Chương 57: Trêu đùa

Vương Thanh mang khóa quần của Phùng Kiến Vũ kéo xuống, động tác của hắn chợt dừng lại khi nhìn thấy thứ mà Phùng Kiến Vũ nói muốn cho hắn xem. Vương Thanh nâng mông Phùng Kiến Vũ mang quần âu trắng vứt sang một bên, gương mặt âm trầm lại không rõ đang suy nghĩ cái gì. Phùng Kiến Vũ gấp gáp khi không thấy Vương Thanh có hành động gì tiếp theo, cậu sợ hãi hỏi nhỏ:

"Không phải là chuyện quá nghiêm trọng đúng không? Ngài đừng tức giận nhé, ngài đừng tức giận, nếu như ngài không thích thì em sẽ không để ngài nhÌn thấy"

Không gian im lặng, trầm mặc nặng nề, ba phút trôi qua không ai nói thêm một câu nào nữa, Phùng Kiến Vũ cũng không dám cử động tùy tiện chỉ có thể như vậy cúi đầu lo lắng. Alex nói nếu như cậu dùng thứ này Vương Thanh cho dù có lạnh lùng sắt đá đến đâu cũng không thể không quan tâm cậu, nhưng mà tại sao bây giờ hắn lại không nói gì, dường như hắn lại tức giận nữa rồi.

"Đứng dậy đi" Vương Thanh ra lệnh

Phùng Kiến Vũ giật mình hai vai cũng giật cả lên, cậu đứng dậy ngay ngắn ở trước mặt Vương Thanh:

"Ngài đừng tức giận nhé, em không biết ngài thích cái gì nữa, em chỉ muốn xin lỗi ngài chuyện tối ngày hôm qua thôi"

Vương Thanh mang cúc áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ mở ra nhưng lại không trực tiếp cởi hẳn chiếc áo đó sang một bên:

"Em đi vào trong rót cho tôi một ly nước"

Phùng Kiến Vũ không hiểu Vương Thanh muốn cái gì nữa nhưng vẫn nghe lời xoay người bước vào trong rót nước cho Vương Thanh. Alex tặng cho Phùng Kiến Vũ một chiếc quần lót vô cùng kỳ quái, đây là lần đầu tiên cậu thấy chiếc quần lót kỳ quái như vậy, chỉ có duy nhất một sợi dây vô cùng mảnh ở phía sau, phía trước có một tấm ren mỏng màu đỏ cũng chẳng che được thứ cần che gì, Phùng Kiến Vũ lúc mang quần lót mặc vào còn nghi ngờ thứ đồ này không dùng cho đàn ông mà là của phụ nữ, mặc vào vô cùng khó chịu bởi vì mỗi khi cậu bước đi sợi dây mảnh nhỏ kia sẽ càng cọ sát lấy phía sau hai rãnh mông của cậu, giống như bây giờ cũng vậy càng thêm khó chịu kỳ quặc hơn.

Phùng Kiến Vũ mang một ly nước đưa tới cho Vương Thanh, Vương Thanh tiếp nhận cầm lên uống một ngụm rồi để sang một bên. Phùng Kiến Vũ không được phép ngồi, cũng không được phép tránh khỏi tầm mắt của Vương Thanh, chỉ có thể bất an đứng ở trước hắn một khoảng cách rất gần.

"Không khó chịu sao?" Vương Thanh khàn giọng hỏi.

Phùng Kiến Vũ thành thật trả lời:

"Em có"

Vương Thanh đưa tay hơi hơi chạm tới phía lớp ren đỏ kia rồi thả ra:

"Vì sao có thứ đồ này?"

