Chương 56: Đêm Tỏ Tình

Mặc kệ chuyện thi thể bay trong nhà xác là thật hay giả cũng đều biểu thị án này không hề đơn giản. Không chỉ Triệu Nguyên mà ngay cả Cố Duệ cũng cảm thấy nếu nhúng tay vào chuyện này thì bản thân sẽ gặp nguy hiểm. Mà nói đơn giản là cô sợ chết!

Rất sợ chết!

Khi nhìn thấy đèn hành lang đều tắt hết, cô lập tức trở nên cảnh giác. Khi cảm nhận được phía sau có luồng gió lạnh đánh tới, cô nhanh chóng nghiêng người sang một bên. Nhìn qua khóe mắt thấy có bóng trên mặt đất, cô lập tức thả lỏng người một chút. Là người!

Nếu là người thì không sao.

Nghiêng người, nhấc chân, đá chéo.

Bóng đen kia chỉ nhìn thấy ống quần bay nhẹ, còn cái chân kia…

Bốp!

Bóng đen kia bị đá ngã lăn ra đất.

Cố Duệ kinh ngạc, không ngờ thân thủ đối phương lại tệ như vậy. Cô tiến lên phía trước, chân đạp lên ngực đối phương, tính đá thêm một cái nữa.

Nhưng trong nháy mắt…

Phụt phụt phụt.

Đèn lần lượt được thắp lên. Có ánh đèn soi sáng, Cố Duệ nhìn thấy rõ mọi thứ, cũng nhìn rõ ai đang bị cô đạp lên. Nhưng còn chưa nhìn kỹ, những ngọn đèn kia đã “bay tới”.

Gì? Ma trơi?

À, hóa là có nhiều người cầm đèn lồng đang chậm rãi đi tới.

Những người kia tụ lại với nhau. Dưới sánh đèn vàng mờ ảo, cô nhìn thấy có một người ở giữa đoàn người ấy.

Một chàng trai trẻ tuổi.

Quần áo lụa là đẹp đẽ, tuy chưa đến mức mặt như ngọc ngà nhưng cũng trắng trẻo và sang trọng, phong phạm như một quý công tử. Lúc này, hắn ta ở giữa những ngọn đèn mờ ảo, vừa đi vừa nói: “Từ khi gặp nàng nửa tháng trước, ta liền cảm thấy cuộc đời này sẽ chẳng còn ai có thể khiến ta nếm được đủ vị ngọt, đắng, chua, cay như nàng. Người ta thường nói điều đẹp nhất trong đời là thuở mới gặp. Nhưng ta lại cảm thấy, đẹp nhất không phải là thuở gặp nhau ban đầu mà là ta gặp được nàng, nàng gặp được ta, rồi từ đây…”

Thơ ca tuôn ra không dứt, lời tỏ tình ngọt ngào, lãng mạn.

Cố Duệ yên lặng lắng nghe.

Đến khi đối phương nhìn cô đầy thắm thiết dưới ánh đèn mờ ảo.

Mảnh khảnh, yên tĩnh, phong độ…

“Tô Lai cô nương, nếu nàng tiếp nhận tấm lòng này của tại hạ… Tại hạ nhất định…”

“Anh nhầm người rồi.”

Sét đánh giữa trời quang.

Cả không gian trở nên yên tĩnh.

Hả?

Không ít khách khứa ở hành lang đầu bên kia lầu hai đang thò đầu ra xem và bàn tàn xôn xao.

Gì? Nhầm người?

Có người phì cười.

“Nhầm người? Cô không phải là Tô Lai cô nương? Vậy cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Quý công tử cảm thấy mất mặt. Hắn ta nổi giận liên tục ép hỏi. Đồng thời, hắn ta cũng tiến lại gần cô.

Lúc sắp thấy rõ người làm mình mất mặt thì hắn ta nghe thấy tiếng Cố Duệ đáp lại.

“Đi nhà xí.”

