Chương 56: Lão nhân! Quay lại nói cho rõ ràng

Lam thảo linh chi là linh vật của Yến Hoàn Sơn, một loại thực vật hoang dại sinh trưởng trăm năm. Thảo linh chi nguyên bản có màu đen nâu, vì trãi qua nhiều lần lột xác mới trở thành màu lam, về Lam thảo linh chi có một truyền thuyết —— Lam thảo linh chi sinh trưởng trăm năm độc lập bên vách núi đen, đã hứng được nhật nguyệt tinh hoa, cho nên nó có linh tính, có cảm tình, lúc nó cảm thấy cô độc tịch mịch, nó luôn cố gắng vươn thân cao về phía chân trời, Lam thảo linh chi không ngừng cố gắng kiên trì, rốt cục trời xanh cũng đáp lại, cho vài vị chư tiên xuống dạy bảo. Lam thảo linh chi dần dần hiểu được cô độc là một loại tôi luyện, cuối cùng nó cũng không cảm thấy bận lòng nữa, thành kính niệm Phật. Sau một ngàn năm tu hành, Lam thảo linh chi cuối cùng cũng tu thành chính quả, gốc rễ thành tinh, đồng thời còn có đôi mắt nhìn thế gian, Lam thảo linh chi mặc dù không có tay chân như con người, nhưng nó có thể đi trên vách đá, nhìn trời, nhìn mây, một mình hưởng thụ thiên địa vạn vật. Nghe nói Lam thảo linh chi đang chờ đợi một người, cũng có người nói nó đang chơi một trò chơi, không ai có thể bắt nó, phải là người hữu duyên được Lam thảo linh chi nhìn trúng, nó liền thỏa mãn cho người này một yêu cầu.

Truyền thuyết về Lam thảo linh chi được bao phủ một tầng thần bí, nhưng Lam thảo linh chi quả thật tồn tại, Yến Hồi đại sư từng trong lúc hái thuốc thấy được tung tích Lam thảo linh chi, lúc hắn tới gần thì lại không thấy bóng dáng. Mà trong quá trình hắn xuống núi, suýt nữa rơi xuống sơn cốc, rõ ràng hắn đi trên tảng đá bằng phẳng, chân không trượt, đường không trơn, thân thể cư nhiên không theo hắn điều khiển, thẳng hướng vách đá mà đi tới, nếu không phải trên người hắn có buộc dây thừng, thì sớm đã đi đời nhà ma. Cho nên hắn tin tưởng mình không phải là người hữu duyên với Lam thảo linh chi, có lẽ Lam thảo linh chi muốn cảnh cáo hắn đừng đi rêu rao khắp nơi, lúc trước hắn vẫn chưa quá để ý. Nhưng mà, nếu muốn tìm được Lam thảo linh chi, thì tiêu phí thời gian và tinh lực là chuyện tất nhiên không thể tránh khỏi.

Nhưng mà sau chuyện đó, Yến Hoàn Sơn một đêm rừng núi rung chuyển. Sáng sớm hôm sau, sơn đạo hái thuốc kia đã bị lá cây và đá che kín, nếu muốn tìm ra manh mối của Lam thảo linh chi, chỉ có thể bí quá hoá liều leo lên vách đá.

“Ngày mai lão phu sẽ lên núi tìm Lam thảo linh chi, nhất định giúp ngươi chữa khỏi bệnh.”

Yến Hồi đại sư rất muốn vì Thu anh Đào làm chút gì đó, bất luận nàng có phải là ái nữ của Liễu Di Nhất hay không, hắn cũng muốn làm đều này vì nữ tử hắn yêu thương, hắn chờ đợi thê tử có thể sớm ngày hồi tâm chuyển ý.

Thu anh Đào đương nhiên cao hứng hoa tay múa chân, Lam thảo linh chi? Nghe qua thật huyền bí nha, nhưng mà Yến Hồi đại sư đã mở miệng giúp đỡ, vậy nhất định là có trăm phần trăm nắm chắc, nha nha, nàng sắp nói chuyện được rồi, ngao ngao.

Thu anh Đào khóe miệng vừa khép lại, nàng còn chưa có nói cho Yến Hồi đại sư biết, chủ nhân thật sự của vòng cổ chính là Mộ Giai nam, Yến Hồi đại sư hẳn không phải là địch nhân đi? Nàng tiến lên đẩy đẩy bả vai Yến Hồi đại sư, tay chỉ vào Ngân Liễu Diệp muốn giải thích rõ ràng.

