 10: Tỷ thí
11
Chương 11: Ngươi là ai?
12
Chương 12: Chuẩn bị cho ta bốn nam nhân
13
Chương 13: Nô tài đã không còn từ lâu rồi
14
Chương 14: Bạch Tố Huyên đã chết
15
Chương 15: Bị ép nhìn xuân cung sống
16
Chương 16: Mắt ta mù
17
Chương 17: Xuất thủy phù dung
18
Chương 18: Diễm phúc không mỏng
19
Chương 19: Đình thẩm
20
Chương 20: Thật muốn đâm mù mắt hắn
21
Chương 21: Tứ đại mỹ nhân của thúc
22
Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia
23
Chương 23: Ngươi còn có trinh tiết sao
24
Chương 24: Giết gà dọa khỉ
25
Chương 25: Lăng Ba Đạp Bộ
26
Chương 26: Noãn quyên (Lụa tơ ấm áp)
27
Chương 27: Ma chú nhỏ máu
28
Chương 28: Rất đủ vị?
29
Chương 29: Vung tiền như rác
30
Chương 30: Ghét bỏ
31
Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
32
Chương 32: Trừng phạt đúng tội
33
Chương 33: Ống tay áo phần phật
34
Chương 34: Trong mắt đều là y phục hoa Thược Dược
35
Chương 35: Tô Vãn Hương
36
Chương 36: Cả đài toàn là hương Mẫu Đơn
37
Chương 37: Người thuần khiết lương thiện
38
Chương 38: Có người không được như ý
39
Chương 39: Buông tay
40
Chương 40: Thương dân
41
Chương 41: Hoan lạc
42
Chương 42: Tiêu Nhạc Bạch
43
Chương 43: Chỉ như lần đầu gặp gỡ
44
Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
45
Chương 45: Hàn mai tịch mịch nở về phía tuyết
46
Chương 46: Sợ lạnh
47
Chương 47: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện
48
Chương 48: Mãn lâu hồng tụ chiêu
49
Chương 49: Hoa đán tuyệt sắc
50
Chương 50: Vô liêm sỉ đến cực điểm
51
Chương 51: Đánh cược
52
Chương 52: Xù lông
53
Chương 53: Dám chơi dám chịu
54
Chương 54: Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
55
Chương 55: Pha trà lập thệ
56
Chương 56: Một hòn đá hạ ba con chim
57
Chương 57: Quỳnh Lâm yến
58
Chương 58: Ngọc đẹp sa xuống bùn
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62: Bản sắc Diêm Vương
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67: Áp đảo
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Uyên ương kề cổ
80
Chương 80: Một con chim cưỡi một con mèo
81
Chương 81: Hổ Trảo
82
Chương 82: Thân thiết
83
Chương 83: Dịu dàng
84
Chương 84: Quyến rũ thất thúc
85
Chương 85: Cười nhạo
86
Chương 86: Ngài không mệt sao
87
Chương 87: Đừng sợ
88
Chương 88: Tính kế
89
Chương 89: Lại lợi dụng bản vương?
90
Chương 90: Câu hồn
91
Chương 91: Bao che
92
Chương 92: Trong sạch
93
Chương 93: Khó dò
94
Chương 94: Hùng hổ dọa người
95
Chương 95: Mặc nàng sắp xếp
96
Chương 96: Ta cho ngươi dựa vào
97
Chương 97: Phải thương yêu lẫn nhau
98
Chương 98: Ôm ấp yêu thương
99
Chương 99: Hôn môi
100
Chương 100: Vĩnh viễn sẽ không trở thành tình nhân
101
Chương 101: Tình địch tranh giành
102
Chương 102: Mị lực quá lớn
103
Chương 103: Hôn hay không hôn
104
Chương 104: Niềm vui ban đầu
105
Chương 105: Thần tiên tỷ tỷ
106
Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
107
Chương 107: Không có gì không thể thay thế
108
Chương 108: Kẻ thù không đội trời chung
109
Chương 109: Xin túi hương
110
Chương 110: Hôn lễ đệ nhất thiên hạ
111
Chương 111: Ban hôn
112
Chương 112: Ngọc Hoành, xin nhờ
113
Chương 113: Phượng Minh
114
Chương 114: Liên tục nhìn thấy một người già
115
Chương 115: Ngươi xem bản vương là bao cát sao
116
Chương 116: Thiết kế cạm bẫy
117
Chương 117: Vương quan thất châu
118
Chương 118: Đình biện
119
Chương 119: Ngươi có cất giữ chân dung của bản vương không
120
Chương 120: Lột sạch ăn ngay
121
Chương 121: Liên Ngọc Nhân
122
Chương 122: Ở lại cùng nhau nghỉ ngơi
123
Chương 123: Hắn thích nàng, nàng thích hắn?
