Chương 56: Xuất cung

“Tử Y, phủ đệ Hộ bộ thượng thư ở đâu ngươi biết không?”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Trở lại hoàng cung đã Nhiều ngày, Tiếu Mạch phát giác, cuộc sống ngày thường của y cùng với một loài sinh vật tên là trư không sai biệt lắm, mỗi ngày không phải ăn thì chính là ngủ, cả ngày không có việc gì để làm, ân, có lẽ nếu là trư thì ít nhất không cần mỗi ngày phải uống vị thuốc đông y kia, khổ muốn chết.

Kỳ thật, không phải hoàn toàn không có việc gì để làm, tuổi của Tiếu Mạch, lại là hoàng tử, vẫn còn nhiều sự vật cần học tập, chẳng qua tinh thần đã ba mươi tuổi, Tiếu Mạch không nghĩ sẽ tái học những gì cổ nhân đã dạy, nào là “chi, hồ, giả, dã…”, đối với mưu lược trị quốc càng không có hứng thú.

“Chi, hồ, giả, dã, yên, tai…” là những hư từ của tiếng Hán cổ. Nắm vững cách dùng mấy chữ này thì phần văn pháp coi như đã thông, không cần học cú pháp, văn phạm (grammar) gì cả. Vì thế các nhà nho Trung Quốc khi dạy học cách viết văn cho đúng, thường đọc hai câu sau khuyên học trò:

Chi hồ giả dã hỹ yên tai (ý nói các hư từ).

Dụng đắc thành chương hảo tú tài (dùng viết được thành văn coi như đậu tú tài).

Cho nên, Tiếu Mạch mãnh liệt yêu cầu không học, Ly Nhật Diệu cũng không phái phu tử dạy học cho Tiếu Mạch, về phần luyện võ, thôi………

Bản thân Tiếu Mạch thật ra có hứng thú rất lớn với luyện võ, chính là Ly Nhật Diệu không đồng ý, nguyên nhân không cần phải nói cũng biết, Ly Nhật Diệu sợ thân thể Tiếu Mạch chịu không được.

“Phụ hoàng!”

Buổi sáng, Tiếu Mạch đi vào ngự thư phòng tìm Ly Nhật Diệu, thấy hắn ngồi trên ghế, Tiếu Mạch theo thói quen thực tự nhiên ngồi trên đùi Ly Nhật Diệu, không để ý thái giám trong nháy mắt đã hóa đá tại chỗ.

“Tiểu tử kia, có việc?”

Ly Nhật Diệu để tấu chương qua một bên, rồi ôm lấy Tiếu Mạch, mở miệng hỏi.

“Ân…….Ta nghĩ muốn xuất cung một chuyến.”

Do dự một chút, Tiếu Mạch nói ra yêu cầu của mình.

“Vì cái gì?”

Mắt Ly Nhật Diệu hơi hơi tối sầm lại, tuy biết lời nói này không có liên hệ, nhưng Ly Nhật Diệu không khỏi nghĩ đến buổi tối hôm đó, Tiếu Mạch từng nói đến việc rời cung.

“Là Thanh Nhi, ta nghĩ muốn đi xem nàng sống có tốt không, Thanh Nhi xuất giá không bao lâu ta liền xuất cung, ta muốn biết Thanh Nhi cùng trượng phu của nàng cùng một chỗ có vui vẻ.”

Tiếu Mạch nói, Tiếu Mạch thực sự hi vọng Thanh Nhi tìm được người thương nàng, tại thế giới này, y mong người thứ nhất đối tốt với y có thể được hạnh phúc.

“Trẫm đáp ứng ngươi, trẫm phái mấy thị vệ cùng đi với ngươi.”

Đối với việc Tiếu Mạch để ý tới Thanh Nhi, trong lòng Ly Nhật Diệu có chút chua, nhưng đây là thỉnh cầu của Tiếu Mạch, hắn không thể không đồng ý, chỉ cần không rời đi hắn là được.

“Không cần phái người theo, có Tử Y cùng Diệp Minh Hoa theo giúp ta là được rồi, ta chỉ đi nhìn xem Thanh Nhi có gì nguy hiểm không, không cần phải phô trương như vậy.”

Tiếu Mạch vội vàng phản đối, y vốn định nhìn Thanh Nhi xong, sẽ hảo hảo đi shopping, dạo phố, đến thế giới này năm năm, trừ bỏ Trì Nhạc Phong, nơi nào cũng chưa đi qua, nếu thị vệ đi theo thì cũng đừng hòng đi đâu được.

“Được rồi! Vậy ngươi phải chú ý an toàn.”

Ly Nhật Diệu dặn.

“Ân! Đã biết, tạ ơn phụ hoàng!”

Tiếu Mạch hưng phấn rời đi ngự thư phòng.

“Phúc công công, truyền ý chỉ của trẫm, phái đại nội thị vệ âm thầm bảo hộ ngũ hoàng tử, nếu ngũ hoàng tử có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ đem đầu đến gặp trẫm.”