Câu trả lời rất đơn giản…

“Không thể nào! Tôi đã tính toán kỹ lưỡng, người vừa mới vào rõ ràng là Tô Lai cô nương. Sao một hồi sau, người ra lại là cô được?”

“Hả? Có lẽ là tôi giải quyết “nhu cầu” hơi nhanh.”

Phụt.

Trên lầu hai có người nhịn không nổi bật cười.

“Cô! Cô cố ý nhục nhã tôi!”

Lúc này, hắn ta mới nhận ra Cố Duệ đang đạp chân lên một người. Đây không phải là người hắn ta đã sắp xếp sao?

Ý định ban đầu là để người này làm Tô Lai hoảng sợ, sau đó hắn ta sẽ xuất hiện làm cô ấy ngạc nhiên.

Vừa sợ vừa vui, bước thực hiện đơn giản mà hiệu quả lại cao!

Nhưng…

Xảy ra sự cố.

Cố Duệ lấy chân ra, liếc nhìn người đàn ông đang nằm ôm ngực rên rỉ dưới đất. Thật uổng phí một hồi nhìn người ta tỏ tình phiên bản cổ đại. Quý công tử có cái mã ngoài không tệ nhưng có vẻ như đầu óc toàn đậu hũ.

Hắn ta cứ cản đường, không cho Cố Duệ đi.

Cố Duệ bình tĩnh nhìn tên quý công tử kia rồi chậm rãi xoắn tay áo lên.

Đối phó với loại này không cần nhiều lời vô ích, tỏ ra yếu thế chỉ tổ khiến đối phương cảm thấy đắc ý.

Cứ mạnh bạo ra tay mới là con đường giải quyết đúng đắn và nhanh gọn nhất.

Quả nhiên, nhìn thấy Cố Duệ cứ thế xuống tay, đám người này rất kinh ngạc. Con người thường bắt nạt kẻ yếu và e sợ kẻ mạnh nên khi vừa nhìn thấy Cố Duệ lạnh lùng như vậy, bọn họ lập tức sợ hãi. Nhưng có vẻ như Cố Duệ vẫn xem thường vị quý công tử này.

Đối phương đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nếu cô dám giả trang thành Tô Lai công nương để xúc phạm tôi thì cô phải đền tội! Nếu không Thành Nguyên tôi đây nhất định không để yên đâu!”

Tròng mắt tên quý công tử này xoay chuyển. Hắn ta muốn mang Cố Duệ đi.

Cố Duệ cúi đầu nhìn đến phần tay lộ ra khi tay áo được xoắn lên, lại nhìn ánh mắt đối phương. Đột nhiên cô cảm thấy hết chỗ nói.

Óc toàn đậu hũ nhưng người ta lại có thế mạnh là có tiền và có người.

Hắn ta vừa dứt lời, lập tức có một đám người xúm lại. Hiện tại bọn họ đã nhìn thấy rõ. Đây không phải là Tô Lai cô nương, mà là một cô gái trẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi. Vẻ ngoài thì thanh tú nhưng ánh mắt lại sắc bén và đầy khí khái. Giữa ánh đèn mờ ảo, ánh mắt ấy sáng ngời, đẹp đẽ lạ thường.

Ừ, ánh mắt công tử lần nào cũng tốt cả.

Cô gái này dù không xinh đẹp bằng Tô Lai nhưng lại mang theo một hương vị riêng.

Lúc đám người này muốn xuống tay với Cố Duệ thì…

Boong! Tiếng chuông từ cái chuông treo trên một tòa lầu nhỏ nằm ở góc đông nam vang lên.

Nghe tiếng chuông, mọi người theo bản năng nhìn về hướng đó.

“Hả? Còn chưa tới giờ giới nghiêm mà? Sao lại có tiếng chuông?”

“Là kẻ nào giở trò ma quỷ?”

“Chẳng lẽ người của Phong Mãn Cư cố tình làm thế để cảnh cáo chúng ta?”

