Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân

Là hắn, Ân Nam Hàn.

Có lẽ chuyện này quá mức chấn động làm cho khả năng tự chủ rất tốt như Bạch Phàm cũng nhịn không được mà lộ ra thần sắc thất thố, Ân Nam Hàn đã nhận ra vẻ mặt dị thường của Bạch Phàm, hắn ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nhi tử của mình.

Bạch Phàm không dám tin mà nhìn Ân Nam Hàn, đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, tư vị cực kỳ phức tạp, thảo nào mỗi lần hắn lo lắng không biết khi nào Ân Nam Hàn sẽ đột ngột trở về thì Ân Duệ đều trả lời cực kỳ chắc chắn và tự tin.

Hóa ra Ân Nam Hàn mất tích là vì bị Ân Duệ nhốt tại nơi này.

Hóa ra hơn một năm trước Ân Nam Hàn đi tìm bảo vật rồi rốt cục mất tích là âm mưu do một tay Ân Duệ tạo ra, một âm mưu không có kẻ hở, một âm mưu mà không có bất kỳ ai phát hiện.

Âm mưu này đã lừa gạt người có tu vi cực cao như Ân Nam Hàn, thậm chí đã lừa gạt người chia sẻ một nửa thân mình với hắn.

Khi đó Ân Duệ thậm chí vẫn chưa trưởng thành mà đã thành công bày ra âm mưu này, không cho bất luận kẻ nào phát hiện Ân Nam Hàn bị nhốt. Giả vờ như không biết bất cứ chuyện gì, nhận chức trách trong lúc lâm nguy, bước lên ngôi Giáo chủ, từng bước diệt trừ những kẻ đối lập, chậm rãi suy yếu thế lực còn sót lại của Ân Nam Hàn, từ từ tích lũy uy tín cho chính mình, hơn nữa cuối cùng còn hoàn toàn xứng đáng trở thành Giáo chủ của Hắc Nguyệt thần giáo…..Tình cảnh xưa kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​16​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-55​/​” o “Powered by Text-Enhance​) xuất hiện trước mặt của Bạch Phàm, ngoại trừ khiếp sợ thì trong lòng của Bạch Phàm lại dâng lên cảm giác rùng mình một cách kỳ dị, hắn đột nhiên cảm thấy hắn không hề hiểu Ân Duệ.

Bạch Phàm đứng yên ở nơi đó thật lâu, sau khi xác nhận Ân Nam Hàn bị xích chặt sẽ không gây tổn thương cho hắn thì mới chậm rãi tiến lên từng bước một, ngồi xổm xuống trước mặt Ân Nam Hàn, cùng đối phương nhìn nhau.

Ân Nam Hàn nghĩ rằng bất hiếu tử của hắn lại muốn đến đây để hấp thu nội lực của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng đầy khinh thường, hắn quay đầu đi, bị nhốt ở nơi này càng lâu thì hắn càng trở nên cáu kỉnh, dần dần mất kiên nhẫn khi phải đối đầu với Ân Duệ, nhưng hắn đợi một hồi mà vẫn không thấy nội lực bị hấp thu, ngược lại trên mặt có cảm giác hơi ngứa, hóa ra mái tóc rối tung bị đối phương mở ra.

Ân Nam Hàn quay ngoắt đầu lại, một đôi mắt nghiêm nghị nhìn sang, lại đụng phải một đôi mắt ẩn chứa tất cả cảm xúc…..

Bạch Phàm cẩn thận đẩy ra mái tóc rối tung che đậy khuôn mặt của Ân Nam Hàn, nhìn dung nhan quen thuộc dần dần lộ ra, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc…người này đã già đi rất nhiều.

Trong ấn tượng của Bạch Phàm, Ân Nam Hàn vẫn là Giáo chủ tôn quý của Hắc Nguyệt thần giáo, nói một là một, nói hai là hai, ngay cả hắn cũng cảm thấy e ngại, nhưng đến khi tái kiến thì không ngờ đối phương lại rơi vào hoàn cảnh này, bốn phía tràn ngập mùi vị vừa thối vừa chua, còn có thân thể hỗn độn của Ân Nam Hàn đã đủ để Bạch Phàm biết Ân Nam Hàn bị nhốt ở nơi này đã phải hứng chịu những đãi ngộ như thế nào.

Dây xích xuyên qua xương bả vai, không hề thiếu những dấu vết đỏ sậm, trên mặt cũng loang lổ nhiều vết bầm tím, nhìn sơ qua cũng biết Ân Duệ ra tay độc ác thế nào.

