Chương 58: dị ứng hải sản

"Hai bình?" Lục Ly khó tin trừng mắt nhìn Cố An Dịch, mắng: "Ông đây cũng không thiếu tiền, cô ta cần gì phải liều mạng như thế?"

Cố An Dịch không cam lòng nói: "Lục thiếu đừng nói châm chọc như vậy, anh cho dù không thiếu tiền thì Tiểu Yêu cũng phải làm, nếu như không phải vì muốn giúp anh đạt được chút thành tích, cô ấy cần gì phải làm hại chính mình!"

"Đó là do cô ta yêu tiền!" Lục Ly tức giận mắng, tay cũng không dừng lại mà đẩy Cố An Dịch xông vào trong.

Như mọi lần, tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên, Lục Ly mắng, dường như từ lúc quen biết người phụ nữ này, anh thành khách quen của nhà vệ sinh nữ, thật không biết hắn thiếu nợ cô cái gì.

"Xin lỗi... Xin lỗi... Chúng tôi tìm người!" Cố An Dịch đỏ mặt đi theo phía sau giải quyết hậu quả.

Lục Ly đẩy cửa từng gian ra tìm, mở đến căn thứ 3 thì thấy Diệp Tiểu Yêu ngồi dưới đất, ngủ mê không tỉnh, cổ áo của cô mở ra, lộ phần da thịt với những mảng chẩm đỏ.

"Sh*t!" Lục Ly cởi áo khoác của mình, bọc lấy cô, ôm lấy bả vai của cô xông ra ngoài.

Cố An Dịch nhanh chóng lái xe, hai người vội vàng đưa Diệp Tiểu Yêu tới bệnh viện. Trên đường, điện thoại Lục Ly vang lên, là Khương Lập Nguyên, hỏi hắn sao đi vệ sinh lâu vậy.

"Các cậu ăn đi, đừng để ý đến tôi, tôi có việc!"

Lục Ly không nói gì thêm, cúp điện thoại, nhìn cô gái trong ngực mình bị những chấm đỏ lan lên đến mặt, hô hấp có chút khó khăn, không khỏi vội la lên: "Cố An Dịch, cô gái ngốc này bị dị ứng hải sản sao? Cậu sao không để ý chứ!"

Cố An Dịch bất an nói: "Tôi không biết, không nghe cô ấy nói gì cả!"

"Cậu biết gì chứ?" Lục Ly cậy mạnh mắng: "Lái nhanh một chút!"

Cố An Dịch nhìn thấy tốc độ xe đã lên tới 80, cắn răng tăng lên 120, vượt qua 2 cái đèn đỏ, đến bệnh viện xe còn chưa dừng hẳn, Lục Ly đã đá bay cái cửa xe, ôm Diệp Tiểu Yêu xông vào trong.

Cố An Dịch đỗ xe xong chạy vào, Diệp Tiểu Yêu đã được được phòng cấp cứu, Lục Ly tức giận ngồi trên ghế, lấy thuốc lá ra.

"Ở đây không được phép hút thuốc!" Cố An Dịch tốt tính nhắc nhở, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lục thiếu, anh bận thì đi trước đi, tôi chăm sóc cô ấy là được!"

Hắn vừa nói xong, điện thoại lại vang lên, hắn nhìn số điện thoại liền ngẩn người một chút, thím ba nói hôm nay mẹ bay đến, nhất định bắt hắn đi đón ở sân bay, sao hắn lại quên mất việc này chứ.

"Được rồi, cậu có việc thì đi đi, tôi chờ là được!" Lục Ly nhìn dáng vẻ đắn đo của hắn, liền tức giận đuổi hắn về.

Diệp Tiểu Yêu ở trong phòng cấp cứu giằng co suốt hai tiếng đồng hồ mới được đẩy ra, lúc đưa đến phòng bệnh truyện nước biển, toàn thân cô đều run rẩy, Lục Ly đắp chăn cho cô đều vô dụng, cô mơ mơ màng màng cuộn người lại, mơ hồ kêu: "Mẹ ơi... Con lạnh!"

Lục Ly tức giận nhìn chằm chằm cô, rất muốn cho cô mấy bạt tai. Vị trí tổng tài kia hắn thật sự không lạ gì, hắn biết phải dùng năng lực của mình để chăm sóc Lục Lộ thật tốt, nhưng cô có cần phải liều mạng như vậy không?