Mọi người sôi nổi suy đoán, nhưng đám hồ bằng cẩu hữu (*) khá kiêng kị điều này, trong phút chốc khí thế đã yếu xuống rất nhiều.

Cố Duệ nhìn về hướng phát ra tiếng chuông, mày hơi nhướng lên.

“Ha, sợ cái gì, bây giờ cũng chẳng phải giờ giới nghiêm. Lên hết cho tôi!”

“Thành Nguyên, người đứng sau Phong Mãn Cư…”

“Ừ… Dù sao cũng không phải chúng ta gây chuyện, là cô ta gây sự trước. Chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được!”

Thành Nguyên hơi sốt ruột. Không phải hắn không sợ người đứng sau Phong Mãn Cư nhưng nếu cứ yên lặng rời đi như thế thì quá mất mặt.

Nói xong, hắn ta bắt lấy Cố Duệ.

Cố Duệ nheo mắt lại, cổ tay khẽ xoay. Lúc cô sắp ra tay thì…

“Thành Nguyên, dừng tay ngay!”

Một chàng trai đứng trên lầu hai khẽ quát.

Sắc mặt Thành Nguyên thay đổi, quay đầu muốn lớn tiếng mắng chửi. Nhưng khi nhìn thấy người đứng trên ban công thì mặt mày lập tức tái mét. Hắn ta thận trọng nói: “Thì ra là Viên Lâm đại ca, anh, anh cũng tới đây sao?”

“Này, Tiểu Thành Tử, không phải chỉ có một mình Lâm ca ca của cậu thôi đâu. Còn có bọn anh nữa đấy.”

Tấm màn được vén lên, vài người mặc quần áo đẹp đẽ và sang trọng hơn xuất hiện. Bọn họ khoảng hai mươi tuổi.

So với Thành Nguyên chưa đến hai mươi, bọn họ lớn hơn, chững chạc hơn và tâm tư sâu kín hơn rất nhiều. Nhưng ẩn chứa trong đó vẫn có một chút ngả ngớn. Bọn họ nhìn Thành Nguyên đang dè dặt đứng đó, cười nhạo: “Thành Nguyên, đã sớm nghe nói cậu có ý đồ không tốt với Tô Lai cô nương của Phong Mãn Cư, không ngờ đúng thế thật. Nhưng… khiến cậu phải thất vọng rồi.”

Thất vọng cái gì?

Chàng trai kia cười cười, ngón tay lại vén tấm màn lên. Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Duệ mơ hồ nhìn thấy có hai người một nam một nữ ở bên trong.

Cô không nhìn thấy rõ chàng trai nhưng lại thấy rõ cô gái kia. Cô ta thướt tha đi ra theo chàng trai ngả ngớn đã vén màn kia.

Tô Lai.

Dựa trên ý tứ câu nói của chàng trai kia, Cố Duệ không cần nhìn người đã đoán được cô ta là ai. Khi nhìn thấy rõ dung nhan của cô gái kia, cô mới biết được nguyên nhân tên quý công tử kia lại phóng túng như thế.

Tô Lai, một cái tên đầy nữ tính, đầy quyến rũ. Tô Lai xinh đẹp, mày cong như nhành liễu, lộ ra sự mềm mại, dịu dàng. Quần áo cô ta mặc trên người rất sặc sỡ. Vẻ đẹp của cô gái này hoàn toàn khác Vương Thanh Uyển. Dung mạo, lời nói, mỗi hành động giơ tay nhấc chân của cô ta đều mang theo sự quyến rũ.

Quả nhiên, Tô Lai vừa xuất hiện, không ít chàng trai có mặt ở đây đều bị hút hồn.

“Tô… Tô Lai cô nương, làm sao, sao nàng lại ở đấy… Thì ra nàng là loại người như vậy!” Đúng là đầu óc của tên Thành Nguyên này chứa toàn đậu hũ. Tên này không biết xem xét tình hình, không biết giữ mồm miệng mà bật ra lời như thế. Lời nói của hắn ta đã chọc giận đám người Viên Lâm. Ngay cả Tô Lai nghe thế cũng nhíu mày.

