Chương 58: Con rối

“Thích không có nghĩa là ta muốn có nó.”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Tiết Chi Nghiêm hướng phòng nhỏ mà bước nhanh, đẩy cửa vào trong phòng, nhìn Thanh Nhi im lặng ngồi trên ghế, Tiết Chi Nghiêm lộ ra nụ cười tà mị.

“Ngũ hoàng tử đã đi rồi, ngươi hôm nay làm tốt lắm!”

Tiết Chi Nghiêm hướng Thanh Nhi mà tán dương.

“Dạ!”

Ngữ điệu không có một tia tức giận mà cứng ngắc, quả thực không giống như được phát ra từ người có sinh mệnh. Lúc này, Thanh Nhi hoàn toàn không có vẻ gì là sức sống cùng linh động, ánh mắt cùng biểu tình là trống rỗng, như là một người không có sinh mệnh.

“Ngươi làm tốt lắm, chủ nhân nhất định sẽ cao hứng.”

Trong phòng nhỏ xuất hiện người thứ ba, mà người nọ rõ ràng là ảnh vệ của Ly Nhật Diệu, Sát Ảnh.

“A, đương nhiên, nàng chính là con búp bê hoàn mỹ nhất mà ta mới chế tạo, chớ quên, ta chính là ảnh vệ Khôi Ảnh a!”

Hiện tại nên xưng Tiết Chi Nghiêm là Khôi Ảnh, kiêu ngạo mà đắc ý trả lời.

“Bất quá, ta sử dụng tốt nhất là ‘thị tâm cổ’, dĩ nhiên là tác dụng trên người nữ nhân không nhiều lắm, ngẫm lại, thật đúng là đáng tiếc, rất không khoái trá nha!”

“Nữ nhân vô dụng? Thật là, nhưng chớ quên, nàng chính là người ngũ hoàng tử lưu ý tới a!”

Sát Ảnh nói.

“Chỉ bằng như vậy, ngươi phải làm cho tốt nhất.”

“Người được coi trọng sao? A! Hôm nay ngũ hoàng tử đích thật là biểu hiện như vậy, chẳng qua chỉ là một cung nữ mà được ngũ hoàng tử ưu đãi như thế, bất quá, đó chính là nguyên nhân mà làm cho nàng biến thành như bây giờ sao? Thật sự là người bất hạnh a!”

Khôi Ảnh giống như vì Thanh Nhi mà tiếc hận, lắc đầu.

“Không phải ai cũng có tư cách để tồn tại a!”

———————

“Mứt quả ghim thành xâu, mứt quả ghim thành xâu, ăn ngon, mứt quả ghim thành xâu!”

“Bán diều đây! Chỉ làm diều đây, đẹp lại có thể hảo ngoạn lâu!”

“Đậu hoa, đậu hoa, vừa trắng lại có hương vị ngọt ngào, chính là đậu hoa, đại nương muốn tới một chén sao? Còn muốn ăn?”

Đi chơi phố xá, thấy đủ loại các kiểu dáng cửa hàng, tiểu quán, Tiếu Mạch hoa cả mắt.

Đi đến một tiểu quán bán diều, Tiếu Mạch cầm lấy một con diều có kiểu dáng con bướm, yêu thích không buông tay. Hảo tinh xảo, đồ án thủ công đẹp quá, một bút một bức tranh, thật đẹp, diều được làm từ máy móc hiện đại chỉ là phế phẩm, hoàn toàn không thể so sánh với bức tranh tinh khiết được làm từ thủ công.

Tiếu Mạch sợ hãi tay nghề nhân loại tương lai.

“Tiểu ca thích không? Vậy mua đi!”

Chủ quán hướng Tiếu Mạch nói.

“A! Không, cám ơn!”

Tiếu Mạch buông diều, ly khai tiểu quán.

“Thiếu gia, vì cái gì ngài không mua, ngài không phải thực thích sao?”

Tử Y hỏi.

“Thích không có nghĩa là ta muốn có nó.”

Tiếu Mạch trả lời, đúng vậy, y thực thích con diều kia, nhưng y không thích chơi diều, chính mình tất yếu không cần, vì sao phải mua

“Thích gì đó không phải đều muốn có được nó sao?”

Tử Y không rõ, nhưng thấy Tiếu Mạch tựa hồ không có ý giải thích, nàng cũng không tiếp tục hỏi.

Loại cảm giác này thật là có điểm giống trong ti vi nhìn thấy lúc trước, là cải trang đi tuần! Tiếu Mạch âm thầm nghĩ, bất quá phố xá ở đây có cảm giác không giống như trong tưởng tượng, quả nhiên, sự thật cùng tưởng tượng là bất đồng. Hảo gạt người nha! Nguyên lai, phố xá cổ đại so với đường ngã tư hiện đại cũng không thanh tĩnh ít nhiều.