Tiếu Mạch đi rồi, Ly Nhật Diệu dùng ngữ khí lạnh lùng hướng Tổng quản thái giám Phúc công công hạ chỉ.

“Dạ! Lão nô đi truyền chỉ.”

Phúc công công vội vàng chạy đi truyền ý chỉ của Ly Nhật Diệu. Ai u! Ta phải nhanh nhanh chân, ngũ hoàng tử chính là bảo bối của hoàng thượng, nếu ta chậm chân, ngũ hoàng tử mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mạng già của ta khó có thể giữ lâu!

————————–

Hôm nay trên đường, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng hướng về một phía mà nhìn, đó là một hàng ba người, cô gái tử y, thanh niên áo xám cùng thiếu niên bạch y.

Cô gái tử y mặc dù không phải thiên tư quốc sắc nhưng cũng dịu dàng động lòng người, nhất là, nhất cử nhất động của nàng mang một khí chất mà không có người con gái nhà giàu nào có thể sánh bằng.

Thanh niên áo xám, mặc dù diện mạo chưa hoàn toàn bỏ đi tính trẻ con thời thiếu niên, nhưng trên người tản mát ra hơi thở lãnh nhiệt, làm cho người ta biết, không thể nhìn bề ngoài hắn mà khi dễ.

Trung gian là thiếu niên bạch y, nhưng thân hình lại cùng cô gái tử y tương đương, trên người toả ra mùi dược, cho thấy y bệnh tật nhiều, thảo nào y lại nhỏ gầy như vậy.

Diện mạo thiếu niên chỉ có thể xưng là thanh tú, nhưng tuổi thiếu niên không xứng với hơi thở lạnh nhạt xuất trần, so với hai vị kia thì hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.

“Tử Y, phủ đệ Hộ bộ thượng thư ở đâu ngươi biết không?”

Tiếu Mạch hỏi Tử Y, lúc này y mới nhớ tới, y căn bản không biết nhà Thanh Nhi ở đâu.

Hộ bộ thượng thư tương đương với Bộ tài chính ngày nay.

“Đoán được là thiếu gia ngài có thể không biết, trước khi xuất môn Tử Y có hỏi riêng qua, thành nam Tiết phủ chính là phủ đệ Hộ bộ thượng thư Tiết Chi Nghiêm.”

Tử Y trả lời.

“Tiết……….Chi Nghiêm, nguyên lai trượng phu Thanh Nhi tên là Tiết Chi Nghiêm a!”

Tiếu Mạch tự nói, khi Thanh Nhi xuất giá, Tiếu Mạch chỉ gặp qua vị thượng thư kia một lần, không có ấn tượng lắm, y chỉ nhớ rõ, người nọ có điểm giống với văn nhược thư sinh được chiếu trên kịch truyền hình cổ trang.

Nghe thấy Tiếu Mạch lầm bầm lầu bầu, Tử Y cùng Diệp Minh Hoa đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Tiếu Mạch.

Ngũ hoàng tử coi trọng Thanh Nhi như vậy, ngay cả khi nàng xuất giá rồi vẫn còn quan tâm, chính là, vị hôn phu của Thanh Nhi thì ngay cả tên hoàn toàn không biết gì cả, ngũ hoàng tử hắn đến tột cùng là người trọng tình hay là vô tình?!