Yến Hồi đại sư ánh mắt dừng trên “Liễu diệp”, trầm mặc thật lâu…

“Như ngươi suy nghĩ, lão phu nên vì chủ nhân của liễu diệp này mà làm chút chuyện, bất luận nàng còn hay không còn trên nhân gian, lão phu cam tâm tình nguyện vì nàng làm tất cả.”

Thu anh Đào lắc đầu, làm động tác đánh nhau, lại khoa tay múa chân làm thành hình chữ “bát”, ý muốn nói người cùng bát môn đồ giao chiến, nàng phải nói cho Yến Hồi đại sư, vòng cổ này là của Mộ Giai Nam.

Yến Hồi đại sư thấy nàng khoa tay múa chân không biết có ý gì:

“Có chuyện gì ngày mai hãy nói, lão phu phải đi chuẩn bị, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

hắn vừa nói vừa từ trong hộp lấy ra một viên thuốc đặt vào lòng bàn tay Thu anh Đào

“Đem viên bổ huyết hoàn này cho người thanh niên kia uống đi, trưa mai hắn sẽ tỉnh lại.”

Thu anh Đào hai tay bảo vệ viên thuốc, cúi đầu cảm tạ, như vậy cũng tốt, dù sao cũng không tới một ngày, cứ để Mộ Giai Nam tự mình đi giải thích với Yến Hồi đại sư, nàng một kẻ câm điếc cùng người bình thường trao đổi thật sự có chút khó khăn.

Yến Hồi đại sư vỗ vỗ đầu nàng nói:

“Lão phu nhiều năm chưa xuất quan, tâm sớm như tro tàn, là ngươi cho lão phu hy vọng, lão phu nên tạ ơn ngươi mới phải.”

Thu anh Đào hoàn toàn không hiểu hàm nghĩa trong lời nói, bởi vì Yến Hồi đại sư cũng chưa toát ra nhiều cảm xúc, chỉ là vừa rồi hơi chút giật mình, huống chi hắn cũng không nói rõ nguyên nhân đau khổ. Hơn nữa hiện tại trong đầu nàng đều mong muốn Mộ Giai Nam nhanh chóng tỉnh lại.

※ ※ ※

Thu anh Đào cầm viên thuốc trong tay, một đường mừng rỡ rời khỏi Yến Hồi Động, Yến Hồi đại sư thật là người tốt, còn muốn đích thân lên núi hái thuốc giúp nàng chữa bệnh, tuy rằng có chút gian nan, nhưng cuối cùng cũng đáng giá.

Nàng nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng, quả nhiên thấy Mộ Giai Nam vẫn còn ngủ, ngủ một ngày có thể là mệt, ngủ hai ngày cũng có thể chấp nhận, nhưng mà ngủ suốt ba ngày chắc không đói chết chứ?

Nàng đem viên thuốc bỏ vào miệng Mộ Giai Nam, sau đó hai tay chống má ngồi bên giường chờ đợi, nàng hy vọng lúc Mộ Giai Nam vừa tỉnh dậy, người đầu tiên hắn nhìn thấy là nàng, nàng tò mò không biết trên gương mặt hắn sẽ xuất hiện biểu tình gì…

Thu anh Đào giống một tên lưu manh, sờ sờ tay Mộ Giai Nam rồi khuôn mặt Mộ Giai Nam, khó được cơ hội hắn không phản kháng, thật sự là cơ hội tốt.

Nàng nhớ lại thời điểm hai người lần đầu gặp nhau… Mộ Giai Nam dùng mọi cách trêu chọc nàng, còn đem nàng lên núi xem như người hầu mà sai sử, vì muốn trả thù hắn, thiếu chút nữa nàng đã làm miếng thịt trong tay Nguyễn Linh Nhi rồi, thật sự là tên hỗn đản mà.