Ép mình học những kiến thức tài chính, kinh tế không nói, còn mỗi ngày lải nhải ở bên tai Lục Quân Viễn thế này, thế kia, hắn hận nhất là cặp mẹ con dối trá kia, bắt hắn học tập còn không phải là chuyện cười sao?

"Lạnh... Mẹ... Lạnh..."

Nhìn thấy cô gái kia bĩu môi giống trẻ nhỏ, trên lông mi còn đợm lại nước mắt, Lục Ly tức giận một lúc, thần xui đất khiến thế nào lại vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô, bàn tay vươn ra, kéo cô ôm vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể đàn ông ấm áp hơn so với cái chăn lạnh như băng kia, Diệp Tiểu Yêu tìm được hơi ấm, cũng không để ý là gì, liền như bạch tuộc quấn lấy không buông, lủi lủi vào ngực hắn, tìm được vị trí thoải mái mới chịu yên tĩnh lại.

"Mẹ nó... Tôi bị cô xem thành cái lò sưởi rồi!" Lục Ly vừa tức vừa buồn cười, cúi đầu thấy khuôn mặt trắng với những mảnh đỏ kia, tim từ từ mà mềm mại lại. Ngoại trừ Lục Lộ, chỉ có mỗi cô ngốc này mới khiến anh có nhiều tâm tình như thế...

Nghĩ đến Lục Lộ, hắn buồn bã một lúc, chị ấy đã đến Úc, còn gửi cho mình một bức thư báo bình an, nghỉ ngơi đủ rồi sẽ quay về, bảo hắn đừng có quá nhớ cô.

Có thể không nhớ sao! Từ lúc mẹ mất, hắn với Lục Lộ là cùng ở cạnh nhau, đây là lần đầu tiên Lục Lộ không chịu nói gì với hắn đã biến mất, điều này làm hắn rất khó chịu. Mơ hồ có loại dự cảm, trong cuộc sống của Lục Lộ có một người đàn ông khác, cô vì muốn bảo vệ bí mật này nên mới biến mất!

Người đàn ông kia là ai? Hắn có đáng giá để cô làm vậy không? Hắn không nhịn được nghĩ, nếu như người kia đối xử tốt với Lục Lộ, hắn sẽ chúc phúc cho bọn họ, nếu như tên đó làm Lục Lộ đau lòng, hắn quyết không tha cho hắn!

Ôm lấy Diệp Tiểu Yêu, Lục Ly đột nhiên có cảm giác muốn cùng sống nương tựa vào nhau với cô gái này, tuy đại thẩm này suốt ngày lải nhải, nhưng bằng lương tâm mà nói, cô chỉ vì muốn tốt cho hắn, nếu như không phải hắn thật sự không thích cạnh tranh điều gì với Lục Quân Viễn, hắn cũng không muốn chống đối cô!

"Mẹ... Con sẽ không để bọn họ bắt nạt con..."

Cô gái nhỏ này mơ hồ lẩm bẩm, cũng không biết mơ tới điều gì, nước mắt lăn dài, khóc có chút thương tâm. Lục Ly không biết làm sao nhìn thấy cô đang níu chặt áo sơ mi của mình, dựa vào ngực mình khóc thút tha thút thít.

Lục Ly nhớ tới cái lần cô bị Quan Quý Sâm đánh ở sân bay vẫn còn chưa hề khóc, lúc bình thường cô tuyệt đối sẽ không để lộ mặt này!

Lúc này trong mơ mới chịu tháo phòng ngự xuống, mới lộ ra vẻ mặt yếu đuối này, hoàn toàn trái ngược với lúc cô mạnh mẽ ở công ty, nhưng sự yếu đuối này thật làm cho người khác lo lắng!

Hắn tự tay dùng ngón tay cái giúp cô lau đi nước mắt, lại nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng cô, tiếng khóc của cô dần dần không còn nữa, giống như một đưa bé cuộn tròn trong ngực hắn say sưa ngủ.

Mặt của Lục Ly tựa vào trán của cô, cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Y tá bước đến đổi kim truyền nước thấy cảnh này, soái ca ôm lấy cô gái, ngủ rất yên bình... Rất đẹp mắt... Rất ấm áp!

Diệp Tiểu Yêu dị ứng tới nhanh, cũng đi nhanh, cô chưa bao giờ biết mình bị dị ứng hải sản, có thể là do bác sĩ chuẩn đoán sai. Nhưng Lục Ly cương quyết ra mệnh lệnh bắt cô nằm viện quan sát 2 ngày, thuận tiện để cho bác sĩ làm kiểm tra toàn diện dạ dày của cô.