“Thành công tử, tôi với ngài không quen không biết. Xin ngài chú ý lời nói.”

Thành Nguyên cũng biết mình nói sai. Mặt mày hậm hực, trong lòng hắn thấy khá oán hận Tô Lai…

Sau khi Thành Nguyên bỏ đi, đám người Viên Lâm cũng không còn hứng thú. Chàng trai ngả ngớn kia quay lại nói với Tô Lai: “Thứ không biết tốt xấu, không tự lượng sức mình. Hôm nay tôi giúp cô đuổi cậu ta, xem lần sau cậu ta còn dám tới đây không!”

Vẻ mặt Tô Lai không thay đổi, cô ta khom người hành lễ: “Đa tạ các vị công tử đã ra tay giúp đỡ… Tô Lai vô cùng biết ơn.”

“Ha ha, cô chỉ cần biết ơn một người thôi.”

Hắn ta làm mặt quỷ, Viên Lâm nhìn Tô Lai một cái, nhàn nhạt nói: “Lão tam.”

Chàng trai kia lập tức ngậm miệng lại. Người vẫn luôn im lặng kia lên tiếng:

“Không còn sớm nữa, nên về thôi.”

Có vẻ như người này rất có tiếng nói, những người còn lại không lên tiếng phản bác. Chỉ có Tô Lai – với sự thất vọng trong đáy mắt – cười khanh khách tiễn bọn họ ra khỏi phòng bao.

Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, người được gọi là lão tam đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, cô gái vừa nãy từ đâu ra vậy? Tôi không nhìn thấy rõ dáng vẻ cô ta lắm.”

“Có gì đẹp đâu. Lời nói thô bỉ, là một đứa con gái thô lỗ thôi.”

“Nói đến gái… Lão tứ, lúc ở Lạc Dương, cậu đã gặp rất nhiều quý nữ phải không?”

Đám người bắt đầu nói chuyện sôi nổi, Tô Lai ngẫu nhiên chêm vào một hai câu.

Mà lúc này, trên một đoạn hành lang của Phong Mãn Cư, Cố Duệ thong thả bước đi. Bên cạnh là một chàng trai cao gầy.

“Vừa rồi là cậu gõ chuông?”

“Một cú đá là đủ, không cần gõ.” Thanh Vũ lạnh lùng nói. Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Cố Duệ, cậu ta nhịn không được nói: “Cô luôn gian trá, xảo quyệt. Sao lúc nãy lại thiếu kiên nhẫn như vậy, suýt nữa là ra tay với bọn người đó rồi.”

Cố Duệ: “Muốn khen thì cứ khen đi, cần gì phải lươn lẹo như vậy. Cái miệng của cậu không thành thật bằng thân thể cậu nha…”

Thanh Vũ lập tức nghĩ đến dáng vẻ thất lễ của mình ở Khuê Sơn. Cậu ta nhàn nhạt nói: “Việc nào ra việc đó. Cha của Thành Nguyên là Trưởng quan Tuần hộ của U Châu. Tuy đây không phải chức quan lớn, nhưng trong nhà có người đảm nhiệm các chức vị quan trọng, riêng về nhân lực đã có không ít người. Hơn nữa đám người còn lại kia cũng có thân thế tầm tầm như vậy. Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó xơi. Đạo lý này chẳng lẽ cô lại không hiểu.”

Cố Duệ: “Ha ha, tôi biết chứ.”

“Vậy cô còn… Chẳng lẽ hai năm ở Khuê Sơn đã khiến cô đắc đạo thăng thiên, không sợ người nào sao?”

Lời này của Thanh Vũ khá gay gắt.

Cố Duệ nhìn cậu ta: “Hình như cậu đã hiểu nhầm rồi.”

“Sao?”

