Chương 56: Thát Bạt San! Cô ta còn muốn trực tiếp đánh vào phủ Hoàng Long*!

Năm nay tuyết đầu mùa rơi đúng mùng một tháng chạp, rơi lả tả suốt đêm. Sáng sớm tỉnh dậy, thấy ngoài cửa sổ bàng bạc ánh tuyết, đất trời chỉ có một màu trắng xóa. Có gió lướt qua, tuyết trên cành cây rơi ào ào xuống.

Khó có dịp hưu mộc*, Hi Âm tạm thời gác lại chính sự, đi dạo giải sầu trong ngự hoa viên với tôi. Bởi vì mảnh khảnh quá, chỉ qua ba tháng thân hình tôi đã lộ bụng, chàng lấy áo mặc cho tôi ba lớp trong ba lớp ngoài kín đáo, cực kì cẩn thận dìu tôi đi chậm rãi trên nền tuyết. Tôi rất thích tiếng chân giẫm lên tuyết, cứ chầm chậm, cảm giác khi nghe rất thích chí.

*một dịp lễ ở TQ

Hoa mai đỏ thướt tha xinh đẹp, rực rỡ tỏa hương, có vài cánh hoa rơi trên quần áo, khiến cho hoa mai ngập trong tay áo.

Hi Âm hỏi: "Tiểu Mai, có mệt không?"

Tôi hơi tựa vào lồng ngực chàng, lắc đầu nói: "Không sao. Ngày thường An An không cho ta đi ra ngoài, sợ có gì sơ suất. Vất vả lắm mới được đi hít thở không khí trong lành, ta vui còn không kịp". Tôi vịn một cành mai nở rộ, nhẹ nhàng ngửi hương, nói: "Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai*."

*Bài thơ ‘Mai hoa’ của Vương An Thạch. Dịch thơ 4 câu: ‘Góc tường mấy nhành mai, trong rét nở mình ai. Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây’. (Dịch: Điệp Luyến Hoa)

"Ta nhớ rõ năm Nhân Đức thứ mười bảy tuyết đầu mùa rơi còn lớn hơn lúc này, tuyết lớn rơi liên tục ba ngày ba đêm, tuyết đọng ven đường sâu vài thước". Hồi tưởng lại khi ấy, trên mặt Hi Âm chứa vài phần tươi cười đắc ý, nói: "Khi đó nàng được sinh ra, ta đã từng bế nàng. Đứa bé nhỏ như một viên phấn, nhưng giờ lại trở thành nương tử của ta". Chàng dịu dàng vuốt ve bụng tôi, ý cười trên môi sâu sắc: "Không chỉ là nương tử của ta, còn là mẫu thân của một đứa bé".

Tôi cười nhạo: "Còn nói ta nhỏ, khi đó chàng cũng chỉ mới tám tuổi, có lớn bao nhiêu?"

"Tám tuổi không lớn hơn sao?". Giữa mày chàng hiện lên một tia ảm đạm, cúi đầu nói: "Tiểu Mai, nàng biết không? Thật ra ta vẫn rất sợ hãi. Sợ hãi cách biệt của ta và nàng lúc đó quá lớn, nàng còn chưa trưởng thành ta đã già rồi. Sợ hãi ta không thể sống lâu thật lâu với nàng, không thể cùng nàng đầu bạc răng long. Ta thậm chí sợ hãi, ta sẽ...trước nàng..."

"Phì phì phì!". Lòng tôi thắt lại, vội vàng cắt lời chàng, sẵng giọng: "Đang yên lành nói chuyện này để làm gì? Đời này ta ở cùng chàng, chàng đừng vọng tưởng có thể rời xa ta. Cho dù tới lúc đó, chàng cũng phải tiếp tục làm ấm giường cho ta".

Hi Âm cười nói: "Sao ta có thể bỏ nàng được? Cho dù nàng đuổi ta đi, ta cũng không chịu. Ân sư đặt tên nàng là Mai Tri Tuyết, chính là hy vọng nàng như hoa mai ngạo nghễ trong tuyết, vẫn nở rộ lúc lạnh giá, mình đồng da sắt". Chàng lại nịnh nọt gõ gõ mũi tôi, nói: "Về sau có ta ở đây, không cần nàng phải như mai nở trong tuyết, nàng chỉ cần ngoan ngoãn để ta bảo vệ nàng là được rồi".