Phùng Kiến Vũ cảm giác các dây thần kinh bắt cầu co cứng lại với nhau:

"Hôm nay Alex tặng cho em, em nói với cậu ấy rằng ngài đang không được vui, cậu ấy liền tặng cho em thứ này, cậu ấy nói nếu như em mặc nó tâm trạng của ngài sẽ khá hơn"

Vương Thanh gật gật đầu:

"Là vì lo lắng tâm trạng tôi sao? Cũng coi như có thể giảm bớt một chút tội trạng đi"

Phùng Kiến Vũ căng thẳng khi nghe Vương Thanh nhắc đến hai từ tội trạng kia, hai tay nắm chặt lại với nhau để song song ở bên bắp đùi mím môi im lặng. Vương Thanh tiếp tục nói:

"Mang áo sơ mi vén lên cao đi, để tôi nhìn kỹ một chút xem thế nào"

Phùng Kiến Vũ bất an mang áo sơ mi vén cao lên một chút, Vương Thanh híp mắt đưa tay chạm tới lớp ren mỏng sờ soạng:

"Xem ra Alex tặng cho em chiếc quần may bằng vải tốt đấy"

Phùng Kiến Vũ hai chân hơi hơi dính lấy nhau, miệng nhỏ ngậm chặt cố gắng không phát ra tiếng kêu nào cả, Vương Thanh hài lòng mang tay thu về:

"Xoay người lại để tôi xem"

Phùng Kiến Vũ xoay người lại, Vương Thanh yết hầu khẽ di chuyển, sợi dây màu đỏ vô cùng mảnh biến mất ở trong rãnh mông của Phùng Kiến Vũ không nhìn thấy được, chỉ có thể thấy sợi dây ôm lấy phía trên mông cậu. Vương Thanh mang tay tách hai mông của Phùng Kiến Vũ ra, dùng một ngón tay cầm lấy sợi dây mảnh kia cố tình ma sát lên xuống chỗ rãnh mông đó:

"Có phải mặc rất chật?"

Phùng Kiến Vũ thành thật đáp:

"Em ở nhà đã nhìn qua size quần... ưm... nhỏ hơn size em thường mặc một chút"

Vương Thanh kéo căng sợi dây mảnh kia rồi thả ra, sợi dây đó lọt vào giữa hai rãnh mông của Phùng Kiến Vũ rồi biến mất chỉ để lại một tiếng tách nho nhỏ. Phùng Kiến Vũ bị đau đứng cũng không vững, Vương Thanh đưa tay tách mạnh hai rãnh mông của cậu ra nhìn thì phát hiện ra một đường hằn đỏ do dây thun để lại vô cùng chói mắt:

"Vùng da nhạy cảm thế này, chỉ hơi dùng sức một chút đã để lại vết hằn, thế mà em vẫn có thể mặc quần lót nhỏ hơn một size sao?"

Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, Vương Thanh tiếp tục cầm lấy dây thun kia kéo lên kéo xuống khiến cho nơi đó của cậu như bị hắn trêu đùa đến đau rát bốc cháy. Vương Thanh nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ tới bữa tiệc, hắn có chút không nỡ muốn rời xa vật nhỏ này nhưng mà vẫn phải miễn cưỡng buông tay:

"Được rồi, mặc đồ vào đi, lát nữa đến bữa tiệc tôi sẽ xem xét xem nên phạt em như thế nào".