Diệp Tiểu Yêu phản kháng vô hiệu, chỉ lấy cớ Hành Thái ở nhà không ai chăm sóc, bảo Lục Ly đến xem nó một chút, tiện thể dẫn nó đi kiểm tra chân.

Lục Ly nghe nói phải chăm sóc một chú chó, khuôn mặt đen thui cả nửa ngày, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Quay về giằng co với chú chó một phen, Hành Thái bình thường kiêu ngạo không sủa, nhưng nhìn thấy người lạ đến địa bàn của mình liền điên cuồng sủa lên, Lục Ly làm sao tha cho việc nó dám phách lối với mình, bước lên, bàn tay lớn vồ một cái, lấy ra một cái bịt mõm chó bịt lại rồi đưa nó đi kiểm tra.

Đãi ngộ uỷ khuất như thế, Hành Thái chưa từng chịu qua, lúc bác sĩ thú y bế ra, đôi mắt nhỏ đó lập tức tức giận không dám sủa, trừng mắt với Lục Ly.

Bác sĩ tiệm thú y này là do chị dâu của Uông Vĩ Lan mở, quy mô rất lớn, bác sĩ phẫu thuật cho Hành Thái lại là chị dâu, chuyện của em chồng nhà mình và Lục Ly cô cũng biết một chút, nhìn thấy Lục Ly ôm chó đến kiểm tra, chắc hẳn không phải chỉ vậy, có lẽ là Lục Ly kiếm cơ đến xem Uông Vĩ Lan, vừa kiểm tra cho Hành Thái, vừa để người ta đi báo tin cho Uông Vĩ Lan.

Lúc Uông Vĩ Lan chạy tới, Hành Thái đã kiểm tra xong rồi, Lục Ly bế Hành Thái đang muốn ra về, Uông Vĩ Lan vội vàng bước lên kêu: "Đông Tử, anh không phải không thích thú cưng sao? Đây là của ai?"

"Bạn tôi!" Lục Ly lạnh nhạt gật đầu, nghiêng người muốn đi.

Uông Vĩ Lan vội la lên: "Đông Tử, chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng được không? Anh vẫn không chịu nghe điện thoại của em..."

"Chúng ta chẳng có gì để nói!" Lục Ly không nhịn được cắt ngang, chị dâu thấy thế liền kiếm cớ chạy ra ngoài, nhường phòng lại cho hai người.

Không có người ngoài, Uông Vĩ Lan cũng không để ý tới mặt mũi, bước lên nắm lấy tay Lục Ly, nói: "Đông Tử, đừng vô tình với em như vậy, em biết lỗi rồi, anh cho em một cơ hội đi!"

Lục Ly hất tay cô ra, lạnh lùng nói: "Uông Vĩ Lan, tôi cũng nói với cô lần cuối, giữa chúng ta không còn chút khả năng nào. Cô thật sự đã biết lỗi thì sau này đối xử tốt với Tạ Dụ Dương đi! Bỏ lỡ hắn, sau này cô cũng không gặp được người đàn ông nào yêu cô như thế..."

"Nhưng người em yêu là anh!" Uông Vĩ Lan liều lĩnh ôm Lục Ly, nhón chân lên tìm môi hắn.

Hành Thái bị chen lấn điên cuồng sủa, Lục Ly tức giận đẩy cô ra: "Uông Vĩ Lan, cô tự trọng chút được không? Ba năm trước lúc cô lên giường với Tạ Dụ Dương thì nên biết đến kết cục ngày hôm nay..."

"Em không có... Là hiểu lầm... Em trong sạch!"

Uông Vĩ Lan vôi kêu lên: "Anh chưa từng nghe em giải thích... Ngày đó mọi người uống nhiều rồi, anh ấy chỉ dìu em đi nghỉ, ai biết anh liền xông vào! Em thật sự không làm gì có lỗi với anh!"

"Đủ rồi! Uông Vĩ Lan, đừng kiếm cơ để tô son trát phấn mình nữa!"

Lục Ly không nhịn được quát: "Ngày đó là do uống nhiều, trước đó thì sao, cô cùng Tạ Dụ Dương đi riêng cũng là do uống nhiều à? Đừng tìm tôi nói cái gì mà mấy người trong sạch, Lục Ly tôi cũng không phải đứa ngốc, ở trong bộ đội cũng không phải không để ý chuyện bên ngoài! Tôi không nói chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho mọi người, cô đừng ép tôi nói hết sự thật ra!"