“Thân thế của bọn họ nói cho đúng thì là nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình. Phạm vi ảnh hưởng của bọn họ cũng nhỏ. Nhưng Hàng Đạo và người thường không giống nhau, ảnh hưởng của hắn ta lại không đủ vươn tay ra ngoài thành U Châu. Cho dù có thì đã sao? Chắc chắn không ảnh hưởng đến sự sống chết của tôi.”

Ngừng một lát, Cố Duệ nói tiếp: “Quên nói cho cậu biết… Cố Duệ tôi tuy sợ chết, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức!”

Cô quay đầu lại nói.

Thanh Vũ không còn lời nào để nói. Một lần nữa cậu lại cảm thấy năng lực nhìn người của mình thiếu kém. Nếu đại nhân nhà cậu ta ở đây, ngài ấy chắc chắn sẽ nhìn thấu cô gái có xuất thân thấp hèn này rốt cuộc là dạng người gì.

Và phải chăng ngài ấy cũng sẽ nhìn thấu sự mâu thuẫn của cô.

Trong im lặng, hai người quay về nơi đám người tên đầu trọc đang ăn cơm. Lúc này, Cố Duệ bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

“Thật ra tôi có cảm giác có người nhìn trộm. Nhưng không phải người của Thành Nguyên.”

Bước chân của Thanh Vũ khựng lại.

***

(*) Hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu, người xấu.

Chapter
1 Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2 Chương 2: Bà Mối
3 Chương 3: Chàng Trai
4 Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5 Chương 5: Giằng Co
6 Chương 6: Vớt Xác
7 Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8 Chương 8: Mò Vàng
9 Chương 9: Đại Nhân
10 Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11 Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12 Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13 Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14 Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15 Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16 Chương 16: Cực Cô
17 Chương 17: Nhà Họ Xa
18 Chương 18: Cát Dạ Quang
19 Chương 19: Xung Hỉ
20 Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21 Chương 21: Có Lên Hay Không!
22 Chương 22: Nghi Ngờ
23 Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24 Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25 Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26 Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27 Chương 27: Xa Phu Nhân
28 Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29 Chương 29: Ám Sát
30 Chương 30: Nhà Lao
31 Chương 31: Lý Mãnh
32 Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33 Chương 33: Hoài Nghi
34 Chương 34: Vấn Đề
35 Chương 35: Tha Thứ
36 Chương 36: Lều Bán Trà
37 Chương 37: Ông Lão 18+
38 Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39 Chương 39: Hồ Thái Khuê
40 Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41 Chương 41: Ko!
42 Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43 Chương 43: Ngủ Với Ai?
44 Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45 Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46 Chương 46: Sơn Quỷ
47 Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48 Chương 48: Một Con Gà
49 Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50 Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51 Chương 51: Qua Ải?
52 Chương 52: Khách Đến
53 Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54 Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55 Chương 55: Mất Tích
56 Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57 Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58 Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59 Chương 59: Cào Nát Mặt
60 Chương 60: Có! Không Có!
61 Chương 61: Dấu Vết
62 Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63 Chương 63: Sống?
64 Chương 64: Bọ Hung Máu
65 Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66 Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67 Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68 Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69 Chương 69: Độc
70 Chương 70: Cảm Kích
71 Chương 71: Túi Thơm
72 Chương 72: Phân Tích
73 Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74 Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75 Chương 75: Đi Câu Đêm
76 Chương 76: Người Giả?
77 Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78 Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79 Chương 79: Ruồi Nhặng