Trong thời gian bọn họ đi cùng nhau, nàng lúc nào cũng bị Mộ Giai Nam chọc cho tức giận, trong khi đó Mộ Giai Nam luôn bảo trì bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, nhưng hắn cũng có chỗ đáng yêu, ví dụ như cứu nàng thoát khỏi tay bọn xấu kia, từng sự kiện làm nàng cảm động rối tinh rối mù, sau còn cùng nhau trãi qua sống chết ở Yến Hoàn Sơn, một chuyến đi gặp nhiều gian nan vô cùng, cũng đã khiến nàng nhận ra tình cảm trong lòng, không phải vì nàng trải qua nhiều chuyện mà cảm động rồi mới yêu Mộ Giai Nam, mà là nàng đã yêu từ rất lâu, chỉ là nàng cố ý không thừa nhận, tình yêu không có kết quả, nàng không dám nghĩ nhiều.

Chẳng qua nàng đã sai rồi, tình yêu càng ngày càng sâu đậm, nàng đã không thể điều khiển trái tim mình nữa, kìm lòng không đậu mà lún sâu.

Buổi trưa ngày hôm sau

Mộ Giai Nam quả nhiên tỉnh lại, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, miệng vết thương còn ẩn ẩn đau, bất quá hắn có thể chịu đựng được. Mộ Giai Nam nghiêng đầu nhìn về phía thiên hạ đang ngủ say bên cạnh giường… Xú nha đầu, cư nhiên ngủ ngon như vậy, bệnh nhân muốn uống nước đây.

hắn chống đỡ thân thể đứng dậy, ngón tay lướt qua cánh môi Thu anh Đào, thấy nàng canh giữ bên cạnh, cái loại cảm giác này thật tốt.

Thu anh Đào liếm liếm môi, nhẹ chuyển thân mình sau đó tiếp tục dựa vào giường ngủ say, Mộ Giai Nam đại chiến ba ngày, hôn mê ba ngày, lòng của nàng gắt gao lo lắng sáu ngày, nàng so với mọi người là mệt mỏi nhiều nhất.

Mộ Giai Nam rón ra rón rén đi xuống giường, lại đem cả người nàng ôm lên giường, sau đó tự mình rót một chén trà giải khát, hắn mặc dù cả người vô lực nhưng tinh thần vẫn còn tốt, hơn nữa từ lúc hắn tỉnh lại, huyết mạch bắt đầu khởi động thông thuận, việc này có chút kỳ lạ.

hắn hiện tại quan tâm một sự kiện, sấm quan xong rồi, Yến Hồi đại sư đến tột cùng có thái độ gì?

Mộ Giai Nam thấy một mảnh giấy từ trong tay Ngưu Nữu Nữu rơi xuống đất, hắn đi lên mở ra —— Yến Hồi đại sư có lẽ biết cha mẹ ngươi, bởi vì hắn cầm vòng cổ có vẻ khổ sở một chút, còn nói nhất định phải giúp ta chữa khỏi bệnh, nếu ta còn ngủ, ngươi nhanh đi gặp hắn đi.

“…” Mộ Giai Nam trong mắt cả kinh, vỗ vỗ khuôn mặt Ngưu Nữu Nữu, sau đó bước nhanh hướng ngoài phòng đi đến, nhưng hắn vừa ra khỏi cửa liền gặp Thiên trượng hành giả. Qua tìm hiểu biết được, Yến Hồi đại sư sáng sớm tinh mơ đã rời khỏi động bế quan mà lên núi hái thuốc, đây là lần đầu tiên xuất quan của Yến Hồi đại sư sau tám năm, nhưng Thiên trượng hành giả vẻ mặt pha lẫn bất an.

“Ngài vì sao lại nhíu mày lo lắng?”

Thiên trượng hành giả lo lắng nói:

“Yến Hồi đại sư không phải là người tập võ, sơn đạo trên núi tám năm trước từng bị sụp xuống che mất lối đi, lão phu cảm thấy rất lo lắng.”

Mộ Giai Nam trong mắt vừa chuyển:

“Lúc trước người ngài nói đến… Đó là Yến Hồi đại sư?”

Thiên trượng hành giả đầu tiên là ngẩn ra, hắn trong lúc vô ý đã đề cập đến vậy mà Mộ Giai Nam vẫn còn nhớ:

“Chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi, đúng là Yến Hồi đại sư.”

“Sao ta có cảm giác, các người đang giúp Yến Hồi đại sư che giấu thân phận chân thật?”