Chapter
1 Chương 1: Tiếu Mạch
2 Chương 2: Ly Thanh
3 Chương 3: Biến hóa
4 Chương 4: Minh hoàng
5 Chương 5: Mới gặp
6 Chương 6: Thánh chỉ
7 Chương 7: Tái ngộ
8 Chương 8: Nhật Diệu
9 Chương 9: Đôi mắt
10 Chương 10: Tình cảm
11 Chương 11: Thư viện
12 Chương 12: Đố kị
13 Chương 13: Sáng tỏ
14 Chương 14: Tâm bệnh
15 Chương 15: Tín nhiệm
16 Chương 16: Sợ hãi
17 Chương 17: Dùng bữa
18 Chương 18: Tươi cười
19 Chương 19: Nguy hiểm
20 Chương 20: Thất vọng
21 Chương 21: Cơ hội
22 Chương 22: Nam cung
23 Chương 23: Hoàng hậu
24 Chương 24: Ấn văn
25 Chương 25: Con thừa tự
26 Chương 26: Tân gia
27 Chương 27: Lễ rửa tội
28 Chương 28: Dị động
29 Chương 29: Âm vũ
30 Chương 30: Không thay đổi
31 Chương 31: Thành thỉ
32 Chương 32: Khắc ấn
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54: Phân vân
55 Chương 55: Lựa chọn
56 Chương 56: Xuất cung
57 Chương 57: Thanh Nhi
58 Chương 58: Con rối
59 Chương 59: Ác bá
60 Chương 60: Lam phi
61 Chương 61: Bất mãn
62 Chương 62: Thất sủng
63 Chương 63: Chỗ cũ
64 Chương 64: Ly Khải
65 Chương 65: Ước nguyện
66 Chương 66: Sự thật
67 Chương 67: Sợ hãi
68 Chương 68: Đáng giận
69 Chương 69: Trốn tránh
70 Chương 70: Thần y
71 Chương 71: Náo loạn
72 Chương 72: Tiệc tối
73 Chương 73: Quyết định
74 Chương 74: Ly khai
75 Chương 75: Ngôn linh
76 Chương 76: Trốn chạy
77 Chương 77: Tử vong
78 Chương 78: Trở về
79 Chương 79: Chú văn
80 Chương 80: Nguy hiểm
81 Chương 81: “Trừng phạt”
82 Chương 82: Thức tỉnh
83 Chương 83: Hồi cung
84 Chương 84: Hạnh phúc
85 Chương 85: Thông suốt
86 Chương 86: Mặc đế
87 Chương 87: Nam tử
88 Chương 88: Trúng độc
89 Chương 89: Nhập ma
90 Chương 90: Dục vọng
91 Chương 91: Sụp đổ
92 Chương 92: Hối hận
93 Chương 93: Hôn mê
94 Chương 94: Thừa nhận
95 Chương 95: Vĩnh viễn
96 Chương 96: Tỉnh lại
97 Chương 97: Giống nhau
98 Chương 98: Xuất hiện
99 Chương 99: Người cũ
100 Chương 100: Tỉnh mộng
101 Chương 101: Nhận thức
102 Chương 102: Mạch nhi
103 Chương 103: Tin tưởng
104 Chương 104: Sinh lí
105 Chương 105: Cảm giác
106 Chương 106: Kết
Chapter

Updated 106 Episodes

1
Chương 1: Tiếu Mạch
2
Chương 2: Ly Thanh
3
Chương 3: Biến hóa
4
Chương 4: Minh hoàng
5
Chương 5: Mới gặp
6
Chương 6: Thánh chỉ
7
Chương 7: Tái ngộ
8
Chương 8: Nhật Diệu
9
Chương 9: Đôi mắt
10
Chương 10: Tình cảm
11
Chương 11: Thư viện
12
Chương 12: Đố kị
13
Chương 13: Sáng tỏ
14
Chương 14: Tâm bệnh
15
Chương 15: Tín nhiệm
16
Chương 16: Sợ hãi
17
Chương 17: Dùng bữa
18
Chương 18: Tươi cười
19
Chương 19: Nguy hiểm
20
Chương 20: Thất vọng
21
Chương 21: Cơ hội
22
Chương 22: Nam cung
23
Chương 23: Hoàng hậu
24
Chương 24: Ấn văn
25
Chương 25: Con thừa tự
26
Chương 26: Tân gia
27
Chương 27: Lễ rửa tội
28
Chương 28: Dị động
29
Chương 29: Âm vũ
30
Chương 30: Không thay đổi
31
Chương 31: Thành thỉ
32
Chương 32: Khắc ấn
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54: Phân vân
55
Chương 55: Lựa chọn
56
Chương 56: Xuất cung
57
Chương 57: Thanh Nhi
58
Chương 58: Con rối
59
Chương 59: Ác bá
60
Chương 60: Lam phi
61
Chương 61: Bất mãn
62
Chương 62: Thất sủng
63
Chương 63: Chỗ cũ
64
Chương 64: Ly Khải
65
Chương 65: Ước nguyện
66
Chương 66: Sự thật
67
Chương 67: Sợ hãi
68
Chương 68: Đáng giận
69
Chương 69: Trốn tránh
70
Chương 70: Thần y
71
Chương 71: Náo loạn
72
Chương 72: Tiệc tối
73
Chương 73: Quyết định
74
Chương 74: Ly khai
75
Chương 75: Ngôn linh
76
Chương 76: Trốn chạy
77
Chương 77: Tử vong
78
Chương 78: Trở về
79
Chương 79: Chú văn
80
Chương 80: Nguy hiểm
81
Chương 81: “Trừng phạt”
82
Chương 82: Thức tỉnh
83
Chương 83: Hồi cung
84
Chương 84: Hạnh phúc
85
Chương 85: Thông suốt
86
Chương 86: Mặc đế
87
Chương 87: Nam tử
88
Chương 88: Trúng độc
89
Chương 89: Nhập ma
90
Chương 90: Dục vọng
91
Chương 91: Sụp đổ
92
Chương 92: Hối hận
93
Chương 93: Hôn mê
94
Chương 94: Thừa nhận
95
Chương 95: Vĩnh viễn
96
Chương 96: Tỉnh lại
97
Chương 97: Giống nhau
98
Chương 98: Xuất hiện
99
Chương 99: Người cũ
100
Chương 100: Tỉnh mộng
101
Chương 101: Nhận thức
102
Chương 102: Mạch nhi
103
Chương 103: Tin tưởng
104
Chương 104: Sinh lí
105
Chương 105: Cảm giác
106
Chương 106: Kết