80 Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81 Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82 Chương 82: Nấu Canh
83 Chương 83: Khổng Động Sinh
84 Chương 84: Tơ Máu
85 Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86 Chương 86: Anh Họ
87 Chương 87: Giải Rượu
88 Chương 88: Đợi Một Người
89 Chương 89: Không Cam Lòng
90 Chương 90: Nhị Phu Nhân
91 Chương 91: Chết Có Đôi
92 Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93 Chương 93: Quan Với Quan
94 Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95 Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96 Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97 Chương 97: Giấu Thi Thể?
98 Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99 Chương 99: Đường Nước Ngầm
100 Chương 100: Xảo Quyệt
101 Chương 101: Vô Sỉ?
102 Chương 102: Đùa Tôi À?
103 Chương 103: Một Cái Động
104 Chương 104: Tên Da Xanh
105 Chương 105: Dưới Nước!
106 Chương 106: Cuộn Tơ
107 Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108 Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109 Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110 Chương 110: Sẽ Chết
111 Chương 111: Rồng Trong Kính!
112 Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113 Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114 Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115 Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116 Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117 Chương 117: Rình Trộm
118 Chương 118: Ăn Ngựa
119 Chương 119: Cự Xà
120 Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121 Chương 121: Dưới Lò
122 Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123 Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124 Chương 124: May Mắn
125 Chương 125: Cầm Thú!
126 Chương 126: Áo Choàng Lớn
127 Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128 Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129 Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130 Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131 Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132 Chương 132: Cây Mục
133 Chương 133: Xác Dưới Cây
134 Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135 Chương 135: Vén Rèm
136 Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137 Chương 137: Lôi Vũ
138 Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139 Chương 139: Hề Nang
140 Chương 140: Dã Cẩu
141 Chương 141: Vết Nứt
142 Chương 142: Hy Vọng
143 Chương 143: Mê Hoặc
144 Chương 144: Hố Lớn
145 Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146 Chương 146: Có Sờ Không?
147 Chương 147: Lầu Bia Đá
148 Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149 Chương 149: Thượng Thất Tinh
150 Chương 150: Ăn Cỏ
151 Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152 Chương 152: Hùng Hoàng
153 Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154 Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155 Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156 Chương 156: Lỗ Đại Sư
157 Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158 Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159 Chương 159: Tuyệt Sắc
160 Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161 Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162 Chương 162: Dẫn Thi
163 Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164 Chương 164: Chiếc Thuyền
165 Chương 165: Lỗ, Lộc!
166 Chương 166: Pháo Lép
167 Chương 167: Nói Nhiều Quá
168 Chương 168: Thay Thế
169 Chương 169: Khí Thế
170 Chương 170: Nhận Chủ
171 Chương 171: Thanh hà thôi lương
172 Chương 172: Trên thuyền
173 Chương 173: Ôm một cái?
174 Chương 174: Tôi thích cô
175 Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176 Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177 Chương 177: Ngọc nương
178 Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179 Chương 179: Cái hố thật lớn
180 Chương 180: Nữ thần tha mạng
181 Chương 181: Xác ướp
182 Chương 182: Xung đột, đánh!
183 Chương 183: Tức giận!
184 Chương 184: Nghiêm trị?
185 Chương 185: Phần lãi
186 Chương 186: Yêu nghiệt a!
187 Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188 Chương 188: Xuống nước
189 Chương 189: Kiềm chế chút
190 Chương 190: Trưởng thành
Chapter