Sắc mặt Uông Vĩ Lan nhất thời không còn chút máu, cứng họng không nói ra lời gì. Lục Ly lạnh lùng đẩy cô ra, đi thẳng.

Chị dâu Uông Vĩ Lan thấy hắn đi, liền bước tới nói: "Vĩ Lan, nếu không thể cùng anh ta nữa thì thôi đi, em cứ an tâm gả cho Tạ Dụ Dương! Con người tiểu Tạ cũng rất tốt, đừng phụ lòng nó!"

"Không phải... Em không cam lòng!" Uông Vĩ Lan lắc đầu, nước mắt rơi xuống: "Anh ấy yêu em, chỉ cần anh ấy ngủ với em là sẽ biết em thật sự trong sạch! Không được... Chị dâu, chị giúp em đi, không thử một lần em không cam lòng!"

Chị dâu cười khổ: "Giúp em thế nào được, không lẽ cho người đưa hắn lên giường à? Vậy hắn cũng phải đồng ý mới được!"

Ánh mắt Uông Vĩ Lan sáng lên: "Sao không được, chị dâu, lần trước không phải chị nói chị có bạn hạ thuốc cho bạn trai cô ấy sao? Chị giúp em hỏi một chút, chỉ cần chúng em gạo nấu thành cơm, Đông Tử chắc chắn sẽ không thể không chịu trách nhiệm với em!"

Chị dâu cô không nói nên lời: "Như vậy liệu có được không? Em làm như vậy không sợ hắn sau này sẽ hận em à?"

"Mặc kệ! Cùng lắm sau này em dỗ dành anh ấy thật tốt là được! Chị đừng thấy anh ấy tính khí nóng nảy, nhưng lại rất mềm lòng!"

Uông Vĩ Lan quấn quít lấy chị dâu cô, bắt cô đi hỏi, chị dâu cô không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là gọi điện đi hỏi, lại dặn Uông Vĩ Lan tuyệt đối không được nói ra, nếu không anh trai cô sẽ lột da cô mất!"