Chapter
1 Chương 1: Pk-v
2 Chương 2: Để tôi dạy em khoái lạc, yêu
3 Chương 3: Ngài biết không, có lúc em đã suy nghĩ đấy
4 Chương 4: Em không thể đoán được suy nghĩ của ngài nữa
5 Chương 5: Tôi không đơn giản chỉ muốn như vậy
6 Chương 6: Ngài sẽ giữ em bên cạnh chứ
7 Chương 7: Cầu xin ngài giữ em ở bên cạnh
8 Chương 8: Tiểu khoái lạc
9 Chương 9: Em rất thông minh
10 Chương 10: Ăn nho
11 Chương 11: Tôi rất là thích em đó
12 Chương 12: Mang em tặng cho người khác
13 Chương 13: Tội phạm nguy hiểm
14 Chương 14: Em chứng minh cho tôi
15 Chương 15: Tôi tặng em một món quà nhé
16 Chương 16: Ngôi sao Sturn
17 Chương 17: Tặng em một khẩu súng
18 Chương 18: Ngài thấy em có đẹp không
19 Chương 19: Em cảm thấy mình cũng không quá khó nhìn
20 Chương 20: Em rất đẹp
21 Chương 21: Mang đá từ trường thả vào mông em
22 Chương 22: Thoa thuốc
23 Chương 23: Tự tung tự tác
24 Chương 24: Dịu dàng với em
25 Chương 25: Ngài thích nhất cái gì ở em
26 Chương 26: Em sẽ nhớ ngài
27 Chương 27: Thành thật liếm
28 Chương 28: Nhớ Vương Thanh
29 Chương 29: Hỏi vay tiền
30 Chương 30: Tôi khi nào đồng ý cho em đi làm
31 Chương 31: Tính kế
32 Chương 32: Làm sai sẽ phạt
33 Chương 33: Quất roi da
34 Chương 34: Bánh trôi nóng
35 Chương 35: Ai dạy em phản kháng
36 Chương 36: Chuông bạc
37 Chương 37: Em phải tự biết điều chỉnh
38 Chương 38: Chán ghét tiếng chuông
39 Chương 39: Ngài có muốn mang em ấy trở về hay không
40 Chương 40: Ai cũng có thể bị em mê hoặc
41 Chương 41: Người nguy hiểm nhất
42 Chương 42: Hắn cái gì cũng biết
43 Chương 43: Ngài dọa em ấy thành ra như vậy
44 Chương 44: Vật nhỏ này tôi thường ngày rất săn sóc
45 Chương 45: Không đến lượt em lên tiếng
46 Chương 46: Mọi suy nghĩ, tâm tư của em đều phải đặt trên người tôi
47 Chương 47: Thật ra em không có cơ hội lựa chọn
48 Chương 48: Thử rượu
49 Chương 49: Lẽ ra sớm một chút cùng em chơi trò này
50 Chương 50: Vương Thanh cũng quan tâm cậu
51 Chương 51: Tôi cũng sợ ngài ấy
52 Chương 52: Hôm nay ngài về sớm
53 Chương 53: Một chút cũng không được
54 Chương 54: Phùng Kiến Vũ lo lắng
55 Chương 55: Ngài thấy kiểu tóc này có hợp với em không
56 Chương 56: Em có cái này muốn cho ngài thấy
57 Chương 57: Trêu đùa
58 Chương 58: Em nghĩ mình nên nhận mấy roi
59 Chương 59: Ôn nhu hiếm có
60 Chương 60: Tiểu bại hoại này khắp người đều là mùi rượu
61 Chương 61: Bị kéo đi
62 Chương 62: Người không sạch sẽ
63 Chương 63: Hay là ngài cũng yêu em đi
64 Chương 64: Yêu em
65 Chương 65: Tôi nói bỏ là bỏ
66 Chương 66: Em muốn có đứa nhỏ
67 Chương 67: Em sẽ chết mất
68 Chương 68: Có phải hôm qua hai người đã quan hệ
69 Chương 69: Không muốn nhìn thấy
70 Chương 70: Tôi không có hứng thú đợi đứa nhỏ
71 Chương 71: Trước nay chưa từng
72 Chương 72: Trong bụng có thêm một đứa nhỏ
73 Chương 73: Rất nhanh thôi ngài sẽ nhìn thấy đứa nhỏ
74 Chương 74: Đặt tên con
75 Chương 75: Vị khách không mời
76 Chương 76: Bị ngã
77 Chương 77: Nguy kịch
78 Chương 78: Mang cả tinh cầu đặt vào trong tay em
79 Chương 79: Mở đầu hoàn mỹ
80 Chương 80: Nụ cười hạnh phúc
81 Chương 81: Phiên ngoại 1: Sữa thì ít nhưng dân số lại đông
82 Chương 82: Phiên ngoại 2: Tôi muốn uống sữa
83 Chương 83: Phiên ngoại 3: Cầu cho ngài bình an
Chapter