Vừa dứt lời, chỉ thấy Đầu Hồ Lô hoảng hốt vội vàng chạy đến, trước giờ hắn trầm ổn như nước, không biết có chuyện gì làm hắn thất thố như vậy.

Hắn quỳ rạp xuống trước mặt Hi Âm, nói: "Vương gia, có chuyện rồi! Cách thành ba mươi dặm phát hiện ra hành tung quân Yến, còn có, còn có..."

Hi Âm vội hỏi: "Còn có gì?"

"Còn có... Thát Bạt công chúa!"

Thát Bạt San! Cô ta còn muốn trực tiếp đánh vào hoàng thành!

Sắc mặt Hi Âm đột nhiên biến đổi, vẻ mặt khó tin, thì thào lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vây? Quân Yến sao có thể xuất hiện trong lãnh thổ nước Hứa mà không ai biết gì? Thát Bạt San đang đùa kiểu gì vậy?". Lẩm bẩm xong, chàng lại hỏi Đầu Hồ Lô: "Có khoảng bao nhiêu người?"

Đầu Hồ Lô gian nan nói: "Hẳn là sáng sớm đã mai phục ở đó, theo thám tử hồi báo, bước đầu phòng chừng...không dưới vạn quân".

Hi Âm dặn dò tôi: "Tiểu Mai, ta đi xem xét, nàng về điện Chiêu Dương nghỉ tạm trước". Nói xong, không đợi tôi trả lời, liền quay đi với Đầu Hồ Lô.

Tôi nhìn bóng dáng chàng dần dần mờ mịt trong tuyết lớn, một cảm giác xấu dâng lên như thủy triều ồ ạt ập đến, đánh mạnh vào trong lòng. Hai chân bỗng nhiên nhũn ra, chân lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã về phía sau, may mà có An An đi đến đỡ lấy.

"Nô tỳ dìu người trở về". An An nói.

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu
2 Chương 2: Hoa đào vây quanh cửa Phật
3 Chương 3: Gặp gỡ thánh tăng
4 Chương 4: Chuyện chính thê
5 Chương 5: Tiểu Mai, nàng là cô nương tốt nhất trên đời này
6 Chương 6: Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa
7 Chương 7: Nàng hãy lấy thân báo đáp đi
8 Chương 8: Lần này ta tuyệt đối không buông tay
9 Chương 9: Nhìn kìa, mĩ nam!
10 Chương 10: Ta không phải là người đoạn tụ, hắn không phải là kẻ long dương
11 Chương 11: Người mới đỏ mặt tía tai, cả nhà người đều đỏ mặt tía tai!
12 Chương 12: Càng muốn che giấu thì càng giải thích, càng tô lại càng đen*
13 Chương 13: Ta bằng lòng lấy Trần công tử
14 Chương 14: Bây giờ thịnh hành chuyện thầy trò yêu nhau
15 Chương 15: Hoặc là nợ tiền, hoặc là nợ tình
16 Chương 16: Thánh tăng, người làm loạn gì thế?
17 Chương 17: Rượu có thể gây ra tính xấu, tính xấu mà
18 Chương 18: Ta và nàng qua lại thân mật, keo sơn gắn bó
19 Chương 19: Thánh tăng nói muốn hoàn tục, mọi người tin không?
20 Chương 20: Ta yêu nàng
21 Chương 21: Tôi vong tình với ai, sinh tình với ai
22 Chương 22: Tiểu nhân làm phiền hai vị ân ái
23 Chương 23: Yêu tăng, ta cắn người, cắn chết người!
24 Chương 24: Mi gian sơn thủy*, thật tình hay giả dối, sớm đã không phân biệt rõ
25 Chương 25: Đều tại ánh trăng gây họa
26 Chương 26: Không phải người ngoài, tất nhiên chính là thê tử*
27 Chương 27: Chỉ cần ta yêu người, cả thiên hạ này người có một không hai
28 Chương 28: Yêu tăng, thật muốn giày vò mẹ hắn mà!
29 Chương 29: Thân mật cũng thân mật rồi, ôm cũng ôm rồi
30 Chương 30: Ai phu thê với người
31 Chương 31: Có được mỹ nhân, nắm được thiên hạ
32 Chương 32: Bởi vì yêu nên mới để ý
33 Chương 33: Cho đến giờ phút này, tôi mới ý thức được, hóa ra tôi yêu hắn
34 Chương 34: Ngươi cứ rên đi, rên cho đau cổ họng ta cũng không để ý đến ngươi!
35 Chương 35: Bùi Lãm lại nói với người ngoài rằng tôi đã chết?!
36 Chương 36: Nương nương, người tỉnh rồi?
37 Chương 37: Ta thật may mắn, vì nàng có thể yêu ta thêm lần nữa
38 Chương 38: Hóa thành hồ điệp xao xuyến, quân tử đi không trở về
39 Chương 39: Hóa ra, trong chuyện này người đáng thương nhất chính là Đỗ Băng Băng
40 Chương 40: Cuối cùng trí nhớ cũng thức tỉnh hoàn toàn trong một khắc này
41 Chương 41: Nếu ngươi không phải là dư nghiệt của Mai gia, Hoàng thượng cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi
42 Chương 42
43 Chương 43: Khó có thể nào, hắn muốn ép tôi sao!
44 Chương 44: Tiền đồ!
45 Chương 45: Ngôi vị hoàng đế, chàng muốn sao?
46 Chương 46: Phế phi, xuất thê!
47 Chương 47: Không chỉ đời này kiếp này, mà phải đời đời kiếp kiếp
48 Chương 48: Được rồi, thánh tăng, chàng thắng!
49 Chương 49: Người phụ nữ phá hoại này là vì báo thù sao?!
50 Chương 50: Nhìn được không ăn được, vương gia cũng không nhẫn nại nổi
51 Chương 51: Danh sách nằm ở Ngọc gia trang ven hồ Thiên Mục
52 Chương 52: Nhưng bị điên hết quãng đời còn lại, không biết là may mắn hay là bất hạnh?
53 Chương 53: Mai Nhi, nếu có kiếp sau, hãy để ta được ở bên nàng!
54 Chương 54: Hỏi thế gian ân sủng vô số, chỉ tự biết trong lòng
55 Chương 55: Tôi cười rơi lệ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và cảm động
56 Chương 56: Thát Bạt San! Cô ta còn muốn trực tiếp đánh vào phủ Hoàng Long*!
57 Chương 57: Cô ta muốn ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận với Hi Âm!
58 Chương 58: Mắt nhìn thấy, vết thương trước mặt, xác nằm khắp nơi
59 Chương 59: Không sợ cái giá phải trả...là lãng quên!
60 Chương 60: Rốt cuộc ta phải làm thế nào đây?
61 Chương 61: Một tháng sau đó nên do ai kế thừa ngôi vị đây?
62 Chương 62: Mai tri tuyết
63 Chương 63: Cung vàng điện ngọc, điện Cửu trùng thiên trên trời, không có chàng bên cạnh, vẫn là trăm năm cô đơn
64 Chương 64: Nắm tay chàng suốt cuộc đời, vĩnh viễn không phân ly
65 Chương 65: Phiên ngoại nhỏ
Chapter