Chapter
1 Chương 1: đừng phản bội em!
2 Chương 2: đồ dùng người lớn
3 Chương 3: đại thẩm nghiện rượu
4 Chương 4: nữ vương lộ lộ
5 Chương 5: tôi đánh chết cô
6 Chương 6: người phụ nữ ngu ngốc
7 Chương 7: một lũ khốn nạn
8 Chương 8: xuất song nhập đối
9 Chương 9: không sợ mất mặt
10 Chương 10: lấy chuyện công báo thù riêng
11 Chương 11: sớm tụ sớm tan
12 Chương 12: đơn ly dị bất công
13 Chương 13: bị người khác tính kế
14 Chương 14: khinh người quá đáng
15 Chương 15: lời thật lòng đại mạo hiểm
16 Chương 16: chỗ nào giống trai bao chứ!
17 Chương 17: một trò chơi
18 Chương 18: thái tử gia ngang ngược
19 Chương 19: đêm nay hầu hạ cô
20 Chương 20: tôi cũng ngoại tình
21 Chương 21: sẽ không thoả hiệp
22 Chương 22: cười cô trung thành một cách ngu ngốc
23 Chương 23: đuổi cùng giết tận
24 Chương 24: tôi nổi điên là do anh ép
25 Chương 25: đừng trách tôi bất nghĩa
26 Chương 26: có nhan sắc dễ coi mới được nhận nuôi
27 Chương 27: nỗi khổ tâm khó tả
28 Chương 28: đàn bà như quần áo
29 Chương 29: chúng ta đã ngủ cùng nhau
30 Chương 30: hiệu quả của việc trang điểm
31 Chương 31: giả vờ làm bạn gái
32 Chương 32: đêm nay khiến cho cô không thể ngủ
33 Chương 33: vì hắn mà suy nghĩ
34 Chương 34: suy nghĩ cho hắn
35 Chương 35: lại ngủ giường của cô
36 Chương 36: bớt làm chuyện thất đức đi
37 Chương 37: chỉ trung thành với lục thiếu
38 Chương 38: bảo mẫu cao cấp
39 Chương 39: cô đang ra lệnh cho tôi
40 Chương 40: giúp tôi thắt cà vạt
41 Chương 41: không biết phân biệt tốt xấu
42 Chương 42: nhìn người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong
43 Chương 43: cô chờ tôi
44 Chương 44: ông đây giúp cô trút giận
45 Chương 45: không thích cô cười như vậy
46 Chương 46: chồng trước
47 Chương 47: có bệnh sớm trị
48 Chương 48: không tới phiên cô
49 Chương 49: xem cung đấu nhiều quá rồi
50 Chương 50: sinh nhật lục thiếu
51 Chương 51: lục thiếu nhảy
52 Chương 52: cố ý chỉnh cô
53 Chương 53: say ngã trong toilet
54 Chương 54: ai nói tôi không dám đi
55 Chương 55: đại thẩm trang điểm
56 Chương 56: thành tâm tới quấy rối
57 Chương 57: xoay chuyển ngoài ý muốn
58 Chương 58: dị ứng hải sản
59 Chương 59: bị cô cắn
60 Chương 60: chẳng qua là ảo giác
61 Chương 61: cô phải chịu trách nhiệm với tôi
62 Chương 62: giúp cô xin lỗi
63 Chương 63: có lý hay vô lý đều ngang như cua
64 Chương 64: vì anh ta mà uy hiếp mình
65 Chương 65: cô không phù hợp với tôi
66 Chương 66: lúc ngoan thì muốn
67 Chương 67: tạ dụ dương, buông cô ấy ra
68 Chương 68: trong lòng cậu là người nào
69 Chương 69: làm bạn gái tôi đi!
70 Chương 70: có tố chất sợ vợ tiềm ẩn
71 Chương 71: có thể cư xử giống bạn gái chút hay không?
72 Chương 72: tiểu yêu bị người ta tính kế
73 Chương 73: lún quá sâu
74 Chương 74: ngọn lửa này chỉ có em mới có thể dập tắt
75 Chương 75: bởi vì anh không cho phép
76 Chương 76: thầm nghĩ muốn hung hăng chiếm lấy cô
77 Chương 77: không có quyền hạn để yêu
78 Chương 78: dẫn sói vào nhà
79 Chương 79: giao dịch tình yêu
80 Chương 80: cảm cúm phải vận động mới mau khỏe
81 Chương 81: anh thừa nhận do anh ghen bậy ghen bạ
82 Chương 82: đừng để anh đi theo bóp nát hết mấy bông hoa đào
83 Chương 83: chúng ta kết hôn đi!
84 Chương 84: ai cũng đừng động vào ai
85 Chương 85: cù lâm rốt cuộc là người nào?
86 Chương 86: tiểu yêu cố ý mất tích
87 Chương 87: bất ly bất khí(mãi mãi không rời)
88 Chương 88: anh mới là người đàn ông của em
89 Chương 89: tặng cho mẹ vợ tương lai
90 Chương 90: có con thì anh sẽ chịu trách nhiệm
91 Chương 91: chỉ có thể hy sinh cô ấy
92 Chương 92: đêm nay cô phải theo tôi
93 Chương 93: đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa
94 Chương 94: ấu trĩ dằn vặt cô
95 Chương 95: chiến thuật vu hồi
96 Chương 96: chúng ta đừng chia tay nữa!
97 Chương 97: Chuyện tình cảm giống như bệnh ho, không cách nào kiềm được
98 Chương 98: Chuyện tình cảm giống như bệnh ho, không cách nào kiềm được 2
99 Chương 99: Anh không muốn xa em
100 Chương 100: mập thêm một tý