Thiên trượng hành giả không cho là đúng cười to:

“Tiểu tử ngươi xoay chuyển cũng mau lẹ lắm, trong đây cũng chỉ có một ý nghĩa, chính là huynh đệ thâm giao, khi bằng hữu của ngươi hy vọng ngươi giữ bí mật, ngươi tự nhiên sẽ hiểu việc làm của chúng ta.”

Mộ Giai Nam câu được câu không lên tiếng trả lời:

“Nữu Nữu nói Yến Hồi đại sư bởi vì một cái vòng cổ mà hơi thương cảm, có chút nghi vấn ta muốn gặp Yến Hồi đại sư tự mình chứng thực.”

Thiên trượng hành giả không khỏi sửng sốt, Yến Hồi đại sư nhiều năm qua trừ bỏ yên lặng tụng kinh, thì chỉ là cùng vài vị phật tử tham thảo Phật học đạo gia, chưa bao giờ có cảm xúc không khống chế được:

“Vòng cổ nào? Đưa lão phu xem thử.”

“Xuỵt, bí mật.”

Mộ Giai Nam hướng hắn nháy mắt:

“Lời nói phải đi đôi với hành động.”

nói xong, Mộ Giai Nam tiến phòng bếp kiếm đồ ăn.

“Xú tiểu tử! Ngươi cư nhiên cùng lão phu thừa nước đục thả câu! … Đứng lại…”

Thiên trượng hành giả truy vấn nửa canh giờ, Mộ Giai Nam cũng không để ý, miệng chỉ nhai thức ăn, vẻ mặt cực kỳ sung sướng, tâm tình rất tốt, bởi vì hắn đang chờ đợi Nữu Nữu tỉnh lại, tưởng tượng vẻ mặt của nàng, vui vẻ? Thẹn thùng? Phiền muộn? … Ai, sao cũng được, vô luận như thế nào hắn sẽ không trốn tránh tình cảm nữa, trong lúc hắn đại chiến đã quyết định rồi, chỉ cần Nữu Nữu nguyện ý đi cùng hắn, chân trời góc biển cũng vui vẻ rồi.

Trốn tránh là người nhu nhược, hạnh phúc chỉ dành cho người cam đảm đối diện.

Thiên trượng hành giả vò đầu bứt tai nghĩ ra một kế, hắn thần bí hề hề tiến đến bên cạnh Mộ Giai Nam:

“nói cho ngươi một tin tức tốt, ta cho ngươi cầm đầu quần hùng, đổi bí mật của ngươi như thế nào?”

Mộ Giai Nam ha ha cười:

“Tin tức của ngài cũng không giá trị lắm, hơn nữa ta đối với danh hiệu đầu lĩnh phản động không có hứng thú.”

Thiên trượng hành giả kỳ thật trong lòng đoán ra tám chín phần mười, nhưng bạn thân của hắn Huyền khí hộ pháp không có ở đây, cũng không thương thảo được. Chẳng qua, Thiên trượng hành giả quả thật hoài nghi Mộ Giai Nam có khả năng là hài tử của nương tử Yến Hồi đại sư. Nhưng mà, Yến Hồi đại sư từng đề cập qua, lúc nương tử của hắn bỏ đi vẫn chưa có thai, nếu thật sự là như thế, vậy Mộ Giai Nam có thể là do nương tử của Yến Hồi đại sư cùng người khác sinh ra, cho nên Thiên trượng hành giả mới che che dấu dấu không dám nói ra tình hình thực tế. Thứ nhất hắn không muốn Yến Hồi đại sư gặp chuyện không vui; thứ hai, nếu lỗ mãng nói cho Mộ Giai Nam biết, có lẽ sẽ tạo thành những hiểu lầm không cần thiết. Nhưng mà những điều này chỉ là phỏng đoán, cần chờ Yến Hồi đại sư trở về mới biết rõ chân tướng. Vì tình huynh đệ, hắn phải bận tâm đến mặt mũi của Yến Hồi đại sư, huống chi hắn đối với chuyện phát sinh năm đó cũng không hiểu rõ, anh hùng không hỏi xuất thân, lại càng không tò mò chuyện riêng tư của người khác, đây mới là đạo nghĩa căn bản.

Mộ Giai Nam thấy Thiên trượng hành giả khi thì nhíu mày khi thì trầm tư, không biết lão nhân đang khó xử chuyện gì, hắn mượn cơ hội vụng trộm chuồn ra khỏi phòng… Nha đầu kia còn chưa thức dậy sao?