Buổi chiều xuống, đoàn người Tiếu Mạch cũng không có đi đâu nhiều, cũng không có mua đồ vật này nọ, Tử Y cùng Diệp Minh Hoa chính là đi theo phía sau Tiếu Mạch, cùng y đi một chút lại dừng, cứ như vậy mà đi xuống.

“Ách, thiếu gia, ngài, ngài sẽ không là, là muốn đi chỗ kia!”

Tử Y khẩn trương nói, cũng không biết là bị cái gì kinh hách, lời nói đều trở nên lắp bắp.

“Có vấn đề gì sao?”

Đứng trước cửa lâu, Tiếu Mạch đang thực chuyên chú mà nhìn bảng hiệu trên cửa lâu, quay đầu khó hiểu hỏi.

“Ngài……..Thực sự nghĩ muốn đi vào?”

Nuốt nước miếng, Tử Y hỏi lại, không chỉ nàng, ngay cả Diệp Minh Hoa bên cạnh nàng cũng mang vẻ mặt khẩn trương mà nhìn Tiếu Mạch.

“Vốn không nghĩ, nhưng do ngươi nói như vậy liền có điểm suy nghĩ.”

Tiếu Mạch cảm thấy bộ mặt Tử Y và Diệp Minh Hoa bây giờ rất thú vị, cố ý nghiêm trang nói với bọn họ.

Quay đầu lại nhìn bảng hiệu Yên Vũ lâu, danh là thanh lâu, tên tục là kỹ viện, Tiếu Mạch làm ra vẻ mặt thích thú.

Cái này thảm! Hô to trong đầu, Tử Y quay đầu cùng Diệp Minh Hoa liếc mắt với nhau, nhìn trong mắt nhau là cùng nghĩ đến một điều.

Nếu ngũ hoàng tử thực sự đi vào Yên Vũ lâu kia, hậu quả…… Tử Y không dám tưởng tượng, nếu sự tình bị Ly Nhật Diệu biết được, bọn họ sẽ bị trừng phạt như thế nào.

“Đi thôi!”

Ngay lúc hai người đang bất an hết sức, Tiếu Mạch đột nhiên hướng ngược đường Yên Vũ lâu mà đi đến.

“Ngũ……Ách, thiếu gia!”

Tử Y kinh hô, đuổi theo Tiếu Mạch, chỉ vào hướng Yên Vũ lâu.

“Ngài ngài ngài, không, không đến, Yên Yên, Yên………”

“Yên cái gì? Trời không còn sớm nên trở về cung, hay là ngươi muốn đi Yên Vũ lâu!”

Tiếu Mạch mang nụ cười mỉa mai, trêu chọc nói

“Không, không!”

Tử Y lắc đầu như trống bỏi, vội cùng Diệp Minh Hoa theo sát Tiếu Mạch, bọn họ không hy vọng Tiếu Mạch đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn đi cái gì Yên Vũ lâu.

Chapter
1 Chương 1: Tiếu Mạch
2 Chương 2: Ly Thanh
3 Chương 3: Biến hóa
4 Chương 4: Minh hoàng
5 Chương 5: Mới gặp
6 Chương 6: Thánh chỉ
7 Chương 7: Tái ngộ
8 Chương 8: Nhật Diệu
9 Chương 9: Đôi mắt
10 Chương 10: Tình cảm
11 Chương 11: Thư viện
12 Chương 12: Đố kị
13 Chương 13: Sáng tỏ
14 Chương 14: Tâm bệnh
15 Chương 15: Tín nhiệm
16 Chương 16: Sợ hãi
17 Chương 17: Dùng bữa
18 Chương 18: Tươi cười
19 Chương 19: Nguy hiểm
20 Chương 20: Thất vọng
21 Chương 21: Cơ hội
22 Chương 22: Nam cung
23 Chương 23: Hoàng hậu
24 Chương 24: Ấn văn
25 Chương 25: Con thừa tự
26 Chương 26: Tân gia
27 Chương 27: Lễ rửa tội
28 Chương 28: Dị động
29 Chương 29: Âm vũ
30 Chương 30: Không thay đổi
31 Chương 31: Thành thỉ
32 Chương 32: Khắc ấn
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54: Phân vân
55 Chương 55: Lựa chọn
56 Chương 56: Xuất cung
57 Chương 57: Thanh Nhi
58 Chương 58: Con rối
59 Chương 59: Ác bá
60 Chương 60: Lam phi
61 Chương 61: Bất mãn
62 Chương 62: Thất sủng
63 Chương 63: Chỗ cũ
64 Chương 64: Ly Khải
65 Chương 65: Ước nguyện
66 Chương 66: Sự thật
67 Chương 67: Sợ hãi
68 Chương 68: Đáng giận
69 Chương 69: Trốn tránh
70 Chương 70: Thần y
71 Chương 71: Náo loạn
72 Chương 72: Tiệc tối
73 Chương 73: Quyết định
74 Chương 74: Ly khai
75 Chương 75: Ngôn linh
76 Chương 76: Trốn chạy
77 Chương 77: Tử vong
78 Chương 78: Trở về
79 Chương 79: Chú văn
80 Chương 80: Nguy hiểm
81 Chương 81: “Trừng phạt”
82 Chương 82: Thức tỉnh
83 Chương 83: Hồi cung
84 Chương 84: Hạnh phúc
85 Chương 85: Thông suốt
86 Chương 86: Mặc đế
87 Chương 87: Nam tử
88 Chương 88: Trúng độc
89 Chương 89: Nhập ma
90 Chương 90: Dục vọng
91 Chương 91: Sụp đổ
92 Chương 92: Hối hận
93 Chương 93: Hôn mê
94 Chương 94: Thừa nhận
95 Chương 95: Vĩnh viễn
96 Chương 96: Tỉnh lại
97 Chương 97: Giống nhau
98 Chương 98: Xuất hiện
99 Chương 99: Người cũ
100 Chương 100: Tỉnh mộng
101 Chương 101: Nhận thức
102 Chương 102: Mạch nhi
103 Chương 103: Tin tưởng
104 Chương 104: Sinh lí
105 Chương 105: Cảm giác
106 Chương 106: Kết
Chapter