Cùng lúc đó, Ân Nam Hàn gần gũi nhìn Bạch Phàm một lúc, trong khoảnh khắc liền nghĩ đến cái gì đó, tầm mắt lướt nhìn Bạch Phàm, sau đó dừng trên cái bát đặt dưới đất ở sau lưng Bạch Phàm, lúc này thạch nhũ đã nhiễu nước đầy bát. Trên mặt của Ân Nam Hàn chậm rãi lộ ra một nụ cười quỷ dị, hắn chăm chú nhìn Bạch Phàm, nhẹ nhàng lên tiếng, “Là Duệ nhi phải không?”

Duệ nhi, cách xưng hô vô cùng quen thuộc, Bạch Phàm run rẩy một chút, nhưng không đáp lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm một Ân Nam Hàn đã gầy yếu tiều tụy ở trước mặt.

Nhưng phản ứng này đối với Ân Nam Hàn mà nói là đã quá đủ, nếu hắn gọi cái tên bất hiếu kia như vậy thì nhất định sẽ bị châm chọc khiêu khích, trong khi im lặng lắng nghe như vậy, ngoại trừ tiểu hài tử chỉ xuất hiện vào ban đêm thì còn ai vào đây.

Ân Nam Hàn lấy lại tinh thần, một bàn tay gian nan giật giật làm vang lên tiếng xiếng xích, tay của hắn chậm rãi hướng về phía Bạch Phàm, hơn nữa rốt cục cầm lấy tay của Bạch Phàm. Tốt lắm, không có cự tuyệt, Ân Nam Hàn càng thêm chắc chắn, ngoại nhân không phân biệt được hai người nhi tử của hắn, nhưng hắn lại là người hiểu biết bọn họ nhất, Ân Nam Hàn lộ ra một nụ cười, “Duệ nhi, ngươi đến cứu phụ thân hay sao?”

Nghe thấy câu này, trên mặt của Bạch Phàm lại xuất hiện một chút giãy dụa, nhưng hắn chỉ nhìn Ân Nam Hàn rồi chậm rãi lắc đầu một cách kiên định. Trước tiên chưa nói đến việc nếu để Ân Nam Hàn bỏ trốn thì phải công đạo như thế nào với Ân Duệ, mà quan trọng là khi Ân Nam Hàn trốn thoát thì chắc chắn sẽ quay lại trả thù Ân Duệ, điều này làm cho Bạch Phàm cảm thấy không rét mà run. Nếu Ân Duệ có thể đối xử tàn nhẫn với Ân Nam Hàn như vậy, với sự hiểu biết của hắn đối với Ân Nam Hàn, cái tên đại ma đầu có thanh danh hiển hách trong chốn giang hồ chắc chắn sẽ trả thù gấp bội, cho dù Bạch Phàm không nỡ nhìn thấy cảnh ngộ như thế này của Ân Nam Hàn nhưng cũng phải nghĩ đến an nguy của Ân Duệ.

Nếu nhất định phải đứng về một phía thì Bạch Phàm vẫn sẽ chọn Ân Duệ, bởi vì bọn họ dùng chung một thân thể, vĩnh viễn sẽ không phản bội và tổn thương lẫn nhau, so với Ân Nam Hàn thì đáng tin cậy hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhìn thấy phản ứng của Bạch Phàm, trên mặt của Ân Nam Hàn lộ ra một chút mất mát, nhưng dường như đã sớm đoán được, phản ứng cũng không quá lớn, “Duệ nhi, ngươi nhẫn tâm để phụ thân ở nơi này hay sao.”

Bạch Phàm trầm mặc, tựa như kể từ khi nhìn thấy bộ dáng như vậy của Ân Nam Hàn thì hắn đã mất đi khả năng nói chuyện.

“Duệ nhi, ngươi lén lút đến đây mà không sợ bị hắn phát hiện hay sao?” Ngữ khí của câu này vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi làm cho Bạch Phàm mạnh mẽ ngẩng đầu.

Ân Nam Hàn xem như không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và không dám tin của Bạch Phàm, tiếp tục nhẹ giọng nói, “Duệ nhi, ngươi không cần gạt ta, phụ thân đã sớm biết, khi cái tên bất hiếu kia nhốt ta ở đây thì đã nói hết tất cả cho ta biết.”