Chapter
1 Chương 1: Nhất Xuống địa ngục và xuyên không, ngươi chọn một
2 Chương 1-2: Xuống địa ngục hoặc xuyên qua, ngươi chọn một
3 Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang
4 Chương 3: Núi có sơn tặc là chuyện thường tình
5 Chương 4: Sơn tặc cũng cần sinh tồn mà
6 Chương 5: Sắc lang đột kích
7 Chương 6: Nước tới đắp đất chặn, kẻ địch đến con nhóc chắn
8 Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
9 Chương 8: Không bị thương coi như không đánh nhau
10 Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi
11 Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
12 Chương 11: Công ty vận chuyển xuất phát thôi
13 Chương 12: Đúng là đến phá rối
14 Chương 13: Tất cả đều là dâm tặc, giang hồ Gì thế này?
15 Chương 14: Cũng may, cũng may
16 Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!
17 Chương 16: Hành động ám sát có tố chất nhất
18 Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc, ngày đính ước
19 Chương 18: Bắt không được nam nhân, tìm bà mối
20 Chương 19: Không thể ra tay đánh người tươi cười
21 Chương 20: Nghe được tin tức không nên nghe
22 Chương 21: Mê huyễn nhẫn
23 Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân
24 Chương 23: Tưởng phiết thanh, lại phiết không rõ
25 Chương 24: Tìm a tìm a, tìm cái cớ
26 Chương 25: Tự mình đưa tiễn
27 Chương 26: Sơn tặc đưa trại chủ xuống núi
28 Chương 27: Cổ đại cũng có fan đoàn
29 Chương 28: Đánh giá cầu độc mộc
30 Chương 29: Giữa đường bị cướp thịt nướng
31 Chương 30: Không quỳ xuống, sẽ không kết thúc!
32 Chương 31: Non xanh nước biếc, tình thơ ý hoạ
33 Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện
34 Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú
35 Chương 34: “Khủng bố” thôn lão nhân
36 Chương 35: Kẻ thù gặp lại trừng mắt nhìn nhau
37 Chương 36: Mây mù bên trong đạp nhụy hoa
38 Chương 37: Quay cuồng quá long
39 Chương 38: Mới có tám con sư tử?
40 Chương 39: Ta so với ngươi càng mị lực hơn
41 Chương 40: Một đôi khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo)
42 Chương 41: Gục cùng vồ đến
43 Chương 42: Nói dối thiện ý
44 Chương 43: Ngồi trên dây thừng 30 năm
45 Chương 44: Ai vì ai liều mạng?
46 Chương 45: Cửa này “Tuyệt kỹ” rất cao!
47 Chương 46: “Thị long” tồn tại
48 Chương 47: Như hoa
49 Chương 48: Ám khí, ám khí
50 Chương 49: Nương của ngươi! …Khoẻ không?
51 Chương 50: Chuyện đơn giản, tưởng phức tạp
52 Chương 51: Nhạc khúc đại diện lòng ta
53 Chương 52: Không thể trốn tránh chân tình
54 Chương 53: Ba ngày ba đêm
55 Chương 54: Thắng, gả cho ta
56 Chương 55: Nương của ngươi! …Nàng ở nơi nào?
57 Chương 56: Lão nhân! Quay lại nói cho rõ ràng
58 Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “
59 Chương 58: Thượng phòng hạ phòng bếp
60 Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!
61 Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành
62 Chương 61: Hồi hoàng thành
63 Chương 62: Động cơ giết người của Ngưu Đại Ngưu
64 Chương 63: Tiến cung diện thánh
65 Chương 64: Thất vương gia, rung động ?
66 Chương 65: Vì yêu buông tay
67 Chương 66: Xuyên qua là trùng hợp sao?
68 Chương 67: Kế đánh tráo
69 Chương 68: Có chuyện xảy ra
70 Chương 69: Xoay chuyển Càn Khôn!
71 Chương 70: Thỉnh gọi ta, phản tặc vương
72 Chương 71: Sắc nữ nổi giận
73 Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “
74 Chương 73: Tiên hạ thủ vi cường
75 Chương 74: Gục! Ta phác! . . .
76 Chương 75: Nhất chùy định giang sơn . . .
77 Chương 76: Thần tiên quyến lữ (kết thúc) . . .
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Nhất Xuống địa ngục và xuyên không, ngươi chọn một
2
Chương 1-2: Xuống địa ngục hoặc xuyên qua, ngươi chọn một
3
Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang
4
Chương 3: Núi có sơn tặc là chuyện thường tình
5
Chương 4: Sơn tặc cũng cần sinh tồn mà
6
Chương 5: Sắc lang đột kích
7
Chương 6: Nước tới đắp đất chặn, kẻ địch đến con nhóc chắn
8
Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
9
Chương 8: Không bị thương coi như không đánh nhau
10
Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi
11
Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
12
Chương 11: Công ty vận chuyển xuất phát thôi
13
Chương 12: Đúng là đến phá rối
14
Chương 13: Tất cả đều là dâm tặc, giang hồ Gì thế này?
15
Chương 14: Cũng may, cũng may
16
Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!
17
Chương 16: Hành động ám sát có tố chất nhất
18
Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc, ngày đính ước
19
Chương 18: Bắt không được nam nhân, tìm bà mối
20
Chương 19: Không thể ra tay đánh người tươi cười
21
Chương 20: Nghe được tin tức không nên nghe
22
Chương 21: Mê huyễn nhẫn
23
Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân
24
Chương 23: Tưởng phiết thanh, lại phiết không rõ
25
Chương 24: Tìm a tìm a, tìm cái cớ
26
Chương 25: Tự mình đưa tiễn
27
Chương 26: Sơn tặc đưa trại chủ xuống núi
28
Chương 27: Cổ đại cũng có fan đoàn
29
Chương 28: Đánh giá cầu độc mộc
30
Chương 29: Giữa đường bị cướp thịt nướng
31
Chương 30: Không quỳ xuống, sẽ không kết thúc!
32
Chương 31: Non xanh nước biếc, tình thơ ý hoạ
33
Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện
34
Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú
35
Chương 34: “Khủng bố” thôn lão nhân
36
Chương 35: Kẻ thù gặp lại trừng mắt nhìn nhau
37
Chương 36: Mây mù bên trong đạp nhụy hoa
38
Chương 37: Quay cuồng quá long
39
Chương 38: Mới có tám con sư tử?
40
Chương 39: Ta so với ngươi càng mị lực hơn
41
Chương 40: Một đôi khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo)
42
Chương 41: Gục cùng vồ đến
43
Chương 42: Nói dối thiện ý
44
Chương 43: Ngồi trên dây thừng 30 năm
45
Chương 44: Ai vì ai liều mạng?
46
Chương 45: Cửa này “Tuyệt kỹ” rất cao!
47
Chương 46: “Thị long” tồn tại
48
Chương 47: Như hoa
49
Chương 48: Ám khí, ám khí
50
Chương 49: Nương của ngươi! …Khoẻ không?
51
Chương 50: Chuyện đơn giản, tưởng phức tạp
52
Chương 51: Nhạc khúc đại diện lòng ta
53
Chương 52: Không thể trốn tránh chân tình
54
Chương 53: Ba ngày ba đêm
55
Chương 54: Thắng, gả cho ta
56
Chương 55: Nương của ngươi! …Nàng ở nơi nào?
57
Chương 56: Lão nhân! Quay lại nói cho rõ ràng
58
Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “
59
Chương 58: Thượng phòng hạ phòng bếp
60
Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!
61
Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành
62
Chương 61: Hồi hoàng thành
63
Chương 62: Động cơ giết người của Ngưu Đại Ngưu
64
Chương 63: Tiến cung diện thánh
65
Chương 64: Thất vương gia, rung động ?
66
Chương 65: Vì yêu buông tay
67
Chương 66: Xuyên qua là trùng hợp sao?
68
Chương 67: Kế đánh tráo
69
Chương 68: Có chuyện xảy ra
70
Chương 69: Xoay chuyển Càn Khôn!
71
Chương 70: Thỉnh gọi ta, phản tặc vương
72
Chương 71: Sắc nữ nổi giận
73
Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “
74
Chương 73: Tiên hạ thủ vi cường
75
Chương 74: Gục! Ta phác! . . .
76
Chương 75: Nhất chùy định giang sơn . . .
77
Chương 76: Thần tiên quyến lữ (kết thúc) . . .