Updated 65 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu
2
Chương 2: Hoa đào vây quanh cửa Phật
3
Chương 3: Gặp gỡ thánh tăng
4
Chương 4: Chuyện chính thê
5
Chương 5: Tiểu Mai, nàng là cô nương tốt nhất trên đời này
6
Chương 6: Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa
7
Chương 7: Nàng hãy lấy thân báo đáp đi
8
Chương 8: Lần này ta tuyệt đối không buông tay
9
Chương 9: Nhìn kìa, mĩ nam!
10
Chương 10: Ta không phải là người đoạn tụ, hắn không phải là kẻ long dương
11
Chương 11: Người mới đỏ mặt tía tai, cả nhà người đều đỏ mặt tía tai!
12
Chương 12: Càng muốn che giấu thì càng giải thích, càng tô lại càng đen*
13
Chương 13: Ta bằng lòng lấy Trần công tử
14
Chương 14: Bây giờ thịnh hành chuyện thầy trò yêu nhau
15
Chương 15: Hoặc là nợ tiền, hoặc là nợ tình
16
Chương 16: Thánh tăng, người làm loạn gì thế?
17
Chương 17: Rượu có thể gây ra tính xấu, tính xấu mà
18
Chương 18: Ta và nàng qua lại thân mật, keo sơn gắn bó
19
Chương 19: Thánh tăng nói muốn hoàn tục, mọi người tin không?
20
Chương 20: Ta yêu nàng
21
Chương 21: Tôi vong tình với ai, sinh tình với ai
22
Chương 22: Tiểu nhân làm phiền hai vị ân ái
23
Chương 23: Yêu tăng, ta cắn người, cắn chết người!
24
Chương 24: Mi gian sơn thủy*, thật tình hay giả dối, sớm đã không phân biệt rõ
25
Chương 25: Đều tại ánh trăng gây họa
26
Chương 26: Không phải người ngoài, tất nhiên chính là thê tử*
27
Chương 27: Chỉ cần ta yêu người, cả thiên hạ này người có một không hai
28
Chương 28: Yêu tăng, thật muốn giày vò mẹ hắn mà!
29
Chương 29: Thân mật cũng thân mật rồi, ôm cũng ôm rồi
30
Chương 30: Ai phu thê với người
31
Chương 31: Có được mỹ nhân, nắm được thiên hạ
32
Chương 32: Bởi vì yêu nên mới để ý
33
Chương 33: Cho đến giờ phút này, tôi mới ý thức được, hóa ra tôi yêu hắn
34
Chương 34: Ngươi cứ rên đi, rên cho đau cổ họng ta cũng không để ý đến ngươi!
35
Chương 35: Bùi Lãm lại nói với người ngoài rằng tôi đã chết?!
36
Chương 36: Nương nương, người tỉnh rồi?
37
Chương 37: Ta thật may mắn, vì nàng có thể yêu ta thêm lần nữa
38
Chương 38: Hóa thành hồ điệp xao xuyến, quân tử đi không trở về
39
Chương 39: Hóa ra, trong chuyện này người đáng thương nhất chính là Đỗ Băng Băng
40
Chương 40: Cuối cùng trí nhớ cũng thức tỉnh hoàn toàn trong một khắc này
41
Chương 41: Nếu ngươi không phải là dư nghiệt của Mai gia, Hoàng thượng cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi
42
Chương 42
43
Chương 43: Khó có thể nào, hắn muốn ép tôi sao!
44
Chương 44: Tiền đồ!
45
Chương 45: Ngôi vị hoàng đế, chàng muốn sao?
46
Chương 46: Phế phi, xuất thê!
47
Chương 47: Không chỉ đời này kiếp này, mà phải đời đời kiếp kiếp
48
Chương 48: Được rồi, thánh tăng, chàng thắng!
49
Chương 49: Người phụ nữ phá hoại này là vì báo thù sao?!
50
Chương 50: Nhìn được không ăn được, vương gia cũng không nhẫn nại nổi
51
Chương 51: Danh sách nằm ở Ngọc gia trang ven hồ Thiên Mục
52
Chương 52: Nhưng bị điên hết quãng đời còn lại, không biết là may mắn hay là bất hạnh?
53
Chương 53: Mai Nhi, nếu có kiếp sau, hãy để ta được ở bên nàng!
54
Chương 54: Hỏi thế gian ân sủng vô số, chỉ tự biết trong lòng
55
Chương 55: Tôi cười rơi lệ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và cảm động
56
Chương 56: Thát Bạt San! Cô ta còn muốn trực tiếp đánh vào phủ Hoàng Long*!
57
Chương 57: Cô ta muốn ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận với Hi Âm!
58
Chương 58: Mắt nhìn thấy, vết thương trước mặt, xác nằm khắp nơi
59
Chương 59: Không sợ cái giá phải trả...là lãng quên!
60
Chương 60: Rốt cuộc ta phải làm thế nào đây?
61
Chương 61: Một tháng sau đó nên do ai kế thừa ngôi vị đây?
62
Chương 62: Mai tri tuyết
63
Chương 63: Cung vàng điện ngọc, điện Cửu trùng thiên trên trời, không có chàng bên cạnh, vẫn là trăm năm cô đơn
64
Chương 64: Nắm tay chàng suốt cuộc đời, vĩnh viễn không phân ly
65
Chương 65: Phiên ngoại nhỏ