Updated 190 Episodes

1
Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2
Chương 2: Bà Mối
3
Chương 3: Chàng Trai
4
Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5
Chương 5: Giằng Co
6
Chương 6: Vớt Xác
7
Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8
Chương 8: Mò Vàng
9
Chương 9: Đại Nhân
10
Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11
Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12
Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13
Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15
Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16
Chương 16: Cực Cô
17
Chương 17: Nhà Họ Xa
18
Chương 18: Cát Dạ Quang
19
Chương 19: Xung Hỉ
20
Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21
Chương 21: Có Lên Hay Không!
22
Chương 22: Nghi Ngờ
23
Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24
Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25
Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26
Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27
Chương 27: Xa Phu Nhân
28
Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29
Chương 29: Ám Sát
30
Chương 30: Nhà Lao
31
Chương 31: Lý Mãnh
32
Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33
Chương 33: Hoài Nghi
34
Chương 34: Vấn Đề
35
Chương 35: Tha Thứ
36
Chương 36: Lều Bán Trà
37
Chương 37: Ông Lão 18+
38
Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39
Chương 39: Hồ Thái Khuê
40
Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41
Chương 41: Ko!
42
Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43
Chương 43: Ngủ Với Ai?
44
Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45
Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46
Chương 46: Sơn Quỷ
47
Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48
Chương 48: Một Con Gà
49
Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50
Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51
Chương 51: Qua Ải?
52
Chương 52: Khách Đến
53
Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54
Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55
Chương 55: Mất Tích
56
Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57
Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58
Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59
Chương 59: Cào Nát Mặt
60
Chương 60: Có! Không Có!
61
Chương 61: Dấu Vết
62
Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63
Chương 63: Sống?
64
Chương 64: Bọ Hung Máu
65
Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66
Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67
Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68
Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69
Chương 69: Độc
70
Chương 70: Cảm Kích
71
Chương 71: Túi Thơm
72
Chương 72: Phân Tích
73
Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75
Chương 75: Đi Câu Đêm
76
Chương 76: Người Giả?
77
Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78
Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79
Chương 79: Ruồi Nhặng
80
Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81
Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82
Chương 82: Nấu Canh
83
Chương 83: Khổng Động Sinh
84
Chương 84: Tơ Máu
85
Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86
Chương 86: Anh Họ
87
Chương 87: Giải Rượu
88
Chương 88: Đợi Một Người
89
Chương 89: Không Cam Lòng
90
Chương 90: Nhị Phu Nhân
91
Chương 91: Chết Có Đôi
92
Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93
Chương 93: Quan Với Quan
94
Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95
Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96
Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97
Chương 97: Giấu Thi Thể?
98
Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99
Chương 99: Đường Nước Ngầm
100
Chương 100: Xảo Quyệt
101
Chương 101: Vô Sỉ?
102
Chương 102: Đùa Tôi À?
103
Chương 103: Một Cái Động
104
Chương 104: Tên Da Xanh
105
Chương 105: Dưới Nước!
106
Chương 106: Cuộn Tơ
107
Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108
Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109
Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110
Chương 110: Sẽ Chết
111
Chương 111: Rồng Trong Kính!
112
Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113
Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114
Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115
Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116
Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117
Chương 117: Rình Trộm
118
Chương 118: Ăn Ngựa
119
Chương 119: Cự Xà
120
Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121
Chương 121: Dưới Lò
122
Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123
Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124
Chương 124: May Mắn
125
Chương 125: Cầm Thú!
126
Chương 126: Áo Choàng Lớn
127
Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128
Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129
Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130
Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131
Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132
Chương 132: Cây Mục
133
Chương 133: Xác Dưới Cây
134
Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135
Chương 135: Vén Rèm
136
Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137
Chương 137: Lôi Vũ
138
Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139
Chương 139: Hề Nang
140
Chương 140: Dã Cẩu
141
Chương 141: Vết Nứt
142
Chương 142: Hy Vọng
143
Chương 143: Mê Hoặc
144
Chương 144: Hố Lớn
145
Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146
Chương 146: Có Sờ Không?
147
Chương 147: Lầu Bia Đá
148
Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149
Chương 149: Thượng Thất Tinh
150
Chương 150: Ăn Cỏ
151
Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152
Chương 152: Hùng Hoàng
153
Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154
Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155
Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156
Chương 156: Lỗ Đại Sư
157
Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158
Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159
Chương 159: Tuyệt Sắc
160
Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161
Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162
Chương 162: Dẫn Thi
163
Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164
Chương 164: Chiếc Thuyền
165
Chương 165: Lỗ, Lộc!
166
Chương 166: Pháo Lép
167
Chương 167: Nói Nhiều Quá
168
Chương 168: Thay Thế
169
Chương 169: Khí Thế
170
Chương 170: Nhận Chủ
171
Chương 171: Thanh hà thôi lương
172
Chương 172: Trên thuyền
173
Chương 173: Ôm một cái?
174
Chương 174: Tôi thích cô
175
Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176
Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177
Chương 177: Ngọc nương
178
Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179
Chương 179: Cái hố thật lớn
180
Chương 180: Nữ thần tha mạng
181
Chương 181: Xác ướp
182
Chương 182: Xung đột, đánh!
183
Chương 183: Tức giận!
184
Chương 184: Nghiêm trị?
185
Chương 185: Phần lãi
186
Chương 186: Yêu nghiệt a!
187
Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188
Chương 188: Xuống nước
189
Chương 189: Kiềm chế chút
190
Chương 190: Trưởng thành