124
Chương 124: Chuyện năm đó
125
Chương 125: Ngươi vô lễ với ta rồi sao
126
Chương 126: Tỷ thí
127
Chương 127: Liều mạng
128
Chương 128: Xin lỗi, đã làm bẩn y phục của ngài rồi
129
Chương 129: Lần đầu gặp gỡ (Cửu và thúc)
130
Chương 130: Đánh đàn
131
Chương 131: Gặp lại ở ôn tuyền là một cơn tai họa
132
Chương 132: Yêu quý sinh mệnh, rời xa yêu nghiệt
133
Chương 133: Ta am hiểu tìm mỹ nhân
134
Chương 134: Xuất giá
135
Chương 135: Lễ này không thể cử hành
136
Chương 136
137
Chương 137: Người mô phỏng nét chữ
138
Chương 138: Ăn ý
139
Chương 139: Khiêu khích
140
Chương 140: Có phải nàng đã… gì đó không
141
Chương 141: Tô Thanh sụp đổ
142
Chương 142: Kinh hãi đau đớn
143
Chương 143: Ta là Bạch Tú Cẩm
144
Chương 144: Nhìn ngươi một chút
145
Chương 145: Bạch Tố Huyên
146
Chương 146: Nghi ngờ
147
Chương 147: Yêu Tần Cửu
148
Chương 148: Khi thất thúc yêu 1
149
Chương 149: Khi thất thúc yêu 2
150
Chương 150: Khi thất thúc yêu 3
151
Chương 151: Nụ hôn đó
152
Chương 152: Trộm hương bị bắt
153
Chương 153: Ăn miếng trả miếng
154
Chương 154
155
Chương 155: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 1
156
Chương 156: Bàn tay trắng nõn nhỏ máu 2
157
Chương 157: Tình nhân đến rồi
158
Chương 158: Ôm ấp
159
Chương 159: Suy nghĩ
160
Chương 160: Người chính là nàng
161
Chương 161: Trăng tròn màu máu 1
162
Chương 162: Trăng tròn màu máu 2
163
Chương 163: Trăng tròn màu máu 3: Thật quyến rũ
164
Chương 164: Trăng tròn màu máu 4
165
Chương 165: Tay ngươi rất đẹp
166
Chương 166: Thất thúc lập công
167
Chương 167: Mị âm nhập cốt
168
Chương 168: Đấu cầm
169
Chương 169: Một mình ta có thể tương đương với mười đồng nam tử
170
Chương 170: Mộng xuân không vết tích
171
Chương 171: Thống lĩnh Tố Y cục
172
Chương 172: Bản vương chính là bị ép buộc
173
Chương 173: Lời hứa của nàng
174
Chương 174: Tố Tố
175
Chương 175: Nàng còn sống, thật tốt
176
Chương 176: Nhận ra nhau
177
Chương 177: Hoàng thái đệ
178
Chương 178: Ngoài nàng ra, không ai xứng đáng
179
Chương 179: Trái tim vỡ thành ngàn vạn mảnh, vẫn là của nàng
180
Chương 180: Thịnh yến trọng lễ
181
Chương 181: Máu lạnh vô tình
182
Chương 182: Lại thấy hỏa hoạn
183
Chương 183: Lại thấy vết bỏng
184
Chương 184: Bị vu hãm
185
Chương 185: Chủ nhân cũ của Hoàng Mao
186
Chương 186: Bởi vì nàng không khóc
187
Chương 187: Người phóng hỏa
188
Chương 188: Bắt kẻ gian
189
Chương 189: Thất thúc tra án
190
Chương 190: Giống như lời tâm tình
191
Chương 191: Kể chuyện xưa cho ngươi nhé
192
Chương 192: Đó là cuộc sống cẩm tú của ta
193
Chương 193: Túc Tố gặp mặt
194
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
195
Chương 195: Sẽ không tha cho ngươi
196
Chương 196: Có thể trả ta vòng ngọc không
197
Chương 197: Không còn gì để nói
198
Chương 198: Tần Cửu nhất định phải yêu người khác
199
Chương 199: Lấy thân mạo hiểm
200
Chương 200: Quan Thư môn chủ
201
Chương 201: Tiêu Nhạc Bạch
202
Chương 202: Mê hoặc
203
Chương 203: Hỉ cục
204
Chương 204: Kết cục (thượng)
205
Chương 205: Đến đón nữ nhân của ta
206
Chương 206: Trận quyết chiến cuối cùng
207
Chương 207: Ngoại truyện 1: Gió đông nắng chiều (một)
208
Chương 208: Ngoại truyện 2: Gió đông nắng chiều (hai)
209
Chương 209: Ngoại truyện 3: Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu