Chương 56: Một đêm trong làng

    Lúc này, chúng tôi mới thấy được tầm quan trọng của các công cụ truyền thông.

    “Còn anh thì sao?” Tôi hỏi Lôi Chính Long, anh ta xấu hổ nói: “Lúc đi tôi vội quá nên để quên trên xe rồi."

    Chỉ còn lại một người cuối cùng, cả ba người chúng tôi đều quay đầu lại nhìn Vũ Ba.

    Anh ta lấy điện thoại trong túi ra, liếc nhìn rồi nói: “Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, tín hiệu cũng không tốt lắm.”

    Tôi cầm điện thoại ra xem, thực sự chỉ có một vạch tín hiệu.

    Kỳ lạ là lần trước chúng tôi đến không hề có tình trạng này, lúc đó tín hiệu điện thoại di động rất tốt.

    Tiểu Kiều lên tiếng: "Vậy gửi một tin nhắn nói rõ mọi chuyện đi, điện thoại sắp hết pin, nên tiết kiệm một chút. Sau khi anh Ba nhận được tin nhắn, anh ấy sẽ có hành động."

    Tiểu Kiều nói có lý, chúng tôi giao nhiệm vụ gửi tin nhắn cho cô ấy.

    “Đã gửi!” Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này tôi mới hỏi: "Mọi người thử nói xem, tình hình này là gì? Tại sao bọn họ lại không tấn công chúng ta?"

    Tôi không thể hiểu đây rốt cuộc là tình huống gì, liền quay đầu nhìn Lôi Chính Long nói: “Ở đây anh là người có nhiều kinh nghiệm nhất, anh nghĩ thế nào?”

    Lôi Chính Long thực sự bối rối, nhưng vì tất cả chúng tôi đều đang nhìn, nên anh ta buộc phải nói gì đó. Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Lôi Chính Long nghiêm nghị nói: "Chỉ có hai khả năng, hoặc dân làng đều là người tốt, chuyện tối nay còn có ẩn tình khác. Hoặc dân làng đều là kẻ xấu, bọn họ đang muốn một mẻ tóm gọn chúng ta."

    "Tôi hy vọng là trường hợp đầu tiên.” Bây giờ đã là như vậy, chạy trốn không phải là phong cách của chúng ta, chúng ta phải đối mặt với tất cả.

    “Anh có phát hiện gì không?” Tiểu Kiều hỏi Vũ Ba.

    "Tôi ..." Vũ Ba ngập ngừng.

    Tôi thuyết phục: “Mọi chuyện đã thế này rồi, có gì anh cứ nói đi”.

    Vũ Ba vẻ mặt đau khổ nói: "Thật ra tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Có lẽ do thời gian quá ngắn. Nếu lâu hơn, tôi nhất định sẽ tìm ra."

    Không còn gì để nói. Tiểu Kiều ngáp một cái, đêm nay chúng tôi vừa mệt vừa lạnh, đã vậy còn rất sợ hãi, trong mắt ai cũng đều thấy rõ sự mệt mỏi, chúng tôi cần được nghỉ ngơi thật tốt.

    “Vậy thì đi ngủ!” Chỉ có một cái giường, bốn người chúng tôi phải ngủ cùng nhau.

    Tiểu Kiều ngủ ở trong cùng, tôi ngủ bên cạnh cô ấy, Lôi Chính Long nằm ở giữa, Vũ Ba nằm ngoài cùng.

    “Không… không… gác đêm hay sao vậy?” Vũ Ba vẫn có chút lo lắng.

    “Anh cứ yên tâm ngủ đi!” Để an ủi anh ta, tôi nói: “Nếu dân làng thật sự muốn hãm hại chúng ta, dù có người canh đêm cũng vô ích. Anh nghĩ xem liệu chúng ta có trốn thoát được không?”

    Vũ Ba gật đầu rồi nằm xuống.

    Lôi Chính Long nhắm mắt lại rồi nói: "Tuy nói như vậy, nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác, nếu phát hiện có gì bất thường ..."

    Anh ta còn chưa kịp nói xong đã ngủ mất, đã vậy còn ngáy khò khò.

    Lúc đầu tôi rất buồn ngủ, nhưng có Tiểu Kiều ngủ bên cạnh, tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.

    Lần cuối cùng có người khác giới ở bên cạnh, có lẽ là từ thời đại học.

    Nghe tiếng thở đều đều của Tiểu Kiều, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã ngủ nên nhẹ nhàng lật người lại. Lớp cỏ bên dưới thân phát ra âm thanh sàn sạt.

    Ánh trăng vàng từ cửa sổ chiếu vào, mọi thứ trong ngôi nhà đất này đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

    Tôi đã cố gắng hết sức để không nhìn Tiểu Kiều, nhưng dường như không thể kiểm soát được bản thân. Dưới ánh trăng thuần khiết, cơ thể Tiểu Kiều lộ ra một đường cong hoàn mỹ.

    Lúc này, tôi mới để ý thấy Tiểu Kiều không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà dáng người cũng đẹp tới vậy.

    Tôi càng không ngủ được, hô hấp có chút khó khăn hơn. Tôi chỉ có thể nghĩ về vụ án, chỉ có cách này may ra mới giúp tôi bình tĩnh lại.

    Thời gian trôi qua từng giây, từng phút. Mỗi phút trôi qua đều trở nên dài đằng đẵng.

    Cũng không biết đã qua bao lâu, Tiểu Kiều nói với một giọng rất nhẹ nhàng, “Tôi lạnh, anh có thể ôm tôi không?”

    Hóa ra cô ấy cũng chưa ngủ. Tôi không có lý do gì để từ chối yêu cầu này, nhưng có vẻ như cũng không nên đồng ý. .

    Trong khi đang do dự, Tiểu Kiều đã chủ động quay qua ôm tôi.(chị gái này nằm gần trai rớt hết liêm sỉ rồi mọi người ợ)

    Ôm người đẹp trong tay, tôi nghĩ mình sẽ còn phấn khích hơn nữa. Nhưng sự thật trái ngược hoàn toàn, tôi dần dần bình tĩnh lại, cứ ôm vậy ôm Tiểu Kiều mà ngủ quên lúc nào không hay.

    Đó là một đêm ngon giấc, đến trưa hôm sau, chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

    Bang Bang Bang!

    “Ai..., đáng ghét!” Tiểu Kiều tỉnh lại trước, nói chuyện còn không rõ ràng.

    Sau đó tôi tỉnh dậy, cảm thấy rất thoải mái khi ôm một thứ gì đó.

    Tôi mở mắt ra, Tiểu Kiều cũng mở mắt gần như cùng một lúc. Mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhận ra rằng mình vẫn đang ôm chặt lấy cô ấy.

    Tiểu Kiều cũng có phản ứng, gò má xinh đẹp của cô ấy lập tức đỏ lên. Nhưng không ai trong chúng tôi di chuyển, do đó tôi và cô ấy cứ vậy nhìn nhau.

    Bang Bang Bang!

    Lại có tiếng gõ cửa, lần này Lôi Chính Long bị đánh thức, anh ta khó chịu hét lớn: “Aiii?”

    Tiểu Kiều bị giọng nói của Lôi Chính Long làm cho giật mình, xoay người rời khỏi cánh tay của tôi, quay mặt vào tường, thân thể khẽ run lên.

    Lúc này hai tay đã trống không, tôi có chút  không nỡ, nếu có thể ôm Tiểu Kiều nhiều như vậy thì thật tuyệt.

    Ý nghĩ này hơi trái với các quy tắc tôi đặt ra trước đây, đây là lần đầu tiên tôi sinh ra dao động.

    Lôi Chính Long dường như không nhận thấy những gì đang xảy ra ở phía chúng tôi. Tiểu Kiều và tôi tiếp tục giả vờ ngủ, Lôi Chính Long đành rời khỏi giường, đi tới mở cửa.

    "Ồ, cuối cùng thì cậu đã thức dậy, sắp đến giờ ăn trưa rồi, đây là bữa trưa cho các bạn. Ở vùng xa quê không có gì ngon cả. Mong mọi người đừng chê cười".

   Ngoài cửa chính là trưởng thôn và vị đại nương hôm qua chúng tôi vào nhà. Họ mang tới cho chúng tôi màn thầu, cháo gà và một ít thức ăn.

    “Tôi xin lỗi đã làm phiền khiến dì phải mang đồ ăn đến tận đây.” Lôi Chính Long mặt dày như vậy không ngờ cũng biết ngại.

    “Vừa nhìn các người là biết đói rồi, mau ăn đi!” Thôn trưởng đặt đồ ăn xuống sau đó rời đi.

    Tôi không cảm thấy đói, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng lại réo lên, tôi bật dậy khỏi giường, chạy tới chỗ đồ ăn.

    Vũ Ba cũng tỉnh dậy, chảy nước miếng đi xuống giường.

    Cháo gà có nhiệt độ vừa phải, tôi múc một chén to, vừa đưa tới miệng chưa kịp ăn Vũ Ba liền hỏi: "Cứ vậy mà ăn sao? Không cần kiểm tra xem nó có độc hay không hả? Dùng bạc hay gì đó để thử."

    "Anh cũng biết không ít nhỉ". Tôi mỉn cười. Lần này trở về làng Nhai Sơn, Vũ Ba rất căng thẳng.

    Trong khi chúng tôi nói chuyện, Lôi Chính Long múc thêm một chén cháo nữa, ừng ực ừng ực chỉ với hai hớp anh ta đã xử lý xong bát cháo.

    Vũ Ba trợn tròn mắt.

    Tôi mỉm cười và nói: ". Đừng để bị lừa bởi TV. Các loại chất độc mà bạc có thể thử được rất hạn chế, chủ yếu là các hợp chất lưu huỳnh. Nếu nó là nọc rắn hoặc chất độc tổng hợp khác, bạc sẽ không thể thử được."

    "Thế à" Vũ Ba nhìn tôi có chút xấu hổ, thấy Lôi Chính Long ăn không sao, anh ta bắt đầu ăn.

    Lôi Chính Long đặt bát xuống, hỏi: “Tiểu Kiều sao vẫn chưa tỉnh, có cần gọi cô ấy không?”

    “À… cô ấy có thể hơi mệt, để cô ấy ngủ một chút nữa đi.” Tôi không biết bây giờ Tiểu Kiều đang làm gì. Vì cô ấy không muốn dậy nên tôi sẽ giúp cô ấy trì hoãn thời gian.

    “Các người, dám ăn trộm đồ ăn khi tôi đang ngủ.” Tiểu Kiều xoay người và ngồi dậy rời khỏi giường. Nhìn chúng tôi một lượt, cô ấy khinh khỉnh nói: “Mấy người, ăn mà không đánh răng”.

    “Đều là do điều kiện không cho phép, em để ý làm cái gì.” Lúc này Lôi Chính Long mới nhận thấy Tiểu Kiều có chút khác thường, liền hỏi rất nghiêm túc: “Tiểu Kiều, sao mặt em lại đỏ như vậy? Không phải là bị sốt đó chứ, em có sao không?"

    Tôi biết tại sao mặt Tiểu Kiều lại đỏ như vậy, nhưng lại không thể nói. Có một điều có thể chắc chắn là Lôi Chính Long đang gặp xui xẻo.

    Tiểu Kiều gắt gỏng nói: “Tôi không sao, tôi chính là thích mặt của mình đỏ như vậy đấy!”

    Lôi Chính Long giật mình, Vũ Ba cũng giật mình. Hai người tròn xoe mắt nhìn Tiểu Kiều đi ra ngoài với túi giặt.

    “Vừa tỉnh ngủ nên nóng tính mới như vậy hả?” Lôi Chính Long thì thào.

    Tôi thật sự rất muốn cười, nhưng phải cố nhịn để không cười thành tiếng.

    Tiểu Kiều quay đầu lại hung tợn nhìn chằm chằm, lần này mục tiêu là tôi!

    Tôi đột nhiên cảm thấy Tiểu Kiều đang giận dữ cũng rất đáng yêu.

    Tiểu Kiều không nhanh không chạm đánh răng, đương nhiên chúng tôi không thể ăn hết toàn bộ thức ăn, phải để lại cho cô ấy một phần. Sau khi đánh răng, Tiểu Kiều rất thục nữ chia thức ăn thành từng miếng nhỏ rồi ăn.

    Lôi Chính Long ợ lên một cái rồi nói: “Đã quá trưa rồi, hôm nay sắp xếp thế nào?”

    Tôi nói “Dân làng dường như không nhận ra Vũ Ba, còn tưởng anh ấy là cảnh sát. Chúng ta nên tận dụng điều này kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra ở làng Nhai Sơn. "

    Tiểu Kiều nuốt thức ăn vào miệng rồi khen:" Ý kiến ​​hay! "

Chapter
1 Chương 1: 1000 mảnh thi thể
2 Chương 2: Phòng pháp y số 2
3 Chương 3: Trường hợp cũ
4 Chương 4: Cái đầu biến mất
5 Chương 5: Trở lại hiện trường
6 Chương 6: Người đàn ông mặc đồ đen
7 Chương 7: Xương bị mất
8 Chương 8: Cái đầu bị mất
9 Chương 9: Video tử thần
10 Chương 10: Nhà thờ bóng tối
11 Chương 11: Cuộc xâm lược bóng tối
12 Chương 12: Vụ án giết người
13 Chương 13: Tòa nhà bỏ hoang
14 Chương 14: Lý Y bí ẩn
15 Chương 15: Lý Hạo
16 Chương 16: Khuôn mặt kinh dị
17 Chương 17: Một mảnh thi thể khác
18 Chương 18: Nghi ngờ
19 Chương 19: Bản chất con người
20 Chương 20: Dòng thời gian
21 Chương 21: Nơi trú ấn
22 Chương 22: Tội lỗi ngầm
23 Chương 23: Tôi là một anh hùng
24 Chương 24: Thoát khỏi cái chết
25 Chương 25: Hiện trường đáng ngờ
26 Chương 26: Trở lại hiện trường
27 Chương 27: Lý Hạo
28 Chương 28: Bằng chứng
29 Chương 29: Bóng ma đêm tối
30 Chương 30: Phòng tối
31 Chương 31: Sự kết thúc của tội lỗi
32 Chương 32
33 Chương 33: Xương bị nghiền nát bên hồ
34 Chương 34: Cơn ác mộng bên hồ
35 Chương 35: Mười nghìn mảnh xương gãy
36 Chương 36: Làng Nhai Sơn
37 Chương 37: Cái chết bất ngờ
38 Chương 38: Người bị kẹp đến chết
39 Chương 39: Nghi ngờ
40 Chương 40: Vụ án giết người khác
41 Chương 41: Vụ án giết người ngay trước mắt
42 Chương 42: Người sống sót
43 Chương 43: Lời nguyền
44 Chương 44: Cái chết của Trương Tiểu Hùng
45 Chương 45: Người chết đuối
46 Chương 46: Thói quen giết người
47 Chương 47: Chính là hắn
48 Chương 48: Sự thật về lời nguyền
49 Chương 49: Tai nạn xảy ra trước mắt
50 Chương 50: Xác chết bị đánh cắp
51 Chương 51: Trở lại làng Nhai Sơn
52 Chương 52: Đi lạc
53 Chương 53: Hoạt động kỳ lạ
54 Chương 54: Bại lộ
55 Chương 55: Tai nạn
56 Chương 56: Một đêm trong làng
57 Chương 57: Bí mật
58 Chương 58: Anh em họ Bạch
59 Chương 59: Người dân làng Nhai Sơn thật sự
60 Chương 60: Phức tạp
61 Chương 61: Ranh giới giữa thiện và ác
62 Chương 62: Kẻ sát nhân
63 Chương 63: Nhân tâm
64 Chương 64: Một ngày khó xử
65 Chương 65: Giải thể xác chết
66 Chương 66: Cô tiếp viên mất tích
67 Chương 67: Chất bôi trơn cao cấp
68 Chương 68: Phong bì đen
69 Chương 69: Trương Tiểu Hoa
70 Chương 70: Nhân chứng
71 Chương 71: Hoàng Lão Tam
72 Chương 72: Kẻ tình nghi đã chết
73 Chương 73: xác chết treo trên cửa
74 Chương 74: Khiêu khích
75 Chương 75: Một vụ án khác
76 Chương 76: Gặp lại cầu Tam Nguyên
77 Chương 77: Cô ấy
78 Chương 78: Quá khứ đen tối
79 Chương 79: Mục tiêu
80 Chương 80: Đón tiếp viên
81 Chương 81: Tiếp viên hàng không
82 Chương 82: Tiểu Kiều bị bắt cóc
83 Chương 83: Trái Tim Rực Cháy
84 Chương 84: Tôi Có Thể Dùng Gì Để Cứu Tình Yêu Của Em
85 Chương 85: Đêm Dài
86 Chương 86: Trời Lại Sáng
87 Chương 87: Xác Chết Thứ Ba
88 Chương 88: Không Đề
89 Chương 89: Ác Ma
90 Chương 90: Kẻ Tình Nghi
91 Chương 91: Tiếp Cận Kẻ Tình Nghi
92 Chương 92: Tiểu Kiều Xuất Hiện
93 Chương 93: Bình Yên Vô Sự
94 Chương 94: Trải Nghiệm Của Tiểu Kiều
95 Chương 95: Là Cô Ấy
96 Chương 96: Phong Bì Đen
97 Chương 97: Truy Đuổi Kẻ Sát Nhân
98 Chương 98: Kẻ Sát Nhân Kỳ Lạ
99 Chương 99: Đỗ Phàm
100 Chương 100: Lời Khai Của Tiếp Viên
101 Chương 101: Rơi Vào Ma Chướng
102 Chương 102: Đối Đầu
103 Chương 103: Blackseven
104 Chương 104: Bí Ẩn Không Thể Giải Đáp
105 Chương 105: Truyền Thuyết Ma Cà Rồng
106 Chương 106: Truyện Kinh Dị
107 Chương 107: Vụ Án Gϊếŧ Người
108 Chương 108: Pho Tượng
109 Chương 109: Không Đề
110 Chương 110: Ma Cà Rồng
111 Chương 111: Điều Tra Tổng Hợp
112 Chương 112: Điện Thoại Nặc Danh
113 Chương 113: Trong Đồn Cảnh Sát Có Nội Gián
114 Chương 114: Phòng Pháp Y Số 2 Trước Đây
115 Chương 115: Phòng Của Thu Nguyên
116 Chương 116: Chuyện Cũ Trước Kia
117 Chương 117: Đầu Óc Rối Bời
118 Chương 118: Bệnh Nhân Khát Máu
Chapter

Updated 118 Episodes

1
Chương 1: 1000 mảnh thi thể
2
Chương 2: Phòng pháp y số 2
3
Chương 3: Trường hợp cũ
4
Chương 4: Cái đầu biến mất
5
Chương 5: Trở lại hiện trường
6
Chương 6: Người đàn ông mặc đồ đen
7
Chương 7: Xương bị mất
8
Chương 8: Cái đầu bị mất
9
Chương 9: Video tử thần
10
Chương 10: Nhà thờ bóng tối
11
Chương 11: Cuộc xâm lược bóng tối
12
Chương 12: Vụ án giết người
13
Chương 13: Tòa nhà bỏ hoang
14
Chương 14: Lý Y bí ẩn
15
Chương 15: Lý Hạo
16
Chương 16: Khuôn mặt kinh dị
17
Chương 17: Một mảnh thi thể khác
18
Chương 18: Nghi ngờ
19
Chương 19: Bản chất con người
20
Chương 20: Dòng thời gian
21
Chương 21: Nơi trú ấn
22
Chương 22: Tội lỗi ngầm
23
Chương 23: Tôi là một anh hùng
24
Chương 24: Thoát khỏi cái chết
25
Chương 25: Hiện trường đáng ngờ
26
Chương 26: Trở lại hiện trường
27
Chương 27: Lý Hạo
28
Chương 28: Bằng chứng
29
Chương 29: Bóng ma đêm tối
30
Chương 30: Phòng tối
31
Chương 31: Sự kết thúc của tội lỗi
32
Chương 32
33
Chương 33: Xương bị nghiền nát bên hồ
34
Chương 34: Cơn ác mộng bên hồ
35
Chương 35: Mười nghìn mảnh xương gãy
36
Chương 36: Làng Nhai Sơn
37
Chương 37: Cái chết bất ngờ
38
Chương 38: Người bị kẹp đến chết
39
Chương 39: Nghi ngờ
40
Chương 40: Vụ án giết người khác
41
Chương 41: Vụ án giết người ngay trước mắt
42
Chương 42: Người sống sót
43
Chương 43: Lời nguyền
44
Chương 44: Cái chết của Trương Tiểu Hùng
45
Chương 45: Người chết đuối
46
Chương 46: Thói quen giết người
47
Chương 47: Chính là hắn
48
Chương 48: Sự thật về lời nguyền
49
Chương 49: Tai nạn xảy ra trước mắt
50
Chương 50: Xác chết bị đánh cắp
51
Chương 51: Trở lại làng Nhai Sơn
52
Chương 52: Đi lạc
53
Chương 53: Hoạt động kỳ lạ
54
Chương 54: Bại lộ
55
Chương 55: Tai nạn
56
Chương 56: Một đêm trong làng
57
Chương 57: Bí mật
58
Chương 58: Anh em họ Bạch
59
Chương 59: Người dân làng Nhai Sơn thật sự
60
Chương 60: Phức tạp
61
Chương 61: Ranh giới giữa thiện và ác
62
Chương 62: Kẻ sát nhân
63
Chương 63: Nhân tâm
64
Chương 64: Một ngày khó xử
65
Chương 65: Giải thể xác chết
66
Chương 66: Cô tiếp viên mất tích
67
Chương 67: Chất bôi trơn cao cấp
68
Chương 68: Phong bì đen
69
Chương 69: Trương Tiểu Hoa
70
Chương 70: Nhân chứng
71
Chương 71: Hoàng Lão Tam
72
Chương 72: Kẻ tình nghi đã chết
73
Chương 73: xác chết treo trên cửa
74
Chương 74: Khiêu khích
75
Chương 75: Một vụ án khác
76
Chương 76: Gặp lại cầu Tam Nguyên
77
Chương 77: Cô ấy
78
Chương 78: Quá khứ đen tối
79
Chương 79: Mục tiêu
80
Chương 80: Đón tiếp viên
81
Chương 81: Tiếp viên hàng không
82
Chương 82: Tiểu Kiều bị bắt cóc
83
Chương 83: Trái Tim Rực Cháy
84
Chương 84: Tôi Có Thể Dùng Gì Để Cứu Tình Yêu Của Em
85
Chương 85: Đêm Dài
86
Chương 86: Trời Lại Sáng
87
Chương 87: Xác Chết Thứ Ba
88
Chương 88: Không Đề
89
Chương 89: Ác Ma
90
Chương 90: Kẻ Tình Nghi
91
Chương 91: Tiếp Cận Kẻ Tình Nghi
92
Chương 92: Tiểu Kiều Xuất Hiện
93
Chương 93: Bình Yên Vô Sự
94
Chương 94: Trải Nghiệm Của Tiểu Kiều
95
Chương 95: Là Cô Ấy
96
Chương 96: Phong Bì Đen
97
Chương 97: Truy Đuổi Kẻ Sát Nhân
98
Chương 98: Kẻ Sát Nhân Kỳ Lạ
99
Chương 99: Đỗ Phàm
100
Chương 100: Lời Khai Của Tiếp Viên
101
Chương 101: Rơi Vào Ma Chướng
102
Chương 102: Đối Đầu
103
Chương 103: Blackseven
104
Chương 104: Bí Ẩn Không Thể Giải Đáp
105
Chương 105: Truyền Thuyết Ma Cà Rồng
106
Chương 106: Truyện Kinh Dị
107
Chương 107: Vụ Án Gϊếŧ Người
108
Chương 108: Pho Tượng
109
Chương 109: Không Đề
110
Chương 110: Ma Cà Rồng
111
Chương 111: Điều Tra Tổng Hợp
112
Chương 112: Điện Thoại Nặc Danh
113
Chương 113: Trong Đồn Cảnh Sát Có Nội Gián
114
Chương 114: Phòng Pháp Y Số 2 Trước Đây
115
Chương 115: Phòng Của Thu Nguyên
116
Chương 116: Chuyện Cũ Trước Kia
117
Chương 117: Đầu Óc Rối Bời
118
Chương 118: Bệnh Nhân Khát Máu