Updated 83 Episodes

1
Chương 1: Pk-v
2
Chương 2: Để tôi dạy em khoái lạc, yêu
3
Chương 3: Ngài biết không, có lúc em đã suy nghĩ đấy
4
Chương 4: Em không thể đoán được suy nghĩ của ngài nữa
5
Chương 5: Tôi không đơn giản chỉ muốn như vậy
6
Chương 6: Ngài sẽ giữ em bên cạnh chứ
7
Chương 7: Cầu xin ngài giữ em ở bên cạnh
8
Chương 8: Tiểu khoái lạc
9
Chương 9: Em rất thông minh
10
Chương 10: Ăn nho
11
Chương 11: Tôi rất là thích em đó
12
Chương 12: Mang em tặng cho người khác
13
Chương 13: Tội phạm nguy hiểm
14
Chương 14: Em chứng minh cho tôi
15
Chương 15: Tôi tặng em một món quà nhé
16
Chương 16: Ngôi sao Sturn
17
Chương 17: Tặng em một khẩu súng
18
Chương 18: Ngài thấy em có đẹp không
19
Chương 19: Em cảm thấy mình cũng không quá khó nhìn
20
Chương 20: Em rất đẹp
21
Chương 21: Mang đá từ trường thả vào mông em
22
Chương 22: Thoa thuốc
23
Chương 23: Tự tung tự tác
24
Chương 24: Dịu dàng với em
25
Chương 25: Ngài thích nhất cái gì ở em
26
Chương 26: Em sẽ nhớ ngài
27
Chương 27: Thành thật liếm
28
Chương 28: Nhớ Vương Thanh
29
Chương 29: Hỏi vay tiền
30
Chương 30: Tôi khi nào đồng ý cho em đi làm
31
Chương 31: Tính kế
32
Chương 32: Làm sai sẽ phạt
33
Chương 33: Quất roi da
34
Chương 34: Bánh trôi nóng
35
Chương 35: Ai dạy em phản kháng
36
Chương 36: Chuông bạc
37
Chương 37: Em phải tự biết điều chỉnh
38
Chương 38: Chán ghét tiếng chuông
39
Chương 39: Ngài có muốn mang em ấy trở về hay không
40
Chương 40: Ai cũng có thể bị em mê hoặc
41
Chương 41: Người nguy hiểm nhất
42
Chương 42: Hắn cái gì cũng biết
43
Chương 43: Ngài dọa em ấy thành ra như vậy
44
Chương 44: Vật nhỏ này tôi thường ngày rất săn sóc
45
Chương 45: Không đến lượt em lên tiếng
46
Chương 46: Mọi suy nghĩ, tâm tư của em đều phải đặt trên người tôi
47
Chương 47: Thật ra em không có cơ hội lựa chọn
48
Chương 48: Thử rượu
49
Chương 49: Lẽ ra sớm một chút cùng em chơi trò này
50
Chương 50: Vương Thanh cũng quan tâm cậu
51
Chương 51: Tôi cũng sợ ngài ấy
52
Chương 52: Hôm nay ngài về sớm
53
Chương 53: Một chút cũng không được
54
Chương 54: Phùng Kiến Vũ lo lắng
55
Chương 55: Ngài thấy kiểu tóc này có hợp với em không
56
Chương 56: Em có cái này muốn cho ngài thấy
57
Chương 57: Trêu đùa
58
Chương 58: Em nghĩ mình nên nhận mấy roi
59
Chương 59: Ôn nhu hiếm có
60
Chương 60: Tiểu bại hoại này khắp người đều là mùi rượu
61
Chương 61: Bị kéo đi
62
Chương 62: Người không sạch sẽ
63
Chương 63: Hay là ngài cũng yêu em đi
64
Chương 64: Yêu em
65
Chương 65: Tôi nói bỏ là bỏ
66
Chương 66: Em muốn có đứa nhỏ
67
Chương 67: Em sẽ chết mất
68
Chương 68: Có phải hôm qua hai người đã quan hệ
69
Chương 69: Không muốn nhìn thấy
70
Chương 70: Tôi không có hứng thú đợi đứa nhỏ
71
Chương 71: Trước nay chưa từng
72
Chương 72: Trong bụng có thêm một đứa nhỏ
73
Chương 73: Rất nhanh thôi ngài sẽ nhìn thấy đứa nhỏ
74
Chương 74: Đặt tên con
75
Chương 75: Vị khách không mời
76
Chương 76: Bị ngã
77
Chương 77: Nguy kịch
78
Chương 78: Mang cả tinh cầu đặt vào trong tay em
79
Chương 79: Mở đầu hoàn mỹ
80
Chương 80: Nụ cười hạnh phúc
81
Chương 81: Phiên ngoại 1: Sữa thì ít nhưng dân số lại đông
82
Chương 82: Phiên ngoại 2: Tôi muốn uống sữa
83
Chương 83: Phiên ngoại 3: Cầu cho ngài bình an