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: đừng phản bội em!
2
Chương 2: đồ dùng người lớn
3
Chương 3: đại thẩm nghiện rượu
4
Chương 4: nữ vương lộ lộ
5
Chương 5: tôi đánh chết cô
6
Chương 6: người phụ nữ ngu ngốc
7
Chương 7: một lũ khốn nạn
8
Chương 8: xuất song nhập đối
9
Chương 9: không sợ mất mặt
10
Chương 10: lấy chuyện công báo thù riêng
11
Chương 11: sớm tụ sớm tan
12
Chương 12: đơn ly dị bất công
13
Chương 13: bị người khác tính kế
14
Chương 14: khinh người quá đáng
15
Chương 15: lời thật lòng đại mạo hiểm
16
Chương 16: chỗ nào giống trai bao chứ!
17
Chương 17: một trò chơi
18
Chương 18: thái tử gia ngang ngược
19
Chương 19: đêm nay hầu hạ cô
20
Chương 20: tôi cũng ngoại tình
21
Chương 21: sẽ không thoả hiệp
22
Chương 22: cười cô trung thành một cách ngu ngốc
23
Chương 23: đuổi cùng giết tận
24
Chương 24: tôi nổi điên là do anh ép
25
Chương 25: đừng trách tôi bất nghĩa
26
Chương 26: có nhan sắc dễ coi mới được nhận nuôi
27
Chương 27: nỗi khổ tâm khó tả
28
Chương 28: đàn bà như quần áo
29
Chương 29: chúng ta đã ngủ cùng nhau
30
Chương 30: hiệu quả của việc trang điểm
31
Chương 31: giả vờ làm bạn gái
32
Chương 32: đêm nay khiến cho cô không thể ngủ
33
Chương 33: vì hắn mà suy nghĩ
34
Chương 34: suy nghĩ cho hắn
35
Chương 35: lại ngủ giường của cô
36
Chương 36: bớt làm chuyện thất đức đi
37
Chương 37: chỉ trung thành với lục thiếu
38
Chương 38: bảo mẫu cao cấp
39
Chương 39: cô đang ra lệnh cho tôi
40
Chương 40: giúp tôi thắt cà vạt
41
Chương 41: không biết phân biệt tốt xấu
42
Chương 42: nhìn người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong
43
Chương 43: cô chờ tôi
44
Chương 44: ông đây giúp cô trút giận
45
Chương 45: không thích cô cười như vậy
46
Chương 46: chồng trước
47
Chương 47: có bệnh sớm trị
48
Chương 48: không tới phiên cô
49
Chương 49: xem cung đấu nhiều quá rồi
50
Chương 50: sinh nhật lục thiếu
51
Chương 51: lục thiếu nhảy
52
Chương 52: cố ý chỉnh cô
53
Chương 53: say ngã trong toilet
54
Chương 54: ai nói tôi không dám đi
55
Chương 55: đại thẩm trang điểm
56
Chương 56: thành tâm tới quấy rối
57
Chương 57: xoay chuyển ngoài ý muốn
58
Chương 58: dị ứng hải sản
59
Chương 59: bị cô cắn
60
Chương 60: chẳng qua là ảo giác
61
Chương 61: cô phải chịu trách nhiệm với tôi
62
Chương 62: giúp cô xin lỗi
63
Chương 63: có lý hay vô lý đều ngang như cua
64
Chương 64: vì anh ta mà uy hiếp mình
65
Chương 65: cô không phù hợp với tôi
66
Chương 66: lúc ngoan thì muốn
67
Chương 67: tạ dụ dương, buông cô ấy ra
68
Chương 68: trong lòng cậu là người nào
69
Chương 69: làm bạn gái tôi đi!
70
Chương 70: có tố chất sợ vợ tiềm ẩn
71
Chương 71: có thể cư xử giống bạn gái chút hay không?
72
Chương 72: tiểu yêu bị người ta tính kế
73
Chương 73: lún quá sâu
74
Chương 74: ngọn lửa này chỉ có em mới có thể dập tắt
75
Chương 75: bởi vì anh không cho phép
76
Chương 76: thầm nghĩ muốn hung hăng chiếm lấy cô
77
Chương 77: không có quyền hạn để yêu
78
Chương 78: dẫn sói vào nhà
79
Chương 79: giao dịch tình yêu
80
Chương 80: cảm cúm phải vận động mới mau khỏe
81
Chương 81: anh thừa nhận do anh ghen bậy ghen bạ
82
Chương 82: đừng để anh đi theo bóp nát hết mấy bông hoa đào
83
Chương 83: chúng ta kết hôn đi!
84
Chương 84: ai cũng đừng động vào ai
85
Chương 85: cù lâm rốt cuộc là người nào?
86
Chương 86: tiểu yêu cố ý mất tích
87
Chương 87: bất ly bất khí(mãi mãi không rời)
88
Chương 88: anh mới là người đàn ông của em
89
Chương 89: tặng cho mẹ vợ tương lai
90
Chương 90: có con thì anh sẽ chịu trách nhiệm
91
Chương 91: chỉ có thể hy sinh cô ấy
92
Chương 92: đêm nay cô phải theo tôi
93
Chương 93: đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa
94
Chương 94: ấu trĩ dằn vặt cô
95
Chương 95: chiến thuật vu hồi
96
Chương 96: chúng ta đừng chia tay nữa!
97
Chương 97: Chuyện tình cảm giống như bệnh ho, không cách nào kiềm được
98
Chương 98: Chuyện tình cảm giống như bệnh ho, không cách nào kiềm được 2
99
Chương 99: Anh không muốn xa em
100
Chương 100: mập thêm một tý