Bạch Phàm vẫn có một chút phản ứng không kịp, cái gì Ân Duệ cũng nói cho Ân Nam Hàn biết? Khoan, để cho hắn tiêu hóa trước đã….

Nhưng Bạch Phàm chưa kịp khôi phục bình tĩnh thì lại tiếp tục bị một cú kích động lớn hơn nữa, chỉ thấy Ân Nam Hàn nhìn hắn một cách từ ái, dùng ngữ khí áy náy, “Thực xin lỗi, Duệ nhi, muộn như vậy mà phụ thân mới phát hiện sự tồn tại của ngươi, mười tám năm, thậm chí phụ thân còn chưa đặt cho ngươi một cái tên, ngươi có trách ta hay không?”

Bạch Phàm nhất thời sinh ra cảm giác hỗn loạn, thế này là sao? Chỉ thấy Ân Nam Hàn nói tiếp, “Tiểu hài tử đáng thương của phụ thân, ngươi chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, thậm chí không được nhìn thấy ánh sáng ban ngày….”

Nghe Ân Nam Hàn hết tiểu hài tử này đến tiểu hài tử nọ, rốt cục Bạch Phàm hiểu được hóa ra Ân Nam Hàn cũng chưa biết rõ toàn bộ chân tướng, Ân Nam Hàn nghĩ rằng Ân Duệ bị bệnh đa nhân cách…..phân liệt thành hai đứa con cho Ân Nam Hàn.

Thật sự là một suy đoán táo bạo, Bạch Phàm nghiêm túc nhìn Ân Nam Hàn dùng lời nói nhỏ nhẹ với hắn, hiện tại Ân Nam Hàn làm như vậy là đang châm ngòi ly gián hai đứa con của mình hay sao.

Bạch Phàm không tiếp tục lắng nghe lời nói thân thiết của Ân Nam Hàn, hắn xoay người nhanh chóng rời khỏi hang động trống trải, cũng không nhìn thần sắc kinh ngạc của người nọ.

Sau khi ra khỏi hang động, Bạch Phàm đứng yên trong rừng trúc rồi nhìn về một hướng thật lâu.

Bình tĩnh suy xét, đối với Ân Nam Hàn thì Bạch Phàm không thể nói rõ là hận, hắn không phải Ân Duệ, không lĩnh hội cảm giác oán hận khi bị phụ thân vứt bỏ nhiều năm đến mức thiếu chút nữa đã chết, cho nên quan điểm của Bạch Phàm đối với Ân Nam Hàn không kịch liệt như Ân Duệ, tuy rằng mỗi khi nghĩ đến người này thì lại xuất hiện một cảm giác đau nhức, nhưng sâu trong nội tâm của hắn lại có một chút bội phục Ân Nam Hàn, người này tuy không xứng làm cha nhưng là một bác học đa tài, kiên nhẫn bồi dưỡng hậu nhân, coi như là danh sư, càng miễn bàn đến lực lượng cường đại, dễ dàng được mọi người xưng là kẻ mạnh. fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm đi ra rừng trúc, không để ý đến đám ám vệ và Ảnh Thất đang hành lễ mà chỉ chậm rãi quay về phòng của mình.

Khi viết thư cho Ân Duệ, đột nhiên Bạch Phàm không biết nên viết như thế nào, chẳng lẽ hỏi đối phương vì sao lại nhốt Ân Nam Hàn? Hay là hỏi Ân Duệ vì sao giấu hắn chuyện lớn như thế? Mặc kệ hỏi như thế nào thì có thể làm cho sự tình được giải quyết tốt đẹp hay sao? Trước tiên là có thể khiến Ân Duệ đem Ân Nam Hàn dời đến một chỗ mà mình không biết, sau đó sẽ chỉ làm cho hai người càng thêm nghi kỵ lẫn nhau.

Bạch Phàm phiền muộn thở dài, nhìn thấy trời sắp sáng, hắn liền đề bút tùy tiện viết một ít chuyện thường ngày, cuối cùng hắn cũng không nói cho Ân Duệ biết chuyện mình đã phát hiện Ân Nam Hàn, sau khi viết thư xong, hắn lại đọc một lần nữa, xác nhận không có sai sót thì mới đặt thư vào ngăn chứa bí mật, mang theo tâm sự nặng nề rồi nằm lên giường…..

Chapter
1 Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2 Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3 Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4 Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5 Chương 5: Thẳng Thắng
6 Chương 6: Lại Độc Thân
7 Chương 7: Không Phải Của Ta
8 Chương 8: Nhập Chủ
9 Chương 9: Trốn Đi
10 Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11 Chương 11: Cược Thạch
12 Chương 12: Đánh Cược
13 Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14 Chương 14: Thay Đổi
15 Chương 15: Tích Cóp
16 Chương 16: Mười Năm
17 Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18 Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19 Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20 Chương 20: Gặp Lại La Suất
21 Chương 21: Bạn Học Cũ
22 Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23 Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24 Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25 Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26 Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27 Chương 27: Thay Đổi
28 Chương 28: Một Vò Rượu
29 Chương 29: Gặp Trộm
30 Chương 30: Tỉnh Lại
31 Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32 Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33 Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34 Chương 34: Hậu Quả
35 Chương 35: Binh Thư
36 Chương 36: Vệ Sĩ
37 Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38 Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39 Chương 39: Xuất Viện
40 Chương 40: Nơi Bế Quan
41 Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42 Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43 Chương 43: Ước Định
44 Chương 44: Mất Ngủ
45 Chương 45: Đã Tìm Thấy
46 Chương 46: Tươi Đẹp
47 Chương 47: Mộng
48 Chương 48: Con Giun
49 Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50 Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51 Chương 51: Gặp Thì Gặp
52 Chương 52: Cháy
53 Chương 53: Không Rõ
54 Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55 Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56 Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57 Chương 57: Lửa Giận
58 Chương 58: Giấu Diếm
59 Chương 59: Nhìn Thấy
60 Chương 60: Chân Tướng
61 Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62 Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63 Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64 Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65 Chương 65: Điều Khó Nói
66 Chương 66
67 Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68 Chương 68: Mù Lòa
69 Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70 Chương 70: Thang Mây
71 Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72 Chương 72: Kéo Về Đây
73 Chương 73: Kéo Co
74 Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75 Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76 Chương 76: Phục Vụ
77 Chương 77: Cẩu Nam Nam
78 Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79 Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80 Chương 80: Dạy Dỗ
81 Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82 Chương 82: Giấu Diếm
83 Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84 Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85 Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86 Chương 86: Ra Tay
87 Chương 87: Bản Tính
88 Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89 Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90 Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91 Chương 91: Kết Thúc
92 Chương 92: Phiên Ngoại
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2
Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3
Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4
Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5
Chương 5: Thẳng Thắng
6
Chương 6: Lại Độc Thân
7
Chương 7: Không Phải Của Ta
8
Chương 8: Nhập Chủ
9
Chương 9: Trốn Đi
10
Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11
Chương 11: Cược Thạch
12
Chương 12: Đánh Cược
13
Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14
Chương 14: Thay Đổi
15
Chương 15: Tích Cóp
16
Chương 16: Mười Năm
17
Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18
Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19
Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20
Chương 20: Gặp Lại La Suất
21
Chương 21: Bạn Học Cũ
22
Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23
Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24
Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25
Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26
Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27
Chương 27: Thay Đổi
28
Chương 28: Một Vò Rượu
29
Chương 29: Gặp Trộm
30
Chương 30: Tỉnh Lại
31
Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32
Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33
Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34
Chương 34: Hậu Quả
35
Chương 35: Binh Thư
36
Chương 36: Vệ Sĩ
37
Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38
Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39
Chương 39: Xuất Viện
40
Chương 40: Nơi Bế Quan
41
Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42
Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43
Chương 43: Ước Định
44
Chương 44: Mất Ngủ
45
Chương 45: Đã Tìm Thấy
46
Chương 46: Tươi Đẹp
47
Chương 47: Mộng
48
Chương 48: Con Giun
49
Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50
Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51
Chương 51: Gặp Thì Gặp
52
Chương 52: Cháy
53
Chương 53: Không Rõ
54
Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55
Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56
Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57
Chương 57: Lửa Giận
58
Chương 58: Giấu Diếm
59
Chương 59: Nhìn Thấy
60
Chương 60: Chân Tướng
61
Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62
Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63
Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64
Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65
Chương 65: Điều Khó Nói
66
Chương 66
67
Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68
Chương 68: Mù Lòa
69
Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70
Chương 70: Thang Mây
71
Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72
Chương 72: Kéo Về Đây
73
Chương 73: Kéo Co
74
Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75
Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76
Chương 76: Phục Vụ
77
Chương 77: Cẩu Nam Nam
78
Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79
Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80
Chương 80: Dạy Dỗ
81
Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82
Chương 82: Giấu Diếm
83
Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84
Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85
Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86
Chương 86: Ra Tay
87
Chương 87: Bản Tính
88
Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89
Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90
Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91
Chương 91: Kết Thúc
92
Chương 92: Phiên Ngoại