Updated 106 Episodes

1
Chương 1: Tiếu Mạch
2
Chương 2: Ly Thanh
3
Chương 3: Biến hóa
4
Chương 4: Minh hoàng
5
Chương 5: Mới gặp
6
Chương 6: Thánh chỉ
7
Chương 7: Tái ngộ
8
Chương 8: Nhật Diệu
9
Chương 9: Đôi mắt
10
Chương 10: Tình cảm
11
Chương 11: Thư viện
12
Chương 12: Đố kị
13
Chương 13: Sáng tỏ
14
Chương 14: Tâm bệnh
15
Chương 15: Tín nhiệm
16
Chương 16: Sợ hãi
17
Chương 17: Dùng bữa
18
Chương 18: Tươi cười
19
Chương 19: Nguy hiểm
20
Chương 20: Thất vọng
21
Chương 21: Cơ hội
22
Chương 22: Nam cung
23
Chương 23: Hoàng hậu
24
Chương 24: Ấn văn
25
Chương 25: Con thừa tự
26
Chương 26: Tân gia
27
Chương 27: Lễ rửa tội
28
Chương 28: Dị động
29
Chương 29: Âm vũ
30
Chương 30: Không thay đổi
31
Chương 31: Thành thỉ
32
Chương 32: Khắc ấn
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54: Phân vân
55
Chương 55: Lựa chọn
56
Chương 56: Xuất cung
57
Chương 57: Thanh Nhi
58
Chương 58: Con rối
59
Chương 59: Ác bá
60
Chương 60: Lam phi
61
Chương 61: Bất mãn
62
Chương 62: Thất sủng
63
Chương 63: Chỗ cũ
64
Chương 64: Ly Khải
65
Chương 65: Ước nguyện
66
Chương 66: Sự thật
67
Chương 67: Sợ hãi
68
Chương 68: Đáng giận
69
Chương 69: Trốn tránh
70
Chương 70: Thần y
71
Chương 71: Náo loạn
72
Chương 72: Tiệc tối
73
Chương 73: Quyết định
74
Chương 74: Ly khai
75
Chương 75: Ngôn linh
76
Chương 76: Trốn chạy
77
Chương 77: Tử vong
78
Chương 78: Trở về
79
Chương 79: Chú văn
80
Chương 80: Nguy hiểm
81
Chương 81: “Trừng phạt”
82
Chương 82: Thức tỉnh
83
Chương 83: Hồi cung
84
Chương 84: Hạnh phúc
85
Chương 85: Thông suốt
86
Chương 86: Mặc đế
87
Chương 87: Nam tử
88
Chương 88: Trúng độc
89
Chương 89: Nhập ma
90
Chương 90: Dục vọng
91
Chương 91: Sụp đổ
92
Chương 92: Hối hận
93
Chương 93: Hôn mê
94
Chương 94: Thừa nhận
95
Chương 95: Vĩnh viễn
96
Chương 96: Tỉnh lại
97
Chương 97: Giống nhau
98
Chương 98: Xuất hiện
99
Chương 99: Người cũ
100
Chương 100: Tỉnh mộng
101
Chương 101: Nhận thức
102
Chương 102: Mạch nhi
103
Chương 103: Tin tưởng
104
Chương 104: Sinh lí
105
Chương 105: Cảm giác
106
Chương 106: Kết